"Ta không do dự..." Cổ họng Lãnh Nguyệt nghẹn lại như bị thứ gì đó mềm mại chặn ngang, giọng nàng bỗng trở nên nhẹ nhàng. "Ta chỉ không biết việc này có nên nói với huynh không thôi."
"Có thể."
Phản ứng dứt khoát của Cảnh Dực khiến Lãnh Nguyệt bất giác sửng sốt, thậm chí còn không nhịn được mà khẽ bĩu môi.
"Huynh biết ta nói chuyện gì hay sao mà lại đáp ứng cơ chứ..."
"Chuyện gì cũng có thể."
Nụ cười của Cảnh Dực khiến nàng không còn do dự nữa.
Đặt nhẹ chén canh xuống, Lãnh Nguyệt lại nghiêng tai nghe ngóng, chắc chắn rằng giọng nói sẽ không truyền tới ai khác ngoài Cảnh Dực, nàng mới bắt đầu nói: "Thái tử gia đã tìm được Hoạ Mi đệ đệ rồi, là Thần Tú."
Cảnh Dực chỉ thoáng giật mình, rồi liền hỏi tiếp, "Sau đó thế nào?"
"Sau đó," Lãnh Nguyệt có chút chần chừ rồi nói tiếp, "Thần Tú sau khi đốt cháy thiện phòng của mình liền bỏ trốn. Trước khi đi, hắn để lại một bức thư cho Thái tử, nói rằng Hoàng Thành Tham Sự Tư Chỉ huy sứ chỉ ra mặt bái kiến tân chủ sau đại điển đăng cơ. Tân chủ phải có tín vật truyền lại từ tiên hoàng mới có thể sai khiến Tham Sự Tư, nếu không, Tham Sự Tư sẽ phản lại tân chủ."
Nghe nhắc đến "Tham Sự Tư", Cảnh Dực liền hiểu ngay lý do Lãnh Nguyệt do dự. Những chuyện liên quan đến Tham Sự Tư đều là cơ mật, ngay cả tiên hoàng cũng chưa chắc đã nắm rõ toàn bộ, biết được điều này chẳng khác nào đem cổ đặt lên lưỡi dao, không động còn đỡ, chỉ cần sơ sẩy một chút là nguy hiểm khôn lường.
Sự do dự của Lãnh Nguyệt không phải vì xem hắn là người ngoài, mà vì coi hắn là người thân, lo lắng cho sự an nguy của hắn.
Hiểu ra điều này, Cảnh Dực lại thấy Tham Sự Tư dường như cũng là một nha môn đáng mến. Bất kể thần bí hay đáng sợ ra sao, một khi đã nhận định chủ tử, bọn họ sẽ trung thành không hề lay động.
Cảnh Dực khẽ mỉm cười, nhìn nàng với ánh mắt như muốn nói điều gì, "Vậy Thái tử gia nói gì?"
"Hắn nói Thần Tú kể vậy để làm Tiêu Chiêu Diệp hoảng sợ, biết khó mà lui, tự động rút lui..." Lãnh Nguyệt nhíu mày, trong giọng nói cũng pha chút thiếu tự tin. "Huynh nghĩ xem, liệu có khi nào Tiêu Chiêu Diệp đã sắp đặt mọi thứ, giống như tiên hoàng, chỉ chờ đúng thời cơ là hành động không?"
Triều chính và vụ án rốt cuộc vẫn là hai chuyện khác nhau. Dù nàng có thể điều tra từng biểu hiện của Tiêu Chiêu Diệp khi làm những chuyện thiếu đạo đức, nhưng trước một kế hoạch cướp ngôi đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Điều này giống như khi đối đầu trên chiến trường, dù có điều tra rõ rành rành những chuyện thiếu đạo đức của tám đời tổ tông đối phương, thì cuối cùng thắng bại vẫn là do mỗi người cầm chắc thanh đao trong tay mà quyết định.
Đây rốt cuộc không phải là chiến trường nàng quen thuộc, việc đã đến nước này, nàng thật sự không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhìn vẻ mặt Cảnh Dực như có chút khó hiểu, Lãnh Nguyệt bất chấp tất cả mà thở dài: "Chẳng lẽ mỗi đêm hắn chỉ phái Tề thúc đến tra tấn huynh một hồi, cũng không ép huynh khai gì, chỉ đơn thuần là muốn xem huynh chịu đựng ra sao? Chẳng phải là phí công vô ích sao?"
Tiêu Chiêu Diệp có chuẩn bị tốt hay không, vốn dĩ Cảnh Dực cũng không dám chắc. Đôi phần băn khoăn của hắn lúc này chỉ vì trông thấy ánh mắt thoáng chút nản chí của Lãnh Nguyệt. Từ khi quen nàng đến giờ, hắn đã thấy nàng phát điên vì những vụ án khó khăn, nhưng chưa từng thấy nàng bỏ cuộc. Vậy mà khi nghe câu nói đầy bất lực của nàng, Cảnh Dực như bị một chiếc bình rơi trúng đầu, "ầm" một tiếng, lập tức hiểu ra.
"Tiêu Chiêu Diệp còn chưa chuẩn bị xong, hắn thực sự chỉ đang phí công vô ích mà thôi."
Lãnh Nguyệt ngẩn ngơ nhìn Cảnh Dực đột nhiên ngồi thẳng lưng, ánh mắt sáng rực, mãi mới phản ứng lại, "A?"
Tiêu Chiêu Diệp chưa sẵn sàng quả là tin đáng để thở phào, nhưng dáng vẻ hiện tại của Cảnh Dực rõ ràng là vừa nắm bắt được mấu chốt, giống như một cao thủ đột nhiên tìm ra điểm yếu chí mạng của đối thủ, chỉ cần ra tay là có thể kết thúc trận đấu.
Cảnh Dực dĩ nhiên không rút kiếm, nhưng hắn lại làm một việc còn khiến Lãnh Nguyệt kinh hãi hơn.
Hắn cầm chiếc chăn đang đắp, ném xuống đất, rồi vươn tay với lấy gói thuốc an thần trên bàn, đổ hết vào bát canh gà, còn cẩn thận khuấy đều.
Thấy hắn định đưa một muỗng canh lên miệng, Lãnh Nguyệt bỗng giật mình tỉnh táo, vội vàng giữ chặt tay hắn, cố gắng đổ lại muỗng canh vào bát, tiếng va chạm của chiếc muỗng và bát vang lên lanh lảnh.
Mắt nàng trừng tròn, "Huynh muốn làm gì?"
Khoảng cách gần đến độ nàng có thể nghe rõ hơi thở của hắn, Cảnh Dực chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy được sự kinh hãi trong đôi mắt nàng. Trong lòng hắn thoáng xao động, vẫn giữ nụ cười ấm áp mà đáp:
"Dùng thuốc, xuất phủ."
"Xuất phủ?" Lãnh Nguyệt ngây ra, "Đi đâu?"
Dáng vẻ ngơ ngác của nàng thực sự khiến người khác thấy buồn cười, Cảnh Dực khẽ nở nụ cười rạng rỡ, "Chúng ta bỏ trốn."
Chữ "được" vừa bật đến cổ họng nàng đã đột ngột nghẹn lại, nàng trầm mặt, đổi thành một chữ khác: "Điên."
"..."
Lãnh Nguyệt dứt khoát nhặt chăn dưới đất lên, nhẹ nhàng đắp lên người hắn, khẽ liếc hắn một cái, "Đừng có nghĩ linh tinh. Nếu huynh cứ lặng lẽ rời đi, tội danh lập tức sẽ rơi lên đầu huynh, đến khi đó có muốn nói gì cũng chẳng còn ai tin."
Cảnh Dực nép mình vào chăn, uể oải vươn vai, "Nếu giờ chúng ta đi ngay, có khi mãi đến tối bọn họ mới phát hiện. Nàng tin không?"
Lãnh Nguyệt định nói không tin, nhưng lại nghĩ ngợi một chút, bất giác phát hiện có lẽ lời hắn nói cũng không phải vô lý.
Kể từ khi Tiêu Chiêu Diệp tiếp quản nàng từ Thái tử phủ, nàng luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, giờ mới dần nhận ra.
Sáng nay Tề thúc đã tốn không ít công sức để giữ nàng lại, thậm chí không tiếc bỏ cả một đống tiền, nhưng vẫn không ai nói cho nàng biết lý do thật sự. Cả Tề thúc và Tiêu Chiêu Diệp đều ra sức để nàng ở bên Cảnh Dực, nhưng rốt cuộc họ muốn nàng làm gì?
Từ lúc nàng vào phòng đã lâu, ngay cả một người theo dõi cũng không có, tự do đến nỗi nàng gần như quên mất đây là chốn giam lỏng một trọng phạm.
Thấy nàng im lặng, sắc mặt dường như có chút gì đó ngộ ra, Cảnh Dực biết nàng đã nghĩ đến điều cần nghĩ, khẽ nhếch môi, thở dài, "Chúng ta bị Tiêu Chiêu Diệp giam ở đây, hắn chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi."
"Kéo dài để làm gì?"
Cảnh Dực muốn nói lại thôi, nhìn lại chén canh trộn Ngưng Thần Tán, một lát sau mới quay sang nhìn Lãnh Nguyệt, dùng giọng khẩn thiết, "Nếu nàng tin ta, hãy để ta uống chén canh này. Thuốc này uống vào chưa biết khi nào có hiệu lực, chậm chút nữa sẽ không kịp."
Cảnh Dực hiếm khi nghiêm túc đến vậy, ánh mắt thành khẩn khiến Lãnh Nguyệt không cách nào từ chối, cuối cùng nàng khẽ gật đầu.
Khi chén canh được đưa tới miệng, Lãnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới lời Cảnh Nghi từng dặn dò, nàng vội ngăn tay Cảnh Dực lại.
Sợ hắn nghĩ mình nuốt lời, Lãnh Nguyệt vội lên tiếng, cảm thấy hơi nóng dâng lên mặt, giọng có chút ngập ngừng, "Huynh... nhị ca huynh chưa nói liều lượng thuốc bao nhiêu mới phù hợp. Hắn nói, thuốc này dựa vào tiêu hao bổn nguyên để nâng cao tinh thần, dùng quá nhiều sẽ cạn kiệt sinh lực, có thể mất mạng."
Cảnh Dực nhẹ cau mày, thoáng do dự rồi đặt chén canh xuống bàn.
Lãnh Nguyệt vừa thở phào, nhưng khi quay lại, đã bị Cảnh Dực kéo vào lòng.
Cái ôm ấy mạnh mẽ đến mức nàng cảm nhận được tất cả cảm xúc của hắn, như thể muốn đem toàn bộ sức lực đời này đặt vào lần ôm ấy.
"Cảnh Dực..."
Lãnh Nguyệt hơi giãy ra, nhưng động tác nhẹ nhàng khiến hắn buông tay, liền sau đó, hắn cầm chén canh uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, Cảnh Dực đặt chén xuống như thể đó chỉ là chén canh gà bình thường, lau nhẹ khoé miệng, rồi nói tiếp lời còn dang dở, "Tiêu Chiêu Diệp giam ta ở đây như vậy là để mọi người tưởng rằng hắn dồn sức ép ta khai ra điều gì... Nhưng thực ra hắn chỉ muốn tìm đồ từ những vật tiên hoàng từng thưởng cho ta."
Lãnh Nguyệt ngẩn ra, rồi chợt hiểu ra, "Hắn nghĩ rằng tín vật điều khiển Tham Sự Tư ở chỗ huynh sao?"
Cảnh Dực bất đắc dĩ gật đầu, "Nàng từng hỏi ta tại sao tiên hoàng lại gọi ta đến lúc triệu tập các hoàng tử, phần lớn là vì tín vật này... Tiêu Chiêu Diệp chỉ biết có tín vật này tồn tại, nhưng không biết nó là gì. Hắn cũng hiểu tiên hoàng sẽ không nói rõ với ta, nên chỉ có thể cho người lục soát khắp nơi, hy vọng tìm được thứ gì đó khả nghi. Khi hắn tìm ra, đó chính là lúc "mọi thứ đã sẵn sàng" mà nàng nói."
Lời nói ấy khiến sống lưng Lãnh Nguyệt lạnh toát, vội hỏi, "Vậy tín vật ấy là gì?"
"Ta không biết... Nhưng có lẽ nàng sẽ biết."