• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Với cả cậu không phát hiện à, mấy lần cậu mắc lỗi ấy, dù lỗi lớn hay lỗi nhỏ, anh ta ngoài miệng thì châm chọc nhưng thật ra lại chỉ phạt một số hình phạt không đau không nhột như viết kiểm điểm thôi.”

Chu Thanh Thanh không nhịn được nữa: “Anh ta đã trừ hết tiền thưởng cuối năm của ba năm sắp tới của tớ rồi đấy!!!”

Văn Thủy Dao: “…”

Qua loa rồi!

Ngẫm nghĩ một phen, cô bạn lại an ủi cô: “Không sao, nghĩ về điểm tốt đi, ít nhất anh ta không đuổi việc cậu!”

Chu Thanh Thanh: “?”

Cậu đang nói tiếng người thật sao?

Thế là cô quyết định không thảo luận chủ đề mà mình không thích này nữa: “Đúng rồi, hôm qua cậu tìm tớ làm gì?”

Văn Thủy Dao cũng nhớ lại: “À đúng rồi, thương hiệu C mới ra mẫu túi xách mới đó, vẫn là bản giới hạn, không phải cậu sưu tầm đủ mẫu của thương hiệu đó à, mua không?”

Chu Thanh Thanh lướt xem số dư tài khoản của mình, phiền muộn chống cằm: “Được rồi, lần sau mua vậy.”

Chưa được phát tiền lương thì tiền đâu ra mà mua.

Bất chợt lại càng không vui hơn.

Hai chuyện này chồng chất lên nhau khiến tâm trạng đang tốt của cô bỗng chốc tuột dốc hệt như nhảy dù.

Cô là một người kiêu ngạo và có lòng tự trọng cao, than vãn với Văn Thủy Dao xong không những chưa nguôi giận mà trái lại cơn tức của cô càng bùng nổ hơn.

Cô có thể chịu được thất bại nhưng không thể bị anh đùa giỡn xoay mòng mòng như vậy. Quả thật quá tức, thế là cả buổi chiều hôm ấy, tâm trạng Chu Thanh Thanh không tốt đẹp gì.

__

Trời vừa sẩm tối, đèn neon khắp thành phố lớn dần sáng lên, ánh đèn hoa lệ rực rỡ nối tiếp, sáng ngời như ban ngày.

Đây là thời điểm cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc bắt đầu.

Vân Hải là một club dành riêng cho những người giàu có, kẻ ra người vào nếu không giàu thì sang, người bình thường sẽ không thể vào nơi này, mà lai lịch của ông chủ đứng sau cũng ít người biết.

Phong cách trang trí của club vừa cao cấp vừa sang trọng, trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy treo những ngọn đèn pha lê hoa mỹ, sau khi đi qua một chiếc cầu thang xoắn ốc sẽ trông thấy một hang động khác nằm ở bên trong.

Nhân viên phục vụ mặc sườn xám nhẹ nhàng đẩy cửa phòng riêng vip ra, cung kính vươn tay mời người đàn ông phía sau mình vào trong.

Bấy giờ đã có vài người đang ngồi trong phòng, trên bàn là một chai rượu vang lâu đời đã mở nắp, có hai người đang đánh bida ở bàn bên cạnh.

Trần Lạc Hoài đang nhàn nhã cầm ly rượu ngồi trên ghế sofa, thấy anh bèn kêu lên một tiếng: “Ôi, người bận rộn đây rồi.”

Ôn Tư Ngật đã thay một bộ quần áo thường ngày, làm dịu đi khí chất lạnh lùng trên người mình, toát lên vẻ lười biếng hơn so với bình thường.

Anh ngồi xuống ghế sofa bằng da thật, tiện tay rót cho mình một ly rượu vang rồi nếm thử, đáp một câu “Bình thường.” với giọng điệu biếng nhác không chút quan tâm.

Trần Lạc Hoài biết anh kén chọn, không phải thứ tốt nhất sẽ không lọt được vào mắt anh. Người này khi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần đã bắt đầu làm thì anh sẽ làm đến mức cuối cùng.

Anh giơ tay lên búng ngón tay, ra hiệu bảo nhân viên phục vụ mang chai rượu quý của mình ra.

“Nghe bảo cậu với Tần Vinh đang bàn bạc dự án trí tuệ nhân tạo, thế nào rồi?”

“Ông ta có ý muốn làm dự án này, bộ phận kỹ thuật dưới trướng cũng thành thạo số một trong ngành nhưng vốn thì không đủ.”

“Hừ, xem ra lão già này không còn mạnh nữa rồi.” Trần Lạc Hoài lắc đầu, “Hồi trẻ ông ta có dã tâm lớn lắm, không biết sao mấy đứa con trai ai cũng tệ, nguồn vốn mấy tỷ giao cho họ đều lỗ sạch cả rồi.”

“Vậy là ông ta muốn cậu đầu tư nhập cổ phần?”

“Ừ, nhưng vẫn giữ trong tay.” Phong thái Ôn Tư Ngật rất ung dung: “Còn có vài cổ đông nhỏ, ăn chung một bữa.”

Những ngón tay thon dài sạch sẽ cầm ly rượu, anh nhàn nhã uống một ngụm, chân dài bắt chéo, bỗng nhiên lại nói: “Có phải công ty khoa học kỹ thuật Cung Tín đang đặt một đơn hàng ở chỗ cậu không?”

“Khoa học kỹ thuật Cung Tín à…” Trần Lạc Hoài suy nghĩ giây lát, đúng là có thật: “Sao thế?”

Ôn Tư Ngật ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Trần Lạc Hoài lập tức hiểu ý anh: “Sao vậy, ông ta chọc cậu à?” Theo như những gì anh ấy biết, ông chủ của công ty khoa học kỹ thuật Cung Tín phát tài nhờ vào gia đình vợ, hai năm qua làm việc khá ổn, ông ta nổi tiếng là háo sắc trong nghề, giấu vợ nuôi tận mấy cô tình nhân.

“Ông ta với Tần Vinh kẻ xướng người họa, âm thầm đưa ra vài chủ ý cho Tần Vinh, rất chướng mắt.”

“Cung Tín cũng muốn tham gia dự án đó à? Nhưng mà ông ta bỏ vốn được bao nhiêu chứ?” Trần Lạc Hoài không nắm rõ lắm: “Cậu muốn đối phó với con tôm nhỏ như ông ta sao?”

Ôn Tư Ngật chưa lên tiếng trả lời thì điện thoại trong túi quần chợt reo hai tiếng, Wechat nhận được hai tin nhắn mới.

Mở điện thoại ra, anh liếc nhìn ảnh đại diện hình chú chó Bắc Kinh tức giận xù lông, ngón tay chọc một cái lên màn hình, giây sau bỗng thu hồi lại rồi tắt màn hình điện thoại đi, sau đó ngước mắt lên.

“Không có.”

“Chỉ là muốn nói cho ông ta biết có những thứ không phải ai cũng muốn chia sẻ.”

Nghe anh nói câu này, Trần Lạc Hoài biết không chỉ có một tầng nghĩa trên mặt chữ.

Nhưng thấy anh không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm.

Người này ngoài mặt trông thì hờ hững chẳng quan tâm, tao nhã lịch sự nhưng thực chất từ trong xương cốt đã ác độc tàn bạo, máu lạnh và tàn nhẫn.

Chẳng biết công ty Cung Tín này đã chọc gì anh rồi.

Khi họ nói chuyện công việc xong, Trần Lạc Xuyên cầm cây cơ chạy đến: “Nói mấy chuyện này mãi có ý nghĩa gì đâu, đi đánh bida cùng em đi. Em bảo này, có người đẹp vây quanh thì trò chơi cuộc đời mới sảng khoái.”

Trần Lạc Xuyên là cậu hai nhà họ Trần, mọi công việc của công ty đều do Trần Lạc Hoài chịu trách nhiệm, từ bé cậu chỉ có ăn uống vui chơi mà thôi.

Ôn Tư Ngật không có hứng thú với mấy trò tiêu khiển này, sau khi về nước vẫn luôn bận rộn công việc, thời gian nghỉ ngơi vốn không nhiều, mấy ngày gần đây anh cảm thấy hơi mệt. Trần Lạc Hoài rủ vài lần anh mới chịu dành ra được chút thời gian rảnh.

“Cút sang một bên đi.” Trần Lạc Hoài nhìn thấy cậu hai trẻ tuổi này lại thấy phiền: “Bớt gây phiền phức bên ngoài cho anh đi, nếu không về nhà anh đánh chết mày.”

Trần Lạc Xuyên không vui bĩu môi, rồi tự mình chạy đi chơi.

Hai người họ lại rảnh rỗi trò chuyện một lúc.

Khi này điện thoại của Ôn Tư Ngật để trên bàn lại reo lên, lần này là cuộc gọi đến.

Chuông reo vài giây, Trần Lạc Hoài ló đầu đến, thấy tên Chu Thanh Thanh hiển thị trên màn hình.

Trần Lạc Hoài biết cô trợ lý Chu Thanh Thanh này: “Ồ, đây là cô trợ lý mỹ nhân của cậu mà…” Dĩ nhiên anh ấy nhớ cô là vì Chu Thanh Thanh thật sự quá đẹp, gặp một lần đã để lại ấn tượng sâu sắc.

Nhắc đến mỹ nhân… Một suy nghĩ rực sáng chợt xoẹt qua đầu, anh ấy bỗng nhiên hiểu ra gì đó.

E là Cung Tín đã…

Trần Lạc Hoài nói ẩn ý một câu: “Xem ra cậu cũng để ý cô trợ lý nhỏ của mình quá nhỉ.”

Điện thoại vẫn đang đổ chuông, âm thanh rù rù kêu không ngừng, đến nỗi có thể cảm nhận được sự gấp gáp của người bên kia cách lớp màn hình.

Ôn Tư Ngật cầm điện thoại lên, miễn cưỡng đứng dậy: “Thỉnh thoảng trêu bình hoa nhỏ nóng nảy một chút cũng khá thú vị.”

__

__

Sắp đến giờ tan làm, Chu Thanh Thanh gửi cho Ôn Tư Ngật hai tin nhắn.

“Sếp Ôn.”

“Hôm nay còn việc gì cần dặn dò không ạ?”

Không có thì cô có thể tan làm rồi! Tốt nhất là không có!

Chu Thanh Thanh là trợ lý chuyên biệt của anh, khác với những trợ lý làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, thời gian tan làm của cô sẽ thống nhất với thời gian tan làm của anh. Vì vậy nếu anh chưa tan làm thì cô cũng không được tan làm.

Nhưng hôm nay Ôn Tư Ngật không ở công ty, cũng không biết anh đã bàn bạc công việc xong chưa. Vậy nên nửa tiếng trước khi tan làm, cô đã nhắn hai tin ở Wechat cho anh.

Kết quả nửa tiếng trôi qua vẫn chưa thấy anh hồi âm cái rắm gì.

Chu Thanh Thanh đành gọi thẳng qua, tiếng chuông reo một lúc lâu mới nghe giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm của anh vang lên trong loa: “Chuyện gì?”

Chuyện gì, còn chuyện gì nữa! Chuyện gì bộ anh không xem Wechat à? Hai con mắt không thấy rõ chữ hả? Do lớn tuổi mắt mờ hay là mắt bị lão thị?!

Chu Thanh Thanh vốn vẫn còn tức giận, trong lòng thầm mắng chửi anh tám trăm câu xong mới cố gắng bình tĩnh lại nói: “Không có gì ạ, chỉ là tôi muốn hỏi sếp hôm nay không còn việc gì nữa thì tôi có thể tan làm chưa?”

Ôn Tư Ngật vừa nghe giọng nói nghiến răng cắn lợi của cô vừa liếc nhìn thời gian, đã đến giờ tan làm rồi.

“Không có việc gì cần cô làm nữa.”

Chu Thanh Thanh lập tức trả lời: “Được, vậy tôi tan làm nhé.”

Ôn Tư Ngật: “Nên bây giờ cô chỉ phải lái xe đến Vân Hải đón tôi là có thể tan làm.”

“…”

Chu Thanh Thanh che loa điện thoại, nhắm chặt mắt, cố gắng đè nén cơn giận của mình lại, hít thở sâu, một lần, hai lần. Không thể nhịn được nữa, cô rụt tay che loa lại, hé môi dứt khoát nói ra hai chữ: “Không đi.”

Ôn Tư Ngật nhíu mày: “Hửm?”

Chu Thanh Thanh ăn ngay nói thẳng: “Xin lỗi sếp Ôn, nghiêm túc mà nói thì tôi không phải là tài xế riêng của sếp, sếp nên gọi chú Vương đến đón mình mới đúng. Việc đưa đón không nằm trong phạm vi công việc của tôi và tôi cũng không có nghĩa vụ làm tài xế của sếp.”

“Dĩ nhiên nếu sếp có nhu cầu, tôi có thể gọi xe giúp sếp. Nếu không có việc gì nữa thì bây giờ tôi tan làm đây.”

Bye bye sếp nhá!

“Ừ.”

Ôn Tư Ngật đáp một tiếng: “Vậy nên tôi sẽ trả tiền tăng ca cho cô.”

“À, tiền tăng ca cũng chỉ gấp ba lần tiền lương mà thôi.” Chu Thanh Thanh vô cảm nói: “Sếp Ôn xem thường người khác quá đó.”

Gấp ba lần tiền lương thì được bao nhiêu đâu chứ, sao cô ưng chút tiền cỏn con này được?

“Có tiền hay không không quan trọng, tôi cũng không thiếu chút tiền này. Hơn nữa cổ nhân đã có câu, sao có thể cụp mắt khom lưng phụng quyền quý? Quân tử không vì năm đấu gạo mà khom lưng!”

Chu Thanh Thanh đã kìm nén trong lòng đến phát điên, thành thử khi nói chuyện cô không thèm quan tâm phép lịch sự. Thật ra nếu có thể, thậm chí cô còn muốn trực tiếp vặn lại lời anh!

Ôn Tư Ngật: “Vậy thì gấp 30 lần, rút thẳng từ tài khoản riêng của tôi.”

Cuộc gọi nhất thời im lìm vài giây.

Trong thời gian im lặng đó, Chu Thanh Thanh ở bên này đang điên cuồng tính toán trong lòng. Dựa theo mức lương một ngàn tệ một tiếng của cô, lái xe đến đón anh cả đi lẫn về mất khoảng hai tiếng, tiền tăng ca gấp 30 lần, nói cách khác đi đón anh một chuyến mà có được sáu vạn tệ.

Thật ra tiền lương của cô không thấp, chỉ là mức tiêu xài của cô quá cao nên về cơ bản là rỗng túi. Trọng điểm là cô đã tiêu hết tiền lương của tháng này. Dao Dao không nhắc cô còn đỡ, vừa nhắc cô lại muốn có chiếc túi xách đó ngay bây giờ!!! Muốn đến độ tâm gan cồn cào!

Nực cười thật, trưa nay cô đã thấy một số người nổi tiếng trên mạng đăng chiếc túi xách này, Chu Thanh Thanh cô đây sao có thể không có nó được?

Nếu là bình thường thì cô thật sự chẳng quan tâm tiền tăng ca đâu.

Sau hai giây cân nhắc, Chu Thanh Thanh đột nhiên cười hì hì một tiếng: “Sếp Ôn chờ chút nhé, tôi sẽ đến ngay.”

Ôn Tư Ngật chậm rãi nhắc lại: “Sao có thể cụp mắt khom lưng phụng quyền quý. Không vì năm đấu gạo mà khom lưng?

Chu Thanh Thanh: “Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi.”

Sẩm tối, Thâm Thành đón một cơn mưa, mặt đường không quá bằng phẳng đọng nước, những chiếc lá rụng chậm rãi rơi xuống tạo nên một cơn rung động trên bề mặt nước, từng vòng từng vòng lan ra bên ngoài. Khi mặt nước dần dịu lại thì một chiếc xe lao nhanh qua khiến nước nhất thời bắn tung tóe. Sau đó là một tiếng thắng xe gấp gáp, nối tiếp là tiếng đóng cửa cái “rầm”. Một chiếc xe đắt đỏ giá trị cả triệu lại như đống sắt vụn cũ kỹ trong tay cô, không chút thương tiếc, đủ để thấy người lái xe rất tức giận.

Cô đi theo nhân viên phục vụ vào phòng riêng, bên trong tràn ngập tiếng nói cười, Chu Thanh Thanh đưa mắt nhìn thẳng, dứt khoát đi đến vị trí tận cùng của căn phòng, đứng trước mặt Ôn Tư Ngật nặn ra một nụ cười: “Sếp Ôn, tôi đến đón sếp về nhà.”

Trong mắt cô không có sự tồn tại của những người khác, cũng không thèm lịch sự chào hỏi Trần Lạc Hoài bên cạnh.

Trần Lạc Hoài trêu: “Ôn Tư Ngật, cô trợ lý nhỏ của cậu kiêu phết nhỉ, không thèm chào hỏi lấy một câu.”

Tâm trạng Chu Thanh Thanh không tốt, thành thử nhìn bạn của Ôn Tư Ngật cũng không vừa mắt. Cô giả vờ không nghe thấy gì, mặc kệ anh ấy nói.

Con người cô chắc chắn hiểu phép lịch sự cơ bản, nếu khiến người đối diện không vui thì không cần đoán mò, chắc chắn cô cố ý.

Trần Lạc Hoài vừa dứt lời thì Trần Lạc Xuyên từ bên trong đi ra, vừa trông thấy Chu Thanh Thanh, hai mắt lập tức sáng rực lên: “Đậu xanh, đẹp quá.”

Đoạn, cậu ấy đi đến: “Chào người đẹp, tôi tên Trần Lạc Xuyên, cô là trợ lý của anh Tư Ngật à?”

Chu Thanh Thanh không có hứng thú trả lời mấy câu bắt chuyện của một thằng nhóc: “Tôi nghĩ chuyện này rất rõ ràng rồi.”

Hỏi nhảm gì vậy hả nhóc con!

Trần Lạc Xuyên kêu “wow” lên một tiếng, hưng phấn nhìn về phía Ôn Tư Ngật: “Anh này, trợ lý bên cạnh anh đều xinh đẹp thế ạ?”

Sau đó cậu lấy điện thoại ra: “Chị trợ lý, thêm Wechat được không? Em thích nhất là được nói chuyện với các chị gái xinh đẹp —”

Chưa kịp dứt lời đã bị Trần Lạc Hoài nhanh tay lẹ mắt bụm mạnh miệng lại, sau đó nhìn Ôn Tư Ngật: “Con nít nói chuyện không suy nghĩ ấy mà.”

Trần Lạc Hoài lanh trí hơn người sao có thể có đứa em trai ngu như heo lại không có mắt nhìn như vậy.

Chu Thanh Thanh không cảm thấy có vấn đề gì.

Cô đã từ chối mấy kiểu em trai thế này nếu không tám ngàn lần thì cũng mười ngàn lần rồi, tuy ngoài miệng nói chuyện không biết cân nhắc nhưng thật ra chỉ là những đứa trẻ ngốc nghếch, chơi chung rất vui.

Thế là cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra: “Được —”

Chữ “thôi” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì lúc này Ôn Tư Ngật đã đứng dậy khỏi ghế sofa, đưa tay tịch thu điện thoại cô, giọng điệu thờ ơ: “Không được.”

Trần Lạc Xuyên thấy Wechat của chị đẹp sắp đến tay mình nhưng mới bước một chân vào cửa đã bị ngăn lại, thế là cậu không màng đến sự ngăn cản của Trần Lạc Hoài, liên tục giãy giụa thoát khỏi tay anh trai mình: “Em…”

Trần Lạc Hoài lại dùng thêm sức, chỉ ước có thể dùng sức lực bịt chết cái tên ăn chơi hư hỏng này lại, nói với Ôn Tư Ngật: “Cậu yên tâm, về nhà tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”

Ôn Tư Ngật cười khẽ một tiếng.

__

Đi ra khỏi phòng riêng, Chu Thanh Thanh đi theo sau lưng Ôn Tư Ngật, tay siết chặt thành quả đấm, cơn tức giận khó khăn lắm mới kìm nén được đã cận kề ranh giới bùng nổ.

Cô bảo được, dựa vào đâu mà anh lại bảo không được? Cấp trên còn quản lý cả quyền tự do kết bạn của cấp dưới à? Nhà anh ở bờ biển đấy à mà để ý rộng thế.

Đúng là xen vào việc của người khác!

Nhưng xét theo kinh nghiệm đã từng bại trận rất nhiều lần, nếu tranh luận với tên bạo quân độc miệng này thì chắc chắn cô sẽ không chiếm được ưu thế, trái lại càng khiến bản thân tức giận hơn.

Đến cửa ra, nhân viên nhà xe đã lái xe ra đến, đưa lại chìa khóa cho Chu Thanh Thanh.

Ôn Tư Ngật đã uống chút rượu nên Chu Thanh Thanh sẽ là người lái xe.

Sau khi lên xe, Chu Thanh Thanh mở ứng dụng chỉ đường, xác định điểm đến là vịnh Minh Thần, âm thanh chỉ dẫn đường đi cứng nhắc không chút cảm tình vang lên trong xe, giây tiếp theo, chiếc Maybach tính năng vượt trội nhanh chóng lái đi.

Chu Thanh Thanh nhìn thẳng về phía trước, môi mím chặt không nói một lời.

Ôn Tư Ngật không phải người nói nhiều, cái miệng vàng bạc quý giá của anh sẽ không nói bất kỳ một câu nhảm nhí nào.

Đại đa số thời điểm, tuy Chu Thanh Thanh không tán gẫu linh tinh tự chuốc lấy không vui nhưng cô sẽ không yên lặng không nói tiếng nào như bây giờ.

Cô cũng không phải kiểu người im lìm như chú Vương.

Nhưng hôm nay kể từ lúc lên xe, cô chưa nói một chữ nào, thậm chí mặt cũng vô cảm.

Dáng vẻ thoạt nhìn không được vui.

Vì thế lúc này bầu không khí trong xe càng thêm yên tĩnh và ngột ngạt.

Ôn Tư Ngật quay mặt đi, cơ thể dựa ra lưng ghế phía sau, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không có ý định hỏi một câu.

Mặc kệ cô.

Anh không có hứng thú tìm hiểu xem cô đang nghĩ gì.

Xe tiếp tục lái trên đường, sau khi chờ đèn đỏ lại lăn bánh lần nữa.

Cứ như vậy trôi qua hơn 20 phút, xe đã đi được phân nửa chặng đường mà Chu Thanh Thanh vẫn không nói bất cứ câu nào.

Hôm nay Chu Thanh Thanh cực kỳ trầm tính.

Ôn Tư Ngật chậm rãi mở mắt ra, đường quai hàm sắc sảo mập mờ trong ánh đèn đêm đủ màu sắc, lúc sáng lúc tối, vô cùng mơ hồ. Ánh đèn đường nhanh chóng lướt qua trước mắt anh, anh cụp mi lên tiếng: “Nói chuyện.”

“Tôi đang nói mà.” Chu Thanh Thanh nhìn qua kính chiếu hậu một cái.

Ôn Tư Ngật: “?”

Cô nói cái gì?

Chu Thanh Thanh: “Anh không nghe được à, sự im lặng của tôi chấn động điếc cả tai đấy.”

“…”

Nom biểu cảm nghẹn họng phải im lặng do lời cô nói của Ôn Tư Ngật, Chu Thanh Thanh thật sự thoải mái vô cùng, cuối cùng cô cũng vặn lại lời anh thành công một lần.

Chết cười, Ôn Tư Ngật anh cũng có ngày hôm nay.

Sau một hồi im ắng, Ôn Tư Ngật nới lỏng cà vạt, hạ cửa sổ xe xuống để xoa dịu bớt men say, cười khẽ bảo: “Ngang ngạnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK