Thế giới như bị bao phủ bởi một tấm màn đen.
Chiếc xe máy tăng tốc, trong mười phút đã về đến biệt thự.
Quảng Dã bước vào biệt thự và nhìn thấy Tang Lê đang lo lắng chờ đợi ở phòng khách.
Sau khi nghe cô nói về điều vừa rồi, khuôn mặt của chàng trai tối sầm lại rồi bước lên tầng.
Khi cậu bước tới cửa phòng Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy, họ dường như vẫn đang cãi nhau ở bên trong. Cậu mở cửa bước vào.
Bên trong, Tống Thịnh Lan đang đứng trước cửa sổ kính sát đất và Quảng Minh Huy đang ngồi bên giường quay lại nhìn cậu và sốc đến mức không nói nên lời.
???
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Hai người tỏ ra bối rối khi nhìn thấy Quảng Dã ngồi trên ghế sô pha, giương mắt nhìn về phía họ: “Nói tiếp đi? Sao hai người không tiếp tục?”
Hai người họ đều choáng váng.
Đôi mắt đen láy của cậu nhìn chăm chú, nhẹ nhàng hỏi: “Sao không nói gì nữa? Dù sao con cũng nghe thấy hết rồi.”
Tống Thịnh Lan sửng sốt, không ngờ Quảng Dã đột nhiên mở cửa đi vào: “Tiểu Dã, con… con về khi nào…”
Quảng Dã không đáp lại, ánh mắt cậu rơi thẳng vào Quảng Minh Huy:
“Bố bị bệnh gì?”
Quảng Minh Huy sửng sốt một lúc, cố gắng che giấu lần nữa: “Tiểu Dã, chuyện đó…”
Quảng Dã nhìn chằm chằm vào ông và nói với giọng khàn khàn:
“Con hỏi bố, rốt cuộc là bố bị bệnh gì?”
Quảng Minh Huy không nói gì, Tống Thịnh Lan tức giận đến hốc mắt đau xót: “Minh Huy, lúc này anh còn muốn giấu lừa Tiểu Dã nữa sao?!”
Sắc mặt Quảng Minh Huy tối sầm, mấy giây sau mới nói: “Trong phổi của bố có một cục u. Vẫn chưa xác định được. Bác sĩ nói rất có thể…”
Hai chữ cuối cùng dường như đã mất đi sức lực, không thể phát thành tiếng. Tống Thịnh Lan đặt tay lên vài Quảng Minh Huy, mím chặt môi.
Quảng Dã nhắm mắt lại, hàng mi đen khẽ run lên, đôi mắt chìm vào bóng tối.
Im lặng hồi lâu, cậu quay sang nói với Tống Thịnh Lan: “Mẹ thu dọn đồ đạc cho ông ấy và đến bệnh viện ngay đi.”
Quảng Minh Huy khuyên: “Không cần, không cần làm to chuyện như vậy, có lẽ là chẩn đoán sai, bố cảm thấy không sao…”
“Nếu bố thấy không sao thì hôm nay bố có nổi điên bắt con phải chữa trị tai của mình không?”
Quảng Minh Huy đột nhiên không nói nên lời.
Quảng Dã nhìn Quảng Minh Huy, cổ họng cậu nghẹn lại, cậu lạnh lùng thốt ra vài từ bằng đôi môi mỏng:
“Nếu bố không đi khám, cả đời này con cũng sẽ không tha thứ cho bố.”
Quảng Minh Huy hoàn toàn câm nín.
Tống Thịnh Lan đứng ở một bên cũng cảm thấy đau lòng, khuyên nhủ ông: “Minh Huy, nếu anh không nghe lời em, anh cũng định không nghe Tiểu Dã luôn sao? Đừng giấu bệnh và trốn tránh việc chữa bệnh. Ngày nay, công nghệ y tế rất phát triển, phát hiện sớm và điều trị sớm chắc chắn sẽ kịp…”
Quảng Minh Huy nắm lấy tay Tống Thịnh Lan, hai mắt đỏ hoe. Quảng Dã đứng dậy, trực tiếp bấm điện thoại: “Lão Trương, đi chuẩn bị xe đi.”
Quảng Minh Huy không có ý kiến gì, Tống Thịnh Lan giúp ông thu dọn hành lý. Một lúc sau, Quảng Dã bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tang Lê ở ngoài cửa nghe hết sự việc cũng không dám vào ngăn cản cậu.
Khi nhìn thấy cậu, cô vội vàng bước tới: “Quảng Dã, mình cũng lo lắng cho chú. Mình có thể cùng cậu đến bệnh viện được không?”
Quảng Dã nhìn bộ dáng lo lắng của cô, thấp giọng nói: “Ừ.”
Tống Thịnh Lan và Quảng Minh đi ra Huy từ phòng ngủ, Tang Lê giúp bọn họ bê đồ.
Bốn người lên xe, khi Lão Trương biết được tình hình, lập tức lái xe đến bệnh viện.
Hai mươi phút sau, chiếc Rolls-Royce đến một bệnh viện tư nhân trong thành phố. Bệnh viện này thường xuyên chịu trách nhiệm khám sức khỏe cho Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy. Bệnh viện đã nhận được tin từ trước, mọi thứ đã sẵn sàng và Quảng Minh Huy lập tức được sắp xếp cho kiểm tra toàn diện thân thể.
Trong khi chờ đợi ở khu vực tư nhân, Tống Thịnh Lan bận xử lý những vấn đề liên quan đến tập đoàn. Tin tức về bệnh tình của Quảng Minh Huy lúc này chỉ có một số người thân tín và cấp dưới có năng lực của Quảng Minh Huy biết được, họ nhanh chóng bày tỏ sự quan tâm đến ông.
Cách đây vài ngày, Quảng Minh Huy đã kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện thành phố Y. Bác sĩ nghi ngờ đó là một khối u, nhưng họ khuyên ông nên quay lại Vân Lăng để kiểm tra chuyên nghiệp hơn. Bây giờ đã kiểm tra xong rồi, sáng mai sẽ có kết quả.
Các nhân viên trong công ty đang trò chuyện với Tống Thịnh Lan. Ngồi trên hành lang trước phòng đợi một lúc, Tang Lê đi tới ngồi cạnh cậu và đưa cho cậu một chai nước:
“Quảng Dã, cậu đừng lo lắng, mình nghĩ chú Quảng sẽ ổn thôi.”
Mọi người đều hy vọng sẽ nhận được kết quả khách quan.
Quảng Dã nhận lấy chai nước, cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Nếu đêm nay không phải cậu tình cờ nghe được, tôi sẽ không biết ông ấy bị bệnh.”
Tang Lê thở dài: “Vốn dĩ mình cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay trở về chú Quảng thà cãi nhau với cậu cũng ép cậu phải đi chữa tai bằng được. Hóa ra chú Quảng sợ nếu thật sự có chuyện…”
Quảng Dã hạ ánh mắt xuống, trong mắt dường như xuất hiện vết nứt.
Gần mười giờ tối, Quảng Minh Huy đã hoàn thành tất cả các cuộc kiểm tra và bị được đẩy trở lại phòng bệnh.
Mọi người lập tức tụ tập lại xung quanh. Quảng Minh Huy trấn an họ đừng lo lắng. Ông mỉm cười nhìn Tống Thịnh lan: “Lan Lan, em không cần phải lo lắng cho anh, anh không sao đâu, em phải tự chăm sóc cho bản thân nhé, còn Tiểu Dã…”
Tống Thịnh Lan run giọng mắng: “Anh có thể đừng nói những lời như vậy được không? Chăm sóc tốt cho em và Tiểu Dã có ý nghĩa gì? Anh mới là người phải chăm sóc tốt cho em chứ.”
Những người khác an ủi Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan, còn Quảng Dã đứng dựa vào tường trước cửa phòng bệnh, ánh mắt sâu hun hút.
Cũng đã muộn, cấp dưới của Quảng Minh Huy rời đi trước, Tống Thịnh Lan gọi Lão Trương: “Ông đưa Tiểu Dã và Lê Lê về nhà nghỉ ngơi trước đi, tối nay tôi ở lại đây với ông ấy, hai đứa nhóc này không cần lo lắng.”
Quang Dã trịnh trọng nói:
“Con sẽ ở lại.”
Quảng Minh Huy nhìn cậu, hơi sửng sốt.
Thiếu niên này tỏ thái độ rất quyết liệt, Tống Thịnh Lan không còn cách nào khác đành phải nghe theo. Căn phòng rộng rãi, điều kiện chỗ ở của bệnh viện cũng rất tốt.
Tang Lê sợ gây phiền phức cho người khác nên cô đã nói lời tạm biệt với Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy.
Lão Trương xuống tầng hầm lấy xe trước, Quảng Dã đưa Tang Lê đến thang máy, cô ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Sáng mai mình mang bữa sáng cho cậu và chú dì, buổi tối cậu nhớ ngủ một lát đấy nhé, đừng gắng gượng.”
Cô cũng lo lắng cho cậu.
Quảng Dã nhìn cô, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút rồi đáp lại.
Tang Lê bước vào thang máy. Cửa đóng lại, Quảng Dã thu hồi tầm mắt rồi quay lại.
Trong phòng bệnh, Tống Thịnh Lan ở bên cạnh Quảng Minh Huy, ông đã ngủ say, Quảng Dã đi vào bảo Tống Thịnh Lan nghỉ ngơi.
Giữa đêm đen, Quảng Dã ngồi bên giường bệnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào Quảng Minh Huy.
Quảng Minh Huy nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt đã mất đi phần lớn vẻ đẹp trai trẻ trung, thay vào đó là những nếp nhăn, hai bên thái dương như phủ đầy tuyết, lộ ra vẻ mệt mỏi thường ngày.
Quảng Dã chợt nhận ra đã nhiều năm rồi mình chưa nhìn kỹ ông như vậy.
Ngày thường Quảng Minh Huy hiếm khi ở nhà, họ dành rất ít thời gian cho nhau. Ngay cả khi gặp nhau, hai người cũng hiếm khi hòa hợp.
Quảng Dã nhìn Quảng Minh Huy, trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng thời thơ ấu.
Cậu nhớ rằng khi còn nhỏ, khoảng thời gian cậu thích nhất là khi Quảng Minh Huy ở nhà. Cậu thích ngồi trên vai Quảng Minh Huy để lái máy bay và chơi súng nước với ông. Mỗi khi đi công tác về, ông sẽ đưa cậu đến thật nhiều nơi để chơi, bao gồm trượt tuyết, bơi lội, đi vườn bách thú,… Nhiều kỷ niệm thời thơ ấu khó quên của cậu đều liên quan đến Quảng Minh Huy.
Nhưng Quảng Minh Huy rất bận rộn, phần lớn thời gian, Quảng Dã chỉ có thể đợi ông trở về nhà.
Sau khi được cứu khỏi thôn, cậu đã ném mạnh chiếc máy trợ thính lên người Quảng Minh Huy khi ông đưa cho cậu, đỏ mắt nói rằng từ đó trở đi, giữa họ sẽ có vết rạn nứt rất lớn. Mỗi lần tai cậu bị ù, cậu không ngừng khơi dậy nỗi đau và sự hận thù trong xương tủy.
Thật ra cậu cũng không trách Quảng Minh Huy không cứu cậu, cậu chỉ oán hận ông vì ông không yêu cậu nhiều như vậy.
Cậu chỉ muốn nhận được nhiều tình yêu thương và sự đồng hành từ bố mình.
Càng lớn, cậu càng không biết nên giao tiếp với Quảng Minh Huy như thế nào nên cố tình chọc giận ông, cố tình học hành kém, khiến ông nổi cáu và cãi vã với ông.
Cậu chỉ muốn nói chuyện với ông nhiều hơn.
Để ông nhìn cậu nhiều hơn và chú ý đến cậu nhiều hơn…
Nhưng cậu không ngờ bây giờ lại nhận được tin Quảng Minh Huy bị bệnh.
Quảng Dã nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi nheo lại, cuối cùng nhắm mắt lại.
–
Suốt đêm, thỉnh thoảng Quảng Dã chỉ chợp mắt một lát, đầu óc nặng trĩu, không thể an giấc.
Sáng hôm sau, khi Tống Thịnh Lan tỉnh dậy, bà không ngờ cậu vẫn chưa ngủ, bà đau lòng ép cậu sang phòng bên cạnh ngủ một giấc.
Khoảng bảy giờ, Tang Lê và Lão Trương mang bữa sáng đến bệnh viện thăm khám.
Nhìn thấy Tống Thịnh Lan khó chịu, cô nhớ tới lúc ở bên giường Tang Tĩnh, cô bỗng cảm thấy đồng cảm với Tống Thịnh Lan.
Khoảng chín giờ sáng, trong lúc mọi người hồi hộp chờ đợi thì kết quả kiểm tra đã có——
Đó thực sự là một khối u.
Tống Thịnh Lan nghe được tin tức, bà cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Thực ra tối qua bà đã đoán ra rằng khối u sẽ không lan rộng, nhưng bà vẫn ôm ảo tưởng rằng đó là một chẩn đoán sai.
Bác sĩ cho biết sẽ tiến hành kiểm tra bệnh lý sâu hơn để xác nhận khối u là lành tính hay ác tính, “Bà Tống, bà phải chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.”
Tống Thịnh Lan quay lại phòng bệnh và báo kết quả cho Quảng Minh Huy. Quảng Dã đang ngồi trên ghế sofa gần đó nghe thấy lời này, sắc mặt tối sầm.
Bên cạnh, Tang Lê, Lão Trương và mấy vị trưởng bối trong công ty đều nghe vậy, tâm tình cũng đi xuống. Quảng Minh Huy nhếch khóe môi, vẫn cười nói: “Anh đã đoán được từ lâu rồi, hơn nữa vẫn chưa kiểm tra bệnh lý mà phải không?”
Tống Thịnh Lan nắm chặt tay ông: “Minh Huy…”
Ngược lại, Quảng Minh Huy lại là người an ủi họ và yêu cầu họ chờ đợi kết quả, nếu là ác tính thì đó là cơ duyên rồi, có trốn cũng không xong, ông đã sớm chấp nhận sự thật rồi.
Tống Thịnh Lan yêu cầu tuần sau ông phải tạm dừng mọi công việc, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Quảng Minh Huy bèn dặn dò những người trong công ty về những vấn đề liên quan, giọng điệu vẫn bình thường, cả người toát lên vẻ thư thái.
Một lúc sau, bác sĩ đến thông báo Quảng Minh Huy phải tiến hành kiểm tra bệnh lý. Tang Lê và Tống Thịnh Lan đi làm thủ tục, những người khác rời khỏi phòng bệnh trước, chỉ còn lại Quảng Dã.
Quảng Minh Huy quay lại nhìn cậu và gọi:
“Tiểu Dã…”
Quảng Dã nhìn vào mắt ông, vài giây sau đứng dậy bước tới.
Quảng Minh Huy nhìn cậu, giơ tay nắm lấy tay cậu, giọng khàn khàn:
“Tiểu Dã, đừng giận bố, bố sẽ không ép con đi chữa trị tai đâu…”
Quảng Minh Huy, người vốn luôn tươi cười, lúc này đã đỏ mắt và không còn giả vờ mạnh mẽ nữa.
Quảng Dã mở mắt ra, hốc mắt nheo lại.
Quảng Minh Huy nghĩ tới chuyện cũ, tim đau quặn như bị dao cắt: “Tiểu Dã, nếu như bố có thể bảo vệ con tốt hơn, có lẽ sau này sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tai con cũng sẽ không như thế này… Là bố có lỗi với con, bao nhiêu năm nay bố nợ con quá nhiều. Nếu bố không còn, hy vọng duy nhất của bố là con vẫn khỏe mạnh, Tiểu Dã…”
“Cái gì mà không còn nữa?”
Cậu ngắt lời Quảng Minh Huy bằng một giọng trầm.
Cậu nhìn Quảng Minh Huy, yết hầu lăn một vòng, giọng nói khàn khàn của cậu vang lên: “Bố đừng có mà nghĩ vớ vẩn, thời gian còn dài, bố vẫn chưa trả đủ cho con đâu.”
–
Cuối cùng, Quảng Minh Huy bị đẩy đi kiểm tra.
Quảng Dã đi một mình đến phòng hút thuốc, ngồi bên cửa sổ và châm một điếu thuốc.
Màn sương trắng bao phủ căn phòng.
Cậu thất thần nhìn xuống đất.
Một lúc lâu sau, cửa phòng hút thuốc bị đẩy ra, lão Trương cùng một người đàn ông trung niên nhìn thấy cậu, họ bước vào: “Tiểu Dã——”
Quảng Dã ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, lão Trương đi tới vỗ vỗ vai cậu: “Cậu không sao chứ?”
Người đàn ông kia tên là Kỳ Phú, đã kề vai sát cánh với Quảng Minh Huy hai mươi năm, là bạn tâm giao và thân thiết của Quảng Minh Huy trong nhiều năm, ông ấy an ủi cậu: “Cậu chủ Tiểu Quảng đừng lo lắng, Quảng tổng là một người tốt như vậy, người tốt chắc chắn sẽ được phù hộ.”
Quảng Dã mở mắt, dập tàn thuốc, khàn giọng nói một lúc:
“Bình thường ông ấy rất hay mệt mỏi sao?”
Kỳ Phú thở dài: “Từ nhà máy nhỏ năm đó đến Tập đoàn Sang Huy hiện tại, lão Quảng là người đã bỏ ra nhiều công sức và tâm huyết nhất. Ông ấy thường xuyên bôn ba khắp nơi và luôn xem nhẹ thân thể của mình.”
Lão Trương nhìn Quảng Dã, bày tỏ hết suy nghĩ đè nén của mình:
“Tiểu Dã, tôi biết trong lòng cậu vẫn đang oán hận Quảng tổng, nhưng sở dĩ ngài ấy liều mạng như vậy không phải vì tiền mà là vì cậu. Cũng như vụ bắt cóc năm đó, ông ấy đã tìm mọi cách để giải cứu cậu. Cậu đã hiểu lầm ông ấy rồi. Quảng tổng chưa bao giờ vì tập đoàn mà từ bỏ cậu!”
Quảng Dã ngước mắt lên nhìn ông.
Đêm qua, khi Lão Trương đưa Tang Lê về nhà, Tang Lê đã kể cho ông nghe về cuộc cãi vã giữa hai bố con ban tối. Những gì Quảng Minh Huy nói với Quảng Dã ở phòng bệnh vừa rồi đã bị Lão Trương và Kỳ Phú ở cửa nghe thấy. Bọn họ quen biết Quảng Dã, nhiều năm như vậy, nút thắt chưa được giải quyết vẫn là vì vụ bắt cóc.
Lão Trương cho biết năm đó nếu Quảng Minh Huy chỉ biết nghĩ đến bản thân, ông đã vì Quảng Dã mà từ bỏ sự nghiệp của mình rồi, nhưng ông vẫn còn hàng trăm nhân viên, nhiều người trong số họ đã cống hiến hết mình để theo Quảng Minh Huy. Một khi Quảng Minh Huy lựa chọn từ bỏ, nhà máy sẽ phá sản, nhân viên cũng theo đó mà thất nghiệp, hàng trăm gia đình cũng sẽ mất đi nguồn hỗ trợ tài chính. Với tư cách là ông chủ, Quảng Minh Huy phải tính đến tình hình chung và lợi ích của mọi người.
Khi biết Quảng Dã bị bắt cóc, Quảng Minh Huy lập tức sử dụng mọi mối quan hệ của mình để tìm Quảng Dã. Ban đầu ông ấy không gọi cảnh sát vì đối phương quá mạnh, dù có gọi cảnh sát cũng sẽ vô ích nếu không có bằng chứng thuyết phục.
Ban ngày, Quảng Minh Huy an ủi mọi người trong nhà máy, ban đêm dẫn mọi người đi tìm Quảng Dã suốt một tuần mà không ngủ.
Lúc đó mỗi khi nghĩ đến Quảng Dã, ông ấy đều không cầm được nước mắt.
Không có tung tích của con trai, sống chết không ai hay. Thử hỏi xem làm gì có người bố nào sẽ không cảm thấy đau lòng.
Xuất phát từ chiến lược, lúc đó Quảng Minh Huy đã tạo ra rất nhiều tin đồn sai sự thật, không chịu buông tay, chọn cách kìm hãm đối phương. Ngay cả Tống Thịnh Lan ban đầu cũng hiểu lầm ông không còn quan tâm Quảng Dã, bà đã giận ông suốt một thời gian dài.
Sau đó, một gián điệp của Quảng Minh Huy tại công ty đối thủ đã gửi cho ông một tin nhắn, nói rằng hai cấp dưới của sếp gần đây đã đi nghỉ phép ở Vân Lăng và có hành động đáng ngờ. Sau đó, Quảng Minh Huy tra được ra quê hương của một nhân viên ở một vùng núi xa xôi. Ông muốn đánh cược một phen nên lập tức cử Lão Trương đi tìm kiếm ở khu vực miền núi đó, quả nhiên ông đã tìm thấy Quảng Dã.
Nhưng Quảng Minh Huy vẫn luôn tự trách mình, ông vẫn cho là vì chậm một bước nên tai Quảng Dã mới bị như vậy. Từng ấy năm trôi qua, chuyện này như sấm sét, Quảng Dã không chịu nghe ai giải thích, mọi người cũng không tìm được ra cách nào để nói cho cậu biết sự thật. Và Quảng Minh Huy cũng chọn cách im lặng, luôn cảm thấy có lỗi với Quảng Dã.
“Cậu chủ Tiểu Dã, Quảng tổng thường xuyên đi công tác, không ở nhà là vì ngài ấy cảm thấy cậu vô cùng chán ghét ngài ấy, lần nào gặp mặt hai người cũng cãi nhau, ngài ấy sợ xuất hiện trước mặt cậu, làm cậu không vui. Dần dà ngài ấy cũng hình thành thói quen dốc sức làm việc chăm chỉ bên ngoài. Quảng tổng làm vậy chỉ để mang lại cho cậu một tương lai tốt đẹp hơn, để cậu có thể làm những gì mình muốn mà không phải lo lắng. Ngài ấy và Tống tổng cũng không muốn sinh thêm con mà muốn dành trọn tình yêu thương cho cậu.” Kỳ Phú nói.
Quảng Dã nghe thấy lời này, hốc mắt cậu chợt nóng lên.
Lão Trương thở dài: “Có lẽ lúc đó Quảng tổng còn nhiều thiếu sót, nhưng ngài ấy cũng gặp rất nhiều khó khăn. Bao năm qua, mỗi khi tôi nói chuyện với ngài ấy về cậu, ngài ấy thường đỏ mắt và nói rất buồn vì đã khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên như thế này.”
Lão Trương vỗ vai Quảng Dã:
“Tiểu Dã, những chuyện khác cậu có thể nghi ngờ, nhưng cậu không thể nghi ngờ tình yêu của Quảng tổng dành cho cậu. Cậu thực sự rất quan trọng đối với ngài ấy.”
–
Buổi sáng, Quảng Minh Huy đã hoàn thành việc kiểm tra bệnh lý và trở về phòng bệnh nghỉ ngơi.
Một lúc lâu sau, Quảng Dã trở lại phòng bệnh, chỉ chăm sóc ông mà không nói lời nào.
Cả ngày lẫn đêm, Quảng Dã cứ không ngủ, Tống Thịnh Lan ép cậu về nhà nghỉ ngơi. Quảng Minh Huy cũng bảo cậu về nhà: “Tiểu Dã, bố không sao đâu. Chỉ cần kiểm tra toàn diện là được. Con về nhà nghỉ ngơi nhanh đi.”
Đợi các báo cáo khác của ông ấy được đưa ra vào ngày mai và xác nhận rằng không có vấn đề gì khác thì ông ấy có thể xuất viện.
Khoảng tám giờ tối, Lão Trương đưa Quảng Dã về nhà.
Cậu ngồi trong phòng một lúc rồi đi tắm.
Sau khi tắm xong, cậu bước ra khỏi phòng ngủ.
Hành lang yên bình và tĩnh lặng, đèn hành lang phản chiếu hoa văn của những bức tranh tường châu Âu.
Trước mặt cậu có một ánh đèn đang đợc bật sáng, cậu bước tới thì trông thấy Tang Lê đang ngồi ở bàn trong phòng làm bài tập, khuôn mặt tập trung toát lên vẻ dịu dàng.
Tang Lê đang làm đề, trong lúc nhất thời cô cảm thấy có gì đó, vừa quay người lại thì thấy Quảng Dã đang tựa vào cửa, lặng lẽ nhìn cô.
Cô sửng sốt một chút, không ngờ cậu sẽ tới, vội vàng đặt bút xuống, bước tới: “Không phải dì Tống bảo cậu về nghỉ ngơi sớm sao?”
Thiếu niên nhếch khóe môi lên nói: “Tôi không ngủ được.”
Cô sửng sốt, khuôn mặt lộ ra vẻ đau lòng, sau đó bắt gặp ánh mắt của cậu, cậu khàn khàn nói: “Tang Lê, ở lại với tôi một lát.”