• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Xuyên như đã hiểu được điều anh chàng nói, đưa tay kia sờ lên má mình, nhiệt độ cơ thể lúc này đúng là rất nóng. Hiệp thả lỏng tay ra, nhưng đồng thời lại áp sát cơ thể vào, vòng tay ôm lấy eo Xuyên, đặt môi mình lên vầng trán mịn màng của cậu bé trai dễ thương kèm theo giọng nói trầm ấm chưa từng có:
- Em không cần phải lo lắng gì cả, mọi chuyện cứ để anh giải quyết. Điều cần thiết lúc này là hai đứa mình cứ bình thường hóa mọi chuyện đi, đừng lo sợ hay mặc cảm gì cả!
Nhìn thấy cử chỉ đầy chân thành ấm áp, cộng với thái độ vô cùng quyết tâm của Hiệp, lòng Xuyên như nhẹ nhõm hơn nhiều. Đúng vậy, quan trọng là vui vẻ, chỉ cần được ở bên nhau, được sống thật với tình cảm của mình, vậy còn gì phải đắn đo nữa.
- May cho em là anh mới dùng 1/4 tuyệt chiêu là em đã đầu hàng rồi đó, chứ không là anh còn nâng cấp lên thêm nữa! – Hiệp nói với vẻ ám muội kèm ánh mắt gian xảo.
- Tuyệt chiêu gì mà nâng cấp? – Xuyên luôn dở tệ trong khoảng đối đáp lập lờ.

- Thì anh mới cho em sờ ngực mà em đã thể hiện ra ngay rồi. Chứ em vẫn chưa “phê” là anh sẽ cho em sờ thêm “phần dưới” của anh nữa! Tiếc quá, anh đánh giá năng lực của em quá cao rồi! – Hiệp bỗng dưng cảm thán vì tiếc rẻ.
- Anh… anh đúng là đồ dâm dê biến thái mà! Em cũng đánh giá độ đàng hoàng đứng đắn của anh quá cao rồi. Thì ra là ghê gớm đến thế! – Xuyên lần này mặt vừa đỏ vừa tím vì tức tối, quyết tâm trả đũa sòng phẳng.
- Sao, bức xúc hả? Hay cảm thấy bất công? Thôi được, anh là một người rất tuân thủ quy tắc có qua có lại. Hồi nãy đã để em sờ rồi, giờ anh cũng sẽ sờ lại. Như vậy là công bằng đúng không?!
- Ai thèm chứ, biến thái! Bấm nút khỏi phòng em ngay!!!
Dù thật sự rất là… ham muốn, nhưng Xuyên cũng không thể để mọi thứ diễn tiến nhanh đến thế được. Cái gì cũng phải có trình tự, chỉ mới vừa xác nhận tình cảm đã cho “chiếm tiện nghi” ngay thì còn gì háo hức nữa chứ. Cái gì cũng phải từ từ…~*^.^
Định (lại vẫn) luôn là người được Xuyên chia sẻ bí mật lớn lao. Khi vừa nghe xong, cảm giác của cậu chàng cao kều bảnh tỏn không phải là ngạc nhiên thản thốt, mà là khó chịu đến… khó hiểu:

- Hai người là anh em mà, sao có thể…?
- Mình cũng đã nghĩ thế, nhưng anh ấy nói quan trọng là vui vẻ, cứ sống thật với lòng mình. Thêm nữa tui cũng nghĩ, dù sao hai đứa cũng đều là “động vật giống đực”, không thể có con với nhau được, nên cũng không lo thế hệ F2 bị dị tật gì! – Cậu chàng cũng đã nghĩ đến tình huống xa vời đến thế.+.+
- Vậy là Xuyên cũng chấp nhận?
Xuyên không bật ra tiếng nói, nhưng nụ cười và biểu hiện “không thể giấu che” trên đôi má mịn màng như da em bé kia đã thay thế cho câu trả lời. Lúc này Định cũng như Xuyên thời điểm đó – vừa vui lại vừa buồn. Vui vì cậu đã biết được người bạn thân của mình thì ra “có cảm giác” với con trai, buồn vì người mà cậu ta thích lại không phải mình.
- Sao Định thẩn thờ vậy? Có phải rất sợ tui không? – Xuyên đã lo lắng rất nhiều, không biết có nên chia sẻ điều tế nhị này cho cậu bạn thân của mình biết không.
- Hả? Đâu có, tui vẫn bình thường mà! Xuyên thích ai cũng vậy thôi, chúng ta vẫn là bạn thân của nhau mà! Hì hì…
- Ông nói thật chứ? Tui cứ sợ bị ông sợ hãi rồi xa lánh. May quá!!! Hi hi…
Xuyên không hề biết rằng, nụ cười rạng rỡ hồn nhiên của cậu lúc này vừa khiến tim Định dậy sóng, vừa như nhát dao cứa sâu vào vết thương đã rỉ máu từ lâu. Nhưng nó lại trở thành một động lực, khiến cậu chàng càng thêm quyết tâm hơn, không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Định tin chỉ cần có bản lĩnh, cậu hoàn toàn có thể khiến cho trái tim Xuyên thuộc về mình. Cậu không muốn để lỡ mất người bạn mà đã từ rất lâu, thứ tình cảm hồn nhiên trong sáng ấy đã chuyển hóa thành tình yêu rất đỗi đậm sâu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK