Diệp Liên Thành trầm mặc rất lâu cuối cũng cũng cất lời. Giọng nói anh chậm rãi khiến cô bồn chồn lo lắng, bởi vì linh cảm bất an của cô đã trở thành sự thật.
"Vậy hai người đã ngủ với nhau chưa?" Cô khó khăn cất tiếng hỏi anh. Đều đã là người trưởng thành, những chuyện như vậy không hề khó đoán, thế nhưng cô vẫn muốn nghe chính anh xác nhận.
Nếu có người hỏi Mạc Hâm Đình việc hối hận nhất mà cô đã từng làm trong đời là gì, ngoại trừ chuyện xảy ra năm đó, cô có thể khẳng định, cô vô cùng hối hận khoảng thời gian cô lơ là đã để cho một cô gái khác bước chân vào cuộc đời Diệp Liên Thành.
Hơn nữa, cô gái đó có lẽ chưa từng thật sự rời đi.
Đây là điều mà cô đã cố gắng né tránh suốt năm năm, vờ như không biết giống như một kẻ ngốc, tưởng rằng mắt không nhìn, tai không nghe thấy thì tim sẽ không đau.
Năm ấy Mạc Hâm Đình vẫn còn nhỏ không quá để tâm, dù sao cũng chỉ là một mối tình thoáng qua, hơn nữa cô gái ấy cũng không bằng cô, nhiều năm trôi qua, rồi cũng sẽ có một ngày Diệp Liên Thành quên mất từng có một người như vậy xuất hiện trong cuộc đời mình.
Tuy có đôi lúc tâm trí cô sẽ xuất hiện một lời nhắc nhở, nhưng sau khi Diệp Liên Thành quay trở lại Mỹ thì cô gái ấy đã biến mất, Mạc Hâm Đình cũng không còn suy nghĩ quá nhiều.
Năm năm, đã năm năm trôi qua rồi.
Thời gian không dừng lại chờ đợi bất kì ai, tình cảm dù có sâu đậm đến mấy rồi cũng sẽ phai nhạt.
"Mạc Hâm Đình, anh vẫn không quên được cô ấy."
Không phải năm năm sẽ xóa nhòa tất cả sao?
"Liên Thành, lí do này của anh rất khiên cưỡng. Anh không quên được cô ấy, hay là không quên được đôi mắt của cô ấy." Cô cố gắng mỉm cười, biết rằng những lời này sẽ chạm vào vết thương xưa của hai người, thế nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói ra.
"Anh không thể bỏ em." Đúng vậy, Diệp Liên Thành không thể bỏ cô, lời hứa năm ấy hai gia đình đều chứng kiến, vậy mà anh đã quên?
"Một lời hứa đáng giá nghìn vàng, anh quên mất Mạc Hâm Chi đã nói gì rồi sao?"
Cô rất muốn né tránh, thế nhưng giữa hai người không chỉ có một Dương Mạn Vũ, mà còn có một Mạc Hâm Chi.
"Mạc Hâm Đình, anh không quên, hai người đó không giống nhau." Diệp Liên Thành nhíu mày, lạnh lùng cất tiếng.
"Anh sẽ nói với bố mẹ em, đây là nhà họ Diệp có lỗi với em, anh sẽ hết sức bù đắp. Người thông báo hủy hôn sẽ là nhà họ Mạc."
Ngay cả việc giải thích với phụ huynh hai bên anh cũng đã tính qua, chắc hẳn anh đã đếm từng ngày từng giờ cho đến giây phút này, còn cô chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Suy nghĩ ấy thoáng qua trong tâm trí khiến trái tim cô đau đớn tê dại, giống như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên lạnh lùng xuyên qua, Diệp Liên Thành, hãy nhìn xem anh là một người đàn ông tồi đến mức nào, bởi vì anh mà có một cô gái đau lòng đến rơi lệ.
"Vậy anh sẽ bù đắp như thế nào đây?" Mạc Hâm Đình bật cười, không ngờ cô cũng có một ngày được chứng kiến Diệp Liên Thành chịu cúi đầu thỏa hiệp, nhẫn nại trò chuyện với cô như vậy.
"Việc kinh doanh giữa hai nhà anh sẽ cố gắng đem lại lợi ích cho nhà họ Mạc hết mức có thể, sau này nhà họ Mạc có gặp bất cứ khó khăn nào, anh cũng sẽ hết lòng giúp đỡ. Chúng ta lớn lên cùng nhau, cũng có thể coi như em là em gái anh, nếu có xảy ra chuyện gì, anh sẽ thay em gánh vác."
Chỉ vậy thôi ư?
Lời nói của anh vẫn đều đều không biểu lộ cảm xúc, Diệp Liên Thành chết tiệt, đến lúc này mà anh vẫn lạnh nhạt như thế.
"Tự bản thân anh cũng biết, như vậy là chưa đủ."
"Đình Đình, lần này anh không thể bỏ cô ấy."
"Em cũng không thể bỏ anh." Mạc Hâm Đình hít sâu một hơi, cố nén nước mắt quay ngược vào trong.
"Đình Đình... đừng giày vò lẫn nhau như vậy nữa. Em xứng đáng nhận được nhiều hơn những gì anh có thể cho em."
"Vậy sao? Em làm như thế là đang giày vò anh sao? Tất cả sự hỗ trợ từ nhà họ Mạc để nâng đỡ anh, món nợ của anh với nhà họ Mạc, tình cảm suốt bao nhiêu năm qua em một lòng vì anh... tất cả đều không đáng giá bằng một cô gái ư?"
Mọi nỗi buồn chợt biến thành tức giận, Mạc Hâm Đình không cam lòng. Vì cái gì cơ chứ? Vì cái gì mà cô phải tốn công tốn sức như vậy, trong mắt người khác cô vẫn luôn là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng của nhà họ Mạc, biết bao nhiêu người muốn bảo vệ nâng niu cô trong lòng bàn tay, vậy tại sao người như anh lại không biết trân trọng?
"Diệp Liên Thành, đây là anh nợ nhà họ Mạc, anh làm tổn thương em như vậy... anh không cảm thấy mình có lỗi với Mạc Hâm Chi sao? Chị ấy chết không nhắm mắt, ngay cả lúc hấp hối cũng phải chịu đựng bao đau đớn tủi nhục ở nơi ấy, tất cả là do anh!"
"Thế nên, anh không thể bỏ em, cũng không thể bỏ nhà họ Mạc. Nếu không Mạc Hâm Chi ở trên thiên đường nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"
Mạc Hâm Đình đưa tay gạt nước mắt, dứt khoát quay người rời đi.
Cô rất muốn hận anh, thế nhưng tất cả đều không bằng một chữ "yêu".
Cô thật sự yêu anh, chỉ cần anh chịu quay đầu, vậy thì cô sẽ tha thứ cho anh, một lần cuối cùng.
Chỉ cần lúc này anh gọi cô hai tiếng "Đình Đình", cô nhất định sẽ quay lại.
Thế nhưng cho tới tận lúc Mạc Hâm Đình mở cánh cửa phòng chuẩn bị rời đi, Diệp Liên Thành vẫn không hề lên tiếng.
***
Lần đầu tiên Mạc Hâm Đình nhìn thấy Diệp Liên Thành là vào một ngày mùa đông tuyết rơi trắng xóa, cô và chị gái Mạc Hâm Chi cùng nhau chơi đắp người tuyết trong sân, tuy người tuyết của cả hai trông không được đẹp, thế nhưng hai người đã được chơi rất vui vẻ.
Hài lòng ngắm nghía hai người tuyết nghiêng ngả một lúc, cô và chị gái Hâm Chi mới phát hiện ra có một cậu bé vẫn luôn đứng đó quan sát hai người.
Năm nay mùa đông ở thành phố S rất lạnh, cô và chị gái được đưa về nghỉ đông cùng với ông bà. Khu biệt thự nghỉ dưỡng này không có nhiều trẻ con cùng tuổi để chơi cùng, thế nhưng hôm nay đột nhiên lại có thêm một cậu bé vô cùng khôi ngô xuất hiện.
Cậu bé ấy hóa ra là con trai của nhà hàng xóm mới chuyển đến mấy ngày trước.
Cô bé Mạc Hâm Đình giống như một cái đuôi nhỏ, luôn luôn bám theo gọi cậu bé là "Anh Liên Thành đẹp trai".
Cậu bé Diệp Liên Thành mười hai tuổi có gương mặt bầu bĩnh trắng nõn, hai má đỏ ửng vì lạnh, đôi mắt to tròn, lông mi cũng rất dài, thế nhưng lại vô cùng trầm tĩnh, có thể đứng quan sát Hâm Đình và Hâm Chi đắp người tuyết rất lâu mà không hề nói một câu nào.
Mạc Hâm Đình chưa từng gặp một cậu bé nào có thể yên tĩnh đến như vậy ở độ tuổi ấy.
Lớn lên thêm một chút, cuối cùng cô cũng biết lí do tại sao Diệp Liên Thành vẫn luôn luôn ít nói, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng mặc cho cô và Hâm Chi ríu rít bên cạnh như vậy.
Bởi vì gia đình anh thật sự không hạnh phúc.
"Có phải bố mẹ đã đánh anh không? Hay là, hay là bọn họ cãi nhau?" Cô bé Mạc Hâm Đình lúc lắc hai bím tóc nhỏ, thì thầm hỏi.
"Không phải..."
"Vậy bố mẹ không mua kem cho anh sao?"
"Bố mẹ em cũng thế! Ăn kem vào mùa đông còn ngon hơn cả vào mùa hè, thế nhưng bố mẹ lại không cho em ăn." Cô bé giận dỗi đạp chân lên đống tuyết trước mặt.
"Đình Đình, em còn nhỏ chưa thể hiểu được đâu..." Gương mặt trắng nõn trong chiếc mũ lông khẽ thở dài mang ý bất lực, cô bé đã liên tục thắc mắc bên tai cậu gần hai mươi phút đồng hồ.
"Anh Liên Thành, bây giờ em đã tám tuổi, cũng có thể coi như một nửa người lớn rồi!" Mạc Hâm Đình đột ngột hét lớn.
Dù cho cô bé có cố gặng hỏi thế nào, nhưng anh Liên Thành vẫn không hề lên tiếng trả lời, thế nhưng kể từ ngày đó, cô bé bắt đầu để ý đến người nhà anh nhiều hơn.
Ví dụ như đã rất nhiều ngày trôi qua, vậy mà cô mới chỉ nhìn thấy bố mẹ anh một lần duy nhất.
Diệp phu nhân vô cùng xinh đẹp, là cái đẹp sắc sảo vô cùng quyến rũ, thế nhưng vẻ lạnh lùng của bà lại khiến cho cô có cảm giác không dám lại gần.
Giống như những gì mẹ cô đã nhận xét, tựa như một bông hồng đỏ rực rỡ tươi đẹp, thế nhưng quanh thân lại bao phủ toàn gai sắc nhọn.
Chỉ có thể đem lòng ái mộ mà không thể chạm vào.
Có lẽ Diệp Liên Thành được di truyền vẻ lạnh lùng ấy từ mẹ anh.
Khi đó tuy anh luôn tỏ ra lạnh lùng không hề giống với một cậu bé mười hai tuổi, thế nhưng anh vẫn luôn đối xử với cô và Hâm Chi rất tốt. Không giống với cô, anh Liên Thành phải học rất nhiều, một ngày hai mươi tư giờ có lẽ anh chỉ được ngủ sáu tiếng, nhưng mỗi lần cô gọi anh đều có mặt.
Giống như một vệ sĩ nhỏ luôn im lặng đi sau Hâm Chi và Hâm Đình.
Có lẽ anh mới chính là cái đuôi bám theo hai người chứ không phải cô.
Mạc Hâm Đình vẫn chỉ là một đứa trẻ non nớt, suy nghĩ vô cùng đơn giản, luôn luôn nghĩ rằng bởi vì gia đình anh Liên Thành không hạnh phúc, thế nên anh lúc nào cũng không vui.
Thế nên mỗi lần có gì ngon cô đều mang sang nhà chia sẻ với anh, đi chơi cũng đều gọi anh theo cùng, suốt một thời gian dài người trong tiểu khu đã quen với dáng vẻ ba đứa trẻ luôn gắn bó với nhau, vô cùng thân thiết.
Cho đến khi kì nghỉ đông năm ấy kết thúc.
Lần đầu tiên cô bé Mạc Hâm Đình nhìn thấy anh Liên Thành đẹp trai của mình bật khóc nức nở.
Đó là khoảnh khắc duy nhất cô được chứng kiến anh dù có cố gắng tỏ vẻ trưởng thành thế nào thì sâu bên trong vẫn chỉ là một đứa trẻ.
"Anh Liên Thành đừng khóc, khi nào đến Tết em sẽ quay về, ông bà em sẽ lì xì cho anh một phong bao thật dày!"
Anh níu chặt lấy áo cô lẫn áo của Hâm Chi không rời, tuy không lên tiếng nhưng anh lại lắc đầu liên tục, tựa như không muốn hai người rời đi.
"Em hứa với anh sẽ quay trở lại mà! Đến lúc đó em sẽ mang cho anh rất nhiều đồ ăn ngon được không?"
Cô bé Mạc Hâm Đình chìa ngón út mập mạp lập lời hứa với cậu bé Diệp Liên Thành, miệng không ngừng ríu rít.
"Ngoắc tay hứa nhé!"
Lúc đó anh Liên Thành của cô đã ngừng khóc, hai mắt đỏ hồng như mắt thỏ, đợi một lúc rất lâu mới rụt rè đưa ngón út ngoắc tay với cô.
Sau đó, cô còn nghe tiếng anh nức nở không thành lời hỏi chị gái Hâm Chi của cô: "Có phải, có phải mọi người rất ghét em, thế nên chị và Đình Đình mới rời đi đúng không?"
Mạc Hâm Đình còn nhớ rất rõ, cô lúc ấy không hiểu, đây là nhà ông bà cô, sau này cô sẽ còn quay lại rất nhiều lần, hơn nữa gia đình anh ở đây, tại sao lại có người ghét anh được? Cô chỉ có thể đứng đó, nhìn thấy chị gái Mạc Hâm Chi nhẹ nhàng cúi thấp người ôm Diệp Liên Thành vào lòng, dịu dàng vỗ vai anh rồi nói: "Tiểu Thành, em là một cậu bé ngoan, chị sẽ rất nhớ em, mỗi ngày chúng ta đều sẽ gọi điện thoại cho em, có được không? Một tháng nữa chị và Tiểu Đình quay lại, đến lúc đó chúng ta hãy cùng nhau chơi đuổi bắt nhé!"
Đó là một khoảnh khắc vô cùng, vô cùng dịu dàng, ít nhất trong mắt Mạc Hâm Đình là như vậy.
Cô khi đó chưa thể hiểu được, nhưng chị gái Mạc Hâm Chi vẫn luôn biết rằng trong lòng Diệp Liên Thành luôn luôn mang nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, bởi vì gia đình ấy không ai cần anh.
Nếu như không phải vì anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, nếu như không phải vì anh vẫn luôn cố gắng trở nên ưu tú, những con người trong ngôi nhà tráng lệ ấy sẽ chẳng còn một ai quan tâm đến anh.
Thế nên, cô đã nói với chị gái Hâm Chi, anh Liên Thành đáng thương như vậy, chúng ta hãy cùng nhau thay đám người độc ác đó quan tâm anh ấy.
Mùa đông năm đó Mạc Hâm Chi mười bốn tuổi, Diệp Liên Thành mười hai tuổi, còn cô bé Mạc Hâm Đình vừa tròn tám tuổi.
Đã rất nhiều khoảnh khắc trôi qua cô cứ ngỡ ba người sẽ gắn bó bên nhau như vậy cả đời, sau này cô sẽ lấy anh Liên Thành, như thế thì sẽ không có ai phải rời xa ai cả. Thật tuyệt vời biết bao.
Ước mơ của những đứa trẻ luôn luôn trong sáng và tốt đẹp như vậy, chỉ cần có thể thân thiết không rời đã là một niềm hạnh phúc vô bờ.
Chỉ tiếc rằng hiện thực cuộc sống nghiệt ngã đến vô cùng.