Khi từ An vương phủ trở về, trời đã xế chiều. Lãnh Nguyệt lặng lẽ vào phòng, thấy giường trống trơn, chăn đệm chỉnh tề, không thấy Cảnh Dực đâu.
Trong lòng nàng chợt trầm xuống.
Người như Cảnh Dực, vốn nhát gan, lại vừa phải chịu kích động lớn, thái độ khác thường bình tĩnh, bỗng dưng biến mất, làm nàng nghĩ đến mấy vụ án đầy máu năm xưa, đến mức tay chân lạnh ngắt.
Lãnh Nguyệt thầm mắng chính mình, lẽ ra nàng nên nhận ra đây không phải là điềm lành gì.
Vội vàng chạy ra ao cá, hỏi hộ viện thì không ai thấy Cảnh Dực đến, nàng lại chạy đến hỏi người gác cổng, cũng không ai thấy Cảnh Dực ra ngoài, gặp Tề thúc cũng chỉ nghe rằng Cảnh Dực về phủ là vào phòng. Khi nàng sắp triệu tập gia đinh tìm người, vừa đi ngang cửa thư phòng, ánh mắt vô tình quét đến khung cửa sổ thấy có vật gì đó đung đưa, nàng lập tức đứng sững lại.
Thứ đong đưa đó... chính là Cảnh Dực đang đứng ở bên cửa sổ thư phòng, nửa người ló ra ngoài, cười tươi phất tay với nàng.
Vừa phất tay, hắn vừa cười rạng rỡ.
"Vừa nãy ta cứ thấy có người qua lại trong sân, nghĩ là nàng, hóa ra là thật... Ta quên mất chỗ để chìa khóa cửa thư phòng rồi, nàng vào từ cửa sổ đi!"
Lãnh Nguyệt đứng yên, từ đầu đến chân cứng ngắc. Nàng nhịn rất lâu, mới không rút kiếm ra tước hắn thành trăm mảnh.
Ngày thành thân, Cảnh phu nhân từng nắm tay nàng mà nói về Cảnh Dực, bà còn nói bốn chữ trước câu "nhớ ăn không nhớ đòn." Khi ấy ngoài cửa người qua lại đông đúc, Lãnh Nguyệt chỉ nghe loáng thoáng, tưởng Cảnh phu nhân nói "tâm hồn thiện lương", nhưng luôn cảm thấy trước sau có gì sai sai. Giờ nhìn bộ dáng ló nửa người ra cửa sổ cười rạng rỡ như hoa của Cảnh Dực, nàng bỗng ngộ ra.
Thì ra nàng nghe nhầm, bốn chữ ấy không phải là "tâm hồn thiện lương", mà là "mặt dày bụng lớn".
Mặt dày bụng lớn, nhớ ăn không nhớ đòn.
Đúng là khớp hẳn.
Lãnh Nguyệt đưa tay lau mồ hôi chảy ròng trên trán, mặt đen lại đi đến bên cửa sổ, nhíu mày nhìn Cảnh Dực.
Hắn đã thay quan phục, lại mặc một bộ tuyết trắng, đứng bên cửa sổ cười tươi như ngọc.
Khi nãy, lúc tìm hắn khắp nơi trong sân, nàng đã nghĩ rằng nếu hắn có thể tươi tỉnh xuất hiện trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ đè hắn xuống đất mà hôn một ngày một đêm.
Bây giờ, nàng chỉ muốn đè hắn xuống đất... rồi bóp chết hắn.
"Huynh ở đây làm gì?"
"Chép sách đó," Cảnh Dực cười, vẻ mặt như tự hào vì một thành tựu đột xuất, "Ta đã chép được bốn lần, chắc trước bữa tối là xong."
Lãnh Nguyệt sửng sốt.
Không rõ hắn lấy đâu ra tâm trạng để chép sách thế này...
Lãnh Nguyệt chưa từng đọc "Liệt Nữ Truyện", nhưng lúc thanh tra án nàng từng phải xử lý qua vài cuốn, nội dung nàng không rõ, nhưng cảm giác cầm trên tay khá nặng nề. Từ trưa đến giờ mà hắn đã chép được bốn lần?
Chẳng lẽ... nàng nhớ nhầm tên sách?
Lãnh Nguyệt nhảy vào phòng từ cửa sổ, đến bên án thư, nhặt lấy tập giấy hắn đã chép, lướt mắt một lượt rồi đờ người.
"Đây là huynh chép... sách?" Lãnh Nguyệt ngập ngừng, vì không chắc có nên gọi đây là sách hay không, mà không chắc là bởi nàng chẳng nhận ra chữ nào.
Tuy nàng không đọc nhiều sách, nhưng chữ thì không đến nỗi mù mờ, ít nhất văn bản, hồ sơ vụ án cũng đủ để đọc hiểu. Nàng không tin trên đời lại có loại chữ nào mà nàng không nhận ra lấy một nét.
Lãnh Nguyệt cố nhìn chằm chằm vào tờ giấy, Cảnh Dực cuối cùng không nhịn được: "Phu nhân... nàng đang cầm ngược tờ giấy."
"..."
Lãnh Nguyệt đen mặt, đảo ngược tờ giấy, vẫn không nhận ra gì.
Nàng xoay phải xoay trái một lúc, vẫn không hiểu gì hết.
Cảnh Dực rốt cuộc không nhịn được: "Phu nhân... nàng không hiểu đúng không?"
"..."
"Không hiểu là bình thường mà, đây là chữ Phạn, trong kinh thành hiện nay chỉ có vài vị cao tăng với tam ca của ta mới đọc được."
Lãnh Nguyệt lập tức đơ người, cơn thôi thúc muốn đè hắn xuống đất càng mãnh liệt hơn.
Giờ đây nàng muốn đè hắn xuống mà cạo trọc hắn.
"Ai cho huynh chép bằng chữ Phạn?"
Cảnh Dực chớp mắt, vô tội đáp: "Nàng đâu có nói là không được... Chữ Phạn ít nét hơn, chép nhanh hơn."
Phải rồi, nàng không nói vì trước đó căn bản nàng không biết còn có loại thiên thư gọi là chữ Phạn...
Lãnh Nguyệt siết chặt tờ thiên thư trong tay, đầu nàng bắt đầu đau nhức.
Nghĩ một hồi, nàng chợt nhận ra hình như người đáng đau đầu không phải nàng.
Khi nàng rời đi chẳng phải người này đang phát sốt hay sao?
Lãnh Nguyệt giơ tay sờ trán hắn, nóng như lửa.
Nàng nhíu mày, nhìn bộ dáng tinh thần như không có chuyện gì của hắn: "Huynh thấy không khó chịu sao?"
"Lúc đầu thì cũng hơi khó chịu, chép quen rồi thì cũng đỡ."
Lãnh Nguyệt nghẹn họng, thở dài, rồi đặt lại tờ thiên thư lên bàn, giơ tay gõ lên trán hắn một cái: "Ý ta là huynh sốt thế này... trong người không khó chịu sao?"
Cảnh Dực không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ lui lại nửa bước, ngồi lên mép bàn, hơi ngẩng đầu nhìn nàng: "Có phải nàng đã biết rõ đám cá chết như thế nào rồi không?"
Lãnh Nguyệt nhíu mày, ngập ngừng một lúc rồi gật đầu, nói thẳng: "Là thạch tín."
Cảnh Dực nhẹ nhõm thở ra, nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
Đúng như nàng nghĩ, màu đỏ có thể khiến hắn trông tươi tỉnh hơn, còn một thân tuyết trắng thế này càng làm sắc mặt hắn thêm tái nhợt.
Cảnh Dực cười gượng: "May là vậy, cái này còn dễ xử lý... xử lý xong rồi thì để lại ao đó..."
Cảnh Dực định để làm gì trong ao, Lãnh Nguyệt không rõ, vì hắn còn chưa dứt lời thì sắc mặt đột nhiên tối sầm, cả người loạng choạng, một tay chống bàn, tay kia ôm lấy trán.
Lãnh Nguyệt nhìn mà xót xa, không kìm được bèn ôm ngang người hắn lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Lãnh Nguyệt thoáng hối hận, vì cái ôm bất ngờ này khiến sắc mặt Cảnh Dực đang bình thường tái đi một chút.
"Tiểu Nguyệt..."
Đã ôm đến đây, nàng cảm thấy nếu bây giờ buông xuống, tình hình sẽ càng tệ hơn, thế là nàng đành nghiến răng trừng hắn một cái, đè bẹp mọi lời lẽ hắn còn muốn nói.
"Câm miệng, ôm chặt cổ ta."
Cảnh Dực hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn làm theo, bởi vì ngoài làm theo ra, hắn cũng không nghĩ ra còn có cách nào khác vào lúc này.
Lãnh Nguyệt bế ngang hắn ra khỏi cửa sổ, vượt qua bức tường ngăn giữa thư phòng và phòng ngủ. Mũi chân điểm nhẹ trên tường, rồi hạ xuống sân phòng ngủ.
Trong sân, một tiểu nha hoàn đang cúi cắt tỉa cành hải đường, vừa ngẩng đầu lên đã thấy phu nhân nhà mình ôm gia từ trên trời giáng xuống, cô ấy run tay, cắt nhầm cả một cành hoa.
Lãnh Nguyệt với nha hoàn bốn mắt nhìn nhau, nhìn thần sắc của đối phương, nàng cảm thấy mình nên nói gì đó để vãn hồi sự bình yên trong phủ.
"Cái này... gia ngất xỉu."
Cảnh Dực phối hợp vô cùng, còn ghé sát vào nàng, vùi mặt vào bộ ngực đầy đặn của Lãnh Nguyệt, cố tình cọ xát vài cái.
Lãnh Nguyệt hít một hơi sâu mới không lập tức ném hắn xuống đất.
Nha hoàn sững người nhìn, mãi sau mới tiêu hóa nổi, rụt rè hỏi: "Phu... phu nhân, có cần gọi đại phu không ạ?"
"Gọi đi."
Khi đưa Cảnh Dực về phòng đặt xuống giường, sắc mặt Lãnh Nguyệt đã đen lại. Cảnh Dực vẫn ôm chặt lấy cổ nàng, Lãnh Nguyệt phải ghé sát vào hắn nằm nghiêng trên gối, mặt đen kịt.
"Đừng giả ngất, buông tay ra."
"Ta đếm đến ba, huynh buông không?"
"Một, hai, ba..."
"Còn không buông ta sẽ đánh thật đó."
"Huynh nghe không?"
"Huynh hết trò chưa?"
"..."
Không còn cách nào, Lãnh Nguyệt đành nằm lại bên hắn.
Cảnh Dực quả thực ôm rất chặt, Lãnh Nguyệt bị giữ như vậy đành phải ghé sát vào hắn. Nàng nằm sát hắn đến mức có thể đếm rõ từng sợi mi của hắn.
Lông mi hắn mảnh dài, đẹp tựa nét vẽ, rũ xuống trên làn da rám hồng do sốt cao, vẻ an tĩnh khó tả.
Cảnh Dực thở đều đều, như đã ngủ. Nàng thấy hắn ôm chặt không buông, lại nóng rực như vậy, dù có giận thế nào, trong lòng vẫn có chút không nỡ, bèn kéo chăn đắp kín cho cả hai.
Lãnh Nguyệt nghĩ, đợi hắn ngủ say rồi tự nhiên sẽ thả lỏng tay chân, đến lúc ấy nàng hẵng rời khỏi cũng chưa muộn, thế là cứ nằm đó chờ hắn ngủ.
Nằm mãi, Cảnh Dực vẫn chưa buông tay, mà Lãnh Nguyệt đã mệt rã rời, ngáp vài cái, mí mắt dần trĩu xuống.
Đang mơ màng sắp ngủ, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ dồn dập.
"Gia!"
Lãnh Nguyệt giật mình bật dậy, nhưng vì quên mất Cảnh Dực vẫn còn ôm mình và quên luôn rằng nàng nằm sát mép giường, thế là...
Tề thúc ở ngoài cửa nghe rõ tiếng "bịch" nặng nề, ông vội đẩy cửa vào, liền thấy hai người họ đang bị chăn gấm quấn lấy, lăn lộn trên mặt đất. Cảnh Dực nằm trên, Lãnh Nguyệt nằm dưới, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói, đục lỗ mà nhìn trông rất giống bánh rán giò cháo quẩy thêm hai thanh quẩy chiên.
Tề thúc đứng trước cửa, không biết nên tiến vào hay là nên lui ra.
Cảnh gia đại trạch bao năm nay chưa từng có cảnh tượng thế này, chí ít chưa bao giờ có vào ban ngày ban mặt, lại càng chưa từng có khi cửa phòng còn mở.
Ông cũng không biết là nên than thở mình đã già hay nên than thế đạo đổi thay.
"Gia, phu nhân..." Tề thúc đứng ở cửa lấy lại bình tĩnh, thức thời cúi đầu nhìn mũi chân, nói: "Nghe nói gia ngất xỉu, ta sợ có chuyện nên đã sai người đi thỉnh nhị gia."
"Ta chỉ là... khụ khụ... cảm lạnh thôi, không cần phiền nhị gia."
Giọng Cảnh Dực không chút ngái ngủ, đôi mắt hồ ly cũng chẳng hề mơ màng khi vừa tỉnh dậy, lại còn đè trên người nàng không có ý nhúc nhích, Lãnh Nguyệt bỗng thấy rất muốn lật người giết hắn ngay tại chỗ.
"Vâng..." Tề thúc đáp, nhưng còn ngập ngừng một chút, lại nói tiếp: "Gia, phu nhân, còn có chuyện... Ngoài phủ vừa đến một nữ nhân mang thai, người gác cổng bảo chưa từng thấy bao giờ, cô ta cũng không nói mình là ai, chỉ bảo muốn gặp gia và phu nhân, nói là để... bàn về đứa bé trong bụng..."