Mà bên trong nó, một trận mưa giông bão tố quét qua, khiến vạn vật rung chuyển, cõi lòng yên ả nay lại gợn từng cơn sóng.
Tang Lê đang choáng tại chỗ, đột nhiên Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt ở bên cạnh lên tiếng: “Trời ạ! Thật á!”
Nhiếp Văn cười: “Sao mà giả được! Tôi vừa chính tai nghe A Dã nói đấy.”
“A a a a a a!!!”
Hai người hét lên.
Trương Bác Dương nói: “Thật ra, hôm qua bọn tôi… hôm qua… hôm qua…”
Dụ Niệm Niệm lo lắng đẩy cậu ra: “Trương Bác Dương, đừng nói nữa! Cậu giết mình vì tò mò mất! Nhiếp Văn, cậu kể tiếp đi!
Trương Bác Dương: “…”
Nhiếp Văn cười: “Hôm qua bọn tôi đến nhà A Dã, phát hiện ra cậu ta và Tang Lê đang học gia sư. Bình thường A Dã còn không nghe giảng trên lớp, về nhà thế mà lại tình nguyện ngồi học thêm với gia sư, không phải vì Tang Lê thì vì cái gì?”
Dụ Niệm Niệm kích động đến mức suýt chút nữa nhảy lên cao ba trượng, nắm lấy tay Tang Lê: “Lê Lê, mình đã nói với cậu rồi mà, gần đây Quảng Dã rất để ý đến cậu, quả nhiên, cậu ấy thật sự thích cậu. Nguyệt Nguyệt, trước đây chúng ta cũng nghi ngờ rồi mà, đúng không?”
Lữ Nguyệt cũng nhanh chóng gật đầu: “Trước đây lúc bọn mình đến Hà Châu cũng đã nghi ngờ rồi. Nhiếp Văn còn bảo bọn mình nghĩ nhiều.”
Đột nhiên, âm thành từ mọi hướng dồn về phía Tang Lê, tâm trí cô trống rỗng vì cú sốc này, cô nuốt khan, vài giây sau lên tiếng:
“Các cậu suy nghĩ nhiều rồi, chắc Quảng Dã chỉ là nói đùa thôi, hoặc là Trương Bác Dương với Nhiếp Văn lừa các cậu đấy.”
Trương Bác Dương mặt đỏ bừng: “Không, A Dã thật sự… thật sự nói như vậy mà!”
Lông mi Tang Lê khẽ run lên, cô nhẹ nhàng nói:
“Các cậu thật sự suy nghĩ nhiều rồi, Quảng Dã chắc chắn chỉ là nói đùa thôi.”
Làm sao một thiếu gia sống trong nhung lụa, giàu sang phú quý, đi đâu cũng được yêu thích, lại thích cô được chứ? Hai người họ vốn không cùng một thế giới.
Nhiếp Văn cảm thấy không hiểu nổi: “Tang Lê, rõ ràng A Dã đối xử với cậu rất tốt, cậu không cảm nhận được sao?”
Tang Lê chớp mắt, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đi theo cô, Trương Bác Dương nhỏ giọng nói với Nhiếp Văn: “Cậu như thế…quá đột ngột…làm Tang Lê sợ rồi.”
Nhiếp Văn lại cười, nói: “Tôi ăn ngay nói thật, tin lớn như vậy A Dã còn muốn che che giấu giấu, tôi nhất định phải thay cậu ấy thông báo cho cả thế giới biết!”
“Cậu, cẩn thận bị cậu ấy đánh đấy.”
Một nhóm năm người dọc theo bờ hồ quay về đài quan sát, thấy Quảng Dã vẫn ngồi ở trên này: “A Dã, bọn tôi về rồi này –“
Mấy người ngước mắt nhìn lên, Tang Lê cũng hơi ngước mắt lên, lại bắt gặp gặp ánh mắt nhìn xuống của Quảng Dã.
Cô hoảng hốt nhìn sang chỗ khác.
Nhiếp Văn còn chưa kịp mở miệng, Lý Thừa đã tới, thông báo bữa tối sắp chuẩn bị xong, mời mọi người đến phòng ăn.
Quảng Dã bình tĩnh nói: “Chú Lý, chú dẫn mọi người đi ăn trước đi, chú cúng ăn trước đi, không cần đợi tôi.”
Chú Lý đồng ý, thấy vậy ba cô gái đi trước, Nhiếp Văn và Trương Bác Dương đi lên đài quan sát: “À thì, tôi nói với cậu cái này, cậu đừng đánh tôi.”
“Lúc nào tôi cũng muốn đánh cậu.”
“…”
Nhiếp Văn: “Tôi vừa mới nói với Tang Lê việc cậu thích cậu ấy.”
Quảng Dã dựa vào lưng ghế, tay cầm cọ vẽ hơi khựng lại, nhìn thấy Nhiếp Văn vò đầu:
“A Dã, đừng trách tôi mà. Tôi chỉ muốn giúp cậu, hơn nữa, cậu đoán xem Tang Lê phản ứng thế nào?”
Quảng nhìn chằm chằm vào bảng vẽ với đôi mắt đen láy, vài giây sau cậu nói:
“Cô ấy không tin.”
Trương Bác Dương: “Đúng vậy, cậu… Làm sao cậu biết?”
Đoán chuẩn ghê!
Quảng Dã không nói gì, Nhiếp Văn lại nói: “Cậu ấy bảo cậu đang đùa thôi, nhưng mà cũng bình thường, mọi khi nhiều người theo đuổi cậu như vậy, cậu không thích ai cả. Nếu không phải chính miệng cậu nói cho tôi biết, tôi cũng không tin.”
Quảng Dã nhìn xuống, điều chỉnh lại bảng màu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
Cuối cùng, Trương Bác Dương và Nhiếp Văn rời đi trước.
Hai người gặp lại ba người khác ở biệt thự, đi dạo một vòng trong biệt thự, không khỏi thở dài: “Nếu không phải vì ngày mai phải học thì tối tôi không muốn về đâu.”
Ở phòng khách nói chuyện một lúc thì đầu bếp bước tới và thông báo rằng bữa tối đã sẵn sàng. Năm người đi vào phòng ăn và ngồi xuống bàn ăn. Ba cô gái ngồi một bên, hai chàng trai ngồi ở phía đối diện.
“A Dã có chuyện gì thế? Cậu ấy không đến ăn cơm à?”
Nhiếp Văn liếc mắt nhìn điện thoại.
Dụ Niệm Niệm mỉm cười uống một ngụm nước hoa quả: “Chắc Quảng Dã sợ gặp người nào đó thấy xấu hổ.”
Mọi người cười rộ lên, nhưng Tang Lê lại xấu hổ, vỗ tay Dụ Niệm Niệm dưới gầm bàn, Dụ NIệm Niệm nhịn cười, đổi chủ đề:
“Không thì chúng ta cứ đợi Quảng Dã đi, dù sao cậu ấy cũng là chủ nhà.”
Nhiếp Văn: “Không cần khách khí với cậu ấy, chúng ta đều là người nhà.”
“Ha ha ha, Nhiếp Văn, da mặt cậu dày thật…”
Đang nói chuyện, cửa biệt thự bị đẩy ra, Quảng Dã bước vào.
“Nào, A Dã mau đến đây, bọn tôi đợi cậu cả nửa ngày rồi.”
Quảng Dã đổi dép xong đi đến: “Tôi đã bảo các cậu ăn trước không cần chờ tôi rồi mà.”
“Không được, bữa cơm hôm nay không có cậu không thơm đâu.” Nhiếp Văn nói ám chỉ rõ ràng. Sau đó cậu mới nhận ra mình đang ngồi đối diện Tang Lê, vội vàng đứng dậy: “A Dã, cậu ngồi vào chỗ tôi đi này, chỗ này hợp với cậu nhất!”
Ngoại trừ Tang Lê, mấy người khác đều ngầm hiểu, cả đám đều cố nhịn cười.
Tuy cậu không nói thẳng ra nhưng bầu không khí đã trở nên ám muội hơn.
Quảng Dã lườm Nhiếp Văn một cái, cuối cùng cậu chỉ có thể kéo chiếc ghế đối diện Tang Lê ra và ngồi xuống.
Tang Lê làm bộ vô tình nhìn về phía cậu, thiếu niên cũng nhìn về phía cô.
Dưới làn mi mỏng, đôi mắt hẹp dài như vực sâu thăm thẳm, phản chiếu hình dáng của cô, lại phảng phất bao hàm vô vàn cảm xúc.
Tim Tang Lê lại lần nữa không kiểm soát được đập mạnh hai nhịp.
Vẻ mặt cô bình tĩnh không để lộ dấu vết gì nhưng tầm mắt nhanh chóng chuyển sang chỗ khác.
Vậy là mọi người đều đã đến đủ, Quảng Dã mời mọi người nếm thử đồ ăn. Nguyên liệu nấu ăn đều được lấy từ trên núi, hoàn toàn tự nhiên, tươi ngon, không chất bảo quản.
Giữa bữa ăn, đầu bếp mang đến một ít bánh tiramisu dừa, nói rằng đây là đồ tráng miệng sau bữa ăn, Nhiếp Văn ngạc nhiên: “A Dã, trên núi còn trồng dừa nữa cơ á?”
Nhiếp Văn nói xong, Dụ Niệm Niệm theo bản năng buột miệng nói: “Tang Lê thích ăn dừa nhất!”
Mọi người lập tức hiểu ra. Nhiếp Văn đang chuẩn bị đưa một miếng tiramisu lên miệng suýt chút nữa bật cười, nhanh chóng đặt miếng bánh xuống: “Tang Lê, nếu không thì cậu ăn trước đi?”
Những người khác bật cười, Lữ Nguyệt ho nhẹ một tiếng để giải vây cho Tang Lê: “Có gì đâu, mình cũng thích ăn, Lê Lê, cậu ăn nhiều một chút.”
“…”
Tang Lê không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.
Cũng may Quảng Dã không nói gì nữa, cậu chuyển chủ đề sang những món ăn khác. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Một lúc sau, Nhiếp Văn xem thông báo trên điện thoại rồi bật cười: “Hôm nay thấy chúng ta lên núi chơi, có người ở nhà khóc.”
Trương Bác Dương: “Ai…ai thế? Không phải là Ốc…Tử đấy chứ?
“Không phải Ốc tử, là em họ tôi. Em ấy biết hôm nay tôi lên núi nhà A Dã, trách tôi sao không cho em ấy đi cùng.”
“Em họ của cậu vẫn… vẫn thích A Dã à?”
“Đúng vậy. Ngày nào cũng nhắc. May mà con bé còn đang học cấp hai, nếu không thì ngày nào con bé cũng sẽ chạy sang đây lì lợm la liếm.”
Đợt trước, có lần cô bé còn đến Giang Vọng tìm Nhiếp Văn, sau đó còn chơi bài với mấy bạn nam nữa. Hôm đó cũng là ngày Tang Lê bị Trạm Thiến Tuyết đưa đến quán trà sữa.
Nhiếp Văn khóa màn hình điện thoại, nhướng mày: “Nhưng bây giờ cuối cùng cũng làm con bé hết hi vọng rồi. Nó, hết, cơ hội rồi!”
Những người khác đều bật cười. Họ hiểu được cậu ám chỉ điều gì. ÁNh mắt hóng chuyện nhìn về phía Tang Lê. Quảng Dã lạnh lùng liếc nhìn Nhiếp Văn
“Cậu mà nói nữa thì cuốn gói về luôn đi.”
Nhiếp Văn nghĩ đến việc Tang Lê da mặt mỏng, cười cười dừng lại: “Tôi không nói nữa, tập trung chuyên môn ăn uống thôi.”
–
Sau bữa ăn, mọi người đều rất thỏa mãn, mỗi người lại một suy nghĩ riêng.
Như thường lệ, Quảng Dã không hề bộc lộ cảm xúc hay thái độ gì. Nhóm bốn người do Nhiếp Văn cầm đầu thì cười tủm tỉm, ám muội nhìn chằm chằm Quảng Dã và Tang Lê, cố gắng nhìn ra dấu hiệu giữa hai người.
Mà Tang Lê-
Mặc dù mọi thứ chưa rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm nhận được bầu không khi đặc biệt giữa cô và Quảng Dã lúc chiều. Má cô nóng bừng, cô chỉ ước ăn nhanh cho xong để thoát khỏi ánh nhìn nóng bỏng của bọn bạn.
Thỉnh thoảng cô ngước mắt lên liếc nhìn Quảng Dã, chỉ thấy biểu tình của chàng trai vẫn bình tĩnh, đạm nhiên, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ cô đoán không sai, cô thật sự nghĩ nhiều rồi.
Quảng Dã thật sự không muốn mọi chuyện như vậy, Nhiếp Văn nói thẳng ra như vậy đã dọa sợ cô.
Tang Lê dập tắt mọi suy nghĩ trong đầu, bình tĩnh lại, không suy nghĩ lung tung nữa.
May là mọi người nhanh chóng nói về chuyện khác, không trêu chọc hai người nữa.
……
Ăn tối xong, bên ngoài trời đã tối. Đã hơn bảy giờ tối, cũng sắp phải về rồi.
Sáu người ngồi trên ô tô, dọc theo đường vành đai xuống núi. Buổi tối, đèn đường được bật lên, tạo thành một biển sao trên núi.
Hai mươi phút sau, xe chạy về đến thành phố, Lão Trương đưa từng bạn về nhà của mình.
Số người trên xe dần dần giảm đi.
Cuối cùng cũng đến gần khu biệt thự, chỉ còn lại Tang Lê và Quảng Dã ở ghế sau.
Trên một chiếc xe thương gia bảy chỗ, hai người ngồi ở hai bên trái và phải của cùng một hàng ghế.
Tang Lê nhắm mắt lại, tựa đầu vào xe ngủ, trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Sau một lúc.
Một giọng nam lười biếng truyền vào tai cô: “Tang Lê, về đến nhà rồi.”
Tang Lê tỉnh lại, bàng hoàng mở mắt nhìn ra ngoài, phát hiện xe đã tiến vào khu biệt thự: “Sao nhanh như vậy…”
“Cậu ngủ trong xe gần tiếng rồi, nhanh đâu ra!”
“…”
Chủ yếu là vì hôm nay đi bộ nhiều nên mệt, lên xe không lâu thì ngủ quên mất luôn.
Xe dừng ở cửa, Quảng Dã xuống xe, theo sau là Tang Lê, hai người đi vào đến tiền sảnh thì quản gia đến bảo hôm nay có gói hàng chuyển phát nhanh được gửi đến, không biết có phải hai người mua không, bảo bọn họ đi xem thử.
Tang Lê đến xem thì thấy đó là một bọc hàng to, ở chỗ người nhận ghi một chữ “T”: “Của cháu ạ. Cháu đặt vài dụng cụ học tập trên mạng.”
Cách đây vài hôm cô giáo giới thiệu cho cô một số đồ dùng học tập tốt nên cô đã mua trên mạng, dự định sau đó sẽ tự luyện tập thêm.
Tang Lê ngồi xổm xuống bê gói hàng nặng nề lên, cô đang loay hoay đi về phía trước thì một đôi tay chắc khỏe đã đón lấy gói hàng, giọng nói trầm trầm của Quảng Dã vang lên:
“Bê lên tầng mấy?”
Cô sửng sốt một lúc, ngước mắt lên nhìn cậu rồi nói: “Để ở trong phòng mình.”
Cậu quay người đi lên tầng, Tang Lê cũng nhanh chóng đi theo.
Khi lên đến tầng hai, cô giúp mở cửa phòng ngủ, Quảng Dã bước vào và đặt gói hàng lên bàn.
Tang Lê cũng đi vào cùng, đến bên cạnh cậu:
“Cảm ơn cậu.”
Cậu không nói gì.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, bụi bặm bay trong không khí, tình cảm cũng dần lên men.
Tang Lê cảm nhận được không khí khác thường ngày, tai hơi nóng lên, nhẹ nhàng thì thầm: “À…Ừm…Mình đi tắm đây.”
“Tang Lê.”
Giọng nói của Quảng Dã đột nhiên vang lên.
Cô bối rối ngẩng đầu lên, hai người nhìn vào mắt nhau.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào, sáng trong veo như nước, cái bóng cũng theo đó mà lay động.
Khi cô đang sửng sốt, cô bắt gặp ánh mắt rực lửa của cậu, giọng nói lười biếng của chàng trai kèm theo mùi bạc hà sảng khoái vang lên:
“Tôi không nói đùa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đại thiếu gia không thích nói vòng vo.