Hóa ra nỗi tức giận vô cớ của cô chẳng có chút ý nghĩa nào, cuối cùng lại biến thành trò cười trước mặt Diệp Liên Thành mà thôi.
Nhìn xem, là cô tự mình chuốc lấy chúng. Thật là mất mặt. Nhất định là Diệp Liên Thành đang cảm thấy cô giống hệt mấy đứa con gái hay gây chuyện, phiền phức tới mức đáng ghét nào đó.
Thế rồi cô cất cao giọng hơn, muốn dùng cách này để che giấu đi tâm trạng thẹn quá hóa giận của mình. "Vậy cô ấy là ai? Em gái anh?"
Một câu hỏi hết sức đơn giản, câu trả lời chỉ cần là có hoặc không, thế nhưng Diệp Liên Thành đã suy nghĩ rất lâu.
Lâu đến mức từng giây trôi qua đều khiến trái tim Dương Mạn Vũ càng thêm trĩu nặng.
Một lát sau, anh khẽ đáp: "Phải, mà cũng không phải, nhưng có thể nói cô ấy gần như là người nhà của anh."
Thời điểm nói ra những lời này, dường như trái tim Diệp Liên Thành đang đắm chìm trong một hồi ức xa xôi nào đó, một nơi xa tới mức Dương Mạn Vũ không có cách nào chạm tới.
Cuối cùng, cô cũng không dám ở lại quá lâu, phần vì muốn xóa bỏ cảm giác mất mặt kia, phần vì Diệp Liên Thành và cô gái đó còn có việc phải ra ngoài. Trước khi dặn dò người lái xe đưa cô về tận sảnh ký túc xá, anh đã bảo với cô đây là một bữa tiệc rất quan trọng.
Vì chúng quan trọng, nên anh mới nhất định phải đi cùng cô ấy, ngoài ra không còn lý do nào khác. Dương Mạn Vũ đã tự an ủi bản thân như vậy, thế nhưng cô chẳng thể nào phớt lờ cái cảm giác hoang mang mà cô gái ấy đem lại, như thể đó là một mối nguy hiểm tiềm tàng.
Như thể cô gái ấy sẽ là người lấy đi hết tất cả những thứ ít ỏi Dương Mạn Vũ có thể nắm trong tay, rồi sau đó biến cô trở thành một kẻ đáng thương với hai bàn tay trắng.
Dương Mạn Vũ chớp chớp hai mắt đang từ từ mờ đi.
Vài ngày sau, cô gái ấy đã dần từng bước khẳng định sự tồn tại của mình tại nơi này. Bắt đầu từ việc bác bỏ tin đồn kia, thay vào đó là một câu chuyện được chứng thực. Cuối cùng cô cũng đã biết tên cô ấy.
Mạc Hâm Đình.
Diệp Liên Thành gọi cô ấy là Tiểu Đình, những người xung quanh thân thiện gọi Mạc Hâm Đình là công chúa nhỏ.
Có người cười khẩy nói rằng, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi là công chúa?
Bởi vì Mạc Hâm Đình thật sự là một nàng công chúa. Với sức nặng đến từ thân phân cô con gái út của nhà họ Mạc, tất cả đều nghiễm nhiên cảm thấy cái danh xưng có phần khoa trương ấy cực kỳ phù hợp.
Đương nhiên, không hề có ý mỉa mai nào khác. Được Mạc Hâm Đình để mắt tới là chuyện chỉ có lợi chứ chẳng có hại.
Từ trước tới nay Dương Mạn Vũ rất ít khi để ý chuyện của người khác, nhưng lần này cô không thể không cố gắng nghe ngóng một vài thông tin quan trọng.
Xem ra, cô là người cuối cùng biết đến sự hiện diện của người bạn thanh mai trúc mã của Diệp Liên Thành.
Ha! Thanh mai trúc mã, chỉ riêng bốn chữ này thôi đã chứng tỏ mối quan hệ giữa cô và Diệp Liên Thành chẳng có chút trọng lượng nào. Vậy nên khoảng cách giữa hai người cứ ngày một xa dần như vậy. Nhờ có Mạc Hâm Đình, Diệp Liên Thành đã quay trở lại làm cậu chủ Diệp Liên Thành ngày xưa, đến ngay cả bóng lưng cũng toát lên mười phần kiểu cách.
Dương Mạn Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mặt, khẽ thở dài một hơi.
Hiếm hoi lắm cô và anh mới có cơ hội ở cùng một chỗ sau giờ học, thế nhưng không biết từ lúc nào đã biến thành anh đi trước cô đi sau, bước chân anh rất dài, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng không thể hiện sự vội vã.
Cô chỉ có thể từ đi bộ chuyển sang chạy, vội vàng đuổi theo. Rõ ràng là hai người đang đi dạo trên cùng một con đường, nhưng tâm trí Diệp Liên Thành hoàn toàn không hề đặt tại đây.
Cô khẽ kéo tay áo anh, dè dặt thăm dò: "Diệp Liên Thành, cuối tuần này anh có bận gì không?"
Cuối tuần này là sinh nhật Dương Mạn Vũ, vốn dĩ cô không định làm gì phức tạp, thế nhưng Châu Tiểu Kim nhiệt tình quá đỗi, cậu ấy luôn miệng kêu rằng, nhất định phải xem xem anh chàng mà bạn học Tiểu Dương cất công dựng cậu ấy làm lá chắn là người như thế nào. Từ trước đến nay Châu Tiểu Kim chưa từng thấy những điều này, chắc hẳn là đang tò mò lắm. Nói gì thì nói, suốt khoảng thời gian Diệp Liên Thành ở thành phố H cô hoàn toàn không tiết lộ anh với bất cứ ai, ngoại trừ Tịnh Ý và cậu nhóc A Nông.
Nhưng sẽ ổn thôi, Châu Tiểu Kim nhất định sẽ ủng hộ cô, cậu ấy thích cái đẹp còn hơn cô biết bao nhiêu lần. Cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra thái độ của cậu ấy, Diệp Liên Thành đẹp trai như vậy, cậu ấy sẽ chẳng thể chê được chỗ nào cho mà xem.
Nghĩ đến điều này, nụ cười trên môi Dương Mạn Vũ lại đậm hơn một chút.
Càng háo hức chờ đợi thì thời gian trôi càng chậm, đã lâu lắm rồi cô mới có cảm giác mong chờ sinh nhật của mình. Đây là năm đầu tiên có Diệp Liên Thành cùng cô trải qua ngày này, hẳn là cảm giác sẽ vô cùng khác biệt. Hạ Sơ bận rộn công việc của hội học sinh nên không thể tham dự, còn chuyến tàu của Châu Tiểu Kim sẽ đến thành phố S lúc năm giờ chiều, tuy có chút tiếc nuối, nhưng không sao, cô sẽ để dành một phần bánh ngọt cho Hạ Sơ.
Dương Mạn Vũ lấy bộ đồ đẹp nhất trong tủ ra, số lần cô mặc chúng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trông còn rất mới.
Đón được Châu Tiểu Kim đã là năm giờ ba mươi phút, cậu ấy trao cho cô một cái ôm rất chặt. Châu Tiểu Kim là một cô gái tốt, một người bạn tốt, cậu ấy nói nhất định phải tự mình đến tận nơi, muốn tận mắt xác nhận liệu Diệp Liên Thành có đối xử tốt với Tiểu Dương thật hay không.
Sự ấm áp của Châu Tiểu Kim làm mắt Dương Mạn Vũ hơi nhòe đi. Cô phải may mắn cỡ nào mới có người bạn tuyệt vời như cậu ấy.
Theo quy định, nam sinh không được phép đi vào ký túc xá nữ, Dương Mạn Vũ bèn chọn một quán ăn nhỏ gần trường, tầng hai của quán là một tiệm trà, sau khi ăn xong có thể lên tầng để cắt bánh sinh nhật.
Sáu giờ năm mươi phút, mọi thứ đều sẵn sàng. Trước đó cô đã hẹn Diệp Liên Thành lúc bảy giờ. Không hiểu sao trong lòng cô lúc này lại có cảm giác vừa hồi hộp vừa hân hoan, thậm chí còn hơi căng thẳng.
Bảy giờ năm phút, phục vụ bàn cầm thực đơn tiến đến, Châu Tiểu Kim nhanh nhẹn nói hai người có thể đợi thêm một lúc được hay không, còn Dương Mạn Vũ bồn chồn nhìn đồng hồ.
Bảy giờ mười tám phút, nụ cười trên môi Dương Mạn Vũ lại nhạt đi đôi phần. Cô cầm điện thoại gọi một cuộc cho Diệp Liên Thành, nhưng đầu dây bên kia không có ai nhấc máy.
Bảy giờ ba mươi lăm phút, Dương Mạn Vũ nóng vội đứng bật dậy, nhưng rồi lại bị Châu Tiểu Kim giữ lại.
"Tiểu Kim, nhất định là có chuyện không may xảy ra, bình thường Diệp Liên Thành luôn nghe máy." Giọng nói từ lúc nào đã biến thành không lưu loát, "Tớ ra ngoài một chút, cậu cứ gọi đồ ăn trước đi."
Thời gian dường như bị ngưng trệ trong một khoảnh khắc, Châu Tiểu Kim nhìn cô, ý như muốn nói gì đó, nhưng rồi cậu ấy lại khoát tay gạt đi. "Thôi được rồi, chúng ta mua mang về vậy."
Chín giờ hai mươi phút tối, trong căn phòng ký túc nhỏ hẹp, Châu Tiểu Kim thắp nến lên bánh sinh nhật, Dương Mạn Vũ ngồi một bên quan sát, áy náy nói: "Châu Tiểu Kim, tớ xin lỗi, lúc ấy tớ lo lắng quá."
Châu Tiểu Kim cười xòa, "Không sao, hôm nay là sinh nhật cậu mà, phải vui lên mới được."
Tất cả nến đã được thổi tắt, căn phòng vụt sáng trở lại, Châu Tiểu Kim vui vẻ xòe túi quà nhỏ trong tay: "Tiểu Dương, sinh nhật vui vẻ." Dường như cậu ấy phấn khích vì món quà còn hơn cả cô, nóng lòng thúc giục cô mở ra.
Bên trong là một thỏi son màu hồng nhạt, cầm rất nặng tay.
"Sao? Cậu có thích không?" Châu Tiểu Kim hồ hởi ra mặt, "Mẹ tớ nói chúng ta đã là thiếu nữ cả rồi, lúc nào cũng phải xinh đẹp mới được."
Dương Mạn Vũ mở tròn mắt kinh ngạc, món quà khiến cô vừa vui mừng vừa bất ngờ: "Vậy... vậy tớ có thể dùng nó vào lúc nào?"
"Đồ ngốc, đương nhiên là dùng lúc đi cùng bạn trai rồi." Châu Tiểu Kim không hài lòng gõ nhẹ vào đầu cô, sau đó đỏ mặt thì thầm: "Người bán hàng nói nhất định phải dùng cho bạn trai xem, nhất là vào buổi tối, những lúc ánh sáng không rõ lắm sẽ khiến chúng có hiệu ứng rất đặc biệt."
"Châu Tiểu Kim!" Dương Mạn Vũ cảm nhận được tai mình bắt đầu đỏ lên, rồi lan dần sang hai gò má.
"Thật mà, tớ không hề bịa đặt câu nào, bọn họ còn nói, người nào nhìn thấy cậu đánh son này mà không hôn cậu, nhất định là vì người đó không yêu cậu!" Trong phút chốc âm lượng trong giọng nói Châu Tiểu Kim cao vút lên, tiếng cười trong trẻo như chuông gió làm Dương Mạn Vũ dở khóc dở cười, cô không biết là Châu Tiểu Kim có đầu óc đen tối như vậy đấy, còn biết dùng chúng để đùa giỡn cô.
Lát sau, giọng điệu thích thú của cậu ấy lại tiếp tục vang lên...
"Tiểu Dương, là mùi đào... còn có vị ngọt..."
"Cái gì?"
Châu Tiểu Kim nở nụ cười tinh quái: "Tớ biết là cậu sẽ thích, không cần cảm ơn tớ đâu."
"Chỉ cần cậu kể cho tớ nghe một chút là được, tớ muốn lấy kinh nghiệm, sau này có bạn trai kiểu gì cũng sẽ dùng tới."
Nghe được những lời thản nhiên này, Dương Mạn Vũ ngỡ ngàng, gần như không tin vào tai mình, Châu Tiểu Kim thật là! Cậu ấy có còn một chút e thẹn nào của con gái hay không.
"Sao lại không, thế là cậu không biết rồi, con gái bây giờ ai cũng sẽ có một thỏi son như vậy trong túi."
"Chắc cậu không tin nổi đâu, mặt hàng này dạo gần đây bán cực kỳ chạy, tớ đặc biệt chọn loại tốt nhất cho cậu... nhưng mà Tiểu Dương này, cậu phải bạo dạn hơn mới được, con trai bây giờ rất thích con gái chủ động đấy."
Vậy là sinh nhật tròn mười bảy tuổi của Dương Mạn Vũ đã biến thành một buổi tư vấn tình yêu, về phương diện này, xem ra Châu Tiểu Kim còn có nhiều kiến thức hơn cô.
Trong đêm tối, hai cô gái nhỏ thì thầm cho nhau nghe những câu chuyện ngại ngùng tới nỗi phì cười, Dương Mạn Vũ xoa xoa hai gò má ửng hồng. Sau một hồi lắng nghe, bỗng dưng cô lại cảm thấy tò mò, khi hai người cực kỳ yêu nhau, mọi chuyện có thể tiến triển tới mức nào?
Dương Mạn Vũ đem thắc mắc này hỏi Châu Tiểu Kim.
Châu Tiểu Kim khẽ hắng giọng, ngượng ngùng lắp bắp.
"Vấn đề này, ừm... cậu nên hỏi Diệp Liên Thành thì tốt hơn. Nhất định là anh ấy sẽ biết phải làm gì."
"Để Diệp Liên Thành dẫn dắt cậu."
Câu nói này nghe thế nào cũng cảm thấy mờ ám. Dương Mạn Vũ bắt đầu mường tượng về vòng tay bỏng rát cùng những nụ hôn tê dại của Diệp Liên Thành trong căn phòng trọ nhỏ ở thành phố H.
Lúc ấy cô đã ngại ngùng đến không thở nổi, anh nhìn thấy cơ thể cô rồi.
Ừm, dù chỉ nhìn thấy phần trên, nhưng... ôi, nếu Châu Tiểu Kim biết chuyện này, cậu ấy sẽ bảo cô là đồ không biết xấu hổ cho mà xem.
Ánh trăng mờ ảo trên trời phản chiếu lên gương mặt càng lúc càng mất tự nhiên, Dương Mạn Vũ trùm chăn che kín người, bầu không gian yên tĩnh dần, hình như Châu Tiểu Kim ngủ rồi.
Cô xoay người, lắng nghe hơi thở đều đặn của Châu Tiểu Kim, cuối cùng không nhịn được mà nói.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
"Châu Tiểu Kim, làm sao để biết được một người có thích mình hay không?"
Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, cô không nghĩ là Châu Tiểu Kim sẽ trả lời, nhưng cậu ấy lại đột ngột mở mắt.
"Cậu và bạn trai có chuyện gì à?"
"Không... có gì hết, chỉ là tớ muốn hỏi vậy thôi."
Hóa ra Châu Tiểu Kim chưa ngủ, Dương Mạn Vũ lúng túng đưa mắt nhìn lên trần nhà.
Châu Tiểu Kim đột nhiên chống một tay xuống giường, nhổm người dậy, nói: "Tiểu Dương, anh ấy thích cậu hay không, cậu là người biết rõ nhất."
Thế ư?
Đôi khi cô cảm nhận được Diệp Liên Thành cũng có tình cảm với mình, hệt như cách mà cô thích anh, nhưng hành động của anh luôn vô tình mà hữu ý nhắc nhở cô rằng, chuyện hai người sẽ chẳng đi đến đâu.
"Vậy tức là kể cả khi chúng tớ thích nhau, Diệp Liên Thành vẫn có thể rời đi bất kỳ lúc nào."
Không xong rồi, bộ dạng cô lúc này lại thảm hại như buổi tối hôm ấy, sao cứ nhắc đến Diệp Liên Thành là cô lại dễ dàng rơi nước mắt như vậy, cô là bạn học Tiểu Dương mạnh mẽ cơ mà.
Mặc kệ cho chúng chảy xuống thấm ướt gối, chỉ có ánh trăng chiếu ngoài kia thôi, Châu Tiểu Kim sẽ không nhìn thấy đâu.
"Tớ biết, thật khó để mở lòng với một ai đó, cũng thật khó để họ ra đi. Lần này tớ nhìn ra được cậu thật sự động lòng. Cuối cùng bạn học Tiểu Dương cũng đã biết yêu rồi."
"Nhưng mà Tiểu Dương này, có đôi khi chỉ thích thôi là chưa đủ, cuộc sống này còn quá nhiều thứ ràng buộc, miễn là cậu không hối hận về hiện tại là được."
"Chỉ cần cậu cảm thấy hạnh phúc, vậy là đủ rồi."