"Quý Thu không dám."
Lãnh Nguyệt đưa chiếc giò lên gần mũi, ngửi sâu vài hơi, chậm rãi mà đoan trang, như đang cân nhắc sẽ cắn vào đâu, rồi nói.
"Có gì mà không dám? Trong nồi chẳng phải còn nhiều sao, tới đây, một người một chiếc. Ta cũng vừa có chuyện muốn hỏi cô, vừa ăn vừa nói."
Quý Thu chần chừ một lát, tiến lên vài bước, cuối cùng ngồi xuống cạnh bàn, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi.
"Phu nhân có gì dặn dò?"
"Ngồi hẳn xuống."
Quý Thu khẽ gật đầu, cẩn trọng ngồi xuống ghế bên cạnh Lãnh Nguyệt.
"Tạ phu nhân."
Lãnh Nguyệt kéo đĩa giò đầy đặn kia về phía Quý Thu, đôi mắt sắc lạnh hơi híp lại, cười nhạt.
"Nào, nếm thử xem đậm đà hay không."
Quý Thu bối rối, cúi mắt nhìn chiếc giò đầy đặn trước mặt, môi hơi mím lại,
"Phu nhân... có gì ngài cứ nói, Quý Thu sẽ đi làm ngay."
"Ta đã bảo rồi mà."
Lãnh Nguyệt không nặng không nhẹ đẩy đôi đũa đến trước mặt Quý Thu,
"Ta kén ăn, phải thử xem giò này có đậm đà hợp khẩu vị hay không, không vừa ý thì ta không ăn."
Quý Thu ngẩn người, ngón tay vô thức siết chặt, giọng nói vốn mềm mại nay hơi run rẩy.
"Hay là... để nô tỳ gọi đầu bếp lên cho ngài?"
Lãnh Nguyệt đặt chiếc giò xuống bàn, khiến nó va vào đĩa "cạch" một tiếng.
"Gọi đầu bếp làm gì, cô ăn thử một miếng rồi nói cho ta biết là được. Nhạt nhẽo hay đậm đà ta cũng chẳng trách cô, sợ cái gì?"
Quý Thu hoảng hốt đứng bật dậy, đầu cúi thấp như muốn giấu mặt vào ngực.
"Phu nhân bớt giận! Ta... ta không ăn..."
"Không phải chứ."
Lãnh Nguyệt nhướng mày, nhìn chằm chằm Quý Thu, chậm rãi xoa xoa tay.
"Ta nhớ ngày sau lễ thành thân ta từng nướng một mẻ thịt dê trong phủ, cô ăn không ít, còn lén học hỏi cách làm... Rốt cuộc là cô không dám ăn, hay không dám ăn thứ này?"
Quý Thu hoảng hốt ngước mắt, vừa hay chạm vào ánh mắt sắc như dao của Lãnh Nguyệt, hoảng sợ quay người bỏ chạy, nhưng Lãnh Nguyệt chẳng nhúc nhích, tay nắm lấy chén trà bên cạnh, vung một cái. Chỉ nghe tiếng "bốp", Quý Thu thét lên đau đớn, ngã nhào xuống đất.
Lãnh Nguyệt thong thả cầm thêm một chén trà khác, nhàn nhạt nhìn Quý Thu đang ôm lấy mắt cá chân, cả người run lên vì đau.
"Lại chạy thử xem, cái tiếp theo ta sẽ nhắm thẳng vào cột sống, để cô đời này khỏi cần bước thêm bước nào nữa."
Quý Thu run rẩy bò vào góc tường, co người lại thành một cục, ánh mắt đẫm lệ sợ hãi nhìn Lãnh Nguyệt.
"Phu... phu nhân..."
"Phu nhân?"
Lãnh Nguyệt xoay chén trà trong tay, cười lạnh.
"Sao không gọi ta là khách quan luôn đi?"
Quý Thu như không hiểu ý tứ, vẻ đáng thương trên mặt bỗng chốc đông cứng.
"Ta tối qua mới đến Tước Sào một chuyến. "
Lãnh Nguyệt nâng tay, đưa ngón tay ám mùi hương dầu mỡ sát lại ngửi, nhàn nhạt thở ra.
"Mùi của loại dược xấu pha trong nhân bánh trung thu, ta còn ngửi ra được, đừng nói mùi dược trong chiếc giò vừa hầm xong."
Nói xong, nàng liếc nhìn Quý Thu, lúc này đã ngớ ra quên cả làm vẻ đáng thương.
"Hôm nay ta rất bận, tốt nhất cô đừng làm phiền. Là cô làm thì nói nhanh cho xong, nếu không phải cô, thì cái cách cô chạy vừa rồi cũng là tự tố giác. Cô biết ta làm gì trong phòng giam chứ hả, đừng để ta phải dùng cách tra khảo với cô. Da thịt mềm mịn thế này, chịu nổi không?"
Lãnh Nguyệt nói một cách nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai Quý Thu, trong cơn đau nhói ở mắt cá chân, từng chữ như một cái tát thẳng vào mặt khiến nàng co rúm lại.
"Cô... cô..." Quý Thu run rẩy dưới chân tường hồi lâu, hít sâu mấy hơi, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt.
"Cô gả cho gia vì cái gì, gia không biết, nhưng ta thì biết!"
Lãnh Nguyệt thoáng ngây người, tay lỏng ra suýt nữa làm rơi chén trà.
Mắt cá chân vẫn nhói lên, giọng Quý Thu còn hơi run, nhưng khóe miệng đã nhếch lên một nụ cười lạnh đắc ý.
"Cái đêm cô sai gia ra núi giả trồng dưa leo, cô đã làm gì trong phủ, ta đều nhìn thấy... Cô nói xem, nếu gia biết chuyện này, còn muốn cô nữa không?"
Lãnh Nguyệt sững sờ.
Lời nói lúc trước của Quý Thu có thể chỉ là dồn ép nên mới nói bừa, nhưng những câu này...
Mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng, Lãnh Nguyệt siết chặt chén trà, ánh mắt phượng nheo lại, từ từ đứng dậy,
"Cô rốt cuộc là ai?"
"Cô sợ rồi phải không..."
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Quý Thu, nhưng nét đắc ý trong mắt lại càng rõ rệt. Giọng cô ta the thé run rẩy.
"Cứ coi như đây là lời nhắc nhở. Cô cứ làm chuyện của mình, đạt được mục đích rồi thì biết đường mà lăn đi. Nếu không, đến chết cô sẽ còn thảm hơn con mèo, con cá kia của gia, còn kinh tởm hơn gấp trăm lần..."
Lãnh Nguyệt lạnh lùng nhìn kẻ đang co rúm bên chân tường, hồi lâu mới trầm giọng hỏi.
"Mèo và cá cảnh của Cảnh Dực là do cô hạ thủ?"
"Lũ súc sinh đó cũng như cô, không biết lượng sức, đụng chạm đến gia, không biết xấu hổ, bẩn thỉu..."
Quý Thu còn chưa nói xong, Lãnh Nguyệt khẽ nhấc tay, ném tiếp một chén trà thứ hai thẳng vào mặt cô ta. Chỉ nghe tiếng vỡ toang, Quý Thu kêu lên chưa kịp trọn tiếng, miệng đã phun ra máu và mấy cái răng.
Lãnh Nguyệt đứng đó, lạnh lùng nhìn Quý Thu ôm mặt run rẩy, nhàn nhạt nói.
"Ngu ngốc."
Nàng bước đến, quỳ một chân xuống, nắm lấy vạt áo dính máu của Quý Thu kéo lên, từng chữ từng chữ nghiêm giọng.
"Ta hỏi lại lần nữa, cô rốt cuộc là ai?"
Quý Thu giờ mặt đã sưng phồng lên, tóc tai bù xù, gương mặt thanh tú ngập tràn máu me, trong đôi mắt hiện lên nét dữ tợn.
"Cô tưởng cô thông minh... Chiếc chăn mỏng trên giường, phía dưới thấm máu... Chính là máu... là loại máu dơ bẩn của cô..."
Lãnh Nguyệt cau mày, siết chặt vạt áo của Quý Thu, khiến cô ta nghẹn thở, không nói nổi một lời.
"Nghe rõ ta hỏi gì, cô, là ai?"
Trong mắt Quý Thu thoáng lộ vẻ đau đớn, môi run run muốn nói gì đó, Lãnh Nguyệt liền buông lỏng tay.
"Ta là người gia yêu nhất... Đêm qua gia vừa mới uống thuốc, còn chưa kịp mang gia ra khỏi phòng..."
Mắt Quý Thu thoáng hiện lên nỗi thống khổ, nhưng ánh nhìn căm hận lại càng rõ rệt.
"Tất cả là tại cô, đều tại cô..."
Lãnh Nguyệt chưa kịp nghe hết đã lạnh lùng hỏi.
"Cô hạ thuốc hắn?"
"Không..."
Quý Thu cố nặn ra nụ cười đắc ý, dù gương mặt sưng húp.
"Là cô, chính cô đích thân ép hắn uống..."
Lãnh Nguyệt sững người, chợt nhớ đến ly mật ong nước đường tối qua.
Tuy nàng tự tay pha, nhưng bình mật là do Quý Thu mang đến.
Cảnh Dực vốn nhạy hơn nàng, mũi thính hơn nàng, nếu nàng không bảo là tự tay pha và ép hắn uống...
Trong lòng Lãnh Nguyệt siết chặt, nắm lấy áo Quý Thu càng mạnh hơn.
"Cô đã bỏ thuốc gì?"
"Cô đã đến Tước Sào, nhất định biết loại "say hồng trần" đi..."
"Say hồng trần?"
Cả người Lãnh Nguyệt chấn động, suýt nữa buông vạt áo Quý Thu.
Say hồng trần là loại dược hạ tiện còn tồi tệ hơn thứ nàng bỏ vào chiếc giò.
Đó là loại thuốc bột mà các thanh lâu dùng để quản giáo tân cô nương, một khi nuốt vào thì ít nhất cũng mê man bảy tám canh giờ, tỉnh lại rồi cũng phải qua hai ba ngày mới hồi sức, không có thuốc giải.
Khó trách Cảnh Dực tối qua phải dùng dao đâm vào đùi để tỉnh táo...
Lãnh Nguyệt không sợ dược tính của thuốc này.
Điều đáng sợ nhất là, nếu tính thời gian, giờ này Cảnh Dực phải đang nằm bất động trong phòng, sao có thể đi đến Đại Lý Tự!
"Giờ người đâu?"
Quý Thu như bị hỏi đến sững người, trong mắt ngơ ngác.
"Cô... chẳng phải cô đã giấu hắn rồi?"
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi, nghĩ ngay đến Tề thúc.
Nàng nhanh chóng nhét một miếng vải vào miệng Quý Thu, lấy lý do phạm thượng sai người nhốt vào phòng củi, rồi đi tìm Tề thúc. Khi nàng tìm thấy ông, Tề thúc đang trong phòng thu chi nhẩm tính sổ sách, thấy Lãnh Nguyệt đột nhiên tiến vào thì vội buông bàn tính đứng dậy.
"Phu nhân..." Tề thúc cẩn trọng nhìn sắc mặt nàng, lòng bất an, cười gượng,"Ngài dùng xong rồi chứ?"
"Khá tốt." Lãnh Nguyệt đáp ngắn gọn, ánh mắt liếc quanh phòng thu chi chỉnh tề, "Lúc trước ông nói Cảnh Dực đi đâu?"
"Hồi phu nhân, gia đi Đại Lý Tự."
"Trước khi đi hắn có dặn gì lại cho ta không, hoặc để lại thứ gì không?"
Tề thúc ngẩn người, lắc đâu.
"Dạ... không có."
"Vậy trước khi ra cửa, chân hắn có còn chảy máu không? Có than đau không?"
"Cái đó... cái đó..."
Tề thúc nghẹn một lúc, rốt cuộc không nhịn nổi mà quỳ phịch xuống.
"Phu nhân bớt giận! Ta... ta cũng không thấy gia đi đâu... Chỉ là lúc đó người gác cổng báo có người từ Hình Bộ tới chuyển quan tài, ta thấy gia ngủ ngon, liền đi tiếp khách, tiễn xong quay về thì gia đã không còn trong phòng... Chỉ là gia mặc quan phục, quan ủng đều không thấy đâu, chắc là đi làm công vụ..."
Tề thúc nói thật, Nàng cũng đã lưu ý, Cảnh Dực quả thực lấy đi quan phục và giày, mà hắn không có việc gì sẽ không mặc quan phục.
Lãnh Nguyệt lập tức chạy tới Đại Lý Tự, thì nhận được câu trả lời muôn miệng một lời: Nếu tìm thấy Cảnh đại nhân, xin mời lập tức đến Đại Lý Tự làm việc.
Lãnh Nguyệt có chút muốn phát điên.
Lãnh Nguyệt còn chưa phát điên, Cảnh Dực đã phát điên.
Hắn mê man một giấc dài, khi tỉnh lại, trong tầm mắt là một nữ nhân có vẻ quen thuộc, nhưng lại không phải người hắn muốn thấy nhất.
Cảnh Dực mở mắt nhìn kỹ, nhận ra không chỉ người, mà cả giường và căn phòng này cũng chẳng phải nơi hắn tưởng.
Đây là một nơi hắn chưa từng đến.
Nhà ọp ẹp, bàn ghế cũ kĩ, chiếu rách, bốn phía gió lùa, một nơi hoang tàn đúng nghĩa.
Hắn nhớ rõ mình đã uống thứ gì trước khi mê man, hoàn toàn không muốn động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn người trước mặt.
"Cô... là cô nào trong thanh lâu?"