Giai đoạn nước rút qua đi, khối 12 đã tạm ổn thỏa sau đợt thi học kì 1. Hiệp được trở lại thời gian biểu thông thoáng hơn, nói một cách cụ thể là lại cùng Xuyên đi học cùng giờ. Vốn mỗi sáng đều háo hức đứng trước nhà Xuyên để cùng nhau đi học, nay tự dưng lòi ra thêm ông anh tê giác húc đi cùng, Định nghiểm nhiên không mấy hứng khởi. Tuy vậy cậu không muốn Xuyên khó xử nên vẫn vui vẻ chào hỏi, giấu biểu hiện bị quấy rối miền riêng tư của đôi trẻ qua một bên.
Đoạn đường giờ có ba thành viên, nhưng vẫn chỉ có tiếng nói của hai người bạn hợp cạ rôm rả với nhau, người kia vẫn im lặng không nói gì. Nhưng khác với một Lâm Mạnh Hiệp thường ngày, tâm trạng anh chàng bắt đầu hơi bồn chồn pha lẫn bức bối, trông thấy cái tên nhóc kia cứ cười nói với Xuyên, lại liên tục quàng vai bá cổ ra chiều thoải mái như thế nên thấy vô cùng chướng mắt. Hiệp phút chốc biến thân thành bóng đèn, chen giữa hai người, đẩy Xuyên sát vào bên trong trước ánh nhìn ngơ ngác khó hiểu của hai đương sự. Tất nhiên làm việc gì đường đột cũng cần phải có lý do chính đáng, Hiệp tuy hơi chột dạ nhưng vẫn điềm tĩnh giải thích:
- Đường nhiều xe cộ nguy hiểm, đi sát bên trong an toàn hơn! – Đây là lý do mà Hiệp biện giải cho việc kéo Xuyên vào trong cùng.
- Anh lo xa quá rồi, em lúc nào cũng giành đi phía ngoài. Nên em không sao thì Xuyên cũng sẽ chẳng có việc gì đâu! – Định vẫn thế, can đảm đối mặt với đối thủ, giọng nói tràn đầy uy lực.
- Dù sao người nhỏ thó, sức đề kháng yếu cần được đảm bảo vẫn tốt hơn!
Hiệp nói xong câu đó, như thể không muốn nghe thêm lời đối đáp nào nữa, quay sang Xuyên phán một câu mệnh lệnh “Đi nhanh kẻo trễ giờ!” rồi tăng dần tốc độ. Xuyên nhìn Định khoác khoác tay ra hiệu “Một sự nhịn bằng chín sự lành” rồi cũng chạy theo Hiệp. Định cố nén bức xúc, bước nhanh theo, len sát vào vách lề đường, lúc này Xuyên lại tiếp tục là người ở giữa. Hiệp cũng đã trông thấy vị trí bị hoán đổi như cũ, đồng thời Định còn nắm lấy tay Xuyên rịch nhẹ lại để cậu chạy chậm bớt rồi nói:
- Xuyên yên tâm đi, dù không có anh trai đi cùng thì tui cũng sẽ bảo vệ cậu an toàn từ nhà đến trường, cả tháng qua là minh chứng rõ ràng nhất. Giờ này còn sớm, nếu anh của Xuyên gấp thì cứ để ảnh đi trước đi, tụi mình từ từ đi cũng được, không trễ học đâu mà lo!
Một câu nói mang ngụ ý đuổi khéo kỳ đà, Hiệp làm sao không rõ. Nhưng phải nhận định cho rõ ràng ai là người đến trước chứ, chẳng qua Hiệp thời gian trước bận ôn thi nên phải đi học sớm chứ trước giờ vốn là Hiệp đi cùng Xuyên đến trường mà. Kẻ đến sau sao có thể chiếm tiện nghi trắng trợn như vậy chứ?!
Hiệp bắt đầu dừng bước, ánh mắt một lần nữa nhìn - thật - sâu vào đối tượng chống phá kia. Vì thấp hơn, lại cũng không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của hai người, nhưng Xuyên cũng có thể dự đoán được hai đôi mắt kia đã biến thành hai nòng súng laser đang nẹt nhau tóe lửa.
Ai cũng là mạng hỏa, Xuyên chỉ còn cách dùng nước dập lửa để bảo đảm sinh mạng cả ba, bởi hai kẻ mà khiêu chiến thì chắc kẻ thì liệt giường, người kia cũng đi không nổi.
- Thôi mà, chỉ là đi học cùng thôi. Em không phải con nít mới lớn, cũng tự biết bảo vệ mình rồi, không cần các anh phải nhọc công nhiều đến vậy!
Vẫn là giọng nói của cậu bé nước da bánh bò bông có tác dụng xoa dịu triệt để cơn tam bành. Nhưng suốt đoạn đường đi tiếp nối, không gian hoàn toàn chìm trong “buổi họp cấp cao”, chỉ có tiếng xe cộ náo nhiệt sát bên lấn át, còn lại là suy nghĩ của mỗi người một hướng.
Danh Sách Chương: