Sau này nhìn lại, Lâm Hoa cảm giác thời điểm bản thân ba mươi hai tuổi giống như một lần bắn pháo hoa mà cô ta thường ngắm nhìn vào đêm giao thừa lúc còn bé, chúng nở rộ những sắc màu rực rỡ trong đêm đen sâu thẳm, rồi lại vội vàng tàn lụi chỉ sau khoảng thời gian ngắn ngủi.
Những gì đẹp đẽ thường không tồn tại mãi mãi. Đáng lẽ cô ta phải nhận thức được điều này sớm hơn.
"Mẹ ơi, chỗ này tối quá. Con không muốn ở đây đâu. Con muốn về nhà mình."
Ở nơi nghèo khó thiếu thốn này, ngay cả điện cũng trở thành một thứ gì đó xa xỉ, mà kể cả có điện, nó cũng yếu đến mức chẳng đủ để chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Lâm Hoa thở dài, dù sao thì từ bé cô ta cũng đã quen với điều này, nhưng con cô ta đang sống ở nơi thành thị, nay đột nhiên chuyển về đây thì cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Tiểu Mạn ngoan, nghe mẹ nói này, từ nay đây sẽ là nhà của chúng ta. Bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi ngủ, mẹ đảm bảo ngày mai ngủ dậy con sẽ thấy nhà mình rất sáng. Có được không con?"
Lâm Hoa gỡ bàn tay con gái đang nắm chặt lấy gấu áo mình, rồi cô ta ngồi thụp xuống, mắt đối diện với con, cố gắng để cho giọng mình dịu dàng nhất có thể.
"Nhưng mà gấu bông Mimi muốn ở nhà kia của mình cơ. Mimi nói với con phòng của Mimi màu hồng, Mimi còn sợ tối nữa."
Cô bé bảy tuổi Dương Mạn Vũ thấy mẹ mình nói vậy thì cất tiếng phụng phịu.
Chỗ này vừa chật vừa bẩn, không giống căn phòng của cô bé ở nhà tí nào. Cô bé chỉ muốn được về nhà ôm Mimi ngủ trên chiếc giường công chúa của mình thôi.
"Tiểu Mạn, bây giờ mẹ rất mệt. Mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé, mai mẹ sẽ đưa con đi chơi."
Tiểu Mạn vốn còn đang giận dỗi một chút, nhưng khi nghe thấy hai chữ "đi chơi" thì vui mừng thích thú đến quên hết sợ hãi. Đã lâu rồi cô bé chưa được ba mẹ dẫn đi chơi công viên. Thế nên không sao, chỉ là hơi tối một chút thôi. Tiểu Mạn suy nghĩ, cô bé sẽ ôm mẹ và Mimi đi ngủ, nếu ngủ ngoan thì mai sẽ được đi chơi, sau đó sẽ được ăn kem ốc quế mà cô bé thích nhất.
Tiếng nói vui vẻ líu ríu như một chú chim non của cô bé nhỏ dần, cả ngày hôm nay cô bé đã ngồi trên tàu hỏa cùng mẹ mấy tiếng đồng hồ rất mệt, lại càng dễ chìm sâu vào giấc ngủ, trên tay vẫn còn ôm gấu bông Mimi màu hồng yêu quý.
Nhìn gương mặt bụ bẫm xinh xắn của Dương Mạn Vũ, làn da cô bé trắng hồng và mái tóc tơ mềm mượt, Lâm Hoa không kìm được nước mắt.
Công chúa của mẹ, mẹ xin lỗi con, nhất định sau này mẹ sẽ cho con một căn phòng màu hồng và chiếc giường công chúa còn to đẹp lộng lẫy hơn căn phòng ở ngôi nhà cũ. Con sẽ có thêm nhiều bạn gấu bông để chơi cùng Mimi. Mẹ sẽ dẫn con đi chơi công viên và ăn kem mỗi ngày cuối tuần. Chắc chắn mẹ sẽ giành lại tất cả những thứ ấy cho con.
Đã hơn nửa đêm, xung quanh im lặng đến mức chỉ nghe thấy hơi thở đều đều của cô bé Dương Mạn Vũ, còn Lâm Hoa vẫn trằn trọc mãi không ngủ được. Chiếc giường ọp ẹp khó chịu lại càng khiến cô ta nhận ra bản thân mình đã quen với cuộc sống giàu sang đến mức nào. Hồi còn bé dù là nằm đất cô ta cũng ngủ được, nhưng nhìn xem, bây giờ chỉ cần chiếc gối hơi cứng một chút là cô ta đã không thể chợp mắt nổi rồi.
Tất cả những điều này đều là do tên đàn ông khốn nạn Dương Gia Hàn gây ra.
Ngày mưa hôm ấy, Lâm Hoa mãi mãi không thể quên hình ảnh người đàn ông là chồng mình bị kéo lê theo sau những kẻ đòi nợ khiến cô ta chết sững, toàn thân vừa tê dại vừa đau đớn.
Ngày đó, lúc đi Dương Gia Hàn mặc áo màu trắng, thế nhưng khi trở về chiếc áo ấy lại thấm đẫm màu đỏ, chói đến đáng sợ.
Chiếc áo ấy vẫn còn ướt nước mưa dính sát vào người, lại nhuốm đầy bùn đất bẩn thỉu, xộc xệch nhăn nhúm đến mức không nhìn rõ hình dạng, còn Dương Gia Hàn vẫn không hề động đậy.
Đã có một khoảnh khắc ý nghĩ này vụt qua trong tâm trí Lâm Hoa: "Dương Gia Hàn chết rồi."
Hai người đằng sau buông tay hất Dương Gia Hàn nằm ra đất, cơ thể chồng cô ta mềm oặt như không xương áp xuống nền gạch ướt sũng. Lâm Hoa đưa tay che miệng, nấc lên từng tiếng, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Chồng cô nợ tiền chúng tôi. Liệu trong một tuần nữa trả đủ đi, nếu không lần sau sẽ không đơn giản chỉ là một ngón tay đâu!"
Dứt lời, người đàn ông đi đầu quăng một tờ giấy ngay trước mũi giày Lâm Hoa. Đến tận lúc này, cô ta hốt hoảng mở to mắt, dùng hết tất cả hơi sức còn sót lại mà thốt lên: "Cái gì? Chồng tôi... Các người làm gì ngón tay của chồng tôi?"
"Làm gì? Còn làm gì được nữa? Chồng cô vay của chúng tôi một trăm vạn đồng không chịu trả, trả trước mười vạn mà trì hoãn đến tận bây giờ, thế thì lấy một ngón tay mà thế vào!"
Một... một trăm vạn? Số tiền ấy còn lớn hơn cả những gì cô ta thu được từ chiếc vòng ngày xưa. Thậm chí bây giờ cô ta cũng không có đủ một nửa số tiền ấy trong người. Cô ta không tin!
Năm năm trước, chiếc vòng kim cương mang giá trị hai mươi nghìn đô la mỹ cũng chỉ đổi được lấy ba mươi hai vạn đồng tiền mặt ở chợ đen, vậy mà... vậy mà... Lâm Hoa còn có thể nói gì được nữa đây?
"Mấy người đừng có nói xằng bậy. Chồng tôi làm sao dám đi vay một số tiền lớn như thế? Đòi nhầm người rồi!"
Đã dám vay tiền của xã hội đen thì đừng nói tới chuyện nhầm người, tên họ Dương có trốn ở đâu đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ tìm ra. Nếu hắn ta chết, vậy thì vợ hắn ta, con gái hắn ta sẽ là người gánh món nợ này. Người đàn ông đi đầu nghe Lâm Hoa nói vậy cũng không lên tiếng phản bác, công việc của ông ta là đòi nợ, ông ta đã quá quen với những cảnh tượng như thế này rồi. Chỉ cần liếc qua thôi cũng có thể đoán được sự tình xảy ra bên trong, người chồng đã giấu vợ vay nặng lãi một số tiền lớn nhưng không có khả năng trả lại, đến lúc này số tiền lãi thậm chí còn nhiều hơn gấp rưỡi số tiền tên chồng kia đã vay.
"Trước mười hai giờ trưa thứ bảy tuần sau, hai vợ chồng liệu mà trả đủ chín mươi vạn còn lại đi. Nếu không thì có mười ngón tay cũng không xong chuyện đâu. Cũng đừng có hòng nghĩ đến chuyện trốn thoát!"
Giọng nói người đàn ông vang dội khiến tai Lâm Hoa như ù đi, cô ta kiếm đâu ra số tiền lớn như thế trong vòng một tuần?
Nếu... nếu cô ta nhất quyết không trả thì sao? Bọn chúng có thể làm gì?
Những tên đòi nợ đó giống như đám người ăn cướp giữa ban ngày, một trăm vạn đồng... con số ấy mới chỉ dám xuất hiện trong giấc mơ của cô ta.
Sau khi người đã đi hết, cầm trên tay tờ giấy ghi nợ, cả người lạnh lẽo run rẩy, Lâm Hoa cố tiến về phía Dương Gia Hàn nhưng không có sức, hai chân mềm nhũn ngã quỵ.
Cô ta phải gọi Dương Gia Hàn tỉnh dậy, chắc chắn anh ta chỉ muốn đùa giỡn một chút để cô cảm thấy vui vẻ hơn thôi.
Đúng, dạo gần đây công việc bận rộn, cô ta mệt đến mức cả tuần không cười nổi với chồng và con gái một lần nào, thế nên chồng cô ta mới định trêu tức cô ta như vây.
Lâm Hoa vung tay tát thật mạnh lên mặt Dương Gia Hàn, tiếng kêu lanh lảnh vang lên, bàn tay vừa tê dại vừa đau xót, cô ta cảm tưởng như mình đã dùng hết sức lực cả một đời vào cái tát ấy.
Dương Gia Hàn, tỉnh dậy đi! Mau tỉnh dậy, tên đàn ông chết tiệt, tỉnh dậy nói rằng tất cả chỉ là đùa thôi!
"Mẹ ơi, mẹ đừng đánh cha nữa!"
Lâm Hoa như đánh mất sự tỉnh táo, liên tục đánh vào người Dương Gia Hàn, bỗng ngây người nhìn thấy Dương Mạn Vũ chạy ra. Có lẽ do tiếng động ngoài này quá lớn khiến con gái cô ta tò mò chạy ra ngoài, cuối cùng đôi mắt ngây thơ trong trẻo của một cô bé năm tuổi phải chứng kiến cảnh tượng đáng sợ. Dương Mạn Vũ òa khóc thật to giữ chặt lấy tay mẹ, đôi tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay Lâm Hoa thô ráp đỏ ửng, rồi đôi mắt còn vương đầy nước mắt chưa khô lại vô tình nhìn thẳng vào chiếc áo dính đầy máu bẩn thỉu và gương mặt bầm dập của Dương Gia Hàn.
Kể từ đó, nỗi sợ của cô bé năm tuổi Dương Mạn Vũ bao gồm sấm chớp, gián chuột, chỗ tối và chiếc áo màu đỏ thẫm của cha vào một ngày hè mưa rào.
Trái tim nhỏ bé non nớt của cô bé cuối cùng cũng đã nhận thức được rằng, hóa ra sấm chớp vẫn chưa phải là điều ám ảnh và đáng sợ nhất trên cuộc đời này.
Dương Mạn Vũ không hiểu vì sao lại thành ra như vậy, tại sao chỉ sau một buổi sáng mà cha mẹ lại bắt đầu cãi nhau nhiều như thế, và mỗi một trận cãi vã luôn kết thúc bằng những giọt nước mắt của mẹ và tiếng đóng sập cửa bỏ đi của cha.
Cha mẹ đều không còn cười với cô bé nữa rồi, có một lần, cô bé lỡ tay làm rơi một chiếc cốc xuống đất khiến chúng vỡ tan, cô bé đã xin lỗi mẹ rồi, vậy mà mẹ vẫn đánh cô bé, còn bị phạt đứng ngoài cửa không được vào nhà ăn cơm.
Mỗi lần đứng ngoài cửa như vậy, cô bé sẽ nhìn thấy nhà hàng xóm bên cạnh ngó sang, sau đó họ bắt đầu xì xào bàn tán những lời mà cô bé không hiểu.
Ba năm trước, con trai cả nhà họ Dương mang theo một số tiền lớn đi đầu tư cùng với một người bạn mới quen, dù ban đầu lợi nhuận chưa nhiều, thế nhưng người bạn đó đã hứa hẹn với anh ta rất nhiều thứ, rằng nếu kiên trì thì tương lai sẽ tươi sáng đến mức nào, rằng vốn đổ vào càng nhiều thì tiền lãi thu về sẽ càng lớn. Dương Gia Hàn lúc đầu còn lưỡng lự, thế nhưng sau bốn tháng, anh ta thu được số tiền gấp đôi số vốn mà anh ta bỏ ra.
Không cần tốn quá nhiều công sức, chỉ cần liên tục rót vốn vào và chờ đợi. Người bạn đó thúc giục Dương Gia Hàn mau chóng bỏ thêm tiền, bởi vì còn phải đợi rất lâu nữa thì cơ hội tốt như thế mới lại đến.
Nhưng anh ta không có tiền. Làm sao đây, tất cả tiền bạc của anh ta đã đổ hết vào đó rồi, thế nhưng người bạn đó vẫn nói chưa đủ, muốn thắng lớn thì chưa đủ.
Dương Gia Hàn muốn thắng lớn, anh ta chịu đựng quá đủ những lời người ta nói sau lưng rồi. Anh ta không muốn người khác gọi mình là kẻ bám váy vợ thêm một lần nào nữa.
Anh ta tình nguyện ở nhà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm và chăm sóc con gái, vì anh ta biết Lâm Hoa giỏi hơn mình, vợ anh rất thích ăn món cá hấp xì dầu, vừa hay ngoài chợ lúc đó có quầy bán cá rất tươi ngon. Anh ta cũng không ngại ngần, sau khi chọn được một con cá ưng ý thì mặc cả thêm một chút.
Phải biết rằng chợ trong thôn chỉ cách nhà vài bước chân, thế nhưng giá cả lại đắt hơn nhiều so với chợ trên huyện.
Ai cũng biết rằng mua thức ăn ở nơi này thì phải mặc cả, thế nhưng nghe kìa, nghe bọn họ nói mà xem, chủ quầy là một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi, cười nhạo anh ta rằng không phải con dâu cả nhà họ Dương có rất nhiều tiền hay sao, anh về xin thêm vợ mấy đồng là được, cần gì mặc cả chút bạc lẻ với tôi như vậy.
Hôm nay vợ cho anh bao nhiêu tiền mua thức ăn thế? Có phải vợ bảo anh đi hướng tây thì anh nhất định sẽ không chọn ba hướng còn lại đúng không? Vợ anh đi làm vất vả cả ngày còn anh ở nhà rảnh rỗi như vậy có thấy xấu hổ không?
Trước những câu hỏi trắng trợn, Dương Gia hàn chỉ có thể mỉm cười một cách ôn hòa, còn trong mắt bọn họ, đó là nụ cười yếu đuối của những tên vô công rỗi nghề ăn bám phụ nữ.
Thế nên, chỉ thắng được một số tiền nhỏ thôi thì không đủ, anh ta muốn Lâm Hoa nhìn mình bằng đôi mắt tự hào, còn đám người kia sẽ phải cố gắng làm thân với anh ta, nhìn anh ta bằng ánh mắt kính nể sợ sệt như tôn thờ một vị thần.
Người bạn đó nói, chuyện kinh doanh làm ăn có lãi lớn thì cũng sẽ không thể tránh khỏi có những lúc không như ý, nhưng không sao, chỉ cần lần sau thắng thì sẽ có thừa tiền để bù lại, thế nên Dương Gia Hàn quyết định thắng thì sẽ đưa hết tiền cho người bạn đó đi đầu tư tiếp, còn thua thì sẽ vay nặng lãi thế vào. Không có khoản vay nào nhanh chóng hơn vay tiền của xã hội đen, họ cũng chẳng cần anh ta thế chấp tài sản, chỉ cần kí tên vào giấy ghi nợ là được. Anh ta biết chữ, trong tờ giấy đó không có điểm nào đáng ngờ.
Nào ngờ đâu, lần thua đó là một lần trượt dài. Người bạn ôm tiền bỏ trốn, để lại cho Dương Gia Hàn một món nợ trên trời.
Phải làm như thế nào đây, không thể nói cho Lâm Hoa biết được, đây là tôn nghiêm đàn ông của anh ta, hơn nữa, anh ta biết rằng để duy trì xưởng may cần một số tiền không nhỏ cố định hàng tháng, vợ anh ta không thể nào có nhiều tiền đến như vậy được.
Dương Gia Hàn không còn mặt mũi nào nói với vợ mình về khoản nợ ấy, chỉ có thể cố gắng trì hoãn được một năm. Đến một ngày, anh ta phát hiện ra mới sáng sớm đã có vài tên đàn ông xuất hiện trước cửa nhà, một trong số đó là tên đàn em thân cận với người cho anh ta vay tiền. Anh ta hốt hoảng đi theo bọn họ, chỉ mong rằng Lâm Hoa đừng phát hiện ra chuyện này.
Đến khi trở về nhà là sáu tiếng sau đó, Dương Gia Hàn chỉ còn chín ngón tay.
Tin tức con trai cả nhà họ Dương sắp vỡ nợ nhanh chóng bị lan truyền đi khắp nơi, kể cả thôn bên cạnh cũng biết đến chuyện của anh ta. Lý giải vì sao người vợ không hề biết gì về chuyện làm ăn của người chồng thì tất cả đều nói rằng, bởi vì anh ta muốn vượt qua cái bóng của vợ mình, sau đó họ lại dùng chính lí do ấy để chế giễu anh ta, đến núp váy vợ còn không làm được.
Dương Gia Hàn biết lỗi sai là của mình, thế nhưng nghĩ đến câu nói ấy anh ta lại không chịu được, cái cảm giác đau đớn đến ngất đi khi lưỡi dao lạnh lẽo chạm đến xương ngón tay khiến anh ta rùng mình. Anh ta đã đi đến đường cùng rồi, cuộc hôn nhân với Lâm Hoa cũng đang ở trên bờ vực đổ vỡ, nhà họ Dương từ chối giúp đỡ, chỉ còn Lâm Hoa, chỉ còn cô ấy mới cứu được anh ta thôi.
Dương Gia Hàn một mặt cầu xin vợ mình, mặt khác lại cảm thấy đến ngay cả vợ mình cũng là người lạnh lẽo vô tình, anh ta hết lòng vì gia đình như vậy, nhưng đến lúc hoạn nạn thì cô ta lại muốn ly hôn.
Lâm Hoa vất vả kiếm tiền, cô ta không muốn bỏ ra một đồng chỉ vì người chồng khốn nạn đó, cho đến khi những kẻ đòi nợ quay lại lần nữa, đe dọa sẽ chặt đứt bàn tay trái của Lâm Hoa thì cô ta mới đồng ý trả trước mười vạn. Số tiền còn lại những tám mươi vạn, cô ta cũng không biết rằng mình có thể kiếm được đâu ra từng ấy tiền.
Lâm Hoa biết chắc chắn rằng Dương Gia Hàn sẽ không chịu ly hôn, nhưng một người bình thường như cô ta làm sao chịu đựng nổi chuyện này. Cách vài ngày đám người đó lại đến làm loạn một lần, cô ta không thể đi làm, đến hàng xóm bên cạnh cũng bắt đầu phàn nàn. Rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì cơ chứ, tại sao chuyện như vậy lại xảy ra trên người cô ta?
Ròng rã mấy ngày liền không ngủ, cả người gầy rộc đi, đến cả nước mắt cũng khô cạn, cuối cùng Lâm Hoa cũng quyết tâm ly hôn với Dương Gia Hàn thì lại có một sự kiện khác bất ngờ xuất hiện.
Bào thai trong bụng Lâm Hoa đã được mười bốn tuần, lần này, là con trai.