• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hải Đường - Beta: Vĩnh Nhi

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì đã thấy chú Chung lảo đảo xông vào, trên tay còn cầm một bình hoa, "Từ Kiến Quốc, cmn, ông còn có mặt mũi đến quán Triệu gia của chúng tôi à! Hôm nay tôi sẽ vì đại tiểu thư, đánh chết tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa như ông!"

Chiếc bình đột nhiên đập mạnh qua, Từ Kiến Quốc nghiêng đầu tránh thoát một đánh, vịn cái bàn kinh ngạc. Bác Trương hoảng hồn sắc mặt thay đổi, đỡ lấy Từ Kiến Quốc hướng ra ngoài hét lớn một tiếng: "Vệ sĩ đâu! Đám người chết dẫm này đang làm cái gì ngoài kia hả?!"

Đáng tiếc ông gọi nửa ngày, nhóm vệ sĩ vốn đã xông vào quán đột nhiên không có động tĩnh, Từ Từ Niên cười nhún vai, "Khỏi cần gọi, đoán là bây giờ bọn họ đang bận rồi, không có thời gian quan tâm đến các ông đâu."

"Đại thiếu gia, rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Bác Trương không dám tin nhìn Từ Từ Niên trước mặt, làm sao cũng không tin được cậu lại có thể làm ra chuyện như vậy đối với ba của mình.

Từ Từ Niên xua tay, "Đừng gọi tôi là đại thiếu gia, ba chữ này tôi kham không nổi. Là các ông không rõ lý do dẫn theo một nhóm vệ sĩ đến quán của tôi gây chuyện trước, tôi muốn báo cảnh sát nhưng các ông lại không muốn, vậy thì tôi chỉ có thể giải quyết theo luật của giang hồ, dù sao thì mọi người ở đây đều là người lăn lộn trong xã hội, ai mà không biết chút quyền cước?”

Nói xong cậu cố ý liếc mắt ra ngoài cửa.

Từ Kiến Quốc theo tầm mắt của cậu nhìn ra ngoài, không biết từ khi nào trong quán đã có hơn mười mấy tên đàn ông cao to cường tráng, trên người mỗi người họ toàn là vết sẹo và hình xăm, trong tay cầm thứ gì đó, sắc mặt bất thiện vây quanh nhóm người vệ sĩ, tựa như đang cảnh cáo nếu bọn họ dám manh động, bọn chúng sẽ lập tức chộp vũ khí đánh chết. Ánh mắt khiến người khác không rét mà run, nhìn qua là biết người dám liều mạng, dọa cho mấy tên vệ sĩ Từ gia sợ đến xanh cả mặt.

"Từ Từ Niên, con thật lòng muốn chống đối lại ba sao? Rốt cuộc làm vậy là có ý gì!?"

"Tiên sinh, xem ngài đang nói gì này, một người buôn bán nhỏ như tôi dĩ nhiên không dám chống đối lại tổng giám đốc tập đoàn Từ thị rồi, nhưng có một người quen cũ của ông muốn tán gẫu với ông một chút, tôi chỉ tạo cơ hội, nếu không, lát nữa vệ sĩ của ngài lại không biết điều xông vào, ảnh hưởng đến việc hai người ôn chuyện thì không hay chút nào.”

"Tao không biết người quen cũ mà mày nói, mày lại muốn giở trò gì? Cho dù không thừa nhận thân phận mình, cũng đừng quên mình vẫn là người Từ gia, ăn đồ, dùng đồ của Từ gia mà lớn lên!"

Từ Kiến Quốc mặt lạnh tanh, vẫn bày ra dáng vẻ là người nắm quyền trong Từ gia. Từ Từ Niên không hề tức giận, cậu cười vừa muốn nói, lại bị chú Chung ở bên cạnh giữ lại, nhổ nước bọt về phía Từ Kiến Quốc, "Tôi nhổ vào! Từ Kiến Quốc, ông đúng là dám tự dát vàng lên mặt mình, không sợ bị trời đánh sao?”

Vừa rồi chú Chung xuất hiện quá nhanh, sự chú ý của Từ Kiến Quốc đều bị Từ Từ Niên thu hết, không có thời gian để ý đến ông già bị thọt chân trước mặt. Giờ mới định thần nhìn lại, cau mày chán ghét nói, "Ông là ai? Chuyện nhà Từ gia chúng tôi, không đến phiên ông xen vào."

Chú Chung lạnh mặt nhìn ông ta, cười giễu cợt một tiếng, "Ồ, chuyện nhà Từ gia ông sao? Không có Triệu gia, lấy đâu ra Từ gia? Ngược lại, ông đúng là hay quên, ngay cả tôi là ai cũng quên mất."

Sắc mặt Từ Kiến Quốc đột nhiên biến đổi, nhìn chú Chung chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên mở to mắt, "Ông... Là….."

"Nhớ ra rồi sao?" Chú Chung khập khiễng tiến từng bước về phía Từ Kiến Quốc, ánh mắt vẩn đục già nua mang theo châm chọc, "Cũng khó trách lâu như vậy ông mới nhận ra tôi, đến sống chết của đại tiểu thư ông còn không thèm quan tâm đến, sức đâu ra mà nhớ tên người hầu như tôi."

Sắc mặt Từ Kiến Quốc khá khó coi, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì, cười nhạo, "Thì ra là con chó Triệu gia nuôi, tôi không biết ông nói cái gì mà đại tiểu thư, cũng không có thời gian khua môi múa mép với ông."

Nói xong ông ta liếc nhìn Từ Từ Niên, chống nạng đứng dậy, ra hiệu với bác Trương, lấy ra một xấp tiền đặt trên bàn, "Hôm nay coi như tôi ra cửa bị một con sói mắt trắng xa lạ cắn đi, bữa cơm này có khó ăn tôi cũng nhịn. Đây là tiền bữa cơm hôm nay, phần còn lại boa cho các người. Tôi còn có việc phải làm, không có thời gian đôi co với các người."

Ông ta nói như ông ta không hề quen biết Từ Từ Niên vậy, không quan tâm, đứng dậy muốn rời đi.

Từ Từ Niên đã sớm nhìn thấu mánh khóe hai mặt của ông ta. Khi cần, Từ Kiến Quốc sẽ dỗ dành bạn, khi không cần nữa ông ta sẽ lập tức đá văng bạn đi. Lần này "người cha tốt” của cậu tự mình tìm đến cửa gây chuyện, cậu dĩ nhiên sẽ không nhịn nữa.

Nghiêng người chặn giữa cửa, khoanh tay cười nói: "Đừng vội đi chứ Từ tiên sinh, không phải vừa rồi ngài còn nói tôi là con trai của ngài sao, giờ nhìn thấy cố nhân lại vội vàng rời đi là có ý gì? Là không muốn nhìn thấy hay là trong lòng có quỷ? Không dám đối mặt?"

"Cậu dám ngăn cản tôi?" Từ Kiến Quốc lạnh mặt nói.

Từ Từ Niên không chút sợ hãi, đáp lại bằng nụ cười nhạt, giơ tay lên vỗ nhẹ hai cái. Ngay lập tức, một nhóm anh em bang Thanh Long tiến lại gần, đằng đằng sát khí nhìn Từ Kiến Quốc, vây kín gian phòng nhỏ, một giọt nước cũng không để lọt.

Người của Cù Thành cũng chính là người của cậu, những anh em trong bang Thanh Long từ lâu đã coi cậu như là một nửa lão đại. Hôm nay Cù Thành đi nơi khác, những người này tất nhiên tùy ý cậu điều khiển.

"Từ tiên sinh, tôi khuyên ngài tốt nhất nên nghỉ ngơi ở trong phòng, ôn chuyện với chú Chung một lát. Bằng không, một khi bước ra khỏi cánh cửa này, có thể bị anh em của tôi “tách lẻ” ra không, điều này, tôi không dám chắc được.”

“Từ Từ Niên, mày dám uy hiếp tao?”

Từ Kiến Quốc nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày ông ta bị chính đứa con trai cả mà mình ghét cay ghét đắng chặn họng. Trước mặt mọi người, ông ta chỉ cảm thấy toàn bộ thể diện của mình đều bị Từ Từ Niên giẫm ở dưới chân, thói quen bề trên đã lâu ông ta lập tức cười lạnh nói, "Vậy thì tao ngược lại muốn xem xem, đứa con bất hiếu như mày, có thực sự định giết tao hay không."

Nói xong, ông ta không chút do dự bước ra khỏi phòng, mấy người ngoài cửa lập tức xúm lên, cầm gậy và dao găm trong tay, đồng loạt đưa lên trước mặt Từ Kiến Quốc.

Đao kiếm ở ngay trước mặt, gần như chỉ cần bước thêm bước nữa ra khỏi cửa sẽ đâm thẳng vào cổ ông ta. Từ Kiến Quốc tức giận, sắc mặt tái nhợt lại, ho khan một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào Từ Từ Niên, "Mày— Đồ cầm thú! Sao lúc trước không chết ở trong tù luôn đi!"

Từ Từ Niên cười lạnh, không chút do dự đánh rớt tay Từ Kiến Quốc đang chỉ vào mình, ông ta loạng choạng một cái, va phải người bác Trương.

"Phiền ngài quan tâm rồi, ngài có chết tôi cũng chưa chắc đã chết được."

Bác Trương nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Từ Từ Niên, lần đầu tiên dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có, lợi dụng lúc hai cha con đang đối đầu với nhau, bí mật lấy điện thoại di động ra, định gọi cảnh sát.

Từ Từ Niên liếc mắt qua, khẽ vung ngón tay lên, một tên đàn em phía sau ném chiếc dao găm trong tay ra, chính giữa chiếc điện thoại, "rầm" một tiếng rơi xuống đất, màn hình điện thoại vỡ tan.

"Bác Trương, bình tĩnh tiết kiệm chút sức lực đi. Vừa rồi tôi nói muốn báo cảnh sát, các người lại không cho. Bây giờ muốn báo cảnh sát thì cũng đã muộn, bởi vì tôi đổi ý rồi."

"A Dũng, A Uy, đưa bác Trương ra ngoài “tiếp đãi” cho tốt. Từ tiên sinh muốn một mình “ôn lại chuyện cũ” với chú Chung, bác ấy là người ngoài, không cần xen vào."

Từ Từ Niên giống như Tu La địa ngục, mỉm cười với bác Trương, ngoắc tay một cái, hai tên đàn em lập tức xông lên, nhanh chóng túm lấy hai cánh tay bác Trương vặn lại, lôi ra khỏi cửa.

“Các người định làm gì! Lão gia! Đại thiếu gia, cậu điên rồi sao? Tôi nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, lão gia là cha ruột của cậu! Đồ lòng lang dạ sói!"

Bác Trương được "mời" ra ngoài, không ngừng la hét, nhưng xung quanh toàn là những người thờ ơ xem náo nhiệt, thậm chí còn cười phá lên vì tình cảnh của ông và Từ Kiến Quốc. Ông nhìn Từ Từ Niên, người vừa xa lạ vừa quen thuộc, không kiềm chế được mà há miệng mắng to.

Từ Từ Niên nhíu mày, giống như không nghe thấy, hoàn toàn không bị lay động. Đối với ông già "trung thành ngu ngốc" với Từ Kiến Quốc này, cậu không có nhiều thời gian để phân bua, dù sao cũng có rất nhiều người không phân biệt được phải trái, không thiếu gì một người như bác Trương.

Bác Trương bị kéo ra khỏi phòng, Từ Kiến Quốc đưa tay ra ngăn cản mấy lần, nhưng đều bị mấy tên đàn em của Từ Từ Niên đẩy ra. Ông ta vốn sức khỏe đã yếu, hít thở không thông, ngã xuống ghế, ho khan kịch liệt, cả người run rẩy không ngừng.

Cho đến khi bóng dáng của bác Trương biến mất, trong phòng chỉ còn lại hai người Từ Từ Niên và chú Chung, một nhóm xã hội đen chặn ở cửa. Tất cả vệ sĩ của ông ta đều bị khống chế, điện thoại di động đã bị phá hỏng, cách duy nhất để liên lạc với thế giới bên ngoài cũng bị chặn, lúc này đây, ông ta đang sống sờ sờ, vậy mà lại bị Từ Từ Niên vây ở trong phòng, tứ cố vô thân.

Giờ khắc này, ông ta thật sự luống cuống, vịn ghế bất giác lùi về phía sau, nhìn Từ Từ Niên vẫn đang tươi cười trước mặt, ông ta lại một lần nữa cảm nhận được sức mạnh cùng nỗi sợ hãi mà ông ta ghét bỏ đến tận xương tủy.

Trước kia, thời điểm Từ Từ Niên vẫn còn ở trong Từ gia, Từ lão gia tử đã giao cho nó hầu hết công việc kinh doanh của gia đình. Ở công ty, tiếng nói của người làm cha như ông ta lại thua kém con trai mình. Vậy thì cũng thôi đi, đến lúc theo tuổi lớn lên, tài năng trên thương trường của Từ Từ Niên dần bộc lộ. Ông ta ghét sự cường thế bẩm sinh của con trai mình, tựa như tất cả mọi người đều muốn đi theo nó. Người làm cha như ông ta chỉ có thể bị trấn áp, định trước cả đời cũng không thể trở mình.

Cảm giác khủng khiếp này kéo dài hơn hai mươi năm, sau khi Từ Từ Niên vào tù cuối cùng cũng đã được giải thoát, nhưng bây giờ cảm giác chết tiệt ấy lại quay trở lại rồi!

"... Khụ khụ... Khụ... Tao thật sự hối hận, trước đây đã không bóp chết mày ngay từ lúc mày sinh ra.”

Từ Kiến Quốc ôm ngực, khuôn mặt biến dạng, sắc mặt Từ Từ Niên lập tức tái nhợt, dù cậu không có nửa phần tình nghĩa nào với Từ Kiến Quốc, nhưng khi nghe ba ruột của mình nói những lời như vậy, vết thương cũ trong lòng lần nữa bị xé ra, máu tươi đầm đìa.

Cậu cười nhạo nói, "Lời này vẫn là để nói với con trai ruột của ông đi, nói với một người xa lạ như tôi làm gì?!”

"Thằng nhóc ngốc này, con còn nói linh tinh gì với loại cặn bã này! Chú Chung sẽ thay con dạy dỗ ông ta, con trước tiên bế Oa Oa ra ngoài đi."

Chú Chung thấy sắc mặt cậu không ổn, lửa giận trong lòng lại dồn lên não, vươn tay vỗ bả vai Từ Từ Niên, dùng ánh mắt an ủi cậu.

Từ Từ Niên mỉm cười gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng. Trước khi ra ngoài, cậu nhìn lướt qua Từ Kiến Quốc lần cuối, cười lạnh một tiếng, "Từ tiên sinh, ngoan ngoãn cùng người xưa ôn lại chuyện cũ đi, gặp lại sau, ồ không, chúng ta đời này ngàn vạn lần đừng bao giờ gặp lại nữa.”

Nói rồi, cậu đóng cánh cửa sau lưng lại, "cạch" một tiếng dứt khoát. Tiếng kêu đau đớn và tiếng ho dữ dội của Từ Kiến Quốc vọng ra ngoài cửa. Có lẽ cuối cùng chú Chung không nhịn được nữa ra tay với ông ta, nhưng Từ Từ Niên từ đầu đến cuối không nhìn lại, duyên cha con đến đây là hết, sống chết của một người xa lạ, liên quan gì đến cậu?

Ngoài cửa, tầng tầng lớp lớp là người của bang Thanh Long, bác Trương và nhóm vệ sĩ bị kề dao vào cổ. Đừng nói đến báo cảnh sát, cho dù muốn động cũng không dám động. Toàn bộ cửa cuốn của quán đều bị sập xuống, trong quán, một người ngoài cũng không có, không ai có thể lén báo tin thay cho Từ Kiến Quốc.

Bên trong cánh cửa, chú Chung khập khiễng bước tới từng bước qua. Từ Kiến Quốc hoảng sợ da đầu tê dại, nhất thời không biết phải làm sao để thoát ra, "Chung Đức Bưu, ông đúng là cả đời làm chó, trước kia làm chó cho Triệu Lan, bây giờ lại làm chó cho đứa con trai ngỗ nghịch của bà ta!"

Chú Chung đạp một cước, Từ Kiến Quốc lập tức ngã xuống đất, lồng ngực đau nhói, ho ra một ngụm máu.

Ông ta cả đời sống trong nhung lụa, trước giờ chưa từng học qua kỹ năng đánh đấm, lúc này thân thể lại gần đất xa trời, vốn dĩ không phải là đối thủ của chú Chung. Bị đạp trúng một cước ông ta ra tay muốn đánh trả, kết quả bị chú Chung kéo lấy cổ áo đấm cho một quyền nữa.

Ông ta bị đánh liên tiếp mấy cái, không cầm cự nổi nữa, ngã xuống đất ho khan không ngừng, "Đủ rồi….Mấy người thả tôi đi, chuyện này coi như Từ gia….sẽ không truy cứu nữa!"

"Từ gia!? Từ gia các người là cái thá gì!", Nhắc đến họ "Từ" này là chú Chung lại phát cáu, túm cổ áo Từ Kiến Quốc, "Ông cũng không tự nhìn xem bản thân mình là ai. Nếu không phải dựa vào công thức gia truyền của Triệu gia, ông có thể có được như ngày hôm nay sao?"

"Tôi nghe….nghe không hiểu.... Khụ khụ... Ông đang nói cái gì!" Mặc dù Từ Kiến Quốc trẻ tuổi hơn chú Chung rất nhiều, nhưng nửa đời người ăn chơi đàn điếm, thân thể đã bị đào rỗng, lúc này bị một ông lão đánh cho tơi tả, không có sức phản kháng lại.

“Nghe không hiểu, tôi sẽ đánh cho ông tỉnh ra, tỉnh ra rồi thì nghe cái gì cũng hiểu hết!"

Chú Chung nhớ đến dáng vẻ chết thương tâm của đại tiểu thư ở quê nhà, càng thêm căm hận Từ Kiến Quốc, lại vung thêm một đấm, Từ Kiến Quốc đau đớn ho khan vài tiếng trên đất, tim như muốn nhảy ra ngoài, "Đừng... Đừng đánh nữa! Rốt cuộc... Ông muốn thế nào!? Để tôi đi... Muốn tiền bạc, nhà cửa, đất đai gì cũng được... Khụ khụ... "

"Tôi không lạ gì mấy đồng tiền dơ bẩn của ông! Tất cả tiền của ông đều dựa vào Triệu gia mà có được. Ban đầu, Đại tiểu thư yêu ông như vậy, lấy công thức gia truyền của nhà mình ra cho ông dùng, ông không biết xấu hổ nói nó là của Từ gia sáng chế ra thì cũng thôi đi. Khi tiểu thư bệnh, đau ốm liệt giường, ông chỉ biết ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, còn có con riêng sau lưng tiểu thư. Khi tiểu thư hấp hối, ông còn uống rượu hoa ở bên ngoài, đúng là không biết xấu hổ!”

Chú Chung giận điên lên, cầm gậy dùng sức đánh Từ Kiến Quốc, ông đã lớn tuổi, vừa đánh vừa thở hổn hển. Từ Kiến Quốc còn tệ hơn cả ông, trực tiếp co ro trên mặt đất, chật vật giống như chó nhà có tang, không còn nơi nào để đi, nào còn phong thái của chủ nhân Từ gia.

Mấy phát gậy đánh xuống, Từ Kiến Quốc ngay cả động cũng không thể động. Ông ta không muốn chết, nhưng ngực đau đến mức đầu óc ông ta choáng váng, khao khát sống sót khiến ông ta loạng choạng đứng dậy, lao ra cửa, cố gắng chạy ra ngoài.

Thế nhưng cửa đã bị khóa lại từ lâu, mấy tên đàn em canh ngoài cửa, không có lệnh của Từ Từ Niên thì tuyệt đối sẽ không thả người. Từ Kiến Quốc hết đường chạy, thở lấy sức, dùng hết sức đánh về phía ngực chú Chung.

Chú Chung thân thủ linh hoạt, nhìn thấy tránh thoát được, nhưng vẫn bị đánh một cú vào bụng, ông khẽ hừ lên một tiếng, dùng gậy đánh vào chân Từ Kiến Quốc. Từ Kiến Quốc giận điên lên, gương mặt méo mó, bất chấp sống chết nhào lên, lập tức đẩy ngã chú Chung xuống đất, bóp cổ ông, cả người ho khan sặc sụa, nhưng vẫn cuồng loạn hét to, "Là tôi lấy công thức gia truyền của Triệu gia thì sao!? Là con tiện nhân kia tình nguyện đưa nó cho tôi, cô ta cho không, đưa đến tận cửa, tôi tội gì không lấy!? Giờ Từ gia đã trở nên giàu có, một lão già nói mà không có bằng chứng như ông, ai thèm tin chứ?"

Chú Chung bị Từ Kiến Quốc bóp cổ gần như tắc thở. Từ Từ Niên đang ngồi trước màn hình giám sát, lo lắng hốt hoảng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt. Cậu đẩy mạnh cửa phòng muốn đi ra ngoài nhưng lại bị La Tiểu Mậu bất ngờ ngăn lại, "Giờ cậu mà xuất hiện, mọi chuyện sẽ đổng sông đổ biển hết!"

"Nhưng chú Chung lớn tuổi rồi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây!? Tôi không thể mạo hiểm như vậy được!"

Từ Từ Niên đẩy hắn ra, chạy ra phía ngoài cửa, La Tiểu Mậu giữ chặt cậu lại, "Chú Chung vất vả lắm mới giúp được cậu đến đây, cậu nỡ lòng nào để chú chịu khổ vô ích như vậy! Chỉ cần cậu lấy được chứng cứ, chỉnh chết Từ Kiến Quốc, đến lúc đó, cậu muốn báo thù cho chú Chung như thế nào cũng được, cậu không thể hành động theo cảm tính... Chú Chung rất thương cậu, cậu không thể để nhỡ ước nguyện cả đời của chú ấy!”

Từ Tân Niên nhắm mắt lại, xoa mặt thật mạnh để trấn tĩnh lại. Lúc này, hai người trên màn hình giám sát đã đánh nhau thành một đoàn.

Mặt chú Chung tím tái, suýt nữa bỏ mạng, nhưng lại mạnh mẽ siết chặt cánh tay của Từ Kiến Quốc, mắt gần như muốn nứt ra, "Từ Kiến Quốc.....mày là một tên hèn hạ....Trộm công thức bí truyền của Triệu gia.......Tên phản bội!"

Từ Kiến Quốc rốt cuộc chiếm được thế thượng phong. Cả ngày bực bội và tức giận giờ khắc này cuối cùng cũng bùng nổ. Ông ta không ngừng siết chặt tay, vừa ho kịch liệt vừa âm hiểm cười nói: "Ông nói đúng! Đúng là tôi trộm công thức bí truyền của Triệu gia, "Triệu gia yến" mà cả đời Đại tiểu thư ông làm ra, cuối cùng lại gắn cái mác đồ giả của Từ gia! Người ta chỉ nhớ đến "Bí lục chiêu" của Từ gia, đó mới là truyền thừa chính thống! Cho dù quán ăn Triệu gia của ông có làm ăn khấm khá hơn nữa, thì cũng chỉ là đống phân mà Từ gia thải ra mà thôi!"

Câu nói rõ ràng được ghi lại toàn bộ, còn có bộ dạng xấu xí buồn nôn này của Từ Kiến Quốc cũng được máy quay phim ghi lại một cách chân thực. Hai tay Từ Từ Niên phát run lên, sắc mặt tái nhợt, không nhìn nổi nữa, nhấc máy lên bấm gọi một dãy số. "A Dũng, A Vĩ, chạy vào cứu chú Chung, lập tức đưa chú ấy đến bệnh viện. Về phần Từ Kiến Quốc và những người mà ông ta đưa tới, đánh bọn chúng ngất xỉu, đợi đến nửa đêm thì ném chúng đến đồn cảnh sát.”

“Ầm------”

Tiếng xô cửa từ dưới lầu truyền đến, Từ Kiến Quốc bị đánh ngất xỉu. Lúc được đỡ dậy Chú Chung gần như hấp hối, nhưng ông vẫn yếu ớt cười nhìn về hướng máy quay, trong lòng Từ Từ Niên cảm thấy chua xót đến lợi hại. Hai tay không ngừng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, đăm đăm nhìn Từ Kiến Quốc, hận không thể xông ra liều mạng với ông ta.

Nhưng âm thanh trong đầu vẫn nói với cậu rằng chú Chung đang làm tất cả mọi thứ vì cậu. Nếu chưa hoàn thành bước cuối cùng thì cậu tuyệt đối không thể phá hỏng toàn bộ kế hoạch.

Hít sâu một hơi, cậu bấm số điện thoại của Cù Thành. Chỉ trong chốc lát, hacker của bang Thanh Long đã chiếm được trang web chính thức của công ty Từ thị. Từ Từ Niên bấm tải "màn trình diễn xuất sắc" vừa rồi của Từ Kiến Quốc lên, thanh tiến trình di chuyển chậm, 10% …… 30% …… 50% ……

Khi đã nhảy lên 100%, Từ Từ Niên hít sâu một hơi, gõ gõ bàn phím, đóng máy tính xách tay lại.

Đúng lúc này, Cù Thành gọi đến, "Khổng Tước, anh đã chuẩn bị xong thủy quân trên Weibo, WeChat, và BBS. Một lát nữa, sẽ có đủ loại bạn gái 'vô tình theo dõi toàn bộ quá trình' tải lên đoạn video quay bằng điện thoại di động. Từ gia lần này không chết thì cũng bị thương!”

Từ Từ Niên nhếch miệng, "Từ Kiến Quốc và Từ Tân Niên tiêu dao tự tại lâu như vậy cũng nên chịu khổ một chút rồi. Trước đây em lười tính toán với bọn họ, giờ lại dám chạy đến địa bàn của em gây chuyện, em phải để cho bọn họ thấy, Từ Từ Niên em không dễ bị ăn hiếp!"

Cù Thành cười, bội phục nói: "Tính đến giờ, Từ Kiến Quốc mới vào cửa có được hai tiếng, em đã có thể giăng ra thiên la địa võng lớn như vậy. Thật là ngoan độc, chồng em có chút sợ, ngộ nhỡ một ngày nào đó, anh chọc giận đến em, cũng bị em tính kế kiểu vậy thì biết phải làm thế nào?"

Nghe thấy tiếng cười của Cù Thành, thần kinh căng thẳng của Từ Từ Niên lập tức thả lỏng hơn rất nhiều. Trên đời này chỉ có trước mặt gia hỏa này, cậu mới có thể thể hiện sự chân thành của mình mà không cần che đậy.

Tâm tình khá hơn một chút, trong lòng cậu cũng nảy sinh ý muốn trêu đùa, “Ừ, nếu biết chồng anh lợi hại rồi thì đừng có mà chọc vào, nếu không lần sau em cũng giăng trước một thiên la địa võng đợi anh, trực tiếp chặt đứt chim to của anh, cho anh khóc cũng khóc không nổi luôn.”

"Này, anh tốt với em như vậy mà em còn muốn thiến anh, ‘độc nhất là lòng dạ đàn bà’, chính là nói em đó! Có điều, em thực sự cam lòng cắt bỏ ‘đại bảo bối’ khiến em dục tiên dục tử sao? Ngẫm lại đi, độ cứng và chiều dài của nó..."

Cù Thành nở nụ cười tự mãn, cái kiểu gian manh này, Từ Từ Niên nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra được, không khỏi cong lên khóe miệng, "Em cũng có thể dùng ‘bảo bối’ của em để làm cho anh dục tử dục tiên đó, đêm nay, anh có muốn thử xem không?"

Cù Thành ngây ra một lúc, tiếp đó không chế không nổi bật cười, "... Khổng Tước, em đang hẹn anh làm tình đấy à? Chà, ý kiến ​​hay đấy. Anh vừa lắp một bức tường ti vi mới trong nhà. Em có thể ngồi trên người anh, phía chúng ta vừa làm vừa soi gương, thuận tiện, còn có thể xem bộ dạng chó nhà có tang của Từ Kiến Quốc. Nghĩ đến đây thật hứng thú mà!"

"Thỉnh thu hồi ảo tưởng của anh lại đi, cảm ơn."

Từ Từ Niên cười nhạo, nâng tay muốn tắt máy, kết quả giọng nói của Cù Thành đột nhiên từ bên kia truyền đến, "Chờ một chút, dựa theo tính tình thường ngày của Khổng Tước nhà em, hễ mà nói đến chuyện giường chiếu, chỉ cần ba giây là nhất định sẽ cúp máy."

Đệch, tên này quả đúng là thần, việc này mà cũng đoán ra được?

Từ Từ Niên dở khóc dở cười, lại cầm điện thoại lên, "Còn gì nữa mau nói nhanh đi, em còn một đống việc chưa làm xong đây.”

"Khổng Tước, sau chuyện lần này, hai chúng ta đi tắm suối nước nóng đi?"

"Suối nước nóng?"

"Ừ, chỉ hai chúng ta thôi, còn nhớ cái khu nghỉ dưỡng Thanh Nguyên mà anh dọa mua được không? Giờ đã xây xong rồi, gần đây em vẫn luôn bận công chuyện ở quán ăn, cũng nên ra ngoài nghỉ ngơi, thả lỏng một chút."

Cù Thành nói xong lời này, lại sợ Từ Từ Niên không đồng ý, không đợi cậu mở miệng trả lời, đã vội vàng bổ sung một câu, “Đó là nơi chúng ta hẹn ước. Bà chủ, em không được nói không đi à nha!”

Nghĩ đến dáng vẻ Cù Thành bí mật cải tạo lại khu nghỉ dưỡng, dùng ánh mắt cún con như dâng bảo vật nói với cậu, Từ Từ Niên không nhịn được bật cười, lúc sau ho nhẹ một tiếng, giả vờ suy nghĩ, "Ừm … Vậy còn phải tùy thuộc vào thủy quân mà anh mời đến có đạt yêu cầu hay không, ngộ nhỡ không giải quyết được Từ gia, em không có thời gian đi cùng anh."

"Được rồi, để mời được bà chủ đại giá đến chơi, anh sẽ gửi thêm cho đám thủy quân kia mỗi người hai trăm tệ. Bà chủ đợi tin tốt ngày mai đi!”

Nói xong Cù Thành hôn một cái qua điện thoại, lỗ tai Từ Từ Niên có chút đỏ lên, cầm điện thoại gãi gãi đầu.

Ừm... Ngâm suối nước nóng gì gì đó, nghe có vẻ... không tệ lắm... nhỉ?

Tắt điện thoại, cậu đứng dậy vươn vai một cái, vội vã đến bệnh viện thăm chú Chung, cậu nóng lòng chờ đến ngày mai để nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Từ gia.

Mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Từ Kiến Quốc nhất định sẽ thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK