- Cái gì? Anh nói chuyến đi của anh không trực tiếp từ sân bay Tân Sơn Nhất đến Nội Bài, mà phải đi xe lửa ra miền Trung để đón đoàn sinh viên kiến tập ở đó nữa hả?! Trời ơi, tại sao không nói rõ ngay từ đầu chứ? - Định tính báo cho Xuyên biết thì Hiệp lại cho hay tình hình bị biến đổi.
- Chuyện này tôi cũng vừa được thông báo hôm qua, tôi và Xuyên đã bị cắt liên lạc với nhau nên không nói cho em ấy biết được!
- Vậy người nắm rõ được tình hình này nhất, có thể là ai?
Hiệp bắt đầu nhớ lại vì sao IP số điện thoại của mình hôm nay lại mất sóng liên tục, Châu đã từng lén dọc phá điện thoại của anh khi tới nhà chơi, có thể đã nhờ người quen chuyên dụng ngành viễn thông vô hiệu hóa tạm thời chức năng liên lạc ngay khi Hiệp chưa phát hiện. Trong lúc Hiệp bị hối thúc ra sân ga để chuẩn bị lên đường, Định cũng gọi điện báo cho Xuyên biết sự việc. Hóa ra Châu chỉ là giả vờ làm người tốt, báo cho Xuyên chuyến đi lúc ban đầu - tức chưa bị thay đổi, để hai người không thể gặp được nhau. Vào lúc này, Xuyên đang ở sân bay, dù có dùng trực thăng cũng không thể đến kịp. Cậu chàng lặng lẽ bắt taxi quay về nhà…
Hiệp tức điên người vì đến giờ này vẫn còn bị chơi một vố đau như thế, để phục hồi lại chức năng phải mất ít nhất 3 ngày mới liên lạc lại được với số của Xuyên vì mạch thuê bao giữa hai người đã bị block. Đó là lý do vì sao Xuyên phải tự mình đi, dù muốn cũng không thể liên lạc với Hiệp được. Ngay lúc Hiệp mượn nhờ điện thoại người bạn đi cùng để gọi đến số của Xuyên thì cũng là lúc cậu chàng tắt nguồn điện thoại, từ bỏ hi vọng gặp nhau. Anh chàng những muốn đập chiếc điện thoại xuống đất, may nhờ thằng bạn thân nhanh tay chụp kịp. Hiệp bỏ hành lý toan đón xe tính trở về thì bị mọi người cản lại khuyên ngăn, dù sao cũng chỉ là chào tạm biệt nhau lần cuối, rồi vẫn phải chia xa một thời gian, không thể vì điều đó mà để lỡ mất chuyến tàu, rồi bao nhiêu người phải chờ đợi…
Ánh chiều tà rọi qua ô kính xe mờ ảo, phản phất chút âm u cô tịch buổi hoàng hôn đượm buồn, Xuyên kéo tai nghe vào thưởng thức bản tình ca, mang chính nỗi niềm lúc này cậu đang trải qua…
Sẽ mãi chỉ là một người quen băng qua giữa cuộc đời…
Vội qua, rồi xa… Bàn tay thân quen bây giờ mãi mãi cách xa…
Sẽ đến tháng ngày, mình sẽ quên hôm nay đã chia lìa
Còn đây, bàn tay… ngẫn ngơ, bơ vơ trôi giữa cuộc đời…
Có lẽ, duyên phận của Hiệp và Xuyên tựa hồ như đường ray xe lửa, xuất phát điểm có trùng nhau, nhưng đến một lúc nào đó sẽ rẽ lối, đi về hai hướng khác biệt, vĩnh viễn không còn hợp lại nữa… Nhìn xa xa về quãng đường dài thăm thẳm, khóe mắt ngân ngấn nước nhưng lại không thể rơi, một nỗi đau âm ỉ và dai dẳng… biết đến khi nào gặp lại người dấu yêu đầu???
Danh Sách Chương: