• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Dực trong lòng thừa nhận, Thần Tú nói cũng có lý.

Lãnh Nguyệt có nghĩ thế không thì hắn không rõ, chỉ biết là ngay sau đó, âm thanh đặt chiếc ghế gỗ xuống đất vang lên "cạch" một tiếng, dù không lớn nhưng khiến hắn nghe mà lạnh sống lưng.

A di đà phật...

"À..." Cảnh Dực thu hai tay, người trên dưới bất động, chỉ hai chân là lặng lẽ xích lại gần nhau, rồi khẽ ho một tiếng. Đợi đến khi ngẩng đầu lên, hắn đã đứng thẳng nghiêm chỉnh, khuôn mặt cười ngoan ngoãn:

"Sư huynh, đêm nay ta và tức phụ ngủ ở đây. Vậy sư huynh ngài tính ngủ nơi nào?"

Thần Tú không đáp, chỉ khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý, đôi mắt từ bi mà hỏi lại: "Ta ngủ đâu, sư đệ thật sự quan tâm sao?"

Thấy Lãnh Nguyệt lại sắp nhấc chiếc ghế lên, Cảnh Dực không chút do dự đáp: "Không quan tâm."

"A di đà phật..." Thần Tú mỉm cười hài lòng, chắp tay cúi đầu thi lễ với Lãnh Nguyệt, rồi vừa quay ra cửa vừa dặn dò Cảnh Dực:

"Ban đêm nhớ giữ tiếng nhỏ thôi. Phòng bên cạnh là của sư phụ, đừng làm người giật mình tỉnh giấc."

"..."

Mãi đến khi tiếng bước chân của Thần Tú dần biến mất ngoài cửa, sắc mặt Lãnh Nguyệt vẫn còn đen kịt.

"Vừa nãy vị hòa thượng kia gọi là gì?"

"Thần Tú."

Lãnh Nguyệt hơi cau mày, thận trọng quan sát căn phòng của Thần Tú.

Phòng này đúng như lời vị hòa thượng ấy nói, đã được dọn dẹp cẩn thận, sạch sẽ ngăn nắp đến kỳ lạ. Gọn gàng đến mức khiến người ta cảm giác không phải nơi ở của con người, mà là của một pho Bồ Tát nào đó, lại còn là loại Bồ Tát không ở bẩn, không nhục dục, không cá tính.

"Huynh thân quen với Thần Tú lắm sao?"

"Ta với hắn thật sự không cùng một kiểu người."

"..."

Lãnh Nguyệt liếc xéo Cảnh Dực một cái, thấy hắn ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng, một bộ tăng y rộng thùng thình khoác lên tấm thân cân đối rắn rỏi của hắn. Ánh sáng dịu nhẹ của đèn chiếu lên càng làm vẻ tuấn tú đó bừng sáng, khiến nàng muốn cũng không nén được hơi thở dồn dập.

"Ta hỏi, huynh thấy hòa thượng này có chỗ nào không ổn không?"

Cảnh Dực thoáng ngẩn người, nhíu mày lại, đến mức khiến lòng nàng không khỏi thắt lại.

Lãnh Nguyệt phát hiện từ khi Cảnh Dực bị cạo trọc, ánh mắt nàng bị hút hẳn về gương mặt hắn. Lúc trước chỉ thấy hắn ngũ quan thanh tú, nay mới nhận ra rõ ràng hắn đã lớn lên trong dung mạo đẹp đẽ đến nhường nào.

Vừa rồi hắn nhíu mày nói gì đó, nàng hoàn toàn không để ý.

"Gì cơ?"

Nhìn gương mặt tức phụ hơi ngẩn ngơ đỏ bừng, Cảnh Dực khẽ cười, nhẫn nại lặp lại, lần này còn ôn tồn hơn:

"Ta nói, nàng nhất định lại nghĩ ta đẹp như tiên hạ phàm phải không?"

"..."

Lãnh Nguyệt mặt đỏ như lửa.

Hắn biết điểm yếu của nàng từ cái đêm uống rượu say lần trước, cứ lâu lâu lại nhắc để trêu chọc nàng, mà nàng thì không có da mặt dày như hắn, mỗi lần đều chỉ còn cách nổi giận đánh cho hắn một trận. Nhưng hắn vẫn cứ không biết mệt...

Như lúc này, Cảnh Dực nhẹ nhàng ôm nàng bế bổng lên, bước vào phòng trong, đặt nàng xuống chiếc giường mà Thần Tú bảo đảm không hề khó ngủ, thỏa thê mà chiếm lấy lợi lộc.

Sau khi hả hê, hắn mỹ mãn nhìn nàng vừa mệt mỏi nằm ngửa trên giường vừa trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới ung dung chậm rãi nói.

"Hòa thượng Thần Tú... hẳn là không phải kẻ xấu."

Lãnh Nguyệt vô lực trợn mắt.

Bây giờ ngay cả phạm nhân tội tử hình nàng cũng không thấy xấu nổi, vì kẻ đáng ghét nhất thiên hạ lúc này đang nằm ngay bên cạnh, mặt cười tươi như Bồ Tát ban phúc.

"Hắn đối với nàng và ta chưa hề dối trá. Thân phận tăng nhân cũng không có gì khả nghi. Khi còn bé, ta đã từng gặp hắn trong chùa khi đi lễ với mẫu thân."

Lãnh Nguyệt thoáng giật mình.

Thần Tú nhìn thoáng qua cũng cỡ tuổi Cảnh Dực, lớn lắm cũng không quá ba tuổi, mà từ nhỏ đã xuất gia ở chùa An Quốc. Nhưng chùa An Quốc lại không có truyền thống dạy võ, vậy võ nghệ tinh thâm của hắn từ đâu mà có?

Khi nàng còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Cảnh Dực chợt nói thêm.

"Nhưng ta có nghi ngờ hắn có chút quan hệ gì đó với mấy vị ca ca của ta."

Có liên quan đến huynh trưởng của Cảnh Dực, tức là liên quan đến triều đình.

Một người từ nhỏ đã xuất gia, không rõ từ đâu học được võ công, còn có dây mơ rễ má với triều thần...

Lãnh Nguyệt căng thẳng hỏi.

"Có quan hệ gì?"

Cảnh Dực lắc đầu, vuốt ve suối tóc dài của nàng, tựa như đang nghĩ ngợi.

"Ta cũng không rõ lắm... chỉ là, có lẽ liên quan đến chuyện ngủ chung."

"..."

Lãnh Nguyệt đột nhiên không muốn ngồi trên chiếc giường của Thần Tú mà thảo luận vấn đề này thêm nữa.

"Cảnh Dực..." Nàng điều hòa hơi thở, cũng cố xoa dịu cơn giận, ghé sát lại nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của hắn, hàng mày thanh khẽ chau, giọng nàng hạ xuống đến mức chỉ hai người họ có thể nghe.

"Huynh có biết không, Vương Thác không phải là mũi tên, mà là cái bia ngắm."

Cảnh Dực thoáng ngẩn ra, khẽ gật đầu.

Điều này hắn đã nghĩ rõ ngay khi gặp Vương Thác lần đầu.

Một thiếu niên tay trói gà không chặt, trong đầu chỉ có một đường thẳng, thật không đáng để An Vương gia phí công giám sát kỹ đến vậy. Trừ phi An Vương gia lo lắng không yên về cậu hoàng tử Cao Ly này, hơn nữa còn không tin tưởng được người trong chùa, nên mới bố trí người của mình bảo hộ.

Chỉ có điều, thay vì phái một cao thủ giỏi công phu, An Vương gia lại điều một kẻ chỉ giỏi chạy mà không giỏi đánh người, điều này sau khi chứng kiến khinh công của Thần Tú, Cảnh Dực cũng hiểu ra.

Chùa An Quốc có một cao thủ cỡ ấy, nếu còn phái người có võ công cao đến, e là chưa kịp đun nổi lửa đã bị lộ mất rồi.

Khinh công của Thần Tú tuy cao, nhưng kém hắn một bậc. Đến khi cần thiết, hắn có thể đưa Vương Thác ra khỏi chùa, chỉ cần y không gây chuyện thì sẽ chẳng ai ngăn được.

Nghĩ thông suốt, Cảnh Dực cũng âm thầm niệm cho An Vương gia tám trăm lần a di đà phật.

Nếu An Vương gia sớm nói rõ sự việc, thì dù có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không đến...

Cảnh Dực vùi đầu vào hõm vai của Lãnh Nguyệt, chép miệng thở dài.

"Vương Thác là bia ngắm, ta là cột bia ngắm."

"Ừ..." Lãnh Nguyệt đáp nhẹ, giọng lại nghiêm nghị

"Vậy nên, huynh ở đây quá nguy hiểm, hay là về trước đi, việc còn lại để ta lo."

Cảnh Dực ngẩn người ngẩng đầu lên, nhìn vẻ nghiêm túc trong đôi mắt nàng, không chút khách sáo nào.

"Nàng lo?"

"Chỉ cần giải quyết việc này ổn thỏa, vương gia sẽ không trách ta."

Nhìn vẻ tự tin của nàng, Cảnh Dực bất giác rùng mình.

"Nàng... định làm gì? Tiếp tục giả Bồ Tát à?"

Lãnh Nguyệt hơi nhíu mày.

"Đóng vai Bồ Tát cũng không phải là không được..."

Cảnh Dực suýt thì bật khóc.

Tức phụ hắn hóa ra đóng vai Bồ Tát còn thấy vui vẻ...

Những chuyện khác hắn không lo, chỉ nghĩ tới bộ dạng gầy gò đáng thương của Vương Thác, sợ cậu lại đòi Lãnh Nguyệt truyền chân khí, Cảnh Dực chỉ muốn phát điên.

Hắn hiểu rõ lòng nàng mềm yếu thế nào.

"Nàng nghe ta nói đã."

Cảnh Dực kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm nhăn lại của nàng, giọng điềm đạm nhưng nghiêm túc.

"Cách này hù dọa Vương Thác một hai lần còn được, nhưng nàng đẹp thế này, dù hắn ngốc cũng sẽ có ngày nhận ra. Đến lúc đó chỉ cần cậu ta làm ầm lên, nàng sẽ bị ghép tội kháng chỉ, còn không phải là bị chém đầu sao... Nàng nỡ lòng nào để ta sống cô độc quãng đời còn lại sao?"

Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, ngoài miệng mạnh miệng nói câu "Để lại vàng bạc là được," rồi nhắm mắt lại hờ hững thở dài.

"Nhưng phải phòng thần tú kia."

Cảnh Dực không biết nên khóc hay cười, cách này còn không bằng tiếp tục giả Bồ Tát...

"Nếu hắn thật sự ở đây chờ đến ngày hạ táng Trương Lão Ngũ, nàng sẽ phải lẩn trốn trong chùa hơn một tháng đấy."

"Làm sao lại không được? Ta trước kia còn ở trong núi hơn hai tháng đấy thôi."

Lãnh Nguyệt từng kể về chiến công lừng lẫy đó, Cảnh Dực cũng nghe nói qua.

Lúc ấy nàng chỉ là một thị vệ của An Vương gia, một lòng muốn vào bộ Hình để lập công danh, An Vương gia vì nàng là nữ nhi nên không nỡ, nàng tức giận rời nhà đi biệt tăm. Một tháng trôi qua không thấy tin tức, An Vương gia sốt ruột mới phái người đi khắp nơi tìm kiếm. Ròng rã hai tháng không tìm ra bóng dáng nàng, cuối cùng là nàng tự trở về, nhưng lại mang mấy vết thương lớn nhỏ, hốc hác không thành hình người, chỉ còn sức quăng cái túi vải lên trước mặt An Vương gia rồi ngất lịm đi.

Trong túi là một tên tử tù đào tẩu nhiều năm, gương mặt sưng vù, đáng thương.

Cũng từ đó, Hoàng thượng chuẩn nàng vào bộ Hình.

Lúc ấy, Lãnh Nguyệt còn không chịu gặp mặt hắn. Cảnh Dực chỉ tranh thủ lúc Lãnh Nguyệt hôn mê mà lén nhìn một lần, sau đó lẻn vào tử lao, khiến tên tử tù vốn mặt mày còn đang sưng lại càng sưng thêm một vòng.

Đó là lần đầu tiên trong đời hắn ra tay đánh người, cái giá phải trả là quỳ suốt một ngày trước Hoàng thượng đang giận dữ trong Ngự Thư Phòng, bị An Vương gia mắng một trận thậm tệ, cuối cùng còn bị cha ruột cho một trận đòn bằng chổi lông gà.

Chuyện này Lãnh Nguyệt không hay biết, nhưng cả đời này Cảnh Dực vẫn luôn nhớ kỹ.

Giờ nghe nàng kể lại một cách bâng quơ, Cảnh Dực đột nhiên cảm thấy lòng như thắt lại, ôm nàng chặt hơn.

"Đó là trước kia, giờ không thể thế nữa."

"Sao lại không thể, bây giờ ta đã lợi hại hơn nhiều rồi."

"Có là Tề Thiên Đại Thánh cũng không được."

Lãnh Nguyệt không biết nên khóc hay cười nhìn kẻ không nói lý này.

"Không phải như huynh nghĩ phức tạp vậy, nói trắng ra là chỉ cần tìm một chỗ trốn được là xong..."

Lãnh Nguyệt còn chưa nói hết câu, Cảnh Dực đã dùng một nụ hôn sâu chặn lời nàng lại, ôn nhu đến mức cả người Lãnh Nguyệt dường như tan chảy.

Ngón tay ấm áp của Cảnh Dực nhẹ nhàng mơn trớn những vết thương cũ trên người Lãnh Nguyệt, khiến nàng bất giác khẽ co người lại. Là người luyện võ, trên người có vài vết thương, cũ có mới có, vốn là chuyện chẳng đáng ngại. Nhưng nàng hiểu rõ, với người xuất thân quyền quý như Cảnh Dực, thiếu niên sống trong nhung lụa từ nhỏ, có lẽ không muốn thấy những vết sẹo như vậy trên người nữ nhân của mình. Nàng từng thử nhiều cách để xóa chúng đi, nhưng những vết sẹo đó, dẫu có cố thế nào, vẫn cứ chói mắt như thế.

Lần đầu tiên khi Cảnh Dực nhìn thấy cơ thể nàng, Lãnh Nguyệt đã nhận ra trong ánh mắt hắn lóe lên chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng biến mất. Cảnh Dực không nói gì, nhưng nàng cũng tự biết, thân xác này của nàng e đã làm hắn phần nào thất vọng.

Giờ đây, khi Cảnh Dực cố tình chạm vào vết sẹo dài và sâu nhất, Lãnh Nguyệt hoảng hốt muốn rời khỏi vòng tay hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

"Nàng là nữ nhân tuyệt vời nhất trên đời... Nếu trước đây nàng sống như thế nào, thì bây giờ cứ tiếp tục như vậy, ta dựa vào cái gì mà muốn nàng phải thay đổi để cưới ta?"

Lãnh Nguyệt sững người, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Cảnh Dực, trong ánh mắt sâu thẳm ấy có sự dịu dàng khiến từng khớp xương nàng dần buông lỏng.

"Cảnh Dực..."

Cảnh Dực nhẹ mím môi, nới lỏng vòng tay ôm quanh eo nàng, kéo ra một chút khoảng cách, nhìn nàng đầy oán trách, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố không chịu nhận thua.

"Nàng khăng khăng muốn làm theo ý mình, ta cũng không cản, nhưng phải giết ta trước đã. Nếu không, ta đau lòng đến chết mất, chi bằng nàng cho ta một nhát đao cho rồi..."

Cảnh Dực còn chưa dứt lời, Lãnh Nguyệt đã nhào vào lòng hắn.

"Ta nghe lời huynh!"

Cảnh Dực cuối cùng thở ra một hơi thật dài, lòng nhẹ nhõm.

"A di đà phật..."

Lãnh Nguyệt vùi mình sâu vào lòng Cảnh Dực, nơi còn ấm áp hơn cả chiếc giường này, nức nở như một chú mèo nhỏ làm nũng gọi khẽ tên hắn.

"Gì thế?"

"Huynh là người tốt nhất trên đời..."

"Tốt nhất điều gì?"

"Ngốc"

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK