Ngày hai mươi sáu tháng hai là sinh nhật của Hạ Sơ, tối hôm ấy Dương Mạn Vũ đã mang theo hộp quà được gói bọc tỉ mỉ tới gõ cửa phòng cậu ấy, thế nhưng lại chẳng có ai ra mở cửa, gọi điện, nhắn tin cũng không nhận được hồi âm, cô đứng trước cửa phòng đợi thêm mười lăm phút vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ quay về.
Hôm sau đi học, Hạ Sơ nói với cô rằng tối qua cậu ấy ngủ quên mất nên không nghe thấy tiếng động bên ngoài: "Tiểu Vũ, cậu biết tớ bình thường ngủ rất say mà, nếu tớ biết cậu ở đó thì tớ đã ra mở cửa rồi!", vừa nói Hạ Sơ vừa đưa tay nhận lấy túi quà từ Dương Mạn Vũ, nhe răng cười với cô.
Đương nhiên Hạ Sơ sẽ không để sinh nhật của mình trôi qua một cách vô nghĩa như vậy, tối hôm sau đã ngay lập tức tổ chức bù một bữa tiệc tại một nhà hàng gần trường, mời Dương Mạn Vũ và một vài bạn học khác cùng lớp tới tham dự, khoảng hơn mười người, đó đều là những người thường ngày rất thân với Hạ Sơ, ngay khi cậu ấy thổi tắt nến trên bánh sinh nhật, bọn họ đã đưa tới trước mặt rất nhiều quà.
Quan hệ giữa Hạ Sơ với bạn bè từ trước tới nay vẫn luôn rất tốt, quà tặng đều được chọn lựa hết sức cẩn thận, tất cả đều đến từ những nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng thế giới.
Nhìn túi lớn túi nhỏ xếp thành một hàng trên bàn, Hạ Sơ cười híp mắt cảm ơn, các cô gái thấy vậy liền cất tiếng trêu đùa, một mình mở quà sẽ không vui, việc này nhất định phải làm ngay trước mặt mọi người mới được.
Hạ Sơ vui vẻ đồng ý, từng tầng từng lớp giấy gói quà được bóc ra để lộ món đồ đẹp đẽ bên trong, đó đều là những thứ thời thượng được rất nhiều cô gái yêu thích, đa phần là phụ kiện quần áo và mỹ phẩm, còn có đồ dưỡng da đắt tiền.
"Dương Mạn Vũ, vậy quà của cậu đâu?" Trương Tâm Di lúc này mới phát hiện ra còn một người ngồi thu mình trong góc vẫn chưa lên tiếng liền tiến lại gần.
"Ừm... quà, tớ đã tặng cho Sơ Sơ trước đó rồi." Dương Mạn Vũ mỉm cười gượng gạo, cũng may sáng nay cô đã tặng quà cho Hạ Sơ, nếu không bây giờ chắc chắn đã biến thành trò cười rồi, món đồ ấy đem so với những thứ lung linh đang bày trước mặt cô đây đúng là cách biệt một trời một vực.
Trương Tâm Di dù sao cũng chỉ hỏi lấy lệ, cậu ta ồ lên một tiếng rồi rời đi.
Bữa tiệc kéo dài đến gần mười giờ mới kết thúc, Hạ Sơ nói Dương Mạn Vũ đợi cậu ấy thanh toán rồi cùng nhau trở về, cô đứng một bên yên tĩnh chờ đợi, mắt nhìn thấy Hạ Sơ thậm chí còn không hỏi hóa đơn tổng bao nhiêu tiền, trực tiếp đặt một tấm thẻ ngân hàng lên trên quầy. Cô còn nhận ra nhân viên vừa nhìn thấy nó đã hai mắt sáng lấp lánh, cung kính nhận lấy.
Dường như tấm thẻ ấy có gì đó đặc biệt khiến cho nhân viên nam kia thay đổi thái độ, nhưng Dương Mạn Vũ không nhìn ra được điều khác thường, cô chỉ biết rằng tấm thẻ ấy có màu bạch kim.
Một lát sau, Hạ Sơ mặc bộ váy màu đỏ trông hệt như một chú khổng tước kiêu ngạo ngẩng cao đầu, mỉm cười nhận lại tấm thẻ, còn tờ hóa đơn vẫn nằm lẻ loi trên quầy không có người động đến.
Dương Mạn Vũ lén liếc mắt nhìn một chút, đầu tiên là số một, tiếp đến là số năm, sau đó, sau đó là một, hai... ba con số không.
Cô sửng sốt quay đầu nhìn Hạ Sơ.
"Tiểu Vũ, mình về thôi, taxi đến rồi." Nhưng Hạ Sơ không nhìn thấy đôi mắt trợn tròn của Dương Mạn Vũ, vội vàng kéo tay cô ra ngoài.
Cô ngây ngốc đi theo, tờ hóa đơn năm chữ số vẫn không ngừng quay cuồng trong đầu.
"Sơ Sơ, chỗ này... ừm, chỗ này không rẻ tí nào." Đến khi cả hai người đã yên vị trên xe, Dương Mạn Vũ mới dám dè dặt lên tiếng, kể cả Hạ Sơ có tiền thì một vạn năm cũng không phải là con số nhỏ.
"Nhưng đồ ăn rất ngon mà đúng không? Hơn nữa không gian cũng được bài trí đẹp mắt, Tâm Di nói hôm nay chụp được không ít ảnh đẹp, tớ cảm thấy số tiền này bỏ ra rất xứng đáng." Hạ Sơ mỉm cười đầy ngọt ngào, có tấm thẻ bạch kim kia trong tay, dù không phải loại có thể quẹt không hạn mức, nhưng vẫn có quyền lực không hề nhỏ, đừng nói là mười lăm nghìn, ngay cả một trăm năm mươi nghìn cũng không thành vấn đề.
Tối qua cô mới chỉ tỏ vẻ giận dỗi một chút, vậy mà người đó đã nhét tấm thẻ vào trong lòng cô rồi.
Hạ Sơ bỗng cảm thấy tâm trạng lâng lâng như đang bay lên mây, lúc này lòng hư vinh của cô đã hoàn toàn được thỏa mãn, chỉ cần nhìn đôi mắt ngạc nhiên như muốn rớt ra bên ngoài của Dương Mạn Vũ lẫn đám người kia là đủ biết, ngay cả Trương Tâm Di cũng chưa từng được phép dùng đến thẻ bạch kim đâu!
Vậy mà cô lại sở hữu chúng trong tay, hơn nữa, người ấy còn nói, chỉ cần là đồ cô thích, cái gì cũng đều có thể mua!
Hạ Sơ lim dim hai mắt, người hào phóng nhất hôm nay là Trương Tâm Di cũng mới chỉ tặng cô một chiếc cài áo bằng bạc và ngọc trai của Chanel, nhưng cô lại để ý đến chiếc túi mới ra mắt trong bộ sưu tập Xuân Hè năm nay của hãng hơn.
Món đồ ấy chắc hẳn Trương Tâm Di cũng chưa có phải không?
Thứ mà cô ta không thể sở hữu, vậy thì cô lại càng muốn có được.
Kể từ sau ngày hôm đó, Dương Mạn Vũ thường xuyên chứng kiến Hạ Sơ váy áo rực rỡ trở về phòng, còn mang theo rất nhiều túi đồ mua sắm, bởi vì quá nhiều, có vài lần cô còn giúp cậu ấy xách vào trong phòng.
"Tiểu Vũ, cẩn thận một chút, tất cả đều là đồ rất đắt tiền." Hạ Sơ xoay người nhắc nhở.
Động tác trên tay Dương Mạn Vũ vì thế mà càng thêm nhẹ nhàng.
Bạn cùng phòng của Hạ Sơ không có ở đây, cả hai người cùng ngồi bệt xuống đất, Hạ Sơ bắt đầu mở túi đồ đầu tiên, bên trong là một một chiếc kẹp tóc bằng ren trắng đầy nữ tính. "Tiểu Vũ, tặng cậu." Hạ Sơ đưa tới trước mặt Dương Mạn Vũ.
Cô bối rối hỏi lại, "Sao bỗng dưng lại tặng quà cho tớ? Hôm nay cũng đâu phải sinh nhật."
"Tặng quà cho bạn mình đâu nhất thiết phải có dịp mới tặng được. Cậu cứ nhận đi, tớ cảm thấy nó rất hợp với cậu." Hạ Sơ cười rộ lên, sau đó nhẹ nhàng kẹp chúng lên mái tóc đang được buông xõa tự do của Dương Mạn Vũ.
"Ừm, không tồi, chứng tỏ mắt nhìn của tớ rất chuẩn." Hạ Sơ hài lòng ngắm nghía, mái tóc đen tuyền mềm mại càng tôn lên màu trắng tinh khôi, "Cậu tự nhìn thử xem", rồi đưa chiếc gương để bàn tới chỗ Dương Mạn Vũ.
Mặt gương phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lúng túng, bàn tay cô vụng về chạm nhẹ lên chúng, cảm giác hệt như một nàng công chúa kiêu kỳ, lại hoàn toàn đối lập với bộ quần áo đơn giản trên người cô.
Dương Mạn Vũ không dám nhìn quá lâu, cô lẳng lặng gỡ chúng xuống, một vài sợi tóc vướng lại bị kéo đứt khiến da đầu ê ẩm.
"Sơ Sơ, thứ này đắt tiền quá, tớ không dám nhận đâu." Nhìn liếc qua đã thấy giá trị của chúng chẳng hề nhỏ, nếu không nhân dịp gì thì sao cô có thể nhận được.
Thế nhưng Hạ Sơ một mực muốn cô cài lên tóc, còn gợi ý cho Dương Mạn Vũ hãy dùng chúng vào những dịp đặc biệt.
"Ví dụ như buổi vũ hội cuối năm của trường, ví dụ như những khi... hẹn hò cùng Diệp Liên Thành." Hạ Sơ thích thú cười lớn, còn Dương Mạn Vũ ngượng ngùng lắc đầu liên tục, rối rít từ chối.
"Đùa cậu chút thôi, cứ cầm lấy đi, cũng không đáng bao nhiêu tiền." Hạ Sơ xua tay, ánh mắt tập trung vào món đồ tiếp theo rồi giơ nó lên cao: "Tiểu Vũ, đẹp không?"
Dương Mạn Vũ vô thức gật đầu, miệng theo phản xạ đáp lại một tiếng "đẹp", cô cảm thấy vốn từ của bản thân quá đỗi nghèo nàn, chỉ biết rằng chiếc túi đẹp đến lóa mắt, từng đường kim mũi chỉ, lớp da thuộc trơn bóng, đến cả ánh sáng phát ra từ chỗ móc khóa kim loại cũng làm cô phải nín thở, một kẻ không am hiểu đến mấy cũng có thể nhận ra đây chắc chắn là hàng cao cấp.
"Phiên bản giới hạn khó mua lắm đấy, tớ đã phải tốn rất nhiều công sức mới có người chịu bán, giá thị trường của nó bây giờ không dưới mười nghìn đô la mỹ."
Hạ Sơ đắm chìm trong niềm vui khôn tả với chiếc túi Chanel đắt đỏ, còn Dương Mạn Vũ ngược lại vô cùng đăm chiêu, cuối cùng cô cất tiếng hỏi: "Sơ Sơ, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Một câu hỏi khiến bầu không khí như rơi xuống âm độ.
Trong thoáng chốc nụ cười vui vẻ trên mặt Hạ Sơ đã biến thành lạnh lùng, giọng nói không cảm xúc: "Ý cậu là gì?"
Lúc Hạ Sơ còn chưa kịp đáp lại, Dương Mạn Vũ đã biết mình lỡ lời, cô nhỏ giọng xin lỗi.
"Ngay cả cậu cũng cảm thấy tớ không mua nổi món đồ này đúng không? Cảm thấy người như tớ không xứng đáng có nó?"
Dương Mạn Vũ cụp mắt: "Sơ Sơ, xin lỗi, ý tớ không phải như vậy. Chỉ là..."
"Chỉ là gì? Tớ tiêu tiền còn cần cậu dạy hay sao? Tớ có tiền, muốn tiêu như nào, tiêu bao nhiêu, không cần cậu quan tâm!" Ngữ khí bỗng trở nên gay gắt, Hạ Sơ đứng bật dậy, như vừa bị chạm phải dây thần kinh nhạy cảm nào đó, "Dương Mạn Vũ, sau này cậu bớt lo chuyện bao đồng đi."
Cánh cửa phòng đóng sập lại, Hạ Sơ không cho Dương Mạn Vũ cơ hội giải thích, cô chỉ có thể thở dài đi về phòng, thật ra cô không cố ý muốn can thiệp vào việc chi tiêu của người khác, chỉ là từ trước tới nay chưa từng thấy Hạ Sơ bỏ ra một số tiền lớn như vậy, có điều đến tận lúc này cô mới biết, hóa ra cậu ấy vẫn còn rất giận cô việc lần trước.
Cô mất cả đêm trằn trọc lăn qua lăn lại, không biết phải xin lỗi Hạ Sơ như thế nào, vậy mà đến hôm sau Hạ Sơ lại tươi cười với cô như mọi khi, tựa như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Hai người cùng nhau đi bộ đến trường, không rõ vì sao, hôm nay có rất nhiều người chú ý tới chỗ cô, âm thầm chỉ trỏ rồi che miệng cười.
Dương Mạn Vũ rất muốn hỏi Hạ Sơ, nhưng lại ngại cắt ngang câu chuyện của cậu ấy.
Cô chỉ đành cho qua, mím môi không nói gì, thế nhưng tình trạng ấy vẫn tiếp diễn cho tới tận tiết thể dục, là tiết cuối cùng của buổi sáng.
Dù là tiết cuối nhưng thầy thể dục vẫn không tha cho học sinh, yêu cầu nữ sinh lớp 11-1 phải hoàn thành một lần chạy 300m mới có thể ra về, tương ứng với một vòng sân vận động của trường. Đến khi quay trở lại phòng thay đồ, hai chân Dương Mạn Vũ đã mềm nhũn, hơi thở hổn hển nặng nề, dạ dày trống rỗng liên tục kêu gào. Bình thường không nói, nhưng mấy ngày gần đây không có Diệp Liên Thành mang đồ ăn sáng tới lớp, Dương Mạn Vũ cũng hoàn toàn quên mất việc này mà thường xuyên để bụng đói đi học, lúc này đã cảm thấy cơ thể không chịu nổi.
Cô tựa lưng vào ngăn tủ để đồ của mình, đợi cho đến khi nhịp thở trở lại bình thường, mặt cũng bớt đỏ hơn một chút.
"Dương Mạn Vũ, xem ra cậu chăm sóc da dẻ cũng tốt thật đấy, mới qua một đêm, vậy mà trên mặt đã không còn dấu vết gì nữa rồi." Bỗng nhiên Trương Tâm Di từ ngoài cửa bước vào, tầm mắt vừa nhìn thấy Dương Mạn Vũ liền chuyển hướng đi về phía cô, bước chân nhẹ bẫng, hơi thở đều đặn, dường như quãng đường chạy 300m chỉ là chuyện nhỏ. Trương Tâm Di đứng rất gần, đôi mắt đảo vòng trên mặt cô, không muốn bỏ sót bất cứ một chi tiết nào, tựa như có thể dùng cách đó để phát hiện ra điểm khác thường.
Bị người khác nhìn chằm chằm không hề dễ chịu, Dương Mạn Vũ thôi tựa lưng vào tủ mà chuyển thành tư thế đối diện với Trương Tâm Di: "Cậu muốn nói gì?"
"À, nói gì sao? Muốn hỏi xin một chút kinh nghiệm của bạn học Dương, cái tát ấy không nhẹ chút nào, thế nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy da cậu rất đẹp, không có tì vết nào cả, chẳng lẽ cậu đã dùng kem nền che đi rồi?" Trương Tâm Di nhìn mãi không ra liền giơ tay muốn chạm lên má Dương Mạn Vũ, cô lập tức cảnh giác lùi về sau: "Lớp phó, cậu định làm gì?"
Giọng nói lạnh nhạt tựa như không để người khác vào mắt, còn có thái độ đề phòng thoáng xuất hiện, Trương Tâm Di ghét cay ghét đắng bộ dạng này, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất: "Dương Mạn Vũ, cậu giả bộ cho ai xem? Tôi cũng không ngờ được cậu lại là người như vậy. Tỏ vẻ thanh cao như hoa sen trắng, thực ra lại tởm lợm đến nỗi khiến người khác buồn nôn!"
Những lời cay nghiệt liên tiếp tuôn ra khiến Dương Mạn Vũ nhíu mày.
"Sao, cảm thấy tôi nói không đúng, thấy oan ức lắm phải không? Dương Mạn Vũ, cậu diễn giỏi thật đấy, Diệp Liên Thành không biết, nhưng tôi đã biết rồi, đã nghe qua không ít người sẵn sàng vì tiền mà bán rẻ danh dự, nhưng không ngờ trong Nhất Trung cũng có người như vậy." Nói đến đây, ánh mắt Trương Tâm Di đã xoáy sâu vào gương mặt cô, cậu ta nở nụ cười khinh miệt: "Dương Mạn Vũ, cậu thèm tiền đến điên luôn rồi phải không?"
Ngay sau đó có vô số tràng cười rộ lên phụ họa cho câu nói của Trương Tâm Di, người nói hả hê, còn người nghe mặt đã trắng bệch.
"Lớp phó, cậu đừng có nói lung tung, tôi nhớ tôi không làm gì động chạm đến cậu cả."
Trương Tâm Di thích thú kéo dài giọng: "Nếu cậu dám kéo tôi vào chuyện này cậu tưởng cậu có thể tiếp tục đứng ở đây chắc? Dương Mạn Vũ, một mình cậu dơ bẩn cũng đừng kéo người khác xuống nước cùng, việc cậu làm đúng là khiến người khác kinh ngạc không ít đấy."
"Trương Tâm Di, có gì nói thẳng ra đi." Thái độ úp mở của đối phương như đang trêu tức người khác, từ lúc Trương Tâm Di bước vào đến giờ chỉ toàn nói những lời công kích vô nghĩa, huyên thuyên một hồi, rốt cuộc vẫn chậm chạp không vào chủ đề chính, có lẽ đang đợi đến khi Dương Mạn Vũ tức điên lên mới chịu dừng.
"Dương Mạn Vũ, đáng lẽ ra tôi vẫn còn định giữ một chút mặt mũi cho cậu, nhưng tự cậu muốn vạch áo cho người xem lưng tôi cũng không thể ngăn cản." Trương Tâm Di cười đến mức mặt mày nở hoa, nhún nhún vai tỏ ý "Cậu ta có lòng tốt thì cô lại không nhận, đây là do cô tự chuốc lấy", Dương Mạn Vũ quan sát bờ môi cậu ta lúc đóng lúc mở, ghép từng chữ lại thành một câu hoàn chỉnh: "Bạn học Dương nói xem, lúc cậu trèo lên giường của lão già đó có cảm giác như thế nào?"
Khí thế bức người tỏa ra thúc ép Dương Mạn Vũ lùi về sau thêm một bước, còn Trương Tâm Di vẫn đang thao thao bất tuyệt.
"Coi như cậu may mắn, lão già đó không phải loại xấu xí bụng bia hói đầu, nhưng nhìn bà vợ đã biết ngay chẳng phải hạng hiền lành đơn giản, Dương Mạn Vũ, cậu có cảm thấy một màn đánh ghen đặc sắc như vậy mà lại chỉ có thể xem qua đoạn clip ngắn, có phải là rất đáng tiếc hay không?"
"Khẩu vị của cậu đúng là khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác, chẳng lẽ tiền của Diệp Liên Thành còn chưa đủ làm cậu thỏa mãn, vẫn phải ngủ với đàn ông có vợ mới được ư?"
"Dương Mạn Vũ, bán rẻ thân xác có thấy nhục nhã không? Lòng tự trọng của cậu bị chó tha mất rồi, hay vốn dĩ cậu không có thứ ấy?"
"Tôi cảm thấy rác rưởi cũng chỉ có thể đến thế mà thôi."