Ánh chiều tà đã dần khuất sau những dãy nhà cao, vầng mây xám lửng lơ trên bầu trời đang dần ngả màu vàng úa. Cơn gió hanh mát nhẹ nhàng thổi vào mái tóc ngắn bồng bềnh của cậu bé, tiếng kẻo kẹt của chiếc xích đu vẫn đều đều. Cứ mỗi lần buồn hay cần thư giản, Xuyên đều ra công viên mini này chơi, ngắm nhìn những đứa nhóc đang đùa nghịch vui vẻ. Khi đã nhận thức được nhiều điều, hiểu được cuộc sống lắm biến động, không hề tươi đẹp như ta thường mơ, Xuyên nghĩ rằng giá như mình cứ mãi hồn nhiên vô tư như những đứa trẻ kia thì tốt biết mấy. Có thể khóc đó rồi cười đó, nhớ đó rồi quên ngay, chỉ cần có thứ gì đó lấp đầy là không bận tâm sự mất mát trước đó không lâu nữa. Nhưng ai rồi cũng phải lớn lên, phải trưởng thành, phải đối mặt với những điều mà bản thân không thể ngờ tới.
Chỉ là vô tình về sớm hơn thường ngày 10 phút, Xuyên đã nghe được cuộc đối thoại của ba mẹ và anh trai. Thì ra, người cha thực sự của cậu đã mất, mẹ cũng không rõ hiện đang lưu lạc phương nào. Những ký ức trước năm 4 tuổi, Xuyên hoàn toàn quên sạch, không hề nhớ bất kỳ hình ảnh gì dù chỉ là mơ hồ, ngay cả người mẹ ruột của cậu nữa. Xuyên cũng đã từng gặng hỏi ba rốt cục mẹ cậu vì sao lại bỏ đi, không nuôi nấng cậu nữa. Ba chỉ nói rằng vì mẹ có nỗi khổ riêng, với lại ba cũng rất mong được đem cậu về nuôi để chăm sóc tử tế, nhưng ông cũng đã có vợ và con riêng, không thể cùng lúc đưa cả mẹ cậu về cùng. Nhưng Xuyên lại nghĩ, một người mẹ dù khổ sở đến mức nào, vẫn sẽ cố gắng để nuôi dưỡng con mình chứ không dễ dàng giao cho người khác, dù đó có là người góp phần sinh ra. Giờ đây, Xuyên cảm thấy thật lạc lỏng, cậu hoàn toàn không có một người thân thích ruột thịt nào, ngay cả người cha thương yêu cưng chiều cậu hết mực bấy lâu cũng chỉ đóng vai trò bảo hộ.
Tiếng bước chân ai đó gấp gáp rồi bỗng khựng lại, sau đó chầm chậm tiến tới gần, không có tiếng nói cất lên, cho đến khi người đó ngồi xuống chiếc xích đu kế bên, tiếng thở dài như trút đi nỗi lo lắng mới xé tan bầu không khí tĩnh lặng:
- Cả nhà đều đang chạy đi tìm em khắp nơi. Sao em biết chuyện không vào đối chứng rõ ràng mà lại bỏ đi như thế?
- Sao anh biết em ở đây? – Xuyên không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
- Trước đây em cũng đã từng bỏ đi một lần, cũng là anh tìm ra em không nhớ sao?
Ký ức tiếp tục được tua lại hồi Xuyên 5 tuổi, vì một lý do nào đó mà cậu đã lén trốn ra khỏi nhà, đi tới công viên này, rồi chui vào trong ống bê-tông thoát nước còn để trống chưa sử dụng. Lúc đó Hiệp cũng chẳng mấy thiết tha gì, vì nghĩ rằng con nít trốn ra ngoài chơi một lát rồi về thôi, việc gì phải đi tìm cho nhọc sức. Nhưng trải qua mấy lời cằn nhằn của ba vì vô tâm không chịu phụ đi tìm, Hiệp cũng đành buồn bực bỏ màn đánh boss hấp dẫn sang một bên, nghêu ngao vừa huýt sáo vừa đi khắp các ngõ hẻm dòm ngó cho có lệ.
Thế mới nói là tương ngộ kỳ phùng, người nhiệt tình đi tìm thì không thấy, kẻ chẳng mấy thiết tha lại tìm ra . Khi đi ngang qua công viên với cả chục đứa nhóc đang đùa nghịch, bất chợt con mắt thị lực 15/10 của Hiệp lại chỉa ngay vào vị trí mấy ống thoát nước rộng chất ngay gốc hàng rào. Lúc đầu anh chàng chỉ nghĩ là tụi nhóc chơi trốn tìm nên chui vào đó thôi, nhưng đứa nhóc đó chẳng có vẻ gì là đang chơi cả. Người ta trốn thì phải chui vào góc thật khuất để khó tìm, hoặc tư thế phải co rút rình mò tỏ vẻ lo sợ bị đứa tìm phát hiện, còn nó lại ngồi duỗi thẳng chân dựa người vào thành ống rất thoải mái, cũng không nhút nhít động đậy gì. Hiệp bước tới gần, khoảng cách dù còn khá xa nhưng thông qua đôi giày, bộ quần áo và vóc dáng nhỏ nhắn đó, anh chàng cũng đã nhận ra đối tượng mình cần (buộc) phải tìm. Cậu bé đang ngồi ngủ gục bên trong, hèn chi chẳng thấy cử động gì cả. Trông nét mặt khi say ngủ của nó thật đáng yêu, cứ muốn cúi xuống nhéo một cái vào đôi má tròn trịa trắng hồng mịn màng ấy. Nhưng bất chợt nhớ đến vì sao mình phải ra đây, Hiệp lại trở về tính cách của một tên cộc cằn, dùng lực hét lớn:
- Ở nhà chăn ấm nệm êm không ngủ, ra ngoài đây chui rút ngủ gục là sao hả???
Danh Sách Chương: