Chớp mắt mà đã hết hè, năm học mới lại đến, Xuyên bước vào lớp 11. Công việc của mẹ ngày một bận rộn, lịch quay nhiều nên không có thời gian ở nhà làm bữa sáng, vì thế Hiệp và Xuyên cũng như papa đều phải ăn tiệm. Đây cũng được xem là cái cớ để Hiệp phụ trách hộ tống Xuyên đi học mỗi ngày, từ đó suy ra, “cậu bạn thân” kia đã không còn cơ hội đến nhà rũ đi học cùng nữa. Tuy nhiên, vì giờ tan học khác nhau, Hiệp có khi phải ở lại tới chiều để tham gia buổi học ngoại khóa và thể thao hội nhóm, vì thế Xuyên phải tự về một mình. Nhưng cậu trai nhỏ chưa bao giờ phải chịu cảnh lẻ loi đó, vì đã có một người âm thầm nắm bắt thời cơ…
- Hey, chào người yêu bé nhỏ! - Định vỗ vai Xuyên cười tươi rói.
- Rãnh quá he, trong lớp gặp rồi giờ còn chào.
- Nhưng Xuyên có chịu nói chuyện với tui đâu nên coi như giờ mới là giáp mặt lần đầu mừ! - Định tỏ ra phiền muộn vì mối quan hệ không còn khắn khít như xưa.
- Ừm, tại tui cũng cần suy nghĩ về mối quan hệ của tụi mình…
- Hả? Vậy là Xuyên đang do dự đúng không? Đang cảm thấy ở bên tui mới thật sự vui vẻ??? - Định mắt sáng bừng lên, nhen nhóm niềm hi vọng cháy bỏng.
Ánh mắt Xuyên nhìn xa xăm, khoảng không vô định như cuốn sâu vào tầm ngắm sâu thẳm, không rõ chỉ là bâng quơ hay chất chứa những suy nghĩ mơ hồ. Cậu trai nhỏ cất giọng nhẹ nhàng như làn gió…
- Chúng ta vào quán cà phê nói chuyện chút đi!
Định chưa bao giờ từ chối lời đề nghị nào của Xuyên, trước đây cũng vậy, bây giờ và sau này cũng thế. Quán cách xa trường khoảng 300 mét, là tụ điểm của khá nhiều học sinh cấp 3 hội nhóm với nhau bởi không gian yên tĩnh, bình dị. Gọi nước xong, Xuyên nhanh chóng vào thẳng chuyện cần nói:
- Mấy ngày gần tựu trường, tui đã suy nghĩ về Định rất nhiều!
- Thật vậy sao? Nếu nhớ tui sao không tới nhà chơi, không thì gọi điện a lô một tiếng, dù tui có đang ở tận Phi Châu cũng bay về với Xuyên mà! - Định đã thăng cấp về tài ăn nói “mật ngọt chết ruồi” lên nhiều bậc kể từ khi quyết tâm cưa đổ Xuyên.
- Hì, ông thiệt là vui tính, lúc nào cũng biết cách làm cho tui cười! Chính vì điều đó lại càng làm tui thêm đắn đo…
- Xuyên đắn đo vì giờ đây tui đã không còn thua kém bất kỳ điểm gì so với hắn ta nữa, về chiều cao, thể lực, vóc dáng, võ công, v.v… đúng vậy không? Xuyên tin tui đi, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Rồi khi tui trưởng thành, công thành danh toại, tìm được việc làm thì khả năng tài chính của tui thừa sức để lo cho tương lai của hai chúng ta!!! - Định nghĩ rằng mình đang chiếm ưu thế, thừa lực tấn công thần tốc.
Xuyên cười nhẹ, nụ cười ẩn chứa suy nghĩ xa xăm, không hẳn vui vẻ, cũng không hẳn đau buồn, chỉ có thể gọi là hỗn tạp.
- Định biết không… tui rất quý Định, xem Định là người bạn thân nhất và duy nhất của mình, không ai có thể thay thế được. Chính vì lẽ đó, tui càng sợ mất đi một người bạn quá tốt như Định, tui không muốn mọi thứ bị phá vỡ. Nhưng có lẽ tui đã sai, tui quá ích kỷ, khi cố giữ niềm vui ình mà cố tình lờ đi sự quan tâm hơn mức tình bạn quá dễ dàng nhận ra như thế…
- Xuyên nói sao? Tức là… Xuyên đã biết rõ tình cảm tui dành cho Xuyên từ lâu rồi, nhưng cố tình giả vờ như không biết đó hả?
- Đúng thế, tui đã nghĩ, cách tốt nhất khi mình không thể tiếp nhận là nên để mọi thứ cứ như bình thường. Rồi theo thời gian, thấy tui không có phản ứng gì, cứ vô tư xem nhau như bạn bè thì Định sẽ dần dần từ bỏ, giữ nguyên tình bạn như thế. Nhưng không ngờ, tui lùi một bước, Định lại tiến hai bước, nhất quyết kiên trì không bỏ cuộc, dù đến khi biết được mối quan hệ của tui và anh Hiệp rồi, Định lại không những không buông xuôi mà càng tranh chấp quyết liệt hơn. Điều đó khiến tui vô cùng khó xử!
- Phải, cho dù là hắn ta hay bất kỳ ai đi nữa, tui cũng nhất quyết không buông tay! Xuyên có biết để dành trọn yêu thương ột ai đó là một điều hết sức khổ sở hay không?! Lúc vừa mới nhận thức được tình cảm của mình, tui đã vô cùng hoảng sợ, thậm chí kinh tởm chính mình. Tui là một thằng con trai khỏe mạnh, cao ráo bảnh mã, cua gái dễ như trở bàn tay, thế mà lại “tim đập chân rung” khi tiếp xúc với chính thằng bạn thân chí cốt của mình…
Danh Sách Chương: