Chỉ sau một ly nước không biết từ đâu tới, trí nhớ của cô đã hoàn toàn dừng lại ở thời khắc đối diện với Diệp Liên Thành giữa hai gian phòng nghỉ của nam và nữ.
Chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đã thấy vô cùng xấu hổ, tại sao... tại sao cô lại dám nói những lời mất mặt như vậy chứ!
Người một mực đòi chia tay là cô, người tự mình chuốc lấy xấu hổ cũng là cô nốt, bạn học Tiểu Dương đúng là chẳng bao giờ biết liêm sỉ là gì.
Vùi đầu vào trong đống chăn gối, Dương Mạn Vũ nhất thời cảm thấy không còn thiết sống nữa. Cuối cùng, cô đành quy hết mọi nguồn cơn của hành động ngu ngốc đó là do men say xui khiến. Đúng vậy, tất cả là vì cốc rượu chết tiệt kia mà thôi. Thật sự là như vậy, mà cũng nên là như vậy.
Dù sao cũng không còn gặp nhau nữa mà, Diệp Liên Thành đã nói sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Nghĩ đến những lời này, Dương Mạn Vũ bắt đầu cảm nhận được từng nhịp đập hoảng loạn nơi lồng ngực.
Mỗi giây phút nghĩ về câu nói ấy của anh, lòng cô lại cảm thấy vô cùng, vô cùng khó chịu.
Khó chịu tới nỗi muốn ngay lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Liên Thành. Muốn được bao bọc trong vòng tay rộng lớn của anh, lắng nghe tiếng trái tim anh đập từng nhịp trầm ổn vững vàng, muốn cảm nhận hơi thở dịu dàng quẩn quanh nơi vành tai, chóp mũi, cuối cùng, môi cô và môi anh cùng quấn quýt triền miên.
Những hình ảnh vô thức hiện ra trong đầu khiến Dương Mạn Vũ đỏ bừng mặt, cô lập tức chạy vọt vào phòng tắm.
Dưới ánh đèn vàng hư ảo, Dương Mạn Vũ đờ đẫn nhìn vào gương mặt đẫm nước của cô gái trong gương.
Là nước mà cô gái ấy dùng để xốc lại tinh thần, hay là từng giọt lệ đọng lại trong khóe mắt cô ấy.
Hẳn là cô ấy đã vô cùng sợ hãi, sợ hãi vì tuyệt vọng, vì căm ghét bản thân mà rơi lệ. Cô ấy hận chính mình đã đâm một nhát dao vào trái tim người mà cô ấy yêu nhất, hận chính mình đã làm tổn thương anh. Trên cuộc đời có vô vàn cách để rời xa một người, vậy mà cô ấy lại dùng cách thức tuyệt tình và tàn nhẫn tới vậy, cũng chẳng để lại một đường lùi.
Cơ thể như không còn chút sức lực mà trượt dần xuống, Dương Mạn Vũ cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng nức nở phát ra thành tiếng.
Có lẽ người vui nhất trong bữa tiệc ngày hôm ấy chỉ có Tống Giai Tuệ.
Đương nhiên một chàng trai như Chu Minh Tuấn sẽ không bao giờ nhẫn tâm từ chối thành ý của một cô gái, vậy nên, Tống Giai Tuệ rất nhanh đã có buổi hẹn tiếp theo với cậu ta vào cuối tuần tới. Phải biết rằng trong buổi họp lớp hai người đã nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí Tống Giai Tuệ còn đỏ mặt thì thầm với Dương Mạn Vũ rằng, khi tất cả mọi người còn đang mải mê ôn lại những câu chuyện cũ, bọn họ đã âm thầm trốn sang một căn phòng khác, chỉ có hai người.
"Không có chuyện gì xảy ra cả." Tống Giai Tuệ lúng túng xua tay, còn khe khẽ nói mối quan hệ của cô ấy còn chưa tới mức đó.
Dương Mạn Vũ hơi nhíu mày nhưng không nói gì cả. Tạm thời cô sẽ tin tưởng vào đạo đức của người bên cạnh Diệp Liên Thành. Quả thực khi so sánh với đám người từng học ở Nhất Trung kia, cậu chủ Diệp vẫn xứng đáng được gọi là một quý ông.
Kể từ sau đó, trước mỗi một cuộc hẹn với Chu Minh Tuấn, Tống Giai Tuệ đều hào hứng hỏi ý kiến Dương Mạn Vũ, rằng cô ấy nên chọn váy ngắn màu hồng đào hay váy dài màu xanh ngọc, liệu cô ấy có đang trang điểm quá đậm, hoặc son môi như vậy đã đủ quyến rũ hay chưa. Cô cũng rất phối hợp mà trả lời, váy ngắn sẽ tôn lên đôi chân dài đẹp của cô ấy, đủ nữ tính mà không quá hở hang, còn nữa, son môi nên đổi thành son bóng màu đào mật, Chu Minh Tuấn nhìn thấy nhất định sẽ không kìm được mà muốn hôn lên.
Tống Giai Tuệ ồ lên một tiếng, đúng vậy, chắc chắn không chỉ Chu Minh Tuấn mà đám con trai cũng không cưỡng lại được màu son này cho mà xem.
Son bóng màu mật đào khiến làn môi căng mọng ửng hồng, nhìn là muốn cắn, lại càng kích thích người ta chạm lên, thử xem đôi môi ấy có phải được làm nên từ nước thật hay không.
Dương Mạn Vũ bỗng cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng cất lại thỏi son vào trong túi.
Đã rất lâu rồi cô không còn dùng đến màu son này nữa, kể từ ngày hôm ấy...
Hai tuần tiếp theo, Tống Giai Tuệ và Chu Minh Tuấn liên tục hẹn hò, trong mắt Dương Mạn Vũ là "hẹn hò", nhưng người bạn cùng phòng của cô vẫn liên tục phủ nhận, cho rằng đó chỉ là "tìm hiểu".
Quả thật Chu Minh Tuấn cũng là một kẻ rất cao tay, không bao giờ quá xa cách các cô gái, cũng chưa từng để ai tiếp cận quá gần. Tống Giai Tuệ không tài nào đọc được tâm ý của cậu ta, thậm chí có lúc không nhịn được bèn thử thăm dò Dương Mạn Vũ: "Tiểu Dương... hay là cậu hỏi... giúp tớ được không?"
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đủ biết Tống Giai Tuệ muốn gì, Dương Mạn Vũ lập tức lắc đầu. Không phải cô không muốn giúp, mà là không thể được. Ai cũng cho rằng cô và Diệp Liên Thành chia tay trong yên bình, hoặc theo mấy lời khó nghe xung quanh, cậu chủ Diệp đã chán ngấy kiểu bạn gái đơn thuần ngu ngốc như Dương Mạn Vũ, nhưng cũng không quên bỏ ra khoản "phí chia tay" hậu hĩnh, vậy nên mọi chuyện mới không bị bung bét như vậy.
Thề với trời, có chết cô cũng sẽ không liên lạc với Diệp Liên Thành lần nữa. Chia tay đâu phải lời nói đùa.
Tuy trong chuyện này cô không thể giúp Tống Giai Tuệ yên lòng, vậy nhưng cô vẫn rất cố gắng hỗ trợ cô ấy sắp đặt một buổi hẹn hò hoàn hảo.
Bởi vì Tống Giai Tuệ có ý định tỏ tình với Chu Minh Tuấn vào ngày hôm ấy.
Quả thực không giống như Dương Mạn Vũ, Tống Giai Tuệ là một cô gái dũng cảm, dám yêu dám làm, cũng không sợ thất bại. Cô ấy thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần bị Chu Minh Tuấn từ chối, còn thản nhiên nói rằng thử một lần còn hơn không bao giờ, nếu không thể đến với nhau thì là do duyên phận quá mỏng, chẳng thể cưỡng cầu.
Trong buổi hẹn hò hôm ấy, Tống Giai Tuệ cùng Dương Mạn Vũ dự định tới chỗ hẹn sớm hơn một tiếng để đảm bảo tất cả đều diễn ra suôn sẻ. Lát nữa khi Chu Minh Tuấn đến nơi, nhiệm vụ của cô sẽ là cầm hoa cho Tống Giai Tuệ, chụp ảnh và quay phim lúc cô ấy tỏ tình. Lắng nghe xong toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ này, Dương Mạn Vũ đột nhiên cảm thấy đau đầu, quả thật bạn cùng phòng của cô có tâm hồn quá bay bổng.
Không chỉ có vậy, Tống Giai Tuệ đã đặt trước một bàn gần đó cho Dương Mạn Vũ, còn nói đùa kể cả khi mọi chuyện không thành công thì ít nhất cũng có thể mời cô một bữa ăn ngon. Đến sát giờ quan trọng, cô ấy mới nói thêm một chuyện, buổi hẹn ngày hôm nay không thể không cảm ơn công sức của Diệp Liên Thành. Vốn dĩ thời gian ấy Chu Minh Tuấn có dự định khác, tất cả là nhờ cậu chủ Diệp ra tay giúp đỡ, hoãn lại ngày trở về New York của cả hai.
Dương Mạn Vũ mím môi, trong lòng hơi tức giận, thế nhưng nhìn đôi mắt long lanh của Tống Giai Tuệ lại không nỡ nặng lời. Cô thở dài một hơi, dù sao ngày hôm nay cũng là của cô ấy và Chu Minh Tuấn, cô cũng không nên quá đáng.
Giá như Tống Giai Tuệ nói cho cô sớm hơn, Dương Mạn Vũ thầm nghĩ, ít ra cô sẽ không căng thẳng như hiện tại, rõ ràng người tỏ tình hôm nay chẳng phải cô, vậy mà còn lo lắng nhiều hơn cả người trong cuộc.
Sau khi thảo luận thời gian với dàn nhạc giao hưởng của nhà hàng, Dương Mạn Vũ quay trở lại bàn đã thấy Diệp Liên Thành ngồi sẵn ở đó. Ánh đèn hoa lệ từ cửa sổ sát sàn phía sau lưng khiến cho màu áo sơ mi của anh như phát sáng, càng làm nổi bật gương mặt đẹp đến xiêu lòng, trong giây phút ấy, cô không thể không thừa nhận, trái tim cô đã dao động rất nhiều vì anh.
Không được, bạn học Tiểu Dương không nên mê mẩn Diệp Liên Thành như vậy, phải tỏ ra tự nhiên nhất có thể. Mất vài giây trấn tĩnh lại, cô chậm rãi ngồi vào ghế đối diện, cố tình không để ý đến anh mà bắt đầu với món khai vị trước mặt.
Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng va chạm của kim loại vang lên nhưng rồi cũng bị tiếng nhạc át đi mất, cô nhìn thấy Chu Minh Tuấn và Tống Giai Tuệ bước vào phòng, gương mặt cậu ta có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cử chỉ vẫn rất chuẩn mực và lịch thiệp, trước khi ngồi vào bàn tiệc còn kéo ghế cho Tống Giai Tuệ.
Dương Mạn Vũ mím môi, vậy mà cậu chủ Diệp Liên Thành còn chẳng thể tỏ ra quý ông bằng một nửa của Chu Minh Tuấn.
Rõ ràng là suy nghĩ của cô quá ngớ ngẩn, hai người đã không còn là gì của nhau, nhất là trong trường hợp này, Diệp Liên Thành thậm chí còn không cần phải tỏ ra lịch sự với cô. Theo lẽ thông thường mà nói, đứng trước một kẻ xấu xa như Dương Mạn Vũ, anh nên nổi điên lên mới phải, kể cả khi anh làm thế thật thì cô cũng không hề thắc mắc, bởi vì anh có quyền được phản ứng như vậy.
Ừm, Dương Mạn Vũ biết mình hơi vô lý, thế nhưng trong lòng không khỏi hồi tưởng quãng thời gian hai người còn bên nhau, quả thực anh không để cô phải động tay vào bất cứ thứ gì cả.
Cảm giác ấm ức xen lẫn chút bực bội dâng lên, Dương Mạn Vũ không nhịn được mà gia tăng lực đạo nơi bàn tay, miếng cá trên đĩa bị cô hành hạ đã không còn giữ được hình dáng ban đầu.
Thật là xấu hổ. Nhìn xem, cô đang ngồi trong nhà hàng cao cấp mà hành động thì thật là thiếu phép tắc.
Dương Mạn Vũ ngây người nhìn món ăn trước mặt, chúng chẳng còn đẹp mắt chút nào.
Thế rồi có bàn tay bất ngờ đưa ra, thay thế đĩa của cô bằng một món cá nguyên vẹn khác. Phần măng tây trên đĩa thậm chí còn được cắt thành từng miếng vừa ăn.
Cô cúi gằm mặt nói cảm ơn.
Trái ngược với sự rối loạn của cô, động tác của Diệp Liên Thành tự nhiên và lưu loát đến bất ngờ, mặt không đổi sắc ra lệnh cho cô tập trung vào bữa ăn.
Hệt như vô số lần trước đây.
Thế rồi...
Dương Mạn Vũ bắt đầu ho sặc sụa, điều này khiến cho biểu tình trên mặt Diệp Liên Thành trở nên rất khó coi, như thể cô ghét anh tới nỗi ăn không ngon vậy.
Lén lút lau khóe môi, cô không hề cố ý, thế nhưng người trước mắt càng lúc càng tỏ ra không hài lòng, thậm chí còn làm kinh động đến cặp đôi đang ngồi ở phía không xa.
Trong một khoảnh khắc, Dương Mạn Vũ nhìn thấy chàng trai trong mộng của Tống Giai Tuệ đã đưa tầm mắt về hướng này, mỉm cười sâu xa. Cô cho rằng mình đã nhìn lầm.
Cuối cùng bữa ăn đã kết thúc bằng sự hoàn hảo gần như tuyệt đối, Dương Mạn Vũ liếc mắt nhìn, hoa trong tay Tống Giai Tuệ đã được để sang một bên, bàn tay Chu Minh Tuấn ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ, trong một khắc đã dứt khoát kéo cô ấy về phía mình. Cô biết mà, bộ váy ngắn màu hồng đào nhất định sẽ rất có ích, vòng eo mềm mại của cô ấy được tôn lên cực kỳ đẹp.
Sau đó, hai người hôn nhau sau đắm, nụ hôn ấy rất dài.
Dương Mạn Vũ ngơ ngẩn nhìn theo, tựa như khung cảnh của một bộ phim điện ảnh nổi tiếng, đẹp đẽ, lãng mạn và cũng quá đỗi mộng ảo, như hương rượu say mê ngây ngất khiến người ta đắm chìm.
Cô tập trung đến nỗi không nhận ra bóng dáng một người đang tiếp cận mình từ phía sau lưng. Ánh mắt người đó ngập tràn cảm xúc, bàn tay người đó đưa lên, ý định muốn che đi tầm mắt cô, còn muốn ghét bỏ nói rằng người ta hôn nhau có gì hay mà nhìn, nếu muốn, nếu muốn, chúng ta... cũng có thể làm như thế được mà.
Giây tiếp theo, bàn tay với những ngón thon dài ấy sượt qua mái tóc tơ mềm của cô gái, mang theo rất nhiều can đảm.
Sắp rồi, khoảng cách chỉ còn không đến vài centimet, chàng trai bắt đầu trở nên căng thẳng, yết hầu khẽ động.
Chỉ một chút nữa thôi chàng trai sẽ chạm tới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái như ý nguyện, vậy mà giữa đường lại bị xen ngang bởi tiếng chuông điện thoại réo rắt, tất cả dũng khí mới nhen nhóm đã ngay lập tức bị dập tắt.
Diệp Liên Thành vội vã rút tay về.
Anh nhìn thấy Dương Mạn Vũ luống cuống nghe điện thoại, thế rồi, gương mặt cô gái nhỏ trắng bệch.
Tám giờ ba mươi phút tối, khu vực cấp cứu của bệnh viện số hai thành phố S vẫn còn vô số người nhà bệnh nhân đứng chen chúc ngoài hành lang, ai nấy đều mang theo gương mặt thấp thỏm lo sợ, cũng không ai dám lên tiếng, họ sợ làm kinh động đến những người đang giành giật lại sự sống từ tay tử thần cho người nhà của mình.
Vậy mà ở phía đầu khu cấp cứu, nối liền với quầy lễ tân vẫn còn vang vọng tiếng khóc lóc của một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó tên là Lâm Hoa, bà ta đang cầu xin bệnh viện tiến hành phẫu thuật cho đứa con gái nhỏ tên Dương Tịnh Ý của mình.
"Thật xin lỗi, nếu không nộp đủ tiền viện phí chúng tôi sẽ không thể tiến hành phẫu thuật được."
Đứng sát bên cạnh Lâm Hoa là Dương Gia Hàn và Dương Mạn Vũ, lời từ chối cứng rắn từ phía bệnh viện khiến cả ba người chao đảo.
Hóa ra tình hình sức khỏe của Dương Tịnh Ý đáng lo ngại hơn rất nhiều so với những gì Dương Mạn Vũ từng nghĩ, đời nào có chuyện chỉ là cảm mạo đơn thuần lại phải phẫu thuật? Hơn nữa, bệnh viện dưới huyện Đông Sơn cũng từ chối tiếp nhận, gia đình cô lập tức đưa Tịnh Ý chuyển lên tuyến trên, thế nhưng chi phí phẫu thuật ở bệnh viện công rẻ nhất cũng đã lên tới cả nghìn đô la mỹ. Là đô la mỹ chứ không phải đơn vị tiền tệ thông thường, nhà họ Dương nghèo kiết xác kiếm đâu ra đủ tiền?
Dương Mạn Vũ không nghĩ nhiều liền gọi điện cho bà nội, lúc này bố mẹ cô đã suy sụp tới mức không còn để ý mọi thứ xung quanh, chỉ còn mình cô đứng ra lo liệu chuyện này. Con trai cả nhà họ Dương nghèo tới mức đói ăn đói mặc, nhưng ông bà Dương thì không hề thiếu thốn một chút nào, cô thành khẩn xin bà ứng trước một chút tiền viện phí, vậy mà chỉ có thể đổi lại một cái cúp máy thờ ơ.
Chết tiệt.
Dương Mạn Vũ cố nén nỗi tức giận muốn ném văng điện thoại đi.
Hấp tấp bước ra ngoài sảnh, cô dự định sẽ thương lượng với bệnh viện để cho em gái được phẫu thuật ngay lập tức, tình trạng của con bé bây giờ không thể chờ được. Thế nhưng đằng sau tấm khẩu trang che kín nửa mặt là cái lắc đầu đầy kiên quyết, Dương Mạn Vũ còn đang định lên tiếng thì bỗng nhiên có tiếng nói cắt ngang.
"Cần bao nhiêu tiền?"
Người đưa Dương Mạn Vũ đến đây là Diệp Liên Thành, trong lúc nóng vội cô không còn cách nào khác ngoài việc nhờ anh. Những tưởng sau câu tạm biệt ngắn ngủi anh đã rời đi, vậy mà lúc này anh lại xuất hiện ở sảnh bệnh viện, trên tay là tấm thẻ màu bạc lấp lánh.
Trong lòng Dương Mạn Vũ như có hòn đá nặng nề ầm ầm rơi xuống, cô cắn răng đứng bên cạnh quan sát Diệp Liên Thành làm thủ tục cho em gái, lòng tự nhủ sức khỏe của Tịnh Ý là quan trọng nhất.
Rất may, nhờ có sự giúp đỡ kịp thời của anh, Dương Tịnh Ý đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Cuộc phẫu thuật kéo dài sáu tiếng đồng hồ là tròn sáu tiếng Dương Mạn Vũ chờ đợi trong tuyệt vọng. Tới tận lúc bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu cô mới dám thở phào một hơi, đến lúc này mới nhớ tới có một người vẫn đang ở ngoài sảnh chờ cô.
Dương Mạn Vũ chợt cảm thấy hai mắt mình nóng lên.
Diệp Liên Thành vẫn bình thản ngồi đó, áo sơ mi của anh phẳng phiu và sạch sẽ, ngay cả tóc cũng không một sợi rối loạn, anh từ tốn khoác tấm chăn mỏng mượn từ quầy lễ tân bệnh viện lên vai cô.
Một lần nữa Dương Mạn Vũ nói lời cảm ơn, nhỏ tới nỗi phải ghé sát tai mới nghe thấy, nhưng cô biết là anh nghe được.
Diệp Liên Thành gật đầu: "Tiểu Ý không sao là tốt rồi."
"Sau này em sẽ trả lại anh."
"Không cần."
"Diệp Liên Thành, em rất cảm kích vì có anh giúp đỡ, nhưng số tiền này em nhất định phải trả."
Đã rất lâu rồi hai người mới có cơ hội mặt đối mặt như vậy, nhất thời Dương Mạn Vũ cảm thấy e sợ khí thế bức người của anh, lời nói phát ra lại càng nhỏ hơn nữa.
"Em không thể nợ anh."
Đây là một lời thật lòng, bởi vì cô đã nợ anh quá nhiều.
"Tôi không cần em phải trả nợ. Đó là tiền tôi giúp Tịnh Ý, em không cần lo lắng." Mặc cho Dương Mạn Vũ cương quyết giữ ý định đó, Diệp Liên Thành vẫn thong thả cất tiếng, ngữ khí như an ủi, ngoài ra không còn cảm xúc nào khác.
Anh bình tĩnh tới mức khiến cô rơi nước mắt.
Diệp Liên Thành bình thản như vậy, hẳn là hình bóng của bạn học Tiểu Dương đã không còn trong trái tim anh nữa rồi, đây là điều mà Dương Mạn Vũ hằng mong muốn, vậy mà khi chúng trở thành sự thật cô lại không muốn chấp nhận chúng.
Liên Thành, trong một đêm tối như vậy em muốn được anh ôm vào lòng, muốn được anh hôn, muốn được nghe anh nói mấy lời ngọt ngào, chứ không phải những câu nói khách sáo thế kia. Chúng khiến lòng em buồn bã khôn tả.
"Liên Thành...?"
Dương Mạn Vũ khe khẽ gọi anh, nhất thời cảm thấy lý trí tan rã không còn sót lại chút nào, hình như cô bắt đầu nói ra những lời thiếu kiểm soát rồi. Nghe mà xem, nghe mà xem cô đang thì thầm với anh những gì, đều là mấy câu không được phép nói, vậy mà cô cũng dám nói ra hết rồi.
"Liên Thành, anh hôn em đi."
"Cái gì?" Người nào đó kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Ánh đèn hắt xuống để lại những khoảng sáng tối đan xen nơi hành lang bệnh viện, bóng hình chàng trai bị kéo ra dài thật dài, bao trùm lên bóng cô gái. Chàng trai bối rối ôm cô gái vào lòng, còn cô gái liên tục lải nhải mấy câu lớn mật, tựa như muốn cho cả thế giới biết chàng trai này thuộc về cô gái ấy vậy.
Liên Thành, ôm lấy em đi, hãy ôm em thật chặt, giờ này, phút này, chúng ta đang thật sự sát gần bên nhau, chứ không phải tham lam hơi ấm của đối phương trong những giấc mơ vô vọng.
"Diệp Liên Thành, em hối hận rồi."