"Là người nọ..." Lãnh Nguyệt khẽ giật mình, nhìn vị quan nhân vừa gặp lần đầu mà vẫn cảm giác quen thuộc. "Cái người mới đến làm quan ở Đại Lý Tự sao?"
Cảnh Dực gật đầu, "Hắn chính là Thành Tuần, con trai của một thương gia trà Thành Nhu ở Tô Châu."
Cái tên Thành Nhu này, Lãnh Nguyệt cũng từng nghe qua, là thương gia trà lừng danh bậc nhất đương triều, trụ sở đặt tại Tô Châu. Mấy năm trước, Thành gia âm thầm kết giao được với triều đình, cung cấp trà tiến cống mà Hoàng thượng yêu thích. Thậm chí, nghe đâu dạo gần đây, Hoàng thượng thường không dùng trà tiến cống của các châu phủ khác, mà chỉ chuộng trà Thành gia.
Lãnh Nguyệt từng uống thử loại trà này ở An vương phủ, cảm thấy cũng không khác gì loại trà bán dưới phố, nhưng không thể phủ nhận rằng trà Thành gia đã trở thành biểu tượng của quyền quý. Thậm chí, An vương gia, Thụy vương gia và cả Cảnh lão gia tử đều xem việc thưởng trà Thành gia là cách phô trương danh giá.
Dẫu vậy, thương nhân vẫn là thương nhân. Con trai của một nhà buôn trà thì làm sao có thể vào Đại Lý Tự làm quan?
Lãnh Nguyệt khẽ nhíu mày, hỏi, "Huynh quen hắn sao?"
"Ta quen... lá trà nhà hắn thì đúng hơn."
"Huynh biết nhà hắn ở đâu không?"
Cảnh Dực gật đầu, "Ta từng đến ăn cơm một lần, nhà hắn cách đại trạch nhà ta chỉ vài nóc nhà."
Lãnh Nguyệt không đáp, nàng cúi xuống xem xét tử thi của Thành Tuần, chỉ đỡ xác hắn ở tư thế cũ rồi đóng nắp quan tài lại, nhìn ra ngoài chuồng ngựa.
Mưa bên ngoài đổ ào ào, như thể cả bầu trời đang nghiêng xuống dội nước.
Lãnh Nguyệt thở dài, "Mưa thế này, hay chúng ta chờ tạnh chút rồi đi. Lão gia tử sẽ không trách phạt đâu, nhỉ?"
Cảnh Dực chần chừ một lát. Thành thực mà nói, lão gia tử chẳng những sẽ trách, mà có khi còn nghĩ ra cách trừng phạt mà không ai ngờ tới.
Nhưng Lãnh Nguyệt đã hỏi, rõ ràng nàng không muốn dầm mưa. Hắn không muốn làm nàng khó xử. Nếu không thì đã sớm lấy nàng về làm thê tử rồi.
Cảnh Dực khẽ mỉm cười, "Không chết ai đâu."
"Kia chúng ta đến Thành gia trước một chuyến."
...
Thành gia và Cảnh gia chỉ cách nhau hai con phố. Trong tiết đoàn viên, lại gặp mưa lớn, phố phường vốn đông đúc bỗng yên ắng đến lạ thường, chỉ còn tiếng mưa đập lên mái ngói.
Hai người dùng một chiếc ô, bước trên mái nhà như thể dạo bước giữa đất bằng.
Đến nơi, Cảnh Dực thả chân cách cổng Thành gia chừng ba trượng, ngoan ngoãn đứng chờ.
"Phía trước là đại môn Thành gia."
Lãnh Nguyệt nhíu mày, "Huynh chắc không?"
Cảnh Dực quả quyết gật đầu.
Lãnh Nguyệt đưa tay chỉ lên bảng hiệu trên cổng lớn, "Huynh đọc được hai chữ kia chứ?"
Mưa lớn đổ xuống, làm nổi bật tấm bảng đen khắc hai chữ lớn: "Phùng trạch."
Cảnh Dực híp mắt nhìn kỹ hai chữ ấy, rồi bật cười, "Lần trước đến là buổi tối, tối om không chú ý... Nhưng ta nhớ trước cổng có một cây hòe."
Lãnh Nguyệt thấy trước cổng quả thật có một cây hòe đang rung rinh dưới mưa, nhưng trên phố này nhà nào cũng có cây hòe trước cửa.
"Hắn trồng cây hòe trước cổng thì có gì đặc biệt?"
"Trên đó có tổ ong, thấy không?"
Lãnh Nguyệt nhìn kĩ từng nhánh cây, lắc đầu, "Không có."
"Không có là tốt rồi," Cảnh Dực nói, ánh mắt đầy oán niệm. "Ngày trước ta đến ăn cơm, thua trò quyền, không có rượu, họ còn bắt ta trèo cây lấy mật ong..."
Lãnh Nguyệt nhìn hắn, không nói gì, nhưng lòng vẫn cảm thấy kì lạ. Người họ Thành sao lại treo biển họ Phùng trước nhà?
"Cả phố này có cây hòe nào lại không có tổ ong, huynh có nhầm cây không?"
Cảnh Dực thở dài, "Ta từng bị ong đuổi từ trên cây đó xuống, cả đời này làm sao quên được!"
Với lời khẳng định của Cảnh Dực, Lãnh Nguyệt đành tạm gác nghi ngờ, căn dặn vài câu rồi cúi người thận trọng quan sát mặt đất trước cổng nhà Thành gia, kiểm tra từng dấu vết còn lưu lại dưới mưa.
Cảnh Dực theo sau, hỏi, "Phu nhân, nàng nghĩ hung thủ sẽ để lại dấu vết ở cổng lớn sao?"
Lãnh Nguyệt cúi đầu đáp, "Bởi người chết được phát hiện ngay ở cửa."
Cảnh Dực lặng im một lúc, lại hỏi, "Vậy nếu một ngày nào đó nàng phát hiện ta chết ở cửa nhà ta..."
Chưa nói hết câu, Lãnh Nguyệt bất ngờ dừng bước, quay lại nhìn hắn, ngạc nhiên, "Huynh có ý gì?"
Cảnh Dực khẽ giật mình, rồi cười gượng, "Không... không có ý gì cả, chỉ là ta chán đến hoảng, nên muốn tán gẫu thôi..."
Ngực Lãnh Nguyệt như nảy lên, gương mặt hắn tỏ vẻ vô hại càng khiến nàng tức giận, lớn giọng quát.
"Chuyện đó mà gọi là tán gẫu à!"
"Ta sai rồi, ta sai rồi..."
Lời còn chưa dứt, cánh cửa lớn "kẽo kẹt" mở ra, một lão quản gia bước ra, sắc mặt u ám, giọng nghiêm nghị.
"Ai ở bên ngoài đấy?"
Thấy Cảnh Dực đứng dưới chiếc ô, lão ngạc nhiên thốt lên.
"Cảnh... Cảnh đại nhân?"
Cảnh Dực chắp tay đáp lễ.
"Lục quản gia còn nhớ ta chứ?"
"Nhớ, đương nhiên nhớ..."
Lục quản gia vội cúi đầu, ánh mắt lén nhìn Lãnh Nguyệt.
"Vị này là..."
Lãnh Nguyệt cầm ô tay này, cầm kiếm tay kia, không tiện lấy Hình Bộ thẻ bài ra, Cảnh Dực đã lên tiếng.
"Đây là phu nhân của ta."
"Cảnh phu nhân, thứ lỗi..."
Lục quản gia hành lễ, nở nụ cười gượng.
"Mới nghe ngoài cổng có tiếng động, tưởng có ai gây rối. Nếu đã là nhị vị, trong phủ có chút việc, tại hạ không dám quấy rầy."
Lục quản gia định đóng cửa, nhưng Lãnh Nguyệt trầm giọng nói.
"Quản gia, Thành đại nhân đang ở quý phủ của chúng ta."
Lục quản gia giật mình, tay khẽ run, chần chừ mở cửa ra lần nữa.
"Nhị vị... đến tìm lão gia sao?"
"Có thể vào trong nói chuyện không?"
"Xin mời nhị vị vào."
Vừa vào đến viện, đã thấy gia đinh, nha hoàn bận rộn treo vải trắng, tiếng nức nở của nữ quyến vọng ra hòa cùng tiếng mưa thêm phần bi ai.
Lục quản gia dẫn hai người vào phòng khách, dâng trà nóng.
"Nhị vị... sáng nay Kinh Triệu phủ đã có người tới, sao lão gia lại ở quý phủ của nhị vị?"
Lãnh Nguyệt lấy thẻ bài Hình Bộ từ trong ngực ra.
"Phụng lệnh An vương gia, Kinh Triệu phủ đã giao án cho ta xử lý."
Lục quản gia thoáng ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua Lãnh Nguyệt và Cảnh Dực, chưa kịp nói gì thêm, Lãnh Nguyệt lại nhấn mạnh.
"Đã giao cho ta."
Nghe rõ, Lục quản gia khẽ run rẩy, vội vã thi lễ.
"Cảnh phu nhân... không, Lãnh bộ đầu... thứ lỗi..."
Cảnh Dực nhấp một ngụm trà, nhã nhặn nói.
"Lục quản gia, ông đừng lo, hôm nay là trung thu, chúng ta không định quấy rầy lâu, chỉ muốn gặp phu nhân."
Nghe vậy, sắc mặt Lục quản gia thoáng giãn ra, lắc đầu thở dài.
"Nếu vì phu nhân mà đến, thì xin thứ lỗi... Phu nhân nhà ta lâm bệnh đã lâu, không biết tin dữ của gia nhà ta, cũng không tiện gặp khách."
Dứt lời, ông chắp tay với Cảnh Dực nói tiếp.
"Bệnh này cũng nhờ Cảnh nhị gia xem giúp."
Cảnh Dực giật mình. Nhị ca của hắn, Cảnh Nghi, dù nổi tiếng là ngự y tài hoa, cũng rất ít khi tự mình đến khám bệnh bên ngoài. Nếu là bệnh của phu nhân một thương gia trà, chẳng đến mức điều động ngự y trong Thái Y Viện.
Bỗng, ánh mắt Cảnh Dực dừng lại ở bảng hiệu trên cửa.
Phùng trạch.
"Lục quản gia, Thành phu nhân là Phùng Ti Nhi, đúng không?"
Lãnh Nguyệt giật mình, nếu Thành phu nhân mang họ Phùng, thì việc viết "Phùng trạch" chứ không phải "Thành trạch" là điều dễ hiểu. Phần lớn là do nguyên nhân khó nói của nam nhân mà thôi.
Ở rể.
Nếu Phùng Ti Nhi là con của đại quan trong triều, không trách Thành Tuần là thương nhân mà vẫn vào được Đại Lý Tự.
Lãnh Nguyệt còn đang liệt kê các quan viên họ Phùng trong triều trong đầu, thì Lục quản gia đã mặt trắng bệch, run giọng.
"Cảnh... Cảnh đại nhân, sao ngài..."
Cảnh Dực nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói.
"Ta biết Phùng Ti Nhi, ông không cần nói gì, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu."
Lục quản gia ngẩn người một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu.
Cảnh Dực cúi đầu, chậm rãi nhấp ngụm trà, không nói thêm lời nào.
Trong sảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi và âm thanh nức nở của nữ quyến vọng lại, càng thêm rõ ràng.
Lãnh Nguyệt mơ hồ cảm thấy Phùng Ti Nhi này có lẽ không đơn giản như nàng nghĩ. Chỉ nhắc đến cái tên ấy, Lục quản gia lảng tránh, còn Cảnh Dực lại không dám nói. Mà những chuyện khiến Cảnh Dực phải e dè thật sự không nhiều.
Lãnh Nguyệt còn đang kinh ngạc, thì Lục quản gia đã mồ hôi lấm tấm trên trán, chắp tay thi lễ với nàng, "Cảnh phu nhân... Không, Lãnh bộ đầu... Lãnh bộ đầu đến để tra án, nếu có gì cần hỏi, xin cứ hỏi, tại hạ nhất định biết gì nói hết."