• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả cô đã gửi link bài viết cho anh mười phút mà bên phía Ôn Tư Ngật vẫn không có bất cứ động tĩnh gì cả.

Không trả lời dù chỉ một chữ.

Chu Thanh Thanh xụ mặt, được rồi, không trả lời tin nhắn của cô đúng không?

Mới đặt mạnh điện thoại lên bàn thì cô nghe mẹ Chu nói: “Thanh Thanh, con đang xem gì thế, đang ăn cơm sao cứ nhìn điện thoại mãi vậy?”

Lúc này, Ngu Tùng Tùng vốn đang im lặng không nói gì đột nhiên hăng hái giơ tay: “Con biết!”

“Chị ấy đang cùng một người đàn ông —” Chưa kịp nói dứt lời, cậu đã bị Chu Thanh Thanh ra sức bụm miệng lại, cô nhìn chằm chằm cậu đầy hung tợn: “Em không biết.”

Ngu Tùng Tùng: “…”

“Cẩn thận chị thu hồi xe đấy nhá.” Chu Thanh Thanh nhỏ giọng uy hiếp bên tai cậu.

Chu Vân Thù hỏi: “Cùng cái gì?”

Ngu Tùng Tùng lập tức im lặng: “Không có gì ạ.”

Nhìn hai chị em này cứ bí mật giấu giếm, Chu Vân Thù bảo: “Không có gì thì ăn đàng hoàng đi.”

Đùa giỡn trong bữa ăn thế này còn ra thể thống gì nữa.

Chu Thanh Thanh ngồi về lại, cuối cùng còn nhìn cảnh cáo Ngu Tùng Tùng thêm một lần nữa.

Ngu Tùng Tùng bĩu môi, thế mà vẫn bị uy hiếp.

Lúc này Chu Thanh Thanh mới cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Không phải cô không muốn nói, chỉ là nếu mẹ cô biết thì có nghĩa là ba cô cũng sẽ biết và rồi rất nhiều chuyện sẽ trở nên không còn đơn giản nữa, đến lúc ấy thì rất phiền phức. Cô không muốn rắc rối và phiền phức như vậy.

Ăn cơm trưa xong, ánh nắng ấm áp đầu giờ chiều mùa đông rọi vào, sưởi ấm cả cơ thể.

Cô nhớ lại hôm qua Văn Thủy Dao bảo muốn đến đón cô đi hóng gió, vậy mà đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì.

Chu Thanh Thanh đã nhắn tin Wechat hỏi, còn cố ý dùng giọng điệu cà lơ phất phơ đầy dầu mỡ của nam chính trong cuốn tiểu thuyết hôm qua: “Cục cưng, sao còn chưa đến đón tớ nữa?”

Nhắn tin xong, cô để điện thoại xuống.

Vừa quay đầu đã thấy Ngu Tùng Tùng đang nhìn chằm chằm vào mình: “Có phải lại nhắn tin cho người đàn ông kia không?”

“Không phải được chưa, chị nhắn cho Văn Thủy Dao, hôm nay bọn chị muốn ra ngoài chơi!” Chu Thanh Thanh ăn ngay nói thẳng. 

Tên quỷ nhỏ này, tuổi thì không lớn mấy mà lo nhiều việc thật.

Vì để chứng minh mình không nói dối, cô chuẩn bị mở giao diện điện thoại lên cho cậu xem, lúc này điện thoại bỗng kêu một tiếng, vì thế cô mở máy ra.

Ôn Tư Ngật: “Em ở đâu?”

Chu Thanh Thanh: ???

Khi lướt ngón tay lên một chút, đôi con ngươi của cô nhất thời chấn động. Cô bất cẩn gửi tin nhắn vốn định gửi đến Văn Thủy Dao cho Ôn Tư Ngật!!

Vì khung chat của hai người họ xếp rất gần nhau, lúc cô đang định nhắn tin cho Văn Thủy Dao thì Ôn Tư Ngật trùng hợp trả lời tin nhắn nên khung chat của anh đã di chuyển lên trên, cô không chú ý, thành thử lại bấm vào rồi gửi tin nhắn cho Ôn Tư Ngật.

Vậy nên đoạn đối thoại biến thành:

Cô nhắn với Ôn Tư Ngật: “Cục cưng, sao chưa đến đón em nữa?” [1]

[1] Vì trong tiếng Trung chỉ có một ngôi xưng là “我” giống I trong tiếng Anh. Ban nãy Chu Thanh Thanh tưởng đang nhắn tin với bạn thân nên mình để là tớ, còn vì nhắn nhầm cho Ôn Tư Ngật nên mình để là em. 

Ôn Tư Ngật: “Em ở đâu?”

Cục cưng…

Cô gọi Ôn Tư Ngật là… Cục cưng?

A a a a?

!!!

Cô ụp mạnh điện thoại xuống, càng xem càng cảm thấy xấu hổ, ngón chân co quắp vào sàn nhà!

Không phải, chẳng lẽ anh không cảm thấy khó chịu à? Sao cô có thể gọi anh là cục cưng được?

Còn anh sao lại trả lời tự nhiên như vậy hả?!

A a a a a!

Phiền chết đi được, không trả lời đâu!

Ngu Tùng Tùng đang hỏi ý kiến ai đó về chuyện của mình thì đột nhiên thấy cô hung hăng nằm ngửa ra ghế sofa rồi cầm gối ôm vô tội lên trút giận: “Chị làm gì thế? Mắc bệnh chó dại à?”

Chu Thanh Thanh trợn mắt trừng cậu.

Ngu Tùng Tùng lập tức sợ hãi rụt cổ lại.

Lúc này Văn Thủy Dao lề mề mãi không có động tĩnh mới gọi điện thoại đến, vừa bắt máy đã cười xòa bảo: “A người chị em này, hôm nay tớ phải ở nhà trông trẻ, không đưa cậu đi hóng gió được rồi, xin lỗi nha, xin lỗi nha!”

Chu Thanh Thanh: “… !”

Đáng ghét.

Xin lỗi có tác dụng thì cần đến cảnh sát làm gì?

Sau khi cúp máy và ném điện thoại sang một bên, Chu Thanh Thanh bị thả chim bồ câu nằm ra ghế sofa như người không xương: “Haiz…”

Không được đi chơi, chán quá đi mất, vất vả lắm mới có một kỳ nghỉ.

Tivi trong phòng khách đang chiếu một chương trình giải trí rất hài hước nhưng Chu Thanh Thanh không hào hứng chút nào.

Lúc này Ngu Tùng Tùng đã nhắn tin xong, cậu đứng dậy khỏi ghế sofa chuẩn bị đi ra ngoài.

Cá mặn nằm nghiêng ngã Chu Thanh Thanh lập tức ngồi dậy: “Đi đâu chơi vậy, chị cũng muốn đi!”

Ngu Tùng Tùng khó hiểu nói: “Không phải chị sắp đi ra ngoài chơi với chị Dao hả? Hơn nữa chỉ có nhóm con trai tụi em thôi, chị cũng muốn đi à?”

“Không sao, chị thích chơi với sinh viên nam nhất đấy.”  

Còn lâu cô mới ở nhà một mình mặc kệ tới đâu thì tới, nói xong, cô cũng đứng lên đi thay quần áo.

Đi được nửa đường thì một tin nhắn Wechat nhảy ra trên màn hình điện thoại.

Ôn Tư Ngật: “Mười phút nữa tôi đến nhà em.”

Chu Thanh Thanh dừng chân.

“Đi thôi?” Ngu Tùng Tùng quay đầu nhìn cô.

“À… Đột nhiên chị thấy sinh viên nam thì ngây thơ quá, thôi vậy, chị vẫn nên đi chơi với bạn cùng tuổi chị hơn. Lát nữa anh ấy đến đón chị rồi, em đi một mình đi.”

Ngu Tùng Tùng gật đầu: “Ồ, chị Dao sắp đến đón chị à?”

Chu Thanh Thanh chột dạ quay mặt đi, trả lời một cách mơ hồ: “Ừm… Dù sao em cũng đi một mình đi.”

“Thôi được.” Dứt lời, Ngu Tùng Tùng đi trước.

Chu Thanh Thanh vui vẻ đi lên lầu thay quần áo.

Nhưng sau khi nhận được tin nhắn anh bảo đã đến, cô lại cố ý kỳ kèo thêm vài phút rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.

Mùa đông ở Thâm Thành không quá lạnh lẽo nên cô chỉ mặc một lớp áo len dệt kim ôm sát cơ thể bên trong và mặc thêm áo khoác dáng ngắn chất nhung mỏng bên ngoài, phối cùng quần jean màu nhạt và boot cổ cao, xách thêm túi rồi đi ra ngoài. 

Hơn một giờ chiều, thời điểm ánh nắng mạnh nhất.

Đi ra cổng biệt thự, cô vừa đưa mắt nhìn đã trông thấy bóng người cao ráo đang đứng trước chiếc xe Porsche, ánh nắng ấm áp vào mùa đông rọi lên mái tóc đen của anh, xoa dịu đi khí chất lạnh lùng toát lên từ người anh. Anh mặc một chiếc áo khoác dài cài nút màu tối, đôi chân dài và thẳng, vẻ mặt vẫn ung dung, bình thản. Anh đứng dựa hờ người vào thân xe chờ cô, lạnh lùng và điềm đạm nhưng lại rất đỗi xuất chúng.

Trong đầu Chu Thanh Thanh nhất thời nhớ đến hai câu: áo quần bảnh bao, mặt người dạ thú.

Chờ đến khi anh như cảm nhận được và nhìn sang, cô lập tức thay đổi biểu cảm thành vẻ bất đắc dĩ.

Sau khi lên xe, Ôn Tư Ngật cứ như không hề nhìn thấy tin nhắn gọi “cục cưng” của cô lúc nãy vậy, anh cất giọng hỏi một cách tự nhiên: “Có nơi nào em muốn đi không?”

“Ở quảng trường văn hóa có một tiệm đồ ngọt, tôi muốn đi ăn đồ ngọt.”

“Được, em nhập địa chỉ đi.”

Hôm nay anh tự mình lái xe ra ngoài, suốt đường đi lái rất vững tay nhưng từ đầu đến cuối anh đều không nhắc đến chuyện tin nhắn Wechat kia.

Nhìn góc nghiêng đường nét rõ ràng của anh, Chu Thanh Thanh không nhịn được, cất tiếng giải thích trước: “Tin nhắn kia không phải tôi gửi cho anh!” Anh đừng hiểu lầm.

“Ừ.”

Ôn Tư Ngật hướng tầm mắt về phía trước, không dao động không sợ hãi hỏi: “Em nói tin nhắn nào?”

“Đương nhiên là cục —” Lời đã đến khóe miệng nhưng nhận ra gì đó không đúng, cô lập tức phanh xe khẩn cấp: “Tin nhắn thứ hai ấy.”

Muốn chơi chiêu cô à, không có cửa đâu.

Ôn Tư Ngật cong môi, gật đầu một cái: “Ừ.”

“…”

Biết ngay anh cố ý mà.

Chu Thanh Thanh nói tiếp: “Vậy tin nhắn thứ nhất thì sao, anh chưa đọc à?”

“Đọc rồi.” Anh hờ hững nói.

Cô lập tức vui vẻ phê phán anh: “Vậy anh có biết người theo đuổi không nhắn tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày thì không xứng đáng đến mức nào không?”

Phía trước là đèn đỏ, Ôn Tư Ngật chậm rãi dừng xe lại, sau đó quay đầu nhìn cô, vẻ mặt anh khó hiểu: “Em chưa đọc bài viết đó à?”

“Cái gì?” Chu Thanh Thanh không hiểu mô tê gì.

Ôn Tư Ngật mở điện thoại lên, mở bài viết ở trang fanpage mà cô gửi cho anh đó ra để cô xem: “Tôi đọc bài viết em gửi cho tôi rồi, người ta nói, đàn ông nhắn tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày đều vô dụng.”

Chu Thanh Thanh nhận điện thoại xem thử, nội dung trên đó viết: Con trai theo đuổi một cô gái, nhắn tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày chỉ đem lại tác dụng ngược hoàn toàn mà thôi.

“…”

Ôi đệch.

__ 

Hai người đến tiệm đồ ngọt kia, bên trong trang trí rất đẹp, khắp nơi đều là những món đồ màu hồng, gấu bông và búp bê Barbie mà các cô gái thích. Ngoài ra còn có những món tráng miệng ngọt tinh xảo.

Đây chắc chắn là thiên đường của các cô gái.

Ngoại trừ việc thu phí rất đắt đỏ ra thì có thể nói là không có khuyết điểm nào khác.

Nhân viên phục vụ đưa hai cuốn thực đơn cho họ, Chu Thanh Thanh nhận lấy: “Cho tôi một phần sinh tố xoài tuyết trắng và nếp ngọt ngào.”

Cô vừa dứt lời đã thấy Ôn Tư Ngật khẽ nhíu mày: “Mùa đông ăn ít đá thôi.”

Chu Thanh Thanh còn lâu mới để ý đến, ăn một chút thôi chẳng sao cả: “Lấy thêm một phần bánh ngọt Napoleon, được rồi đấy.” Gọi nhiều cô cũng không ăn hết.

Ôn Tư Ngật thở dài, nói với nhân viên phục vụ: “Để ít đá giúp tôi.”

Nhân viên phục vụ nhận lại thực đơn: “Được ạ.”

Gọi món xong, Chu Thanh Thanh cầm những chiếc kẹp tóc hình đồ ngọt mà nhân viên phục vụ mang đến cho cô lên táy máy. Cô muốn kẹp thử lên đầu nhưng lại sợ làm rối kiểu tóc của mình. Lát sau, cô bỗng khịt mũi bảo: “Sinh tố không cho ăn, tin nhắn cũng không trả lời.”

Ôn Tư Ngật giải thích: “Buổi sáng tôi có cuộc họp, không phải cố ý không trả lời tin nhắn của em.”

Chu Thanh Thanh bĩu môi, không vui.

Ôn Tư Ngật im lặng chốc lát mới hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”

Cô muốn thế nào? Cái này đúng là hỏi ngược lại cô mà!

Ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên hai mắt cô sáng rực lên, cô nghĩ đến nội dung của cuốn tiểu thuyết mình đọc tối hôm qua. Cô làm động tác cầm dao nĩa, nói với vẻ mặt thành thật: “Tôi đã đọc tiểu thuyết, nam chính cũng đối xử lạnh nhạt với nữ chính, nên nữ chính đã khoét trái tim và gan của anh ta để cứu ánh trăng sáng của cô ấy.”  

Ôn Tư Ngật: “…”

Anh nhíu mày: “Em lấy ánh trăng sáng từ đâu ra?”

Chu Thanh Thanh: “! Đây là trọng điểm à? Trọng điểm là tôi cũng muốn khoét trái tim với gan của anh cơ!” Cô nói ra câu ác độc nhất!

“Được đấy, em muốn khoét thì cứ khoét đi.” Ôn Tư Ngật gật đầu, uống một ngụm nước rồi không mấy để ý đáp.

Chu Thanh Thanh: “?”

Anh nghiêm túc à?

Ôn Tư Ngật ngước mắt nhìn cô, ung dung nói: “Tôi chết em đi tù, nghĩ kỹ hơn thì lại cảm thấy có một vẻ đẹp tuyệt vọng, vặn vẹo của bi kịch.”

Chu Thanh Thanh: “…” 

Đúng là kẻ bi3n thái!

“Anh có nhất thiết phải miêu tả hiện thực đẫm máu như thế không?” Trong tiểu thuyết người ta miêu tả ngược tâm biết bao, đến miệng anh lại thành tiết mục pháp trị à?

Ôn Tư Ngật: “Đây không phải là kết quả em muốn à?”

Đoạn, anh đặt ly nước xuống: “Hạn chế đọc tiểu thuyết phi thực tế thôi.”

Chu Thanh Thanh quay mặt đi, không nghe không nghe, con rùa niệm kinh [2].

[2] Nguyên văn 不听不听, 王八念经 – Phiên âm Hán Việt là bất thính bất thính, bát đản niệm kinh, đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet ý chỉ cự tuyệt nghe quan điểm của người khác, tỏ vẻ không muốn nghe người khác nói chuyện, cũng có thể hiểu là bảo người khác Im đi, đừng nói nữa.

Ôn Tư Ngật nhìn đôi môi đỏ mọng vểnh lên của cô, ngón tay thon dài sạch sẽ gõ lên mặt bàn một cái. Anh cụp mắt, lại hỏi lần nữa: “Vậy là em có ánh trăng sáng?”

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng hai phần đồ ngọt đã làm xong đến, Chu Thanh Thanh cầm muỗng lên múc một miếng bánh ngọt trước rồi ăn vào miệng, sau đó cô nói với giọng cực kỳ đắc ý: “Có chứ, hồi tôi đi học lớp mẫu giáo ở nhà trẻ, có một anh trai học lớp lớn đối xử với tôi khá tốt, anh ấy giúp tôi làm bài tập, còn mang đồ ăn vặt cho tôi nữa.”

Ngoại trừ việc không quá thích nói chuyện ra thì những thứ khác anh ấy đều rất giỏi. Nhưng chẳng mấy chốc anh ấy đã lên lớp một mất rồi!

Ôn Tư Ngật: “… Thế cũng gọi là ánh trăng sáng à?”

“Sao lại không tính?” Cô nói với vẻ mặt thành thật: “Anh ấy sẽ luôn ở trong lòng tôi, chính là ánh trăng sáng của tôi đấy. Từ lúc nhỏ tôi đã muốn kết hôn với người anh đó rồi, nếu bây giờ có thể tìm được anh ấy thì tốt quá.”

Giọng điệu cô rất tiếc nuối, nghe cứ như nếu tìm được thì cô sẽ lập tức kết hôn với anh ta vậy.

“…”

Lúc còn bé đã muốn lập gia đình?

Im lặng hai giây.

Ôn Tư Ngật nhếch môi, cười nhạt: “Làm khó em rồi, chuyện hồi mẫu giáo mà còn nhớ rõ ràng như vậy.”

Giọng điệu khinh thường thế này của anh là sao đây?

Chu Thanh Thanh cười tít mắt nhìn biểu cảm của anh rồi hất cằm bảo: “Đúng vậy, ánh trăng sáng thì dĩ nhiên phải nhớ rõ rồi.”

Hừ, thủ đoạn ngược đàn ông cô học được trong tiểu thuyết đâu chỉ có mỗi moi tim khoét gan.

Ôn Tư Ngật không nói gì.

Chu Thanh Thanh mang phong thái thắng lợi, tràn đầy hứng thú ăn phần đồ ngọt khác.

Mới vừa cắn một miếng xoài lạnh như băng thì cô nghe thấy giọng nói vừa trầm vừa lạnh lùng của anh vang lên: “Tôi lớn hơn em ba tuổi.”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lên: “?”

Ôn Tư Ngật cầm khăn giấy, chồm người qua dịu dàng lau khóe môi cô, hờ hững nói: “Em cũng có thể gọi tôi là anh, tôi không ngại.”

__

Lời tác giả:

Hôm nay Ôn Tư Ngật tức chết chưa (bushi)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK