Phản ứng bất ngờ, hành động mạnh bạo, Xuyên nhất thời không biết nên phản kháng thế nào, mặc nhiên để cho Định trấn áp. Cho đến khi cảm giác được tiếng động phía sau lưng, cậu chàng mới cố gắng oằn người ra khỏi vòng kềm chặt của Định. Nhưng mọi nổ lực không có kết quả, sức vóc của cậu bạn thân cao to này vốn hơn Xuyên gấp nhiều lần, không thể dễ dàng đẩy ra được. Ngay khi cậu quyết định dùng đến cách mà mình không mong muốn, đó là cắn vào cánh môi đang không ngừng tấn công kia thì tự dưng Định lại buông ra, đường đột như khi bắt đầu.
“Tại sao ông lại làm vậy? Uống nhiều rượu quá nên không tỉnh táo à? Hay mắc chứng bệnh cuồng hôn? Tính dùng tôi làm vật thử nghiệm trước khi hôn người yêu sao?”. Xuyên đã chuẩn bị một loạt câu hỏi, nhưng tất cả đều không thể cất lên. Vì thông qua ánh mắt của Định, ánh nhìn không hề hướng về cậu mà lại xẹt thẳng ra phía xa ngoài sau lưng Xuyên, linh cảm bất an trổi dậy. Quả nhiên, người không mong đợi nhìn thấy cảnh này nhất đang đứng sừng sửng phía sau lưng, áng binh bất động, khoảng cách vừa đủ, ánh đèn chiếu ngược nên không hiện rõ nét mặt, chẳng biết là có loại biểu cảm gì. Xuyên lúng túng xen lẫn lo lắng, không biết phải mở miệng như thế nào. Hiệp và Định vẫn trao nhau ánh mắt “tình tứ” như muôn thuở, âm thanh tắt nghẹn hoàn toàn giữa không gian im vắng. Tiếng bước chân của Hiệp rất nhẹ, nhưng cũng đủ làm loạn nhịp tim của Xuyên lúc này vì nỗi sợ hãi bao trùm. Đừng nói là la làng cãi lộn nhau giữa trời đêm u tịt thế này nha, xóm này nhiều chuyện lắm, thế nào cũng kéo nhau ra xem kịch vui cho coi. Nhưng Xuyên đã lo hơi thừa, hay đúng hơn là lo sai, vì lần này Hiệp đã có một phản ứng khác…
BỐP!!!!!!!
Một cú đấm, lực đạo không mạnh cũng không nhẹ, chỉ vừa đủ cho đối phương xoái mặt qua một bên.
- Ở đời không có cái gì cho không biếu không cả! Coi như đây là phí thu nụ hôn vừa rồi đi!
Dứt lời, Hiệp nắm lấy tay Xuyên lãnh đạm tiến về nhà. Nhưng kẻ vừa bị thu phí hiển nhiên không cam tâm, kéo tay kia của Xuyên lại…
- Tôi sẽ không từ bỏ đâu! Tôi sẽ quyết tâm giành được Xuyên từ tay hắn ta!
Hiệp không muốn có bất kỳ sự đụng chạm nào giữa hai người nữa, rất nhanh gạt phắt ra.
- Muốn đấu với anh đây thì chú mày hãy về tu luyện thêm 10 năm nữa đi!
- Không cần lâu vậy đâu, cú đấm hôm nay coi như tôi vì Xuyên mà nhận không chống trả. Nhưng lần sau thì đừng hòng, tôi sẽ trả lại cả vốn lẫn lời đó!!!
- Được thôi, tao sẽ đợi tới ngày đó!
Hiệp tiếp tục kéo tay Xuyên đi vào, bỏ lại Định vẫn đứng đó trông theo, ánh đèn đường hiu hắt soi xuống bóng dáng cô độc giữa màn đêm cô tịt… Xuyên không quay đầu lại nhìn, nên không rõ Định đứng đó bao lâu hay đi ngay lúc đó.
Bao giờ cũng thế, Xuyên không hề gặp trở ngại trước ba mẹ, họ luôn hết mực tin tưởng đứa con trai ngoan hiền, huống chi lại được Hiệp đi đón tận nơi (dù chính xác là mới bước ra cửa đã gặp). Đánh răng súc miệng xong, Xuyên cũng chuẩn bị lên giường ngủ, tất nhiên là “giường chung” của hai người. Hiệp đã ngồi dựa người trên thành giường từ lâu, không rõ là chờ đợi hay chỉ đơn giản là khó ngủ nên ngồi đó đeo tai phone nghe nhạc. Xuyên cũng không biết phải mở lời thế nào, an vị vào chỗ ngủ, không nằm ngay mà cũng dựa lưng vào thành giường như Hiệp, cảm giác lúc này tựa hồ như hai vợ chồng đang chiến tranh lạnh với nhau vậy. Cứ thế này thì cũng không thể ngủ được, Xuyên buộc phải lên tiếng hóa giải tình hình:
- Tại cậu ấy làm bất ngờ quá, em không phản ứng lại kịp… chứ không phải…
- Anh biết rồi! – Hiệp cắt ngang lời Xuyên nói, thì ra tai nghe chỉ đeo cho có vậy thôi, chứ không có nhạc.
- Vậy sao anh lại còn như thế?
- Anh có trách cứ gì em đâu nào?!
- Không trách mà lại bày ra bộ mặt dì ghẻ thế đấy! – Xuyên bắt đầu giận ngược.
- Không trách không có nghĩa là không bực mình, em có hiểu cái cảm giác thấy người mình yêu bị kẻ khác chiếm đóng khó chịu đến mức nào không? – Cuối cùng anh chàng cũng nói ra lý do thực sự.
- Hì… thôi mà, đừng khó chịu nữa! Lần sau em sẽ cẩn thận hơn! – Xuyên quyết định xuống nước năn nỉ, người mạng Hỏa cần phải có mạng Thủy tạt nước xoa dịu mới êm được.
Danh Sách Chương: