• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Tính cách Ôn Tư Ngật không phải đa tình.

Mặc dù bình thường cô cũng hay thắt cà vạt cho anh nhưng hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.

“Xin lỗi sếp Ôn, vừa nãy tôi đã thất lễ.” Đoạn, cổ họng Chu Thanh Thanh giật giật, vẻ mặt vừa áy náy vừa xấu hổ, dáng vẻ như muốn chết để nhận lỗi: “Nhưng tôi thật sự không cố ý đâu.”

Ôn Tư Ngật nhắm mắt: “Lý do.”

“Lý do là…”

Trong khoảnh khắc tia sáng lóe lên, cô bỗng nghĩ ra một lý do tuyệt vời: “Hai người đi đến chỗ chúng ta lúc nãy, một người trong đó là bạn — trai cũ của tôi. Đúng, là bạn trai cũ.”

Nếu có thứ gì đó khiến con người ta tránh còn không kịp thì sinh vật mang tên bạn trai cũ tuyệt đối sẽ xếp hạng nhất. Như vậy hành động của cô khi nãy rất trọn vẹn hợp lý.

Cầu thang ở cửa thoát hiểm không lớn nhưng rất cao và trống trải, ba chữ “bạn trai cũ” vang lên tạo ra những tiếng vọng lại mơ hồ trong khu vực này.

Người đàn ông nhíu chặt mày.

Sau tích tắc im lặng, môi Ôn Tư Ngật cong nhẹ lên cười cợt nói: “Chỉ một tên bạn trai cũ cũng đáng để cô phải chạy vắt giò lên cổ như con chuột thế à? Xem ra anh ta có ảnh hưởng rất lớn đến cô.”

“Lớn chứ, chắc chắn phải lớn rồi.” Ôn Tư Ngật nghe cô nói bèn ngước mắt lên, Chu Thanh Thanh rất khinh thường cụm từ miêu tả “chạy vắt giò lên cổ như con chuột” bôi nhọ hình tượng cô nghiêm trọng của anh, lập tức nói tiếp: “Lúc ấy chúng tôi chia tay cãi cọ rất kinh khủng, tôi chỉ hận không thể lột da tróc gân anh ta, mỗi lần thấy anh ta lại bực bội, không thèm gặp lại tên đàn ông tồi đó. Hơn nữa tên tồi đó cũng khó chịu khi thấy tôi, nếu thấy anh đi cùng tôi không chừng còn tung tin đồn bậy bạ. Để giữ gìn sự trong sạch cho sếp Ôn, trong tình thế cấp bách tôi mới kích động như thế.”

“Vậy xem ra tôi phải cảm ơn cô?”

“Thế thì không cần đâu.”

Ôn Tư Ngật nhìn cô với ánh mắt dò xét một hồi, lát sau anh đứng thẳng lại, xoay người đi ra ngoài, còn không quên khịt mũi nói: “Sợ anh ta tung tin vịt? Tôi thấy cô còn có bản lĩnh tung tin đồn hơn anh ta đấy.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Mặc dù giọng điệu nghe có vẻ không tốt nhưng thoạt nhìn hình như anh không có ý định truy cứu gay gắt, Chu Thanh Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không biết tại sao anh bỗng dễ thương lượng, khoan dung từ bi bỏ qua cho cô dễ dàng nhưng cô không còn tâm tư mà nghĩ sâu xa nữa.

Cả sáng nay xảy ra chuyện liên tục, chỉ vì một giấc ngủ mà trả giá quá đắt.

Hai người họ nói chuyện với nhau cũng đã qua vài phút, không biết hai người kia đã đi chưa. Lúc đi từ sau cửa ra, Chu Thanh Thanh liên tục đảo mắt nhìn trái nhìn phải, muốn xem thử bóng dáng họ còn ở đây không, bất giác cô bị bỏ lại một khoảng xa.

Đôi chân dài của Ôn Tư Ngật bỗng dưng dừng lại, anh nhíu mày nói: “Chu Thanh Thanh, đi nhanh chút.”

__

Thật ra Chu Thanh Thanh cảm thấy mình vô cùng nhanh trí, giải thích hoàn hảo không có lỗ hổng, không chê vào đâu được.

Nhưng vẫn không thể chịu được tên chó Ôn Tư Ngật này!

Trải qua một ngày dài làm việc, tám giờ tối, Chu Thanh Thanh về đến nhà vốn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức nhưng một câu “kiểm điểm một ngàn chữ” của Ôn Tư Ngật đã khiến cô lập tức thẳng sống lưng đến nỗi không thể thẳng hơn được nữa.

Trong lòng cô mắng thầm “mẹ kiếp”, sau đó ngón tay nghiêm túc gõ chữ hồi âm anh trên khung tin nhắn Wechat: “Được.”

Trả lời xong cô ụp điện thoại lại rồi đánh một quyền quân đội tự nghĩ ra còn có tên khác là “cú đấm tiễn Ôn Tư Ngật về tây thiên” vào hư không trên đỉnh đầu. Cô hung hăng trút giận một hồi, lúc này mới cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.

May mà anh vẫn chưa hoàn toàn mất hết nhân tính, không bắt cô phải nộp liền vào ngày mai, Chu Thanh Thanh quyết định sẽ ngâm hai ngày rồi tính sau.

Xả nước nóng trong phòng tắm xong, cô tiếp tục nhỏ vài giọt tinh dầu thơm thoang thoảng vô cùng thư giãn vào bồn tắm.

Nước nóng thấm qua da cô rất thoải mái, cảm giác như rửa trôi mệt mỏi của cả một ngày trời.

Nếu không sao người ta lại bảo áp lực công việc của những kẻ nô lệ tư bản ngày nay rất lớn. Chu Thanh Thanh đi làm hơn một năm và đã lĩnh hội được điều đó vô cùng sâu sắc. Nhưng dù công việc của cô bận rộn thật, song tiền lương lại cao hơn hẳn so với mặt bằng chung trên thị trường, là phần tử trí thức có mức thu nhập đứng top. Ôn Tư Ngật tuy rất chó nhưng về mặt này anh lại khá tốt! Xem như được an ủi phần nào. Còn phần lớn nô lệ tư bản không chỉ phải làm việc trong thời gian dài, lượng công việc nhiều mà tiền lương cũng chẳng cao hơn ai, ví dụ như bạn thời tiểu học đồng thời là bạn thân của cô – Văn Thủy Dao!

Văn Thủy Dao làm việc ở Bắc Thành, lần trước hai người liên lạc với nhau, nghe cô bạn bảo hiện tại theo chế độ 996 [1], áp lực công việc lớn mà công ty chó má đó còn nợ tiền lương. Cảm thấy rất mệt mỏi nhưng lại không dám tùy tiện từ chức, dù sao tình hình công ăn việc làm bây giờ cũng quá kém.

[1] Chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, liên tục 6 ngày trong tuần.

Mọi người càng ngày càng xoắn xuýt, càng ngày càng mệt mỏi, còn dễ bị thất nghiệp.

Chu Thanh Thanh vốn đã không quá nhiệt tình với công việc, nếu còn bị nợ tiền lương thì chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi, lập tức lật bàn làm việc của sếp mất.

Ngẫm nghĩ lại, con người sống được bao nhiêu năm đâu chứ. Một cô gái bình thường sẽ đi làm ở năm hơn 20 tuổi, đến năm 55 tuổi về hưu, phải đi làm hơn 30 năm, về hưu rồi lại phải chăm cháu trai của con gái từ vài năm đến vài chục năm, cả cuộc đời còn chẳng có thời gian dừng lại.

Không được, ai thích chịu khổ như vậy thì chịu, chứ cô không chịu.

Cô vừa ngâm bồn vừa cầm điện thoại lướt xem các bản kiểm điểm trước xem có thể sử dụng được cái nào không, chợt trên cùng của điện thoại xuất hiện khung chat, Văn Thủy Dao mà khi nãy cô mới nghĩ đến đã gửi một tin nhắn đến.

Dao Dao: “Đang làm gì đó?”

Thanh Thanh Ngã Tâm [2]: “Đang suy nghĩ nên viết kiểm điểm thế nào.”

[2] Tên tài khoản của nữ chính có nghĩa là “hiểu rõ trái tim tôi” nhưng mình sẽ để tên Hán Việt để thấy được tên của nữ chính nha.

Dao Dao: “Hả??? Lại viết kiểm điểm à? Rốt cuộc cậu làm việc ở công ty rách nào thế, không phải hố đa cấp chứ? Sếp cậu đúng là không làm chuyện con người!!!”

“Sau này nói cho cậu biết.”

Làm việc ở đâu, từ sau khi nhậm chức ở Ôn thị, Chu Thanh Thanh không nói cho bất cứ người gần gũi nào bên cạnh biết, cả Văn Thủy Dao cũng vậy: “Nhưng tớ có thể nói cho cậu biết, ông chủ tớ rất chó!”

Hai ngày qua Chu Thanh Thanh nén rất nhiều cơn giận, nhất thời nổi hứng mắng luôn một lần.

Văn Thủy Dao nghe mà chỉ biết tặc lưỡi thán phục, bất bình thay cô: “Tàn ác quá nhỉ?? Nếu là tớ thì tớ đã từ chức từ lâu rồi, chẳng phải từ bé cậu đã là người không thể chịu ức hiếp được rồi sao. Lúc trước cậu mà bị chọc giận là lật bàn ngay. Tớ còn nhớ hồi tiểu học có đứa mắng cậu là nhỏ mập, thế là bị cậu đánh nằm bò dưới đất không dậy nổi.”

“Công ty này, thêm ông sếp tàn bạo của cậu nữa, rốt cuộc có gì mà cậu lưu luyến một hai phải ở lại đó thế?”

Thậm chí Văn Thủy Dao không hề cảm thấy bất thường đối với việc một trợ lý như Chu Thanh Thanh dám ngủ gật ngay trước mặt cấp trên.

Vì con người Chu Thanh Thanh vốn không thể chịu oan ức. Hơn nữa… Có gì mà cô không dám làm chứ? Công việc trợ lý đó, ghê gớm lắm thì nghỉ làm thôi.

Cô bạn chỉ khó hiểu tại sao Chu Thanh Thanh phải chịu đựng kìm nén cơn giận như vậy. Với cả sao tự dưng đang êm đẹp cô lại đi làm trợ lý ở một công ty khác làm gì?!! Đúng là khó hiểu thật, rất bất thường, rất khó giải thích!

Văn Thủy Dao ôm nghi vấn này từ rất lâu rồi.

Nhưng hiện tại Chu Thanh Thanh không thể nói cho cô bạn biết được.

Khi cuộc tán gẫu kết thúc, nước trong bồn tắm đã có phần lạnh đi.

Sau khi sấy tóc và đi ra khỏi phòng tắm, cô ngồi xuống ghế, trên bàn trang điểm bày một đống chai lọ mỹ phẩm dưỡng da. Cô chọn chai dung dịch lỏng đổ ra lòng bàn tay và vỗ vỗ lên mặt, vừa vỗ xong thì điện thoại để trên bàn chợt rung lên một cái.

Văn Thủy Dao sau một hồi suy tư lâu thật lâu đã nhắn tin: “Có phải ông chủ cậu rất đẹp trai đúng không?”

Chu Thanh Thanh không biết sao tự dưng cô bạn lại hỏi như vậy nên hơi ngơ ngác. Mặc dù cô rất muốn mê hoặc lương tâm để phủ nhận nhưng lại cảm thấy không cần thiết, đành gắng gượng trả lời: “Cũng tạm được.”

Dao Dao: “Wow wow, nghe được hai chữ đánh giá “tạm được” từ miệng cậu chứng tỏ rất đẹp trai!”

“Idol nam trong nhóm mới debut mà cậu còn bảo họ mắt miệng méo xệch cơ mà.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Khuôn mặt xuất chúng của Ôn Tư Ngật chợt thoảng qua trong đầu, sau đó cô lập tức lắc đầu một cái.

Văn Thủy Dao lại nhắn một tin mới, Chu Thanh Thanh vừa nhìn thì suýt nghi ngờ mắt mình.

“Tớ hiểu rồi! Vậy nguyên nhân ngày nào cậu cũng bị chọc tức ở công ty nhưng không từ chức là vì ưng ông chủ, muốn theo đuổi ông chủ nên cậu mới làm trợ lý cho người ta đúng không! Nhưng vì theo đuổi không được sợ mất mặt, thành ra mới giấu tớ mãi chứ gì. Nếu không thì tớ không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác nữa đâu.”

Chu Thanh Thanh: ?

Đúng là thích nói vớ va vớ vẩn!

Nhưng có nên nói không, thật ra suy luận của cô bạn cũng chẳng xấu xa gì cả? Có thể thấy cô bạn đã suy nghĩ thật sự nghiêm túc.

Văn Thủy Dao: “Xem ra cậu thích ông sếp đó thật, khiến tim cậu chết lặng rơi xuống đất, im thin thít như kia mà. Quả nhiên, tình yêu có thể thay đổi tất cả!!!”

“Vậy ông chủ của cậu đẹp trai đến mức nào? Gửi một tấm hình cho tớ xem thử đi?”

Đúng là hoang đường.

Chu Thanh Thanh: “Không phải, tớ không thích anh ta.”

Văn Thủy Dao: “Tớ không tin.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Văn Thủy Dao rất thích suy tưởng câu chuyện theo đuổi tình yêu thất bại của mình, vẫn hỏi lung tung đủ điều. Chu Thanh Thanh bất lực, đành phải giải thích: “Nếu không phải nói thế thì tớ chỉ có thể nói rằng đúng là tớ đang chinh phục anh ta.”

Văn Thủy Dao khó hiểu vô cùng: “Cậu xinh đẹp thế này mà chính phục một người đàn ông cả năm trời chưa thành công?”

Chu Thanh Thanh: “…”

Đâm vào tim đau lắm đấy người chị em.

Dao Dao: “Vậy kế hoạch chinh phục của cậu tiến triển đến mức độ nào rồi? Tỏ tình rồi hay vẫn mập mờ?”

Chu Thanh Thanh sờ cằm: “Sắp được làm người đứng thứ hai rồi.”

Dao Dao: “…”

Cô bị điên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK