Dụ Niệm Niệm nói rằng sở dĩ Trạm Thiến Tuyết và những người khác độc đoán như vậy là vì gia đình của bọn họ có quyền lực, cô giáo sợ chất lượng lớp sẽ đi đi xuống nên cố tình ỉm mọi chuyện xuống.
Dụ Niệm Niệm tức giận đến toát mồ hôi, cô lấy tay quạt gió, Trương Bác Dương đưa khăn giấy cho cô: “Niệm Niệm, cậu… cậu đừng tức giận.”
“Sao mình không tức giận cho được cơ chứ?” Dụ Niệm Niệm tức giận đá văng viên sỏi dưới chân, “Vốn dĩ mình muốn làm anh hùng giải cứu mĩ nhân, cứu Lê Lê ra khỏi tình hình nước sôi lửa bỏng nhưng mình lại phát hiện ra mình chỉ là một La Lạc nhỏ mà thôi.”
Trương Bác Dương nghĩ ra một biện pháp: “Nếu như giáo viên không giải quyết, vậy thì phụ…phụ… phụ huynh sẽ giải quyết được phải không? Hay là chúng mình gọi cho bố mẹ Tang Lê tới xử lý?”
“Nhưng mà, bố mẹ Lê Lê đều không ở thành phố này, hình như cậu ấy được nhận nuôi ở nhà một người dì. Cậu ấy nói vì mình đang ở nhờ rồi nên không dám gây rắc rối thêm cho dì, nên tạm thời cậu ấy sẽ không nói cho gia đình biết. Tại sao cậu ấy lại phải làm thế nhỉ, cậu nói xem vì sao cậu ấy lại hiểu chuyện đến vậy cơ chứ?”
Dụ Niệm Niệm nói một tràng mà không hề biết người có liên quan cũng đang có mặt tại hiện trường.
Quảng Dã nghe được lời này, khuôn mặt cậu rơi vào trầm tư.
Đến cổng trường, Dụ Niệm Niệm không còn sức để nói chuyện nữa, cô tạm biệt bọn họ để chuẩn bị đi ăn, Trương Bác Dương muốn đi cùng cô nên vội vàng đi theo.
Hai chàng trai còn lại lái xe về, Nhiếp Văn vẫn đang đắm chìm trong lời nói của Dụ Niệm Niệm, thở dài: “Tang Lê tội nghiệp thật đấy, biết làm sao đây? Cậu ấy yếu đuối như vậy, không biết phản kháng nên càng dễ bị bắt nạt.”
Cảnh tượng cô bị người khác chà đạp một cách nhục nhã hiện lên trong tâm trí cậu.
Từng lời nói lọt vào tai cậu, mí mắt Quảng Dã rũ xuống, quay đầu nhìn Nhiếp Văn: “Cậu nghĩ cậu ấy sẽ phản kháng thế nào?”
Quảng Dã xoay người rời đi, Nhiếp Văn đột nhiên nghẹn lại không nói nên lời.
–
Sắc trời ảm đạm, ánh hoàng hôn nhạt dần.
Trong lớp học yên tĩnh, chỉ còn lại vài học sinh đang làm bài tập, Tang Lê pha bột màu, cầm một miếng vải đen lau sạch bảng đen cũ.
Trong bức ảnh minh họa An Triết đưa cho cô là hình ảnh một đoàn tàu chạy bằng hơi nước, ngoài ra còn phải vẽ viền bảng đen là viền hoa, không quá khó nhưng lại rất tốn thời gian.
Không những thế, bức tranh phải được vẽ trên cao, cô cẩn thận đứng lên ghế, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức ở đầu gối.
Một giờ sau, cô hoàn thành bức tranh.
Sau khi hoàn thành những nét vẽ cuối cùng, tay cô đã nhuốm đầy bột màu sặc sỡ, quần áo cũng bị vấy bẩn theo.
Cô dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nhìn toàn bộ bảng đen, cảm thấy rất vừa ý, tuy khá mệt mỏi nhưng nó mang lại cho cô cảm giác thành tựu.
Sau khi đi rửa tay rồi quay về lớp, Tang Lê thu dọn cặp sách và bước ra khỏi lớp.
Hơn sáu giờ tối cô mới về tới nhà.
Tống Thịnh Lan vẫn còn ở công ty nên sau khi ăn tối một mình xong cô ra sân sau đi dạo.
Tang Lê nhìn lên bầu trời đêm, trong đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Dù là quá khứ hay hiện tại, có lẽ cô thực sự chỉ có thể lựa chọn chịu đựng…
Cô chớp chớp mắt, lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho bà ngoại, nhưng tay cô lại lơ lửng trên phím quay số.
Cuối cùng, cô khóa điện thoại lại và dập tắt những cảm xúc dâng trào trong lòng.
Đè nén sự cay đắng trong mắt, Tang Lê quay người trở vào nhà.
–
Buổi tối, Tang Lê học đến một giờ sáng.
Mặc dù đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng cô biết mình không thể để những chuyện này ảnh hưởng đến trạng thái của mình, cô không thể để bản thân bị đánh bại.
Sáng hôm sau, vì buồn ngủ quá nên cô nằm lỳ trên giường một lúc, tỉnh dậy muộn hơn bình thường mười lăm phút, may mắn thay, có Lão Trương đưa cô đi.
Gần bảy giờ sáng cô mới đến trường.
Đi vào trong khuôn viên trường, phía sau vang lên một giọng nữ: “Lê Lê—”
Cô quay đầu lại nhìn, là Dụ Niệm Niệm.
Dụ Niệm Niệm vừa mới mua bữa sáng từ căng tin đi ra, vui vẻ chạy về phía Tang Lê, nắm lấy cánh tay cô: “Lê Lê, sao hôm nay cậu đi học muộn thế?”
Tang Lê nhướng mày: “Mình ngủ nướng.”
“Hahaha, chắc cậu đã thức cả đêm hả, dưới mắt cậu có quầng thâm rồi kìa, mình cũng vậy. Đêm qua mình phải làm bài vật lý, làm xong đã gần mười hai giờ rồi…”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có tiếng ầm ĩ nô đùa từ phía sau truyền đến, khi quay đầu lại thì nhìn thấy đám nam sinh đang túm tụm đi cùng nhau.
Người bắt mắt nhất đương nhiên là Quảng Dã đang đi ở giữa.
Thật là trùng hợp, bọn họ lại gặp nhau ở sân trường.
“Hi, chào hai bạn nữ phía trước—“
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương cùng chào hỏi, Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã nhướng mi, ánh mắt rơi trên người cô.
Khoảnh khắc cô bắt gặp ánh mắt của cậu, trái tim cô khẽ dao động, cô nhanh chóng chuyển hướng sang chỗ khác.
Mấy nam sinh xô đẩy đùa giỡn, không biết là bọn họ đang nói cái gì, sau đó Trương Bác Dương lúng túng bước tới, đưa túi quà trong tay cho Dụ Niệm Niệm, ngượng ngùng cười: “Niệm Niệm, chúc cậu… sinh nhật vui vẻ. “
Tiếng la ó vang lên, Trương Bác Dương đỏ mặt, quay đầu ý bảo bọn họ đừng gây sự, Dụ Niệm Niệm cười tiếp nhận: “Cảm ơn cậu nhé, cậu còn nhớ ngày sinh nhật của mình sao?”
Trương Bác Dương cười: “Đương nhiên là tôi nhớ… nhớ chứ, tôi còn chuẩn bị cho cậu thêm một món quà khác nữa, tối nay sẽ tặng cậu sau.”
Nhiếp Văn cười: “Còn tặng quà tận hai lần cơ đấy, người nào đó thật là có tâm quá, sao sinh nhật tôi cậu còn chẳng tặng nổi một món quà hả?”
Đám nam sinh đều bật cười, Trương Bác Dương kéo họ đi với vẻ mặt bối rối.
Dụ Niệm Niệm mỉm cười thu hồi tầm mắt, kéo Tang Lê tiếp tục đi về phía trước, Tang Lê ngạc nhiên nói: “Niệm Niệm, hôm nay là sinh nhật của cậu sao? Sinh nhật vui vẻ nha, mình không biết.”
Dụ Niệm Niệm cong môi: “Không sao đâu, là do mình chưa nói cho cậu biết mà. Hôm nay là sinh nhật của mình theo lịch âm, gia đình mình thường tổ chức mừng sinh nhật cho mình theo âm lịch…”
Sau khi hai người bước vào lớp, Tang Lê ngồi xuống và lấy bài tập trong cặp ra.
Quảng Dã, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương bước vào. Trương Bác Dương quay lại nhìn vào bảng đen và hỏi Tang Lê một cách thản nhiên: ” Tang Lê, cậu… hôm qua cậu không vẽ tờ báo bảng đen à?”
“Sao không có gì hết trơn vậy …”
Tang Lê bối rối quay lại, sau đó sững sờ tại chỗ——
Một tấm bảng đen lớn đã được lau sạch sẽ, không có một vết hoa văn nào trên đó.
“Hình vẽ trên bảng đen mình vẽ đâu mất rồi?!”
Tang Lê đứng dậy, kinh ngạc kêu lên.
Tang Lê không khống chế được giọng nói của mình, Quảng Dã đang dựa vào ghế sau uống nước hơi ngước mắt nhìn cô.
Tối hôm qua Trương Bá Dương phải tham gia lớp bồi dưỡng hóa học nên không học tiết tự học buổi tối ở trên lớp, cậu bối rối nói: “Cái gì… ý của cậu là sao?”
Tang Lê: “Tối qua trước khi tan học mình đã vẽ hết tranh lên bảng rồi, là ai đã xóa nó đi vậy?!”
Dụ Niệm Niệm cũng quay đầu lại, sửng sốt: “Sao lại thế, tối hôm qua lúc tan học, mình còn khen cậu vẽ đẹp mà, ai đã xóa đi vậy? Hôm nay ai là người trực nhật?!”
Dụ Niệm Niệm nhìn về phía góc phân công trực nhật của bảng đen và nhìn thấy một cái tên thân thuộc của một người nào đó.
Trạm Thiến Tuyết.
Giống như phản xạ có điều kiện, Dụ Niệm Niệm buột miệng nói: “Lê Lê, nhất định là Trạm Thiến Tuyết làm rồi!”
Tang Lê trực tiếp đến hỏi lớp phó lao động, lớp phó nói rằng việc lau bảng đen đúng là được giao cho Trạm Thiến Tuyết.
Tang Lê nghe vậy, trái tim cô dâng lên cảm giác khó thở, uất ức và tức giận.
Tại sao, tại sao cô đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, hy vọng Trạm Thiến Tuyết sẽ buông tha cho cô, để cô yên tâm học tập, tại sao bọn họ vẫn không từ bỏ…
Tang Lê nhìn đến vị trí của Trạm Thiến Tuyết đang ngồi phía trước, cô ta đang trò chuyện, cười đùa với Kha Phỉ và những người khác bên cạnh cô ta, cô không thể chịu đựng được nữa, kiên định bước tới.
Dụ Niệm Niệm đi theo, đến trước bàn của Trạm Thiến Tuyết, Tang Lê lớn tiếng đi thẳng vào vấn đề: “Là cậu đã xóa bảng cuối lớp à?”
Lớp học bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn sang, tò mò đánh giá.
Trạm Thiến Tuyết ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Tang Lê: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Còn giả vờ nữa à? Hôm nay tới phiên cậu trực nhật, chính cậu đã xóa tranh trên tờ báo bảng rồi phải không?”
Trạm Thiến Tuyết nghịch nghịch móng tay, vui vẻ gật đầu: “Là tôi lau đấy, có làm sao không? Tuần này thấy nhà trường yêu cầu làm báo bảng mới, tôi chỉ lau báo cũ đi thôi.”
Tang Lê hít một hơi thật sâu: “Đó là bức tranh tôi vừa vất vả vẽ xong ngày hôm qua.”
“À?!” Trạm Thiến Tuyết sửng sốt, “Xin lỗi, tôi tưởng nó cũ nên mới lau đi.”
“Cậu cho rằng nó cũ à?” Tang Lê mỉm cười, “Cậu không có mắt nhìn à? Sau khi tôi vẽ xong mẫu mới, một mảnh bảng đen lớn vẫn còn trống không, cậu không nhận ra, hay cố tình không nhận ra?”
“Tôi tưởng hôm qua ai đó đã lau một phần trước rồi. Việc hôm qua cậu vẽ báo bảng mới không thấy báo trước cho tôi biết nên tôi lỡ tay xóa đi cũng là bình thường mà.”
Trạm Thiến Tuyết áy náy cong môi, nhìn Tang Lê: “Xin lỗi nhé Tang Lê, tận thứ sáu mới kiểm tra mới mà, hôm nay cậu có thể làm lại được đúng không?”
Dụ Niệm Niệm tức giận: “Cậu cho rằng chuyện vẽ kịp hay không kịp là vấn đề à? Trạm Thiến Tuyết, cậu thật đúng là đứa không biết xấu hổi, cậu chính là cố ý đúng không?!”
Trạm Thiến Tuyết cười khẩy:
“Cậu nói ai là người không biết xấu hổ? Xung quanh có nhiều người như vậy,cậu đang cố tình vu khống cho tôi hả? Cậu có bằng chứng chứng minh tôi cố ý không?”
Camera giám sát lớp không thể quay được toàn bộ lớp học, bảng đen phía sau nằm ở điểm mù, dù có kiểm tra lại camera giám sát cũng không thể nhìn thấy được.
Mọi người trong lớp đều hướng mắt đến chỗ này, chung quanh lặng ngắt như tờ, không khí vô cùng căng thẳng.
Ở hàng sau của tổ thứ tư, Quảng Dã nghịch nghịch chiếc bật lửa, im lặng nhìn cảnh tượng đó, đôi mắt đen không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Kha Phỉ đứng bên cạnh Trạm Thiến Tuyết, những nữ sinh xung quanh cậu ta đều dương dương vẻ mặt tự mãn.
Dụ Niệm Niệm tức giận đến toàn thân run rẩy, cô quay đầu nhìn Lư Hạ Dương ngồi ở hàng sau:
“Lớp trưởng, cậu không quan tâm đến chuyện này sao?! Trạm Thiến Tuyết trắng trợn nhằm vào Tang Lê, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến tiến độ làm bảng đen của lớp chúng ta. Còn Hứa Minh Hạnh, với tư cách là trưởng nhóm làm bảng đen, cậu thậm chí còn không đứng lên nói được câu nào à?!”
Tự nhiên bị gọi tên, Từ Minh Hạnh xấu hổ không nói nên lời: “Tôi…”
Trạm Thiến Tuyết khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Lư Hạ Dương: “Lớp trưởng, cậu luôn công tư phân minh. Không có bằng chứng thì không nên đứng về một bên, phải không?”
Lư Hạ Dương bắt gặp ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, cậu ta liếc nhìn Trạm Thiến Tuyết, sau đó lại nhìn Tang Lê, lúng túng vài giây rồi mới lý nhí nói:
“Việc này… Tôi cũng không rõ lắm, các cậu đừng tranh cãi nữa, có vấn đề gì thì để cô giáo chủ nhiệm giải quyết sau.”
Dụ Niệm Niệm: “Cái gì mà không rõ lắm? Chuyện rành rành thế này còn chưa đủ rõ ràng sao?!”
Lư Hạ Dương hạ giọng: “Được rồi, chúng ta bắt đầu vào tiết đọc sách buổi sáng trước nhé.”
Dụ Niệm Niệm còn muốn nói tiếp lại bị Tang Lê nắm tay ngăn lại.
Vốn biết trước kết quả, lông mi của Tang Lê khẽ run rẩy, cô, lắc đầu ra hiệu cho Niệm Niệm đừng nói nữa, cô không muốn cô nàng dẫm vào vũng nước bùn này.
Khi chuông đọc sách buổi sáng vang lên, Tang Lê kéo Dụ Niệm Niên về chỗ ngồi, Lư Hạ Dương đi tới: “Tang Lê, cậu không sao chứ?”
Tang Lê nhắm mắt lại không nói gì, Lư Hạ Dương thấp giọng an ủi cô: “Đừng lo lắng, nếu bọn họ cố ý, giáo viên chủ nhiệm nhất định sẽ bảo vệ lẽ phải.”
Hứa Minh Hạnh cũng đi tới, nhẹ nhàng nói với Tang Lê: “Ừ… bức vẽ này xóa thì cũng xóa rồi. Không sao đâu, khi nào có thời gian chúng ta sẽ cùng nhau vẽ một bức khác.”
Dụ Niệm Niệm: “Đây là vấn đề về một bức vẽ à?”
“Niệm Niệm, cậu cứ bình tĩnh trước đi, lát nữa giám thị sẽ đến kiểm tra, nếu cứ ồn ào như vậy thì lớp chúng ta sẽ bị trừ điểm đấy, bây giờ đang có cuộc thi đánh giá trường lớp văn minh đấy.”
Lư Hạ Dương khuyên nhủ: “Mau ngồi xuống đọc sách đi.”
Sau khi Lư Hạ Dương an ủi cô vài câu, cậu ta và Hứa Minh Hạnh cũng trở về chỗ ngồi.
Tang Lê ngồi xuống, chậm rãi lấy sách trong cặp ra.
“Nước sông cuồn cuộn chảy về hướng Đông, sóng lớn cuốn trôi hào hùng ngàn đời…”
Tiếng đọc sách buổi sáng của học sinh trong lớp vang lên.
Chuyện vừa xảy ra dường như đã đi vào quên lãng.
Tang Lê cúi đầu nhìn cuốn sách.
Hốc mắt đỏ hoe của cô lọt vào tầm mắt của nam sinh ngồi hàng sau một cách rõ ràng.
Quảng Dã dựa vào lưng ghế, sống lưng cong xuống, cậu im lặng nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh.
Vài giây sau, cậu liếc nhìn Trương Bác Dương, ra lệnh:
“Mang cho tôi xô nước ở cửa sau lại đây.”
“Hả?”
Trương Bác Dương thấy Quảng Dã không nói gì, cậu lập tức đứng dậy, chật vật xách chậu nước đến chỗ ngồi, khá bối rối: “Đây… Đây là nước bẩn sáng nay bọn họ dùng để lau dọn, cậu muốn dùng nước này để làm… làm gì?”
Quảng Dã nhai kẹo cao su, uể oải đứng dậy:
“Dọn sạch rác rưởi.”
“???”
Quảng Dã hơi cúi người, bàn tay giữ mép thùng nước, xách thùng nước lên và đi về phía hàng ghế đầu.
Nhiều bạn học xung quanh đều ngước mắt nhìn qua.
Mọi người kinh ngạc nhìn thấy Quảng Dã lười biếng đi đến bàn của Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ, giây tiếp theo, cậu giơ tay lên, vung bàn tay to lớn của mình, đổ mạnh chiếc xô trong tay xuống bàn của bọn họ.
Bùm–
Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ đang bận cười thầm vì họ đã cho Tang Lê một bài học nhớ đời thì đột nhiên một xô nước lớn dội xuống bàn, nước bẩn bắn tung tóe lên mặt, cả người bọn họ dính đầy nước.
“A!!!!”
Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ không kịp phòng ngờ vội che mặt, hai người đứng dậy lùi về phía sau và hét lớn.
Một xô nước lớn đổ xuống, nháy mắt đã làm ướt nhẹp mặt bàn và sách vở, cả đồ dùng đặt trên đó, nước bẩn chảy xuống cả cặp sách và nhỏ tí tách xuống đất.
Cư Na và một vài nữ sinh đang cười đùa xung quanh cũng bị văng tung tóe, quần áo sạch sẽ của họ trong nháy mắt bị vấy bẩn, tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên.
Cả lớp đều sốc đến ngã ngửa.
Đây là tình huống gì vậy???!!!
Toàn bộ bàn học của họ bị nước bẩn bao phủ.
Quảng Dã cắn chặt quai hàm, ánh mắt nham hiểm nhìn xuống Trạm Thiến Tuyết, tính cách phản loạn và khoa trương của cậu đã dồn đến cực điểm, cậu lạnh lùng nói:
“Thích dọn dẹp phải không? Cảm giác thế nào?”