• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào buổi chiều, mặt trời cũng dần ló ra khỏi những đám mây, sắc trời trong xanh hơn hẳn buổi sáng.

Ánh nắng xuyên qua những kẽ hở của cây cổ thụ, dòng suối trước mắt cũng lấp lánh ánh sáng, chiếc bè tre phía trên đang di chuyển lại tạo nên từng lớp sóng.

Nhìn khung cảnh yên bình phía xa, tâm trạng của Tang Lê cũng dần ổn định lại. 

Hồi nãy nói chuyện với Quế Tú Viện, chắc bà ta cũng không ngờ đến thái độ của cô lại kiên quyết như thế, tức giận đến mức còn không ngừng nhắn tin chửi mắng cô như thể làm vậy sẽ khiến Tang Lê sợ hãi và thỏa hiệp.

Không cần đoán cũng biết, nếu cô đồng ý với yêu cầu của bà ta, Quế Tú Viện nhất định sẽ thay đổi thái độ ngay lập tức, chắc còn khen cô là người biết điều và hiếu thảo nữa chứ.

Tang Lê đã chung sống với bà ta nhiều năm, sao không biết con người bà ta như thế nào, cô sớm đã hiểu rõ rồi.

Vì thế, Tang Lê tắt nguồn điện thoại luôn, tránh bị bà ta gọi điện làm phiền lần nữa.

Điều chỉnh hơi thở, Tang Lê đè nén những uất ức nơi đáy lòng, liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy Quảng Dã đang đứng trên một tấm kính cách đó không xa.

Thân hình cao lớn của chàng trai đang dựa vào lan can hút thuốc, đường nét khuôn mặt cậu giờ phút này được phác thảo rất rõ nét, những ánh nắng xuyên qua kẽ lá lốm đốm chiếu lên người Quảng Dã.

Có vẻ như cậu đang đợi cô.

Vừa rồi, khoảnh khắc xấu hổ nhất của Tang Lê đã bị Quảng Dã bắt gặp, nhưng cậu không nói gì, thậm chí còn rất tự giác đứng ra xa để không làm phiền cô ổn định tâm trạng của mình.

Câu nói “Tôi ở đây” của cậu cứ mãi quanh quẩn trong đầu Tang Lê.

Trái tim như có thứ gì vừa chạy qua, khẽ rung lên.

Tang Lê bước về phía Quảng Dã, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái lạ mặt tiến đến: “Cậu thật là đẹp trai quá đi! Cậu đến chơi một mình sao? Có muốn đi chơi cùng mình không? Mình ngắm cậu rất lâu rồi, hay là cậu cho tôi xin số điện thoại đi!”

Chàng trai này đúng là lúc nào cũng thu hút người khác mà…

Tang Lê dừng bước, không dám tiến lại đó. Đúng lúc này, Quảng Dã cũng nhìn lên, cậu nhanh chóng đứng dậy, dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, nói với cô gái kia bằng một giọng lạnh lùng: “Tôi không có điện thoại.”

Cô gái kia nhìn theo ánh mắt của Quảng Dã, thấy Tang Lê lập tức hiểu ra, xấu hổ chạy đi.

Quảng Dã đi tới trước mặt Tang Lê, nhìn cô hỏi: “Cậu xảy chuyện gì à?”

Cô lắc đầu: “Xin lỗi, khiến các cậu phải đợi lâu rồi.”

“Bọn họ vừa đến phố ăn vặt rồi.”

Tang Lê gửi tin nhắn vào trong nhóm thông báo cho mọi người rằng mình không sao. Quảng Dã thấy chóp mũi và hốc mắt cô vẫn còn hơi đỏ, rõ ràng là đang rất buồn.

Ánh mắt tối lại, cậu đưa cho Tang Lê chai đồ uống mình vừa mua: “Cậu uống chút nước đi.”

Tang Lê nhìn chai nước, cảm ơn Quảng Dã rồi nhận lấy, ngửa cổ uống vài ngụm làm dịu bớt cơn khát.

Dụ Niệm Niệm cũng nhắn lại trong nhóm là bọn họ sắp mua đồ xong rồi, bây giờ sẽ quay về.

Hai người đợi ở đó, Tang Lê không nói gì. Bỗng có tiếng chim yếu ớt lọt vào tai khiến cô không khỏi chú ý. Nhìn xung quanh, Tang Lê phát hiện một con chim đang thoi thóp trên mặt đất cạnh sườn đồi, chú chim với bộ lông màu vàng xen với màu xanh nhạt, thoạt nhìn sẽ nghĩ đó là một con vẹt.

Sau khi chắc chắn âm thanh mà mình nghe thấy phát ra từ đó, Tang Lê quay sang hỏi Quảng Dã: “Con chim kia là đang bị thương sao?”

Quảng Dã nhìn theo ánh mắt cô: “Có lẽ là vậy.”

“Hình như nó không bay được nữa.”

Quảng Dã cởi túi đưa cho Tang Lê, tự mình đi qua: “Cậu ngồi đây, tôi qua đó xem sao.”

“Này, cậu nhớ chú ý an toàn nhé!”

Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã chui qua lan can, vững vàng nhảy xuống chỗ đất. Sau khi kiểm tra một lượt, cậu mang con chim trở lại: “Đây là một con vẹt đuôi dài, chắc là bị các loài vật khác tấn công nên phần cánh đã bị thương và chảy máu, cần phải được sơ cứu.”

“Nhưng chúng ta không có đồ để băng bó, phải làm sao đây?”

“Cậu đi tìm cho tôi vài cành cây với mấy nhánh cây thân leo là được.”

Tang Lê hiểu ý. Một lát sau, Tang Lê quay lại, cô không biết Quảng Dã làm sao đã tìm được vài mảnh vải vụn cùng với một số cây thuốc ở ven đường. Tang Lê ngồi xuống bên cạnh và giúp Quảng Dã giữ con vẹt.

Quảng Dã băng bó cho con vẹt rất cẩn thận và kiên nhẫn, Tang Lê yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cậu.

Lát sau, có một đứa trẻ đi ngang qua đó, nhìn thấy hai người liền tò mò hỏi: “Các anh chị đang làm gì thế ạ?”

Tang Lê trả lời: “Bọn chị đang băng bó vết thương cho con vẹt này.”

“Nó bị sao vậy ạ?”

“Nó đang bị thương và không thể bay được.”

Đứa bé ngây ngô hỏi lại: “Chỉ có một con vẹt này thôi à chị? Thế bố mẹ của nó đâu rồi ạ?”

Tang Lê cúi đầu nhìn con vẹt đang thoi thóp, trong lòng buồn bã: “Nó đã bị lạc mất bố mẹ rồi…Bây giờ còn lại có một mình thôi, cho nên mới bị những con vật khác tấn công rồi bị thương thế này.”

Đứa trẻ cảm thán: “Nó thật là đáng thương!”

Động tác của Quảng Dã hơi ngừng lại, nhìn xuống con vẹt ở dưới chân: “Mặc dù nó chỉ có một mình nhưng chỉ cần băng bó tốt, sau khi khỏi nó có thể bay lại rồi.”

Nghe vậy, trong lòng Tang Lê cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn phần nào.

Băng bó xong, cuối cùng con vẹt cũng thoát khỏi nguy kịch. Quảng Dã đi gọi điện thoại, đến khi Tang Lê quay lại thì được thông báo rằng Quảng Dã đã liên lạc với nhân viên của khu du lịch nhờ họ chăm sóc con vẹt đến khi nó khỏe mới trả về tự nhiên.

Tang Lê gật đầu, thầm nghĩ rằng giúp được những con vật như thế cũng coi là làm việc tốt.

“Lê Lê, Quảng Dã—-”

Lúc này bốn người kia cũng đi tới chỗ của hai người.

Sau khi nghe Tang Lê kể lại chuyện về con vẹt, bọn họ còn nói sẽ cùng nhau đợi ở đây. Dụ Niệm Niệm nắm tay Tang Lê, lo lắng hỏi: “Lê Lê, cậu không sao chứ?”

“Mình ổn mà…”

Vừa rồi mấy người bọn họ nhận được tin nhắn riêng của Quảng Dã nói rằng nhà Tang Lê xảy ra chút chuyện khiến cô không được vui. Đồng thời cũng nhắc mọi người đừng hỏi đến. Dụ Niệm Niệm cũng không biết an ủi cô thế nào đành đưa cho cô chỗ đồ ăn vặt mới mua:

“Lê Lê à, mình vừa mua cái bánh đậu đỏ này, rất ngon đó. Cậu ăn thử xem, bánh bột đá mà Lữ Nguyệt mua cũng rất ngon.”

Lữ Nguyệt gật đầu đồng tình: “Lê Lê, cậu ăn thử cái này xem.”

Nhiếp Văn đứng bên cạnh không ngừng thở dài: “Tang Lê, cậu không biết đâu. Hai cái người này thiếu chút nữa đã mua cả cái phố ăn vặt đó rồi.”

Dụ Niệm Niệm trừng mắt nhìn cậu: “Hứ, cậu nói cứ như bản thân không ăn miếng nào vậy.”

Tang Lê nhận lấy túi đồ, Dụ Niệm Niệm nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy bọn mình đến chỗ thác nước Tam Khê chụp ảnh. Cậu biết không, điện thoại của Trương Bác Dương suýt chút nữa đã rơi xuống đấy, may mà mình còn đỡ kịp.”

Trương Bác Dương: “Nhìn này Tang Lê, để tôi đưa cậu một cái điện thoại, nhìn bọn tôi diễn lại cảnh tượng vừa rồi nè..”

Mọi người thay phiên nhau kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị. Tang Lê biết rằng họ đều muốn làm cô vui, và cô cũng không muốn khiến họ lo lắng nên đã kìm nén những cảm xúc tiêu cực rồi nói chuyện vui vẻ với mọi người.

Khoảng mười phút sau, nhân viên của khu du lịch đã đến mang con vẹt đi đồng thời cũng cảm ơn nhóm người Tang Lê đã băng bó cho nó.

Sau khi giải quyết xong, sáu người cùng nhau lên bè tre để trở về.

Khoác lên người chiếc áo phao, sáu bạn xếp thành một hàng. Người lái đứng ở phía cuối bè, trong tay cầm một cây sào tre rất lớn, chống xuống nước rồi từ từ đẩy chiếc bè xuôi dòng.

Mặt suối trong xanh, in bóng hai hàng cây ở bên bờ. Một làn gió lướt qua những sóng nước lăn tăn, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Dụ Niệm Niệm háo hức chụp ảnh, thỉnh thoảng lại quay sang gọi Tang Lê chụp cùng.

Tuy nhiên, phần lớn thời gian Tang Lê chỉ dựa đầu vào chiếc ghế tre, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh, trong đầu loạn thành một mớ.

Dáng vẻ của cô lọt vào ánh mắt của một người.

Nửa giờ sau, nhóm người đã đến lưng chừng núi, xuống khỏi bè tre.

Theo dòng chảy của con suối lúc đầu, sáu người lại đi bộ xuống núi.

Chạng vạng tối, cuối cùng bọn họ cũng xuống đến chân núi.

Sau khi ra khỏi khu du lịch, hành trình của ngày hôm nay cũng đã kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.

Quảng Dã và Nhiếp Văn  đi đến bãi đỗ xe. Dụ Niệm Niệm ôm lấy Tang Lê: “Lê Lê, hai bọn mình bắt xe buýt về đi. Bọn mình còn có thể ngồi nói chuyện với nhau một lát nữa.”

“Thế cũng được.”

Bốn người cùng nhau đi về phía trạm xe buýt, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rú. Các bạn quay lại thì nhìn thấy một chiếc xe máy màu đen đang đi đến, dừng ngay trước mặt.

Quảng Dã nhấc kính bảo hộ trên mũ bảo hiểm lên, đôi mắt thâm trầm nhìn Tang Lê: 

“Lên xe.”

Nhiếp Văn cũng lái xe tới. Cậu ta cùng ba người kia nghe được lời của Quảng Dã đều rất ngạc nhiên. Tang Lê cũng đang ngơ ngác nhìn Quảng Dã, vô thức lắc đầu từ chối: 

“Không cần đâu, mình đi xe buýt cùng mọi người là được rồi.”

Chàng thiếu niên cau mày, tông giọng khẽ nâng: “Nhanh lên.”

Nhiếp Văn  nhìn thái độ của Quảng Dã liền khuyên Tang Lê: 

“Đúng rồi Tang Lê à, hai người các cậu sống cùng một nhà, cậu đi cùng A Dã luôn đi, mất công đi xe buýt làm gì?”

Dụ Niệm Niệm cũng cảm thấy hợp lí: “Lê Lê à, cậu đi cùng Quảng Dã cũng được đấy. Đi xe với cậu ấy cũng tiện hơn nhiều.”

Tang Lê do dự một hồi rồi đồng ý. Tạm biệt những người còn lại rồi đi về phía Quảng Dã.

Quảng Dã đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm còn lại. Tang Lê ngoan ngoãn cầm lấy, đội vào. Quảng Dã nhìn những hành động vụng về lại có chút đáng yêu của cô, tự thấy bất lực bèn giúp cô điều chỉnh lại.

Đội mũ xong, Tang Lê nhìn về ghế sau, cần thận nhấc chân ngồi lên.

Cảm giác thật lạ…..

Cô khẽ di chuyển, tìm được vị trí ngồi tương đối thoải mái. Nam sinh phía trước hơi nghiêng đầu, âm thanh qua mũ bảo hiểm truyền đến tai Tang Lê: “Ngồi chắc vào.”

Cô nhẹ nhàng đáp lại, tỏ ý đã hiểu. Sau đó Quảng Dã nhấn ga, chiếc mô tô phát ra tiếng gầm rú cực lớn rồi mau chóng phóng đi.

Bốn người đang mải nhìn theo thì Nhiếp Văn đột nhiên nhảy dựng lên như một con mèo bị người ta làm ướt lông: “Ôi trời ơi, ôi trời ơi..”

Những người khác thấy thế liền tò mò: “Cậu làm sao thế?”

“Tôi vừa mới nhận ra, đây hình như là lần đầu tiên A Dã chở con gái trên xe của cậu ấy!?”

Trương Bác Dương cạn lời: “Tôi còn tưởng nhà cậu bị cháy rồi cơ chứ!”

“Cậu có thôi đi không?” Nhiếp Văn  nghiêm túc hỏi lại: “Trương Bác Dương, cậu cũng biết Tang Lê là cô gái đầu tiên được Quảng Dã chở mà đúng không?”

Trương Bác Dương suy nghĩ một hồi: “Hình như là thế thật…”

Trước đây đã từng có rất nhiều cô gái mong muốn được ngồi ghế sau của Quảng Dã như muốn tuyên bố chủ quyền và đại diện cho sự ngoại lệ của cậu.

Nhưng Quảng Dã chưa bao giờ chở bất kì một cô gái nào. Vì thế mọi người cũng mang tâm trạng yên lặng mà chờ đợi xem ai là cô gái đầu tiên được hưởng đặc quyền này. Không ngờ Tang Lê chính là cô gái đó, thậm chí đây còn là lần đầu tiên Quảng Dã chủ động mời người khác lên xe, hay nói đúng hơn là bắt buộc Tang Lê phải lên xe.

Dụ Niệm Niệm nghe hai nam sinh lảm nhảm một hồi, đầu óc cũng theo không kịp: “Này, cậu không thấy Quảng Dã đối xử rất tốt với Tang Lê sao? Hôm nay tâm trạng của Tang Lê không tốt, Quảng Dã lập tức ở bên cạnh cậu ấy ân cần chăm sóc.”

Lữ Nguyệt phụ họa: “Ừ, mình cũng cảm thấy Quảng Dã đối xử với Lê Lê rất khác.”

Trong đầu Nhiếp Văn chợt lóe một suy nghĩ nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại: “Thôi nào, có khi là do chúng ta nghĩ nhiều thôi. Tang Lê là em gái của Quảng Dã, cho nên cậu ấy chở Tang Lê về cũng là chuyện bình thường.”

Dụ Niệm Niệm khinh thường nói: “Vừa rồi cậu là người nói đến chuyện này trước, bây giờ lại nói bọn tôi nghĩ nhiều?”

“Không đâu, tôi thấy chúng ta thực sự đã nghĩ nhiều rồi. Các cậu cũng không nghĩ xem người như Quảng Dã sẽ thích một người như thế nào chứ?”

“Cũng đúng….”

Suốt mấy năm học cấp ba, quả thật mọi người chưa từng thấy Quảng Dã yêu ai. Hơn nữa tính cách của hai người quá đỗi tương phản, Tang Lê nhẹ nhàng ôn hòa còn Quảng Dã lại lạnh lùng trầm mặc. Làm sao giữa hai con người như thế xuất hiện cái gọi là tình yêu được? Chắc chắn là do mấy người bọn họ nghĩ nhiều rồi. 

Gác lại những suy nghĩ trong lòng, Nhiếp Văn chào tạm biệt ba người còn lại, rời đi trước. Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt, Trương Bác Dương thì cùng nhau ra trạm xe buýt đi về.



Ở một nơi khác, mặt trời đã lặn.

Chiếc xe máy bon bon chạy trên tuyến đường rộng rãi.

Tang Lê ngồi phía sau tay nắm chặt góc áo của Quảng Dã.

Chiếc xe đột nhiên tăng tốc, nhịp tim của Tang Lê cũng theo đó mà tăng lên nhanh chóng, những làn gió tạt mạnh qua mặt.

Nhớ ngày xưa khi còn học ở quê cô cũng đã nhìn thấy những tên côn đồ lái xe mô tô như thế ở thị trấn, tốc độ nhanh đến mức người đi đường đều phải khiếp sợ.

Tang Lê sợ rằng thân thể sẽ rơi ra ngoài mất, sợ đến càng nắm chặt hơn góc áo Quảng Dã, miệng khẽ kêu: “Quảng Dã…”

Cô muốn bảo cậu lái chậm lại chút, nhưng âm thanh chợt ngừng lại nơi cổ họng.

Cái người này… hình như là đang cố tình đi nhanh đúng không?

Quang cảnh hai bên đường phố tựa như một dòng sông chảy ngược, không ngừng rút ngắn lại, nhanh đến nỗi cô đã hoa hết cả mắt.

Tầm nhìn phía trước giờ đây chỉ còn là những mảng tối mờ ảo.

Không lâu sau, dường như Quảng Dã cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô nên đã lái chậm lại.

Trái tim Tang Lê cũng từ từ ổn định lại, cảm thấy bản thân vừa như sống lại vậy, cảm giác thật là tuyệt vời.

Ngắm nhìn một hồi, cô đã hoàn toàn bị khung cảnh ven đường thu hút.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước một cột đèn giao thông rồi men theo một hướng khác. Tang Lê nhận ra điều gì đó không đúng, hét lên với Quảng Dã: “Chúng ta không về nhà sao?”

Quảng Dã không trả lời mà chỉ tiếp tục phóng đi.

Không phải chứ, người này rốt cuộc định đưa cô đi đâu đây?

Trong lúc Tang Lê còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình thì trước mắt cô xuất hiện một bãi biển lớn…

Hai người họ thực sự đang ở biển.

Kể từ ngày cô đến Vân Lăng đi học, đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy biển nữa.

Chiếc xe máy lao ra khỏi đường cao tốc, băng qua một con dốc rồi dừng lại trên một mỏm đá.

Hai người vẫn tiếp tục di chuyển đến chỗ ngọn hải đăng ngoài rìa đảo mới dừng lại.

Tang Lê đang định hỏi Quảng Dã tại sao đưa cô đến đây, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra thì khung cảnh bên ngoài ánh lên nơi chiếc mũ bảo hiểm đã khiến cô kinh ngạc—

Ngay trước mắt cô là một góc trời hoàng hôn ánh cam treo lư lửng phía chân trời đang từ từ hạ xuống khiến một nửa bầu trời nhuộm thành màu vàng.

Biển rộng lớn vô tận, ranh giới với mặt trời lúc lặn lại như hư như ảo, phản chiếu những sắc màu lấp lánh mãi phía xa.

Đây là lần đầu tiên Tang Lê được ngắm hoàng hôn trên biển.

Trong mắt vẫn sót lại sự ngạc nhiên, đôi chân đã thành thực bước xuống xe, cởi mũ bảo hiểm. Một cơn gió mát lành thổi đến, mang theo vị mặn của nước biển, nhẹ nhàng chạm qua hai gò má của Tang Lê.

Cả thế giới dường như biến thành một không gian rộng lớn mà cô đang hòa mình vào đó.

Quảng Dã cũng xuống xe, Tang Lê quay lại nhìn cậu rồi cảm thán: “Nơi này thật đẹp…”

Quảng Dã nhìn ra xa, vài giây sau mới nhẹ giọng đáp lại: “Những lúc tâm trạng không tốt, tôi thường tới đây.”

Tang Lê kinh ngạc nhìn cậu.

Quảng Dã nhặt một viên sỏi dưới chân, ném xuống bãi biển rồi thản nhiên đi về phía trước, cuối cùng ngồi lại ở ven biển chỗ ngọn hải đăng.

Tang Lê dõi theo từng cử chỉ của cậu, thấy Quảng Dã dừng lại cũng nhanh chóng bước đến.

Ngồi trên bờ biển, ánh nắng màu cam chiếu xuống người cô.

Cả thế giới giờ phút này thật yên lặng, không còn bất kì điều gì có thể khiến cô xao động.

Tang Lê nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc đen dài của cô khiến khung cảnh càng thêm lung linh.

Quảng Dã đưa mắt nhìn cô, ánh mắt nhìn cô thắm thiết.

Hai người không nói gì.

Trời trong xanh và yên ắng, gió thổi nhẹ qua bờ biển.

Tang Lê mở mắt, ngắm nhìn hoàng hôn rồi lại nhìn mặt biển, tâm tình xuôi theo cảnh tượng yên bình ấy.

Cảm xúc căng thẳng bức bối cũng dần được xoa dịu.

Những cảm xúc đau thương ấy bớt đi từng chút một, nơi trái tim đầy vết nứt cũng được hàn gắn.

Âm thanh duy nhất còn sót lại là tiếng sóng biển vỗ vào đá.

Hai người yên lặng tận hưởng.

Thời gian đã qua bao lâu cũng không ai để ý.

Một lúc sau, Tang Lê nhìn thấy một hòn đảo khác cũng có rất nhiều người, ôm đầu gối quan sát hồi lâu, Tang Lê mở miệng hỏi Quảng Dã: “Bọn họ đang làm gì ở bên đó vậy?”

Quảng Dã nhìn theo ánh mắt cô: “Bắt hải sản.”

Đi bắt hải sản chính là khi thủy triều xuống thì ra bãi cát để đánh bắt hải sản, thông thường sẽ có rất nhiều con bị mắc ở những kẽ đá.

Tang Lê từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe đến bắt hải sản như thế: “Họ có thể bắt được những con gì?”

Cậu điềm tĩnh trả lời: “Cua, ốc, xà cừ, hàu, nhím biển…và nhiều loại khác nữa. Nhưng bây giờ mấy việc này cũng không dễ, quá nhiều người đến bắt hải sản nên hệ sinh thái nơi đây cũng không còn như trước.”

“Mình nghĩ trò này rất vui đó.”

“Lần sau sẽ cho cậu chơi.”

Tang Lê kinh ngạc trong giây lát, sau đó mỉm cười gật đầu. Quay lại nhìn thấy một chiếc du thuyền đang lướt đi trên biển, cô nhớ lại:

“Trước đây khi mình đến Vân Lăng cũng là đi trên chiếc du thuyền lớn như thế này, dì Tống đã mua vé giúp mình đó.”

“Cậu thích à?”

Tang Lê cúi đầu lẩm bẩm: “Thật ra là mình không dám nói với dì Tống là mình bị say sóng, còn bị nôn suốt một ngày hôm đó. Khi ấy mình cũng không biết là tấm vé này còn được bao ăn cơm nên còn tự mình mang theo mì gói, lúc phục vụ mang bữa ăn lên mình tiếc vô cùng.”

Quảng Dã nhịn cười.

Cậu nhớ lại ngày đầu tiên gặp Tang Lê, trong đầu liền xuất hiện những mảnh kí ức: “Có phải hôm đó lão Trương đến bến tàu đón cậu không?”

Tang Lê nhàn nhạt trả lời: “Đúng rồi.”

Quảng Dã nhớ lại ngày hôm đó cậu cùng mấy người bạn đi chơi trên biển. Khi xuống thuyền đi ra bến tàu, tình cờ gặp được lão Trương đi cùng một cô gái. Mấy người bạn của cậu còn khen rằng bạn nữ đó thật xinh đẹp.

Hóa ra người đó chính là Tang Lê.

Lúc đó Quảng Dã cũng không có để ý đến cô, cũng không ngờ đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Tang Lê cầm cành cây vụn vẽ vẽ lên tảng đá, dường như nghĩ tới điều gì bèn nói: 

“Đó không phải là lần đầu tiên.”

“Cậu nói gì?”

Quảng Dã khẽ ôm gối, quay sang nhìn Quảng Dã đang ngồi cách đó một mét. dùng giọng trêu chọc: “Trên du thuyền hôm đó, khi mình đang đứng ở khoang sau chụp ảnh có một người lái theo chiếc ca nô phóng đi rất nhanh suýt thì tạt hết nước biển vào mọi người đang đứng trên thuyền.”

Một số hình ảnh chợt ùa về trong tâm trí Quảng Dã.

Quảng Dã chắp tay ra sau, ngả người nằm lên bãi cát, không khỏi buồn cười: “Thực xin lỗi cậu, lúc đó tôi không biết trên du thuyền còn có người.”

Tang Lê quay người thấy cậu đang ngắm biển miệng mấp máy: “Nếu biết cậu ở đó, tôi sẽ lái nhanh hơn…”

“…”

Cái người này sao lại như vậy chứ?

Nghĩ đến lời nói đùa của cậu, khóe miệng Tang Lê không khỏi nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền trông thật xinh xắn.

Trò chuyện được một lúc, hoàng hôn đã buông xuống.

Ánh nắng dần mờ đi nhường chỗ cho vầng trăng đang từ từ nhô lên.

Khuôn mặt hai người hứng lấy bao cơn gió biển, Quảng Dã nhìn đồng hồ, hai tay chống lên mặt đá đứng dậy: “Chúng ta phải về thôi, thủy triều đang lên rồi.”

Hòn đảo này chỉ khi thủy triều xuống mới có thể vào được. Khi thủy triều lên, con đường dẫn vào đây sẽ bị ngập.

Tang Lê buồn bã đứng dậy.

Đi tới chỗ chiếc xe máy đang đậu, Quảng Dã đưa cho Tang Lê chiếc mũ bảo hiểm.

Tang Lê nhận lấy, ngẩng đầu lên nhìn cậu, lời nói vẫn nghẹn trong cổ họng. Mãi đến vài giây sau, âm thanh dịu dàng mới vang lên: “Quảng Dã, hôm nay thật sự cảm ơn cậu….”

Thật ra cho đến khi rời khỏi khu du lịch, Tang Lê vẫn còn rất buồn vì chuyện của Quế Tú Viện. May mắn thay, Quảng Dã là người biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, vì thế đã đưa cô đến đây.

Cho dù không nói bất cứ câu nào nhưng cậu vẫn luôn để ý đến từng cử chỉ, cảm xúc của cô. Những phút giây yên bình bên cạnh Quảng Dã đã khiến mọi muộn phiền trong cô dần biến tan.

Tang Lê hướng mắt về phía Quảng Dã, chân thành mà nói: “Mình biết là dì Tống bảo cậu quan tâm đến mình, nhưng dù sao mình cũng rất cảm ơn cậu đã bằng lòng đưa mình đến đây, mình cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng lên khuôn mặt Tang Lê.

Tầm nhìn dưới hai loại ánh sáng đan xen phủ lên thân ảnh hai người.

Một trận gió biển nhẹ nhàng nhàng thổi tới.

Quảng Dã nghe thấy lời cảm ơn của Tang Lê, ngây ngốc nhìn cô rồi cười lớn: “Tang Lê, cậu nghĩ rằng tôi chỉ đang nghe lời mẹ dặn thôi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK