Hai tuần trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến trước ngày thi đại học một ngày.
Tối hôm đó, Lạc Vũ mồ hôi mồ kê ngồi dưới đất, cậu rốt cuộc cũng hoàn thành xong động tác cuối cùng rồi.
[Đinh....!đã hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng một lần đại rút thăm, 10 điểm thuộc tính.
Xin hỏi, hiện tại ký chủ có muốn rút thăm hay không?]
"Có".
Vòng tròn lớn bắt đầu quay, lần này trên bàn quay có nhiều phần thưởng mới như nấu ăn trung cấp, nhạc kỹ sơ cấp, y thuật sơ cấp,...có một cái cư nhiên là một vạn (10.000) điểm thuộc tính, nhưng mà ô một vạn thuộc tính quá nhỏ, xác suất trúng chỉ có 1%.
Kim đồng hồ chậm lại, lướt qua nấu ăn trung cấp, họa kỹ sơ cấp,...sau đó dừng ở ô trống.
[Chúc bạn may mắn lần sau]
Mặt Lạc Vũ đen lại, cư nhiên lãng phí một cơ hội như thế này, cậu không chịu thua mà dùng 10 điểm thuộc tính đổi lần quay thứ hai.
Lạc Vũ không tin vận khí lần này sẽ kém như lần trước.
[Đinh...chúc mừng ký chủ quay được nhạc kỹ sơ cấp, mời ký chủ kiểm tra và nhận hàng.
Lần rút thăm này kết thúc, điểm thuộc tính còn lại là 0, hoan nghênh ký chủ lần sau ghé thăm]
Lạc Vũ lập tức kiểm tra thuộc tính của mình.
Ký chủ: Lạc Vũ
Giới tính: Giống cái
Tuổi: 17 tuổi
Trí lực: 70 điểm (tối đa 100 điểm)
Nhan sắc: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Khí chất: 85 điểm (tối đa 100 điểm)
Thể năng: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Điểm phân phối: 0 điểm
Kỹ năng: Ghi nhớ ( trung cấp), Nấu ăn ( sơ cấp), Nhạc kỹ (sơ cấp)
Trừ bỏ việc thu được nhạc kỹ sơ cấp, thể năng cũng tăng thêm 10 điểm, đây là nhờ quá trình luyện thể thuật gian khổ.
Tuy rút trúng kỹ năng nhìn thì có vẻ như khá vô dụng, nhưng Lạc Vũ cũng cảm thấy được an ủi, ít nhất cậu quay cũng trúng được một lần.
Chỉ như vậy thôi đủ để chứng minh vận may của cậu vẫn không tồi.
.............!
Đến ngày thi đại học, thí sinh cả nước như đang thủ thế sẵn sàng đón quân địch.
Ngay cả cảnh sát giao thông cũng chuẩn bị những phương án trợ giúp kịp thời cho những thí sinh bởi vì kẹt xe mà không thể đến kịp trường thi.
Người Hoa Quốc rất coi trọng kỳ thi đại học, nhiều người cho rằng kỳ thi đại học sẽ quyết định đến tương lai con em bọn họ.
Cho nên, một số phụ huynh thậm chí còn lo lắng hơn cả thí sinh.
Trùng hợp Ba Lạc và mẹ Lạc chính là hai vị phụ huynh như thế.
Quán ăn trong giai đoạn chuẩn bị còn rất nhiều công việc nhưng hai người gác lại tất cả, một hai đòi phải đưa Lạc Vũ đến cổng trường thi cho bằng được.
Lúc đến nơi, liền thấy Tôn Minh Hạo đang lắc lư đi tới.
"Chú, dì, hai người đưa Lạc Vũ đến à?" Tôn Minh Hạo tiến lên hỏi.
Bởi vì trong hai tuần qua, ba người Tôn Minh Hạo đều ăn trưa ở nhà Lạc Vũ, mà giữa trưa ba Lạc, mẹ Lạc thỉnh thoảng trở về nhà, có hai lần mẹ Lạc làm đồ ăn, thường xuyên qua lại nên cả hai bên cũng dần quen thuộc hơn.
Mẹ Lạc có ấn tượng khá tốt với tiểu soái ca này.
Trước cổng trường, hầu hết học sinh đều được ba mẹ đưa đến.
Thấy Tôn Minh Hạo chỉ đi một mình, Lưu Phương không nhịn được hỏi: "Minh Hạo à, ba mẹ không đưa cháu đến đây sao?"
"Bọn họ có việc phải làm không đến được, nên cháu tự mình tới".
Tôn Minh Hạo không thèm để ý nhún nhún vai.
"Như vậy à, Minh Hạo, cháu cùng phòng thi với Lạc Vũ nhà dì sao?" Mặc dù cảm thấy hành vi của ba mẹ Tôn Minh Hạo không thỏa đáng cho lắm, nhưng chuyện nhà người ta bà không tiện lên tiếng, cho nên Lưu Phương nói sang chuyện khác.
"Dạ, cùng một phòng thi, cho nên một chút nữa cháu đành phải mặt dày nhờ Lạc Vũ chiếu cố rồi".
Tôn Minh Hạo ngoan ngoãn nói.
"Cháu khách sáo quá, dì còn muốn nhờ cháu giúp đỡ Tiểu Vũ đây này.
Cháu cũng biết, Tiểu Vũ tương đối hướng nội, từ nhỏ đến lớn vẫn không có một đứa bạn nào, nên tí nữa nhờ cháu chiếu cố hắn một chút".
Lưu Phương cười nói.
Tôn Minh Hạo vỗ ngực nói: "Nếu dì đã nói như vậy, cháu nhất định sẽ giúp hết sức mình".
Lạc Triệu Quốc đứng bên cạnh nhìn thời gian, nói với Lưu Phương: "Được rồi, gần đến giờ thi, bà còn lôi kéo mấy đứa nhỏ nói nhiều như vậy làm gì".
Lưu Phương lúc này mới phản ứng lại, nói với Tôn Minh Hạo: "Cho dì xin lỗi, giờ cháu cùng Tiểu Vũ nhanh chóng vào phòng thi đi".
Nói xong, xoay người lại dặn dò Lạc Vũ: "Tiểu Vũ à, lúc thi con đừng căng thẳng quá, câu nào dễ thì làm trước, khó quá thì làm sau, biết không?"
Nghe những lời quan tâm của Lưu Phương, Lạc Vũ không cảm thấy dong dài chút nào, cậu vừa nghe vừa gật đầu.
Chờ Lưu Phương nói xong, cậu với Tôn Minh Hạo mới đi vào cổng trường.
"Mẹ cậu thật tốt, làm đồ ăn cũng rất ngon, mặc dù không ngon bằng cậu.
Có đôi khi tôi thực sự rất hâm mộ nha".
Nghĩ đến lâu rồi không gặp ba mẹ, Tôn Minh Hạo cảm thấy chua xót trong lòng.
Lạc Vũ nhẹ nhàng nói: "Tình yêu thương dành cho con cái của mỗi bậc cha mẹ đều khác nhau, có lẽ điều ngươi nghĩ là đúng, nhưng nếu đứng ở một góc độ khác, ngươi có thể phát hiện ra những điều mà trước đây ngươi chưa từng được thấy".
Ngày thường Lạc Vũ thuộc tuýp người lạnh lùng, ít nói, nhưng Tôn Minh Hạo phát hiện, có đôi lúc từng câu từng chữ Lạc Vũ nói ra đều rất có đạo lý, Tôn Minh Hạo nhìn cậu một cái rồi nói: "Lạc Vũ, tôi cảm thấy cậu rất giống một triết gia".
"Không có hứng thú".
Lạc Vũ ném xuống một câu, rồi bước vào phòng thi.
Tôn Minh Hạo đi phía sau mỉm cười, đây mới là Lạc Vũ mà hắn biết.
Sau hai tuần tiếp xúc, có lẽ hắn đã hiểu một phần nào tính cách và thói quen của cậu.
Nếu đổi thành người khác, bọn họ có lẽ sẽ nghĩ Lạc Vũ quá mức kiêu ngạo, nhưng Tôn Minh Hạo biết thực ra Lạc Vũ không hề kiêu ngạo chút nào, chỉ là do tính cách của cậu như vậy thôi.
Môn đầu tiên của kỳ thi đại học cuối cùng cũng bắt đầu, thầy giám thị dường như biết Lạc Vũ, cho nên từ lúc bắt đầu thi đã không ngừng nhìn về phía cậu.
Nếu là học sinh khác, nhất định sẽ rất khẩn trương và cảm thấy áp lực, nhưng Lạc Vũ một chút cảm giác cũng không có.
Đợi tiếng chuông làm bài vang lên, cậu ngay lập tức cầm bút lên, đọc đề đến đâu là viết tới đó, không có một giây phút ngừng nghỉ nào.
Chưa đầy mười lăm phút, cậu đã làm hết phần trả lời câu hỏi.
Lần này Lạc Vũ thực sự làm hết khả năng của mình, không hề giữ lại một chút nào.
Thời điểm đọc đề viết văn, Lạc Vũ hơi ngạc nhiên, bởi vì cậu không ngờ đề lần này lại là sáng tác một bài thơ gửi cho bất kỳ ai.
Phạm vi của đề tài rất rộng, tưởng như dễ nhưng thực ra lại rất khó.
Bởi vì đề mục đơn giản, nên nội dung sáng tác cũng thiên về sự đơn giản, nếu không có nền tảng văn học vững chắc thì rất khó để ra một bài thơ xuất sắc, đả động nhân tâm.
Xét cho cùng, kỳ thi đại học lần này rất khác với các đợt thi thử lúc trước, không chỉ liên quan đến vấn đề học trường đại học nào, mà quan trọng nhất chính là cái hình phạt kia của hệ thống, Lạc Vũ không thể nào tiếp thu nổi.
Lúc đọc đề, điều đầu tiên Lạc Vũ nghĩ đến không phải làm thơ gửi ba mẹ, mà là gửi cho bản thân trong tương lai.
Ý niệm vừa chuyển, cậu trực tiếp cầm bút viết lên, nếu lần này không thành công thì cậu đành phải chấp nhận vậy.
Sáng tác một bài thơ dài tám trăm chữ chỉ mất mười lăm phút, nói cách khác, trong vòng nửa tiếng, Lạc Vũ đã hoàn thành xong bài thi.
Đề phòng sai sót, Lạc Vũ dành ra hai phút để kiểm tra lại.
Sau khi xác nhận không có lỗi gì, cậu liền nằm xuống bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì trong kỳ thi thử lần trước Lạc Vũ quá nổi bật, nên có rất nhiều học sinh chú ý đến cậu.
Nửa tiếng trôi qua, thấy cậu ngừng bút hẳn rồi nằm ngủ trên bàn, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ cậu ta đã làm xong rồi? Sao có thể, bây giờ bọn họ vẫn đang đọc đề, còn chưa bắt đầu làm bài đâu!
Trên bục giảng, ba vị giám thị cũng nhận ra sự khác thường của Lạc Vũ, họ trao đổi ánh mắt, sau đó một nữ giám thị đi đến bên cạnh Lạc Vũ.
Khi nhìn thoáng qua bài thi, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, cô nhanh chóng đến chỗ hai thầy giám thị còn lại, nhẹ giọng nói: "Em ấy đã làm xong".
Cái gì? Nhanh như vậy? Hai thầy giám thị cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trước khi thi, hiệu trưởng còn dặn bọn họ phải chú ý đến Lạc Vũ, nếu cậu gặp vấn đề gì, phải tận lực hỗ trợ.
Khi biết Lạc Vũ có khả năng trở thành Thủ khoa năm nay, hiệu trưởng Trương liền đặt hết hy vọng vào cậu.
Nếu trường Sùng Dương có một Thủ khoa, thì đó sẽ là một thành tích đáng tự hào.
Không những thế, hiệu trưởng Trương còn có khả năng sẽ được trực tiếp bổ nhiệm vào Bộ Giáo Dục.
.........!
Trong khoảng thời gian này, càng tiếp xúc, Tôn Minh Hạo càng thấy Lạc Vũ quá biến thái.
Đọc sách thì hai giây một tờ, cậu ta nhìn qua một lần sẽ không bao giờ quên.
Lúc làm kiểm tra, Lạc Vũ có thể vừa đọc đề vừa viết đáp án, hoặc là tay thì đang viết đáp án mà mắt thì nhìn câu khác, chờ viết xong đáp án này thì có thể viết luôn đáp án của câu sau.
Ban đầu Tôn Minh Hạo cũng không biết, nhưng ngày thứ ba ngồi cùng bàn, hắn mới phát hiện năng lực biến thái của Lạc Vũ, hơn nữa còn do chính miệng của Lạc Vũ thừa nhận.
Kể từ đó, hắn cam tâm tình nguyện bái phục Lạc Vũ, vốn dĩ cho rằng Cửu cửu* đã đủ biến thái, nhưng không ngờ trên đời này lại có người biến thái hơn.
Cho nên, khi thấy Lạc Vũ chỉ mới nửa tiếng đã ngừng bút, Tôn Minh Hạo cũng không kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu lên xem rồi lại tiếp tục làm bài thi của mình.
(*) Cửu cửu (anh hoặc em trai của mẹ): Cậu
Lạc Vũ không nộp bài sớm, bởi vì cậu ngủ tới khi thi xong.
Một khắc tiếng chuông vang lên, cậu theo phản xạ mở to mắt, tay thì cầm bài thi nộp cho giám thị.
"Lạc Vũ, thi tốt không?" Tôn Minh Hạo đi phía sau hỏi.
Lạc Vũ ngáp một cái: "Còn tốt, nhưng cái bàn kia quá cứng, ngủ không thoải mái".
Tôn Minh Hạo một đầu hắc tuyến: "Có phải cậu còn muốn ôm gối vào phòng thi hay không?"
"Ý kiến hay, tôi có thể suy xét một chút".
Vẻ mặt Lạc Vũ nghiêm túc, tựa hồ thực sự có ý kiến này.
"...."
Khi nhìn thấy hai người đi ra, Lưu Phương liền đưa sữa tươi trong tay qua: "Đói bụng không? Nào, trước tiên cứ tạm uống sữa đi, một chút nữa chúng ta về nhà ăn cơm sau".
"Ba, mẹ, hai người không cần đợi con đâu".
Lạc Vũ vừa nhận sữa tươi vừa nói.
"Không có việc gì, dù sao công việc trong cửa hàng cũng nhiều rồi, thêm một hai ngày cũng không sao".
Lưu Phương thờ ơ nói: "Trở về nhà, mẹ sẽ nấu mấy món con thích".
Tôn Minh Hạo cầm lấy sữa tươi Lưu Phương đưa cho, trên mặt có chút cảm động, cười nói với bà: "Cảm ơn dì".
Lưu Phương xua tay: "Không cần cảm ơn.
À, mà này, không phải Minh Hạo nói ba mẹ cháu không rảnh sao? Một chút nữa tới nhà bác ăn cơm, lần trước cháu nói thích món cà ri bò đúng không? Để dì làm cho con ăn".
"Thật sự có thể sao? Con cảm ơn dì".
Tôn Minh Hạo cao hứng nói cảm ơn.
"Đi thôi, về nhà ăn cơm".
Lưu Phương cười nói..
Danh Sách Chương: