• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi trong quán cà phê, Oa Oa ngồi trên ghế múc kem trước mặt, khuôn mặt hiếu kỳ nhìn hai người lớn ở bàn đối diện bên cạnh.

Từ Từ Niên khuấy cốc cà phê, trên mặt không một gợn sóng, nhìn không ra biểu cảm gì.

Đổng Phong ngồi ở đối diện mặc một bộ công nhân vệ sinh, trên người còn dính dầu, ngồi trong phòng lớn rộng rãi sáng sủa, đối mặt với ánh mắt tò mò xung quanh, chỉ cảm thấy như ngồi trên đống lửa, nhất thời vậy mà lại không ngẩng đầu lên được.

Hai người ngồi như vậy đã hơn một giờ, trong thời gian đó không một người nào nói chuyện, bầu không khí lúng túng, âm nhạc trong quán tạm dừng một chút, bầu không khí càng rơi xuống âm cực độ.

Từ Từ Niên nhìn Đổng Phong ở đối diện, trong lòng trăm xoay ngàn chuyển, mở miệng lại không biết nói gì.

Đổng Phong đã từng khí phách hăng hái giờ già rồi, hai người bằng tuổi ngồi cùng một chỗ, vậy mà hắn già gần như chú của bản thân. Đôi mắt vốn luôn có hồn sáng ngời kia đã đục ngầu, lưng hơi còng, ngón tay thô ráp, giữa các kẽ tay ẩn chứa ghét bẩn, cũng không còn phần khí khái kiêu ngạo và bồng bột của hai người cái thời mới quen nhau nữa, hóa ra thời gian thấm thoát đã trôi qua nhiều năm như vậy....

Bị ánh mắt như vậy của Từ Từ Niên quan sát, Đổng Phong khó chịu giống như là bị kim đâm, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn người xưa trước mắt mà hắn từng yêu, từng hại, từng làm tổn thương.

Hắn đã từng cho rằng bản thân cuối cùng nắm giữ được người cao không thể với tới này, nhưng quay đầu lại hai người càng khác nhau một trời một vực, Từ Từ Niên của hôm nay vẫn giống như ban đầu hai người mới quen, tốt đẹp, xa cách, xa tận chân trời, còn hắn lại đã thối nát trong vũng bùn.

"Em... những năm nay sống có khỏe không?" Đổng Phong lên tiếng trước phá tan trầm mặc, nặn ra một nụ cười.

Từ Từ Niên sửng sốt một chút, không ngờ rằng câu nói đầu tiên của hai người là điều này, cong khóe miệng nói, "Ừm, đều rất tốt, anh... thế nào?"

"Anh?" Đổng Phong nhìn cốc cà phê mà phải tốn nửa tháng lương mới mua được kia, cười khổ một tiếng, "Anh cũng, cũng khá tốt."

"Nửa năm trước ra tù, anh không có nơi nào để đi, chỉ có thể lang thang trong xã hội, liên tiếp thay đổi mấy công việc tốt đều vì tiền án ngồi tù mà bị người ta đuổi, hiện tại làm nhân viên quét dọn trong trung tâm thương mại, một tháng được mấy trăm tệ, đủ ăn đủ uống, rất tốt."

Sau khi hắn nói xong, Từ Từ Niên không nói gì.

Trong trí nhớ, Đổng Phong là một tên sĩ diện, lòng tự trọng cực cao, năm đó hắn vừa mới tiến vào Từ thị, lúc khí thế bừng bừng lái BMW, dạo chơi bar, vung tiền phung phí, hoàn toàn là dáng vẻ nhà giàu mới nổi không biết trời cao đất dày, hôm nay rơi vào kết cục thê thảm này cũng không thể trách ai được.

Hai người nhất thời lại trầm lặng, Đổng Phong nhìn Từ Từ Niên có hơi phúc hậu trước mắt, còn có mặt bên góc cạnh rõ ràng của cậu, trong lòng buồn bã, dáng Từ Từ Niên thời niên thiếu tràn trề thanh xuân, cùng với cậu ở trước mắt chồng vào nhau, nhất thời vậy mà khiến vành mắt hắn nóng lên, không nhịn được nghĩ tới muốn nắm tay Từ Từ Niên.

Đôi tay thô ráp kia, giống như vĩnh viễn rửa không ra diện mạo vốn có của tay, lúc vừa muốn chạm vào Từ Từ Niên, cậu liền lập tức rút lại, tay hắn cứng giữa không trung, lại chán nản rũ xuống.

"Xin lỗi... Từ Niên, anh không có ý gì khác."

Từ Từ Niên lắc đầu, vừa định nói chuyện, điện thoại để ở trên bàn đột nhiên vang lên, là số của Cù Thành, hai người đều nhìn thấy.

Hô hấp của Đổng Phong nghẹn lại, lặng lẽ rút cánh tay về, Từ Từ Niên cũng không thèm nhìn hắn một cái liền nhận điện thoại.

"Khổng Tước, đang ở đâu vậy, anh đang dạo siêu thị này, lát nữa tiện đường đón em và Oa Oa luôn nhé?" Giọng Cù Thành trầm thấp mang theo ý cười vang lên, trong bầu không khí ngưng trệ giữa hai người nghe vào hết sức rõ ràng.

Từ Từ Niên cười một tiếng, "Nhóc con đói rồi, dẫn nó đi ăn kem, em nghe chú Chung nói buổi tối có mưa, anh đừng đến đón, không tiện."

"Có mưa thì càng phải đi đón, nếu không làm sao cảm nhận được sự hiện diện của chồng em là anh đây?"

Lời vừa dứt, Đổng Phong lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp lại khổ sở, mà lúc này đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lưu manh của Cù Thành, giống như đang bận lựa chọn cái gì đó, "À đúng rồi, Oa Oa ở bên cạnh em nhỉ? Để nhóc con nghe điện thoại, anh đang mua kẹo trái cây và khoai chiên, nó thích vị gì?"

Oa Oa ở bên cạnh nghe thấy giọng Cù Thành sớm đã ngồi không yên, nếu không phải vì ba không cho đùa nghịch ở nơi công cộng, cậu nhóc đã sớm bò lên bàn ăn rồi, nhóc con với tay nắm lấy điện thoại, Từ Từ Niên cười mở giọng nói cho bé.

"Thành Thành~~ kẹo hoa quả cái gì cũng muốn, khoai chiên nên về nhà đặt hàng, bên trong tặng siêu nhân BIUBIU, còn muốn sô cô la và nước trái cây ạ."

Cù Thành ở bên kia nghe giọng con trai cưng bi ba bi bô, không nhịn được bật cười, "Nắm cơm, yêu cầu của con cũng không ít nhỉ, mua đồ ăn vặt cho con, chú được thưởng cái gì?"

"Ừm... Ba hôn hôn chú ạ."

Vì ăn, nhóc con không chút do dự bán đứng Từ Từ Niên, chọc cho Cù Thành ở đầu kia điện thoại càng không nhịn được cười, "Ba con không cần con cho, ngày nào cũng hôn, gọi một tiếng ba chú nghe, nếu không không có khoai chiên BIUBIU."

"Đó là siêu nhân BIUBIU!"

"Ừ ừ ừ, là siêu nhân, mau gọi một tiếng."

"Ừm... ba Thành Thành tốt nhất, thương Oa Oa nhất!"

Nhóc con từ trước tới nay luôn dẻo miệng, ôm điện thoại vừa gặm vừa hôn mấy cái, làm cho màn hình đầy nước miếng, chọc Cù Thành cười không ngừng, hôn lại một chút, "Con trai ngoan, đồ ăn vặt xong xuôi rồi, trả điện thoại cho ba con đi."

Từ Từ Niên không chịu được một lớn một nhỏ này nhiệt tình sến súa, vừa mới cầm điện thoại lên đáp một tiếng, còn chưa kịp tắt rảnh tay, chợt nghe thấy Cù Thành đột nhiên hạ thấp giọng hỏi vừa nghiền ngẫm vừa tà ác, "Khổng tước, bao của chúng ta sắp dùng hết rồi, anh tiện tay mua một ít, em thích dâu tây vân xoắn ốc, hay là bạc hà có gai k1ch thích sảng khoái?"

"..."

Tai Từ Từ Niên nháy mắt đỏ bừng, không nói không rằng cúp điện thoại rắc một tiếng.

"... Xin lỗi, Cù Thành sắp đến rồi, tôi phải đi đây, sau này có cơ hội chúng ta gặp lại nhé."

Từ Từ Niên cũng không muốn thể hiện điều gì ở trước mặt Đổng Phong, cũng hoàn toàn không cần phải như thế, hôm nay hai người đã là người dưng nước lã rồi, trong lòng Đổng Phong sẽ ra sao đã không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.

Thói đời chỉ có quan tâm mới có đố kỵ, cậu không muốn khiến cho Đổng Phong cảm thấy mình lấy quan hệ của bản thân với Cù Thành ra thị uy với hắn, như vậy chẳng khác gì là không tôn trọng Cù Thành và chính cậu.

"Oa Oa, chào tạm biệt chú đi, chúng ta phải đi rồi."

Oa Oa nuốt xuống miếng kem cuối cùng, ngoan ngoãn vẫy tay với Đổng Phong, Từ Từ Niên để lại tiền cà phê, bế nhóc con lên đang muốn đứng dậy, lại nghe Đổng Phong đột nhiên mở miệng.

"Từ Niên, chiếc nhẫn lúc mới nãy kia, là tặng cho... anh ta sao?"

Hắn không ngờ vừa mở miệng mà giọng lại khàn như vậy, trong hốc mắt nhanh chóng xuất hiện mấy sợi tơ máu đỏ tươi.  

Từ Từ Niên dừng bước, trên môi mang theo nụ cười xoay người lại, giọng điệu xưa nay kiên định chưa từng có nói, "Không sai, là đưa cho Cù Thành, tôi muốn kết hôn với anh ấy."  

Đổng Phong ngước nhìn cậu, nhìn Từ Từ Niên mang dáng vẻ trịch thượng mà ngực như bị khoét một lỗ.

Ngồi tù nửa năm, hắn không ngày nào không tự hỏi chính mình, tại sao lại chọn ngoại tình, phản bội Từ Từ Niên, không phải hắn không yêu cậu, thậm chí khi đi tù, hắn cũng chỉ nhớ Từ Từ Niên, là hắn đã làm sai, thậm chí một chút khả năng vãn hồi cũng không có.  

Từ Từ Niên tựa như một đám mây, đã từng bay vào lòng hắn, chính tay hắn lại đẩy ra, giờ đây bay đi mất rồi, ngày càng bay cao bay xa hơn, bầu trời bao la mà cả đời hắn không thể chạm tới, sẽ không bao giờ cúi đầu liếc đến hắn một lần nào nữa.  

"Từ Niên, là anh có lỗi với em...em đừng hận anh, chúng ta có thể đi đến bước này ngay từ đầu, đều là tại anh làm sai..."  

"Đủ rồi, Đổng Phong." Từ Từ Niên vẻ mặt bình tĩnh ngắt lời hắn, "Tôi không hận anh, anh cũng không cần phải xin lỗi tôi."  

Hận thù là con dao hai lưỡi, nhìn thì có vẻ mạnh mẽ và đáng sợ, nhưng nó vẫn chỉ là một loại ám ảnh. Đối xử với người lạ không liên quan gì đến yêu hay ghét, chỉ khi ta mất đi sức mạnh để hận thù thì mới là được giải thoát.  

"Có lẽ sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau, hoặc là kiếp này sẽ không gặp lại, đường ai nấy đi, như vậy cũng tốt. Nếu có một ngày tôi kết hôn với Cù Thành, hoan nghênh anh đến tham dự, ừm... vậy đi, không còn sớm nữa, tôi thật sự phải đi rồi."  

Từ Từ Niên cười với hắn, chỉ thấy một đôi con ngươi đen láy trong bóng hình ngược sáng, vẻ mặt vui vẻ như vậy suýt chút nữa làm Đổng Phong đau mắt.  

Nắm tay Oa Oa đứng dậy bước ra khỏi quán cà phê, lúc này một chiếc ô tô màu đen đã đợi sẵn bên đường, một người đàn ông cao to lực lưỡng bước xuống xe, hôn lên trán cậu rồi hạnh phúc ôm lấy Oa Oa đang hớn hở lên xe.  

Chiếc xe chạy đi, Đổng Phong ngồi bất động trước cửa sổ sát đất, cho đến khi bóng chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới mở miệng khàn giọng nói "Tạm biệt".  

Từ đầu đến cuối, Từ Từ Niên cũng không có nói một câu "tạm biệt", có lẽ đối với chính mình, em ấy suốt đời này cũng không muốn gặp lại.  

Cà phê trong cốc đã nguội, lồ ng ngực đau đến mất đi tri giác, Đổng Phong cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, làm nhòe đi lớp màu đen dơ bẩn.  

*****

Thời tiết càng ngày càng ấm áp, Từ Từ Niên dần dần đem công việc giao lại cho hai cánh tay đắc lực Tiểu Quân cùng A Tứ, cậu vui vẻ thả lỏng, yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, không có việc gì làm thì chọc ghẹo Đậu Đậu, Đùi Gà, dỗ dành Oa Oa, cuộc sống trôi rất hạnh phúc và vô tư. 

Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn cân nhắc xem nên đưa nhẫn cho Cù Thành như thế nào mới ổn, món đồ này một khi đã lấy ra chính là tượng trưng cho một nghi thức hay lời thề nào đó, nếu cứ tùy tiện lấy ra, vẫn còn thấy thiếu thiếu cái gì đó. Từ Từ Niên chưa bao giờ trải qua chuyện thế này, nghĩ đến lát phải đưa ra thật sự rất khẩn trương, giống như phần lớn đàn ông trên đời, luôn muốn dùng một cách romantic một tí để bắt "cô vợ nhỏ" Cù Thành về tay.  

Mặc dù bây giờ "cô vợ nhỏ" này không cần cậu bắt đã tự mình cho không rồi, còn tặng kèm "của hồi môn" trị giá trăm triệu, nhưng ai đưa nhẫn trước thì liên quan đến vấn đề ai là chủ gia đình, Từ Từ Niên sẽ không chừa cho Cù Thành một chút cơ hội nào.

Bên này đang loay hoay không biết nên trao nhẫn như thế nào, Cù Thành lại đột nhiên biến mất nửa tháng, tựa hồ đang âm mưu quỷ kế gì mới.  

Thế nhưng Từ Từ Niên rất khôn khéo, thấy hắn như vậy liền biết có chuyện muốn giấu mình, nói bóng nói gió, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, nhưng lại không thể cạy được Cù Thành, thấy hắn khi nói chuyện thì né tránh, lời nói hàm hồ, rõ ràng là có bí mật gì đó không thể cho ai biết.

Cù Thành rất giỏi câu dẫn người khác, lúc trước mới chỉ gặp Từ Tân Niên có một lần, mà em trai tốt kia của cậu đã ngứa ngáy khó nhịn, lúc sau lại tòi ra một Nhạc Chiếu, còn mẹ nó thanh mai trúc mã hai đứa trẻ vô tư, xét thấy lịch sử đen hồi trước của hắn thật sự là chặt hết cả rừng tre cũng khó viết đủ, Từ Từ Niên ngồi không yên, cũng không phải sợ Cù Thành làm xằng bậy, chỉ là không chịu nổi tiểu tam, tiểu tứ người trước vừa ngã xuống, người sau lại bước lên.  

Hôm nay, túm được A Tứ hỏi: "Anh Thành của cậu, ngoài người tình bé nhỏ Nhạc Chiếu này ra, còn ai nữa không?"  

A Tứ vừa nghe vậy thì không sao cả, vội lắc đầu: "Anh Từ, làm sao có thể, trái tim anh Thành sắp chia làm bốn mảnh rồi treo trên người anh, nào còn khí lực đi tìm người khác."  

"Hắn không tìm người khác, nhưng không có nghĩa là người khác không tìm hắn, gần đây có người nào bám lấy hắn không?"  

Anh Thành có số đào hoa dễ sợ, hễ ra đường là sẽ gặp những cô gái, chàng trai dán số điện thoại lên cửa xe anh ấy, chuyện này có nên nói không?  

A Tứ khổ sở ngửa mặt nhìn trời, ho khan hai tiếng kiên quyết ủng hộ lão đại, "Anh Thành tàn đến như vậy rồi, ai lại mắt mù mà đi yêu anh ấy, anh Từ, anh đừng lo, Ấy."

"..." Từ Từ Niên giơ tay đánh hắn hai cái, tiểu tử này nói ai không có mắt!?

Liên tục mấy ngày rồi Cù Thành vẫn không về nhà, đứa nhóc Oa Oa vô lương tâm ở tại nhà Tiểu Nhị Hắc hoàn toàn quên luôn người cha già là cậu, Tiểu Đậu Đinh trong bụng cũng không bớt lo, dạo này ăn uống no đủ liền bắt đầu nhảy nhót lung tung, đấm trái đá phải, làm Từ Từ Niên thật tưởng niệm khoảng thời gian trước kia mỗi buổi tối Cù Thành đều xoa bụng cho cậu.

Không thể nhịn được nữa, cậu vừa ở trong văn phòng phê văn kiện vừa gửi tin nhắn cho Cù Thành, 【 Đầu đất, tối nay nhất định phải về nhà cho tôi. 】  

Tin nhắn như đá chìm đáy biển, lúc lâu sau Cù Thành mới trả lời lại, 【 Cục cưng ngoan, hôm nay anh thật sự không về được, chờ bận xong rồi nhất định tiếp thu phê bình từ tổ chức╭(╯3╰)╮】  

Đm, thằng này còn biết dùng kaomoji để bán manh, phạm quy!  

Đầu ngón tay nhảy dựng, một tin nhắn nhanh chóng được đánh xong, [Muốn tiền lại không có tiền, muốn bang phái cũng không bang phái, anh còn bận cái éo gì? Đừng tưởng dùng kaomoji bán manh thì tôi sẽ tha thứ cho anh. 】  

【Chồng em không thể mở rộng sự nghiệp thứ hai sao? Anh thật sự nóng lòng muốn về nhà, không tin thì xem ánh mắt chân thành của anh này QAQ】  

Mẹ nó....lại, lại bán manh.

Từ Từ Niên bị chọc tức đến bật cười, vứt điện thoại qua một bên quyết định không để ý người này nữa, lấy nhẫn kim cương ra xem, đột nhiên nghĩ tới mấy chuyện hoa mỹ như cầu hôn, mình không giỏi nhưng lại có một người khác lành nghề mà, sao mà cậu lại quên mất chuyện này cơ chứ.  

Nghĩ đến đây, cậu không chút do dự gọi cho La Tiểu Mậu.  

"Tiểu Mậu, ngày mai cậu có rảnh không? Đến nhà tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."  

Đầu bên kia điện thoại có tiếng huyên náo, kèm theo tiếng nhạc dance sôi động đinh tai nhức óc, La Tiểu Mậu hét lớn: "Cái gì? Không nghe thấy, nói đi!"  

"Tôi bảo cậu ngày mai qua nhà tôi!"  

"Ai nha không được, dạo này tôi tập nhảy với mấy chị em, bận lắm luôn, cậu có chuyện gì thì nói qua điện thoại luôn đi. Ê ê, tôi mà biết thì đã tới rồi, Linda cái này mà gợi là dạng thẳng chân sao? Mông còn chưa hạ xuống! Từ Niên cậu vừa nói cái gì cơ?"

Từ Từ Niên không còn gì để nói: "Không sao, cứ thong thả bận việc của cậu đi."

Sau khi cúp điện thoại, Từ Từ Niên không khỏi nghiến răng nghiến lợi, không thể tin được trên thế giới này ai cũng bận rộn, chỉ có mình mình là nhàn rỗi đến mốc meo.

Cuối cùng, gọi chú Chung, Triệu Duệ và Tiểu Quân, bọn họ đều bận rộn đến mức tựa như không rảnh lấy một giây, ngay cả tên nhóc Oa Oa cũng bận học toán với Tiểu Nhị Hắc, hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đ ến ba của nó chút nào.

Đám người này thật là khác với thường ngày quá mà!

Từ Từ Niên lấy chiếc nhẫn ra, dùng sức chọc chọc, xem nó như là mặt của Cù Thành.

Cứ như vậy, một đám người hỗn loạn không biết đang bận rộn cái gì, nửa tháng sau, Từ Từ Niên đang ngủ ở nhà, Tiểu Đậu Đinh đã khá lớn ghé vào trong bụng cậu nhàn nhã phun bong bóng.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Từ Từ Niên cầm lên, là tin nhắn của Cù Thành, [Khổng Tước, anh ở sân nhỏ tứ hợp viện chờ em. 】

Từ Từ Niên đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm màn hình một lúc, vẫn còn mơ hồ, không hiểu ra sao, tin nhắn này không đầu không đuôi, bảo cậu đi xuống sân nhỏ tứ hợp viện làm gì?

Gọi lại cũng không có người trả lời, Từ Từ Niên suy nghĩ một chút, nghĩ đến Cù Thành gần đây hành vi kỳ quái, trong lòng đột nhiên nhảy loạn, sau đó không chút nghĩ ngợi liền tùy tiện thay một bộ quần áo đi ra khỏi cửa.

Trống ngực cậu đập không ngừng, như thể cậu đã đoán ra được điều gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK