• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Cải tà quy chính?

Điều đó là hoàn toàn không thể, Chu Thanh Thanh cô đây chính là một người phụ nữ xấu xa mưu ma chước quỷ không từ thủ đoạn nào (bushi).

Chu Thanh Thanh kéo một cái gối đến để dựa lưng, nằm ngửa mặt trên giường như người không xương. Cô mở trình duyệt web lên, bắt đầu tìm kiếm: Nữ phụ phim thần tượng làm những việc xấu gì.

Mới gõ được vài chữ thì mép trên điện thoại thông báo có tin nhắn Wechat:

Dương Tiếu Di: “Chào buổi tối trợ lý Chu, tôi mới quay phim về.”

Dương Tiếu Di: “Đúng rồi, cô đã nhận được sợi dây chuyền tôi tặng chưa, tôi thấy nó rất đẹp, trợ lý Chu đeo lên chắc là xinh lắm.”

Giá cả không hề rẻ của sợi dây chuyền ấy đã cho thấy sự thành tâm của Dương Tiếu Di nhưng Chu Thanh Thanh đã có từ lâu rồi.

Cô nhanh chóng hồi âm: “Nhận được rồi, cảm ơn cô nhé. Lần sau đừng tặng tôi nữa, trợ lý chúng tôi không thể tùy tiện nhận quà của người khác đâu.”

Dương Tiếu Di: “Cô nói gì thế, tôi xem trợ lý Chu là bạn mà, tặng quà cho bạn bè có gì mà không đúng chứ, nếu người khác tố cáo với sếp Ôn thì chúng ta vẫn có lý do để nói.”

Thật ra Chu Thanh Thanh rất thích Dương Tiếu Di, cô ấy là một diễn viên thế hệ mới có kỹ năng diễn xuất tương đối ổn, trong bộ phim trước đó, cô ấy đóng vai một thiếu nữ khiếm thị với diễn xuất tốt đến mức suýt khiến cô cảm động rơi nước mắt. Hơn nữa Dương Tiếu Di còn hiểu chuyện và biết điều, giọng điệu ngọt ngào lại biết cách ăn nói, ngoại hình cũng xinh xắn, ai lại không thích cho được.

Kể ra Chu Thanh Thanh cũng có thể được xem là fan qua đường của cô ấy, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô chưa xóa kết bạn Wechat với đối phương.

Và cô biết rất rõ mục đích của Dương Tiếu Di.

Suy tư một hồi cô mới nhắn lại: “Không phải tôi không muốn giúp cô đâu cô Dương, tôi đã biểu đạt ý của cô với sếp Ôn rồi nhưng sếp Ôn từ chối. Nếu tôi giúp cô lần nữa sợ rằng sếp Ôn sẽ trách cả cô đấy.”

Dương Tiếu Di thấy thế thì rất ngạc nhiên và vui mừng: “Thật sao, cảm ơn cô nhé trợ lý Chu.”

“Tôi biết chuyện này hơi khó cho cô nhưng có thể phiền cô giúp tôi thêm một lần nữa không, tôi thật lòng muốn mời sếp Ôn ăn một bữa để xin lỗi. Từ sau khi chuyện lần trước bị tung ra, tôi cứ sợ mãi, sợ sẽ khiến sếp Ôn giận nhưng đó là do công ty tôi làm, tôi cũng bị ép buộc không biết phải làm sao. Cô cũng biết ở giới giải trí không thể tự làm chủ đưa ra quyết định được mà.”

“Cô yên tâm, nếu sếp Ôn mắng, tôi chắc chắn sẽ giải thích giúp cô.”

Tin nhắn này vừa điềm đạm đáng yêu lại vừa chu toàn và khéo léo, người bình thường thấy ắt hẳn cũng sẽ thương xót.

Nhưng nếu đọc kỹ sẽ biết Dương Tiếu Di không hề cân nhắc đến hậu quả khi cô nhỡ chọc giận Ôn Tư Ngật, chỉ tỏ vẻ đáng thương lôi kéo sự thương xót của Chu Thanh Thanh.

Mà cô lại biết rõ nếu vì chuyện này mà cô bị Ôn Tư Ngật trách phạt thì Dương Tiếu Di có thể giúp cô được gì chứ. Cái gọi là giải thích giúp cô chỉ là một câu nói qua loa giả mù sa mưa mà thôi.

Dĩ nhiên trước đó Chu Thanh Thanh mở lời giúp cô ấy không phải vì lòng thương xót.

Và bây giờ cũng không phải, vì vậy cô trả lời ẩn ý.

“Xin lỗi cô Dương vì tôi không thể giúp được. Dù tôi rất muốn giúp cô nhưng tôi cũng không thể đặt cược tương lai của mình vì cô được.”

Dương Tiếu Di không hổ là người đã lăn lộn trong giới giải trí, khả năng lĩnh ngộ của cô ấy vượt xa người thường: “Trợ lý Chu yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút.”

“Đúng rồi, cô chưa biết sao, tôi cũng có tham gia bữa tiệc tối ngày mai của chủ tịch Tần đó.”

Chu Thanh Thanh cong khóe môi, cười híp mắt tắt màn hình điện thoại.

Cô chỉ thích người thông minh.

Cô kéo một con gấu bông qua ôm vào lòng đấm mạnh vài cái, đôi chân dài trắng nõn đung đưa vui vẻ, màn hình điện thoại tối đen phản chiếu khuôn mặt cô.

Chu Thanh Thanh chợt khựng lại.

Cô cầm điện thoại nhìn ngắm mặt mình một hồi, sao nụ cười này trông giống như người phụ nữ xấu xa tương kế tựu kế thành công vậy nhỉ?

Tám giờ rưỡi sáng, Chu Thanh Thanh đến công ty, đã có vài nhân viên bộ phận trợ lý chủ tịch vào làm. Họ thấy Chu Thanh Thanh thì rối rít chào hỏi cô: “Chào buổi sáng trợ lý Chu.”

“Chào buổi sáng.” Chu Thanh Thanh lịch sự đáp lại, sau đó vừa về chỗ ngồi, vẻ mặt tích cực của cô lập tức xụ xuống, vô cảm mở máy tính lên.

Chu Hùng cầm một xấp tài liệu đi đến, thấy vẻ mặt của Chu Thanh Thanh thì ngứa miệng nói một câu như cười trên sự đau khổ của người khác: “Sao vậy trợ lý Chu, mới sáng ra mặt đã như đưa đám, lại bị mắng à?!!!”

Mặc dù sếp Ôn rất nghiêm khắc nhưng cũng không phải là người nói nhiều, hiếm khi nào anh cho người khác cơ hội mắc sai lầm, càng không cho phép người khác thương lượng với mình. Vậy nên bình thường chỉ cần sếp Ôn đã lên tiếng thì không còn kẽ hở nào để vãn hồi nữa chứ đừng kể đến mấy việc như giáo huấn chỉ lỗi sai. Nhưng trợ lý Chu thì khác, sếp Ôn sẽ chỉ bảo và phê bình trợ lý Chu không chỉ một hai lần. Gần như cứ cách một thời gian ngắn lại thấy khuôn mặt bí xị của trợ lý Chu.

Chu Hùng nghĩ có thể năng lực làm việc của trợ lý Chu thật sự xuất sắc nên cô mới là ngoại lệ như vậy.

Chu Thanh Thanh không phải là một người hăng hái đi làm, thành thử buổi sáng chính là thời điểm cô hay bực dọc nhất: “Cậu làm xong tài liệu dự án chưa mà ở đây xen vào việc của người khác? Nếu cậu rảnh thế thì đến phòng nước nếm thử vị đậm nhạt của nước sôi đi.”

Chu Hùng khi không lại bị mắng, sờ mũi một cái bảo: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, sếp Ôn sắp đến rồi, mau lên tinh thần lại đi nếu không —”

“Hừ.” Chu Thanh Thanh nhếch mép một cái đầy khinh thường, đang chuẩn bị đứng lên đấu khẩu tám trăm hiệp với Chu Hùng thì chợt nhìn thấy anh ấy ra sức nháy nháy mắt với mình.

Một tia sáng xoẹt qua, Chu Thanh Thanh gắng gượng nuốt lời nói đã tuôn đến cổ họng ngược vào, mím chặt môi hai giây, sau đó chợt nở nụ cười, quay đầu cất tiếng: “Chào buổi sáng sếp Ôn.”

Ôn Tư Ngật nhàn nhã ung dung bước ra, nhìn thoảng qua mặt cô một giây rồi thôi, sau đó anh cười cười bảo: “Cô có vẻ vui giận thất thường nhỉ.”

Ngoại trừ câu này ra thì không còn gì khác nữa.

Chờ Ôn Tư Ngật vào văn phòng, khóe môi Chu Thanh Thanh lập tức hạ xuống, cô quay đầu nói với Chu Hùng: “Cảm ơn.”

“Để tôi thử vị mặn nhạt của nước sôi ở phòng nước giúp anh.”

Chu Hùng: “…”

Thật ra cũng không cần: “Hay là cô xem thử tài liệu dự án có chỗ nào cần sửa lại không giúp tôi đi? Có vài chi tiết tôi không chắc chắn lắm.” Phải thừa nhận rằng Chu Thanh Thanh không chỉ nghiêm túc mà còn rất nhạy bén trong công việc, cô có thể tìm được những chỗ chưa hoàn thiện dễ như trở bàn tay. Khi không chắc chắn về điều gì, Chu Hùng sẽ hỏi ý kiến từ cô. Nội dung anh và Chu Thanh Thanh phụ trách không cùng chiều hướng, sự phát triển và thăng tiến trong tương lai cũng khác biệt nhau, hai người không xảy ra xung đột về lợi ích nên quan hệ đồng nghiệp khá hòa thuận, không đấu tranh sống chết, đôi khi còn giúp đỡ lẫn nhau.

Chu Thanh Thanh rất phóng khoáng: “Được, mang đến đây đi, tôi xem xong sẽ gửi cho anh.”

Chu Hùng kiểm tra lịch trình: “Đúng rồi, tám giờ tối nay cô phải đi dự một buổi tiệc tối với sếp Ôn, phần công việc còn lại cứ giao cho tôi.”

Chu Thanh Thanh cũng không từ chối: “Phiền anh rồi.”

“Khách sáo gì chứ.”

Mặc dù buổi tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ nhưng với vai trò là bạn nữ dự tiệc cùng Ôn Tư Ngật, Chu Thanh Thanh phải trang điểm và thay lễ phục trước đó vài tiếng. Bản thân cô cũng có yêu cầu khá cao, phối trang sức cũng mất kha khá thời gian, cô chưa bao giờ làm qua loa.

Về sớm hơn bình thường đương nhiên sẽ còn công việc chưa giải quyết tồn đọng, có Chu Hùng hỗ trợ thì không vấn đề gì nữa.

Chưa đến tám giờ tối, mặt hồ bên ngoài sơn trang Kính Hồ phản chiếu ánh đèn lung linh, thỉnh thoảng lại có tiếng cười nói phát ra. Vì xung quanh được bao bọc bởi một hồ nước bề mặt tĩnh lặng như gương nên địa điểm này được đặt tên là sơn trang Kính Hồ. Trong phòng tiệc đèn đóm rạng ngời chiếu rọi, ánh sao sáng chói, quần là áo lụa thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu. Một số gương mặt nổi tiếng ở giới giải trí đã xuất hiện, họ mặc lễ phục lộng lẫy, tay cầm ly rượu, nói cười thư thái.

Những tiểu hoa này đa số đều là những nhân vật có tiếng tăm trong showbiz, có ít nhất mười triệu fan theo dõi, được yêu thích rầm rộ nhưng trong bữa tiệc tối dành cho giới thượng lưu này, cùng lắm họ chỉ là những món trang sức tô điểm cho không gian mà thôi.

Dương Tiếu Di mới nâng ly cẩn trọng trò chuyện với một quý bà giàu có xong, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía cửa. Người có thể ra vào buổi tiệc tối nay đều là người mà cô không thể đắc tội, trước khi vào đây, người đại diện của cô dặn dò đi dặn dò lại cả ngàn lần rằng vất vả lắm mới xin được thư mời cho cô, bảo cô phải nắm bắt cơ hội cho tốt.

Dương Tiếu Di cắn môi, trong lòng thấp thỏm không thôi. Chợt cô nhớ ra gì đó, cúi đầu lấy điện thoại từ ví cầm tay ra không biết nhắn tin cho ai.

Sau đó trong lòng mới nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Quay đầu lại, cô thấy một tiểu hoa khác đang nhiệt tình xã giao cạnh tranh với mình, cô nhếch môi khinh thường, con người nếu không thông minh thì dù có làm nhiều cách mấy cũng vô ích.

Khi kim chỉ phút ở chiếc đồng hồ treo trên tường gần điểm vào con số 12, trong phòng tiệc chợt yên tĩnh lại một cách rõ ràng, có người liên tục nhìn về phía cửa.

Những người thuộc giới thượng lưu hay xuất thân từ gia tộc danh tiếng có mặt ở đây thực chất đều đang đợi người kia đến.

Lúc kim chỉ phút điểm đúng con số 12, một tiếng chuông tao nhã mà nặng nề vang lên khắp phòng tiệc rộng rãi. Cùng lúc ấy, hai cánh cửa vừa dày vừa nặng đang đóng kín bị người bên ngoài chậm rãi đẩy ra, hai nhân viên tạp vụ mặc đồng phục cung kính bước ra từ hai bên.

Vô số ánh mắt tập trung về phía cửa.

Giây tiếp theo.

Theo hướng cánh tay chỉ dẫn của nhân viên tạp vụ, bóng dáng cao ráo của Ôn Tư Ngật không nhanh không chậm xuất hiện ở cửa. Bộ vest âu may thủ công bọc lấy thân hình vai rộng eo hẹp một cách hoàn mỹ, làn da anh trắng thiên lạnh, khí chất trầm lắng và cao quý.

Giới thượng lưu cũng chia ra đủ các loại và đương nhiên thái tử gia Ôn thị chính là người thuộc tầng lớp cao nhất. Đây là cơ hội ngàn năm có một, các ngôi sao giàu có ở đây có ai không muốn nhân cơ hội này tiến lên chuyện trò với anh cơ chứ?

Vài người nôn nao muốn tiến tới, nhỏ giọng bảo: “Đây chính là Ôn Tư Ngật.”

Nhưng ánh mắt Dương Tiếu Di chỉ dính chặt vào cô gái đang đứng bên cạnh khoác tay anh.

Đi theo Ôn Tư Ngật vào buổi tiệc, dĩ nhiên sẽ có không ít người quan sát Chu Thanh Thanh.

Chu Thanh Thanh mới bước vào đã nhận được không dưới mười ánh mắt thăm dò, cô đã quen với chuyện này từ lâu. Vài thương nhân giàu có vội vàng tiến tới đón tiếp, vì trước đây có hợp tác làm ăn vài lần nên cũng xem như có quen biết. Một vị sếp khoảng độ trên dưới 40 tuổi trong số đó cất tiếng nói chuyện đôi câu với Ôn Tư Ngật trước, sau đó mới vô thức đưa mắt nhìn Chu Thanh Thanh đứng bên cạnh anh, khen ngợi: “Hôm nay trợ lý Chu đúng là xinh đẹp rạng ngời, theo tôi thấy thì những sao nữ ở đây cũng chẳng bằng một góc của cô, ngắm cô xem như bồi bổ mắt.”

Đoạn, ông ta quay đầu trêu Ôn Tư Ngật: “Nếu sếp Ôn đưa trợ lý Chu vào giới giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng ngất trời.”

Vì anh là thái tử gia của Ôn thị, thành thử trợ lý bên cạnh anh cũng được tâng bốc một cách khoa trương.

Vị sếp lớn này cũng không phải là tâng bốc lố lăng, lời khen của ông ta thực chất cũng có phần thật lòng. Chu Thanh Thanh đã búi toàn bộ mái tóc xoăn dài ngang vai của mình lên, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay, cái trán đầy đặn căng bóng, trên chiếc cổ trắng nõn tựa cổ thiên nga đeo một sợi dây chuyền hạt ngọc. Bộ lễ phục vải nhung tơ đỏ thắm cao cấp ôm sát vòng eo con kiến, da lưng mịn màng trắng sáng được phô bày hoàn toàn. Ngoại hình đẹp rung động lòng người, rực rỡ như một ngọn lửa cháy mạnh. Nét đẹp gợi cảm có tính công kích cực mạnh, khi cô đi vào đã lập tức thu hút vô số ánh nhìn.

Thậm chí đã có người âm thầm suy đoán thân phận của Chu Thanh Thanh.

“Bạn nữ của sếp Ôn đẹp quá đi mất, cô ấy là con gái nhà nào thế?”

“Không biết, hình như chưa từng thấy cô ấy.”

“Tôi nghe bảo hình như là trợ lý đó.”

“Trợ lý á, đẹp vậy? Chẳng phải người ta đồn… Sếp Ôn không gần phụ nữ à?”

Phần còn lại chưa kịp nói dứt lời nhưng trong lòng những người khác đã hiểu rõ. Ở xã hội ngày nay, thư ký nữ hay trợ lý nữ lúc nào cũng liên lạc và ở cạnh cấp trên sẽ luôn gây ra một số tin đồn mập mờ.

Nhưng đối với Chu Thanh Thanh mà nói thì giữa cô và Ôn Tư Ngật làm gì có ba cái mập mờ tình tứ ấy, nếu có thì chỉ là một mất một còn mà thôi.

Sau khi sếp Lưu khen ngợi xong, Chu Thanh Thanh lịch sự đáp lại một câu: “Sếp Lưu khen quá rồi.”

Nhưng khóe môi cô lại kìm chẳng đặng mà cong lên, quả thật cô là một mỹ nhân, từ bé đến lớn đã nghe mấy câu như vậy chẳng biết bao nhiêu lần. Tiếc rằng từ sau khi vào Ôn thị, các đồng nghiệp xung quanh vì ngại sự tàn bạo của Ôn Tư Ngật, kéo theo tiếng xấu cho cô, thành ra người dám khen cô xinh đẹp cũng ngày một ít đi. Được khen ngợi luôn là chuyện khiến tâm trạng con người ta sung sướng mà.

Ai mà không thích nghe người khác thả rắm cầu vồng cho mình chứ.

Ôn Tư Ngật cong khóe môi cười nhẹ, ung dung trả lời vài câu, phong thái thư thả và điềm đạm.

Sếp Lưu vẫn lải nhải khen ngợi không ngừng, nói rất nhiều. Nhưng Ôn Tư Ngật không hề mất kiên nhẫn cắt ngang mà để ông ấy cứ nói tiếp mãi. Anh thoáng liếc mắt nhìn khóe môi cong nhẹ và đôi mắt cũng cong tít đầy vui sướng hệt như một chú hồ ly nhỏ kiêu ngạo đang cực kỳ hài lòng của Chu Thanh Thanh.

Một tích tắc im lặng qua đi, anh thôi nhìn, lặng lẽ cười khẽ.

Ngây thơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK