• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thức ăn trên bàn rất nhanh đã hết sạch, tất cả thực khách có mặt đều háo hức chờ dược thiện mà Từ gia đã tuyên truyền hơn nửa tháng nay, không còn đồ ăn mọi người liền tụm lại nói chuyện phiếm.

"Tôi đã ăn rau diếp cá bên quán ăn Triệu gia rồi, mùi vị không tệ, không biết Từ thị có thể làm ra mùi vị tương tự hay không."

"Không phải Từ thị trộm công thức bí truyền của Triệu gia người ta sao? Mùi vị khác đi đâu được." Có người nhìn quanh, nhỏ giọng nói: "Tôi có một người em họ là nhân viên của Từ thị, nghe nói bọn họ gần đây tổn thất rất lớn, ngay cả hoạt động ăn thử lần này cũng phải đi vay tiền để tổ chức."

Từ trong nhóm người có một giọng nói kinh ngạc ngắn ngủi vang lên, "Thật hay giả thế? Từ thị là thương hiệu lâu năm, cho dù danh tiếng có bị tổn hại, cũng không đến nỗi phải đi vay tiền chứ?"

"Cái này ai mà biết được, chúng ta chỉ đến ăn thôi, dù sao đồ ăn Từ gia làm cũng khá ngon, nhưng trước kia chưa từng nghe nói nhà hàng của bọn họ có dược thiện, nên lần này tôi nhất định phải nếm thử một lần mới được."

"Ừ, nghe nói món cuối cùng là diếp cá trộn thịt cua. Những con cua lông* được vận chuyển bằng đường hàng không đến. Hôm nay đúng là được hưởng lộc ăn rồi, với tài lực này mà sập tiệm thì có quỷ nó mới tin, nhỉ?"

*Cua lông: ở bên Trung Quốc có giá lên tới 2.700 Nhân dân tệ/hộp 8 con trọng lượng 300 gram/con (400 USD/hộp, khoảng 9,3 triệu đồng/hộp). Nói chung là hàng xa xỉ dành cho giới thượng lưu bên đấy.

Vài người nhỏ giọng bàn tán xôn xao, Từ Từ Niên bên cạnh nghe xong không khỏi nhếch khóe miệng, chậc chậc hai tiếng, "Diếp cá kết hợp với thịt cua...Rõ là ngại chết không đủ nhanh mà."

"Kết hợp hai thứ này lại với nhau phải lưu ý gì sao?" Cù Thành đẩy nhẹ kính râm trên sống mũi một cái, trầm giọng hỏi.

"Đương nhiên là phải lưu ý rồi." Từ Từ Niên gật đầu, vuốt ria mép nói, "Diếp cá với cua đều là hai thứ cực hàn, ăn cùng với nhau tuy có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, nhưng chỉ thích hợp dùng vào mùa hè. Hơn nữa chỉ dùng được cho người có thể nóng (nóng trong người), người có thể trạng yếu hướng hàn ăn vào chắc chắn sẽ bị đau bụng."

"Bây giờ là mùa xuân, ăn vào cũng sẽ bị đau bụng ư?" La Tiểu Mậu nghe xong trợn tròn mắt.

"Không phải bị hay không, mà nhất định sẽ bị."

Từ Từ Niên xoa trán, nhếch khóe miệng bất lực, nhỏ giọng nói: "Thời tiết mùa xuân khi ấm vẫn còn chút hơi lạnh vương lại, nên dùng đồ ấm để bồi bổ, như vậy khí lạnh tích tụ trong cơ thể mới tiêu tán ra được, nếu không thì rất dễ mắc bệnh phong thấp. Từ Kiến Quốc và Từ Tân Niên nhìn thấy chúng ta làm dược thiện kiếm tiền họ liền muốn chạy đến chia một chén canh, cũng không nhìn xem mình có năng lực hay không. Đến cả thuộc tính của dược liệu cũng không tìm hiểu rõ vậy mà dám làm ra cho người khác ăn, đúng là muốn kiếm tiền đến phát điên rồi."

La Tiểu Mậu há hốc miệng, đột nhiên cảm thấy hình tượng của Từ Từ Niên cao hơn rất nhiều, wow, từ khi nào lão Từ còn học cả Trung y nữa vậy?

Cù Thành không nhịn được cười khẽ, không ngờ con khổng tước này lại biết nhiều chuyện như vậy, "Trước đó em bảo cho bọn anh xem kịch hay, vì biết bọn họ muốn nấu thịt cua với rau diếp cá, nên muốn cho bọn anh đến xem trò vui?"

Từ Từ Niên lắc đầu, nở một nụ cười, "Em vừa mới nghe có người nhắc đến món ăn này nên mới biết, nhưng kịch hay em nói không chỉ có mỗi cái này đâu."

"?" Còn có gì nữa?

Cù Thành và La Tiểu Mậu đồng thời nhíu mày nghi ngờ, lúc này người phục vụ ở đằng xa bưng món cuối cùng tới, tất cả thực khách xung quanh đều vội vàng quây lại, chỉ riêng hai chữ "cua lông" thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng. Đúng là ngu nếu không đi lên tranh lấy nó!

La Tiểu Mậu cũng đến tham gia cuộc vui, hắn tốn sức giật lấy một đĩa, chỉ thấy màu trắng mê người của thịt cua trên đĩa, bên trong là món diếp cá với nước sốt màu nâu sẫm. Một đậm một nhạt, lại còn toát ra mùi dấm gạo thơm phức khiến người ta phải động ngón trỏ.

"Dù biết ăn vào sẽ bị đau bụng, nhưng nhìn thấy tôi vẫn rất muốn ăn... Ăn một xíu chắc không sao đâu nhỉ?" La Tiểu Mậu nuốt nước bọt, ánh mắt hiện lên vẻ thèm thèm thuồng, chìa đũa ra muốn gắp lên ăn thử một miếng.

Từ Từ Niên lập tức giữ tay hắn lại, lắc đầu, Cù Thành cầm đũa khều rau diếp cá trên đĩa lên nhìn thử một chút, sau đó hắn cẩn thận ngửi một cái, đột nhiên nhăn mày lại, "Thứ này hỏng rồi."

Mặc dù không am hiểu nấu ăn như Từ Từ Niên, nhưng sau khi đánh đánh giết giết ở bang Thanh Long nhiều năm, hắn đã luyện ra "mũi chó" từ lâu, thứ gì có thể ăn, thứ gì có độc, hắn chỉ cần ngửi một cái là có thể đoán được đại khái.

La Tiểu Mậu nghe vậy thì sững sờ, cẩn thận nhìn trái phải, hạ thấp giọng hỏi: "Từ Niên, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Mấy cây rau diếp này không phải cậu bán cho hắn ta sao, sao nó có thể hỏng được?"

Từ Từ Niên nhìn "dược thiện" được bày đẹp đẽ, đủ màu sắc và hương vị trước mặt, cười khẩy nói: "Từ Tân Niên quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, hắn ta chính là một tên điên, chuyện mất trí như vậy cũng làm được. Tôi vốn chỉ muốn thăm dò hắn ta một chút, không ngờ hắn ta thực sự dám lấy rau diếp cá hỏng ra trà trộn bổ sung cho đủ."

Cù Thành lúc này cũng nhíu mày, "Ý của em là?"

Từ Từ Niên cảnh giác nhìn xung quanh, ba người bưng đĩa giống như đang chia sẻ đồ ăn ngon vừa đi qua một góc.

"Trước đó Từ Tân Niên đến trang trại Thanh Nguyên để mua rau diếp cá. Sau khi Trần Quân nói với em, em liền nghĩ ra một cách, vừa kiếm được của hắn ta một khoản tiền vừa đặt ra một cái bẫy một mũi tên trúng hai đích."

"Hiện rau diếp cá Từ gia dùng đều là hàng 'phế phẩm' trong kho của em. Mặc dù chất lượng của những hàng này giống như hàng tươi nhưng thời hạn sử dụng rất ngắn, lá chuyển sang màu vàng, nếu như không sấy và bảo quản cẩn thận qua mấy ngày sẽ thối và chuyển sang màu đen ngay."

La Tiểu Mậu vẫn chưa hiểu, Cù Thành thì đã rõ ràng, lập tức hỏi điểm mấu chốt, "Nếu lá của những cây rau diếp cá này đã chuyển sang màu vàng, em làm thế nào để lừa được ánh mắt Từ Tân Niên bán chúng cho hắn ta?"

Từ Từ Niên cười, "Rất đơn giản, hồi nhỏ mẹ em nấu ăn, lúc nào mẹ cũng thấy tiếc những lá rau cải đã ngả vàng nhưng chưa hỏng. Vứt đi thì tiếc mà giữ lại cũng không dùng được. Vì vậy để giữ lá rau được xanh tươi, lúc rửa rau mẹ thường cho muối vào nước khi rửa, rau cải được ngâm qua nhìn sẽ cực kỳ tươi ngon."

Cù Thành sửng sốt một lúc, sau đó bật cười thành tiếng, "Cho nên em ngâm toàn bộ rau diếp cá vào nước muối trước khi bán nó cho Từ Tân Niên?"

"Không chỉ vậy."

Từ Từ Niên lắc lắc ngón tay, nhếch khóe miệng nói tiếp, "Trước đây em đã tính toán thời gian phân hủy của những cây diếp cá trong kho hàng, ước chừng một tuần. Khi Từ Tân Niên đến mua hàng của em chỉ còn cách hoạt động ăn thử có ba ngày. Vì vậy để rút ngắn hạn sử dụng của rau diếp cá, em đã ngâm tất cả số hàng này trong nước ấm 50 độ."

"Ngày mới nghiên cứu nuôi trồng rau diếp cá, em đã từng xem một quyển sách về nông nghiệp, bên trong đề cập đến rau củ khô là bởi vì lượng nước bốc hơi, khí khổng* phụ trách hấp thụ lượng nước bên ngoài đóng lại, chỉ cần ngâm nước ấm 50 độ, có thể khiến khí khổng của thực vật mở ra lần nữa, như vậy thì có thể hấp thụ đầy đủ lượng nước, lá cây nhìn cũng sẽ càng tươi non, nhưng khuyết điểm lớn nhất của tuyệt chiêu này chính là một khi thực vật rời khỏi nước thì sẽ nhanh chóng chết khô."

*Khí khổng: đôi khi cũng được gọi là khí khẩu hay lỗ thở, là một loại tế bào quan trọng của thực vật (chỉ có ở thực vật trên cạn, không có ở thực vật thủy sinh). Khí khổng có ở rất nhiều loài thực vật, đặc biệt là những cây sống ở vùng có khí hậu, thời tiết thuận lợi như ở vùng nhiệt đới. (Nếu các bạn có nhớ thì từ này đã được nhắc đến trong sách Sinh học cấp Trung học cơ sở)

Nghe đến đây La Tiểu Mậu hoàn toàn hiểu rõ, há to miệng nửa ngày mới bật ra được mấy chữ, "Cái đầu của cậu là cái gì vậy chứ... tinh khôn như này thật sự sẽ không bị hói sao?"

Từ Từ Niên phì cười, nhấc chân đạp hắn một cái, Cù Thành ở bên cạnh lắc đầu cười, trong lòng cũng cảm khái một phen, tìm một người vợ tâm tư nhiều như vậy thật sự là áp lực rất lớn.

"Cho nên em tính toán chuẩn thời gian, bán rau diếp cá quá "liều" cho Từ Tân Niên, khiến hắn lúc nhìn thấy hàng hóa vẫn còn tươi mới, hơn nữa kiểm tra cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng một khi cho vào nhà kho không có nước, trong vòng ba ngày lập tức sẽ thối rữa, bằng cách này cho dù đại hội ăn thử của Từ gia có thành công thì món ăn then chốt cuối cùng cũng không gạo chín thành cơm được phải không?"

Từ Từ Niên ném cho Cù Thành một ánh mắt tán thưởng, sau đó lại có chút hết cách, "Em vốn cho rằng Từ Tân Niên phát hiện ra rau diếp cá thối rữa sẽ tuyệt đối không dùng lại nữa, ai mà biết được hắn không chỉ dùng, còn kết hợp với thịt cua, lần này thật sự là tự mình tạo nghiệp không thể sống được."

La Tiểu Mậu yếu ớt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều đã ăn đồ vào bụng, nhất thời cũng có chút sốt ruột, "Rau diếp cá thối nát lại kết hợp với thịt cua, ăn vào bụng sẽ như thế nào?"

Từ Từ Niên day day thái dương, sắc mặt hơi khó coi, rau diếp cá vốn đã có chút độc tính, ăn nhiều sẽ có thể dẫn đến tiêu chảy, đây còn đã biến chất lại ăn cùng với cua có tính lạnh, chuyện này quả thực...

"Sánh ngang thuốc xổ."

Bốn chữ này vừa nói ra, La Tiểu Mậu rớt cằm xuống đất, sắc mặt Cù Thành âm trầm nhíu mày, cười lạnh một tiếng, "Xem ra, có mấy người vội vàng tìm đường chết, thật sự là không ai ngăn cản được."

Một bữa tiệc thịnh soạn kết thúc, các thực khách rất thỏa mãn, nước tương đậm đà hoàn toàn che đi được mùi vị rau diếp cá hỏng, còn phối hợp với mùi vị ngào ngạt của gạch cua, chỉ cảm thấy dư vị thơm ngon tràn đầy khoang miệng, hoàn toàn không ai chú ý đến rau có vấn đề.

Trên mặt Từ Kiến Quốc cuối cùng lộ ra ý cười, gương mặt già nua nếp nhăn chồng chất, dường như đã thấy trước được tương lai trở mình sống lại của Từ thị.

Bài viết "ăn thử miễn phí" và hàng loạt hình ảnh món ngon tại hiện trường ở trên mạng, khiến rất nhiều người đều động lòng không thôi, nhịn không được cảm khái, Từ thị không hổ là nhà hàng lâu đời 10 năm, tiêu chuẩn và phục vụ đều là hạng nhất, thậm chí có người đã bắt đầu nghi ngờ, thương hiệu ăn uống cao cấp như này thật sự sẽ đi ăn trộm phương thức bí truyền của một quán cơm nhỏ sao? Vụ tai tiếng trước đó có phải là có người cố ý thổi phồng, bôi đen tập đoàn Từ thị không?

Dưới sự thúc đẩy của thủy quân*, trên mạng đã phân tách thành hai phe, lúc này đang tranh cãi ầm ĩ, hiệu quả như vậy chính là thứ Từ Kiến Quốc muốn, lão ngồi trên ghế chủ vị, tinh thần sảng khoái vẫy vẫy tay, nói vào micro tuyên bố tiết mục catwalk tiếp theo của người mẫu.

*Thủy quân: những cá nhân, nhóm, tổ chức truyền thông chuyên seeding, dẫn dắt, định hướng dư luận, đa phần là dẫn dắt tiêu cực. Đây là một thuật ngữ trong Cbiz. Các bạn ai hay đu minh tinh Cbiz chắc sẽ biết.

Âm nhạc sôi động vang lên, thực khách cùng ăn bữa tiệc miễn phí của các người mẫu, trang phục mỏng manh xuyên thấu, thướt tha đi từ phía sau đài ra, trong đó cũng không thiếu nam thần nữ thần nổi tiếng trên mạng, quần chúng vây xem dưới đài trong nháy mắt sôi nổi, lắc lư theo âm nhạc sôi động, thậm chí có người còn vươn tay xin nắm tay nữ thần, nhất thời không khí hiện trường được đẩy lên cao trào nhất.

Nhưng chính vào lúc này, một người mẫu trẻ nổi tiếng dẫn đầu đi tới phía trước đột nhiên ôm bụng, gương mặt xinh đẹp bỗng trắng bệch, lung lay mấy bước, hai chân bất ngờ nhũn ra, lập tức ngã trên đài.

Từ Kiến Quốc và Từ Tân Niên vừa mới từ sau bếp đi ra nhìn thấy một màn này, lập tức trợn tròn mắt, còn chưa kịp chạy lên giải quyết, trên đài càng có nhiều người mẫu liên tiếp ngã xuống, tất cả đều hai tay ôm bụng, thực khách dưới đài phản ứng dữ dội hơn, kêu rên một tiếng, thoáng cái ngã xuống một đám lớn.

Hiện trường lập tức đại loạn, phàm là người đã ăn món cuối cùng lúc này toàn bộ đều có phản ứng, không ngừng kêu to "đau bụng", sắc mặt Từ Kiến Quốc nháy mắt thay đổi, ho kịch liệt mấy tiếng, lập tức cầm lấy micro trấn an tâm tình tất cả mọi người, "Mọi người bình tĩnh một chút! Trước tiên đừng hoảng hốt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Càng ngày càng có nhiều người ngã xuống, tất cả bảo vệ được điều động ra, kết quả vừa nhìn thấy hiện trường nằm la liệt hơn 100 người, kinh sợ đến mức không biết nên phản ứng như thế nào.

Trong lòng Từ Tân Niên hoảng sợ, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, nhìn đám người loạn như nồi cháo, dưới chân mềm nhũn lùi lại mấy bước.

Những người này... sẽ không phải là ăn rau diếp cá hỏng kia mới biến thành như này chứ?

Nhưng... rõ ràng chỉ là một chút lá thối, sao có thể có phản ứng lớn như này?

"A... bụng của tôi đau quá! Đm! Nhà vệ sinh ở đâu!"

"Tôi cũng... cũng muốn đi nhà vệ sinh! Rất muốn nôn..."

"Anh đừng giành... tôi không nhịn nổi nữa rồi... Ọe..."

Hiện trường "tiếng kêu than dậy trời đất", có người khó chịu nôn luôn ra, mùi khó ngửi lập tức tràn ngập, nhưng nhiều người thậm chí không để ý tới cái này, giống như con ruồi mất đầu điên cuồng xông vào bên trong phòng ăn Từ thị, hận không thể lập tức xông vào nhà vệ sinh.

Hơn 100 người toàn bộ đều muốn vào nhà vệ sinh, mấy người chen lấn xô đẩy, tình cảnh loạn thành mớ bòng bong, có người không ngừng bị đẩy ngã, bị giẫm đạp, cửa lớn phòng ăn cũng bị hàng loạt người tràn vào phá vỡ, đạp đổ cả tấm kính.

Ba người Từ Từ Niên lẫn trong đám người, dáng vẻ giả bộ như đau bụng, khom người trốn vào trong góc.

Cù Thành biết cuối cùng thời cơ cũng đã tới, âm thầm gọi điện thoại cho một nhóm lớn phóng viên nhà báo vừa mới liên hệ, Từ Từ Niên nhân cơ hội liếc mắt ra hiệu với La Tiểu Mậu, tiếp đó không chút do dự lấy điện thoại ra báo cảnh sát, gọi xe cứu hộ.

La Tiểu Mậu hiểu ý, giả bộ đau đớn lớn tiếng kêu to một tiếng, trốn trong đám người mắng lớn, "Đcm! Trong cơm vừa mới ăn có độc! Shhh....Từ Kiến Quốc mẹ nhà ông có còn lương tâm hay không, làm một hoạt động ăn thử miễn phí còn định muốn chúng tôi đền mạng sao? A... đau chết mất!"

Diễn là sở trường của hắn, nói mấy câu đã chảy nước mắt nước mũi, lăn lộn đau đớn trên đất, bên cạnh vốn chỉ đang lo cho những người bị đau, lúc này nghe hắn nói, nháy mắt cũng phản ứng lại, ngoại trừ ngộ độc thức ăn ra, thứ nào có thể khiến nhiều người như vậy cùng bị thổ tả?!

Lửa giận của trăm người lập tức bị đốt lên, cầm đá ném lên khán đài, miệng chửi mắng một phen.

Khán đài đẹp đẽ sang trọng bị đập đầy hố, màn hình LED cực lớn cũng bị đập vỡ nát, không ít nhân viên công tác giữ trật tự bị ném đá vỡ đầu chảy máu, càng ngày càng có nhiều người xông lên, nhất định muốn Từ gia giải thích rõ ràng cho mình.

Đau đớn kịch liệt khiến mọi người mất đi lý trí, Từ Kiến Quốc và Từ Tân Niên bị xô đẩy không thôi lùi về sau, một nhóm lớn bảo vệ xông lên, lại bị những người này lập tức hất văng ra, tay vớ lấy bàn ghế đập lên người hai người, hiện trường hoàn toàn mất khống chế....

Lúc này, Từ Kiến Quốc vẫn chưa tỉnh tảo lại sau cú sốc lớn, ôm ngực thở hổn hển không dứt, ngã lên xe lăn thân thể co giật không ngừng, một hòn đá đột nhiên ném tới, bác Trương vội vàng giúp lão chặn lại, nhưng vẫn ném trúng gương mặt Từ Kiến Quốc.

Cơn đau đột ngột khiến ông ta lập tức phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Từ Tân Niên ở bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân như nhũn ra, tức giận nâng tay lên cho hắn một cái tát, "Đồ nghiệp chướng! Lần này... Khụ khụ...Mày còn giải thích gì nữa!! Mày gieo họa thế này, muốn giết cả nhà chúng ta mới vừa lòng sao!? "

Sau khi dùng hết sức lực, trên mặt Từ Tân Niên lập tức để lại năm vết máu đỏ tươi, hắn che mặt không dám tin lẩm bẩm nói: "Không thể nào... Sao có thể biến thành như vậy..."

Từ Kiến Quốc tức giận sắc mặt tím đen lại, mặc cho những người xung quanh can ngăn, ông ta loạng choạng đứng dậy, vươn tay nắm lấy cổ áo của Từ Tân Niên quát lên: "Khụ... Khụ khụ... Toàn bộ thức ăn đều do mày phụ trách, không phải mày nói với tao là không có sơ xuất gì sao!? Khụ... Khụ...Mày thành thật khai báo cho tao, những thức ăn này rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?!"

Ông ta đánh Từ Tân Niên, tựa như phá điên, làm miệng hắn chảy đầy máu, lúc này một tảng đá lớn đập vào đầu hắn, hắn không thể tránh được, một cơn đau nhói ở vai khiến hắn đột ngột ngã xuống đất, Từ Kiến Quốc dễ dàng thuận tiện dùng gậy đập vào người hắn.

Từ Tân Niên đau đến mức không đứng dậy nổi, rơi nước mắt nói, "Ba, chuyện này thật sự không liên quan gì đến con, là phòng bếp bọn họ có vấn đề, con thật sự không biết mà!"

Lúc này nghe được âm thanh bên ngoài nhà hàng, vài nhân viên trong phòng bếp cũng chạy ra, đúng lúc nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của Từ Tân Niên, bếp trưởng sao có thể ngồi yên, lao lên bất chấp sự ngăn cản của vệ sĩ, "Lão gia, không phải như vậy! Mấy cây rau diếp cá đó vốn đã thối rữa rồi, tất cả chúng tôi đều không đồng ý dùng, do cậu chủ cứ khăng khăng, còn uy hiếp chúng tôi, chúng tôi bất đắc dĩ mới làm như vậy! "

Tất cả mọi người trong phòng bếp trước đó đều bị Từ Tân Niên mắng chửi, trong lòng cảm thấy rất oan ức, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng mất kiểm soát như vậy, không chấp nhận kiểu "quýt làm, cam chịu", sôi nổi đứng ra làm chứng.

Từ Kiến Quốc sau khi nghe xong, tức giận đứng không vững ngã trở lại xe lăn, ngón tay run rẩy chỉ Từ Tân Niên, "Giỏi...Giỏi lắm, vào dịp quan trọng như vậy mà mày dám dùng rau diếp cá hỏng!? Mày, đồ gieo họa, cút ngay cho tao! Cút ngay! Từ nay trở đi, Từ gia không còn chút quan hệ nào với mày hết!"

"Không phải như vậy đâu, ba!" Từ Tân Niên nắm lấy ống quần của Từ Kiến Quốc, hốt hoảng giải thích, "Tất cả là do phía cung cấp giở trò, hắn giao cho chúng ta rau diếp cá có vấn đề! Ba, ba cho con cơ hội, con sẽ đi điều tra rõ ràng!"

Từ Kiến Quốc một cước đá văng hắn ra, ôm ngực ho dữ dội, giễu cợt một tiếng, "Là mày luôn miệng nói muốn phụ trách thu mua. Coi như lúc đó hàng hóa có vấn đề đi, tại sao mày không kiểm tra ra hả?"

"Khỏi ngụy biện nữa! Khụ khụ... Điều tao hối hận nhất chính là để mày quay lại Từ gia! Sau này Từ gia sống hay chết cũng không liên quan gì đến mày, đồ súc sinh, gây họa!"

Một hơi cũng không thở nổi, Từ Kiến Quốc ngất xỉu trên xe lăn, hiện trường hỗn loạn không cách nào khống chế được.

Lại một lần nữa, hắn chỉ còn cách thành công một bước thôi, nhưng cảm giác bị đẩy khỏi vách đá đột ngột khiến Từ Tân Niên như bị đâm thấu tim, hai mắt rỉ máu vì hận, nhưng lần này hắn không tìm được nơi nào để trút giận.

Rau diếp cá là do hắn mua, tự thân hắn kiểm tra, là hắn nhất quyết muốn dùng rau diếp cá bị hỏng làm món ăn, tưởng ăn vài cọng rau thối cũng không sao, không nghĩ lại gây ra họa lớn đến như vậy. Lần này, hắn thực sự hết hy vọng rồi.

Nếu vừa rồi hắn không khăng khăng sử dụng rau diếp cá hỏng, mọi chuyện có phải đã khác?

Hắn tự hỏi đi hỏi lại trong lòng, nhưng đột nhiên phát hiện, dù có dùng hay không thì kết cục cuối cùng vẫn là đánh mất lòng tin của Từ Kiến Quốc, ngay từ đầu đã đi vào ngõ cụt, nhưng hắn vẫn không biết gì.

Ngẩng đầu cười lớn, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lần này chính là ông trời muốn diệt hắn...

Lúc này, hoạt động ăn thử nháo thành một đoàn, đột nhiên có nhóm phóng viên tràn vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ đều bất ngờ sửng sốt, ngay sau đó liền cầm máy lên điên cuồng chụp ảnh.

Thậm chí nhiều phương tiện truyền thông còn lái cả xe tác nghiệp vào, hướng về phía hỗn loạn, đưa tin trực tiếp từ hiện trường.

Từ Kiến Quốc hơi thở mong manh, muốn bảo vệ thể diện cuối cùng của mình, yếu ớt giơ tay lên muốn bảo đám vệ sĩ tống cổ tất cả những phóng viên tác quai tác quái này ra ngoài, nhưng giọng nói khàn khàn bị chôn vùi trong những tiếng la hét thảm thiết và khóc lóc, ông ta cố gắng vươn tay ra, nhưng không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai, cuối cùng suy sụp, hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Từ Tân Niên thấy chuyện chẳng lành, ngay cả Từ Kiến Quốc cũng không quan tâm đến, xoay người chạy về hướng cửa sau, nhưng bị đám đông trào lên nuốt chửng, kéo tóc đá hắn, vô số bàn chân và nắm đấm rơi xuống người, hắn điên cuồng thét lên chói tai, nhưng không ai chú ý tới, thực khách bị hại sớm đã mất đi lý trí, khó khăn lắm mới bắt được một tên chính chủ, hận không thể trực tiếp đánh chết hắn.

Từ Tân Niên lạnh lùng đứng ở phía xa, nhìn cảnh tượng hỗn loạn, không chút thương cảm. Kết cục như vậy đã sớm dự liệu đến, chỉ là không ngờ, màn biểu diễn này còn náo nhiệt hơn cậu tưởng tượng.

Cậu thả miếng mồi dài xuống, giăng lưới đợi hai người Từ gia chui vào, tưởng cùng lắm chỉ đập tấm biển tự xưng "dược thiện" của họ, không ngờ Từ Tân Niên lại thiếu kiên nhẫn tự mình đâm đầu vào nòng súng, diễn thành vở kịch hay như vậy.

Còi báo động vang lên, ánh đèn xanh đỏ của cảnh sát chạy từ xa tới gần, lúc này hiện trường hoàn toàn biến thành một vụ "giẫm đạp bạo lực ", khiến cho những cảnh sát nhận được tin báo đến nơi đều kinh ngạc, vội vàng xông vào giữ gìn trật tự.

Hàng chục xe cấp cứu đã đến ngay sau đó, đưa những bệnh nhân bị nôn mửa và tiêu chảy lên xe. Từ Kiến Quốc bị đau tim được đưa đến cấp cứu trong tình trạng hôn mê. Từ Tân Niên không may mắn như vậy, vì dính đến vụ ngộ độc, mặc dù đầu bê bết máu, vẫn bị cảnh sát áp giải lên xe về đồn để điều tra.

Nhìn chằm chằm bóng lưng hắn bị áp giải lên xe cảnh sát, Từ Từ Niên nhướng mày, ngáp một cái, ra hiệu với hai người phía sau, "Xem hết náo nhiệt rồi, về nhà ngủ thôi."

La Tiểu Mậu lúc này vẫn đang đắm chìm trong hưng phấn, vui sướng khi người khác gặp họa hả hê đi bên cạnh Từ Từ Niên, léo nhéo than rằng vừa rồi không lợi dụng lúc hỗn loạn tát cho Từ Tân Niên một cái, khiến Từ Từ Niên bật cười.

Cù Thành đi theo sau hai người, nhìn bóng lưng cao thẳng tắp của Từ Từ Niên, sờ sờ cằm, không khỏi lộ ra một nụ cười.

Khổng tước nhà hắn lần này thực sự muốn sải cánh bay rồi, đột nhiên hắn bắt đầu mong chờ lần tiếp theo cậu sẽ hạ gục Từ gia như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK