Dương Mạn Vũ thật sự rơi vào tình cảnh rối rắm, một mặt cô cảm thấy bản thân cần phải nói trước với Diệp Liên Thành một câu về chuyện này, mặt khác lại hy vọng rằng mẹ cô sẽ không thật sự làm ra chuyện mất mặt ấy trước mặt anh, ít nhất cũng đừng để lại cho anh chút ấn tượng xấu nào cả. Còn nữa, cô không còn mặt mũi nào nói chuyện với anh, dù chỉ là qua điện thoại thôi cũng cần dũng khí rất lớn.
Cuối tuần, Dương Mạn Vũ vào bệnh viện chăm sóc Tịnh Ý, còn bố mẹ cô quay trở lại Đông Sơn thu xếp một vài việc. Trong lúc cô đưa em gái ra ngoài đi dạo sưởi nắng thì nhận được thông báo bổ sung thuốc từ y tá, xem ra mẹ cô mới nộp thêm viện phí nên thái độ của bọn họ cực kỳ ôn hòa. Đây nhất định là một dấu hiệu không tốt, đã bao giờ mấy người đó nói chuyện dễ nghe như vậy đâu.
Dương Mạn Vũ cầm tờ hóa đơn trên tay mà trong lòng như "lộp bộp" rơi xuống.
Mẹ đã gọi cho Diệp Liên Thành rồi ư?
Cô vội vã trở về phòng, thở hổn hển gọi cho anh, đầu dây bên kia có người bắt máy rất nhanh.
Giọng nói anh vẫn trầm thấp như vậy, thoáng nghe qua đã cảm nhận được vài phần khí phách đàn ông, cũng hết sức bình tĩnh vững vàng, tựa như không gì có thể làm anh dao động.
Anh kiên nhẫn chờ hồi đáp, vậy mà ở đầu dây bên này cô lại chẳng nói được câu nào, nghe thấy âm thanh phát ra từ anh đầu óc liền trở nên trống rỗng.
Phải nói gì bây giờ?
Dương Mạn Vũ mấp máy đôi môi, giải thích ra thì quá dài dòng, nói "anh đừng đưa tiền cho mẹ em" thì thật là thô lỗ, cuối cùng cô cứng nhắc hỏi anh: "Tại sao anh lại làm thế?"
Thật là... một lời vừa nói xong cô chỉ biết âm thầm gào lên đồ ngu ngốc, Dương Mạn Vũ đúng là đồ ngu ngốc, nói lung tung cái gì thế này!
Thế rồi đầu dây bên kia lập tức vọng lại tiếng thở dài.
"Dương Mạn Vũ, em mơ ngủ đúng không?"
Thành thực mà nói, giá như tất cả những chuyện này chỉ là mơ thôi thì thật tốt biết bao.
"Nếu ý em là muốn đề cập đến chuyện của Tịnh Ý thì mọi chuyện đều là vì sức khỏe của em gái em. Con bé đáng yêu như vậy mà sức khỏe lại không tốt, đừng lo gì về chuyện viện phí, chỉ cần Tiểu Ý khỏe mạnh là được."
Cô lắp bắp đáp lại: "Không, không... ý em là..."
"Bạn học Tiểu Dương, Tiểu Ý đáng yêu hơn em nhiều." Từ trong điện thoại vọng lại tiếng thì thầm rất nhỏ, đột ngột mà đầy dịu dàng.
"Sao cơ?"
Cô còn chưa kịp nghe rõ ràng thì câu chuyện trong chốc lát đã chuyển hướng, Diệp Liên Thành bắt đầu quay trở lại với giọng điệu mỉa mai đáng ghét thường ngày: "Bạn học Tiểu Dương, có cần tôi nhắc cho em nhớ là chúng ta đã chia tay rồi không? Xem chừng mấy chuyện đại loại như liên lạc với người yêu cũ không hay ho cho lắm đâu."
"À..." Anh biếng nhác kéo dài giọng, "Không phải bạn học Tiểu Dương muốn nối lại tình xưa với tôi đấy chứ?"
Cả người nóng lên, Dương Mạn Vũ bực bội cúp máy.
Tên khốn... tên khốn này!
Cô thừa nhận bản thân không đúng, nhưng Diệp Liên Thành đúng là người khó ưa, lúc nào cũng thích nói mấy lời cay độc như vậy, anh đang muốn chọc cô điên lên có phải không.
Quả nhiên gọi điện cho anh đúng là một sai lầm, đã biết chuyện giữa hai người khó nói mà cô còn làm tới mức ấy, cô đúng là đồ mất trí mà!
Không những chẳng đạt được mục đích ban đầu mà còn bị Diệp Liên Thành chọc tức không hề nhẹ, Dương Mạn Vũ phiền muộn quay trở về phòng, đối diện với nụ cười hồn nhiên của Tịnh Ý, lòng cô lại dịu đi một chút, quyết định mặc kệ chuyện của mẹ cô, dù sao anh cũng đâu có chịu nghe cô nói một cách tử tế.
Xem ra trước đây cô đúng là bị tình yêu làm cho mờ mắt mà, có thể chấp nhận thái độ ấy của anh mà không hề kêu ca một lời nào.
Từ xưa đến nay Diệp Liên Thành trong miệng mấy cô gái lúc nào cũng là chàng hoàng tử xứ tuyết lạnh lùng anh tuấn, thế nhưng đối với Dương Mạn Vũ mà nói, dáng vẻ lạnh nhạt ấy cũng chỉ là do tính khí thiếu gia vô cùng khó chiều của anh mà thôi.
Trong đầu cô hiện lên vô số lời thầm mắng người nào đó, còn nữa, Diệp Liên Thành, anh đừng trách em, tất cả là do anh cả đấy.
Nào ngờ đâu, chưa đầy năm tiếng sau đó, đối tượng hứng chịu cả trăm câu nói không mấy đẹp đẽ của Dương Mạn Vũ đã bất ngờ xuất hiện tại phòng bệnh của Dương Tịnh Ý, trên tay anh còn cầm theo một túi lớn đựng đầy thuốc bổ và đồ ăn, điều này không khỏi khiến cho bạn học Tiểu Dương cảm thấy chột dạ. Có trời mới biết lòng cô đang nghĩ gì về anh, thế nhưng lương tâm cô lúc này hệt như một người đang làm chuyện xấu bị đối phương bắt gặp vậy.
Cô đến bên cạnh rụt rè hỏi Diệp Liên Thành tới đây làm gì, vậy mà anh còn không buồn liếc mắt, chỉ hơi nâng chiếc túi trong tay lên rồi thấp giọng hỏi một câu, vậy bạn học Tiểu Dương nghĩ tôi mang những thứ này đến để tặng em hay sao.
...
Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, cô không thể đánh Diệp Liên Thành ngay tại đây được. Dương Mạn Vũ nóng nảy đặt mạnh cốc nước xuống bàn, không quên mỉm cười với anh, thế nhưng sự tức giận trong tâm trí đã tăng cao tới mức sắp bốc hỏa luôn rồi.
Sự xuất hiện của Diệp Liên Thành quả thật là một thử thách dành cho Dương Mạn Vũ, thế nhưng trái lại Dương Tịnh Ý lại vô cùng mừng rỡ, lúc nào cũng luôn miệng gọi "anh Liên Thành", còn không quên tặng cho anh một viên kẹo cầu vồng mà con bé thích tới nỗi để dành mấy hôm liền không dám ăn.
Diệp Liên Thành bình thản nhận lấy, sau đó khẽ cười với Tịnh Ý, giây phút chứng kiến nụ cười trên mặt anh, Dương Mạn Vũ cảm giác như bị hoa mắt, thậm chí trái tim cũng giật mình chao đảo.
Chúa ơi, nhất định là anh đang dùng sắc đẹp của mình để mua chuộc Tiểu Ý Ý của cô đây mà, thậm chí còn khiến tim cô rung rinh vượt tầm kiểm soát. Tại sao một người lạnh lùng như anh lại có nụ cười dịu dàng ấm áp tới nhường ấy, khiến Dương Mạn Vũ ngây ngốc nhìn theo mà không nỡ rời mắt, trong lòng cũng không khỏi hoài nghi nếu như anh mỉm cười một lần nữa, liệu cô có si mê dáng vẻ này của anh tới thần hồn điên đảo luôn hay không.
Cũng có thể lắm, ai bảo anh có nhan sắc lay động lòng người tới vậy cơ chứ. Nhìn mà xem, từng đường nét trên gương mặt Diệp Liên Thành gần như đạt tới độ hoàn hảo tuyệt đối, thêm bớt một chút đều không thể đẹp như thế được, cái đẹp ấy dường như đang kích thích sự tò mò của Dương Mạn Vũ, tò mò muốn được chạm thử vào một tuyệt tác của Thượng đế, tò mò muốn biết cảm giác ấy tuyệt vời vượt qua cả mong đợi như thế nào. Mà càng tuyệt vời hơn nữa là khi Diệp Liên Thành cười với cô như vậy, sau đó anh sẽ thì thầm vào tai cô những lời dịu dàng nhất. Tựa như vào một thời điểm nào đó, một năm tháng nào đó, vào một ngày đẹp trời nào đó, Diệp Liên Thành ôm chặt cô trong vòng tay, mãi mãi không tách rời.
Dương Mạn Vũ chớp chớp hai mắt, xem kìa, cô lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi.
Vội vàng rời khỏi phòng bệnh, hay nói đúng hơn là chạy trốn, Dương Mạn Vũ cắm cúi bước đi trong vô thức, cô cũng không rõ mình đang làm gì lúc này, chỉ biết rằng bản thân không thể ở chung trong căn phòng kia với Diệp Liên Thành được nữa. Cái cảm giác gần ngay trước mắt mà không thể chạm vào thật khó chịu biết bao, khó chịu tới nỗi rơi nước mắt lúc nào không hay.
Trong khoảng thời gian một tiếng rưỡi đồng hồ tiếp theo, Dương Mạn Vũ cố ép bản thân phải thật bận rộn, có như vậy thì cô mới có lý do để không phải trở về đối mặt với người đó nữa. Sau khi hỏi thăm bác sĩ về tình hình sức khỏe của Tịnh Ý, cô bắt gặp một bệnh nhân ngồi xe lăn bên cạnh gốc cây với vẻ mặt hết sức lúng túng. Xung quanh khi ấy không có vị bác sĩ hay y tá nào cả, quan sát kỹ mới thấy hóa ra xe lăn của ông lão bị kẹt vào phần rễ cây nhô lên trong sân mà không có cách nào gỡ ra được. Đó là bệnh nhân trong viện dưỡng lão trực thuộc bệnh viện này, ước chừng khoảng hơn sáu mươi tuổi, ngay khi xe lăn có thể đi lại bình thường, ông lão ấy lập tức cúi đầu cảm ơn cô, còn nở một nụ cười rất hiền hậu.
Phải mất tới hơn nửa tiếng xoay sở mới có thể trở về phòng bệnh, Dương Mạn Vũ len lén mở hé cửa nhìn vào bên trong, xác nhận chỉ có Tịnh Ý đang ngủ mới yên tâm bước vào, dạo gần đây sau khi đổi sang loại thuốc mới em gái cô bắt đầu ngủ nhiều hơn bình thường, y tá nói đây là tác dụng phụ của thuốc, không có gì đáng lo.
Cô phải tranh thủ mang cơm về phòng trước khi Tịnh Ý tỉnh giấc mới được.
Lại xoay người ra ngoài, vừa mở cửa ra đã gặp được người không muốn gặp nhất.
"Sao anh vẫn còn ở đây?" Vì bất ngờ mà giọng cô cất lên cao vút, điều này đã khiến cho Diệp Liên Thành không hài lòng nhíu mày, tại sao anh không thể ở đây?
Xem chừng người trước mặt cũng không có ý định giải thích, Diệp Liên Thành tỏ vẻ thản nhiên cất lời: "Em đi đâu cả chiều nay? Tiểu Ý muốn em tết lại tóc cho con bé, vậy mà gọi cho em thế nào cũng không được."
Ồ... Dương Mạn Vũ ngẩn ngơ, phản ứng cũng rất chậm, hồi lâu sau mới đáp lại, hình như điện thoại cô hết pin mất rồi.
Biết ngay mà, Diệp Liên Thành thở dài, không hiểu sao chúng lại nghe giống như tiếng thở phào nhẹ nhõm hơn, cô gái này lúc nào cũng lơ đễnh như vậy, thật không biết làm sao mới phải.
Anh nhìn cô không chớp mắt: "Vậy cả chiều này em đi đâu?", cùng với câu hỏi đó, khuôn mặt anh rõ ràng đang hiện lên vẻ nghi ngờ, cô đâu có nhiệm vụ gì ở bệnh viện này mà lúc nào cũng tỏ ra bận rộn quá mức như vậy?
Ở khoảng cách rất gần, Diệp Liên Thành nhìn thấy chóp mũi người trước mặt rịn ra lớp mồ hôi mỏng, cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, còn nữa, hai mũi giày cứ liên tục cọ vào nhau như vậy, chứng tỏ cô đang vô cùng căng thẳng. "Bạn học Tiểu Dương, không biết em có nhận ra điều này không, nhưng từ trước đến nay em chưa bao giờ nói dối thành công trước mặt tôi cả."
Ý trên mặt chữ rất rõ ràng: Tốt hơn hết là cô nên thành thật một chút.
Dương Mạn Vũ hoảng hồn vội vã ngẩng đầu, lập tức chạm trúng ánh nhìn như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh. Sau vài phút thỏa hiệp bằng mắt không thành, cô quay mặt đi hướng khác, nói: "Không phải trước đây anh từng nói không muốn nhìn mặt em hay sao, em chỉ làm đúng những gì mình đã cam kết thôi."
Cô không nhìn thấy được vẻ cáu kỉnh thoáng hiện lên trong mắt Diệp Liên Thành, thế nhưng giọng anh bắt đầu trở nên bực bội một cách khó hiểu: "Tôi làm thế với em khi nào?"
Đối với câu trả lời này, Dương Mạn Vũ bắt đầu nhận thấy tâm trạng bồn chồn của bản thân nháy mắt có thêm vài phần mong đợi. Cô đang mong đợi cái gì đây?
Có chết cô cũng không tin Diệp Liên Thành là người nhanh quên như vậy, anh không chỉ là người hay để bụng thôi đâu, mà còn rất thường xuyên "giận chó đánh mèo", chẳng lẽ anh không nhớ gì nữa ư, nếu không phải vì cô hứa không xuất hiện trước mặt anh, Mạn Mạn của cô có thể sống yên ổn tới giờ này sao?
Thế rồi cô đành nhắc lại cho anh nhớ, con đường lát đá trắng dẫn vào vườn hoa của nhà họ Diệp, bộ đồng phục lao động màu lam nhạt trên người anh, còn có ý định đem Mạn Mạn cho người khác đến cuối cùng đã không trở thành hiện thực.
Ngoài dự đoán, đối với những ký ức trên Diệp Liên Thành chỉ nhíu mày lặp lại hệt như người máy: "Tôi bắt em làm thế khi nào?"
Dương Mạn Vũ ngẩn người, không phải lúc ấy anh và cô đã thỏa thuận với nhau rồi hay sao? Hồi tưởng lại ngày hôm đó mới thấy hầu hết thời gian Diệp Liên Thành im lặng để cô tự độc thoại, cô cho rằng đó là hành động ngầm chấp thuận, xong bây giờ anh lại trở mặt như vậy?
"Diệp Liên Thành, anh đừng có quá đáng." Cô lạnh giọng đáp trả, dáng vẻ hệt như nhím nhỏ xù gai nhọn, trông có vẻ nguy hiểm nhưng thực ra chẳng có chút sức tấn công nào.
Có lẽ do vậy mà Diệp Liên Thành bắt đầu trở nên trầm tư, tựa như đang suy tính gì đó, sau cùng mới cất giọng trầm trầm: "Dương Mạn Vũ, tôi chưa bao giờ nói em phải làm như vậy."
Được rồi, cứ coi như anh không bắt cô phải tránh xa anh, nhưng đến lời xin lỗi anh còn chẳng muốn nghe cơ mà, chẳng lẽ bây giờ anh lại đột nhiên đổi ý?
"Anh..."
"Bệnh nhân Dương Tịnh Ý phòng 301, đến giờ nhận thuốc!"
Chưa kịp nói hết câu, y tá đã đột ngột gõ cửa rồi tiến vào, xen ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, Dương Mạn Vũ đành nén nhịn cảm xúc, lạnh giọng chào tạm biệt với Diệp Liên Thành.