Đi trên đường, đa số người đi lại đều sôi nổi nhìn chằm chằm Lạc Vũ, không ít thiếu nữ còn lấy di động ra chụp lén, điều này làm cho Tôn Minh Hạo đi bên cạnh Lạc Vũ cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
[Ký chủ, tui đã nói cậu sớm đi làm tóc đi, hiện tại nhìn xem, mê người cỡ nào, cao quý cỡ nào.
Chủ nhân của bổn hệ thống nên có bộ dạng thế này a!] - Trước đây, hệ thống không thích kiểu tóc mọt sách của Lạc Vũ, vốn dĩ có được 80 điểm nhan sắc, nhưng lại bị kiểu tóc kia che mất.
Một giống cái hoàn mỹ nên thể hiện vẻ đẹp, khí chất cao quý của mình ra bên ngoài, làm như vậy mới có thể thu hút được sự chú ý của những giống đực ưu tú, xuất sắc.
"Lạc Vũ, bộ đồ này cậu có định đổi không?" Tôn Minh Hạo nhìn bộ quần áo có chút ngắn của Lạc Vũ.
Bởi vì trước đó Lạc Vũ uống dịch cải tạo gien nên cao thêm vài cm, không chỉ có quần áo mặc hằng ngày mà tất cả quần áo trong tủ của cậu đều không quá vừa người.
Chỉ là Lạc Vũ không muốn người khác nhìn ra sự thay đổi của bản thân, nên mới không đổi quần áo mới.
"Tôi có thẻ hội viên kim cương của Địch Nhạc Tư, hoàn toàn miễn phí.
Cậu có thể tha hồ quẹt thẻ, tha hồ mà mua sắm, giờ chúng ta đi thôi." Tôn Minh Hạo quơ quơ tấm card màu đen hoa lệ trên tay.
Địch Nhạc Tư là một thương hiệu thời trang mới nổi trong vòng 5 năm trở lại đây, kiểu dáng quần áo của thương hiệu này không những được ưa chuộng nhất hiện nay, mà chất lượng cũng không thua kém các thương hiệu quốc tế khác, tất nhiên giá cả không hề rẻ, nhưng so với các thương hiệu quốc tế khác thì đồ hiệu ở đây rẻ hơn nhiều.
Chính vì vậy, trang phục của thương hiệu này luôn được các bạn trẻ yêu thích.
Thương hiệu này chỉ vỏn vẹn ba năm mà đã thâm nhập được vào thị trường quốc tế, hiện tại mức độ nổi tiếng của thương hiệu này rất cao.
Tuy vẫn còn khoảng cách nhất định so với các thương hiệu quốc tế lâu đời, nhưng cũng không quá kém xa.
Có thể nói Địch Nhạc Tư là con hắc mã trong giới thời trang.
Một chiếc áo thun bình thường có giá lên đến hàng nghìn tệ, mà muốn mua đồ ở đây thì tài khoản phải không dưới vạn tệ.
Nhưng Tôn Minh Hạo lại có thẻ hội viên kim cương nên không lo lắng về giá cả.
Hai người đi vào cửa hàng thời trang Địch Nhạc Tư, khi đẩy cửa ra, ngay lập tức có nữ nhân viên xinh đẹp tiến lên tươi cười chào hỏi: "Hai vị tiên sinh, xin hỏi hai ngài có yêu cầu gì sao?" Thời điểm nhìn thấy Lạc Vũ, mắt nữ nhân viên sáng ngời, nụ cười trên môi càng rõ ràng hơn.
"Chúng tôi tự mình xem." Tôn Minh Hạo không thích khi mua sắm mà có người đi theo bên cạnh.
"Dạ vâng." Mặc dù có chút không nỡ nhưng nữ nhân viên vẫn lui về sau 3 mét, vị trí này vừa không quấy rầy khách chọn quần áo, mà lại vừa có thể đến kịp lúc khách yêu cầu.
Tuy vậy, ánh mắt của nữ nhân viên vẫn dán chặt lên thân ảnh Lạc Vũ.
Đối với quần áo, Lạc Vũ cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần mặc cảm thấy thoải mái là được.
Nhìn xung quanh, Lạc Vũ bắt đầu cầm mấy bộ mà mình thích rồi đi vào phòng thử đồ.
So với Lạc Vũ tùy ý, thì Tôn Minh Hạo rõ ràng kén chọn hơn nhiều, hắn chọn không ít kiểu dáng đang được ưa chuộng hiện.
Tôn Minh Hạo chọn rất nhiều, nhưng lại không xác định có mua những đồ này hay không.
Cửa Địch Nhạc Tư bị đẩy ra, hai người đàn ông mặc tây trang bước vào.
Trong đó, hấp dẫn sự chú ý nhất chính là nam nhân đi đầu.
Nam nhân cao gần một mét chín, trông khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, mặc tây trang màu xanh đậm, dáng người cao lớn thon dài, đôi mắt đen sáng như hắc diệu thạch lóe lên vẻ nghiêm nghị, ánh mắt tựa như bình tĩnh nhưng sâu trong đó lại giấu một tia sắc bén, đoan chính kiên cường.
Kết hợp với khuôn anh tuấn thâm trầm càng hiện ra khí thế bức người.
Bộ dạng của nam nhân khiến người ta liên tưởng đến một con sư tử nguy hiểm đang ẩn nấp rình rập con mồi.
.
ngôn tình hay
Nam nhân đi đến khu vực tây trang cao cấp, nhìn thoáng qua, sau đó hơi nhíu mày, dường như anh không hài lòng với kiểu dáng ở đây cho lắm, một hồi đắn đo, cuối cùng, tay chỉ vào một bộ tây trang màu đen, lạnh lùng nói: "Chọn nó".
Người đàn ông trẻ tuổi đi phía sau mặc tây trang màu xám đậm, đeo kính gọng vàng, nói với nữ nhân viên: "Lập tức lấy mấy bộ giống này, size XXXL."
Tốc độ của nữ nhân viên rất nhanh, chưa đầy một phút đã đem bộ tây trang lại đây, nam nhân cầm lấy rồi đi vào phòng thử đồ.
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng đứng đợi ở cửa phòng thử đồ để có thể tùy thời nghe lệnh của nam nhân.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên Tôn Minh Hạo cũng để ý, nhưng khi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nam nhân đi về phía phòng thử đồ, ngay lập tức hắn sợ tái mặt, thầm than một tiếng.
Sau đó Tôn Minh Hạo lấy quần áo trên tay che mặt lại, khi xác nhận cửa phòng thử đồ đã đóng, hắn nhanh chóng buông bộ quần áo trên tay xuống, ba chân bốn cẳng chạy khỏi cửa hàng thời trang Địch Tư Nhạc.
Chờ đến khi lên taxi, thúc giục người tài xế nhanh chóng rời khỏi đây, Tôn Minh Hạo mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, có chút kinh hãi mà vỗ ngực: "Cũng may chạy sớm, nếu bị phát hiện liền thảm rồi.
Nhưng cũng kỳ lạ, sao Cửu cửu lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Mà hình như mình đã quên cái gì đó thì phải."
Trên đường phố sầm uất, bên trong chiếc taxi màu đỏ đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: "Mẹ kiếp, mình để quên Lạc Vũ rồi."
Thời điểm Lạc Vũ từ phòng thử đồ đi ra, tất cả mọi người có mặt trong tiệm đều hít thở không thông.
Mái tóc đen nhiễm một tầng ánh sáng oánh nhuận, ngũ quan tinh xảo làm người xem không thể rời mắt, bộ trang phục thường ngày màu trắng tôn lên dáng người thon dài, hai chiếc cúc áo trên cùng không đóng lại mà nửa kín nửa hở, vô tình lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Nhất cử nhất động của cậu phảng phất chứng minh thế nào là tao nhã, thế nào là cao quý, sự kết hợp giữa tao nhã và quyến rũ vô hình tạo nên sự cám dỗ dụ hoặc.
Không ít nữ nhân viên trong mắt phát ra quang mang, ngay cả Chu Văn Trùng đứng bên ngoài phòng thử đồ chờ sếp của mình cũng không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng, Chu Văn Trùng dám dùng cái đầu của mình đảm bảo, thiếu niên này tuyệt đối là người đẹp nhất, có khí chất nhất mà y từng gặp.
Mấy tiểu thịt tươi hiện nay, nếu mà so với thiếu niên này khẳng định sẽ bị ngược thành bã.
Đúng lúc này, cửa phòng thử đồ bên cạnh La Vũ mở ra, nam nhân mặc tây trang màu đen ngạo nghễ đi ra, nói với Chu Văn Trùng còn đang ngẩn người: "Xử lý quần áo bẩn bên trong."
Chu Văn Trùng định thần lại, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, bộ tây trang kia là bộ đặt trước, sáng hôm nay mới mặc để chuẩn bị tham dự buổi ký hợp đồng, ai ngờ vừa xuống xe lại bị một bé gái vô tình đụng phải, cây kem cầm trong tay dính lên quần áo của nam nhân.
Mà khổ nỗi đại Boss lại mắc chứng khiết phích, một hai phải thay bộ tây trang cho bằng được, nên mới đi vào cửa hàng gần nhất, mà trùng hợp thay cửa hàng này là sản nghiệp của nam nhân.
Nam nhân nói xong, lập tức chú ý tới Lạc Vũ, mà Lạc Vũ cũng chú ý tới nam nhân này.
Hai người đứng đối diện nhau, Lạc Vũ nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lẽo của nam nhân chợt lóe lên một tia kinh diễm.
Chẳng qua, đối với một người xa lạ, xuất phát từ phép lịch sự nên Lạc Vũ không quá ba giây đã dời tầm mắt khỏi thân ảnh nam nhân.
Cậu nhìn xung quanh một chút, liền phát hiện không thấy bóng dáng của Tôn Minh Hạo, mở miệng hỏi nữ nhân viên gần nhất: "Người vừa rồi đi cùng với tôi đâu?"
Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, thực sự hoàn mỹ đến mức không có thiên lý.
Nữ nhân viên hạ giọng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên ôn nhu tinh tế: "Vị tiên sinh kia hình như có việc gấp nên đã rời đi rồi ạ."
"Ừm".
Nếu đổi thành người khác, nghe thấy người đáng lẽ phải thanh toán tiền lại rời đi, khẳng định sẽ sốt ruột, bởi vì quần áo ở đây thực sự quá mắc đối với một học sinh vừa mới tốt nghiệp trung học.
Nhưng Lạc Vũ cảm thấy không sao cả, vì ngay từ đầu cậu chưa từng nghĩ đến việc yêu cầu Tôn Minh Hạo trả tiền.
Lạc Vũ chỉ vào bộ quần áo nằm trong bộ sưu tập trang phục thường ngày, nói với nữ nhân viên: "Lấy cho tôi một bộ màu trắng, một bộ màu đen của kiểu dáng này.
Một bộ màu đen kiểu dáng giống bộ tôi đang mặc."
Nữ nhân viên vừa nghe, ngay lập tức cao hứng đi lấy quần áo cho Lạc Vũ.
Dù sao bộ đồ kia cũng đã chật, Lạc Vũ dứt khoát yêu cầu người phục vụ xử lý rồi trực tiếp mặc bộ đồ hiện tại.
Nữ nhân viên nhanh chóng lấy quần áo mà Lạc Vũ đã yêu cầu, gói tất cả lại, rồi đem tới quầy thu ngân.
"Tổng cộng 4 vạn 5200 tệ, xóa số lẻ đi, thu ngài 4 vạn 5000 tệ, quý khách thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?"
"Quẹt thẻ." Lạc Vũ lấy thẻ ra rồi đưa cho nữ nhân viên.
"Vâng." Sau khi nhân viên thu ngân nhận lấy, lập tức thực hiện thao tác quẹt thẻ.
Chờ đến khi xác nhận đã thanh toán thành công, Lạc Vũ nhận đồ đạc, trực tiếp rời đi.
Dáng dấp với khí chất tốt như vậy, cộng thêm dáng vẻ thờ ơ khi thanh toán tiền của Lạc Vũ, Chu Văn Trùng nghĩ đây chắc hẳn là công tử của gia tộc nào rồi.
Trước phòng thử đồ, nam nhân vẫn luôn chăm chú nhìn Lạc Vũ, sau khi Lạc Vũ rời khỏi, nam nhân mới thu hồi tầm mắt, dưới đôi mắt thâm thúy nhanh chóng lóe lên tia sáng.
Ra khỏi Địch Tư Nhạc, hệ thống bắt đầu lải nhải.
[Giống đực kia thực sự quá đáng giận, sao lại có thể trốn ngay lúc gần thanh toán tiền được.
Hừ, một chút phong độ cũng không có]
"Quần áo tôi mua, đương nhiên tôi phải tự bỏ tiền ra, sao có thể để Tôn Minh Hạo thanh toán được? Hơn nữa, cho dù cậu ta muốn trả tiền cho tôi thì tôi cũng không đồng ý." Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, tuy trong lòng Lạc Vũ, Tôn Minh Hạo đã thăng cấp từ người lạ thành người lạ thân quen, nhưng như cũ vẫn là người xa lạ, không phải sao? Theo quan niệm của Lạc Vũ, người chỉ chia làm hai loại, một là người thân, hai là người xa lạ.
Bởi vì từ nhỏ không có bạn nên cũng không biết bạn bè là gì, vì vậy, cậu chỉ có thể định nghĩa ba người Tôn Minh Hạo là người lạ thân quen.
Mà đối với người xa lạ, Lạc Vũ cảm thấy mình không thể vô duyên vô cớ chiếm dụng chỗ tốt được.
Tuy từ trong mắt Tôn Minh Hạo, phát hiện hắn không có ý đồ gì với mình, nhưng Lạc Vũ vẫn không thể tiếp thu được.
* Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
"Đúng rồi, mấy cái cổ phiếu tôi mua có tăng giá không?" Nếu là trước đây, Lạc Vũ đương nhiên sẽ không có nhiều tiền như vậy để mua quần áo.
Do cậu từng thu 3000 tệ tiền ăn của ba người Tôn Minh Hạo, rồi dùng số tiền đó đầu tư vào thị trường chứng khoán, hai ngày sau giá cổ phiếu của cậu đã tăng gấp 10 lần.
Trước ngày thi đại học, tài khoản của Lạc Vũ từ 3000 tệ tăng lên 30 vạn tệ, tăng gấp 100 lần.
Sau khi rút 10 vạn tệ, còn 20 vạn tệ Lạc Vũ tiếp tục đầu tư vào thị trường chứng khoán.
[Lên rồi, ký chủ, cậu rốt cuộc đã làm thế nào? Tại sao chỉ vài ngày lại tăng gấp 10 nữa rồi.
Ký chủ, cậu nói cho tui biết, có phải cậu gian lận không? Mau nói cho Luân gia biết a] - Tốc độ kiếm tiền kinh người của Lạc Vũ khiến hệ thống trợn mắt há mồm.
"Không phải cậu là vũ khí gian lận lớn nhất sao?" Từ khi gặp được hệ thống, Lạc Vũ cảm thấy vận khí của mình càng ngày càng tốt hơn, kiếm tiền tựa hồ cũng không khó khăn gì mấy.
[Chẳng lẽ là khoảng thời gian cậu nhờ tui tra tư liệu của những công ty đó?] - Khoảng thời gian trước, bởi vì hệ thống có thể tự do thâm nhập vào các trang web trên mạng nên Lạc Vũ đã nhờ hệ thống điều tra tư liệu của vài công ty, lúc ấy hệ thống còn cảm thấy rất kỳ quái.
Lạc Vũ lãnh đạm cười: "Bằng không, cậu cho rằng tất cả chỉ là may mắn thôi sao? Tôi sẽ không ra tay nếu không nắm chắc, giờ tiếp tục giúp tôi nhìn chằm chằm, buổi tối mời cậu ăn kem ly."
Ăn kem ly? Hệ thống đầu đầy hắc tuyến, nó chỉ là một hệ thống trí năng, điên hay sao mà ăn kem ly? Ký cậu, cậu thật quá đáng.
..........!
Khi Lạc Vũ trở về nhà, Lưu Phương với Lạc Triệu Quốc suýt chút nữa không nhận ra con mình.
Mà Tôn Minh Hạo khi về cũng gọi điện thoại nói xin lỗi..
Danh Sách Chương: