Lãnh Nguyệt sững sờ, sau đó lập tức nảy sinh một chút ý định muốn lấy lại cái bánh bao trong tay Vương Thác.
Đáng tiếc, Vương Thác không đợi được nữa, đã cầm lấy bánh bao nhét vào miệng cắn một miếng thật lớn.
Nếu lúc này dưới đất có cái lỗ, Lãnh Nguyệt nhất định sẽ chui vào, mặc cho trời sập cũng chẳng ló mặt ra.
Cũng may nàng còn tỉnh táo nhận ra Cảnh Dực phát điên sau nụ hôn kia. Bằng không, nàng đã tính hôn lên đến tận cổ hắn rồi.
Ai bảo bóng dáng hắn dưới ngọn đèn trầm lặng đến mức khiến lòng người không khỏi ngứa ngáy...
Đang lúc Lãnh Nguyệt bối rối, Vương Thác đã nuốt trọn cái bánh bao, mút mát ngón tay, lại quệt miệng, đứng dậy từ bồ đoàn. Cặp mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào Lãnh Nguyệt, ngập ngừng hỏi
"Ngài là ai?"
Lãnh Nguyệt cúi xuống nhìn vị hoàng tử trẻ tuổi, xấu hổ đến không biết phải xưng hô với y thế nào cho phải.
Với địa vị của mình, nàng chưa từng tiếp xúc với sứ thần nước ngoài. Gặp người như thế này, nàng cần phải hành lễ hay không, hành lễ ra sao, nàng thật không rõ.
May thay, Cảnh Dực đứng lên giải vây cho nàng.
"A di đà phật... Thí chủ, không thể vô lễ."
Lãnh Nguyệt thoạt nghe, tưởng rằng Cảnh Dực nhắc nhở nàng, còn đang định quỳ lạy. Nào ngờ thấy hắn một tay chắp lại, một tay giơ về phía nàng, vẻ mặt nghiêm nghị nói với Vương Thác.
"Vị này chính là Quan Âm Bồ Tát giáng thế."
Đầu gối Lãnh Nguyệt như mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ luôn xuống trước Cảnh Dực.
Nếu đã đường cùng, chẳng phải cũng nên chọn một cái cớ nào đó ít gây chú ý hơn sao...
Nàng ăn mặc một thân hồng y, từ cửa sổ nhảy vào, trong tay còn cầm hộp đồ ăn, lại hôn hắn đến nghiêng ngả trước mặt người ta, Quan Âm Bồ Tát nào mà làm ra mấy chuyện thế này?
Vương Thác nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng đầy hoài nghi.
"Quan Âm Bồ Tát?"
"Đúng vậy..." Cảnh Dực cố ý hạ thấp giọng, vẻ mặt càng thêm nghiêm trang, "Thí chủ đã nghe qua Tống Tử Quan Âm?"
Vương Thác gật đầu.
"Vị này chính là... Đưa Cơm Quan Âm."
"..."
Khóe miệng Lãnh Nguyệt giật giật, không nói nên lời. Nàng chỉ biết chút ít về đạo Phật, nhưng trong lòng hoài nghi không biết có thật sự có vị Quan Âm nào tên là "Đưa Cơm Quan Âm" hay không.
Cho dù là thật, nghe danh hiệu này thật sự không thấy có vẻ pháp lực vô biên chút nào.
Vương Thác thoáng chốc cũng sững người, gương mặt đầy vẻ ngờ vực, "Đưa Cơm Quan Âm?"
"Thí chủ đến từ Cao Ly, có điều không biết là lẽ tự nhiên." Cảnh Dực không để ý đến sắc mặt nghẹn lời của Lãnh Nguyệt, vẫn chậm rãi giải thích, "Đưa Cơm Quan Âm là vị thần minh bảo hộ Trung Nguyên. Phàm là người đói khát ở đất nước ta, chỉ cần thành tâm khẩn cầu, nàng sẽ hiện thân và ban cho lương thực."
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi, suýt không nhịn được mà vung nắm đấm lên mặt hắn.
Nói đến mức này, dù nàng không tinh thông Phật pháp cũng có thể đoán ra "Đưa Cơm Quan Âm" là do Cảnh Dực bịa ra.
Nếu triều đình thật sự được một vị Bồ Tát quyền năng như vậy bảo hộ, thì những năm mất mùa ở phương Nam vừa qua, Hoàng thượng đã không đến mức phải đau đầu rụng cả nửa bộ tóc bạc.
Dẫu vậy, để che giấu thân phận nàng sẵn sàng giả làm cái vị Quan Âm mà Cảnh Dực vẽ ra. Dù gì, việc cấm người ngoài vào chùa là do Hoàng thượng ban chỉ. Nếu để lộ chuyện nàng một thân nữ tử lẻn vào chùa, lại còn hôn một tăng nhân, e rằng ngay cả An vương gia cũng bị liên lụy.
Chỉ là, Cảnh Dực này bịa chuyện cũng thật là bịa quá rồi...
Lãnh Nguyệt thầm liếc nhìn Vương Thác, trong lòng lập tức dâng lên nỗi lo sợ.
Ánh mắt của Vương Thác... sáng lên!
Lãnh Nguyệt muốn khóc.
Có lẽ những lời đồn là đúng, các sứ thần Cao Ly đều đến triều đình sau khi chịu đói khát một thời gian dài, vừa nghe thấy thức ăn là như nghe được âm thanh từ thiên đàng.
"Vậy..." Vương Thác sáng mắt nhìn Lãnh Nguyệt một hồi, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, ánh mắt sắc bén liếc về phía Cảnh Dực, nhìn đến nỗi hắn phải rùng mình.
"Đưa Cơm Quan Âm, vì sao lại hôn cậu?"
"Nàng..." Cảnh Dực âm thầm niệm Phật hiệu, căng thẳng đáp, "Nàng không phải hôn ta... Nàng có một tỷ tỷ, được xưng là Đẩy Hơi Quan Âm, chuyên ban chân khí cho người bệnh, người sống dở chết dở, thậm chí nhục bạch cốt. Khi tỷ tỷ bận, nàng cũng giúp đỡ truyền chân khí... Lần trước bần tăng bị trọng thương, nhờ vị Quan Âm này cứu giúp."
Cảnh Dực vừa nói vừa nghiêm trang cúi đầu cảm tạ Lãnh Nguyệt.
Nét mặt và giọng nói của hắn chân thành đến mức không thể bắt bẻ. Lãnh Nguyệt cũng ngây người, chợt nhớ đến lần hắn bệnh nặng sốt cao, mỗi lần nàng chăm sóc đều nhìn nàng thật sâu mà cảm ơn từng chút một. Trong lòng bỗng xao động, khẽ đưa tay nâng người hắn dậy, mỉm cười, "Đó là bổn phận của Bồ Tát."
"..."
Lời này không liên quan đến đồ ăn, nên Vương Thác nhanh chóng lấy lại chút tỉnh táo, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
"A di đà phật, người xuất gia không nói dối..." Cảnh Dực thấy y còn chút nghi ngờ, lại hạ giọng trầm ấm dưới ngọn đèn đêm mờ ảo, "Thí chủ ở đây từ nãy, nhưng có thấy nàng vào bằng cách nào không?"
Khinh công của Lãnh Nguyệt tuy không bằng Cảnh Dực, nhưng trong mắt người thường, tuyệt đối là xuất quỷ nhập thần.
Vương Thác im lặng một lúc, nhìn Lãnh Nguyệt chằm chằm.
Ánh mắt ấy làm Lãnh Nguyệt suýt nhịn thở, chỉ sợ sau đầu mình có quầng sáng.
Nhìn nàng một hồi, Vương Thác đột ngột quỳ xuống hành đại lễ.
"Cao Ly Vương Thác bái kiến Bồ Tát!"
Cảnh Dực và Lãnh Nguyệt thở phào một hơi.
Ngã phật từ bi...
Cảnh Dực vội đưa hộp đồ ăn về phía Lãnh Nguyệt, dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng nhanh chóng thừa cơ rút lui.
Lãnh Nguyệt ôm hộp đồ ăn nghĩ mãi mà không biết nên nói gì với "phàm nhân" trước mặt, cuối cùng chẳng nói gì, nắm lấy cánh tay gầy guộc của Vương Thác, nhẹ nhàng kéo y lên, rồi đặt cả hộp đồ ăn vào lòng ngực mỏng manh của y.
"Cậu..." Lãnh Nguyệt nở một nụ cười hiền từ rất mực giống Bồ Tát, rồi từ ái xoa đầu y, "Cậu gầy hơn hắn, cứ ăn trước đi."
Hộp đồ ăn này nàng mang từ phủ tới, biết Cảnh Dực kén ăn, nên dù là đồ chay cũng được đầu bếp chuẩn bị kỹ lưỡng, hương thơm lan tỏa.
Vương Thác ôm hộp đồ ăn, liên tục nuốt nước miếng, nhưng rồi khẽ bặm môi, lại đưa trả hộp đồ ăn cho Lãnh Nguyệt.
"Ta không cần cơm..." Đưa trả xong, y lại quỳ xuống, ngẩng gương mặt gầy rộc, thành kính nhìn Lãnh Nguyệt, "Bồ Tát, ta muốn chân khí."
"..."
Lãnh Nguyệt lùi một bước, lặng lẽ chắn Cảnh Dực sau lưng, cẩn thận đánh giá y, "Cậu bị thương, hay là bị bệnh?"
Dù hoàng tử này dễ lừa, nhưng nói cho cùng vẫn là thân phận quý tộc của nước ngoài. Để y đơn độc trong chùa, Lãnh Nguyệt nghĩ mãi mà không hiểu An vương gia rốt cuộc lo ngại điều gì.
Nhưng nàng đoán, không phải lo Vương Thác gây chuyện, mà sợ có người gây chuyện với y.
Nếu hoàng tử Cao Ly xảy ra sự cố ở ngôi chùa toàn người Hán, bất kể Cao Ly có dám động binh hay không, triều đình cũng đuối lý trước. Bồi thường không nói, phiền phức có thể kéo dài từ mười đến mấy chục năm.
Nàng mạo hiểm vào đây đưa cơm cho Cảnh Dực cũng chỉ để nhắc hắn chú ý chuyện này. Lời yêu cầu của Vương Thác khiến nàng thoáng căng thẳng.
Nghe nàng hỏi, Vương Thác liên tục lắc đầu, vội vàng đến mức Hán ngữ vốn không thành thạo của y lại càng thêm lộn xộn, "Ta không cần... Từ Vương cần... không, Từ Vương muốn chân khí."
Lãnh Nguyệt khẽ giật mình, quay đầu nhìn Cảnh Dực. Hắn cũng ngạc nhiên.
"Cậu nói Từ Vương... là Từ Vương Trương Lão Ngũ vừa mất trong chùa này sao?"
Vương Thác gật đầu liên tục, vành mắt bỗng đỏ lên, trong giọng nói còn chút non nớt lại mang theo tiếng nức nở, "Hắn là đại sư, rất trân quý, hắn xứng đáng."
Lãnh Nguyệt chấn động.
"Xứng đáng?"
Cảnh Dực thở dài, ghé tai nàng giải thích.
"Ý của y là, hắn đáng sống."
"..."
Lãnh Nguyệt thở sâu vài lần để trấn tĩnh, giọng nói dịu lại.
"Hắn đã tự sát, bản thân đã không muốn sống, thì thần Phật nào cũng không cứu được."
Vương Thác bối rối, bật ra một tiếng bằng tiếng Cao Ly.
Cảnh Dực chỉ hiểu được đôi chút tiếng Cao Ly, nhưng từ đó thì may mắn hắn nghe hiểu.
"Hắn nói, không phải."
Không phải, không phải cái gì?
Vương Thác bặm môi, cố gắng nuốt nước mắt, chậm rãi nói với Lãnh Nguyệt.
"Hắn không tự sát, là bị người khác giết."
"Cậu nói... có người sát hại hắn?"
Vương Thác gật đầu thật mạnh, mắt đỏ hoe, cuối cùng nước mắt trào ra lăn xuống má.
Lãnh Nguyệt và Cảnh Dực nhìn nhau, trong mắt đầy ngạc nhiên.
Họ biết cái chết của Trương Lão Ngũ có điểm kỳ lạ, vì nếu không phải vậy, An vương gia đã không giữ kín chuyện này. Nhưng làm sao một hoàng tử Cao Ly vừa đến kinh thành chưa bao lâu lại biết được?
Lãnh Nguyệt quay lại, thấy Vương Thác đã vội lau đi nước mắt, nhưng trong ánh mắt y vẫn còn chút ngấn lệ, khiến lòng nàng không khỏi mềm lại. Nàng lấy khăn tay từ tay áo, đưa cho Vương Thác.
Tay vừa giơ ra, nàng mới giật mình nhận ra, Quan Âm Bồ Tát sao lại dùng khăn tay?
Chưa kịp nghĩ kỹ, Vương Thác đã cảm động ôm lấy khăn tay, cảm ơn một cách trân trọng, rồi lại không dám dùng để lau nước mắt mà cẩn thận cất vào ngực.
Cảnh Dực nhìn cảnh ấy, bỗng dưng rất muốn đá y về Cao Ly, tất nhiên là sau khi lấy lại khăn tay của thê tử mình.
Lãnh Nguyệt đứng phía sau không thấy được khuôn mặt đằng đằng sát khí của Cảnh Dực, chỉ thấy Vương Thác càng thêm thành kính, liền nhẹ giọng hỏi.
"Cậu biết việc này bằng cách nào?"
Vương Thác giọng nghẹn ngào, đầy đau đớn.
"Hắn đã hứa, rằng khi ta đến kinh thành sẽ "cưới" ta làm đệ tử."
Cảnh Dực cố gắng nhịn, rốt cuộc không nhịn được mà lẩm bẩm.
"Nhận... nhận làm đệ tử, a di đà phật, thiện tai thiện tai..."
Vương Thác nhìn thẳng vào Lãnh Nguyệt, không để ý đến hắn.
Lãnh Nguyệt nén lại biểu cảm trên mặt, trầm giọng, "Hắn ở kinh thành, cậu ở Cao Ly, hắn làm sao hứa với cậu?"
"Khi ta còn nhỏ, hắn từng ở Cao Ly."