Cảnh Dực đứng cạnh hơi nhướng mày, khóe môi thoáng hiện nụ cười. Không, đương nhiên không phải. Trên đời làm gì có chày gỗ nào lại vừa môi hồng răng trắng lại quyến rũ đến thế?
Tôn Đại Thành nghe xong mấy câu nhẹ nhàng của Lãnh Nguyệt, khuôn mặt vốn đã tối sầm nay càng đanh lại, giận dữ kêu lên: "Cậu... ông có chứng cứ gì?"
Nụ cười của Lãnh Nguyệt càng thêm đậm, dung nhan xinh đẹp dưới ánh lửa càng lộ vẻ kiều diễm khó tả: "Ông hỏi ta có chứng cứ? Nếu đã không có chứng cứ, ta há lại đứng ở đây mà nói chuyện với ông? Gọi ông là chày gỗ, quả là ông đúng là chày gỗ thật rồi."
Tôn Đại Thành nghẹn lời, mặt đỏ bừng như sắp ngất.
"Được rồi, được rồi..." Lãnh Nguyệt dịu giọng, nhẹ nhàng đến nỗi như đang vỗ về mèo con: "Những lời này cứ để dành, đến lúc thăng đường khai rõ ràng với quan thẩm, dù ông có là chày gỗ, quan trên vẫn sẽ làm cho ra lẽ."
Nhìn Cảnh Dực nở nụ cười thong dong bước ra cửa, Từ Thanh, vốn đứng đó trừng mắt nhìn Tôn Đại Thành đầy tức giận, chợt ý thức điều gì, hoảng hốt gọi: "Khoan... Khoan đã! Phu nhân, ta... ta cũng phải vào tù sao?"
Ánh mắt Lãnh Nguyệt hơi lay động, giọng điệu đầy ẩn ý: "Cậu nghĩ thế nào?"
Từ Thanh ngơ ngác nhìn gương mặt thoáng mang ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt, lắp bắp: "Ta... ta chẳng làm gì cả!"
"Chẳng làm gì cả?" Nụ cười bên khóe miệng Lãnh Nguyệt thoáng nhạt đi: "Phát hiện thi thể nhưng không báo quan, còn tự mình di dời và che giấu thi thể, làm hỏng chứng cứ phá án. Đấy chẳng phải do cậu làm sao?"
Sắc mặt Từ Thanh vốn đầy tự tin, giờ dần tái đi, lúng túng gãi đầu, giọng nhỏ dần: "Là... là ta làm, nhưng ta làm vậy chỉ vì..."
Lãnh Nguyệt chẳng để hắn nói hết, lạnh lùng cắt ngang: "Không cần biết cậu vì lý do gì. Cậu làm việc ấy, ta tất phải bắt cậu, vì luật pháp đương triều đã quy định như vậy. Nếu cậu có gì oan khuất, cứ giữ lấy, đến công đường rồi nói cũng không muộn."
Lãnh Nguyệt không biết Từ Thanh có hiểu ý của nàng hay không, nhưng chí ít hắn cũng đã lặng im cúi đầu, nghiến răng không nói thêm lời nào.
Lãnh Nguyệt vừa thở phào một chút, chợt có giọng nói yếu ớt vang lên.
"Khụ... cái đó..." Triệu Hạ, người đến giờ vẫn còn mơ hồ về sự tình, yên lặng giơ một tay lên trong rương: "Phu nhân, nếu ta nghe không lầm thì việc này... hình như chẳng liên quan gì đến ta, vậy sao ta cũng phải ngồi tù?"
Lãnh Nguyệt khẽ liếm môi, đúng là chuyện này không có gì liên quan đến Triệu Hạ thật. Nhưng Cảnh Dực đã cho hắn vào rương, chắc chắn có lý do riêng, mà lý do ấy thì...
"Không vội..." Cảnh Dực từ ngoài cửa vừa cười vừa bước vào, phía sau là sáu đại hán cao to: "Thời gian không còn sớm, ta sẽ đưa mọi người đến ngục Đại Lý Tự an bài, sau đó chậm rãi bàn tiếp. Còn dài mà... Nào nào, mấy người vạm vỡ kia, khiêng ba cái rương này lên, theo ta, đưa đến nơi rồi mỗi người được thưởng năm lượng bạc, rượu thịt no đủ!"
Lúc Cảnh Dực nhờ sáu người khiêng rương, chỉ bảo là do Đại Lý Tự cần người dọn đồ, ai ngờ lại là khiêng chính đám quản sự và thợ gốm của mình.
Sáu người nghe đến có bạc thưởng, còn có rượu thịt, lập tức tinh thần phấn chấn, khiêng ngay ba cái rương lên xe ngựa chuyên chở đồ sứ, vui vẻ theo Cảnh Dực hướng về phía ngục Đại Lý Tự.
Lãnh Nguyệt lặng lẽ đi theo, tới một ngã rẽ, đột ngột dừng lại, lắc mình ẩn vào con hẻm nhỏ gần đó. Đợi đến khi xe ngựa hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, nàng mới nhanh chóng phi thân lên mái nhà, lặng lẽ phóng về một hướng khác.
Tiêu Duẫn Đức phủ.
Lãnh Nguyệt không hề gõ cửa, lập tức đặt chân lên mái ngói, nhảy vào khoảng sân lạnh lẽo, lặng lẽ luồn vào phòng ngủ càng thêm âm u của Tần Hợp Hoan.
Trong phòng tối om, khí lạnh phảng phất như muốn xua đuổi hơi ấm. Tần Hợp Hoan nằm cuộn mình trên giường, vẫn mặc bộ xiêm y thấy từ buổi sáng, chỉ là không còn khí thế hung hăng, mà thay vào đó là tiếng khóc khẽ khàn, yếu ớt vang vọng trong gian phòng tĩnh lặng, buồn bã đến não lòng.
Lãnh Nguyệt bước nhẹ đến cạnh giường, thở dài khe khẽ: "Đừng khóc nữa."
Tần Hợp Hoan giật mình, cả thân người co rúm lại, bật dậy. Đôi mắt đẫm lệ lờ mờ nhận ra chiếc áo xanh của Lãnh Nguyệt, nàng vội đưa tay lau mặt, theo bản năng ôm chặt bụng như muốn bảo vệ: "Cô... cô tới đây làm gì!"
Son phấn trên mặt nàng đã bị nước mắt rửa trôi, lộ ra làn da trắng bệch, bên môi là một vết bầm tím nổi bật. Dù ánh mắt trừng trừng, nhưng trông nàng cũng chẳng còn bao nhiêu khí thế.
"Ta đến để báo cho cô biết," Lãnh Nguyệt lạnh nhạt nói, "Trương Trùng đã chết, kẻ giết hắn cũng đã tìm ra, giờ có lẽ đã bị tống vào ngục Đại Lý Tự."
Tần Hợp Hoan ôm bụng, cắn môi đáp khẽ: "Chết là tốt..." Nói rồi, nàng gượng đứng dậy, hướng về Lãnh Nguyệt nở một nụ cười lạnh nhạt, vô hồn: "Nói xong thì cút đi, nếu không ta sẽ kêu người tới. Đừng tưởng nha môn các người làm càn xông vào nhà dân mà không chịu phạt trượng."
Lãnh Nguyệt chẳng tỏ ý rời đi, chỉ giơ tay chỉ vào bụng Tần Hợp Hoan, nhẹ giọng: "Cô cứ kêu đi. Xem ai sợ trước, thế nào?"
Mặt Tần Hợp Hoan lập tức cứng đờ, tái mét: "Cô... rốt cuộc muốn gì!"
"Kẻ giết Trương Trùng tên là Tôn Đại Thành, cũng là người của Từ Diêu, cao ngang Tiêu Duẫn Đức, người đen, thân tráng, nói giọng kinh giao. Hắn bảo hắn tận mắt thấy cô đưa túi tiền cho Trương Trùng, nên mới động sát tâm với hắn. Cô nói thật đi, túi tiền sao lại vào tay Trương Trùng?"
Lãnh Nguyệt chậm rãi nói xong, nhấn thêm một câu: "Cô nghĩ kỹ, muốn nói với ta bây giờ để ghi vào hồ sơ, hay đợi đến công đường trước mắt kinh thành bá tánh, từng câu từng chữ từ miệng Tôn Đại Thành mà khai?"
Mặt Tần Hợp Hoan lại trắng bệch, môi run rẩy, thân mình cũng thoáng lay động. Cuối cùng, cô ta khẽ nói, giọng yếu ớt: "Nếu ta nói thật... hắn sẽ không khai gì trước công đường chứ?"
"Cô không nói, ta về nhà ăn cơm vậy."
Tần Hợp Hoan cuống quýt kêu lên: "Là ta đưa cho hắn!"
"Tại sao?"
Tần Hợp Hoan ngập ngừng, thấy Lãnh Nguyệt quay người định đi liền vội nói: "Hắn... hắn cứu ta!"
Lãnh Nguyệt quay lại, nhìn người phụ nữ yếu ớt ôm bụng ngồi phịch xuống giường: "Hắn cứu cô, cô tặng túi tiền tạ ơn, nhưng quay đầu lại bảo hắn đáng ch·ết... Là cô đang đùa ta, hay là tự đùa chính mình?"
"Không phải..." Tần Hợp Hoan lắc đầu, hai dòng lệ chảy dài, vẻ lạnh lẽo ban nãy đã tan biến: "Ta chỉ đi dạo phố, không ngờ Tôn Đại Thành từ đâu xông đến, bịt miệng kéo ta vào con hẻm... Trùng hợp Trương Trùng cũng ở đó, hắn trông thấy, liền quát Tôn Đại Thành một tiếng. Tôn Đại Thành sợ, liền bỏ chạy... Trương Trùng muốn báo quan, ta sợ tướng công biết chuyện, nên đưa túi tiền cho hắn, cầu hắn đừng nói ra. Hắn nhận lời, nhưng hôm qua tướng công bỗng trở về, hỏi ta đồng tiền đâu. Ta không trả lời được, hắn liền đánh mắng, còn bảo đứa con trong bụng ta là con hoang, rồi sống sờ sờ hại chết hài nhi..."
Lòng Lãnh Nguyệt thoáng trùng xuống, nhưng đôi mày lại hơi dãn ra.
Vậy là đủ rồi.
Việc Trương Trùng lúc sinh thời đe dọa hãm hại người khác cũng có thể đối chứng được.
Tần Hợp Hoan khẽ vuốt bụng, nở nụ cười lạnh lẽo: "Không phải Trương Trùng lật lọng, chẳng lẽ lại là Tôn Đại Thành tự chạy tới mách với tướng công ta sao?"
Lãnh Nguyệt định nói rằng đúng là như vậy, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, thì một giọng nói ôn nhuận từ trên xà nhà vọng xuống:
"Đánh cược hai cái bánh bao rau thịt, là Tôn Đại Thành nói."
Lời vừa dứt, bóng áo trắng thoáng qua, bên cạnh Lãnh Nguyệt đã xuất hiện Cảnh Dực với nụ cười rạng rỡ, một tay cầm túi giấy, một tay cầm xấp giấy.
Tên này sao giống thuốc cao dính da chó đến vậy...
Không hiểu sao, trong đầu Lãnh Nguyệt xuất hiện ý nghĩ muốn đá hắn một cái, nhưng đồng thời cũng thấy trong phòng âm khí u ám đột nhiên tan biến, tựa hồ sáng sủa lên vài phần.
Cảm giác của Tần Hợp Hoan thì trái ngược hoàn toàn.
Đầu tiên, nàng thấy một bóng áo trắng sống sờ sờ từ trên xà nhà phi xuống, rồi nhẹ nhàng hạ chân xuống mà không phát ra tiếng động...
Nàng vội ôm chặt giường, hoảng sợ hét lên thảm thiết.
Cảnh Dực suýt bị tiếng hét ấy dọa bật ngược lên xà nhà.
Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị sẵn lý do giải thích nếu có gia nhân tới hỏi vì sao hai người suýt dọa Tần Hợp Hoan tới chết. Thế nhưng dù Tần Hợp Hoan đã gào đến khản cả giọng, vẫn không có ai xuất hiện.
Lãnh Nguyệt liếc Cảnh Dực một cái, thấp giọng hỏi: "Huynh đã đuổi hết gia nhân của người ta ra xa rồi?"
"Đúng vậy, ta đâu thể để nàng bị bọn họ tố giác rồi chịu trượng hình. Đánh vào người nàng, nhưng đau lại là ở lòng ta."
"... Cút lên xà nhà đi."
"Đừng mà, ta chỉ vì sợ bánh bao lạnh mới xuống đây. Ta riêng mang cho nàng đấy, hỏi chuyện dễ đói bụng, để bụng đói dễ đau dạ dày... Nàng sờ đi, sắp lạnh rồi."
"Vẫn còn hơi ấm."
"Nóng hổi ăn mới ngon chứ..."
"Ừm..."
Tần Hợp Hoan cuối cùng cũng nhận ra giọng Cảnh Dực, lo sợ ngẩng đầu lên, trông thấy trước giường, hai người kia mỗi người cầm một cái bánh bao thịt gặm lấy gặm để.
Vừa gặm, họ vừa chớp chớp mắt nhìn nàng.
Tần Hợp Hoan gần như sắp bật khóc: "Các người... đi ra ngoài cho ta!"
"Ô..." Cảnh Dực thong thả nhai xong miếng bánh, đầu lưỡi liếm nhẹ qua đôi môi, thản nhiên nói: "Còn ba chuyện nữa, nói xong sẽ đi."