Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Hải Đường
Từ Từ Niên nén giận, bật bếp làm nóng chảo dầu, cúi đầu nghiêm túc thái thức ăn.
La Tiểu Mậu ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của cậu thì nóng vội quýnh cả lên, đi lên kéo lấy tay cậu, "Từ Niên, cậu còn ngẩn ra đó làm gì, mau nghĩ cách đi! Trước kia Từ Kiến Quốc chỉ mong cậu chết sớm đi một chút, bây giờ biết cậu còn sống, còn đến tìm nữa? Ơ kìa, sao cậu cứ như khúc gỗ thế, nói gì đi chứ!"
Từ Từ Niên đặt dao xuống, đem măng được thái từng miếng ngay ngắn nhúng qua nước, cười lắc đầu, "Có gì hay mà nói? Đối với tôi, ông ta chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi, có gì mà phải sợ?"
"Nhưng năm đó ông ta đối xử với cậu thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Bây giờ cậu lại trắng trợn đào góc tường tập đoàn Từ thị, không phải ông ta sẽ càng hận cậu thấu xương sao?"
La Tiểu Mậu càng nghĩ càng lo lắng, khoanh tay đi vòng qua vòng lại, vỗ đầu một cái nói, "Nếu không thì như này đi, dù sao ông ta cũng chưa vào đây, chúng ta nhân cơ hội đó mau đóng cửa quán lại, nói là hôm nay ông chủ có việc gấp tạm ngừng buôn bán, vậy thì ông ta cũng không mặt dày đến mức tự ý xông vào đây chứ?"
Nghĩ ra biện pháp này, ánh mắt La Tiểu Mậu sáng rực cả lên, vén tay áo lên chuẩn bị sai nhân viên đóng cửa lại, kết quả lập tức bị Từ Từ Niên kéo lại, dở khóc dở cười nói, "Cậu đừng nghĩ ra mấy chủ ý linh tinh nữa, Từ Kiến Quốc cũng tìm đến tận cửa rồi, nếu lúc này tôi cho đóng cửa quán lại thì khác gì nói tôi sợ ông ta? Vả lại, tôi mở quán cơm, dĩ nhiên là muốn mở cửa đón khách, vì một người như Từ Kiến Quốc mà phải đóng cửa lại, còn muốn làm ăn nữa không?"
"Vậy rốt cuộc cậu tính thế nào? Lần này ông ta tới nhất định là không có ý tốt, cậu định ở đây khoanh tay chịu trói sao?"
Từ Từ Niên mặt không biểu cảm, nhếch miệng cười, lấy măng đã được nhúng qua đổ vào chảo dầu cay, vang lên “xèo” một tiếng, giống như quyết tâm lúc này của cậu.
"Ông ta cũng đâu phải là lãnh đạo quốc gia, đến tôi còn phải mở cửa nghênh đón chắc? Nói thẳng ra thì ông ta cũng chỉ là một lão già bình thường mà thôi, chúng ta buôn bán thế nào thì cứ buôn bán thế đấy, binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, tôi không có gì mà phải sợ."
La Tiểu Mậu nhìn thấy dáng vẻ ung dung như không có gì của cậu, nhất thời không nói thêm gì nữa, lo lắng nhìn Từ Từ Niên một cái, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Từ Từ Niên nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của hắn, bỏ sạn trong tay xuống, suy nghĩ một lát rồi bấm số điện thoại của chú Chung.
Lúc này ngoài cửa lớn quán ăn Triệu gia, Từ Kiến Quốc bước từ trên xe ô tô màu đen xuống, bị gió lạnh thổi lướt qua, không khống chế được lại bắt đầu ho, bác Trương ở bên cạnh vội chạy lên đỡ ông ta, "Lão gia, thân thể ngài đã vậy rồi, cần gì phải tự mình đi đến đây chứ? Có chuyện gì thì sai người khác đi làm là được, hay là chúng ta về nhà thôi?"
Từ Kiến Quốc xua tay, sắc mặt như sương ngẩng đầu nhìn chăm chú tấm bảng hiệu mang phong cách cổ xưa trước mặt, ngoài cửa còn có đèn lồng đỏ và sư tử đá, nhất thời cảm thấy như cách một đời.
Ông ta nhớ lại hồi mình còn trẻ, Từ gia còn chưa lập nghiệp, thời điểm ông cụ ngày nào cũng phải bày quán ở ven đường, đã thường xuyên nói với ông ta rằng nếu sau này có tiền, nhất định sẽ mở một nhà hàng nhỏ, mang phong cách cổ xưa ở giữa vị trí trung tâm thành phố, cửa không cần quá lớn, nhưng nhất định phải treo đèn lồng đỏ, đặt sư tử đá, như vậy mới chính là quán ăn phong cách Trung Hoa.
Từ trẻ ông cụ đã nói đến tâm nguyện này, sau đó lại thường nhắc đến với Từ Từ Niên, nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện được nguyện vọng.
Nhưng hôm nay, quán ăn trước mặt này giống như được chú định từ trước vậy, dựa hoàn toàn theo ý nguyện lúc còn sống của ông cụ, khiến Từ Kiến Quốc lập tức nhớ lại chuyện cũ, càng muốn đi vào trong xem thử.
"Đỡ tôi vào trong, sai người tìm một chỗ tốt để ngồi... Khụ khụ… Khụ.....Hôm nay đến đây tôi không có ý định đi."
"Nhưng bác sĩ nói thân thể của ngài bây giờ, tốt nhất là nên nằm nghỉ ngơi ở trên giường."
"Bác Trương, sao dạo này ông nói lắm thế, Từ gia này không bằng cho ông làm chủ luôn?"
Từ Kiến Quốc lạnh lùng liếc bác Trương một cái, bác Trương lập tức ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa, đóng chiếc ô màu đen lại đỡ ông ta đi vào quán ăn.
"Kính chào quý khách, quý khách ăn đồ ăn nhẹ hay bữa chính ạ?" Trước cửa có một người phục vụ cười chào đón.
Từ Kiến Quốc liếc hắn, từ từ đi vào bên trong, tựa hồ như không để lời nói của người phục vụ vào trong tai.
Người phục vụ ngẩn ra một lúc, có điều thấy ông lão này trước sau toàn là người hộ tống, cũng đoán được đây là một nhân vật lớn, không hề tức giận mà vẫn cười hì hì chạy theo, "Ngài đi bao nhiêu người ạ? Nếu như ngài thích náo nhiệt thì ngồi ở đại sảnh đi, chỗ này lát nữa có biểu diễn pha trà đạo, còn có đoàn hát hí kịch, chắc chắn ngài sẽ thích."
Từ Kiến Quốc dừng chân lại, khinh thường nhìn hắn, "Tôi đi ăn nhiều quán ăn như thế, trái lại lần đầu thấy người phục vụ thích đưa ra ý kiến như vậy, là cậu đi ăn hay là tôi, tôi muốn ngồi chỗ nào còn cần phải cậu chỉ định sao?"
Sắc mặt người phục vụ cứng đờ, tiếp đó vừa cười vừa gật đầu nói, "Xin lỗi ngài, là tôi lắm mồm, ngài thích chỗ nào tôi dẫn đường cho ngài."
"Không cần, tìm cho tôi một gian phòng."
"Việc này… Hôm nay phòng chỗ chúng tôi đã được đặt trước hết rồi ạ, ngài nhìn xem có...”
Từ Kiến Quốc cười nhạo một tiếng, đánh giá toàn bộ quán ăn, nhìn chằm chằm tấm quảng cáo "Triệu gia yến" dán trên tường, "Quán ăn của các cậu quả đúng là quá nhỏ, ngay cả một gian phòng cũng không có."
Người phục vụ chưa từng thấy vị khách nào hoạnh họe như vậy, nào giống như đến dùng cơm, rõ ràng là đến gây chuyện mà? Vừa định mở miệng đáp lại thì microphone ở cổ áo truyền đến âm thanh của Từ Từ Niên, "Tiểu Vương, làm theo lời ông ta nói, đi tìm một gian phòng trống cho ông ta."
Người phục vụ không hiểu lý do vì sao, nhưng vẫn làm theo lệnh của ông chủ, dẫn Từ Kiến Quốc vào một gian phòng cách vách.
Từ Kiến Quốc châm chọc đủ rồi, cũng không nói gì thêm nữa, sau khi ngồi xuống ngay cả thực đơn cũng không nhìn, trực tiếp mở miệng, "Nghe nói, khụ khụ… chỗ này của các cậu có "Triệu gia yến" rất nổi tiếng, làm cũng khá ngon so với nhà hàng Từ thị?"
Người phục vụ kia không biết thân phận của ông ta, nở nụ cười gật đầu, "Không chắc là bên nào làm ngon hơn, dù sao thì Từ thị cũng không làm được, không phải khoe khoang chứ, tay nghề đầu bếp ở chỗ chúng tôi là nhất, nếu không ngài nếm thử trước một phần "Triệu gia yến" thử xem?"
Sắc mặt Từ Kiến Quốc lập tức trở nên khó coi vô cùng, uống vài ngụm trà xong mới âm u nói, "Đừng có khoe khoang quá sớm, trước chọn món "Triệu gia yến" mà cậu nói đi. Đúng rồi, ông chủ của các cậu có phải người Sơn Thành không?"
Người phục vụ không hiểu ông ta hỏi chuyện này để làm gì, vừa lên đơn thức ăn vừa lắc đầu, "Không phải, ông chủ chúng tôi là người bản địa."
Không phải người Sơn Thành?
Từ Kiến Quốc nhíu mày, lẽ nào quán ăn này không có chút quan hệ nào với Triệu Lam? Nhưng sao đột nhiên Triệu gia yến lại xuất hiện ở Thành S chứ?
Ông ta một bụng nghi ngờ, lại hỏi thêm mấy câu, nhưng người phục vụ này hỏi gì cũng không biết, ông ta không còn hứng thú hỏi thêm nữa, nhắm mắt lại dựa vào ghế chờ thức ăn, những suy nghĩ khó hiểu trong lòng lại bắt đầu nổi lên.
Lúc này bác Trương ở bên cạnh rót trà giúp ông ta, chờ người phục vụ đi rồi mới nhỏ giọng nói, "Lão gia, vừa rồi thiếu gia vừa gọi điện đến nói là, cậu ấy đến Hàn Quốc rồi, qua mấy ngày nữa là sẽ tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ, nhắn ngài đừng có lo lắng cho cậu ấy."
Tâm trạng Từ Kiến Quốc vốn không tốt, giờ lại nghe được tin của Từ Tân Niên, chân mày lập tức nhíu chặt lại, cười nhạo nói, "Thằng đó lại tự mình đa tình, tôi cho nó tiền đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, là không muốn để nó làm mất mặt Từ gia, đến lúc nói chuyện làm ăn, thấy bộ dạng ngắc ngoải kia của nó, không bị dọa sợ cũng bị hù chết, nào còn có thời gian để bàn chuyện hợp tác với Từ gia?"
Bác Trương cũng không biết nói gì thêm, chần chừ một lúc mới chậm rãi mở miệng nói, "Lão gia....Ngài định giao Từ gia cho tiểu thiếu gia quản lý lần nữa sao? Bộ dạng bây giờ của cậu ấy, lại đem tới nhiều phiền toái cho công ty như vậy, ngài thật sự yên tâm sao?"
Từ Kiến Quốc để lộ ra một nụ cười thâm sâu, ho khan một lúc mới lên tiếng, "Giao Từ gia cho nó? Ha, ông nghĩ tôi vẫn còn tin tưởng tên súc sinh đó sao? Bây giờ tai tiếng của nó ồn ào như vậy, nếu Từ Kiến Quốc tôi còn không có biểu hiện gì, chẳng khác nào để lộ lưng ra cho người khác đâm, chỉ là cho nó ăn miếng cơm mà thôi, chẳng đáng để tôi phải ném mặt mũi Từ gia."
"Huống chi, mấy dự án nhà hàng năm sao của công ty đều là mấy công trình thối nát, giữ ở trong tay nhất định lỗ vốn, bây giờ tôi trực tiếp ném mấy dự án này cho Từ Tân Niên, chẳng khác nào như ném một túi quần áo lớn. Giờ nó mang danh Từ thiếu gia độc lập thành lập công ty, tương đương không còn quan hệ gì với Từ thị nữa. Đến khi đó, nếu thua lỗ không thu hồi được vốn ban đầu, là nó tự làm tự chịu, tôi cũng hoàn toàn có lý do để đuổi nó ra khỏi nhà họ Từ."
Bác Trương bị tính toán của Từ Kiến Quốc dọa cho lạnh cả sống lưng, rất lâu sau mới nói ra được một câu, "Nhưng mà… Ngộ nhỡ tiểu thiếu gia dựa vào công ty mới thành lập này kiếm được lãi thì sao?"
Từ Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, "Vậy thì càng tốt, tất cả đều vui. Nó có thể giúp Từ gia thoát khỏi khủng hoảng, đương nhiên tôi vẫn muốn nhận đứa con trai này, nhưng nếu nó không làm được, bọn phóng viên nhà báo cũng không viết vớ vẩn được nữa, dù sao tôi cũng làm hết trách nhiệm của một người cha, cho con trai mở công ty riêng, cho nó tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, tự nó không chịu thua kém.”
Lúc này bác Trương mới bừng tỉnh, đột nhiên có hơi sợ Từ Kiến Quốc trước mặt.
Ông ta còn tưởng ngày đó Từ Kiến Quốc nguyện ý đón Từ Tân Niên về nhà, là vì còn nhớ đến tình thân máu mủ ruột thịt, không nghĩ đến Từ Kiến Quốc muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa muốn giữ mặt mũi cho mình vừa muốn ném cục diện rối rắm của Từ gia cho Từ Tân Niên, đến lúc đó bất luận có kết quả như thế nào, ông ta vẫn có thể ngồi mát ăn bát vàng, đúng là máu lạnh vô tình đến cực điểm.
Chủ tớ không nói gì thêm, lúc này "Triệu gia yến" cũng đã xong, được bưng vào trong.
"Tiên sinh, món ăn ngài gọi đã lên đủ, theo thứ tự là vịt già hầm măng, móng heo ninh sen, đầu cá mè ngâm tiêu, rau diếp cá ba vị, bún rễ dương xỉ chua cay và thịt lợn tẩm dầu đỏ, mời ngài từ từ dùng.”
Người phục vụ đem sáu món ăn đặt lên bàn, đứng bên giới thiệu, mỗi lần báo xong một tên món ăn, sắc mặt Từ Kiến Quốc lại trắng xuống một phần, đến khi người phục vụ giới thiệu xong rời đi, tay ông ta vẫn còn run cầm cập.
Cái này… Giống y đúc những món năm đó Triệu Lam làm! Ngay cả cách bày biện và thói quen trang trí bằng lá trúc cũng không lệch đi đâu được, nếu như không phải sớm biết vợ mình đã chết, ông ta còn thật sự cho là mình trở lại mười mấy năm trước, thời điểm lần đầu tiên được ăn món "Triệu gia yến."
Ông ta kích động ho khan không ngừng, mấy vết ban trên mặt trở nên bầm tím thành từng mảng, nâng tay che ngực, sợ đến mức ngón tay run rẩy, hoàn toàn mất hết dáng vẻ đa mưu túc trí vừa nãy.
"Lão gia ngài sao rồi? Ngài khó chịu chỗ nào?" Bác Trương bị dáng vẻ run rẩy của ông ta dọa sợ, theo bản năng muốn đỡ ông ta rời khỏi chỗ này.
Từ Kiến Quốc giữ tay bác Trương lại, vừa ho vừa lắc đầu tỏ ý mình không sao, đôi tay run rẩy cầm đũa lên, gắp một miếng rau diếp cá cho vào trong mồm, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, cuống cuồng thử mỗi món một miếng, ớt cay xuống cổ họng, kích thích ông ta ho đến muốn nghẹt thở, đũa trên tay vẫn gắp không dừng.
Bác Trương bị dáng vẻ này của ông ta dọa, vội vàng bưng nước cản ông ta lại, "Lão gia, những món này quá cay, ngài không thể ăn nữa!"
"Triệu Lam… Triệu Lam, nhất định là bà ta! Mùi vị này chỉ có bà ta mới biết làm… Còn có rau diếp cá, nó là đặc sản quê bà ta, phương Bắc không có… Nhất định là bà ta!"
Từ Kiến Quốc không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu này, bác Trương bị dọa sợ toát hết cả mồ hôi lạnh, Triệu Lam là tên của phu nhân đã chết, người đã mất nhiều năm như vậy rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Lúc bác Trương đến nhà họ Từ, Từ thị đã giàu có một phương, ông không theo thời kỳ xây dựng sự nghiệp, đương nhiên không nhận ra sáu món ăn trước mặt, trong lòng cảm thấy Từ Kiến Quốc bị trúng tà.
Tiếng động của hai người rất nhanh đã dẫn La Tiểu Mậu đến, hắn vừa nhìn thấy dáng vẻ ho khan dữ dội đầy thống khổ của Từ Kiến Quốc, thiếu chút nữa không nhịn được cười lớn.
Cố nén ý cười, hắn giả bộ ân cần đi tới hỏi, "Tiên sinh, ngài có khỏe không? Có muốn chúng tôi gọi xe cứu thương giúp ngài không?"
Từ Kiến Quốc hít vào một hơi, người cũng bình tĩnh hơn nhiều, dựa vào ghế yếu ớt mở miệng nói, "Tôi hỏi cậu....Khụ khụ.....Khụ....Có phải ông chủ các cậu họ Triệu không?"
"Aiiiii, ngài hỏi thật buồn cười, ông chủ chúng tôi họ gì cùng với có muốn gọi xe cứu thương hay không thì có liên quan gì đến nhau?"
La Tiểu Mậu cố tình bóp méo ý của ông ta, sắc mặt Từ Kiến Quốc càng trở nên khó coi, nhưng vừa nghĩ đến Triệu gia rất có thể có hậu nhân, lòng không kiềm được vừa thấp thỏm vừa mong đợi.
Nếu như công thức gia truyền của Triệu gia còn tồn tại, vậy nói gì ông ta cũng phải đào một đầu bếp trở về cho Từ thị, nghĩ tới đây ông ta ra hiệu cho bác Trương, cầm ra một cọc tiền đặt tới gần La Tiểu Mậu, "Đưa cái này cho ông chủ của các cậu....khụ khụ.....Nói tôi có chuyện muốn hỏi hắn."
Tính tình La Tiểu Mậu vốn không tốt, lúc này không nhịn được nữa cười nhạo nói, "Vị tiên sinh này, ngài coi nơi này của chúng tôi là chỗ nào? Chúng tôi cũng không phải mở ổ gái điếm, ngài quăng một cục tiền, muốn chọn ai thì chọn người đấy? Đừng tưởng có tiền là ngon!"
Lời này giống như một bạt tai vả xuống mặt Từ Kiến Quốc, lập tức khiến ông ta nổi giận, phất tay với bác Trương muốn gọi vệ sĩ ngoài cửa vào.
La Tiểu Mậu vốn đã nhìn ông ta không vừa mắt, lúc này đã xé rách mặt nhau thì càng không kiêng nể gì nữa, "Thế nào, muốn đánh người? Nếu ngài cảm thấy thức ăn không ngon, chúng tôi trả lại tiền cho ngài, nhưng ỷ vào mình có tiền, gọi vệ sĩ vào là có ý gì? Chẳng lẽ quán ăn trong thiên hạ này đều là do nhà ngài mở, ngài muốn gặp ai thì gặp, không gặp được người thì có thể tùy tiện đánh người khác!? Tuổi tác ngài cũng đã cao, ho như vậy đừng nói là bị lao phổi nhé, vậy thì thành thật xin lỗi, tôi phải mời người cục phòng dịch tới, tránh để lây cho khách quan khác của chúng tôi, ngoảnh đầu lại nói quán ăn chúng tôi không sạch sẽ, đi mời loại người không rõ ràng như ngài đây vào quán!"
Từ Kiến Quốc là một người cực kỳ giữ thể diện, hết lần này đến lần khác bị La Tiểu Mậu không biết thể diện là gì nói cho mấy câu, khiến Từ Kiến Quốc nghẹn họng, thiếu chút nữa thở không thông, đưa mắt ra hiệu sai bác Trương cho La Tiểu Mậu một bạt tai.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc, "Tiểu Mậu, nói xin lỗi khách."
Nghe được câu này La Tiểu Mậu lập tức quay người lại, thấy Từ Từ Niên đang đứng ở cửa, gấp đến nổi sắc mặt cũng thay đổi, sao cậu lại chạy ra đây? Đầu bị cửa kẹp rồi sao!?
Từ Từ Niên mang đồ chuyên dụng dành cho đầu bếp, tháo mũ trên đầu xuống đi tới, cho La Tiểu Mậu một ánh mắt an ủi, sau đó quay đầu lại cười với Từ Kiến Quốc, "Xin lỗi tiên sinh, tôi là ông chủ của quán này, quán ăn vừa mới khai trương không lâu, phục vụ còn chưa được đào tạo tốt, khiến ngài sợ rồi, tôi thay cậu ấy xin lỗi ngài, có gì chúng ta từ từ nói."
Thái độ cậu đúng mực, ánh mắt cũng vô cùng thản nhiên, giống như hoàn toàn không biết Từ Kiến Quốc, coi ông ta như khách bình thường, nét mặt không có một tia gợn sóng.
La Tiểu Mậu đúng là bị Từ Từ Niên làm cho tức chết, ra sức ra hiệu cho cậu, bảo cậu mau đi ra ngoài, nhưng Từ Từ Niên làm như không nhìn thấy, vẫn đứng im tại chỗ, còn vén tay áo, nhìn vô cùng ung dung.
Từ Kiến Quốc nhìn chằm chằm người thanh niên cao gầy vừa bước vào, cảm thấy từ dáng người đến cảm giác đều hết sức quen thuộc, lúc bắt gặp ánh mắt hẹp dài, ông ta đột nhiên giật mình, thân thể xiêu vẹo, may hai tay vội nắm kịp mép bàn, nhưng vẫn làm đổ hết chén đĩa trên bàn xuống đất, nháy mắt vỡ nát tan.
Từ Từ Niên nhìn lướt xuống dưới nền, dường như có chút khó xử, "Tiên sinh, một cái đĩa giá mười nhân dân tệ, cộng thêm ly trà và chiếc thìa tổng hết ba mươi nhân dân tệ, có điều hôm nay bên chúng tôi có lỗi trước, coi như miễn cho ngài số tiền này và hóa đơn tiền ăn, ngài xem vậy có được không?”
Từ Kiến Quốc nhìn cậu không rời, càng nhìn càng sợ hết hồn, tim bắt đầu đập nhanh, run rẩy nói ra một cái tên, “Từ Niên…….”
"Cậu......Khụ khụ.....Khụ......là Từ Niên đúng không?"
Ông ta không tin vào mắt mình, lảo đảo đi lên muốn nắm lấy cánh tay cậu, lại bị Từ Từ Niên lễ phép đẩy ra, "Tiên sinh, ngài nhận nhầm người rồi?"
"Con.....vậy mà vẫn còn sống? Ta tưởng...." Từ Kiến Quốc kích động đến ngẩn cả người, miệng không nhịn được tự lẩm bẩm.
Từ Từ Niên thấy dáng vẻ này của ông ta, trên mặt không có chút biểu tình gì, thế nhưng trong lòng lại tự giễu: Ông nghĩ tôi là ai? Tưởng tôi đã chết ở trong ngục, biến thành một đống xương trắng, khỏi làm mất mặt mũi Từ gia sao?
Từ Kiến Quốc trước mặt già hơn nhiều so với hai năm trước cậu nhìn thấy, nếu không phải đã sống chung với nhau hơn hai mươi năm, cậu thậm chí không dám tin người tóc bạc, mặt đầy ban trước mặt này chính là cha của cậu.
Ở trong ấn tượng của cậu, Từ Kiến Quốc luôn phong độ nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã, bên người luôn có oanh oanh yến yến vây quanh đếm không hết, ngày nào cũng sa đọa vui vẻ, giống như cả đời sẽ ăn chơi đàng điếm như vậy. Thế nhưng bây giờ, người đàn ông lãnh khốc vô tình nhiều năm không thấy đã già rồi, nói chuyện thôi cũng thở hổn hển, này có tính là kết cục của kẻ hại vợ hại con không?
“Tiên sinh, thời gian của chúng ta đều rất quý báu, không cần phải lãng phí như vậy, nếu như ngài không hài lòng với phương án giải quyết tôi vừa nói thì có thể đưa ra yêu cầu của ngài, chỉ cần có thể làm được chúng tôi sẽ đáp ứng, dù sao cũng là do chúng tôi thất lễ với khách trước.”
Bác Trương bên cạnh sớm đã quen thuộc Từ Từ Niên, nhìn ánh mắt Từ Kiến Quốc cũng biết mình không đoán sai, kích động da đầu tê dại, “Đại thiếu gia, cậu không nhớ chúng tôi sao? Đây là lão gia, những năm qua…..Cậu đi đâu vậy? Nếu còn sống sao lại không quay trở về nhà?”
Bác Trương vừa nói vừa muốn rơi nước mắt, Từ Từ Niên không có oán hận gì đối với người quản gia này, biết ông là một người dễ mềm lòng, nhưng vừa nghe ông nói lời này, trong lòng không ngừng được cười nhạt.
Về nhà? Một câu nói thật nhẹ nhàng, Từ Từ Niên cậu còn có nhà sao?
“Tiên sinh, tôi thật sự không hiểu ngài đang nói gì, tôi không phải Đại thiếu gia gì gì đó, cũng không phải tên là Từ Từ Niên, ngài dây dưa với tôi như vậy cũng không giải quyết được vấn đề gì, tội gì chứ?”
Lúc này Từ Kiến Quốc mới hồi phục lại tinh thần, nhìn mặt Từ Từ Niên chằm chằm, trong lòng nổi lên sóng gió kinh hoàng, vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Ông ta không dám khẳng định người con trai đã “chết đi sống lại” mấy năm qua đã trải qua những gì, có biết thái độ của mình đối với nó hay không, nhưng nghĩ đến “Triệu gia yến” mình vừa nếm được, cũng đoán ra Từ Từ Niên đã lấy được công thức gia truyền của Triệu gia, nếu như đón được con trai cả về nhà, thì chẳng khác nào nắm được Triệu gia trong lòng bàn tay.
Ông ta ghìm suy nghĩ trong lòng xuống, dùng sức hít sâu một hơi, “Từ Niên, với ba con còn giả bộ cái gì? Coi như con có hóa thành tro ba cũng nhận ra được, tháo đồ che miệng xuống, để ba nhìn con một chút.”
Từ Từ Niên thấy bộ dạng này của ông ta thì ngay cả sức lực ứng phó lại cũng không còn, nâng tay tháo đồ che mặt xuống, bác Trương bên cạnh hoảng sợ hét to, “Quả đúng là Đại thiếu gia!”
“Giờ thì ngài cũng thấy rồi, có thể rời đi được chưa? Một đồng tôi cũng không lấy, mong ngài đừng làm lỡ tôi buôn bán.”
Ánh mắt Từ Từ Niên lạnh băng không lấy một chút nhiệt độ, Từ Kiến Quốc nhìn chằm chằm con trai lớn sắc bén trước mặt, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.
Nó nhìn mình như vậy là có ý gì? Lẽ nào nó biết hết chuyện năm đó rồi sao? Không….Không đâu, ông ta không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Lảo đảo bước lên, ông ta nắm chặt cánh tay Từ Từ Niên, u ám nói, “Đây chính là thái độ nói chuyện của con đối với người cha này sao? Nếu còn sống, nhiều năm như vậy sống không thấy mặt chết không thấy xác, cũng không biết trở về thăm người nhà của mình, bây giờ ngay cả họ của mình là gì cũng quên sao!?”
Trong lòng Từ Từ Niên cười lạnh một tiếng, hay cho một câu sống không thấy mặt chết không thấy xác, ban đầu ông chỉ cần tốn chút sức lực, cũng biết tôi vốn dĩ không chết, nhưng người làm cha như ông đã làm cái gì!?
“Tôi họ Trần, tên là Trần Quân, không phải con trai của ông, ông đến quán ăn của tôi gây chuyện tôi có thể không truy cứu…….Tôi không có sở thích gặp ai cũng gọi ba.”
Từ Kiến Quốc ho dữ dội, ngón tay có hơi run rẩy.
Bỏ đi lợi ích của Từ gia không nói, giờ ông ta cũng lớn tuổi rồi, thật sự rất muốn có con trai bầu bạn bên mình, hiển nhiên Từ Tân Niên đã khiến ông ta hết sức thất vọng, mỗi lần tỉnh mộng lúc nửa đêm sẽ đều nhớ đến con trai cả, hôm nay biết cậu còn chưa chết, trong lòng cũng mong đợi cậu quay trở về nhà.
Ông ta khẽ thở dài, viền mắt có hơi đỏ, “Cha biết….Con cảm thấy có lỗi với ông nội của con, không còn mặt mũi để quay về nhà, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, con cũng đã chịu nhiều đau khổ, cha không còn oán hận con nữa."
Từ Từ Niên giận đến bật cười, cậu quả thật không có chút xíu tình cảm nào đối với người cha này, trừ cho cậu cơ thể này ra, ông ta còn cho cậu thứ gì?
Hồi đó tùy tiện cả tin Từ Tân Niên, thậm chí không nói giúp mình lấy một câu đã tống cậu vào trong ngục giam, như vậy ông xứng nhắc đến ông nội sao?
"Tiên sinh đủ rồi! Tôi cảm thấy ông rất quái lạ, cứ nói đi nói lại mấy chuyện mơ hồ, một câu tôi cũng không hiểu, nếu ngài còn gây chuyện nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đến để giải quyết."
Lúc này bác Trương bên cạnh không nén được tức giận, mở miệng nói, "Đại thiếu gia, sao cậu có thể như vậy? Lão gia ông ấy....Thân thể đã không khỏe, cậu nói nhẹ nhàng với ông ấy chút thì có làm sao? Thời điểm lão gia ăn tết, luôn cầm hình cậu nhìn, mong đợi một ngày cả nhà có thể đoàn tụ, cậu như vậy, quả thật quá bất hiếu!"
Nghe lời này Từ Từ Niên thiếu chút nữa bật cười, nếu như trước kia không chính tai nghe được chuyện Từ Kiến Quốc đã làm với cậu, có lẽ cậu còn nguyện ý tin tưởng người cha không quen biểu đạt tình cảm này của mình, không đúng, bây giờ đã mềm lòng rồi.
Từ Kiến Quốc chưa bao giờ xem cậu là con trai, cậu cần gì phải coi ông ta là cha? Nhiều năm như vậy, coi như có nuôi một con chó cũng sinh ra cảm tình, trước kia Từ Kiến Quốc từ bỏ cậu, chứng minh cậu còn không bằng một con chó, vậy cậu cần gì phải trở về Từ gia sống như một kẻ hèn?
"Nếu thân thể không khỏe thì phải nhớ làm nhiều việc thiện, chạy đến quán ăn nhỏ của tôi gây chuyện thì có ích lợi gì?" Cậu cười nhún vai một cái, mặt đầy bất đắc dĩ nhìn hai người trước mặt.
"Mày---------!" Từ Kiến Quốc không dám tin người con trai từng luôn kính trọng ông ta lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, lúc này tức giận ho khan mãnh liệt, nâng tay muốn cho cậu một bạt tai.
Từ Từ Niên nắm lấy cổ tay của ông ta, quay đầu về phía người đang xem náo nhiệt ở phía sau lưng nói, "Các quý khách đều nhìn thấy, là vị tiên sinh này ra tay trước, cơm nước xong không chịu trả tiền lại ra tay đánh người khác, còn muốn tôi nhận ông làm cha, thần trí ông có ổn không? Nhìn ngài cũng không phải loại người không trả nổi tiền cơm, làm như vậy là có ý gì?"
Từ Kiến Quốc giận đến xanh cả mặt, một chút sức lực cũng không còn, ngã ngồi xuống ghế, bác Trương bên cạnh vội gào lên, "Gọi vệ sĩ vào đây! Lão gia xảy ra chuyện!"
Mấy tên vệ sĩ áo đen bước từ trên xe xuống, chạy thẳng vào quán ăn, Từ Từ Niên cười lạnh, không mảy may sợ hãi chút nào, quay đầu vẫy vẫy tay nói, "Tiểu Mậu, báo cảnh sát, tôi ngược lại muốn xem một chút, đến tận cửa quán người khác gây chuyện, còn có vương pháp hay không?"
La Tiểu Mậu cười trên sự đau khổ của người khác, liếc nhìn Từ Kiến Quốc đang tức giận đến run rẩy, đáp một tiếng liền lấy điện thoại ra, lúc này đột nhiên truyền đến tiếng chạy bộ, cùng âm thanh mềm mại "Ba ba, ba đang ở đâu", ngay sau đó là một bóng dáng tròn vo ló đầu vào khe cửa, đuổi theo sau là một người phục vụ.
Oa Oa thấy tình hình trước mắt thì sợ hết hồn, yếu ớt nhìn Từ Kiến Quốc một cái, tiếp đó vội vàng trốn bên chân Từ Từ Niên, nhìn có hơi sợ.
"Ba ba.....ba đang làm gì vậy?"
Từ Từ Niên vốn giao nhóc con này cho mấy người phục vụ trông nom, không nghĩ Oa Oa sẽ chạy đến chỗ này, nhất thời không biết phải giải thích thế nào, sờ đầu nhỏ của bé nói, "Ba không làm gì cả, đang nói chuyện quan trọng với người khác, trẻ con đừng có chen vào, ngoan ngoãn cùng chú dì khác ra ngoài chơi đi."
Oa Oa mếu máo, lại nhìn thấy sắc mặt không có ý tốt của Từ Kiến Quốc, vẫn nắm chặt tay cậu không buông, "Nhưng......cảm giác.....rất đáng sợ."
Từ Từ Niên không biết phải làm sao, ra hiệu với La Tiểu Mậu, bảo hắn bế Oa Oa ra ngoài trước, kết quả Từ Kiến Quốc nhìn chằm chằm Oa Oa, đột nhiên trợn lớn hai mắt, ngẩng đầu hỏi, ".....Đứa nhỏ này là con trai của con?"
"Đúng vậy, tôi kết hôn rồi thì đương nhiên sẽ có con, ngay cả chuyện này lão tiên sinh cũng phải hỏi đến?" Sắc mặt Từ Từ Niên không đổi, thấy Oa Oa không chịu đi, dứt khoát ôm bé con vào lòng.
Từ Kiến Quốc sợ ngây người, ngực phập phồng lên xuống, dựa vào bác Trương đỡ dậy, không dám tin hỏi, "Đứa bé này....là con sinh?"
Từ Từ Niên cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Từ Kiến Quốc, "Thế nào, ngài gây chuyện muốn đánh người thì thôi đi, bây giờ còn bôi nhọ đứa bé không phải là con trai ruột của tôi, ý muốn nói vợ tôi cho tôi đội nón xanh sao? Ngài rốt cuộc có ý đồ gì?!"
Lời nói này rất mơ hồ, Từ Kiến Quốc cho là Từ Từ Niên đã lấy vợ sinh con, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Oa Oa.
Ông ta chưa từng nghĩ Từ Từ Niên có thể sống được, càng chưa từng nghĩ với căn bệnh đồng tính luyến ái này của cậu lại có thể lấy vợ, sinh ra một đứa con trai trắng trẻo mập mạp như vậy, thứ mà ông ta mong Từ Tân Niên có được, vậy mà người con trai cả lại làm được.
Nhất thời không biết trong lòng có mùi vị gì, đả kích lớn này khiến ông ta không nói được lời nào, ông ta chỉ muốn có một đứa cháu trai, nhìn bóng dáng tròn xoe của Oa Oa, ông ta không kiềm chế được bước lên, giơ tay muốn bế.
Oa Oa theo bản năng hoảng sợ hô to một tiếng, chôn đầu vào lồng ngực Từ Từ Niên, "Ông lão này thật đáng sợ! Không muốn ôm....Oa oa oa.....Ba ba đừng đưa con cho ông ta!"
Có lẽ là do cha con tâm linh tương thông, hoặc là trẻ con thiên tính phân biệt được thiện ác, đối với ai Oa Oa cũng vui vui vẻ vẻ cười nói, lần đầu tiên thấy cậu bé cự tuyệt một người như vậy, thậm chí còn đến mức sợ hãi.
Từ Từ Niên thở dài trong lòng, xoa đầu bé con, quay đầu nói với Từ Kiến Quốc, "Tiên sinh, xin ngài tự trọng, đừng hù dọa con trai tôi."
"Ta......chỉ muốn ôm một cái. Từ Niên, ba nuôi con lớn như vậy, ngay cả cháu trai con cũng không cho ta chạm vào sao?"
Từ Từ Niên mặt không cảm xúc, lẽ phép mở miệng nói, "Xin lỗi, đứa trẻ còn quá nhỏ, sợ người lạ."
Bầu không khí nhất thời trùng xuống, Từ Kiến Quốc vừa giận vừa đau lòng, dựa vào ghế ho khan kịch liệt.
Từ Từ Niên thấy bộ dạng này của ông ta cũng không nảy sinh chút đồng cảm nào, dặn dò La Tiểu Mậu giao nơi này cho cảnh sát xử lý xong, bế Oa Oa xoay người bước ra cửa.
Từ Kiến Quốc chưa từ bỏ ý định, giơ tay muốn gọi cậu lại, lúc này cửa sổ bên cạnh đột nhiên mở ra, một cây gậy đập về phía đầu ông ta, bác Trương hoảng sợ da đầu tê rần, vội vàng che chắn cho Từ Kiến Quốc, nhưng cây gậy lại đập vào chân Từ Kiến Quốc, làm ông ta ngã xuống bàn bên cạnh.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều phản ứng không kịp, chú Chung đột nhiên lảo đảo xông vào, trên tay còn cầm một bình hoa, "Từ Kiến Quốc, mẹ nó, ông còn mặt mũi đến quán ăn Triệu gia của chúng tôi à! Hôm nay tôi sẽ vì đại tiểu thư, đánh chết tên bạc tình bạc nghĩa như ông!"
Danh Sách Chương: