• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Quán cà phê Tây Tư, 11 giờ trưa.

Nhạc Chiếu đến từ rất sớm, hắn mặc một cái áo khoác lông cừu màu nâu nhạt, cùng với chiếc sơ mi sọc xanh lam, lộ ra thân hình cao gầy, hắn ngồi ở gian bên trong, vừa khuấy cốc cà phê, vừa vô thức vân vê cúc áo trên cổ tay áo.

Lúc Từ Từ Niên đẩy cửa vào, vừa hay nhìn thấy cảnh này, Nhạc Chiếu vừa nhìn thấy cậu thì lập tức nở nụ cười, đứng lên đưa tay phải ra, "Anh Từ, anh đến rồi."

Ngoại hình hắn ta vốn đẹp mắt, một khi cười lên thì càng thêm rạng rỡ, so với hơn một tháng trước khi Từ Từ Niên nhìn thấy bộ dạng tàn tạ, chật vật tìm đường sống ở đầu hẻm, quả thực như hai người khác nhau.

Từ Từ Niên liếc nhìn hắn, cũng đưa tay ra, "Xin lỗi tôi đến muộn rồi, trong công ty xảy ra một số chuyện, khiến cho cậu phải chờ lâu."

Cậu cởi áo khoác trên người, bên trong mặc một cái áo sơ mi len dài rộng, tóc dài hơn một chút so với lúc trước, người cũng béo lên chút ít, ngay cả gương mặt có hơi mạnh mẽ sắc bén cũng dịu dàng đi rất nhiều, tôn lên mái tóc mềm mại, cả người giống như trẻ ra vài tuổi, khiến sắc mặt Nhạc Chiếu hơi đổi, sau đó lại cười lên, "Em cũng vừa mới đến mà thôi, không đợi lâu lắm đâu. Ngược lại phong độ anh Từ vẫn rất tốt, dù đã là người ở tuổi tứ tuần, nhưng càng ngày càng trẻ ra."

Một người đàn ông vừa mới qua tuổi 30, bị người khác hình dung thành "càng ngày càng trẻ", nghe kiểu gì cũng ra ý tứ châm biếm, giễu cợt, không phải Từ Từ Niên nghe không hiểu, nhưng cũng không muốn so đo với hắn, giả vờ không hiểu cười đáp, "Vẫn thua mấy người trẻ tuổi các cậu, ai đang yêu chắc chắn cũng không muốn tự cho mình là cổ hủ, chẳng qua cậu còn nhỏ, đợi đến khi cậu yêu đương rồi thì cái gì cũng biết."

Giọng điệu của cậu vô cùng ôn hòa, trên mặt vẫn mỉm cười nhưng lời nói ra lại giống như lưỡi dao quét lên mặt Nhạc Chiếu, thành công khiến hắn thay đổi sắc mặt.

Cái gì gọi là "Chờ đến khi cậu yêu đương rồi thì cái gì cũng biết"? Đây rõ ràng là đang châm chọc, cuối cùng hắn cũng không nắm được Cù Thành trong tay.

Hiệp thứ nhất, Từ Từ Niên chặn họng Nhạc Chiếu khiến hắn sững sờ, không thể nói ra một câu phản bác nào.

"Tiên sinh, ngài muốn uống chút gì không? Đây là thực đơn, mời ngài xem một chút."

Người phục vụ xuất hiện, phá vỡ im lặng giữa hai người, Nhạc Chiếu lại cong miệng cười lần nữa nói, "Anh Từ, em vừa mới gọi cà phê Blue Mountain ở đây rồi, mùi vị cũng không tệ, không khác lắm với lúc trước em uống ở Anh, anh có muốn thử chút không?"

Từ Từ Niên ngay cả thực đơn cũng không xem, trực tiếp ngẩng đầu nói với người phục vụ một câu "Cho tôi một cốc trà xanh", sau đó cười áy náy với Nhạc Chiếu, "Ngại quá, tôi không uống quen vị cà phê, hơn nữa gần đây có hơi mất ngủ, nên cũng sẽ không thử."

Tiểu Đậu Đinh đã bốn tháng rồi, cậu đã bỏ tất cả thuốc lá rượu bia cà phê, đương nhiên cũng sẽ không vì nể mặt Nhạc Chiếu mà tự vả, không cần thiết, cũng không có suy nghĩ đấy.

Nhạc Chiếu lấy lòng bị Từ Từ Niên không kiêng nể cự tuyệt hai lần liên tiếp, khiến mặt hắn thoáng chốc không nhịn được, ý cười trên mặt đã hơi biến dạng, ấn đường mang theo chút âu sầu, một lúc lâu sau mới thấp giọng mở miệng, "Anh Từ, có phải anh vẫn đang trách những lời em nói với anh vào ngày khai trương làng du lịch không?"

Ngón tay Nhạc Chiếu phủ lên mu bàn tay Từ Từ Niên, cặp mắt đẹp đẽ lộ ra ánh nhìn thành khẩn, "Em... thừa nhận, khi đó quả thực thích anh Thành, nhưng đó đều là chuyện trước kia rồi, bây giờ em đã phân chia mọi việc rõ ràng, chỉ coi anh ấy như anh lớn mà đối đãi, còn về những lời lúc đó, trong lòng em cũng rất hổ thẹn, huống hồ, lần này là anh cứu em, em nợ anh một mạng, hôm nay em thành tâm đ ến xin lỗi anh, anh có thể... đừng có thành kiến lớn với em như vậy được không?"

Người mở miệng nói câu đầu tiên mang gai nhọn đâu phải cậu, đúng chứ? Hơn nữa, nếu thật sự muốn nhắm mũi nhọn vào từng người nhớ nhung đến Cù Thành, không phải tự làm cho mình mệt ch*t hay sao?

Từ Từ Niên cảm thấy rất buồn cười, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, xua xua tay, "Cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý ghim cậu, tôi thật sự không thể uống cà phê."

"Chuyện khi đó cứu cậu, ngày đó bất kể là ai, tôi có thể giúp đều sẽ giúp, cậu cũng không cần cảm ơn tôi, còn như cậu và Cù Thành, nếu tôi thực sự hẹp hòi thì hôm nay cũng sẽ không ngồi ở đây gặp mặt cậu."

Nghe lời này, Nhạc Chiếu mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt mang theo nét cười, "Anh Từ, anh đồng ý tha thứ cho em thì tốt quá rồi, em sợ sau này trở về Thanh Nguyên rồi, không cách nào gặp được anh nữa, cho nên mới vội vã hẹn gặp anh."

Vừa dứt lời, người phục vụ bưng trà xanh đi tới, Nhạc Chiếu ân cần nhận lấy bình trà, đẩy thực đơn đến trước mặt Từ Từ Niên, "Anh xem, hai chúng ta chỉ mải lo nói chuyện, quên cả gọi món, em không quen nhà hàng ở đây, anh Từ anh chọn món đi, bữa này nói gì cũng phải do em mời."

Lần này, Từ Từ Niên không nói gì thêm nữa, cúi đầu nhìn thực đơn.

Nhạc Chiếu liếc nhanh nhìn cậu một cái, tiếp đó thuận tay nâng bình trà lên, "Uống chút trà nóng, chúng ta từ từ chọn."

Hắn pha một tách trà, dùng đầu ngón tay cọ xát lên vành ly vài lần, động tác rất nhanh, không đáng kể. Ngay lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra, hai vệ sĩ của bang Thanh Long bước vào.

Từ Từ Niên kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Sao các anh lại vào đây?"

"Trước đó anh Thành có lệnh, nói thành phố S dạo gần đây không được yên ổn lắm, sai chúng tôi thời thời khắc khắc đi theo anh, nếu không sẽ trừ lương tháng chúng tôi, anh Từ, anh đừng làm khó chúng tôi, anh và Nhạc Nhạc cứ ăn đi, xem chúng tôi như cây cột là được."

Hai vệ sĩ này cũng biết Nhạc Chiếu, vừa nói chuyện với Từ Từ Niên vừa nở nụ cười quen thuộc với Nhạc Chiếu.

Từ Từ Niên cười nhạo một tiếng, "Tên vô lại đó đúng là một bà mẹ già mà, được rồi, nếu đến rồi thì cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi, tiểu Nhạc cậu có để bụng không?"

Nhạc Chiếu đột nhiên bị một đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm, ngón tay khẽ run, sau đó cười lắc đầu, "Dĩ nhiên không rồi, mọi người đều là người một nhà cả."

Từ Từ Niên gật đầu cười, nhìn ly trà trong tay Nhạc Chiếu hỏi, "Đây là rót cho tôi hả? Cảm ơn cậu."

Vừa nói cậu đưa tay đón, thời điểm Nhạc Chiếu đưa cho cậu, ngón tay đột nhiên run một cái, ly trà đột nhiên rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh vụn, nước trà đổ ra lênh láng.

Hai người vệ sĩ giúp lau chùi, Nhạc Chiếu vội vàng đứng lên, vẻ mặt đầy áy náy nói, "Xin lỗi, xin lỗi, nước nóng quá, em không cố ý. Anh Từ, anh không sao chứ? Em gọi phục vụ đến lau."

"Đừng gấp, để tôi gọi bọn họ cho, nhìn cậu còn ướt hơn cả tôi, nhanh vào nhà vệ sinh lau đi."

Từ Từ Niên phất phất tay, Nhạc Chiếu vỗ tấm áo choàng lông bị nước trà đổ lên, vò đầu bứt tai bước ra khỏi phòng.

Lúc đi qua hành lang, hai người giống như khách đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Nhạc Chiếu đi ra, định đi vào phòng riêng, nhưng bị ánh mắt Nhạc Chiếu ngăn lại.

Hắn liếc nhìn về phía phòng riêng, nhẹ lắc đầu.

Một người trong số họ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay hắn, cau mày nghi ngờ, tại sao còn chưa ra tay?

Nhạc Chiếu lướt qua hai người bọn họ, sau lưng duỗi ra hai ngón tay, sau đó lắc đầu, bên trong còn có hai người, kế hoạch hôm nay đã bị hủy bỏ.

Đứng trước bệ rửa mặt, Nhạc Chiếu cẩn thận rửa tay, đặc biệt là kẽ hở giữa các móng tay, ẩn chứa rất nhiều bột trắng, lúc này tất cả đều bị ngâm trong nước rồi cùng nhau chảy xuống cống.

Rửa tay xong, hắn nhìn chằm chằm sắc mặt ảm đạm của mình trong gương, mím chặt khóe miệng, tạt chút nước lên mặt, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười, xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Lúc này hai người ở cửa đã biến mất, thời điểm Nhạc Chiếu đang định đẩy cửa đi vào, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại của Từ Từ Niên.

"Thứ 7 tuần tới anh có việc?"

Bởi vì hành lang rất yên tĩnh, cách âm của các phòng riêng không tốt, vào lúc này, thậm chí còn có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cù Thành phát ra từ ống nghe, "Ừ, thứ 7 tuần tới, trong bang sẽ tổ chức tiệc cho tiểu Nhạc, đến lúc đó mọi người trong bang đều phải đi. Chuyện này đã quyết định từ trước rồi, dạo này anh bận, không có thời gian đến bệnh viện thăm tiểu Nhạc, cảm thấy rất có lỗi với em ấy, bữa tiệc này nói gì cũng phải tham gia."

"Sao vậy, Khổng Tước, em hỏi việc này để làm gì?"

Từ Từ Niên cười nhẹ, lắc đầu nói, "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi. Tối thứ 6 tới, em gặp chủ tịch Trần của ngân hàng Rạng Đông. Em chưa gặp anh ta bao giờ, nghĩ khi anh còn là người đứng đầu Hào Đình hẳn cũng có mối quan hệ với anh ta, em với anh ta có chuyện cho nên muốn anh là người kết nối, giúp em xoay sở tình hình, nhưng nếu anh có công chuyện thì bỏ đi, em sẽ đến đó một mình."

Cù Thành phá lên cười qua điện thoại, "Ông chủ Từ, anh không phải là thần tài giàu có, em nói chuyện làm ăn kinh doanh với anh làm gì? Ngoan một chút, hôm đó anh sẽ cử thêm vệ sĩ đi theo em, lần này lỡ hẹn một lần vậy, lần sau trong bang không có việc gì, không cần biết em nói chuyện bàn công việc với ai, anh đều sẽ thành thành thật thật đi cùng em, như vậy được chứ?"

Từ Từ Niên cười theo, "Được rồi, đừng xem em như một đứa trẻ, em chỉ tự nhiên hỏi thôi, là người lớn rồi, không phải chỉ là bàn chuyện công việc thôi sao, em sẽ tự mình đi, mấy vệ sĩ kia của anh cũng không cần đi theo."

Vừa nói, Từ Từ Niên vừa vô ý liếc nhìn ra ngoài cửa, mái tóc dài che khuất nửa đôi mắt, ánh mắt cậu chỉ chăm chú vào bóng dáng mảnh khảnh ở cửa, sau đó liền nhanh chóng rời đi, thậm chí hai tên vệ sĩ bên cạnh cậu cũng không phát hiện.

Hai người mệt mỏi nhàm chán nói chuyện điện thoại một lúc, Từ Từ Niên cúp máy điện thoại, cửa phòng cũng cùng lúc mở ra.

"Tiểu Nhạc, cậu đã trở lại, đang chờ cậu đó."

Nhạc Chiếu sửng sốt một chút, sau đó cười hỏi: "Anh Từ, sao anh lại chờ em?"

Từ Từ Niên đưa tay giật mạnh chiếc áo len sáng màu đã bị dính nước trà của mình cho Nhạc Chiếu xem. "Chất liệu này rất dễ bị ố nên tôi phải nhanh nhanh đi tẩy một chút, nếu không sẽ bị hư mất."

"Vừa rồi tôi đã gọi món với người phục vụ, lát nữa đồ ăn sẽ được dọn ra. Cậu đợi tôi một chút. Tôi đi toilet, khi quay lại chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Nói đến đây, Từ Từ Niên đứng dậy, vội vàng bước ra cửa, đi qua Nhạc Chiếu, hai tên vệ sĩ theo sát phía sau, một lúc sau, trong phòng riêng chỉ còn lại Nhạc Chiếu.

Nhạc Chiếu đảo mắt nhìn quanh phòng, đột nhiên trên chỗ ngồi của Từ Từ Niên, hắn thoáng nhìn thấy cuộc điện thoại vừa nãy là của Cù Thành.

Từ Từ Niên bước đi vội vàng đến nỗi làm rơi cả điện thoại di động của mình. Điều này có được xem như là "đi mòn giày sắt, tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công" không?

Nhạc Chiếu khẽ nhếch miệng, ló ra nửa cái đầu, nhìn chằm chằm Từ Từ Niên cùng vệ sĩ biến mất ở phía góc hành lang, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, đi ba bước thành hai bước một phen cầm lấy điện thoại di động của Từ Từ Niên lên.

Màn hình đã bị khóa bởi mật khẩu, Nhạc Chiếu không thể truy cập vào được. Tất nhiên, hắn cũng không còn hứng thú, thậm chí còn càng chán ghét ghê tởm hơn khi nhìn và nghe thấy cuộc nói chuyện ngọt ngào giữa Từ Từ Niên và Cù Thành.

Nhạc Chiếu cảnh giác liếc nhìn xung quanh, khi chắc chắn rằng không có ai, hắn mở nắp pin điện thoại di động của Từ Từ Niên ra, lấy ra một thiết bị theo dõi siêu nhỏ đằng sau một nút trên khuy áo sơ mi và dán nó vào mặt bên trong của điện thoại di động.

Khi lắp pin vào, những thứ có kích thước bằng hạt gạo hoàn toàn bị chặn lại và không có manh mối nào cả. Nhạc Chiếu đã xác nhận điều đó nhiều lần trước khi đóng nắp pin và đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, cẩn thận xem xét về góc độ phương hướng, sau khi chắc chắn mọi thứ đã an toàn không có gì sơ hở, hắn ta quay người lại ngồi xuống chỗ của mình.

Cầm ly cà phê lên chậm rãi nhấp một ngụm, vẻ mặt Nhạc Chiếu tràn đầy vui sướng và thỏa mãn.

Từ Từ Niên bước vào phòng không được bao lâu, Nhạc Chiếu mỉm cười vẫy tay với cậu, "Anh Từ, cuối cùng anh cũng về rồi, món ăn đều dọn lên hết rồi. Nếu không ăn sẽ nguội mất. Chúng ta nhanh ăn thôi."

Từ Từ Niên gật đầu, nhìn thoáng qua điện thoại cố ý đánh rơi, ngồi trở lại vị trí, đem điện thoại nhét lại vào trong túi, cười đầy ẩn ý, ​​"Đương nhiên, đã đợi lâu như vậy, phải nhanh chóng ăn thôi..."

=============================

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK