Thật may vì Diệp Liên Thành đã có mặt, Dương Mạn Vũ thầm thở phào, cô loáng thoáng nghe được tiếng Châu Tiểu Kim lẩm bẩm, tuy Diệp Liên Thành cực kỳ đẹp trai, nhưng cũng không qua được bài kiểm tra của cậu ấy.
"Tiểu Dương, tớ không nỡ đánh trượt một người đẹp như vậy đâu, nhưng thật lòng mà nói..." Châu Tiểu Kim ngập ngừng, dường như trong một giây phút nào đó, Dương Mạn Vũ cảm nhận được ánh mắt thương cảm từ cậu ấy.
Đúng vậy, là thương cảm, hóa ra cô đã trở nên đáng thương đến mức ấy rồi.
Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, cô đã đoán ra được lời Châu Tiểu Kim chuẩn bị nói, đành ái ngại chữa lời. "Là do anh ấy quá bận."
Cái cớ sứt sẹo này đến ngay cả bản thân cô còn chẳng tin, nhưng cô không muốn Châu Tiểu Kim có ấn tượng quá xấu về Diệp Liên Thành. Kể cả cậu ấy là bạn rất thân với cô thì hành động ngày hôm qua của anh đã cực kỳ không hay rồi, càng không thể để anh mất điểm trước mặt Châu Tiểu Kim hơn nữa.
Nghĩ đến đây, tầm mắt Dương Mạn Vũ vô thức chuyển hướng, sau đó dán chặt vào thân hình cao lớn phía xa, trước đó Châu Tiểu Kim ra hiệu muốn nói chuyện với cô nên Diệp Liên Thành đã để cho hai người có không gian riêng.
Xem chừng Châu Tiểu Kim đã hết cách với cô rồi, chỉ có thể ngán ngẩm lắc đầu: "Đương nhiên trong mắt Tiểu Dương lúc này chẳng thấy Diệp Liên Thành có điểm nào không tốt cả."
Phải vậy không? Dương Mạn Vũ khẽ mỉm cười.
Hình như là vậy thật, trong lòng cô lúc này đầy ắp niềm hạnh phúc, chỉ cần ngắm nhìn anh từ xa thôi cũng có thể làm trái tim cô nóng lên.
Nhìn mà xem, anh đứng ở nơi rộng lớn ngập tràn người qua kẻ lại, thế nhưng ánh mắt anh lại hờ hững như chìm trong một thế giới riêng, điểm đặc biệt đó của anh không hề làm cô cảm thấy kỳ lạ một chút nào, thậm chí cô còn nghĩ chúng quyến rũ đến chết người.
Chuông báo hiệu vang lên, Châu Tiểu Kim lên tàu, cậu ấy còn không quên vẫy tay chào tạm biệt, đúng lúc này, anh cũng đồng thời nắm lấy bàn tay đang buông lỏng của cô.
Dương Mạn Vũ giật mình, năm ngón tay thon dài của anh nhanh chóng đan vào tay cô, rồi siết chặt.
Trái tim cô theo đó mà thắt lại.
Dõi theo con tàu dần khuất bóng cho tới tận khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ màu đen, Diệp Liên Thành kéo tay Dương Mạn Vũ ra khỏi ga, bên ngoài tài xế đã đợi sẵn từ lâu, thế nhưng đúng lúc này cô lại giật tay lại.
Anh nhíu mày, "Sao vậy?"
"Chẳng sao cả." Dương Mạn Vũ đáp giọng hờn dỗi.
Đương nhiên, cô không nói gì không có nghĩa là cô đã bỏ qua cho hành động của anh.
"Diệp Liên Thành, anh không nghe máy của em. Anh còn cho em và Châu Tiểu Kim leo cây một vố." Âm thanh của cô lộ rõ vẻ không vui.
"Sau đó anh cũng không hề liên lạc lại."
Cô xoay người định rời đi, anh phản ứng nhanh giữ lấy cô, vài giây sau, cô còn nghe được tiếng thở dài của anh.
Anh thở dài cái gì, người không vui ở đây là cô mới phải.
Thế là Dương Mạn Vũ một lần nữa dùng sức gạt tay Diệp Liên Thành, sau đó tự mình đi khỏi ga tàu, còn không thèm quay đầu lại nhìn.
Cô biết anh đang đuổi theo sau lưng, bước chân liền trở nên gấp rút.
Đến ngã rẽ trước mặt, Dương Mạn Vũ ngoài ý muốn va phải một chậu cây cảnh, nhăn mặt, ai lại để chậu cây ở nơi khuất tầm nhìn như vậy chứ.
Nỗi bực bội trong lòng cô vì cơn đau ê ẩm này mà tăng lên không ít.
Dương Mạn Vũ quay đầu, trừng mắt nhìn đối phương đang thả chậm bước chân.
"Diệp Liên Thành, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh."
Giọng nói đầy phẫn nộ của cô không được Diệp Liên Thành đáp lại, anh lẳng lặng tiến đến, cúi thấp người, bàn tay rộng mở bao bọc lấy đầu gối cô rồi xoa nhẹ.
Anh giống như là đang cố tình phớt lờ lời cô nói vậy, nhưng hành động của anh lại khiến lòng cô bỗng trở nên ngọt ngào.
Một lát sau, túi xách trên tay Dương Mạn Vũ đã được chuyển sang cho Diệp Liên Thành, một chàng trai cao lớn lại mang bên mình chiếc túi màu hồng nhạt, quả thực là một hình ảnh hết sức đối nghịch, hơn nữa biểu cảm của anh vừa ngoan ngoãn vừa tĩnh lặng, hệt như cái đuôi nhỏ bám lấy cô không rời vậy.
Dương Mạn Vũ phì cười, nhân lúc Diệp Liên Thành không để ý, cô bèn kiễng chân, níu lấy áo anh, sau đó môi cô chạm nhẹ lên khóe môi anh.
Diệp Liên Thành có một gương mặt đẹp tới nỗi khiến người khác phải ghen tỵ vô cùng, ngay lúc này đây, chúng thấp thoáng vẻ bối rối khiến Dương Mạn Vũ mê mẩn.
Ôi... bạn học Tiểu Dương đúng là mê trai hết thuốc chữa, ai bảo A Thành của cô đẹp trai như vậy chứ.
Ngược lại với nét mặt phấn khích bừng bừng của cô, Diệp Liên Thành lấy lại vẻ bình thản rất nhanh, hai đầu mày cau lại, anh khẽ nói: Hôn trật rồi.
Dương Mạn Vũ phải ghé sát vào mới nghe thấy tiếng anh.
"Tôi nói, em hôn trật rồi", anh tiếp lời, "Phải như thế này mới đúng."
Chỉ trong giây lát, Diệp Liên Thành đã đổi khách thành chủ, anh mạnh mẽ hôn cô, nụ hôn say đắm đến nỗi khiến Dương Mạn Vũ quên hết cả trời đất, anh hôn càng ngày càng thuần thục khiến cô chỉ có thể thuận theo. Hơi thở của anh, bờ môi mềm mại của anh, đầu lưỡi linh hoạt của anh, tất cả khiến trí óc cô trắng xóa, nhưng Dương Mạn Vũ vẫn nhớ được rằng vào lúc ấy, hình như cô đã thật sự hiểu được yêu một người là thế nào rồi.
Ngày chủ nhật đó đối với Dương Mạn Vũ mà nói hệt như một giấc mơ vậy, cô đã nghĩ sau khi tiễn Châu Tiểu Kim về thành phố H Diệp Liên Thành sẽ đưa cô về trường, thế nhưng ngược lại, anh nói rằng đã chuẩn bị cho cô một bất ngờ lớn.
Anh lại trở về là Diệp Liên Thành của cô rồi, vì muốn đền bù cho cô mà tự tay chuẩn bị hết tất cả mọi thứ. Nghe nói, anh đã thuê trọn cửa hàng ấy cả một ngày.
Lần đầu tiên thiếu gia Diệp Liên Thành vào bếp là để làm bánh sinh nhật cho Dương Mạn Vũ. Theo sự hướng dẫn của nhân viên trong cửa hàng, anh tỉ mỉ xếp từng lát dâu tây đặt lên trên lớp kem phủ trắng mịn. Chứng kiến dáng vẻ lóng ngóng vụng về của anh, Dương Mạn Vũ không kìm được muốn tiến tới giúp đỡ, thế nhưng chỉ nhận lại được một ánh mắt từ chối.
Nhìn mà xem, anh dám trừng mắt với cô, vậy mà thật lạ là cô chẳng cảm thấy tức giận một chút nào.
Thành quả là một chiếc bánh dâu tây nhỏ xinh, hình như Diệp Liên Thành đã bỏ hơi nhiều đường thì phải, sao cô lại cảm thấy chúng ngọt tới mức sâu răng.
Dương Mạn Vũ muốn trêu chọc anh một chút, bèn đem những lời này nói với anh, giọng cô nửa đùa nửa thật, nhất thời khiến Diệp Liên Thành sững lại không biết có phải do anh đã làm sai ở bước nào đó hay không.
"A Thành, em đùa anh chút thôi, thật sự rất ngon." Dương Mạn Vũ cười vui vẻ, hai mắt nheo lại đầy hưởng thụ, từ từ cảm nhận hương vị chua ngọt tươi mát của dâu tây lan tỏa trong miệng, dù không được làm ra từ những cửa hiệu bánh ngọt nổi tiếng, nhưng cô lại thích món quà này nhất. Chúng không chỉ đặc biệt mà còn làm cô hạnh phúc vô cùng.
Thế nên Dương Mạn Vũ chợt nghĩ, cô cũng cần phải làm gì đó để cảm ơn anh. Bạn trai cô là người rất bận rộn, thế nhưng vẫn dành cả nửa ngày để làm bánh sinh nhật tặng cô. Dòng suy nghĩ trong đầu Dương Mạn Vũ lập tức xoay chuyển, một ý nghĩ vụt lóe lên, nhưng rất nhanh đã bị cô dập tắt.
Không được, sao cô lại có suy nghĩ như vậy được.
Hai bên tai Dương Mạn Vũ như đang vọng lại từng lời Châu Tiểu Kim thì thầm tối hôm qua, cậu ấy nói, chúng... chúng có vị ngọt... lại còn là mùi đào, nếu như bạn trai nhìn thấy nhất định sẽ không kiềm chế được mà... hôn cô.
Cô biết hiện tại gò má mình đã nóng bừng lên rồi.
Dường như chúng rõ ràng đến mức Diệp Liên Thành cũng nhận ra sự thay đổi của cô, anh lập tức dừng lại, cúi người nhìn thẳng vào mắt Dương Mạn Vũ.
Anh mỉm cười đầy thâm ý, tựa như mọi suy nghĩ xấu xa của cô lúc này đều bị anh nhìn thấu.
Giọng anh uể oải lại khàn khàn quyến rũ.
"Bạn học Tiểu Dương hình như đang tính toán gì đó rất thú vị phải không?"
Ánh mắt sâu xa của Diệp Liên Thành đang chầm chậm bóc trần cô, khiến cô không còn cách nào né tránh.
Thế là...
"A Thành, đợi em một chút!"
Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Liên Thành, Dương Mạn Vũ vội vã tìm một chỗ trốn, lấy thỏi son Châu Tiểu Kim tặng từ trong túi ra, bàn tay run run quẹt chúng lên môi.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt phản chiếu trên tấm gương nhỏ, Dương Mạn Vũ nhìn thấy môi mình như phủ một lớp nước sáng bóng lấp lánh, còn có hương đào thoang thoảng, Châu Tiểu Kim nói đúng, người bán hàng cũng nói đúng... chúng... như đang mời gọi người khác tiến đến nếm thử một miếng vậy.
Nhịp đập trái tim Dương Mạn Vũ đột ngột tăng tốc, bỗng dưng cô lại cảm thấy ngượng ngùng với chính hành động của mình.
Thật là... xấu hổ muốn chết mất, nhưng không thể để Diệp Liên Thành đợi lâu được, cô đành tự cổ vũ bản thân, sau đó bước về phía anh.
Mấy ngọn đèn đáng ghét, tại sao lại có ánh sáng mờ ảo như vậy, khiến cô không tài nào nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt anh, liệu... liệu anh có thích dáng vẻ cô lúc này không? Nhất là đôi môi này... có khiến anh muốn hôn lên không?
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng thu hẹp lại, trong lòng cô lúc này chỉ có một suy nghĩ... nhất định phải để cho Diệp Liên Thành choáng ngợp với vẻ ngoài của cô, sau đó, cô sẽ chủ động hôn anh.
Nhất định là thỏi son này có thứ ma lực thần bí nào đó khiến cho cô không còn là chính mình nữa rồi, cô thậm chí còn có ý nghĩ muốn chủ động dâng đôi môi này lên cho anh.
Dương Mạn Vũ nhắm chặt mắt, hai bàn tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của Diệp Liên Thành, lần này cô sẽ không hôn trật đâu, bởi vì cô đã cảm nhận được hai cánh môi hé mở của anh.
Diệp Liên Thành thường hôn cô như nào nhỉ? Dương Mạn Vũ xấu hổ không dám mở mắt, chỉ đành mường tượng qua trong đầu về những nụ hôn trước đây của hai người. Môi cô vần vò trên môi anh, mút mát, rồi trằn trọc qua lại. Ngập ngừng một chút, sau cùng, đầu lưỡi mềm mại bắt đầu rụt rè men tới khoang miệng ấm áp kia.
Phải... phải làm gì nữa đây? Sao Diệp Liên Thành không có phản ứng gì cả? Anh không muốn hôn cô sao?
Dương Mạn Vũ đỏ mặt dừng lại, hơi thở hổn hển. Cô nhìn thấy bóng mình trong mắt Diệp Liên Thành, từng dòng cảm xúc chuyển động trong đôi mắt anh khiến trái tim cô rung động. Chân tay cô tê dại đến sắp nhũn ra rồi.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, ánh mắt mong chờ.
Anh nói bằng giọng trầm thấp, lại thêm chút ngữ khí trêu ghẹo, bạn học Tiểu Dương sao không tiếp tục nữa.
"Là vì, là vì anh không muốn hôn em." Dương Mạn Vũ lắp bắp, đồ xấu xa, cô đã chủ động như thế rồi, vậy mà anh vẫn không đáp lại, hời hợt đến nỗi lòng tủi thân của cô sắp dâng lên đến tận trời.
"Đâu phải." Diệp Liên Thành hơi nhướng mày, anh nói bằng vẻ vô tội, "Tôi muốn xem bạn học Tiểu Dương hôm nay có thể nhiệt tình đến mức nào mà."
"Nhưng mà tốc độ của em đúng là rất biết cách giày vò người khác đấy."
Vừa nói, nụ hôn của anh vừa rơi xuống môi cô một cách chuẩn xác, như thể đang muốn nói cho cô biết, thế nào mới là chủ động thực sự.
Đầu lưỡi tiến công một cách thần tốc vào khoang miệng cô, quấn quýt, quyến luyến, đánh tan mọi sự rụt rè. Diệp Liên Thành dẫn dắt Dương Mạn Vũ từng bước một, cướp hết dưỡng khí của cô cho tới khi miệng cô mỏi nhừ, sau đó, hơi thở nóng rực của anh chuyển sang vành tai, khẽ cắn khiến toàn thân cô mất hết sức lực.
Cuối cùng, cho tới khi cô cảm nhận được cơn đau nhói ở nơi liền sát khe rãnh nhấp nhô, cơn tê dại đã lan tràn tới tận từng đầu ngón chân kích thích cô bật ra một tiếng rên rỉ lạ lùng.
Âm thanh khiến cả hai người đang chìm trong cơn mê giật mình tỉnh giấc.