Đêm đông lạnh giá, nền đất gạch xanh lạnh thấu xương, còn thân thể Cảnh Dực lại nóng rực như lửa. Đột ngột bị đặt vào tình cảnh băng hỏa lưỡng cực, Lãnh Nguyệt theo phản xạ giãy giụa.
Sự kháng cự của nàng càng làm Cảnh Dực thêm mất kiểm soát. Hắn như phát điên xé rách y phục của nàng, không chút dịu dàng.
Lãnh Nguyệt chỉ thấy bóng dáng Cảnh Dực choán hết tầm mắt, bên tai chỉ còn tiếng thở dồn dập của hắn. Tuy vậy, nàng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của bốn người ngoài cửa sổ.
Khi bước vào đây, nàng đã nghĩ nếu có thể khiến Cảnh Dực tốt hơn một chút, nàng sẵn sàng đánh đổi cả đứa trẻ. Thế nhưng khi sự việc thực sự xảy đến, nhìn hắn điên cuồng, trong lòng nàng trào dâng nỗi đau chua xót lạnh buốt tận xương.
Ngày trước khi hắn ngộ nhận nàng muốn bỏ đứa bé, hắn từng thiết tha cầu xin được chạm vào bụng nàng, để nàng thấy hắn trân trọng và yêu thương đứa trẻ này đến nhường nào. Nếu đứa bé này vì hắn mà phải chết, khi tỉnh táo lại, nỗi thống khổ ấy sẽ là vết thương suốt đời không thể lành.
Nàng không thể liều lĩnh trong tầm mắt Tiêu Chiêu Diệp, chỉ còn cách đánh cược rằng trong tim hắn, nàng có thể vượt thắng tất cả.
"Cảnh Dực..." Lãnh Nguyệt vòng tay ôm lấy cổ hắn, giả vờ kiều mị để thì thầm bên tai, "Hài tử... hài tử của chúng ta..."
Hài tử...
Giữa dòng cảm xúc cuồng nhiệt mơ hồ, nghe thấy từ này, Cảnh Dực như bị một cú tát thật mạnh, toàn thân cứng đờ, lập tức ngừng mọi động tác. Cảnh Dực bỗng nghiêng người, nằm ngửa trên nền đất lạnh buốt, tận dụng cái lạnh để làm dịu đi cơn dục vọng suýt chút nữa khiến hắn hối hận cả đời.
Chính hắn cũng không hiểu bản thân đang làm gì...
Trong cơn say rượu và tác động của dược liệu, cảm xúc bộc phát không kiềm chế nổi. Ý thức được điều này, Cảnh Dực đưa tay giữ chặt lấy phần cơ thể mình suýt gây ra đại họa, như muốn xé toạc nó khỏi người.
Thấy hắn phản ứng quá mức, Lãnh Nguyệt cũng cảm nhận được Tiêu Chiêu Diệp ngoài cửa sổ đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng lúc này, nàng không dám nghĩ nhiều. Vội nhào đến giữ chặt lấy cổ tay Cảnh Dực, khiến hắn vì đau mà lỏng tay, cuối cùng cũng giải thoát cho "hung khí" vô tội của hắn.
"Đừng sợ... đừng sợ..." Lãnh Nguyệt giữ chặt hai tay hắn, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Nàng hôn từng cái lên khuôn mặt đầy tự trách của hắn, cho đến khi hắn dần bình tĩnh lại. Lãnh Nguyệt ngước nhìn đôi mắt u ám mà vẫn chất chứa áy náy, vừa nói vừa như ám chỉ cả người ngoài cửa sổ: "Không sao cả, ta sẽ giúp huynh."
Cảnh Dực nhìn nàng một hồi, cuối cùng thả lỏng toàn thân, chậm rãi nhắm mắt, để nàng chủ động.
Lãnh Nguyệt khẽ thở dài, giữ cho tâm mình tĩnh lặng, rồi từ từ tháo bỏ lớp áo ngoài lấm bẩn trên người Cảnh Dực.
Nàng đã hết sức cẩn thận, cố gắng không gây ra thêm kích thích cho cơ thể nhạy cảm của hắn. Thế nhưng, khi lớp vải lạnh lẽo rời khỏi làn da nóng hầm hập, Cảnh Dực vẫn không khỏi run rẩy, từng tiếng rên rỉ đứt đoạn bật ra từ kẽ răng nghiến chặt, khiến lòng nàng đau nhói.
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ - sau này ai nói xấu hắn một câu, nàng nhất định liều mạng với kẻ đó.
Khi gỡ hết y phục trên người Cảnh Dực, Lãnh Nguyệt cảm thấy như vừa hoàn thành một trận đại chiến, mồ hôi túa ra đẫm trán, lớp áo trong cũng thấm ướt.
Vừa định cởi y phục của mình, thì hắn đột ngột mở mắt, ánh nhìn làm nàng giật mình.
"Cảnh Dực..."
Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, không còn thô bạo như trước. Lãnh Nguyệt cảm nhận rõ rệt sự cố gắng kiềm chế bản năng của hắn, cánh tay run rẩy nhưng vẫn dịu dàng kéo nàng vào lòng, khẽ đẩy nàng xuống nền đất, ghé vào tai nàng, giọng khàn khàn đầy nũng nịu:
"Không để hắn nhìn..."
Lãnh Nguyệt thoáng sững người, theo bản năng liếc nhìn về phía cửa sổ, lúc này mới hiểu ra.
Cảnh Dực che chắn cơ thể nàng, khiến người ngoài cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy lưng hắn, không thấy được nàng.
Nhìn nụ cười đầu tiên của hắn dành cho nàng đêm nay, Lãnh Nguyệt bất giác muốn bật khóc.
Tiêu Chiêu Diệp rốt cuộc cũng là kẻ xuất thân quyền quý, tự có sự kiêu ngạo giữ mình, không thể ép bản thân nhìn cảnh này. Hắn vừa thấy Cảnh Dực trần truồng đè lên Lãnh Nguyệt, cúi đầu hôn lên nàng, liền bất động thanh sắc mà dời ánh mắt.
Nhờ có nội công hộ thân, trong tiếng thở dốc giả vờ của mình, Lãnh Nguyệt nghe được tiếng Tiêu Chiêu Diệp thở dài.
"Đúng là con hát..."
Thấy người ngoài cửa sổ đã lui đi, Lãnh Nguyệt vội giữ lấy tay Cảnh Dực, khẽ nói: "Đi rồi, không sao nữa..."
Cảnh Dực gần như kiệt quệ vì cơn tra tấn, vừa nghe thấy lời nàng, còn chưa kịp nở một nụ cười giải thoát đã bất lực ngã xuống.
Lãnh Nguyệt vội vàng đỡ lấy thân mình nóng bỏng của hắn. Hắn lắc đầu, cổ ngửa ra sau, muốn nàng buông ra, cố gắng giữ giọng ôn hòa:
"Ngủ đi... Ta tự..."
Lãnh Nguyệt biết ý hắn, mắt cay cay, suýt chút nữa bật khóc.
Nàng thở dài, nhẹ giọng: "Được rồi, để huynh tự lo... Nhưng mặt đất lạnh quá, lên giường nằm đi."
Vừa nói, Lãnh Nguyệt định bế Cảnh Dực từ dưới đất lên giường, nhưng hắn khẽ lắc đầu, né tránh trong lòng nàng, khẽ thì thầm: "Bẩn lắm..."
"Bẩn gì mà bẩn..." Lãnh Nguyệt nửa bực mình, nửa bật cười, ôm chặt lấy thân thể run rẩy bất an của hắn. "Đây là nhà của huynh, giường của huynh, ngại chính mình cái gì chứ?"
Cảnh Dực vẫn bướng bỉnh lắc đầu, thở hổn hển như cá mắc cạn, mắt khẽ nhìn nàng mà thều thào:
"Nàng... ngủ đi..."
Lãnh Nguyệt thoáng sững sờ, lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp. Hắn đã bị dày vò đến mơ hồ thế này, vậy mà vẫn còn quan tâm đến nàng, lo lắng cho nàng.
"Thế này đi..." Lãnh Nguyệt nhẹ giọng, "Ta giúp huynh lau mình, thay y phục sạch sẽ rồi lên giường nằm, được không?"
Cảnh Dực vẫn lắc đầu, đôi mày tuấn tú nhíu chặt lại, khẽ nhìn đống hỗn độn dưới đất mà thì thào: "Ta... lại sẽ... lại nôn..."
Lãnh Nguyệt thật không chịu nổi vẻ mặt này của hắn nữa. Nàng nhướng mày, giọng dứt khoát cắt ngang lời hắn đang run rẩy: "Ý huynh là, nếu đổi lại là ta, huynh sẽ để ta nằm dưới đất trong khi huynh ung dung trên giường, đúng không?"
Cảnh Dực thoáng sững sờ, vội vàng lắc đầu, "Không phải..."
"Vậy huynh còn lắm lời gì nữa?"
Lãnh Nguyệt không để hắn phản bác thêm, khẽ hừ một tiếng, lập tức bế hắn lên, bước tới giường đặt xuống. Cảnh Dực vừa thấy đầu óc quay cuồng, người đã chìm trong ổ chăn ấm áp.
"Huynh cứ lăn lộn ở đây đi," Lãnh Nguyệt đứng bên mép giường, chỉnh lại y phục và gom lại mái tóc rối, nhẹ giọng nói, "Ta ra ngoài một chút hít thở không khí, lát nữa sẽ trở vào."
Dứt lời, Lãnh Nguyệt thản nhiên bước ra ngoài, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nàng chỉ đóng cửa phòng trong, ngồi xuống bên trà án ở gian ngoài, lặng lẽ lắng nghe tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ khẽ khàng của Cảnh Dực từ trong phòng vọng ra, không một tiếng động mà nước mắt lã chã rơi.
Mãi đến khi tiếng thở yếu dần, nàng mới khẽ lau nước mắt, bước vào trong phòng. Nàng nhẹ nhàng trèo lên giường, nằm cạnh bên hắn đã mơ màng thiếp đi.
Đã bao lâu rồi, lần cuối nàng nằm cùng hắn trên chiếc giường này tựa như chuyện kiếp trước. Khi ấy, đất nước vẫn còn thái bình...
Cảnh Dực không ngủ sâu, suốt đêm cứ nôn mửa liên tục, nôn đến mức dạ dày quặn thắt, không ít lần ngất đi.
Nửa tháng nay, đêm nào hắn cũng bị dày vò đến sống không bằng chết. Hắn hiểu mình không quen chịu đựng khổ cực, dạ dày sẽ để lại di chứng, không nôn ra máu đã là may mắn. Thế nhưng đêm nay hắn lại mong sao Tề thúc rót cho hắn thêm rượu, để hắn nôn thê thảm hơn, dạ dày đau đớn lâu thêm chút nữa, như vậy hắn sẽ có cớ mà dựa lại gần hơn trong vòng tay mềm mại ấm áp ấy, giữ lại lâu hơn chút nữa bàn tay nàng nhẹ vỗ về nỗi đau nơi bụng hắn.
Nàng đã không còn thuộc về hắn. Đêm nay qua đi, những điều này có lẽ cũng chỉ còn trong hồi ức.
Mãi đến khi trời rạng sáng, Cảnh Dực mới bị cơn dày vò ép đến kiệt sức mà thiếp đi. Khi tỉnh lại, bên ngoài đã tạnh tuyết, ánh mặt trời nhạt chiếu qua lớp giấy cửa, căn phòng trống trải, hiu quạnh.
Căn phòng không biết từ lúc nào đã được dọn sạch sẽ, đệm chăn trên giường cũng thay mới, cả người hắn cũng được thay trung y sạch sẽ. Nếu không phải mùi rượu phảng phất còn đọng lại trong không khí, cùng cơn đau nhức trong đầu như muốn vỡ, có lẽ hắn đã cho rằng tất cả đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Dù là mộng cũng là giấc mộng đẹp.
Cảnh Dực mệt mỏi không muốn nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, càng không đủ sức gượng dậy, chỉ đành nhắm mắt lại, hít thở từng hơi cố gắng tìm chút hơi thở của nàng còn sót lại.
Đúng lúc hắn sắp thiếp đi lần nữa, một hương thơm ấm áp từ xa xông vào phòng, khiến hắn bất giác mở choàng mắt.
Từ khi bị giam lỏng, Tề thúc dường như đã hoàn toàn quên hắn từng có những thói quen ăn uống ra sao. Đã mấy ngày nay, ngoài rượu mạnh pha thuốc, hắn không nuốt thêm thứ gì khác. Trong cơn đói khát cùng cực, Cảnh Dực chợt nghe thấy tiếng bụng mình réo lên một tiếng "ọt ọt" rõ ràng.
"Ồ?" Lãnh Nguyệt bưng bát cháo bước vào, thấy hắn ngẩn người nhìn ra cửa, nàng mỉm cười rực rỡ. Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, nàng càng cười rạng rỡ hơn: "Tỉnh rồi à? Đúng lúc, cháo còn nóng, ăn rồi ngủ tiếp."
Cảnh Dực sững sờ nhìn nàng như không tin vào mắt mình, lắp bắp: "Nàng... nàng... sao lại... còn... ở đây?"
Từ khi thiếp đi đêm qua, sắc hồng trên mặt hắn đã dần biến mất, sáng nay trắng bệch, không còn chút huyết sắc. Nhưng khi thấy Lãnh Nguyệt bước vào, hai má hắn không tự chủ được mà lại hồng lên. Lãnh Nguyệt thấy dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu ấy của hắn, không nhịn được nhướng mày, cười trêu: "Ta không phải là Quan Âm đưa cơm sao? Đưa xong rồi ta sẽ đi."
Cảnh Dực cứ ngây ngốc nhìn nàng một lúc lâu, lẩm bẩm câu nói khiến tay Lãnh Nguyệt suýt nữa làm rơi bát cháo trong tay.
"Thật sự là Quan Âm đưa cơm..."