• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Từ Từ Niên nằm trong bệnh viện suốt một tháng, cuối cùng cũng chờ được đến ngày xuất viện.

Lúc trước tình trạng của Tiểu Đậu Đinh không ổn định, lúc tốt lúc xấu. Cù Thành sợ lại xảy chuyện ngoài ý muốn nên sống chết bắt cậu phải nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi, còn nói đã đóng hàng vạn nhân dân tệ tiền phòng bệnh VIP rồi. Đây là tiền hắn ăn bám vợ, nếu không ở thì chính là phá của. Từ Từ Niên dở khóc dở cười, ở lại bệnh viện cho hắn chăm sóc, đút cơm ngày năm sáu bữa, giờ cậu phải tăng hơn 10 cân so với trước đây rồi.

Trong thời gian nằm viện, Cù Thành giấu cậu mua một căn nhà mới ở khu vực nơi tấc đất tấc vàng của thành phố, đến khi ngôi nhà gần sửa sang xong rồi mới nói cho cậu biết.

"Giờ ở tứ hợp viện không phải rất tốt sao, mua nhà làm gì?" Từ Từ Niên ngậm một miếng táo chua, kinh ngạc nhìn chìa khóa nhà mới trong tay.

"Một người bạn làm bất động sản tình cờ có nhà nguyên, để lại cho anh một căn. Giá vừa rẻ, vị trí đẹp, gần bệnh viện, mua một căn chưa đến một triệu tệ, sao lại không mua?" Cù Thành cắt táo thành từng miếng nhỏ, lật ngược tay, gọt vỏ táo thành hai chiếc tai thỏ.

"..." Từ Từ Niên lặng lẽ liếc mắt nhìn.

Mua một căn chưa đến một triệu tệ... Trước đó ai bảo mấy vạn nhân dân tệ tiền giường bệnh vốn là tiền của vợ ấy nhỉ?

Cù Thành nhìn thấy sắc mặt của cậu, cười xiên một miếng táo đưa lên miệng cậu, "Tứ hợp viện nhỏ của em tổng có ba gian phòng, đến khi Tiểu Đậu Đinh sinh ra, đâu còn ở được nữa, dù sao cũng mua rồi, chờ em xuất viện chúng ta cùng nhau chuyển đến luôn."

"Giờ chú Chung và Tiểu Mậu không chăm sóc chúng ta được sao? Oa Oa cũng thích náo nhiệt một chút."

Cù Thành bĩu môi, nhìn chằm chằm chùm chìa khóa ngôi nhà mới, thở dài một tiếng, "Vậy nên em quyết định chúng ta sẽ sống riêng như vậy cả đời, để anh, Oa Oa và Tiểu Đậu Đinh cha con xa cách? Được, anh hiểu rồi... Vậy cứ để anh sống một mình trong căn nhà rộng lớn vậy đi, có con không thể ôm, có nhà không thể về."

"..." Này, anh đủ rồi đó. Từ Từ Niên mặt đầy hắc tuyến.

"Ai, sao số anh lại khổ vậy chứ, cả đời vào sinh ra tử, vất vả lắm mới dành dụm mua được một ngôi nhà, kết quả không lấy được vợ. Có gọt nhiều táo đến đâu đi nữa, cũng bị người ta chê là ăn bám, ngay cả tư cách vào cửa cũng không có....."

Từ Từ Niên vỗ trán, thôi, nói thêm nữa tên này sẽ tự biến mình thành cây bắp cải mất.

"Được rồi, được rồi, em đi là được chứ gì?"

Cù Thành lập tức trở lại bình thường, nở một nụ cười đắc ý, nhìn thấy đuôi chồn đung đưa phía sau lưng hắn, Từ Từ Niên đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng dễ bị tên này dắt mũi, chắc là ảo giác thôi.

"Này này, cậu lại đang nghĩ gì vậy? Cười buồn nôn thế, tỉnh táo lại đi."

La Tiểu Mậu đẩy đẩy vai cậu, Từ Từ Niên mới hoàn hồn lại, nhìn phong cảnh đang dần khuất xa bên ngoài cửa sổ xe, khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười, không hề phai nhạt.

"Không có gì, nghĩ tới một chuyện, lát cậu đi đường vòng đi, tôi chưa về tứ hợp viện ngay đâu."

"Tôi nói này tổ tông, cậu vừa mới xuất viện, còn chưa về nhà đã muốn đi đâu?" La Tiểu Mậu đang lái xe nhướng mày nói, "Nói mới nhớ, tên Cù Thành kia đi đâu rồi? Cậu xuất viện hắn cũng không lộ mặt, trước đó không ai chăm chỉ đến bệnh viện như hắn, đến lúc quan trọng lại chả thấy bóng dáng đâu?"

Từ Từ Niên cười sờ mũi, "Chắc anh ấy đang ở chỗ nhà mới. Mấy ngày nay bận tu sửa nên tôi không cho anh ấy chạy qua chạy lại. Đến đèn đỏ phía trước cậu rẽ phải, tôi đi tìm anh ấy."

La Tiểu Mậu tặc lưỡi, "Chao ôi, nhà mới, đây là tiết tấu muốn kết hôn mà, khi nào thì mời tôi uống rượu mừng đây? Tôi còn đang chờ BOSS kính tôi trà con rể đấy."

"Cậu thôi đi! Đó gọi là trà của con dâu, ai không đúng, cmn cậu trở thành mẹ tôi từ khi nào vậy? Tên khốn kiếp!"

"Khốn kiếp! Rõ ràng là ba!" La Tiểu Mậu nghiêng đầu trừng mắt.

"Nè, con gái ngoan, con thật lễ phép, ba ba thương con."

"!!!!"

La Tiểu Mậu kích động, suýt nữa lật tay lái, xe bất chợt dừng lại giữa đường, thiếu chút nữa tông vào cột điện bên cạnh.

Đến ngôi nhà mới, Từ Từ Niên dựa theo địa chỉ đi vào thang máy, vừa mở cửa ra, một chú mèo con màu trắng đột ngột chạy đến bên cạnh chân cậu, thân hình mũm mĩm, đuôi ngoắc qua ngoắc lại, kêu meo meo vài tiếng.

"Đùi Gà? Sao mày lại ở đây?" Từ Từ Niên ngạc nhiên cười, ôm nó lên vuốt lông, vật nhỏ cũng trìu mến cọ cọ lòng bàn tay cậu.

Con mèo sữa nhỏ này vốn là mèo hoang trong vườn hoa dưới lầu bệnh viện, Oa Oa phát hiện ra nó, ngày nào cũng đến tìm nó chơi. Hai bánh bao nhỏ rất nhanh kết thân với nhau, Cù Thành thấy con trai thích nên quyết định đem nó về nhà nuôi, vì thứ đầu tiên Oa Oa cho nó ăn là đùi gà, nên tên của nó chính là Đùi Gà, không có sáng ý gì cả.

Đây là một căn nhà đẹp, có 3 phòng ngủ, lúc mới mua đã gần hoàn thiện, màu chủ đạo là màu vàng kem nhạt, tất cả những nơi có cạnh góc nhọn đã được Cù Thành dùng lông nhung dày bọc lại, bầu không khí ấm cúng, mang theo hơi nhà.

Trong phòng ngủ có tiếng leng keng vang lên, Đùi Gà kêu meo meo không ngừng, vui vẻ trong lòng Từ Từ Niên, Từ Từ Niên giơ ngón trỏ lên "suỵt", cởi giày bước lên thảm, lẳng lặng vào phòng.

Trong căn phòng đầy ánh sáng, một người đàn ông cao lớn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quay lưng về phía cửa, đang ngồi xổm dưới đất dùng búa đập vào thứ gì đó, cánh tay lên xuống, toàn bộ tấm lưng rộng được vạch ra cứng cáp mạnh mẽ, hai chân co lên để lộ đường đùi khỏe khoắn.

Đều nói mấy người đàn ông lúc nghiêm túc là gợi cảm nhất, nhìn dáng vẻ chuyên chú của Cù Thành, Từ Từ Niên im lặng mỉm cười, mấy ngày không gặp, trong lòng đột nhiên có chút ngứa ngáy.

Thả Đùi Gà xuống, cậu thận trọng đi vào, từ từ tiếp cận người đàn ông này, thảm trải sàn bông xốp mềm mại hút đi tiếng bước chân, cậu bỗng ôm lấy người đàn ông từ phía sau lưng, một tay ghìm cổ hắn, "Không được nhúc nhích, cướp đây."

Chóp mũi truyền đến mùi hương quen thuộc, hai tay Cù Thành dừng lại, sau đó nhận ra người phía sau, thấp giọng cười nói, " Hảo hán, ta nghèo đến mức một đồng cũng không có, bây giờ còn phải ăn bám vợ, nếu ngài cảm thấy ta thuận mắt thì cướp sắc đi, ta tuyệt đối không phản kháng."

Từ Từ Niên buồn cười, hai tay ghì chặt hắn bất động tại chỗ, "Nhìn ngươi xấu như vậy, cũng xứng để ta cướp sắc sao? Cởi quần ra để ta kiểm hàng trước đã."

"Không cần kiểm tra, hàng to xài tốt, ai dùng người đó biết, hảo hán ngài thật sự không làm một nháy sao?"

"Để ta sờ cái đã rồi nói." Nói xong Từ Từ Niên vươn tay vào áo sơ mi Cù Thành thăm dò, há miệng cắn tai hắn một cái.

Cù Thành đè tay cậu lại, "Khổng Tước, đừng đùa với lửa."

Từ Từ Niên cười lớn, khom người ôm hắn, Cù Thành thuận theo tư thế, đưa hai tay ra sau vuốt ve eo Từ Từ Niên, đường nét cứng rắn trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, "Sao em lại đến đây? Không phải buổi chiều mới xuất viện sao, anh còn nghĩ bận xong mấy việc này rồi chiều đi đón em."

"Cái chỗ tồi tàn đó một giây em cũng không muốn ở lại nữa, sáng sớm Triệu Duệ nói Tiểu Đậu Đinh đã không có vấn đề gì, em liền xuất viện luôn, làm sao, anh không chào đón à?"

"Sao có thể chứ, chào đón lãnh đạo hạ cố đến thị sát, trước tiên em đến giường nằm một lúc, anh bận xong chút việc trên tay sẽ mang em đi thăm thú xung quanh."

Nói xong Cù Thành đứng dậy, đẩy Từ Từ Niên nửa ngồi xuống giường, dùng lưng chặn tầm mắt của cậu, giống như không muốn để cho cậu nhìn thấy mình đang bận việc gì.

Từ Từ Niên nào có dễ bị hắn đánh lừa như vậy, đứng lên đè Cù Thành lại, cười suy ngẫm,

"Không cho phép anh động đậy, trốn trốn tránh tránh có phải là lại làm chuyện xấu gì sau lưng em đúng không?"

Trên mặt Cù Thành hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng, hai tay ngăn chặn tầm mắt cậu, "Ôi trời, không có gì hay đâu, em mau nằm xuống, đừng cử động tới lui, hoặc là ra ngoài chơi với Đùi Gà, nó giống nhóc con Oa Oa kia đều thích dính người."

Hắn càng không cho xem, Từ Từ Niên càng hiếu kỳ, vặn người sang bên, chui vào cánh tay Cù Thành, nhìn thoáng qua đồ vật trước mắt.

Đây là một đống mảnh gỗ, miếng dài, miếng khối vuông... ráp lại với nhau, đã dựng được một cái giá đỡ hình chữ nhật đơn giản, bên cạnh bày một quyển tạp chí, khom lưng cầm lên nhìn, là một bức giáo trình DIY* hướng dẫn làm cũi trẻ em.

*DIY: viết tắt của cụm Do It Yourself - tự mình làm lấy.

Từ Từ Niên kinh ngạc nhướn nhướn mày, quay đầu nhìn Cù Thành, "Đây là...?"

"Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, có gì đáng xem chứ, nhắm mắt lại! Quay đầu, đi tìm Đùi Gà đi." Cù Thành lấy đi bức giáo trình ném lên giường, cặp lông mày thô ráp nhướn cao, hắng giọng, giống tức giận rồi, nhưng Từ Từ Niên liếc mắt một cái là nhận ra kỳ thực tên lưu manh này đang ngại.

Từ Từ Niên ngẩn người, sau đó không nhịn được bật cười, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng ngay cả Tiểu Đậu Đinh trong bụng cũng cử động theo, "Ha ha ha ha... Cù Thành, chắc không phải anh đỏ mặt rồi chứ? Ái dồi ôi, nhìn xem lớp da đen này, giống như đâm đầu vào đống than ý, hóa ra anh cũng biết đỏ mặt ư, ha ha ha..."

"Từ Từ Niên, im miệng! Không được phép cười!" Ông lớn Cù Thành nổi giận rồi, nhưng Từ

Từ Niên vẫn cười nghiêng cười ngả.

"Còn cười nữa anh cmn sẽ hôn em."

"Ha ha ha...um!"

Tiếng cười của Từ Từ Niên lập tức bị Cù Thành chặn trong miệng, nuốt xuống bụng còn kéo theo tiếng rung.

Nụ hôn nóng bỏng thô lỗ, mang theo thói quen bá đạo không nói lý của Cù Thành, thể diện của người đứng đầu một bang cực kỳ quan trọng, cho dù là Khổng Tước đâm thủng rồi cũng phải giáo huấn cho tốt.

Từ Từ Niên phối hợp ngẩng đầu lên, mở miệng ra, cuốn lấy đầu lưỡi hắn, hai tay sờ sờ mái tóc đen vừa cứng vừa ngắn trên đầu, chỉ cảm thấy sao người đàn ông này lại đáng yêu như vậy...khiến cậu yêu thích như vậy.

Bây giờ đã mang thai đến tháng thứ 4, lại năm lần bảy lượt trải qua đủ loại kiếp nạn nguy hiểm, hai người vô cùng lo sợ vốn không có thời gian cũng không có lòng dạ đi vuốt ve an ủi, đàn ông trung niên nhịn lâu như vậy, hiện giờ củi khô bén lửa, giống như ngọn lửa đã bùng cháy lên, trong nháy mắt mất kiểm soát không thể ngăn cản.

Cù Thành giữ chặt đầu Từ Từ Niên, kéo cậu về phía mình, ngậm đôi môi cậu trong miệng, hận không thể nuốt một ngụm vào bụng, Từ Từ Niên dùng đầu lưỡi mềm mại với lấy hàm trên trong khoang miệng hắn, nhìn dáng vẻ nóng nảy lại vội vã của người đàn ông này, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, càng nghĩ thêm trò trêu đùa hắn.

Đầu lưỡi hai người quấn quýt cùng một chỗ, vui đùa truy đuổi lẫn nhau, một cái đuổi đánh tới cùng, một cái ẩn trốn khắp nơi, va chạm bốc cháy, muốn ngừng mà không được, tiếng nước chùn chụt ở giữa miệng hai người lan ra, vang vọng trong căn phòng mới mềm mại êm ái ấm áp.

Một gian phòng lớn như vậy, hai người, một ngôi nhà, ai cũng không thể thiếu.

Cù Thành hôn càng cùng càng kịch liệt, rất nhanh cảm thấy không thỏa mãn, hắn vén áo sơ mi của Từ Từ Niên lên, thuận theo sống lưng thẳng tắp nhẵn bóng vuốt ve, ôm lấy người đè lên giường bên cạnh, Từ Từ Niên phối hợp cởi cúc áo của hắn, ngẩng đầu liếm cắn yết hầu đang chuyển động, đôi chân mặc quần jeans cuốn lấy hông hắn, ma sát vỗ về bờ mông săn chắc.

Động tác nghênh đón thuận theo này hoàn toàn đốt lên lửa tình của Cù Thành, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, màu đen nồng đậm giống như thủy triều cuồn cuộn, vùi đầu cắn một cái lên ngực Từ Từ Niên, làm cậu kinh sợ ngửa đầu kêu lên một tiếng, Tiểu Đậu Đinh trong bụng dán sát lên bụng dưới Cù Thành, thuận theo cảm xúc phấn khích của Từ Từ Niên bơi mấy cái.

Lúc này tay Cù Thành đã tháo thắt lưng của Từ Từ Niên ra, làn da ở bụng dưới cảm nhận được Tiểu Đậu Đinh dao động, nháy mắt khiến hắn ngừng lại, một gương mặt bị dục vọng xâm chiếm biến thành màu đỏ hồng kích động, hắn cúi thấp đầu chôn mặt vào vai Từ Từ Niên, hai tay chống hai bên đầu, thở hổn hển.

"Xin lỗi... anh quên mất." Quên mất rằng trong bụng Từ Từ Niên còn có một cục cưng.

Khuôn mặt của Từ Từ Niên cũng đỏ bừng, vừa ngửa mặt vừa thở hổn hển, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh lửa hừng hực lẫn sự kìm nén trong mắt đều lộ hết ra.

"Mẹ nó... Em đã cởi quần rồi, vậy mà anh để em xem cái này?" Từ Từ Niên phàn nàn như một câu cửa miệng mà cậu vừa thấy trên mạng gần đây.

Cù Thành không nhịn được cười, bờ vai rắn chắc run lên, thứ bên dưới đã có phản ứng rồi, anh cắn môi trên của Từ Từ Niên kéo ra một chút rồi nhả ra, khi bật lại thì phát ra tiếng nước bọt khe khẽ.

"Chết tiệt, còn không phải do em quyến rũ anh trước sao, em là yêu tinh Khổng Tước."

"Hừ, là người nào bắt đầu trước hả?" Từ Từ Niên cười mắng yêu một tiếng, nghiêng người gối lên cánh tay Cù Thành, "Đã được bốn tháng rồi."

Nhắc tới chuyện này, Cù Thành thở dài một tiếng, chọc Từ Từ Niên, "Anh biết rồi... Đậu Đinh, nhóc con này còn quấy người hơn cả anh nó, không phải còn sáu tháng nữa sao, cmn anh nhịn."

Nói rồi, Cù Thành vòng tay qua cổ Từ Từ Niên, cúi xuống cắn mạnh, dùng lưỡi hôn người từ trong ra ngoài, mới bất đắc dĩ bước xuống giường, "Vậy... Anh vào nhà vệ sinh tắm rửa trước. Em... Nằm nghỉ một lát đi, anh đem Đùi Gà tới cho em ôm chơi với Đậu Đinh."

Nói rồi, Cù Thành vò đầu bức tóc như một con thú bị nhốt, cởi áo sơ mi ném sang một bên, để lộ phần thân trên rắn chắc rồi bước vào phòng tắm với thứ đang cương cứng trong quần.

Từ Từ Niên nâng tay đỡ trán, lúc này nhìn thấy Cù Thành khiến cổ họng cậu cảm thấy có hơi phát khô.

Nói thế nào đi nữa Từ Từ Niên cũng là GAY, cậu thích đàn ông, đàn ông chính là loại động vật thị giác, nhìn thấy thân hình như vậy của Cù Thành, nháy mắt cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.

Cmn, còn nói mình quyến rũ hắn, rốt cuộc là ai quyến rũ ai hả?

"Này, em còn chưa nói xong sao anh đã đi rồi?" Từ Từ Niên nắm lấy cổ tay Cù Thành.

Cù Thành gỡ từng ngón tay của cậu, lùi lại một bước, "Khổng Tước, em tránh xa anh ra một chút, anh thề, nếu em còn chạm vào anh, cmn, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Từ Từ Niên nằm ngửa trên giường cười lớn, lại vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, tựa hồ thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Cù Thành khi bị cậu trêu chọc, giống như vờn quanh dã thú vậy.

Từ Từ Niên nhướng mày, như muốn nói: Ý anh là không muốn cho em chạm vào? Em xem, anh có dám hay không.

"Fuck... Được, em nói đi, nhanh lên." Cù Thành mắng một tiếng, không giãy dụa nữa, nhưng thằng em to lớn trong quần thì càng ngày càng cứng.

Từ Từ Niên liếc mắt nhìn sang đồ vật đặt bên cạnh, đã bắt đầu ra được hình dạng của một chiếc cũi trẻ em, cười nói: "Tại sao anh phải tự đóng cũi? Mua được nhà, nhưng lại không có tiền mua một cái cũi? "

Nhắc tới chuyện này, Cù Thành có hơi xấu hổ, hắn ho vài tiếng thấp giọng nói, "Anh chỉ muốn làm chút gì đó cho Đậu Đinh, khi đó Oa Oa... Anh là một kẻ vô trách nhiệm, không làm tròn nghĩa vụ của cha đối với con mình. Sau đó, Triệu Duệ nói với anh những nỗi khổ mà em phải gánh chịu khi có Oa Oa ba năm trước, anh càng cảm thấy mình không bằng đồ vật. Lần này vất vả lắm mới giữ được đứa con trai nhỏ này, anh phải cho con những gì tốt nhất trên thế giới. "

Từ Từ Niên không nói, cầm tay Cù Thành lên nhìn kỹ, trên đó có rất nhiều vết thương, vết mới đè lên vết cũ, hiển nhiên hắn đã chịu không ít cực khổ để làm cái này.

Nghĩ cũng đúng, người đàn ông cao to như Cù Thành, chỉ biết đánh đánh giết giết, để hắn làm công việc thủ công tỉ mỉ như thế này căn bản như là người ngốc nói mê, nhưng vì ngôi nhà mới này, hắn đã thực sự làm được, còn làm một cách âm thầm, nếu hôm nay mình không hỏi, không biết hắn lại định giấu tới khi nào.

Trên thế giới này, sao lại có kiểu người như hắn chứ?

Từ Từ Niên nghĩ, một người có địa vị như Cù Thành, vì một căn nhà mới cho mình, thậm chí ngay cả giường cũng tự mình làm, mọi ngóc ngách đều được chăm chút, cả căn phòng được trải thảm mềm, cũng giống như sự dịu dàng, ấm áp của người đàn ông này. Hắn không hề nói gì, chỉ im lặng âm thầm cho đi, làm một người cha tốt, làm chuyện mà một người yêu nên làm.

Giống như biển khơi, bao dung, rộng lớn vô biên vô hạn, mang lại cho cậu cảm giác an toàn trọn vẹn.

Trong chốc lát, mí mắt Từ Từ Niên có chút nóng lên, sau đó nắm lấy tay Cù Thành kéo về phía trước, chạm vào mông, "Này, Cù Thành, anh tới đi."

Cù Thành không rõ cho nên cúi đầu.

"Lại tới nữa."

Hắn áp một chân lên giường, cả người nằm bên cạnh Từ Từ Niên.

Một bàn tay đột nhiên đưa tới kéo cổ Cù Thành, hắn mất cảnh giác ngã xuống giường, Từ Từ Niên ôm mặt hôn hắn, cậu chớp chớp mắt cười nói: "Đồ ngốc, vừa rồi em mới nói bốn tháng, không phải ý đó."

"Hả?"

Cù Thành sửng sốt lặng đi một chút, chợt nghe Từ Từ Niên ghé vào lỗ tai, mang theo ý cười, nhẹ giọng nói rõ ràng, "Bốn tháng ý là có thể vận động được."

Có thể vận động có nghĩa là...

Không chờ Cù Thành hỏi ra, tay Từ Từ Niên đã chạm tới vuốt ve giữa hai chân hắn, ý gì không cần nói cũng biết, những ngón tay trắng mảnh khảnh mân mê trên chiếc quần màu đen, rõ ràng đến nỗi hơi thở của Cù Thành trong phút chốc trở nên hỗn loạn.

==============================

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK