• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Hoạ Y Nhược Vũ

Bệnh viện tan ca lúc 5h30, cả tòa nhà không có nhiều bác sĩ, chỉ có phòng cấp cứu ở tầng một và khoa nội trú phía sau là có bác sĩ trực.

Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, phòng khám bệnh không còn một ai, chỉ có một tia sáng yếu ớt lộ ra từ phòng siêu âm B.

"Vào đi, bây giờ bác sĩ và y tá đều tan làm hết rồi, không ai đến đâu." Triệu Duệ mở cửa, lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa, bật máy tính và thiết bị lên một cách thuần thục.

Từ Từ Niên dắt Oa Oa bước vào, xoay người đóng cửa lại, trong lòng vẫn có chút bất an, gương mặt bị ánh sáng của thiết bị chiếu xanh biếc, vẻ mặt cực kỳ lúng túng.

Không thấy động tĩnh gì, Triệu Duệ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Từ Từ Niên đang đứng bất động ở cửa, không khỏi bật cười, "Không ngờ cậu lại căng thẳng đấy? Tôi còn tưởng với tính cách của cậu sẽ không bao giờ mất bình tĩnh chứ, ngồi đi, có em bé đứng lâu không tốt cho sức khỏe đâu".

"Có em bé là sao ạ?" Oa Oa nghe cái hiểu cái không, ngẩng mặt lên hỏi ba.

Từ Từ Niên bị con trai hỏi, vẻ mặt càng thêm phức tạp, cho tới bây giờ cậu vẫn cảm thấy mọi chuyện xảy ra có chút hư ảo.

Vốn dĩ cậu dẫn Oa Oa đi khám sức khỏe, nhân tiện mình cũng kiểm tra luôn, cuối cùng mơ hồ thế nào lại gặp Triệu Duệ, còn bế theo một đứa trẻ đi kiểm tra loại chuyện này.

"Em bé nghĩa là sau này cháu sẽ có một em trai hoặc một em gái nhỏ đó."

Triệu Duệ cười thản nhiên nói, bị Từ Từ Niên vội vàng cắt ngang, lo lắng giải thích, "Có nghĩa là nếu hôm nay Oa Oa ngoan ngoãn, sau này vào nhà trẻ sẽ có rất nhiều bạn, em trai và em gái nhỏ."

"Thật không ạ? Vậy con muốn ôm em trai và em gái nhỏ ngủ, cho em ăn bánh đậu con thỏ nhỏ." Oa Oa vui mừng mở to mắt, háo hức thể hiện mình là anh hai.

Từ Từ Niên nói đôi ba câu dỗ bé con nghe lời, ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh ăn đồ ăn vặt, mải nghĩ chuyện vui ở nhà trẻ, chẳng mấy chốc quên hỏi thêm.

Thở phào nhẹ nhõm, Từ Từ Niên ngẩng đầu lên, áy náy nói: "Bác sĩ Triệu, Oa Oa còn quá nhỏ, tôi không muốn để nó biết chuyện ghê tởm như vậy, xin anh...sau này đừng nhắc đến với Oa Oa nữa, cảm ơn anh."

Triệu Duệ cười, dùng bông tẩm cồn khử trùng máy siêu âm, "Sao cậu còn xấu hổ như ba năm trước vậy, đứa nhỏ rồi cũng có thể mua nước tương*, sớm muộn gì cũng phải cho nó biết, tôi đỡ đẻ cho cậu còn không cảm thấy ghê tởm, Oa Oa là con ruột của cậu, sao có thể ghét bỏ cậu được?"

*Mua nước tương ( tiếng Trung: 打酱油/dǎ jiàngyóu/ là một thuật ngữ mạng tại Trung Quốc, nghĩa đen là mua nước tương.

Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "người qua đường".

Ví dụ như,

不用在意我, 我来打酱油的.

Ý là, "Hông cần để ý đến tui đâu, tui chỉ ra ngoài mua nước tương thôi!" hay "Hông cần để ý đến tui đâu, tui chỉ là người qua đường thôi!"

Nhắc đến chuyện năm đó, Từ Từ Niên vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt, nhiều năm qua đều tự động xóa đi ký ức này, không muốn nhớ tới mười tháng kinh khủng nhất kia, nhưng những lời nói của Triệu Duệ vẫn khiến cậu rơi vào hồi tưởng.

Năm đó mới ra tù không lâu, cậu làm việc ở công trường, chẳng mấy chốc bụng to lên, lúc đó cậu thực sự rất hoảng sợ, dù bình thường có bình tĩnh đến đâu thì nhất thời cũng không chịu nổi đả thích này.

Một người đàn ông, sau khi ngủ với người đàn ông khác một lần, không hiểu ra sao lại có thêm một đứa bé, khiến cậu mỗi lần nghĩ đến điều này cũng phải dựng cả tóc gáy, hận không thể trực tiếp moi bụng mình ra.

Nhưng cậu không xuống tay được, chỉ có thể xin nghỉ việc, tùy tiện tìm một căn phòng trống để lên kế hoạch, lúc đó cậu gặp được La Tiểu Mậu, hai người suốt ngày thấy mặt nhau, bí mật sớm bị phát hiện.

Tiểu Mậu là người vô tư, mặc dù hắn cũng ngạc nhiên, nhưng lòng dạ rất tốt, không coi thường cậu, ngược lại còn giúp cậu tìm cách.

Nhưng hai người đàn ông, kết hôn cũng chưa, ngay cả phụ nữ sinh con họ còn chưa từng nhìn thấy, huống chi một người đàn ông sinh con.

Nhìn thấy bụng của mình ngày một lớn, hoàn toàn không thể che đậy được, Từ Từ Niên nói với La Tiểu Mậu, bất kể cuối cùng có xảy ra chuyện gì, cậu giúp tôi mổ bụng, nếu quả thật có đứa trẻ thì lấy nó ra đưa tôi đến bệnh viện, lúc đó vô luận sống hay chết phụ thuộc hết vào vận may của tôi.

Nhưng La Tiểu Mậu không nói lời nào, hắn ngay cả gà còn chưa từng giết, bảo hắn cầm dao mổ bụng bạn của mình, chẳng khác gì tự tay giết người.

Từ Từ Niên tính tình cứng cỏi, căn bản không sợ chết, cố thuyết phục hắn nhiều lần nhưng đều không có kết quả, cuối cùng La Tiểu Mậu khóc lóc vứt hết dao trong nhà đi, giám sát cậu 24/24h, tuyệt đối không cho phép cậu thực hiện phương án này.

Từ Từ Niên hết cách, đã hơn tám tháng rồi, chưa biết làm thế nào để sinh đứa trẻ, trong nỗi tuyệt vọng cậu nổi lên ý định tự mình ra tay.

Ngày đó cậu lên mạng, muốn giấu La Tiểu Mậu mua một con dao giải phẫu, trong lúc vô tình vào một diễn đàn y học có rất ít người, bên trong có một bài đăng nhận rất nhiều lời mắng mỏ, tiêu đề rất kỳ quái: 【Nhận sinh đẻ, chỉ nam / song tính】

Không ít người chế nhạo, chửi rủa trong bài đăng đó, LZ thần kinh, LZ ng* ng*c +10086, LZ trong não có hố, từ bỏ trị liệu...

Bài đăng cả trăm bình luận, đến cuối cùng trực tiếp thành một dãy câu chữ điên cuồng: LZ c*t khỏi diễn đàn, tiết học vệ sinh sinh lý tiểu học còn chưa đạt yêu cầu, vậy mà vẫn không biết ngại tới trà trộn vào diễn đàn y học.

Nhưng từ đầu đến cuối, chủ bài đăng đều không xuất hiện, nội dung bài đăng chỉ có mỗi cái địa chỉ email rỗng tuếch, ngoài ra không còn gì cả, chế giễu xong mọi người giải tán, chỉ còn Từ Từ Niên nhìn chăm chú bài đăng này, đầu óc trống rỗng.

Có lẽ là do thực sự không còn đường nào khác, cũng có thể do tâm lý muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, ma xui quỷ khiến, cậu đã gửi cho chủ bài đăng một email, trong đó chỉ có bốn chữ: 【Nam, xin giúp đỡ】

Sau khi để lại thông tin liên lạc, hơn nửa tháng sau cũng không nhận được hồi âm, Từ Từ Niên tự cười nhạo chính mình, ai bảo mày tin vào mớ hỗn độn này, biết chủ bài đăng lừa người, còn vội vàng tin để rồi bị người ta đùa bỡn.

Than thở một tiếng, cậu tiếp tục vắt óc ra tìm cách giấu La Tiểu Mậu, tự mình động dao, kết quả kéo dài hơn một tháng, khi cậu nhận được email trả lời của Triệu Duệ thì chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa thì sinh.

Khi đó Từ Từ Niên hỏi hắn, "Tại sao anh lại khẳng định rằng trên đời này có đàn ông có thể mang thai?"

Triệu Duệ cho một đáp án rất tinh tế, "Gen của con người vốn tràn ngập đủ kiểu đủ loại bí ẩn, trên mặt di truyền học, không thể dùng lệ thường cho rằng là chân lý. Cũng tựa như việc cho rằng dị tính mới có thể yêu nhau, đồng tính mà yêu nhau thì là một giống loài khác phản nhân loại, phản khoa học, đổi sang góc độ khác mà nói, đồng tính cũng có thể nói tình cảm dị tính là bất thường. Cho nên trên thế giới này không có cái gì là tuyệt đối cả, tôi tin trên phương diện gen và di truyền nhất định cũng tồn tại loại 'giống loài khác' này, chỉ là có được con người phát hiện ra hay không thôi."

Từ Từ Niên không hiểu những thứ này, cậu chỉ quan tâm nếu như giao mình và con cho một người như vậy có thể an toàn hay không, "Anh nói mình là bác sĩ, vậy chuyên môn của anh là gì?"

Triệu Duệ cởi mở cười một tiếng, "Chức vụ của tôi là nghiên cứu tiết niệu, di truyền và sinh sản là sở thích ngoại khóa của tôi."

Một câu nói đã trực tiếp cắt đứt suy nghĩ hợp tác tiếp giữa Từ Từ Niên với anh ta, và chỉ coi những việc đã trải qua như là câu chuyện hiểu nhầm.

"Xin lỗi bác sĩ Triệu, thà rằng giao hai cái mạng này cho một người không có chuyên môn còn hơn, chứ sau khi bị mất mạng còn phải bị anh coi như đối tượng làm nghiên cứu, vậy tôi tình nguyện tự mình ra tay lấy đứa bé ra ngoài."

Ném xuống lời này, cậu xoay người rời đi, Triệu Duệ cũng không tức giận, cười để lại phương thức liên hệ của mình, nói kiểu gì cậu cũng sẽ cần tôi, nhưng lúc ấy Từ Từ Niên hoàn toàn không coi trọng.

Tròn mười tháng, trì hoãn thêm một ngày cũng không được, Từ Từ Niên cảm nhận được đau đớn giống như xé rách, máu loãng phía dưới ào ào chảy ra, nằm ở trên sàn không nhúc nhích.

Cậu không biết đợi chờ mình sẽ là gì, có lẽ thân thể như này đã định trước phải chết sớm, cho cậu bộ phận bất thường của phụ nữ, lại không cho cậu con đường có thể sinh sản, chẳng khác gì là bóp nghẹt đứa bé đang sống trong bụng, cũng khiến cậu mất mạng theo.

Đáng tiếc Từ Từ Niên cậu từ trước tới giờ không tin mệnh, cũng chưa từng nhận thua, mò lấy cái kéo trên bàn muốn cắt mổ bụng của chính mình, bị La Tiểu Mậu vừa khóc vừa tát cậu một bạt tai, "Cậu muốn chết cũng không ai cản cậu, nhưng cây kéo này của cậu không nặng không nhẹ hạ xuống, ngộ nhỡ đâm tới đứa bé, kiên trì mười tháng này của cậu tính là gì hả? Cậu muốn chết, còn muốn kéo theo đứa nhỏ, vậy thì khi đó cậu còn giữ lại nó làm gì!?"

Cái kéo trong tay đập xuống đất, Từ Từ Niên hoảng hốt rồi, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sợ hãi.

Bệnh viện không thể đi, không thể cứu được con, chết cũng không được mà sống cũng chẳng xong...Rốt cuộc cậu phải làm thế nào đây?

Máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài, bụng chuyển động kịch liệt, giống như đang lặng im nói ra đau khổ của chính mình, Từ Từ Niên chống đỡ một chút sức lực cuối cùng, tìm ra danh thiếp của Triệu Duệ, siết chặt nhét vào trong tay La Tiểu Mậu.

Cậu thông suốt, La Tiểu Mậu nói đúng, đã kiên trì mười tháng rồi, có lẽ kiểu gì cũng là chết, vì sao không cho đứa bé và bản thân một cơ hội cuối cùng chứ?

Về việc được đưa đến phòng khám tư nhân của Triệu Duệ như thế nào, ấn tượng của Từ Từ Niên đã vô cùng mơ hồ, cậu chỉ nhớ bản thân bị trực tiếp đẩy lên bàn phẫu thuật, từ vị trí dưới bụng rạch lên một đường mở ra, nhớ đến bàn tay Triệu Duệ đầy máu tìm kiếm trong bụng mình, cũng nhớ được dáng vẻ Oa Oa được lấy ra ngoài toàn thân thẫm máu...

Khi đó, lần đầu tiên nhìn thấy bé con, lần đầu tiên trong đời cậu bật khóc.

"Tỉnh lại đi, nghĩ cái gì vậy, sao ngẩn người ra thế?"

Tiếng Triệu Duệ kéo thần trí Từ Từ Niên trở lại, cậu nghiêng đầu nhìn nhóc con ngồi trong góc đang ngoan ngoãn tự chơi một mình, giống như xúc động khôn nguôi nói một tiếng với Triệu Duệ, "Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, cậu có thể xem như là đột phá to lớn trong lịch sử nghiên cứu khoa học của tôi, năm đó tôi còn bắt cậu làm giả thiết đề án, lấy được bằng tiến sĩ di truyền học, phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng."

Triệu Duệ nâng mắt kính, cười ôn hòa, vỗ vỗ xuống giường bên cạnh nói, "Mau nằm xuống đi, để cho tôi nhìn thử xem trong bụng cậu có cái gì, năm đó chưa nhìn thấy hình dáng phôi thai của Oa Oa, làm tôi tiếc đến hơn nửa năm đấy."

Từ Từ Niên bị chọc cười, vén áo lên nằm thẳng xuống, trên bụng bị bôi chất dịch lỏng trong suốt, máy kiểm tra dưới sự điều khiển của Triệu Duệ đặt lên bụng cậu, nhiệt độ lạnh buốt khiến khiến cậu vô thức run rẩy, luôn hơi kinh hồn bạt vía, lại vừa sợ vừa có chút mong chờ, nếu như thật sự "trúng độc đắc", vậy nhóc con sẽ có dáng vẻ như nào?

Hít sâu một hơi, cậu ổn định cảm xúc, tùy tiện tìm một chủ đề để cho bản thân thả lỏng, "Nói mới nhớ vẫn chưa hỏi anh, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này."

Triệu Duệ chậc chậc hai tiếng, "Cái này gọi là nghiệt duyên, lúc tôi mở phòng khám nhỏ gặp phải cậu đang mang thai, bây giờ vào bệnh viện rồi, lại gặp lại cậu cũng vẫn mang thai, cậu có thể cho tôi thấy trạng thái bình thường của cậu được không?"

Từ Từ Niên bị chọc giận mà cười, cầm lấy hạt quả Oa Oa ăn còn thừa lại ném anh ta.

"Ấy ấy, đừng động đừng động, không nhìn được Oa Oa thứ hai bây giờ."

Triệu Duệ tránh tới tránh lui, màn hình cũng lung lay trái phải theo anh ta, lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hai người lập tức im bặt, đợi đến khi tiếng bước chân rời đi lại nhịn không được liếc mắt nhìn nhau bật cười.

"Đúng rồi, tôi quên mất không hỏi anh, một bác sĩ khoa tiết niệu như anh sao biết đỡ đẻ cho người khác? Có phải khi đó anh coi tôi là tiêu bản, cho nên không thèm nhìn một cái đã cắt một dao trên bụng của tôi?"

Từ Từ Niên vẫn còn cảm thấy khẩn trương, giống như là học sinh đợi thành tích bài thi, khiến cậu không nhịn được gợi chuyện một lần nữa.

Triệu Duệ cười một tiếng, "Năm đó câu chưa nghe tôi nói xong đã xoay người rời đi, đương nhiên không biết tổ tiên ba đời nhà tôi cho ra năm chuyên gia phụ khoa, tôi chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy ngoài đường rồi chứ."

Từ Từ Niên cười theo, "Vậy đúng ra tôi nên cảm ơn cả nhà anh rồi."

"Không cần khách khí, bạn cũ, cái thai này giảm giá hữu nghị 22% cho cậu."

Từ Từ Niên cười gập bụng, "Thầy lang như anh ngay cả chứng nhận đỡ đẻ còn không có, vậy mà vẫn không biết ngại đòi tiền tôi? Lần này có con hay không còn khó nói đây, anh đừng có lừa bịp tôi."

"Có, nó ở đây, ngay tại đây." Ánh mắt Triệu Duệ sáng lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt màn hình, nhếch khóe miệng.

Từ Từ Niên ngây ngẩn cả người, há to miệng không dám tin, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, nhỏm người dậy muốn nhìn màn hình.

"Đừng nhúc nhích, động một cái là không thấy được nữa, bây giờ nó rất khỏe, có phải khoảng chừng hai tháng rồi không? A, tim thai của nó đang đập này."

Từ Từ Niên không biết nên phản ứng thế nào, duỗi tay sờ sờ bụng mình, vẫn cứ cảm thấy khó mà tin nổi.

Lần mang thai Oa Oa, cậu giống như là dò đá qua sông, hoàn toàn không rành mấy chuyện này, cũng như chưa từng làm kiểm tra xét nghiệm gì cả, có thể giữ lại cho Oa Oa một mạng, cậu đã muốn cảm ơn trời đất rồi, nhưng hiện tại cậu lại được bác sĩ thông báo mình có em bé, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả tim thai, loại cảm giác vi diệu này khiến cậu lập tức cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn một chút, giống như có một loại tương tác tinh tế nào đó với bụng của mình.

"Oa... Giống một viên Đậu Đậu."

Oa Oa không biết từ khi nào đã tiến đến gần, kiễng chân nhìn vào màn hình, một khoảng tối đen như mực, nhóc con không nhìn ra gì cả, nhưng hình tròn nhỏ nhỏ kia rất rõ ràng, nhìn mềm mại, có vẻ sờ sẽ rất thích.

"... Bây giờ Đậu Đậu đang ở trong bụng của ba hả?" Nhóc con liếc nhìn màn hình, quay qua nhìn bụng Từ Từ Niên, rồi lại nhìn vào màn hình, đầy ngạc nhiên.

"Đúng rồi, bây giờ em đang ngủ ngáy khò khò trong đó, cháu thích em không?"

Lời nói của Triệu Duệ khiến Oa Oa há hốc mồm, gật đầu lia lịa, cúi người về phía bụng của Từ Từ Niên với vẻ mặt mong chờ, vươn đôi tay mũm mĩm của mình ra, mong đợi nhìn Từ Từ Niên, "Ba ba... Con có thể sờ Đậu Đậu một cái được không?"

Từ Từ Niên có chút xấu hổ, trên mặt không nhịn được hơi ửng hồng, cầm bàn tay nhỏ đang làm loạn của con trai mình xuống, "Đừng lộn xộn, bên trong không có gì cả, chú đang lừa con thôi. Ba đang kiểm tra sức khỏe, chuyện này là bí mật, con không được nói ra ngoài biết không?"

"Nhưng ba của nhà người ta không có Đậu Đậu trong bụng, nhà mình có, tại sao không thể nói ạ? Có phải bởi vì sau khi Đậu Đậu lớn lên sẽ biến thành cây Đậu Đậu, chui ra khỏi miệng ba không?"

Tên nhóc lại thành công nói trúng trọng điểm, sắc mặt Từ Từ Niên đen lại, Triệu Duệ không nhịn được cười thành tiếng.

"Cũng bởi vì nhà chúng ta có, nhà người khác không có, cho nên mới là bảo vật. Nếu nói ra, bảo bối sẽ mất đi, con nỡ sao?"

Oa Oa ủ rũ, đứng chụm chân, đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề hơn, không chỉ phải bảo vệ đồ ăn vặt mà còn phải bảo vệ Đậu Đậu trong bụng ba, ngộ nhỡ một ngày nào đó không cẩn thận lỡ nói ra, biết phải làm sao đây?

Nhóc con mếu máo, ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói: "Ưm... Nói ra sẽ biến thành cây Đậu Đậu sao ba?"

Từ Từ Niên trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, nếu có cây Đậu Đậu mọc trong miệng của ba, sau này sẽ không thể mua đồ ăn vặt cho con được nữa, chú Thành cũng sẽ bị dọa sợ, cả đời này không đến nhà chúng ta nữa."

"(⊙o⊙)!?" Oa Oa bị sốc, choáng váng nghe như sấm nổ giữa trời quang, nghiêm trọng đến vậy sao.

Không có đồ ăn vặt còn có thể lén khóc thầm, nhưng không có ba ba và Thành Thành, chỉ còn lại một mình mình...

Nhóc con vừa nghĩ tới sau này không có ba ba và Thành Thành để ôm nữa, tức khắc đau lòng, phồng má bất ngờ đổ nhào vào lòng Từ Từ Niên, với hai bàn tay ngắn ngủn ra bảo vệ bụng cậu, "Oa Oa sẽ bảo vệ Đậu Đậu, tuyệt đối sẽ không nói ra, Thành Thành cũng không nói."

"Ngoắc tay." Bé vùi đầu, duỗi ngón tay nhỏ ra, nét mặt nghiêm túc, cảm thấy mình đảm nhiệm trọng trách thật lớn.

Từ Từ Niên mỉm cười ngoắc tay với bé, cuối cùng cũng lừa được con trai cả, Triệu Duệ ở bên cạnh, cười ngã nghiêng ngã ngửa, đặt giấy siêu âm vào trong tay Từ Từ Niên, "Mặc dù tôi không biết bạn trai của cậu là ai, nhưng lúc này không phải cả gia đình bốn người nên đoàn tụ sao? Đưa hắn xem cái này, hắn sẽ rất vui."

"Chuyện này... Để nói sau đi." Từ Từ Niên nhìn đốm nhỏ trong giấy siêu âm, dùng tay phải sờ bụng, nét mặt nửa vui nửa buồn.

Triệu Duệ thấy sắc mặt của cậu không tốt, lại nghĩ đến tình cảnh ba năm trước của Từ Từ Niên, tự biết mình lỡ lời, "Xin lỗi... Tôi tưởng hai người đã ở cùng một chỗ với nhau rồi."

"Không phải là vấn đề này." Từ Từ Niên lắc đầu, vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc lớn, "Tôi chỉ là... chưa biết phải nói thế nào với anh ấy."

Đứa bé này đến đột ngột quá, cậu chưa chuẩn bị tâm lý gì cả, thật sự cậu rất thích trẻ con, nhưng có một Oa Oa với cậu mà nói đã đủ mãn nguyện rồi, cậu vẫn nhớ như in lần mình sinh ba năm trước kia, cái cảm giác sống như không bằng chết đó, cậu không muốn đối mặt với nó một lần nữa.

Cậu là đàn ông, sao lại giống như đàn bà vậy, làm một cái "máy sản xuất"? Lần đầu tiên còn có thể nói là "sự cố", còn bây giờ thì sao? Một lần nữa lớn bụng, giống như rùa đen chui rúc không dám gặp người, thời gian này có bao nhiêu thống khổ, bào mòn tôn nghiêm và ý chí chỉ có mình cậu biết.

Lúc trước, cậu như nín thở để tồn tại, cũng là bởi vì biết mình phải sống, phải sống để báo thù.

Nhưng bây giờ Từ thị sắp phá sản rồi, huyết hải thâm cừu mà cậu muốn báo chỉ còn gần kề trong gang tấc, cậu có Cù Thành, Oa Oa, có tổ ấm và sự nghiệp mà cậu yêu thích, sao phải buông tất cả những chuyện này xuống, làm ổ ở nhà tính ngày đếm tháng để chuẩn bị sinh con chứ?

Hắn yêu Cù Thành, cho nên không hối hận khi sinh ra Oa Oa, nhưng tình yêu cũng có tôn nghiêm, vứt bỏ tôn nghiêm không sợ bỏ mình mất mạng, trả giá một lần là đủ rồi.

Nếu bây giờ nói tin này cho Cù Thành biết, cậu không cần đoán cũng có thể tưởng tượng ra được, tên "vô lại" đó sẽ bá đạo dừng hết công việc của cậu lại, gọi tất cả anh em trong bang Thanh Long đến, vây cậu ở nhà, cung phụng thức ăn ngon, hận không thể đem toàn bộ đồ tốt nhất đến cho cậu.

Loại chuyện này Cù Thành nhất định làm được, nhưng Từ Từ Niên lại không muốn như vậy.

Cậu thừa nhận rằng mình đúng là không biết tốt xấu, đổi là người khác nhận được đãi ngộ này của Cù Thành, phỏng chừng nằm mơ cũng cười ra tiếng, nhưng cậu không muốn loại bảo hộ canh phòng nghiêm ngặt này. Hai người đàn ông trưởng thành yêu nhau, tại sao người này phải bảo vệ người kia? Cho dù cậu có con, cậu cũng là một người đàn ông, loại quan hệ bất bình đẳng này cậu không muốn chút nào.

Cho nên khi cậu vẫn còn chưa cân nhắc kỹ, cậu không thể, cũng không dám nói với Cù Thành.

Triệu Duệ thấy sắc mặt cậu biến hóa khó lường, tưởng mình gợi nhắc đến chuyện thương tâm của cậu, nhất thời không biết nên nói gì, hẹn cậu đến văn phòng sau 5h30 chiều thứ 4 hàng tuần để tái khám, còn giải thích và dặn dò chú ý đủ thứ.

Từ Từ Niên cẩn thận lưu ý, chỉ cần "Đậu Đậu" ở trong bụng cậu một ngày, đó là trách nhiệm của cậu, cậu phải bảo vệ thật tốt, không thể để đứa bé này phải chịu khổ giống như Oa Oa.

Hai cha con rời khỏi bệnh viện, Từ Từ Niên cẩn thận cất tờ giấy siêu âm vào trong túi, đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên.

Khi nhìn thấy đó là số của Cù Thành, cậu hoảng sợ tay chân luống cuống, suýt chút nữa ném cả điện thoại, hít thở sâu vài cái rồi mới bắt máy.

Giọng nói trầm thấp của Cù Thành truyền đến, mang theo ý cười xấu xa nói, "Khổng tước, đang làm gì vậy?"

"Khụ... Dẫn Oa Oa đi... Ra ngoài chơi."

Cù Thành chậc chậc hai tiếng, "Chuyện này thật hay giả vậy? Giọng điệu của em không đúng, sao lại lắp bắp? Có phải có chuyện gì giấu anh không, chột dạ rồi?"

Trực giác tên vô lại này sao lại nhạy bén thế chứ?

Từ Từ Niên ho khan vài tiếng, cảm giác giấy siêu âm trong túi áo tựa hồ nóng lên, nóng đến hai chân đau, "Từ trước đến nay toàn là anh làm chuyện xấu, em chột dạ cái rắm, sao giờ lại nhớ gọi điện thoại cho em? Anh không phải xử lý công chuyện trong bang à? "

Cù Thành cười khẽ, nhướng mày thần bí khó lường, hạ giọng nói, "So với những chuyện trong bang, hiện tại trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn."

"Hả?"

Từ Từ Niên đang không hiểu gì, thì lại nghe thấy lời nói nghiền ngẫm của Cù Thành, "Vừa nãy Từ Tân Niên gọi điện cho anh, nói sẽ bán toàn bộ cổ phần của Từ thị trong tay mình cho Hào Đình, nhưng... hắn ta không biết bây giờ chủ tịch của Hào Đình không còn là anh nữa."

Đôi mắt Từ Từ Niên phút chốc mở to, Cù Thành cười, "Ông chủ Từ, nắm lấy cơ hội này nha, cái tên Từ Tân Niên này cũng thật là 'thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào'.

=================================

Chú ý từ tác giả: Những lý luận y học trong chương này đều là do tác giả bịa ra, đừng coi là thật nhé, các em gái chuyên ngành mong bỏ quá cho! (づ  ̄ 3 ̄) づ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK