• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Nghĩ lại thì đến tận bây giờ, cô chẳng làm được gì cả mà trái lại còn thường xuyên bị Ôn Tư Ngật bắt lỗi chê bai, châm chọc mỉa mai đủ đường. Chu Thanh Thanh ủ rũ ngả đầu dựa ra sau.

Khó khăn quá!

Không phải khoe khoang nhưng Chu Thanh Thanh cảm thấy mình đối đầu với bất kỳ ai cũng không đến mức bại trận như vậy.

Ôn Tư Ngật là một người khá nhạy bén, tâm tư kín đáo, gần như không có bất cứ sơ hở nào. Với mỗi kế hoạch, anh sẽ luôn chuẩn bị Plan A và Plan B, chỉ cần có một chút sai sót nào cũng sẽ không thoát khỏi mắt anh. Tuy tính khí không tốt nhưng tâm tính cực kỳ vững vàng, vừa không từ thủ đoạn vừa tràn đầy dã tâm.

Một năm qua mặc dù không dám gây ra sai lầm gì trong công việc nhưng trái lại cô đã giở không ít trò bẩn ở những phương diện khác.

Nói thật phía sau những tiếng đồn xấu xa và ác độc bên ngoài của Ôn Tư Ngật hiện tại là không ít công sức âm thầm của cô. Ban đầu, cô cố ý làm sai một số việc, để mọi người chứng kiến cảnh mình bị trách móc dạy bảo, khiến cho cái mác cấp trên “lòng dạ đen tối”, “lột da nhân viên” của Ôn Tư Ngật ăn sâu vào lòng các nhân viên công ty. Về một số tin vịt liên quan đến anh, ví dụ như “ghét phụ nữ”, “thích đàn ông”, vân vân hay việc “suy đoán bậy bạ” về cuộc sống riêng tư của anh bị tìm kiếm rất nhiều trên mạng, hầu hết đều do cô đã châm ngòi thổi gió mà ra.

Nhưng vô ích, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

Ôn Tư Ngật vốn dĩ không thèm để tâm những chuyện này, nó không hề tạo ra sự phiền hà gì cho anh cả.

Tuy nhiên trong phương diện công việc, sức hút nhân cách của anh quá mạnh mẽ, lôi kéo trái tim người ngoài hệt như dùng gậy chọc táo ngọt, về cơ bản sẽ không ai từ chức chỉ vì một “tì vết” nhỏ xíu ở tính cách hay đời tư của anh.

Càng nghĩ càng thấy phiền, cứ cái đà này thì cô phải làm trợ lý đến chừng nào đây?

Thoa kem dưỡng xong, Chu Thanh Thanh cầm điện thoại, nằm trên giường định lướt xem tin tức giải trí.

Tài khoản Weibo phụ của cô theo dõi rất nhiều blogger, một năm qua cô đã học đủ các kỹ xảo giẫm đạp, bôi nhọ người khác.

Sau khi online điểm danh, Chu Thanh Thanh đăng bài lên Weibo: Ngày thứ 382, thất bại.

Vừa đăng xong thì một tin tức hóng hớt nhảy ra, cô mở xem, là một bài báo có liên quan đến Ôn Tư Ngật.

Cô xem hai lần, chân mày nhíu chặt.

Bài báo đính kèm một tấm ảnh chụp lén buổi họp mặt gia đình, bên trên có dấu mũi tên chĩa ra ghi chú tên vài người. Tuy hình hơi mờ nhưng có thể thấy được bóng dáng mẹ Ôn Tư Ngật trong đó. Một vài người lớn khác trong gia đình ngồi hai bên, nội dung báo đại khái là: Buổi họp mặt kín, hai nhà Ôn Lý có ý định liên hôn, sắp có chuyện vui?

Nhìn lại thời gian chụp lén đã là hai tháng trước. Mấy ngày đó vừa khéo họ đang ở công ty chi nhánh trong nước. Tuy trong công việc có thể nói là Chu Thanh Thanh nửa bước không rời khỏi Ôn Tư Ngật, mọi lịch trình sắp xếp đều nắm rõ trong lòng nhưng đương nhiên việc họp mặt gia đình riêng tư này không phải là chuyện một trợ lý như cô được biết, trong hình không thấy bóng dáng anh đâu, không biết anh có mặt ở đó không?

Lý thị ở Thành Đông?

Một số tin tức liên quan đến tập đoàn Lý thị lập tức nhảy ra trong đầu Chu Thanh Thanh. Tổ tiên xuất phát từ việc kinh doanh quần áo và trang sức, hiện tại là nhà sản xuất linh kiện điện tử nổi tiếng ở Thâm Thành. Tuy không bằng hai nhà Ôn và Ngu nhưng cũng là một gia đình giàu có nổi tiếng lâu đời.

Quan trọng nhất là mẹ của Ôn Tư Ngật và bà Lý đã quen biết nhau từ nhỏ, quan hệ khá tốt. Về ý định liên hôn giữa hai nhà chủ yếu là ý tưởng của mẹ Ôn. Chủ tịch Ôn chỉ có một đứa con là Ôn Tư Ngật, đồng thời cũng là thái tử gia của tập đoàn Ôn thị, quả thật năng lực của Ôn Tư Ngật vô cùng xuất sắc xứng đáng với thân phận của anh, cũng là một người thừa kế cực kỳ hoàn mỹ. Điều duy nhất mà mẹ Ôn lo lắng đó là cậu chủ Ôn thị này đã gần 30 rồi nhưng vẫn chưa có ý định kết hôn.

Chu Thanh Thanh đoán có lẽ mẹ Ôn lo lắng chuyện cưới xin của Ôn Tư Ngật nên muốn để hai nhà Ôn Lý liên hôn.

Công chúa Lý Giai Viện nhà Lý thị năm nay 24 tuổi, độc thân, chưa lập gia đình. Quả thật không thể phủ nhận đối phương rất xứng đôi với Ôn Tư Ngật.

Nếu như nhà họ Ôn liên hôn với gia đình giàu có khác thì Chu Thanh Thanh chẳng lo lắng làm gì, chủ yếu là do trong tay Lý Thị đang nắm giữ một dự án hạng nhất độc quyền, đó cũng là thứ Ôn thị cần. Hiện tại Ôn thị đã là một tập đoàn có thế độc quyền ở Thâm Thành, nếu còn liên hôn với Lý yhị thì không khác gì gấm thêm hoa. Đó cũng là một tín hiệu bất ổn đối với những công ty khác.

Năm ngoái khi chưa tốt nghiệp, ba tức giận tìm cô: “Con gái ngoan, con đến làm việc cho thằng nhóc nhà họ Ôn kia đi, ngược đãi nó vào, đùa giỡn với nó cho ba.”

Chu Thanh Thanh nghĩ đến đây cũng đau đầu không thôi.

Một người đàn ông tâm địa sắt đá, bạc tình và không h@m muốn sắc dục như Ôn Tư Ngật đã sử dụng một mỹ nhân như cô chẳng khác gì súc vật. Sao cô có thể đùa giỡn với anh được, bị anh đùa giỡn thì đúng hơn.

Dựa theo nguyên tắc suy nghĩ nhiều cũng vô ích, ngủ quan trọng hơn, Chu Thanh Thanh bực bội trừng mắt với điện thoại một cái, đôi chân dài đạp giường hai cái, sau đó cô mới tắt màn hình để điện thoại lên đầu giường, kéo chiếc chăn mềm mại sang làm tơ tằm, nằm trên gối nhắm mạnh hai mắt lại.

Chẳng bao lâu sau, cô nặng nề đi vào mộng đẹp.

Trong giấc mơ không biết tại sao cô lại mơ thấy thời điểm mình mới bắt đầu đến bên cạnh Ôn Tư Ngật, đó cũng là lúc cuộc sống dầu sôi lửa bỏng của cô bắt đầu.

Khi ấy Chu Thanh Thanh chưa tốt nghiệp, giáo sư đã giới thiệu giúp, cô đến gặp Ôn Tư Ngật và được đích thân anh phỏng vấn.

Bầu không khí lúc đó nghiêm túc đến độ gần như ngưng đọng.

Quả thật Ôn Tư Ngật không phải là một người kiên nhẫn, khí chất lại rất mạnh mẽ. Vào lần đầu tiên gặp mặt, khi ánh mắt dò xét của anh hướng về người cô, ngay cả Chu Thanh Thanh cũng cảm thấy có phần căng thẳng.

Cô đã quên mất khi ấy trong đầu mình đang nghĩ gì, chỉ nhớ bản thân đã theo bản năng cong mắt mỉm cười với anh.

Và nhận lại phản hồi của anh là đột nhiên hàng mày rậm nhíu chặt, cất giọng điệu chẳng mấy tốt đẹp: “Cô Chu, tôi hy vọng cô biết tôi muốn tuyển một trợ lý đạt chuẩn chứ không phải một con chim hoàng yến chỉ biết cười để nhận lợi ích.”

Tiếp đó anh không thay đổi sắc mặt hỏi từng vấn đề vừa nan giải và hà khắc.

Sau khi trở thành trợ lý của anh, Chu Thanh Thanh mới biết một năm 360 ngày, gần như cả 300 ngày mặt anh đều lạnh lùng như vậy. Khó hầu hạ thì không nói, miệng lưỡi lại còn cay độc.

Chu Thanh Thanh nằm mơ thấy khung cảnh phỏng vấn hôm đó, tức giận không chịu được ngay trong giấc mơ.

Bảy giờ rưỡi sáng, một luồng nắng trời ấm áp chạy xuyên qua một góc rèm cửa sổ rọi vào trong phòng.

Người phụ nữ nằm vùi mình trong chăn, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ căng bóng, trắng nõn hồng hào. Sống mũi cao thanh tú, đôi môi tựa cánh hoa anh đào hơi nhếch lên.

Đồng hồ báo thức trên đầu giường bất thình lình reo lên, Chu Thanh Thanh thức dậy không quá khó khăn, hàng mi dài rậm giật giật nhẹ, vài giây sau cô chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đen nhánh vẫn còn nhập nhèm mơ màng.

Chu Thanh Thanh ngủ một giấc dài dậy nhanh chóng xuống giường đến phòng tắm rửa mặt, cầm bàn chải đánh răng. Cô nhìn vào gương, không thể hiểu nổi tại sao mình lại nằm mơ thấy cảnh lúc mới gặp anh, đây chẳng phải là tự ngược bản thân sao.

Có thể là do tối qua nhìn thấy tin tức khiến cô phiền muộn quá mức, dẫn đến trong mơ cũng nhìn thấy Ôn Tư Ngật.

Nếu hai nhà Ôn Lý thật sự liên hôn thì chẳng khác nào là tai nạn liên tiếp đối với Ngu thị cả.

Nếu tin tức ấy là thật thì tranh thủ lúc họ chưa có quyết định chính thức, cô phải nghĩ cách mới được.

Đến công ty với tâm sự nặng nề.

Chu Thanh Thanh đến phòng nước như bình thường để pha một ly cà phê và đặt ở bàn Ôn Tư Ngật trước khi bắt đầu một ngày làm việc.

Cô đã lấy được video Hứa Thành Vệ nói năng chèn ép lần trước, video đã qua xử lý làm mờ khuôn mặt của cô, chỉ còn Hứa Thành Vệ mặt đỏ tía tai lớn tiếng không biết ngượng, bất kể là ai khi xem được video này cũng sẽ tức giận mà thôi. Cô gửi video đã chỉnh sửa cho giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, tiếp theo là chờ sự lan truyền của dư luận.

Sau khi giải quyết chuyện này xong, bên bộ phận dự án lại đưa đến hai tập tài liệu.

Chu Thanh Thanh cầm tài liệu, đang định đứng dậy đi tìm Ôn Tư Ngật ký tên thì một tin nhắn Wechat nhảy ra trên màn hình điện thoại.

Dương Tiếu Di: “Chào buổi sáng trợ lý Chu, hôm qua tôi đã quay quảng cáo xong và trở về rồi, bên thương hiệu có tặng tôi một sợi dây chuyền, tôi nghĩ da trợ lý Chu trắng đeo sẽ rất hợp nên tôi đã cho người mang đến cho cô rồi, cô không trách tôi tự ý chứ? / Cười ngượng ngùng.”

Dương Tiếu Di: “Ảnh dây chuyền.jpg”

Mở hình ra xem, tuy bảo là dây chuyền bên thương hiệu tặng nhưng Chu Thanh Thanh chỉ cần nhìn đã biết đây là dây chuyền của Cartier.

Suy nghĩ gì cũng đủ rõ rồi.

Từ sau khi có được Wechat của cô, tiểu hoa đang nổi tiếng với một bộ phim hot mới ra mắt này năm lần bảy lượt lấy lòng cô, chẳng phải là muốn biết tin tức về Ôn Tư Ngật từ cô hay sao.

Mấy lần trước Chu Thanh Thanh không hề để tâm cô ấy.

Chỉ một chút lòng tốt thế này chẳng đả động được cô đâu.

Chu Thanh Thanh tắt điện thoại, đứng dậy đi đến văn phòng của Ôn Tư Ngật. Cô gõ cửa một cái rồi mới đẩy cửa tiến vào.

Trong văn phòng sếp lớn rộng rãi có một mặt cửa sổ sát đất lớn đang mở rèm, bên dưới đường phố xe cộ qua lại tấp nập, nắng trời rọi vào, ánh sáng mềm mại.

Ôn Tư Ngật ngồi tựa ghế làm việc nghe điện thoại với phong thái thoải mái.

Chu Thanh Thanh định một lát nữa mới vào lại nhưng giọng nói thờ ơ của anh chợt thoảng qua tai: “Lý thị?”

“Con tự có chừng mực, mẹ không cần bận tâm, con có việc rồi cúp máy trước đây.”

Chờ Ôn Tư Ngật sắp cúp máy, Chu Thanh Thanh mới giả vờ như muốn đi ra ngoài.

Ôn Tư Ngật tùy ý để điện thoại lên bàn, gọi cô lại: “Chuyện gì?”

Chu Thanh Thanh giả vờ làm một trợ lý chu đáo, hỏi như đang quan tâm: “Sếp Ôn như vậy là đang có tâm sự gì ạ?”

Ôn Tư Ngật hờ hững ngước mắt lên.

Chu Thanh Thanh lập tức nghiêm túc lại: “Bên bộ phận dự án gửi hai tài liệu cần chữ ký của sếp.” Đoạn, cô mở tài liệu ra đặt lên bàn, sau đó lùi lại một bước và đứng ngay ngắn.

Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh lật giấy nho nhỏ.

Trên mặt Chu Thanh Thanh không có cảm xúc nhưng thật ra trong đầu đã dần mất tập trung.

Khi nãy Ôn Tư Ngật mới nhắc đến Lý thị, nghe giọng điệu của anh thì chắc hẳn người ở đầu bên kia là mẹ Ôn.

Nội dung cuộc gọi không cần đoán cũng biết chắc chắn là hối thúc chuyện cưới gả.

Vậy Ôn Tư Ngật nghĩ thế nào, có đồng ý liên hôn không?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy gay go.

Hay là hỏi thăm thử nhỉ.

Sau khi nhận được tài liệu đã có chữ ký, Chu Thanh Thanh lưỡng lự hai giây, chưa chịu rời đi.

“Còn có việc gì?”

Cô tỏ ra khó xử: “Sếp Ôn, có chuyện này tôi không biết có nên nói không.”

Ôn Tư Ngật không ngẩng đầu đáp: “Vậy thì im luôn đi.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Sao anh không đi theo kế hoạch cô đề ra.

“Tôi cảm thấy vẫn nên nói.” Phớt lờ sự thiếu kiên nhẫn của anh, Chu Thanh Thanh kiên cường tiếp câu: “Cô Dương, Dương Tiếu Di nhắn tin cho tôi rất nhiều lần, muốn được gặp sếp. Cô ấy bảo muốn giải thích với sếp chuyện tin đồn lần trước, cô ấy cũng nói là mình bị công ty ép buộc nên mới đành phải làm như vậy, muốn gửi lời xin lỗi đến sếp. Nghe thì thấy đúng là có chuyện gì sau đó nữa nên tôi muốn đến hỏi ý kiến của sếp?”

Ôn Tư Ngật ngừng bút, đầu ngón tay gõ mặt bàn bóng loáng vài cái, suy tư nhìn Chu Thanh Thanh với ánh mắt dò xét không chút dấu vết: “Sao nào, bây giờ trợ lý Chu bắt đầu muốn quản lý cuộc sống riêng của tôi rồi à?”

“Không có ạ.”

Chu Thanh Thanh giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy cô Dương thật sự rất chân thành, cũng rất đáng thương. Sếp Ôn cũng biết mà, con người tôi dễ mềm lòng.”

Nói đoạn cô lại thở dài, lắc đầu một cái tựa như đồng cảm than thở thay Dương Tiếu Di.

“Cô thấy cô ta đáng thương?” Ôn Tư Ngật không để ý đến điệu bộ thổi phồng của cô, đột nhiên hỏi.

Chu Thanh Thanh vội vàng nói: “Vâng rất đáng thương ạ.”

Anh lẳng lặng nhìn cô: “Tôi nhớ không lầm cô đã thay tôi xử lý chuyện tương tự thế này không chỉ một lần và lần nào cũng sạch sẽ gọn gàng không chút lưu tình, chỉ có hôm nay là mềm lòng.”

Đoạn, anh gằn từng chữ: “Sự mềm lòng của cô dùng một ngày rồi vứt đi à?”

“…”

“Còn nữa, nếu thấy cô ta đáng thương vậy sao những lần trước không đề cập đến? Mà hôm nay lại đáng thương?”

Chu Thanh Thanh dần đơ người, thầm mắng một câu sao lúc nào anh cũng nhạy bén như vậy chứ.

“Tôi…”

Tựa như đã nhìn thấu sự chần chừ của cô.

Ôn Tư Ngật cụp mắt, bỗng mất kiên nhẫn: “Đi ra ngoài.”

“Nói thêm một câu với người suy nghĩ hỗn loạn, suy luận không thông như cô cũng đang thách thức sự nhẫn nại của tôi.”

“… Vâng.” Chu Thanh Thanh cầm tài liệu, im lặng không dám nói nhiều nữa.

“Chờ đã.” Ôn Tư Ngật ở phía sau đột nhiên gọi cô lại.

Chu Thanh Thanh mong đợi xoay người hỏi: “Sếp Ôn còn có việc gì ạ?”

“Ừ.”

Chẳng lẽ thay đổi ý định?

Ôn Tư Ngật tựa lưng ra thành ghế, mày nhíu nhẹ: “Nếu cô rảnh rỗi như thế thì tối nay tôi muốn thấy bản kiểm điểm ngàn chữ của cô trong hộp thư.”

“Không được thiếu một chữ nào. Nếu nội dung lặp lại quá 10% của bản kiểm điểm trước đó thì viết thêm một ngàn chữ nữa.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Anh check đạo văn luận văn à!

__

Lời tác giả:

Nhật ký của Thanh Thanh: Ngày thứ 383, thất bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK