Chị Khiết Khiết nói đúng, cuộc sống của cô lúc nào cũng trôi qua một cách mơ màng như vậy.
Có lẽ là do hàng xóm mới của cô có vẻ ngoài quá đỗi anh tuấn, hoặc do giọng nói trầm thấp của anh có sức thuyết phục đến khó tin, mà cũng có thể đơn giản chỉ là, Tô Mạn Vũ thầm nhủ, chỉ là cô muốn cảm ơn anh vì đã xách đồ giúp cô mà thôi.
Trong bữa ăn hai người đã nói rất nhiều thứ, về Vãn Vãn và Mạn Mạn, về chuyện cô sẽ quay lại đây tiếp tục sống trong căn hộ nho nhỏ của mình, dù cho gia đình đã phản đối vài lần.
Diệp Liên Thành là một người bạn hoàn hảo để cùng nhau chia sẻ cuộc sống, phần lớn thời gian anh rất yên tĩnh, nhưng sẽ luôn lên tiếng vào những lúc cần thiết nhất.
Tô Mạn Vũ biết rằng như vậy là bất lịch sự, nhưng đã rất nhiều lần cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt ấy luôn tràn ngập những cảm xúc khó diễn giải thành lời, vừa dịu dàng vui vẻ lại vừa mang nỗi xót xa, thậm chí còn có một chút thương hại.
Thế nhưng sự thương hại ấy lại không làm cô cảm thấy khó chịu, mà giống như anh rất hiểu cô.
Mỗi lần vô tình chạm phải ánh mắt ấy, Tô Mạn Vũ lại chột dạ, dường như mọi tâm tư nhỏ bé trong lòng đều bị anh nhìn thấu.
Thế nên anh mới cố gắng tạo ra bầu không khí tự nhiên như này phải không?
Câu hỏi mắc trong lòng Tô Mạn Vũ nghẹn lại đến đau đớn, anh không muốn nhắc lại đêm hôm ấy, nhưng cô lại rất muốn biết.
"Anh Diệp, tôi có chuyện này muốn hỏi anh."
Bàn tay vuốt ve Vãn Vãn không dừng lại, anh khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý.
"Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây rồi phải không?"
"Hoặc là... hoặc là tôi và anh Diệp đã từng rất thân thiết?"
Tô Mạn Vũ thận trọng lên tiếng.
"Tôi biết điều này nói ra có vẻ rất kì lạ. Nhưng có lẽ là tôi... hơn nữa, anh cũng từng hỏi tôi rằng đã từng đến thành phố B hay chưa, nên tôi nghĩ rằng dù rất kì lạ nhưng lại hoàn toàn hợp lý."
Cô hít một hơi sâu, quyết tâm nói ra điều đã giữ kín trong lòng bao lâu nay.
Diệp Liên Thành, thực ra cô gái đang đứng trước mặt anh chính là một bệnh nhân mất trí nhớ. Cô gái ấy được nhà họ Tô đưa tới thành phố B từ năm hai mươi mốt tuổi, trở thành cô chủ trẻ tuổi của một gia tộc nổi danh nhất nhì nơi này, thế nhưng, có trời mới biết được rằng trước đó cô ấy đã từng trải qua cuộc sống như thế nào.
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói Tô Mạn Vũ lại càng trở nên vang vọng, cô bắt đầu kể không ngừng.
"Quả thật đó là quãng thời gian vô cùng khó khăn, tôi thậm chí còn không biết viết tên mình như thế nào. Anh Diệp, anh có tin được không? Một cô gái hai mươi mốt tuổi chỉ có thể nhìn ngắm thế giới này bằng đôi mắt bất lực. Tôi không thể ra ngoài mà không có người đi cùng, ngay cả đèn giao thông màu xanh hay màu đỏ để làm gì tôi cũng không biết."
Nói đến đây Tô Mạn Vũ khẽ mỉm cười.
"Giống như nhà họ Tô mới nhận nuôi thêm một đứa trẻ năm tuổi, nhưng đứa trẻ ấy lại có vẻ ngoài của một người trưởng thành."
Không rõ từ lúc khi nào, tay trái rảnh rỗi của Diệp Liên Thành bắt đầu chuyển sang vuốt ve mái tóc dài của Tô Mạn Vũ, vai cô gần như chạm vào cánh tay anh, nhưng cô không hề nhận ra điều đó.
"Điều buồn cười hơn nữa chính là, tâm hồn của một đứa trẻ năm tuổi lại có năng lực của một chiến binh, nhất quyết không chịu để tôi nhớ lại dù chỉ là một kỉ niệm."
Tô Mạn Vũ chợt lắc đầu, có những chuyện cô vẫn nhớ đấy chứ. Trong con phố nhỏ hẹp, bóng người nằm lại trên mặt đường hiện lên rõ ràng ngay trước mắt.
"Thế nên, anh Diệp, anh có thể nói cho tôi biết được không? Ngay từ lần đầu tiên gặp anh tôi đã có cảm giác ấy, rất nhiều lần tôi muốn hỏi anh, nhưng rồi lại sợ hãi. Lỡ như anh thực sự biết tôi thì sao? Lỡ như tất cả những gì tôi nghĩ về quá khứ của mình là thật, vậy thì tôi phải làm gì bây giờ đây? Liệu rằng tôi có thể chấp nhận nó hay không?"
Tô Mạn Vũ hạ quyết tâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Liên Thành, đúng như cô dự đoán, tất cả những cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào ở nơi ấy.
Giữa hàng ngàn hàng vạn thế gian, ánh nhìn từ đôi mắt là thứ chưa bao giờ có thể dối lừa.
"Anh Diệp..."
Ngừng lại một chút, cô lại khẽ khàng cất tiếng "Diệp Liên Thành".
Tiếng gọi mềm mại ngọt ngào như giọt sương sớm mai khiến trái tim Diệp Liên Thành ngơ ngẩn. Có lẽ đã rất lâu, rất lâu rồi, tiếng gọi tên anh tràn ngập chân thành mới được cất lên từ cô gái ấy.
Tô Mạn Vũ cho dù có là một cô gái mất trí nhớ thì vẫn không quên tìm đủ mọi cách khiến anh mềm lòng.
"Chúng ta... từng là bạn học."
Một khoảng im lặng kéo dài làm Tô Mạn Vũ ngỡ ngàng, cô nhìn thẳng vào mắt anh như muốn xác nhận.
Thật ư? Câu chuyện chỉ có thế thôi sao?
Cô đã cố gắng chờ đợi từng lời nói của Diệp Liên Thành, thế nhưng tất cả chỉ là "chúng ta đã từng là bạn học".
Tô Mạn Vũ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã để anh tự nhiên vào nhà mình hôm nay. Cô thậm chí còn nghĩ anh và cô đã từng yêu đương cơ đấy!
Nếu không phải có tình cảm đặc biệt với đối phương, vậy thì Tô Mạn Vũ không thể hiểu được tất cả những cảm xúc kia của anh xuất hiện vì lí do gì. Hơn nữa, trong những giấc mơ của cô có bóng dáng Diệp Liên Thành... tất cả chỉ là do cô tưởng tượng thôi hay sao?
"Thật sự chỉ là bạn học? Ngoài ra không còn gì khác?"
"Vậy cô Tô mong chờ một mối quan hệ như thế nào?"
Diệp Liên Thành mỉm cười, khí thế mạnh mẽ toát ra từ anh khiến Tô Mạn Vũ vô thức muốn né tránh.
"Tôi cũng rất lấy làm tiếc vì không thể giúp đỡ quá nhiều cho việc nhớ lại quá khứ của cô Tô. Ngày đó chúng ta là bạn học, quan hệ cũng không tồi. Cô Tô là thủ khoa đầu vào của trường trung học Nhất Trung, được ngồi cạnh một học sinh giỏi gương mẫu như vậy đúng là một vinh hạnh lớn đối với tôi."
Trong không gian tối tăm không một lối thoát, Tô Mạn Vũ bất chợt nhìn thấy tia sáng le lói phát ra từ một cánh cửa. Khe hở ấy ngày càng lớn dần, tia sáng đã lan đến ngay trước mặt cô, chỉ cần bước thêm một bước, bên kia cánh cửa chính là ánh sáng tươi đẹp của vùng đất thiên đường.
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Cảm giác của Tô Mạn Vũ biến đổi vô cùng phong phú, hóa ra, cô đã từng có một cuộc sống muôn màu muôn vẻ như vậy.
Cô đưa tay níu chặt áo anh, cô muốn nghe nhiều hơn, cuộc sống của Tô Mạn Vũ mười bảy tuổi có lẽ đẹp hơn rất nhiều so với những gì cô đã nghĩ.
"Lần gặp nhau sau này chỉ là tình cờ, sau khi tốt nghiệp Nhất Trung tôi đi du học, cũng không ngờ còn có thể gặp lại bạn học Tô ở nơi thành phố phồn vinh bậc nhất này."
Lời nói nhẹ bẫng của anh khiến Tô Mạn Vũ thất vọng. Không phải anh nói rằng quan hệ giữa hai người không tồi sao? Vậy mà ấn tượng còn đọng lại trong anh về cô cũng chỉ là một người bạn cùng bàn có kết quả học tập tốt mà thôi.
Diệp Liên Thành như đọc hiểu được những suy nghĩ trên gương mặt Tô Mạn Vũ, anh uể oải cất lời: "Bạn học Tô không chỉ học rất giỏi, mà có lẽ, cũng khá là đáng yêu."
"Thực ra, bạn học Tô cũng không gương mẫu cho lắm."
"Rất nhiều lần bạn học Tô đã bao che cho tôi trốn học."
Như vậy... như vậy cũng được coi là đáng yêu ư?
Tô Mạn Vũ há hốc miệng, trong suy nghĩ của cô, một người học giỏi thường có suy nghĩ khá cứng nhắc, sẽ không thể nào có chuyện bao che cho người khác vi phạm quy định như vậy. Mà ngay cả ba chữ "bạn học Tô" phát ra từ miệng Diệp Liên Thành cũng khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Tô Mạn Vũ đã từng là một "bạn học Tô" như thế sao?
"Còn... còn gì khác nữa không?"
Lời nói ấp úng của cô trái ngược hoàn toàn với vẻ ung dung tự tại của anh ngay lúc này, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng bị thu hẹp, lọn tóc cô trượt xuống từ tay anh cọ vào bờ vai ngưa ngứa.
Tô Mạn Vũ đưa tay gạt chúng xuống, lại vô tình chạm trúng vào tay anh.
Đến tận lúc này cô mới phát hiện ra, tay Diệp Liên Thành vẫn luôn như có như không chạm vào vai cô.
Một cái chạm thoáng qua khiến Tô Mạn Vũ lập tức rụt tay lại, thế nhưng anh lại nhanh hơn cô rất nhiều, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay cô rồi tiến lại gần.
Chỉ trong thoáng chốc, tâm trí Tô Mạn Vũ bắt đầu rơi vào trạng thái tê liệt.
"Thực ra tôi biết rất nhiều bí mật của bạn học Tô đấy, cô có muốn nghe không?"
"Bí... bí mật gì?" Tô Mạn Vũ lắp bắp, dần cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh lướt qua mặt mình liền hốt hoảng lùi về phía sau.
Ngay trước khoảnh khắc cô suýt ngã xuống đất, cánh tay dài của Diệp Liên Thành đã kịp thời vòng qua eo giữ cô lại.
Hôm nay Tô Mạn Vũ mặc một bộ váy liền dài tới đầu gối, chất vải mùa hè mát mẻ khiến cho cảm giác tay anh trên eo cô càng trở nên chân thật.
Phải biết rằng eo là một nơi vô cùng nhạy cảm đối với cô.
Bàn tay anh thon dài, khô ráo lại ấm áp như tạo nên luồng điện tê dại chạy dọc qua sống lưng Tô Mạn Vũ, cô không dám cử động, cũng không có cách nào tránh thoát khỏi người trước mặt.
"Bạn học Tô rất đáng yêu, cô ấy đã chia sẻ với tôi rất nhiều bí mật. Nhưng nếu cô Tô muốn biết, vậy thì..."
"Vậy thì... chúng ta có thể quay lại thành phố S để ôn lại kỉ niệm một chút."