Cảnh Dực trả lời ngắn gọn, rõ ràng: "Tiên hoàng triệu tập, nói là để nghị sự."
Lãnh Nguyệt cau mày sâu hơn: "Không phải vẫn còn mấy hoàng tử chưa đủ tuổi tham chính sao? Gọi vào cung nghị sự, cần gì triệu tập cả những người chưa đủ tuổi?"
Cảnh Dực khẽ lắc đầu, cười nhạt: "Chắc để... đủ số thôi."
Lãnh Nguyệt đại khái hiểu ra ý tứ "đủ số" của hắn. Mục tiêu của chuyện này rõ ràng là nhắm vào Thái Tử và Cảnh gia đứng sau lưng Thái Tử, còn các hoàng tử khác chẳng qua là để góp mặt mà thôi.
Nhưng câu "đủ số" của Cảnh Dực dường như còn một hàm ý khác.
"Ý huynh là, triệu tập chỉ là cái cớ, mọi thứ đều do kẻ hạ độc tiên hoàng sắp xếp?"
Nếu không phải có sắp đặt, sao lại gọi là "đủ số" được?
Cảnh Dực vẫn lắc đầu: "Ta không biết... ít nhất, ta không nhìn ra dấu hiệu giả mạo."
Lãnh Nguyệt sững sờ, mắt tròn xoe kinh ngạc: "Huynh... huynh đừng nói với ta tất cả những rắc rối này đều là do tiên hoàng cố ý bày ra đấy chứ!"
Người làm hoàng đế, dù ngoài mặt ra sao nhưng trong lòng tất phải sáng tỏ. Nếu tiên hoàng biết Tuệ Vương dã tâm, nhân lúc đứa con không an phận nhất đang không ở trong kinh, triệu tất cả hoàng tử đến cạnh mình, rồi dùng chính sinh mệnh già yếu của mình để trói buộc bọn họ. Khi đó, đứa không an phận kia sẽ càng vui mừng, càng manh động. Mà cành manh động thì lại càng dễ làm chuyện ngu ngốc, ngu ngốc để người khác tìm được chứng cứ buộc tội chính mình.
Hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng nếu không nỡ xuống tay, thì cũng chỉ có thể nhẫn tâm để người khác làm thay. Với sự tín nhiệm tiên hoàng dành cho An Vương, Lãnh Nguyệt tin rằng tiên hoàng có khả năng làm vậy.
Nghe nàng nghiêm túc phân tích, Cảnh Dực im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu, "Có thể nổi tiếng..."
Cảnh Dực nói nhẹ đến mức Lãnh Nguyệt tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác hỏi lại: "Nổi tiếng?"
Cảnh Dực như đang nghĩ ngợi kỹ càng, cuối cùng gật đầu chắc chắn: "Câu chuyện này nếu viết thành thoại bản, chắc chắn sẽ nổi tiếng."
"..."
Lãnh Nguyệt cảm thấy nếu không phải Cảnh Dực vừa chịu tra tấn đến kiệt quệ, chắc chắn nàng đã không nhịn được mà bẻ cổ hắn ngay lúc này.
Cảnh Dực vẫn nằm trên giường, nhìn nàng với đôi mắt vô tội, yếu ớt lại chân thành bổ sung thêm một câu: "Thật đấy, còn giống thật hơn mấy chuyện ta từng viết."
"..."
Lãnh Nguyệt hít sâu mấy hơi, rồi căm hận trừng mắt hắn, cắn răng hỏi, "Huynh từng viết gì?"
Cảnh Dực rụt người sâu vào chăn, cố tránh xa khỏi tầm mắt sắc bén của nàng: "Chuyện kinh dị."
"..."
Lãnh Nguyệt đột nhiên thấy hơi lo lắng cho tương lai của mình. Nếu đứa nhỏ trong bụng mà có nửa phần giống cha nó, nàng chắc chắn sẽ sống những ngày gà bay chó sủa.
"Thật giống chuyện kinh dị..." Cảnh Dực nhíu mày vẻ đăm chiêu, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp, "Thật ra, trước khi An Vương xuất kinh, tiên hoàng đã nằm liệt giường, ta cũng từng vào cung thăm. Khi ấy, tiên hoàng đã bệnh đến mức nói không nên lời, bên cạnh có công công còn lén lau nước mắt, bảo là thức ăn cũng không nuốt nổi... Vậy mà hôm ấy, tiên hoàng lại ăn mặc chỉnh tề ngồi ở Ngự Thư Phòng xem sổ con, đi đứng không cần người dìu đỡ, tay cầm chén trà cũng không run, sắc mặt còn hồng hào, trừ việc gầy đi, nhìn còn rất khỏe mạnh."
Lãnh Nguyệt khẽ ngẩn ra, nhịn không được mà nhíu mày.
Rất nhiều người trước khi chết thường có hiện tượng hồi quang phản chiếu, nhưng tiên hoàng tuổi đã cao, lại bệnh đã lâu, nếu nói rằng từ nằm liệt giường bỗng chốc hồi phục ngôn ngữ rõ ràng, hành động tự nhiên, thì cho dù không phải là hiện tượng phản chiếu, cũng phải có điều uẩn khúc.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì... băng hà thôi."
"..."
Lãnh Nguyệt nghĩ nếu nàng thật sự bóp chết hắn, chắc chắn thái gia gia hắn dưới mộ cũng không phù hộ cho.
Cảnh Dực không nhận ra bản thân nói chuyện có gì sai, còn hờ hững bổ sung một câu: "Đúng vậy, đang khỏe mạnh, bỗng phun ra một ngụm máu rồi băng hà."
Lãnh Nguyệt chợt nhớ không thể nấn ná thêm, nếu ở lâu, chẳng mấy chốc Lãnh Yên sẽ đến đón nàng về Thái Tử phủ. Nàng cố nhớ kỹ những lời vừa nghe, miễn cưỡng kiềm nén tính tình mà hỏi: "Sau đó có truyền thái y không?"
Cảnh Dực gật đầu: "Có vài người... Một người nói là trúng độc, nhưng mấy người còn lại đều bảo là do hồi quang phản chiếu, sáng được lúc rồi thì chết thôi. Vậy là họ sửa lời, bảo là băng hà vì bệnh..." Cảnh Dực nói nhẹ như không, cười nhạt: "Nhưng sửa thế nào cũng không giấu nổi, móng tay và môi đều chuyển tím đen, ngay cả mấy đứa trẻ chưa thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh cũng biết là trúng độc, có thể lừa được ai đây..."
Dối trời gạt dân là bản năng cầu sinh của bậc thiên gia. Lãnh Nguyệt không ngạc nhiên khi bọn họ cố giấu chuyện rõ rành rành lâu đến vậy, nhưng lại có một điểm nàng không tài nào hiểu nổi.
"Độc này có phải ở trong chén trà tiên hoàng uống không?"
Đây là điều hợp lý nhất, nên Cảnh Dực cũng không bất ngờ khi nàng nghĩ tới, còn nhìn nàng với ánh mắt khen ngợi.
"Vậy sao không nghi ngờ kẻ bưng trà mà chỉ tập trung vào huynh?"
Cảnh Dực nhếch môi cười khổ, đưa tay chỉ vào mũi mình, giọng bất lực: "Ta chính là kẻ bưng trà."
Lãnh Nguyệt nhất thời sững sờ: "Huynh bưng trà?"
"Chứ còn gì nữa?" Cảnh Dực trưng ra vẻ cam chịu, nói giọng uể oải, "Lúc các hoàng tử đến đông đủ, tiên hoàng đuổi hết hạ nhân ra ngoài. Trong thư phòng chỉ còn tiên hoàng và các hoàng tử. Nước sôi đã đun sẵn, trà cũng chuẩn bị đủ. Vậy đợi gì mà không pha? Ta là kẻ hầu hạ, chẳng lẽ còn đứng đó nhìn họ tự pha trà sao?"
Cảnh Dực được sắp xếp pha trà, trách nào...
Lãnh Nguyệt nhất thời cảm thấy, tình cảnh của Cảnh Dực lúc này thực sự đã diễn giải đến tận cùng ý nghĩa của câu "Làm ơn mắc oán."
"Vậy là vì chuyện này, nên huynh mới thành kẻ bị nghi nhất?"
Cảnh Dực có vẻ ngần ngừ một lát, cuối cùng mới gật đầu: "Có thể xem là vậy... Vì sau khi kiểm tra nước sôi còn lại trong ấm, bọn họ không phát hiện có độc. Lúc ta dùng nước sôi tráng chén trà, độc đã bị rửa sạch, nên khi chỉ phát hiện độc trong nước trà thì ta đương nhiên là nghi phạm số một."
Lãnh Nguyệt vốn định gật đầu, nhưng trong đầu thoáng suy nghĩ lại quá trình Cảnh Dực pha trà, nàng chợt phát hiện điều gì đó không hợp lý: "Vậy lá trà thì sao?"
Cảnh Dực lại lần nữa nhìn nàng với ánh mắt "Nàng thật thông minh.".
"Có độc chính là lá trà..." Không đợi nàng hỏi xem là ai đưa lá trà tới Ngự Thư Phòng, Cảnh Dực nói tiếp: "Là trà của Trà trang Thành Ký."
Lãnh Nguyệt giật mình lần nữa, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không có gì lạ. Việc tiên hoàng ưa chuộng trà của Trà trang Thành Ký từ lâu đã lan truyền khắp kinh thành, việc Ngự Thư Phòng dùng trà của Thành Ký cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng sự trùng hợp này lại đặt cạnh chuyện tiên hoàng trúng độc, khiến Lãnh Nguyệt luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Thấy nàng trầm ngâm, Cảnh Dực mỉm cười giải thích: "Huynh thấy mọi chuyện vừa hợp lý vừa mờ ám phải không?"
Lãnh Nguyệt gật đầu.
Cảnh Dực khẽ thở dài, như đang hồi tưởng lại trận chiến năm xưa, "Bởi vì mọi chuyện còn có thể nháo lớn hơn nhiều... Trà trang Thành Ký vốn là tâm huyết của phụ thân, trợ giúp phụ thân lại là Thụy Vương và An Vương. Nếu dựa vào Trà trang Thành Ký để kéo phụ thân - người có nhiều môn sinh nhất triều đình - xuống, kéo Thụy Vương quản lý thuế má xuống, kéo An Vương quản lý hình ngục xuống, thì trong triều còn lại gì nữa?"
Lãnh Nguyệt không hiểu hết chuyện quan trường, nhưng trong ba tháng làm việc ở nha môn Tô Châu, nàng cũng biết được vài phần. Điều quan trọng trong nha môn nhất chính là hai thứ: Danh tiếng và vật chất. Triều đình cũng không khác là bao, nếu như sức mạnh kiên cố nhất trong triều đình bị bẻ gãy, quyền lực bị tước bỏ, thì cho dù có danh không chính ngôn không thuận mà ngồi trên ghế đế vương, cũng không còn ai dám vỗ ngực đứng lên phản đối.
Lãnh Nguyệt bất giác rùng mình.
Nàng không thể không thừa nhận, người nghĩ ra kế này thật sự hiểu thấu lòng người. Chỉ với một nhúm lá trà không những chỉ giết được tiên hoàng, mà còn suýt bẻ gãy nửa cái triều đình.
"Vậy... nhúm lá trà có độc kia vẫn chưa bị phát hiện sao?"
Cảnh Dực gật nhẹ: "Bên cạnh có một hũ trà tiến cống từ Giang Nam cùng loại. Nhân lúc không ai để ý, ta đổi hai hũ với nhau. Bọn họ tưởng ta dùng trà tiến cống... Loại trà này chỉ nhìn thì khó mà phân biệt, cũng may không ai dám liều mạng thử uống, nên bọn họ cứ cho rằng trà không có độc, chắc chắn là ta hạ độc khi pha trà."
Hóa ra đây là biện pháp Thái Tử bảo Cảnh Dực tự đẩy hiềm nghi lên chính mình.
Giờ nghe lại có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi đó, tiên hoàng từ hồi quang phản chiếu rồi đột ngột băng hà trước mặt, tình cảnh hỗn loạn thế nào cũng có thể hình dung được. Vậy mà Cảnh Dực lại có thể cân nhắc rõ ràng lợi hại, quyết định hy sinh bản thân, ở trước mắt bao nhiêu người lặng lẽ trở thành nghi phạm số một của vụ hành thích.
Lãnh Nguyệt không ngờ ngoài thoại bản lại có người làm được như vậy.
Khi lòng nàng vừa dâng lên một cảm giác kính nể, chưa kịp thể hiện, đã thấy Cảnh Dực mỉm cười ngoan ngoãn như đứa trẻ, vui vẻ nói: "Ta giỏi không?"
"..."
Nếu tay nàng đang có đường, chắc chắn sẽ lập tức nhét một viên vào miệng hắn.
Đây đúng là nháo quỷ...
Lãnh Nguyệt cố nén vẻ xấu hổ, nghiêm giọng hỏi, "Vì không tìm được vật chứng trên người huynh nên bọn họ chỉ giam lỏng thôi?"
Cảnh Dực uể oải gật đầu, cười khổ: "Cả nhà cũng bị lục soát... Bọn họ còn tiện tay lấy luôn vài món đáng giá."
"... Lấy đồ?"
Lãnh Nguyệt thoáng sững sờ.
Lấy đồ? Những người đó không phải là đang tìm đồ sao?