Màn đêm như đại dương sâu thăm thẳm.
Sắc đen dần dần thôn tính thế giới, ánh đèn rực rỡ của thành phố từ từ bị che phủ, trở nên mờ ảo, hỗn loạn, tịch mịch và mất đi âm sắc.
Dưới ánh đèn đường, lá cây ngô đồng bên cạnh chiếc ghế dài rơi rụng lả tả theo gió.
Quảng Dã một mình ngồi đó.
Từ nửa đêm thẳng đến bình minh.
Ánh nắng ban mai làm nhạt đi ánh sáng từ ngọn đèn đường, ánh nắng biến thành màn sương mù xám xịt buổi sáng.
Phố xá dần đông đúc.
Một lúc lâu sau, chàng trai dập điếu thuốc, giấu đi sự không cam lòng trong đáy mắt, đứng dậy đi về phía trước.
Cậu bắt đầu lục lọi tìm kiếm thành phố London.
Ban ngày, cậu đi tới từng khách sạn, cầm ảnh của Tang Lê hỏi hết người tiếp tân này đến người lễ tân khác: “Xin lỗi, không biết gần đây có cô gái nào tên Tang Lê đến thuê phòng ở khách sạn này không?”
Tuy nhiên, câu trả lời cậu nhận được luôn là những cái lắc đầu.
Cậu không ngờ rằng, đêm đó trước cửa nhà hàng cậu vẫy tay chào tạm biệt cô, cô lại cứ như vậy biến mất khỏi thế giới của cậu không để lại một dấu vết.
Ở lại London năm ngày, Quảng Dã không ngừng tìm kiếm, hầu như không hề chợp mắt.
Cuối cùng vào một chiều tối nọ, khi đã mỏi mệt, cậu ngồi xuống bên bờ sông Thames.
Cậu co người gục đầu, kiệt sức và vô lực.
Một lúc sau, có một người bước tới chỗ cậu.
Quảng Minh Huy đã lặng lẽ đến London từ trước, nhìn thấy cậu như vậy thì không khỏi đau lòng, ôm vai cậu thở dài:
“Tiểu Dã, quay về đi…con không tìm thấy Lê Lê đâu.”
Quảng Dã ngẩng đầu nhìn ông, đáy mắt vằn đầy tia máu:
“Bố, nói cho con biết đi, có phải Tang Lê đang giấu con điều gì đúng không?”
Cậu không tin rằng cô không thích cậu.
Những gì cậu vừa trải qua chắc chắn là giả.
Mấy ngày qua, cậu không cam lòng đi hỏi mọi người, hết lần này đến lần khác đào sâu vào vấn đề, cố gắng tìm ra cái gọi là sự thật, nhưng câu trả lời nhận được lại chẳng hề thay đổi.
Tang Lê đã vứt bỏ cậu, vứt bỏ tình yêu của họ.
London rộng lớn như vậy, cậu chỉ nhỏ nhoi như hạt cát nằm rải rác dưới đáy biển sâu, dù cậu cố gắng đến mấy cũng chẳng thể bắt được bóng hình cô.
Quảng Minh Huy nghe lời này, lòng đau như dao cắt:
“Tiểu Dã…Tang Lê có thể là thật lòng đó, nếu con bé thực sự muốn chia tay với con, con có muốn cũng không giữ nó lại được đâu.”
Nếu đã không phải là thứ thuộc về cậu thì dù có thế nào cũng chẳng thể giữ trong tay.
Quảng Dã nhắm đôi mắt nóng bỏng lại.
Cuối cùng, máy bay cũng bay về Vân Lăng.
Về tới nhà, Phạm Mạn Chi đang đứng trước phòng Tang Lê trên tầng hai, nói với người làm: “Dọn dẹp đồ đạc đi.”
Quảng Dã bước tới, lạnh giọng cắt ngang:
“Các người đang làm gì vậy?”
Phạm Mạn Chi: “Con bé kia không còn ở đây nữa, không phải nên dọn dẹp phòng của nó sao?”
Ánh mắt Quảng Dã lạnh lùng:
“Không cần biết là ai, cứ thử động vào xem.”
Quảng Dã giật lấy chìa khóa phòng, đóng sầm cửa lại.
Vẻ mặt của Phạm Mạn Chi hơi đổi.
Sau đó, Quảng Dã ở lì trong phòng ngủ.
Giống như bước vào một lối sống mới.
Cậu hút thuốc, uống rượu, thức khuya, chơi game, mơ mơ màng màng sống qua ngày, chẳng ai quản được.
Mọi người đều biết vì cái gì mà cậu lại trở nên như thế.
Mọi người cũng không ngờ được Tang Lê lại có ảnh hưởng lớn đến Quảng Dã như vậy.
Khoảng thời gian này, Phạm Mạn Chi vẫn luôn ở Vân Lăng, Thiều Tuyết Âm cũng thế.
Mấy ngày sau, Thiều Tuyết Âm mang cơm lên tầng cho Quảng Dã, chàng trai đang chơi game, cô đặt đồ ăn xuống, nhẹ nhàng gọi cậu:
“A Dã, ăn chút gì đi.”
Chàng trai lười biếng ngồi trên ghế sofa, chơi game, nhắm mắt làm ngơ.
Một câu cậu cũng không nói với cô ta.
Từ đầu chí cuối, cô ta chỉ nhìn thấy trong mắt cậu chỉ có mình Tang Lê.
Tất cả sự dịu dàng, chiều chuộng và ưu ái của Quảng Dã chỉ dành cho Tang Lê.
Thiều Tuyết Âm chứng kiến chàng trai thay đổi từ một đứa vô học và ngỗ ngược sang nỗ lực học hành chăm chỉ, từ từ thu lại gai nhọn trên người mình, trở nên cởi mở và hay cười, cuối cùng lại biến thành bộ dạng buông thả và nổi loạn như bây giờ.
Tất cả những thay đổi này là vì ai, không nói cũng biết.
Sau khi tiễn được Tang Lê đi, Thiều Tuyết Âm đã rất vui vẻ.
Nhưng nhìn thấy Quảng Dã biến thành như vậy, cô ta lại đố kị đến mức đau lòng.
Ngón tay cô cắm sâu vào lòng bàn tay: “A Dã, cậu quan tâm đến cái đứa Tang Lê đó nhiều đến vậy sao?”
Trò chơi kết thúc, Quảng Dã cầm bộ điều khiển, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào màn hình.
Thiều Tuyết Âm không nhịn được bêu xấu: “Mình không hiểu nổi, Tang Lê đó có cái gì tốt? Cậu ta kiên quyết rời đi như vậy, giữa tiền đồ và cậu, cậu ta dứt khoát lựa chọn xây đắp tương lai cho mình, cậu không nhìn ra sao, cậu ta căn bản không hề thật lòng với cậu, chỉ muốn lợi dụng cậu mà thôi, vì cho rằng cậu có tiền……”
Cô chưa kịp nói xong, Quảng Dã đã thô bạo giơ tay lật úp mâm thức ăn vừa được mang lên, chiếc đĩa sứ vỡ tan.
“Aaaa!”
Thiều Tuyết Âm hét lên, sợ hãi lùi lại.
Vẻ mặt Quảng Dã lạnh lùng u ám:
“Cậu còn dám nói cô ấy thêm một câu nữa xem?”
Thiều Tuyết Âm sợ run người.
“Cút ra ngoài.”
Đôi mắt Thiều Tuyết Âm đỏ hoe, tức giận quay người bỏ đi.
Quảng Dã che đi đôi mắt tối tăm.
Cứ như vậy mỗi ngày, cậu cứ sống một cuộc sống tự đày đọa bản thân.
Dù là Tống Thịnh Lan, Quảng Minh Huy hay ai đi nữa cũng không khuyên được cậu, Quảng Dã như lại quay trở lại như trước kia, thậm chí so với lúc trước còn tệ hơn.
Khi năm học đến gần, Tống Thịnh Lan nhìn thấy con trai mình như thế thì rất đau lòng: “Tiểu Dã, con có định vào Vân Đại nữa không?”
— “Cậu đã muốn vào Đại học Vân Lăng thì tôi còn có thể có mục tiêu nào khác nữa?”
— “Quảng Dã, cậu muốn cùng mình thi vào đó à? Nhưng Đại học Vân Lăng lấy điểm khá cao…”
— “Ông đây không muốn yêu xa.”
— “Tang Lê, cậu không cần bận tâm tới tôi, cậu chỉ cần kiên trì hướng tới mục tiêu của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức để theo kịp cậu.”
— “Ok, chúng ta cùng nhau thi vào Vân Đại đi.”
Bọn họ đã hứa sẽ cùng nhau vào Vân Đại.
Thế nhưng, Tang Lê lại nuốt lời.
Cậu lấy động lực gì để phấn đấu tiếp đây?
Thời gian chầm chậm trôi qua từ tháng 8 đến tháng 9.
Buổi sáng một ngày đầu tháng, Nhiếp Văn tới nhà tìm Quảng Dã.
Từ lúc Quảng Dã từ Luân Đôn trở về, Nhiếp Văn mỗi lần tới đều cùng cậu chơi game, Quảng Dã cái gì cũng không nói, Nhiếp Văn cũng không hỏi.
Bước vào phòng ngủ, căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá và rượu, Quảng Dã ngồi ở mép giường, lại châm một điếu thuốc khác, chiếu sáng chiếc mũi cao và đôi đồng tử đen tuyền của cậu.
Nhiếp Văn không nói gì kéo rèm ra, nhìn thấy vỏ chai rượu vương vãi trên bàn, tức giận nói: “Quảng Dã, cậu cmn muốn uống tới chết à?”
Người này hẳn là vừa thức khuya vừa nốc rượu, thể chất có tốt đến mấy thì có thể chịu được mấy ngày?
Nhiếp Văn biết rằng thái độ đùa giỡn của Quảng Dã bây giờ không giống như lúc trước, đây rõ ràng là suy đồi và sa ngã.
Tang Lê đã đến và chữa lành cho cậu.
Nhưng Tang Lê nói đi là đi, đẩy cậu lún sâu vào bóng tối hơn.
Nhiếp Văn nhìn thấy người anh em tốt của mình như vậy, không khỏi tức giận: “Cmn không phải chỉ là thất tình thôi sao?! A Dã, cậu vì một đứa con gái mà biến mình thành như vậy có đáng không?! Cậu có thích Tang Lê đến mấy thì sao? Cậu ta cũng đi rồi, cứ coi như cậu ta có nỗi khổ riêng, cậu ta cũng vẫn đá cậu đó thôi, chứng tỏ cậu ta không hề thích cậu nhiều như vậy!”
Nhiếp Văn bùng nổ, bực bội nói: “Mà cậu ta không chỉ từ bỏ có mình cậu, mà còn từ bỏ luôn nhóm sáu người của chúng ta, bởi vì chúng ta ngu ngốc, cơ bản là không có sự thật gì cả, cho dù có cái gọi là sự thật đi nữa thì còn có cái gì quan trọng hơn cậu chứ!”
Quảng Dã lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu nói đủ chưa?”
“Tôi cũng là bạn Tang Lê, tại sao tôi không thể nói? Cậu ta biến cậu thành bộ dạng này, cũng không liên lạc với tôi hay Trương Bác Dương, đến cả Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt cũng tìm không được cậu ta, mấy ngày nay cho dù bọn tôi có gửi bao nhiêu tin nhắn cho cậu ta, cậu ta cũng không trả lời, giống như đã quên hết mọi chuyện ở Vân Lăng vậy, cậu ta như vậy chưa đủ tuyệt tình sao?!”
“Lúc trước đã nói với nhau là tình bạn trường tồn, nhóm sáu người chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa, hôm đó chúng ta còn hẹn nhau cùng đi chơi công viên giải trí, cmn đều là cái beep! Giả tạo! Tang Lê hoàn toàn không hề quan tâm đến chúng ta!”
Quảng Dã cụp mắt xuống, im lặng không nói.
Nhiếp Văn bực bội mở chai rượu ra nốc ừng ực.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Quảng Dã, đôi mắt đỏ lòm: “A Dã, trước đây dù cậu có ăn chơi đến mấy thì cũng không sa đọa như bây giờ, cậu ta làm tổn thương cậu đến vậy sao? Tôi là anh em của cậu chẳng lẽ không thấy khó chịu hả?”
Quảng Dã im lặng một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Chơi game với tôi đi.”
Nhiếp Văn mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng chỉ còn cách nhấc tay cầm lên.
Quảng Dã chơi game một cách máy móc, như thể cậu đang cố làm tê liệt thần kinh của mình.
Một lúc sau, màn hình điện thoại di động ở trên bàn của Quảng Dã sáng lên.
Bên trên hiện lên một cái tên——
Thư Nhiên.
Quảng Dã cầm lên nghe, không ngờ bên kia lại truyền đến tiếng khóc nức nở của Giản Thư Nhiên: “Anh Dã, phải làm sao đây? Anh trai em xảy ra chuyện rồi…”
Như tiếng trống nặng nề đánh thẳng vào màng nhĩ.
Vài giây sau, Nhiếp Văn nhìn thấy Quảng Dã đứng dậy lấy đồ, nói với đầu bên kia điện thoại: “Nhiên Nhiên, em đừng sợ, bây giờ anh sẽ lập tức đi Hưng Thái, em đợi xe cấp cứu đến trước đã……”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Nhiếp Văn đầy nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong lòng Quảng Dã nặng nề:
“Thư Niên xảy ra chuyện rồi.”
Trước đó Nhiếp Văn đã từng nghe qua tên của Giản Thư Niên và Giản Thư Nhiên, cụ thể quan hệ thế nào thì không rõ, chỉ biết Quảng Dã rất quan tâm đến hai anh em này.
Thấy Quảng Dã muốn đi đặt vé máy bay, Nhiếp Văn sợ tình trạng thân thể hiện tại của cậu không trụ nổi nên đề nghị cùng cậu đi Hưng Thái.
Đặt vé xong, hai người ra ngoài, lập tức đến sân bay.
Thực ra, trong mấy ngày trước khi Vân Đại khai giảng, Giản Thư Niên đã đi theo trưởng làng và cùng một số dân làng sửa lại đường đi, con đường núi bên vách đá của làng bọn họ rất gồ ghề khó đi, Giản Thư Niên nghĩ trước khi phải đi xa học đại học, giúp sửa lại con đường để dân làng có thể thuận tiện đi lại hơn.
Đêm qua có một trận mưa lớn, sáng nay trời vừa tạnh, Giản Thư Niên muốn cố gắng bắt kịp tiến độ, trong quá trình thi công, vì đường núi trơn trượt, cậu ấy không cẩn thận sẩy chân rơi xuống núi. Mọi người đi tìm cậu, đến thì thấy cậu đang nằm trong rừng, khắp người đều là vết thương, hơi thở thoi thóp, tình hình rất nguy kịch.
Giản Thư Nhiên đã gọi xe cấp cứu, sau đó gọi cho Quảng Dã.
Quảng Dã giống như một người anh lớn, coi bọn họ giống như người thân vậy.
Trên đường đến sân bay, Quảng Dã ngay lập tức gọi điện cho Tống Thịnh Lan, Tống Thịnh Lan biết chuyện, lập tức huy động các mối quan hệ, cử người từ chi nhánh địa phương đến, sắp xếp đưa Giản Thư Niên đến bệnh viện tốt nhất, tiếp nhận điều trị tốt nhất.
Trên máy bay đến Hưng Thái, Nhiếp Văn nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Quảng Dã: “Hai anh em này rất thân thiết với cậu sao?”
Quảng Dã nhắm mắt lại, khàn giọng nói:
“Lúc trước khi tôi bị bắt cóc, là họ đã cứu tôi.”
Nếu không có bọn họ, có thể cậu đã chết rồi.
Quảng Dã vẫn còn nhớ đêm đó, khi cậu chạy ra khỏi nơi bị bắt cóc đã bị ngã trên đường núi, đau đến mức không thể cử động được, đột nhiên lại có ánh sáng đèn pin chiếu tới, lúc đầu cậu còn tưởng là kẻ bắt cóc đuổi tới, không ngờ lại là hai anh em bọn họ đang chạy về phía cậu.
Giản Thư Niên nhìn cậu bằng một đôi mắt đen láy sáng rực:
“Suỵt, đừng nói chuyện, chúng tôi đưa cậu đi.”
Giản Thư Niên đưa tay về phía cậu, cõng cậu lên, họ cõng cậu vào một ngôi nhà cũ, đi hái cây thuốc, nước và vải:
“Đây là cây thuốc do làng chúng tôi trồng, có thể bôi lên vết thương.”
Giản Thư Niên giúp cậu băng bó, Giản Thư Nhiên dùng vải lau người cho cậu, sau đó Giản Thư Niên đưa cho cậu một cái bánh bao nguội: “Ban đêm đốt lửa nấu cơm rất dễ bị phát hiện, cậu ăn cái bánh bao lót dạ trước đi.”
Quảng Dã nhận lấy, đối phương hỏi cậu: “Cậu tên gì?”
“Quảng Dã.”
Giản Thư Niên nhìn cậu cười ấm áp:
“Tôi tên là Thư Niên, đây là em gái tôi, tên là Thư Nhiên.”
Sau khi biết cậu bị bắt cóc, hai người đã bảo vệ cậu, giúp cậu trốn đi, cho cậu thức ăn, còn giúp cậu xử lý vết thương.
Sau này họ trở thành bạn bè, mỗi năm khi gặp nhau, Giản Thư Niên đều mỉm cười ôm Quảng Dã: “A Dã, nhớ cậu quá đi mất.”
Mỗi lần Giản Thư Niên giới thiệu cậu với những người khác, đều nói: “Đây là A Dã, bạn thân nhất của tôi.”
Giản Thư Niên thường nói, A Dã, tôi rất vui khi được quen biết với cậu.
Cậu ấy thích thổi kèn harmonica, thích những ngọn núi lớn, thích cơn gió mùa hè và thích ngắm hoàng hôn, tính cách lạc quan và ấm áp như tia sáng của những ngày đông lạnh.
Trước khi gặp Tang Lê, chỉ có ở trước mặt hai anh em, Quảng Dã mới có thể buông lỏng cảnh giác và tháo bỏ lớp ngụy trang của mình.
Quảng Dã đưa mắt nhìn độ cao bên ngoài máy bay, nhưng trái tim lại như chìm xuống đáy.
Ba tiếng sau, cả hai vội vàng đến bệnh viện thành phố Hưng Thái.
Đến trước cửa phòng cấp cứu, Giản Thư Nhiên nhìn thấy Quảng Dã, chóp mũi cay cay, vội chạy tới: “Anh Dã……”
“Thư Niên thế nào rồi?”
“Anh ấy vẫn còn ở bên trong, không có tin tức gì cả…em đã nói với anh ấy rằng hôm nay đường rất trơn, bảo anh ấy đừng vội sửa đường nữa, nhưng anh ấy muốn giúp mọi người sớm được thuận tiện hơn…lúc em tìm thấy anh ấy, đầu anh ấy toàn là máu…”
Ngoài bọn họ ra, trưởng làng và một số dân làng cũng đều đang chờ ở đây, mọi người đều buồn bã lo lắng: “Niên Niên là đứa trẻ đầu tiên của làng chúng tôi thi đậu đại học, nó là người có triển vọng nhất, lỡ như có có mệnh hệ gì, tôi làm sao ăn nói với bố mẹ đã mất của nó đây……”
Giản Thư Nhiên mặt đầy nước mắt: “Anh trai là người thân duy nhất của em, anh ấy không còn nữa thì em phải làm sao…….”
Lòng Quảng Dã nhói đau, cậu ôm cô bé, vỗ nhẹ lưng cô:
“Không sao đâu, Thư Niên nhất định sẽ ổn thôi.”
Mọi người đều ở trước cửa chờ đợi.
Một lúc sau, bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu bước ra, Giản Thư Nhiên xông tới: “Bác sĩ, anh trai cháu thế nào rồi……”
Chỉ thấy bác sĩ lắc đầu nói đã cố gắng hết sức rồi:
“Mọi người vào nói với cậu ấy lời cuối cùng đi.”
Giản Thư Nhiên sững sờ một lúc, lao vào, nhìn Giản Thư Niên đang nằm đó, nắm lấy tay cậu, đau lòng khóc thất thanh: “Anh hai…”
Giản Thư Nhiên suy sụp khóc lớn, cầu xin bác sĩ cứu lấy anh cô, Giản Thư Niên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng yếu ớt: “Nhiên Nhiên, đừng khóc.”
“Anh hai…”
Khuôn mặt tái nhợt của Giản Thư Niên nở một nụ cười: “Nhiên Nhiên, một mình em phải sống cho tốt, anh không thể bảo vệ em nữa rồi……”
Quảng Dã đi tới, Giản Thư Niên nhìn thấy cậu: “A Dã, cậu tới rồi à.”
Quảng Dã nắm tay cậu, khàn giọng đáp lại.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Giản Thư Niên, nhìn cậu cười: “A Dã, xin lỗi, tôi không thể cùng cậu và Tang Lê đến Vân Đại học nữa rồi……”
Vốn dĩ điều cậu ấy mong chờ nhất chính là bốn năm sắp tới này.
Hai mắt Quảng Dã đỏ ngầu, cổ họng nghẹn ngào, Giản Thư Niên nhẹ giọng nói: “Điều tôi không yên tâm nhất chính là Nhiên Nhiên, còn có làng…”
Quảng Dã cúi người xuống, khàn giọng nói với cậu ấy: “Thư Niên, tôi hứa sẽ chăm sóc Nhiên Nhiên thật tốt…tôi cũng sẽ giúp cậu xây dựng ngôi làng.”
Giản Thư Niên nhẹ nhàng cười: “Mọi người hứa với tôi, đừng buồn, phải sống tốt nhé……”
Như thể bị thượng đế lấy đi hơi thở cuối cùng, Giản Thư Niên từ từ nhắm mắt lại.
Vài giây sau, điện tâm đồ kéo thành một đường thẳng.
“Anh, anh……”
Dân làng xung quanh vây quanh, Giản Thư Nhiên gào khóc thảm thiết.
Ánh nắng ngoài trời chiếu vào chói lóa.
Làm cho cả thế giới trở nên không còn chân thực.
Xung quanh phút chốc trở nên im lặng.
Quảng Dã nhìn khuôn mặt như đang say ngủ của Giản Thư Niên, nắm lấy bàn tay không còn sức lực của cậu ấy.
Đôi bàn tay của chàng trai ấy không phải là thứ đáng lẽ ở độ tuổi này nên có, chúng vàng vọt, thô ráp và đen sạm, mọc đầy vết chai, móng tay bám đầy bụi và bùn đất, giống như của người nông dân đã phải làm việc cực nhọc suốt nhiều thập kỷ.
Đầu óc Quảng Dã trống rỗng.
Tất cả những gì còn lại là đôi mắt nóng rát phát đau, đỏ đến mức nước mắt rơi.
Ánh mặt trời bên ngoài tàn lụi.
Và dường như chẳng bao giờ trở lại.
Thế giới của Quảng Dã đã hoàn toàn sụp đổ.
—
Sau đó, mọi chuyện đột nhiên giống như một giấc mơ.
Người do Tống Thịnh Lan cử đến và dân làng giúp đỡ xử lý hậu sự.
Buổi tối, Giản Thư Niên được đưa trở lại ngôi làng bên vách núi Sam Cẩm.
Ngày hôm sau, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy cũng đến.
Hai người họ biết chuyện cũng vô cùng đau buồn, gác lại tất thảy công việc đến Hưng Thái, cũng để thăm Giản Thư Nhiên.
Nhiếp Văn tuy không thân thiết với hai anh em họ, nhưng trong hoàn cảnh này, cậu cũng cảm thấy đặc biệt buồn bã, thu lại tính cách ba lăng nhăng thường ngày, thay thế Quảng Dã như một người anh trai ở bên cạnh Giản Thư Nhiên.
Phần lớn thời gian, Quảng Dã chỉ ở một mình.
Cậu ngồi trên bãi cỏ trên đỉnh núi nơi Giản Thư Niên thường đưa cậu đến, một mình trầm ngâm.
Quảng Dã hồi tưởng lại những kí ức đã qua.
Cậu nhớ tới hồi còn nhỏ, Giản Thư Niên đã dẫn cậu đến ngọn núi này chăn cừu và chăn bò, dẫn cậu chạy chơi vòng quanh núi, dẫn cậu đi hái trái cây, đi tắm suối, đưa cậu đến đình nghỉ mát, thổi harmonica và hát cho cậu nghe, cùng cậu trò chuyện, giúp cậu xua đi mọi nỗi ưu phiền.
Giản Thư Niên nói, Quảng Dã, dù tai cậu không nghe được cũng không sao, bọn họ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.
Quảng Dã còn nhớ tháng trước cậu cùng Tang Lê tới đây, Giản Thư Niên đã dẫn hai người đi dạo khắp ngọn núi.
Họ cùng ngắm hoàng hôn rực rỡ lúc chiều tà, mặc sức tưởng tượng lên kế hoạch cho trường đại học tương lai.
Họ từng nói, bốn năm đại học sắp tới, họ có thể cùng nhau đến thư viện tự học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố sinh viên và cùng nhau đăng kí làm tình nguyện viên.
Vốn dĩ mọi thứ đều đang rất tốt đẹp.
Vậy mà đều đã đổi thay chỉ trong chớp mắt.
Nhưng hiện tại, bất luận là giọng nói của Tang Lê hay giọng của Giản Thư Niên cậu đều không thể nghe thấy nữa.
Quảng Dã nhìn về phương xa, đáy mắt nóng bỏng.
Mấy ngày sau, tang lễ của Giản Thư Niên được tổ chức trên núi.
Cậu ấy luôn yêu thích núi rừng, tự nhiên sẽ nguyện ý ở lại đây mãi mãi. Mộ của cậu ấy nằm cạnh khu rừng vân sam đẹp nhất trên núi, có dòng suối róc rách chảy qua.
Tang lễ diễn ra rất đơn giản, không có mấy người đến, chỉ có bọn họ và một số dân làng.
Giản Thư Nhiên phủi bụi trên bia mộ, đứng dậy nhìn Quảng Dã, chóp mũi đau nhức:
“Anh Dã, em cứ tưởng anh trai em sẽ ở bên em mãi mãi, nhưng tại sao anh ấy lại rời xa em sớm như vậy?
Quảng Dã nhìn ảnh trên bia mộ của chàng trai ấy, nói:
“Cậu ấy không có rời bỏ Nhiên Nhiên đâu, cậu ấy luôn ở đó, chỉ cần em nghĩ đến cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Cậu ấy là gió, là mây, là mưa, ở trong dải ngân hà bao lao rộng lớn, trong bất cứ nơi nào cô bé muốn cậu ấy xuất hiện, cậu ấy không rời đi, chỉ là đổi một phương thức khác ở lại bên cạnh họ.
Cuộc đời cậu ấy dừng lại ở tuổi mười tám rực rỡ và ấm áp nhất.
Cậu ấy đã cống hiến cả cuộc đời mình cho ngọn núi hùng vĩ mà cậu yêu thích nhất, cậu lớn lên ở đây và nằm lại ở đây ngủ một giấc dài.
Cậu ấy sẽ luôn là chàng trai tuyệt vời nhất trong ký ức của mọi người.
Quảng Dã đã hứa với Giản Thư Niên sẽ chăm sóc thật tốt cho Giản Thư Nhiên, hiện tại trên thế giới này, Giản Thư Nhiên đã không còn người thân, dưới sự an ủi và động viên của Quảng Dã và Tống Thịnh Lan, cuối cùng cô bé cũng đồng ý đến học tại Vân Lăng.
Cô bé vẫn muốn giống như anh trai mình, học tập chăm chỉ và thi vào Vân Đại, sau này quay lại núi Sam Cẩm, xây dựng ngôi làng trên núi.
Giản Thư Nhiên mạnh mẽ hơn bất cứ ai tưởng tượng, cô bé giống như một cây non mất đi sự chở che của cái cây lớn, lớn lên trong đêm, dưới gió táp mưa sa.
Cô nói, anh trai muốn cô đừng buồn, nên vì anh ấy cô phải mạnh mẽ.
Cô muốn mang theo một phần lạc quan và ấm áp của anh trai mình mà dũng cảm sống tiếp, thay anh ấy đi qua ngàn dặm núi sông, dùng đôi mắt và trái tim của cô thay anh ngắm nhìn thế giới này.
Quảng Dã ở lại trên núi thêm mấy ngày, mỗi ngày cậu đều cùng Giản Thư Nhiên đi đến mảnh rừng vân sam, giống như đi tìm Giản Thư Niên trò chuyện, Nhiếp Văn cũng đi cùng họ.
Nhiếp Văn nghe Giản Thư Nhiên kể rất nhiều câu chuyện về Giản Thư Niên, trái tim cậu cảm động trước chàng trai trẻ luôn cố gắng tích cực vươn lên trong cảnh nghèo khó này.
Nhiếp Văn từng cảm thấy cuộc sống bình thường vô lo mỗi ngày thật nhàm chán, nhưng cậu không ngờ rằng có những người phải sống vất vả như vậy, nhưng vẫn luôn cố gắng trưởng thành, hướng về phía mặt trời.
Gần đến ngày nhập học, ba người họ quay trở lại Vân Lăng.
Máy bay bay ngang bầu trời.
Giản Thư Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm chiếc kèn harmonica của Giản Thư Niên trong tay, đôi mắt trống rỗng.
Sinh ly tử biệt, vui buồn hợp tan đều là kết cục định sẵn.
Bầu trời vẫn xanh, gió vẫn dịu dàng, thời gian tàn nhẫn mà công bằng không ngừng trôi về phía trước, chẳng đợi một ai.
Sau khi Giản Thư Nhiên đến Vân Lăng, cô chuyển đến biệt thự nhà họ Quảng.
Cô từ miệng Nhiếp Văn biết được chuyện giữa Tang Lê và Quảng Dã, cô bé không dám hỏi, cũng không liên lạc với Tang Lê nữa.
Về phần Quảng Dã, mọi người đều nghĩ rằng sau những đả kích từ chuyện của Tang Lê và Giản Thư Niên, cậu sẽ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, ai biết rằng sau khi trở về, cậu ngừng hút thuốc, uống rượu, chơi game, không còn chán nản bơ phờ, không còn nhốt mình trong phòng nữa.
Vài ngày sau, Vân Đại khai giảng.
Sáng sớm cậu rửa mặt đánh răng, thay quần áo, khoác ba lô lên một bên vai rồi xách hành lý xuống tầng.
Tống Thịnh Lan nhìn thấy cậu, sửng sốt:
“Tiểu Dã, con…”
Vẻ mặt chàng trai rất bình thản:
“Khai giảng rồi, con đi học.”
Không phải vì bản thân mà vì nguyện vọng của Giản Thư Niên, cậu cũng sẽ đến Vân Đại học tập chăm chỉ.
Sáng sớm, lão Trương chở cậu đến trường.
Đầu tháng 9 ở Vân Lăng vẫn còn khô nóng, gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh nắng chói chang chiếu rọi, xuyên qua tán cây rậm rạp màu xanh đậm chiếu xuống mặt đường những đốm sáng lung linh.
Xe chạy vào khuôn viên trường Vân Đại, bầu không khí chào đón tân sinh viên của trường vô cùng sôi nổi.
Quảng Dã bước xuống xe, nhìn thấy nhiều sinh viên cùng nhau bước đi, trên môi nở nụ cười tràn đầy năng lượng.
—— “A Dã, Tang Lê, sau này tôi có thể đến Vân Lăng tìm các cậu rồi.”
—— “Có thể đậu đại học đã khiến tôi rất vui rồi, sau này ở trường lại có các cậu, chúng ta cùng nhau học tập, cùng nhau tốt nghiệp, tốt quá.”
—— “Đúng đó, sau này ba chúng ta sẽ là bạn cùng lớp rồi.”
Trước mắt, Tang Lê và Giản Thư Niên dường như đang mỉm cười vẫy tay với cậu, rồi cuối cùng biến mất giữa đám đông.
Tiếng ồn ào huyên náo và người qua lại xung quanh.
Quảng Dã bị thời gian lãng quên vào giữa mùa hè năm 2013.
—
Sau khi vào Vân Đại, Quảng Dã luôn chỉ có một mình.
Quảng Dã chuyển hành lý vào ký túc xá sinh viên, tham dự buổi lễ tân sinh viên, tham dự đại hội tân sinh viên, tham gia huấn luyện quân sự, chính thức bước vào cuộc sống đại học.
Cậu lên lớp một cách nghiêm túc, hoàn thành bài tập giáo viên giao, tự học các giáo trình môn máy tính, như thể đang tỉnh táo nhưng lại tê dại.
Nhưng cậu trời sinh đã chói mắt, mỗi lần cậu xuất hiện đều rất nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh trong trường.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Quảng Dã đã trở nên nổi tiếng trên diễn đàn trường, gia thế của cậu cũng nhanh chóng bị đồn thổi ra ngoài.
Không ai ngờ rằng, khoa tài chính lại có một anh chàng đẹp trai thế hệ thứ hai siêu giàu như vậy, hầu như ngày nào cũng có các cô gái muốn làm quen với cậu, xin thông tin liên lạc, và muốn theo đuổi cậu.
Nhưng cũng giống như thời trung học, không cô gái nào có thể đến gần cậu.
Chàng trai lạnh lùng, thờ ơ, không hề tỏ ra thương xót với bất kỳ cô gái nào.
Bên ngoài tin đồn lan tràn, có người nói cậu đã có bạn gái, cũng có người khác nói bên cạnh cậu chưa từng xuất hiện một cô gái nào, chắc chắn là còn độc thân.
Một buổi sáng, Quảng Dã đến căn tin mua bữa sáng, gặp một chàng trai học cùng trường cũ, hai người đang trò chuyện thì có một cô gái tỏ ý muốn làm quen với Quảng Dã, chàng trai cười, giúp Quảng Dã từ chối: “Bạn học, cậu từ bỏ ý định đó đi, người ta có bạn gái rồi, lúc tốt nghiệp trung học đã bắt đầu hẹn hò rồi.”
Cô gái lúng túng rời đi, chàng trai trước khi đi, cười với Quảng Dã: “Anh Dã, anh và Tang Lê bây giờ học cùng trường vui rồi nha, tôi đi trước nhé, hôm khác anh gọi thêm Tang Lê nữa, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Đôi mắt đen của Quảng Dã khẽ chuyển động.
Hôm đó là thứ Sáu, lớp học buổi sáng kết thúc, cậu bước ra khỏi giảng đường.
Băng qua sân vận động, cậu thấy rất nhiều sinh viên đang tập dượt cho lễ khai mạc hội thao của trường. Cậu nhớ lại vào thời điểm này năm ngoái, cậu cũng đang tổ chức lễ khai mạc.
Hình ảnh Tang Lê nhảy múa với lá cờ hiện lên trong tâm trí cậu.
Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô múa, cô nhảy múa duyên dáng, thân hình uyển chuyển, cô chớp đôi mắt như sao hỏi cậu cô múa có đẹp không, khiến cậu phải xiêu lòng.
Sau buổi sáng lễ khai mạc hôm đó, bọn họ đã hoàn thành xuất sắc màn trình diễn, trước khán đài, cô đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cậu, đầu mày đuôi mắt sáng ngời:
“Quảng Dã, cậu nói đúng, chúng ta sẽ không thua.”
Quảng Dã bước về phía trước, nhìn thấy dưới bóng cây cạnh sân vận động có một cô gái đang cầm máy ảnh, chàng trai bên cạnh cúi người ghé sát vào cô, hai người thân mật chụp ảnh.
Quảng Dã nhớ lại ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Tang Lê cười rạng rỡ với người đang ăn giấm là cậu: “Bạn học Quảng Dã, cậu chụp ảnh với mình nhé? Mình muốn chụp ảnh với cậu.”
Khi đó, họ nắm tay nhau đi khắp trường, trong ống kính, cô tựa vào người cậu mỉm cười dịu dàng.
Quảng Dã tiếp tục đi về phía trước, đi đến căng tin.
Cậu đang ăn cơm thì ngẩng đầu lên, thẫn thờ như nhìn thấy Tang Lê vẫn ngồi đối diện, vẻ mặt chán nản nhìn cậu, nhẹ giọng nũng nịu: “Quảng Dã, em nhất định phải ăn nhiều như vậy à? Em sắp biến thành lợn rồi.”
Cô quá gầy lại còn kén ăn, không chịu ăn cơm đàng hoàng tử tế, vì sức khỏe của cô, cậu phải luôn theo dõi chặt chẽ chế độ ăn uống của cô.
Cậu còn nhớ cô ghét ăn cà rốt, không ăn rau mùi, có thể ăn một chút đồ cay, thích uống nước dừa, không thích ăn thịt lợn, chỉ hơn nửa năm, cậu đã nhớ hết mọi thói quen ăn uống của cô ấy.
Ăn xong, Quảng Dã lái xe máy ra khỏi khuôn viên trường, dạo lòng vòng thành phố.
Trong lúc thẫn thờ, cậu cảm thấy như Tang Lê vẫn đang ngồi sau lưng mình.
Cậu từng đưa cô ra biển, lên núi và đến nhiều nơi khác nhau trong thành phố, cô vốn nhát gan, rụt rè vòng tay ôm eo cậu, lúc xuống xe, cậu sẽ giúp cô cởi mũ bảo hiểm, sau đó kéo cô vào trong lòng mình, vòng tay hôn cô.
Chẳng nơi nào có bóng dáng Tang Lê, nhưng mỗi nơi đều khiến cậu nhớ tới cô.
Cậu thực sự rất muốn có cô bên cạnh, muốn nói với cô rằng Giản Thư Niên qua đời rồi, các thành viên khác của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ cũng đã đi học ở những trường khác nhau, hiện tại một mình cậu ở Vân Đại, dù được vào học ở một trường đại học tốt, nhưng rất cô đơn.
Quảng Dã cứ ngỡ rằng cậu không còn quan tâm nhiều nữa, một tháng đã qua, có lẽ cậu đã bắt đầu quên cô.
Nhưng cô như một kỷ niệm khắc sâu vào xương tủy, một hình bóng khắc sâu trong con ngươi, trở thành một phần cuộc đời cậu, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khơi dậy mọi cay đắng trong tâm hồn thành cuồng phong dời sông lấp bể.
Buổi tối, Quảng Dã trở về nhà.
Cậu ở một mình trong phòng ngủ, uống rất nhiều rượu.
Rượu dần dần lấp đầy trái tim, làm tê liệt cảm xúc.
Một lúc lâu sau, cậu mở ngăn kéo, lấy ra một cái ổ khóa rồi bước xuống lầu.
Cậu mở cửa phòng ngủ của Tang Lê.
Cậu bước vào, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát sàn chiếu vào.
Cậu bước đến bàn, nhìn thấy chiếc điện thoại di động cậu mua cho cô, một đôi giày múa, nhiều thứ linh tinh khác nhau còn cả bức tranh với khung kính đã vỡ.
Cậu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong cơn say, những cảnh tượng hiện lên trong đầu như một bộ phim chiếu chậm. Đêm giao thừa, cô một mình chạy ra khỏi hội trường để tìm cậu, nói rằng sẽ ở cùng cậu; hôm sinh nhật cô, trong khách sạn, cô nhón chân hôn vào tai trái của cậu, nói rằng cô rất thích cậu; ngày biết kết quả thi đại học, cô nằm trong vòng tay cậu, nói rằng cô muốn ở bên cậu mãi mãi.
Cậu ngồi dựa vào tường, lấy điện thoại di động ra, một lúc sau bấm số.
Dududu——
Bên kia không bắt máy.
Cậu có vẻ đã say, đầu óc trống rỗng, tiếp tục gọi đi gọi lại, hết lần này tới lần khác.
Phải tìm thấy cô.
Cậu say đến mức mắt nóng lên, gửi cho cô một tin nhắn:
[Tang Lê, anh biết em ở đó.]
[Nghe điện thoại của anh đi, một lần cuối thôi.]
Cậu gọi lại, mấy chục giây sau, vừa định cúp máy thì đầu bên kia nghe máy.
Thời gian ngừng trôi, gió ngừng thổi.
Đầu óc mông lung vì cơn say lúc này liền trở nên tỉnh táo.
Đôi mắt cậu nóng bừng, vài giây sau mới khàn giọng lên tiếng: “Tang Lê.”
“Cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại của tôi.”
Đầu bên kia không nói lời nào.
Rất nhiều điều muốn nói nhưng Quảng Dã dường như đã đánh mất giọng nói của mình.
Cả hai bên rơi vào im lặng.
Quảng Dã nhắm đôi mắt đỏ ngầu, tựa đầu vào tường, những ký ức và tình cảm của cậu cuộn trào, khuấy động tâm trí và cảm xúc.
Quảng Dã cầm điện thoại áp sát vào tai
Thật lâu sau, cậu mới thì thầm: “Tôi chỉ muốn hỏi em một câu, rốt cuộc trước kia, em có thích tôi dù chỉ là một chút không?”
Thời gian qua lâu như vậy rồi, nhưng cậu vẫn không cam tâm.
Dù cô đối với cậu chỉ có một chút tình cảm thôi, thế cũng đủ rồi.
Những lời đẹp đẽ như mơ cô từng nói, đến cùng là thật, hay tất cả đều là giả dối.
Yết hầu của cậu cuộn lên, giọng nói khản đặc: “Đây là lần cuối cùng tôi hỏi em, em nói gì tôi đều tin.”
Sau một hồi lâu im lặng, tiếng nói từ đầu bên kia truyền đến:
“Không.”
“Một chút cũng không có.”
Như tiếng gõ của thẩm phán đánh xuống, không còn chỗ cho sự nghi ngờ.
Quảng Dã nhẹ nhàng cười nhạo, sóng mắt cuộn trào:
“Tang Lê…tôi thà rằng chưa từng quen biết em.”
Nếu thời gian có thể quay trở lại, cậu chỉ mong bọn họ là hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau.
Cậu cúp máy.
Từng cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu——
“Nếu không phải tại cậu đứng đó dọa người, không chịu nói chuyện, liệu tôi có bị ngã không?”
“Quảng Dã, đừng coi mình là cái rốn của vũ trụ, nếu không phải vì dì Tống, tôi thèm để ý tới cậu chắc.”
“Quảng Dã, trên núi đẹp quá, chú Trương đưa mình đi thăm trang trại, mình nhìn thấy rất nhiều động vật nhỏ, đặc biệt là thỏ, có mấy con thỏ tai cụp màu trắng rất dễ thương, mình muốn cho chúng ăn cỏ, nhưng chúng đều rúc vào tổ không chịu ra……”
“Mình gọi cho cậu bao nhiêu cuộc sao cậu không nghe? Có biết mình lo lắng cho cậu thế nào không……?”
“Vậy cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi cũng không thèm nói chuyện với cậu, từ giờ chúng ta coi như không quen.”
“Quảng Dã, mình kiếm cớ lẻn ra ngoài, mình không xem nữa, ở lại với cậu”
“Quảng Dã, em nói, em cũng thích anh.”
“Quảng Dã, chúng ta phải luôn ở bên nhau, được không?”
Từng tiếng cô gọi tên cậu, giống như một giấc mơ.
Câu cuối cùng là:
“Quảng Dã, tôi không thích cậu, đây là sự thật.”
Tỉnh dậy sau giấc mơ, mọi thứ đều biến mất.
Đôi mắt Quảng Dã bỏng rát, cậu đứng dậy, cầm bức tranh trên bàn cậu vẽ cho cô ở sơn trang, xé nát rồi vứt đi.
Cậu quay người bước ra khỏi phòng.
……
Cuối mùa hè năm 2012.
Năm đó câu chuyện của họ bắt đầu.
Đầu thu năm 2013.
Bọn họ chia tay, ly tán, cuối cùng lạc mất nhau giữa biển người bao la.