Dù đã cố an ủi bản thân rằng mình còn một cơ hội nữa vào năm sau, thi tuyển giống như tất cả mọi người, thế nhưng cái cảm giác tuyệt vọng này vẫn chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô.
Chừng nào cô vẫn còn mờ mịt về tương lai, thì nỗi lo lắng chực chờ nơi đầu quả tim này vẫn không thể biến mất. Tận bảy tháng nữa, ai mà biết được rằng liệu có một ngày nào đó mẹ cô lại bắt cô về thành phố H nữa hay không. Nếu điều đó thật sự xảy ra, Dương Mạn Vũ biết chẳng còn ai giúp được mình nữa rồi, đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô, sao cô lại không biết nắm lấy nó cơ chứ.
Có lẽ chỉ là không gặp may mà thôi, Dương Mạn Vũ lẩm bẩm, hôm phỏng vấn Diệp Liên Thành không có mặt, điều ấy đã làm cô lo lắng vô cùng, có thể vì vậy mà khiến cho tinh thần lúc thi của cô không được tốt. Cô hoàn toàn không đổ lỗi cho anh, chỉ là trong giây phút ấy cô không tìm được chỗ dựa tinh thần quen thuộc của mình, tâm trí cô chẳng còn nơi nào để bấu víu cả.
Cô nhìn thấy vẻ áy náy trong đôi mắt anh, nhưng đến cả sức lực để nói rằng "em ổn" cũng chẳng có. Dương Mạn Vũ chỉ muốn được ở một mình trong phòng, cắt đứt giao tiếp với mọi người xung quanh, sau một thời gian tự điều chỉnh, cô sẽ trở lại làm bạn học Tiểu Dương chăm chỉ ham học ngay thôi.
Thế nhưng bất chợt lại có một cuộc gọi điện thoại đến, không những không thể từ chối, còn khiến cho Dương Mạn Vũ liên tục tự trách bản thân, sao cô có thể buông thả đến nỗi làm cho gương mặt xấu xí đến không nỡ nhìn như vậy.
Ước gì cô không xuất hiện trong tình trạng thê thảm như lúc này, ít ra cô cũng có thể ngẩng cao đầu gặp mặt Mạc Hâm Đình.
Hình như Diệp Liên Thành đã nói với Mạc Hâm Đình về cô, quán cà phê mà cô ta chọn không quá đặc biệt, chỉ là một quán nhỏ cách trường không xa, đồ uống bình dân, thế nhưng giá tiền của những món trong thực đơn vẫn làm cô phải đắn đo. Cân nhắc rất lâu, Dương Mạn Vũ chọn một cốc trà hoa cúc nóng, món rẻ nhất, nhưng hương vị cũng không tồi. Hoặc đối với cô là vậy. Nếu như Diệp Liên Thành ở đây, anh còn chẳng thèm bước chân vào cho mà xem.
Không giống mấy nữ sinh nhà giàu kênh kiệu khác, Mạc Hâm Đình đến rất đúng giờ, Dương Mạn Vũ cố tình đến sớm năm phút, gọi đồ xong là vừa kịp thời gian, ai mà ngờ được cô ta còn đến sớm hơn.
Đến cả người tuân thủ giờ giấc như cô cũng phải chịu thua Mạc Hâm Đình trong khoản này.
Hơi nóng bay lên từ cốc trà hoa cúc làm mờ đi tầm nhìn của cô, thế nhưng lại chẳng thể lu mờ được nhan sắc của đối phương. Nói sao đây... cô ta vẫn xinh đẹp hệt như lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí ánh hào quang phát ra từ Mạc Hâm Đình còn trở nên chói sáng hơn.
Sao một người có thể uống trà bằng cách tao nhã đến như vậy, phong thái có thể vừa kiêu ngạo mà vẫn hết sức khiêm tốn, làm gì có ai không yêu được đây?
Không giấu nổi suy nghĩ này, Dương Mạn Vũ buột miệng thành câu: "Tiểu Đình xinh đẹp như vậy, nhất định là được rất nhiều người yêu mến."
Tất cả là tại Diệp Liên Thành! Chỉ tại Diệp Liên Thành luôn treo hai chữ "Tiểu Đình" bên miệng khiến cô vừa chán ghét, lại vừa in sâu cái tên ấy vào tiềm thức luôn rồi. Bây giờ cô không chỉ là Dương Mạn Vũ xấu xí tự ti, mà còn tự biến bản thân thành loại con gái hay xun xoe nịnh hót người khác. "Tiểu Đình" ư, hai người còn chẳng thân đến mức ấy, cùng lắm thì chỉ gọi là biết nhau mà thôi.
Dương Mạn Vũ bỗng cảm thấy thái độ ngầm đối chọi của mình thật xấu tính, câu nói của cô chỉ khiến Mạc Hâm Đình hơi sững lại, thậm chí sau đó cô ta còn cười vui vẻ, như muốn phá vỡ bức tường gượng gạo chặn đứng hai người.
"Vâng, vậy em cũng gọi chị là chị Tiểu Dương nhé? Anh Liên Thành cũng thường gọi chị như vậy."
Sau vài câu đối thoại đơn giản, Mạc Hâm Đình bắt đầu tỏ ra hơi buồn rầu, những đầu ngón tay đang ôm lấy cốc trà không ngừng vặn vẹo.
"Chị Tiểu Dương, là do em sơ ý, không nghĩ tới chị lại là bạn của anh Liên Thành nên mới coi chị thành nhân viên cửa hàng thú cưng."
"Còn nữa, em rất tiếc vì buổi phỏng vấn diễn ra không suôn sẻ, nếu biết điều này sớm hơn em đã không làm phiền anh Liên Thành vào hôm đó, hẳn là chị rất cần người cổ vũ cho mình trong lúc quan trọng nhất ấy, để em mời chị bữa trưa nay coi như một lời tạ lỗi nhé."
Thanh âm dễ nghe vẫn tiếp tục vang lên, "Có lẽ một bữa ăn không thể nào đủ bù đắp cho lỗi lầm của em được, chị còn muốn em làm gì khác em sẽ đều cố gắng hết sức."
Mạc Hâm Đình áy náy nhìn Dương Mạn Vũ, ánh mắt mong chờ một cái gật đầu từ cô, thế nhưng tất cả những gì cô nghĩ được lúc này chỉ là, buổi phỏng vấn hôm ấy Diệp Liên Thành không đến, vì Mạc Hâm Đình đã gọi anh.
Theo như lời cô ta nói, là "làm phiền".
Hẳn là anh đã vô cùng vui vẻ vào hôm đó, liệu anh có biết cô đã buồn tới cỡ nào hay không.
Dương Mạn Vũ không biết bản thân mình đã nói những gì với Mạc Hâm Đình vào sáng nay, nhưng cô vẫn nhớ được một chuyện, Mạc Hâm Đình đã nói rất nhiều thứ, có những thông tin cô chưa được nghe bao giờ, và chúng khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Sao cô có thể nghĩ đến được đây, sao cô chưa từng nghĩ đến việc một ngày Diệp Liên Thành sẽ đi du học cơ chứ.
Lý do cho việc anh luôn khác với mọi người xung quanh đơn giản là vì anh chẳng ở đây mãi mãi, cô đáng lẽ nên sớm biết điều này mới phải, anh đâu cần chật vật tồn tại ở thành phố S như cô, chuyện du học này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cho dù những suy nghĩ trước đây đều chỉ là phỏng đoán thì Dương Mạn Vũ vẫn luôn nuôi một tia hy vọng mong manh, thế nhưng tất cả đều chỉ là ảo mộng, cuối cùng vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Diệp Liên Thành chưa từng tính toán đến một tương lai có cô.
Anh muốn vui chơi cho qua ngày đoạn tháng, khi mà Mạc Hâm Đình không có ở đây, khi mà cuộc sống của anh tẻ nhạt tới chán chường.
Vậy điều gì còn giữ anh ở lại tới lúc này?
Dương Mạn Vũ nghĩ mãi không ra, cũng không muốn nghe sự thật nghiệt ngã ấy từ anh.
Cảm giác lạnh lẽo lẻ loi ấy thật khó chịu, cô chẳng hiểu gì về anh cả. Diệp Liên Thành là một mê cung kỳ bí không có lối thoát, cô lấy hết dũng khí bước vào, khờ dại mong mình trở thành người đặc biệt duy nhất quen đường thuộc lối, vậy mà cuối cùng chỉ cảm thấy nực cười.
Cô không dám gặp anh, kiểu gì anh cũng sẽ phát hiện ra gương mặt sắp khóc tới nơi của cô mất thôi.
Dương Mạn Vũ thất thểu đi về phòng như người chìm trong cơn mê, đèn hành lang ký túc xá vừa hỏng chưa có người thay, chỉ để lại ánh sáng mờ mờ. Thật tốt, sẽ không có ai phát hiện ra gương mặt ủ rũ cực độ của cô.
Cô cảm nhận được cơ thể mình lờ đờ nặng nề, liên tục đụng phải mấy đồ trang trí ngoài hành lang, thật sự rất đau. Nếu Diệp Liên Thành ở đây anh nhất định sẽ xoa chỗ đau cho cô, nhưng điều đấy cũng có ích gì, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ phải chịu đựng nỗi đau một mình thôi, anh đâu có ở đây.
Nào ngờ đâu, lần tiếp theo cô đụng phải một thứ cũng biết đau, cô đạp trúng nó khi đang cố mở cửa phòng, bóng đen ấy còn kêu lên một tiếng.
"Hạ Sơ?" Dương Mạn Vũ mở tròn mắt, tâm trí tỉnh táo lại đôi phần, ánh sáng hắt ra từ trong phòng giúp cô nhìn rõ hơn. "Cậu làm gì ở đây mà sao không vào trong phòng?"
"Tiểu Vũ..." Ngoài dự đoán, Hạ Sơ ngẩng đầu lên, gương mặt toàn là nước mắt, quan sát kỹ một chút thậm chí còn nhìn thấy chân váy của cậu ấy ướt đẫm một khoảng.
Dương Mạn Vũ hoảng hồn ngồi thụp xuống, "Sơ Sơ đừng khóc, cậu đau ở đâu?"
Hạ Sơ nghẹn ngào bật khóc, trên người cậu ấy không có vết thương nào cả, nhưng đến khi Dương Mạn Vũ dìu Hạ Sơ vào phòng thì vẫn nức nở không ngừng.
Cô lấy một tấm khăn ướt để Hạ Sơ lau mặt, trông cậu ấy bây giờ đã khá hơn một chút.
"Được rồi Hạ Sơ, nói tớ nghe xem có chuyện gì?"
"Tiểu Vũ..." Nói đến đây, nước mắt Hạ Sơ lại chảy ra. "Tiểu Vũ, tớ... tớ không biết phải làm gì nữa. Ngay lúc đó tớ đã vội chạy đến đây."
"Cuộc đời tớ kết thúc thật rồi."
Dương Mạn Vũ không tin vào tai mình.
Hạ Sơ có thai.
Bạn trai của Hạ Sơ là người thành phố S, năm nay đã gần ba mươi tuổi, cậu ấy quen được hắn ta sau vài lần tham gia tiệc của cậu chủ Lâm khóa trên. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đây là một thiếu gia nhà giàu ăn chơi thứ thiệt.
Điều đau lòng nhất là hắn ta có quá nhiều kinh nghiệm chơi đùa, còn Hạ Sơ vẫn chỉ là tờ giấy trắng. Thứ cám dỗ lóa mắt nhất đối với những cô gái non nớt chính là tiền, thật nhiều tiền. Trong suốt hai tuần tán tỉnh Hạ Sơ, hắn ta không ngừng rót mật vào tai cậu ấy, còn mua sắm và cho cậu ấy rất nhiều tiền.
Sau khi xác lập mối quan hệ khoảng hai tháng, Hạ Sơ bắt đầu chuyển sang sống chung cùng hắn ta, đương nhiên không thể tránh khỏi những lần gần gũi. Bạn trai không muốn dùng biện pháp bảo vệ vì cho rằng nó không đủ chân thật, Hạ Sơ cũng không muốn làm phật ý hắn ta, chỉ có thể tự mình tính ngày, hàng tháng đều thấp thỏm lo sợ.
Điều gì đến cũng phải đến, Hạ Sơ run rẩy ngồi trong nhà vệ sinh gọi điện cho bạn trai nhưng không ai bắt máy, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng nhạc ồn ã từ đầu dây bên kia. Một cô gái có giọng nói yểu điệu ngọt ngấy vọng lại, "A Hùng, có người muốn gặp anh."
Trái tim Hạ Sơ như rớt khỏi lồng ngực, không ít lần hắn ta hứa hẹn với cô sẽ thay đổi, sẽ không đến mấy nơi tệ hại đó nữa, vậy mà vẫn ngựa quen đường cũ. Lúc này hắn ta còn chẳng đủ tỉnh táo để nói chuyện với cô, giọng nói đứt quãng của cô làm hắn mất kiên nhẫn, liền la lối hét vào điện thoại: "Chắc gì đã là con của tao? Mày mau phá đi! Dơ bẩn!"
Đầu óc Hạ Sơ trống rỗng, cô tìm đến phòng Dương Mạn Vũ, khóc đến mệt nhoài vẫn không thấy người quay về, hành lang mờ mịt làm cô sợ, nhưng lúc này cô chẳng biết nên tìm đến ai nữa.
"Tiểu Vũ, tớ... phải làm gì bây giờ?"
Không chỉ Hạ Sơ mà trong lòng Dương Mạn Vũ hiện tại cũng đang rối bời. Chuyện của Diệp Liên Thành, giờ lại đến Hạ Sơ, đầu óc cô càng lúc càng chậm chạp.
Trước mắt... trước mắt, có lẽ phải đưa Hạ Sơ đi khám đã.
Sáng hôm sau Dương Mạn Vũ xin nghỉ cho hai người, bắt xe buýt vào bệnh viện, thế nhưng giữa chừng Hạ Sơ lại một mực không chịu. Cậu ấy nói mình chưa đủ mười tám tuổi, lại còn có thai, nỗi nhục nhã này để đâu cho hết.
Cả hai loanh quanh trong vài con ngõ gần bệnh viện một lúc, sau đó được một người lạ giới thiệu tới phòng khám của một bác sĩ phụ sản gần đây. Hẳn là sẽ kín đáo hơn rất nhiều. Hai cô gái trẻ lần đầu đối mặt với chuyện này đều không biết phải làm sao.
Cả quá trình cứ thế mà mơ mơ hồ hồ diễn ra, đến khi cầm tờ giấy thông báo kết quả trên tay, sắc mặt tái nhợt của Hạ Sơ như chết lặng.
Cái thai đã được hơn tám tuần, cũng có nghĩa là trong bụng Hạ Sơ đang có một sinh linh bé nhỏ lớn lên từng ngày.
Khoảnh khắc nghe được những lời ấy, Hạ Sơ có cảm giác như cả thế giới này đang ầm ầm sụp đổ dưới chân. Chao đảo chực ngã xuống, may thay vẫn còn có Dương Mạn Vũ bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
Bác sĩ nói đợi Hạ Sơ bình tĩnh lại bà ta có thể giúp cậu ấy bỏ cái thai này đi.
Bỏ... thai. Hạ Sơ chưa từng nghĩ đến mình sẽ làm gì với đứa trẻ này, cậu ấy chỉ biết rằng đây không phải là lúc thích hợp để đứa bé xuất hiện, nhưng... phá thai sao? Hai chữ ấy khiến lòng Hạ Sơ đau nhói như bị lưỡi dao bén nhọn cứa qua, mồ hôi túa đầy trên trán.
Hẳn là tất cả những người có mặt ở phòng khám ngày hôm ấy đều không thể không để ý tới hai cô gái có bộ mặt thẫn thờ trong một góc, nhưng cũng không quá bất ngờ. Nhìn cả hai trẻ như vậy, chắc là cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Vài ngày sau, phía phòng khám vẫn liên tục gọi điện thúc giục, còn dọa rằng nếu để lâu hơn nữa mới phá thì rất có thể sau này sẽ dẫn đến vô sinh.
Những cuộc gọi ấy hệt như đến từ địa ngục khiến tinh thần Dương Mạn Vũ lẫn Hạ Sơ căng như dây đàn, thậm chí Hạ Sơ càng lúc càng trở nên hoảng loạn, ăn cái gì cũng đều nôn hết ra.
Hạ Sơ cầu xin Dương Mạn Vũ phải giữ bí mật chuyện này, những ngày sau đó cô vừa phải cố gắng giữ tâm trạng bình thường trước mặt Diệp Liên Thành, vừa phải để ý tới tình trạng sức khỏe ngày một tệ dần của Hạ Sơ. Chuyện này không thể để lâu hơn được nữa.
Mặc cho Hạ Sơ một mực ngăn cản, Dương Mạn Vũ vẫn quyết định sẽ gặp mặt tên bạn trai tồi của cậu ấy. Hắn ta là người có trách nhiệm lớn nhất ở đây, hơn nữa, cả cô và Hạ Sơ đều không còn nhiều tiền. Kể từ ngày sống chung với bạn trai, Hạ Sơ đã không còn xin tiền bố mẹ mà còn tự gửi thêm về nhà, nhưng ngày hôm ấy trong lúc bối rối, cậu ấy đã để hết mọi thứ ở lại căn hộ, đến thẻ ngân hàng của bạn trai cũng không cầm đi.
Theo lời kể của Hạ Sơ, cô đã nghĩ người đàn ông này sẽ có vẻ ngoài tương đối lãng tử phù hợp với thói trăng hoa của hắn ta, nhưng không, đối diện với cô là một người trông hết sức... chính trực.
Mái tóc cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, ánh mắt cũng không có nét bông đùa, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ nghiêm túc đầy trí thức.
Dương Mạn Vũ chỉ có thể thầm thở dài trong lòng, nếu cô là Hạ Sơ thì cô cũng sẽ bị lừa cho mà xem.
Cuộc nói chuyện tiếp đó diễn ra không quá thuận lợi, Hạ Sơ liên tục khóc lóc trách mắng khiến bạn trai khó chịu cau mày. Dương Mạn Vũ nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trên người hắn ta, nhưng không làm sao đi vào chủ đề chính được.
Kết quả là, tên khốn kiếp ấy lúc say hay tỉnh thì đều là một gã tồi.
Không những viện cớ cả hai đã chia tay để chối bỏ hoàn toàn mọi trách nhiệm, trước khi rời đi hắn ta còn thản nhiên buông lời chọc ghẹo, Hạ Sơ, tôi không biết bạn em lại xinh đẹp như vậy.
Thời điểm nghe được hắn ta dám nói ra những lời đó, Dương Mạn Vũ đã âm thầm cảm thấy không ổn, cô cảm nhận được ánh mắt công kích tới từ Hạ Sơ đang chĩa thẳng vào mình.
Kể từ lúc đó tới tận khi về phòng, cảm giác ấy vẫn chưa hề biến mất.
Dương Mạn Vũ lúng túng quay đầu nhìn Hạ Sơ, đưa tay muốn nắm lấy tay cậu ấy như an ủi.
Mu bàn tay hai người xẹt qua, Hạ Sơ bỗng lùi lại.
Có một khoảnh khắc, Dương Mạn Vũ thấy tay cậu ấy chợt run lên, đầu ngón tay lạnh ngắt.
"Hả hê lắm đúng không? Cảm giác được bạn trai của người khác quỳ phục dưới chân hẳn là rất thỏa mãn có phải không?"
- --------------------------------
Thông qua chương 66, mình không có ý định cổ súy cho hành động muốn p.h.á t.h.a.i của Hạ Sơ và Dương Mạn Vũ, chỉ là mình đã cố gắng đặt bản thân vào tình huống của hai cô gái trẻ non nớt, lại không có đủ kiến thức để bảo vệ bản thân sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Và đến đây thì cũng đã gần kết thúc quãng thời gian trung học ngọt ngào xen lẫn vài sóng gió của A Thành và Tiểu Vũ, cùng với sự xuất hiện của Mạc Hâm Đình sẽ hé mở nhiều hơn về quá khứ của Diệp Liên Thành cũng như hiện tại xoay quanh ba người, mình sẽ cố gắng ra chương nhanh nhất có thể. Cảm ơn các bạn đã đọc đến tận đây.