• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sống lưng cô cứng đờ, sau vài giây kinh ngạc sững người, cô dứt khoát tắt điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía sân khấu như thể không có chuyện gì xảy ra.

Vị khách mời quan trọng cuối cùng đã đến hội trường, lúc này hoạt động mới chính thức bắt đầu.

MC dẫn chương trình do ban tổ chức mời đến đứng trên sân khấu đọc lời mở đầu với khả năng ăn nói sinh động, rõ ràng, sau đó giới thiệu với mọi người về nội dung chính của diễn đàn kiến thức lần này.

Âm thanh xuyên qua micro phát ra ngoài và vang vọng xuống dưới sân khấu, đi vào từ tai trái của Chu Thanh Thanh rồi bay ra khỏi tai còn lại của cô một cách hoàn hảo không hao tổn gì.

Sau khi MC nói hết những lời khẳng khái, hùng hồn, những tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức vang lên.

Trong khi đó, vài vị trí ngồi ở trung tâm của hàng đầu tiên như thể bị tách biệt khỏi sự náo nhiệt của hội trường, không thể phá vỡ bầu không khí gần như đã ngưng đọng.

Thật ra mọi thứ xung quanh rõ ràng đều đang rất bình thường, có lẽ vì người ngồi bên cạnh mình là Ôn Tư Ngật nên mới khiến cô có cảm giác hình như nhiệt độ quanh người giảm thấp.

Mặc dù anh không nói câu nào.

Chu Thanh Thanh ngồi thẳng lưng.

Bắt đầu từ lúc nãy khi Ôn Tư Ngật ngồi xuống vị trí của mình, ngoại trừ trao đổi đôi câu với người phụ trách của ban tổ chức thì cô chưa từng nghe anh mở miệng thêm một lần nào nữa, tầm mắt cũng không hề nhìn về phía cô.

Vô số những suy nghĩ thoảng qua trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại một thắc mắc tại sao anh lại tham dự kiểu diễn đàn kiến thức thế này.

Cô lẳng lặng suy nghĩ một hồi, sau đó lại chuyển sự chú ý về phía sân khấu một lần nữa.

Sau phần giới thiệu đầy khí thế và màu sắc của người dẫn chương trình, người tiếp theo lên sân khấu là một doanh nhân đã khá lớn tuổi, ông ấy đứng trên sân khấu nói về sự phát triển và đổi mới của kỹ thuật công nghệ cao hiện nay, đương nhiên cũng rất giàu cảm xúc. Chỉ là giọng của ông pha chút giọng địa phương, mà ngoại hình cũng rất giống với một thầy giáo đầu hói dạy môn ngữ văn của cô trước đây.

Điều này khiến việc lắng nghe của Chu Thanh Thanh trở nên khó khăn vô cùng, hơn nữa đây cũng không phải là kiểu chương trình cô thấy hứng thú. Vậy nên càng nghe càng mơ màng, cô tựa lưng ra lưng ghế phía sau, cố gắng chống đỡ lắm mới không để bản thân ngủ gật.

Cũng không thể trách việc cô muốn ngủ được.

Những ngày qua hôm nào cô cũng làm việc đến rạng sáng, sinh hoạt trong một ngày cực kỳ đơn giản, ngủ dậy đi làm, đi làm về lại đi ngủ, một chút thời gian rảnh cũng chẳng có.

Cứ như quay lại khoảng thời gian bận rộn nhất khi cô còn làm công việc trợ lý chuyên biệt vậy.

Ngủ không đủ giấc! Hoàn toàn ngủ không đủ giấc!

Hơn hết, bây giờ cô còn bận bịu hơn cả khi còn làm trợ lý chuyên biệt cho Ôn Tư Ngật, họp hành liên tục, phê duyệt tài liệu không ngừng, ký tên không dứt, mấu chốt là cô không thể lười biếng trốn việc được.

Dù lần này Chu Thanh Thanh rất muốn ngủ nhưng cô không tự do buông thả như thế nữa, mà trái lại cô ngồi nghe rất nghiêm túc cho đến cuối cùng. Thậm chí lúc người trên sân khấu nói đến một điểm nào đó xuất sắc, cô còn vỗ tay bôm bốp rất đúng lúc.

Về Ôn Tư Ngật ngồi bên cạnh, lúc vỗ tay, cô chỉ liếc thoáng qua đã có thể thấy bàn tay với những khớp xương rõ nét của anh cũng vỗ vài cái hờ hững như nước chảy mây trôi.

Dường như anh đang nghe rất tập trung.

Diễn đàn diễn ra hơn một tiếng, Chu Thanh Thanh không có ý định chào hỏi anh, mà Ôn Tư Ngật cũng chưa từng liếc mắt về phía cô.

Khoảng không gian trong suốt giữa hai người họ thấp thoáng như bị ngăn cách bởi một đường ranh giới rõ ràng, họ tuyệt đối không vượt qua ranh giới ấy dù chỉ một bước hệt như những người xa lạ chưa từng gặp gỡ nhau.

Chu Thanh Thanh không biết tại sao anh lại tham dự diễn đàn kiến thức này, có lẽ là ngẫu nhiên hoặc có thể là vì nguyên nhân nào khác, cô không thể đoán được.

Đa phần các thời điểm cô đều khó mà nhìn thấu được tâm tư của Ôn Tư Ngật trừ khi cô cố ý thăm dò anh.

Nhưng bây giờ cô không có hứng thú muốn biết lý do tại sao anh đến đây, chờ sau khi diễn đàn kết thúc, cô sẽ dứt khoát tạm biệt rời đi.

Sau hai tiếng, diễn đàn kiến thức kết thúc, Chu Thanh Thanh vừa vỗ tay vừa đứng dậy khỏi ghế, đang vui vẻ nghĩ thầm không biết lúc nào có thể đi về thì nhân viên ban tổ chức chạy xuống nhiệt tình mời Chu Thanh Thanh và Ôn Tư Ngật cùng lên sân khấu chụp hình.

Chu Thanh Thanh: “…”

Tại sao cô phải chụp ảnh chung với Ôn Tư Ngật? Bây giờ cô không muốn chụp ảnh chung với Ôn Tư Ngật đâu!

Nghĩ thế nhưng cuối cùng cô vẫn đi lên sân khấu với vẻ mặt bình tĩnh.

Chỉ chốc lát sau, trong những tiếng vỗ tay như sấm, cuối cùng thời khắc lúng túng này đã kết thúc.

Đến tham dự diễn đàn kiến thức này là quyết định khiến cô hối hận nhất trong năm nay.

Chu Thanh Thanh nở nụ cười thương mại lộ tám cái răng rồi bước xuống sân khấu , sau đó cô chào hỏi ban tổ chức và vội vàng chuẩn bị rời đi.

Nhưng chưa đi được hai bước thì lại có vị quản lý cấp cao của một công ty khoa học kỹ thuật đi đến trò chuyện nhiệt tình với cô, trong trường hợp thế này Chu Thanh Thanh cũng không tiện từ chối vô tình, đành dừng bước trao đổi vài câu về kinh nghiệm tâm đắc với anh ta.

Sau khi hai người trao đổi danh thiếp với nhau, cô lịch sự nói câu chào tạm biệt với đối phương.

Lâm Nguyệt đi theo sau lưng cô, nhận lấy danh thiếp của người đàn ông, sau đó cúi đầu chuẩn bị kiểm tra lịch trình tiếp theo đã được sắp xếp sẵn.

Cùng lúc đó, bên trong hội trường huyên náo chẳng biết ai đã uống hết nước mà lại không mang chai rỗng đi khiến nó bị người khác đi ngang qua va phải, rơi xuống đất lăn lộc cà lộc cộc một đoạn dài. Mà Chu Thanh Thanh lại đi quá nhanh nên không nhìn rõ dưới chân, đôi giày cao gót bảy phân sơ ý đạp lên chai nước có bề mặt cong và láng bóng làm chân cô bị trượt, mất khống chế ngã về phía trước.

Lâm Nguyệt đang mải cúi đầu kiểm tra lịch trình nên không hề chú ý đến, lúc cô ấy ngẩng đầu lên, hoảng sợ mở to hai mắt thì đã không kịp để đỡ bà chủ của mình nữa rồi.

Chu Thanh Thanh nhắm mắt, mắng thầm một câu.

Ai, là ai muốn mưu hại bổn tiểu thư?!!!

Tưởng chừng không thể tránh khỏi việc ngã quỵ xuống đất và tự biến mình thành trò hề nhưng không ngờ giây tiếp theo, một bàn tay thon dài trắng sáng và lạnh lẽo chợt vươn đến nắm lấy cánh tay cô một cách vững vàng, đối phương dùng chút lực để kéo cô đứng ngay ngắn lại.

Một giọng nói trầm trầm, lạnh lùng và cuốn hút quen thuộc vang lên bên tai: “Cẩn thận dưới chân, cô Chu.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Hôm nay cô gặp phải vận cứt chó gì thế này?

Sau khi cúi đầu đứng vững người lại, lúc này Chu Thanh Thanh mới ngước mắt nhìn người đứng trước mặt rồi nhanh chóng rút cánh tay mình khỏi tay anh, sau đó cô nở nụ cười hờ hững, lạnh nhạt nhưng vẫn đủ lịch sự: “Cảm ơn, sếp Ôn.”

Sau hơn một tháng, đây là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai người kể từ khi chia tay trong bữa tiệc sinh nhật ngày ấy.

Thật ra Chu Thanh Thanh cũng không ngờ họ sẽ gặp lại nhanh như vậy, cô còn tưởng cả đời này hai người sẽ không có cơ hội gặp nhau lần nào nữa.

Nói thật bây giờ cảm xúc của cô rất phức tạp, bảo là chột dạ thì quả thật có đôi chút, vì ở khoảng thời gian cuối cùng ấy, cô thật sự đã lợi dụng anh.

Từ bé đến lớn, Chu Thanh Thanh không được xem là quá hiền lành, hồn nhiên nhưng ít ra cô chưa bao giờ lợi dụng người khác một cách thâm độc, nham hiểm, khoảng thời gian ấy cô đã xoắn xuýt rất nhiều.

Nhưng đã hạ quyết tâm nên cô vẫn phải làm.

Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Ôn, cô chưa từng nghĩ thử xem Ôn Tư Ngật sẽ có phản ứng gì, giận dữ rồi điên tiết lên, hay là sẽ không có vấn đề gì.

Mà cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ về chuyện đó.

“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”

Dứt lời, cô ra hiệu bảo Lâm Nguyệt đang đứng ở phía sau đi theo mình rồi dứt khoát đi lướt qua bên cạnh Ôn Tư Ngật.

Lâm Nguyệt vừa đi theo phía sau vừa thở hồng hộc, lúc sắp đi ra khỏi hội trường, cô ấy mới nghi ngờ hỏi: “Sếp Chu, tiếp theo chúng ta có việc gì quan trọng ạ?”

Cô có nhìn thấy công việc tiếp theo trên bảng lịch trình đâu, chẳng lẽ cô nhớ nhầm à?

Chu Thanh Thanh dừng bước: “?”

Lâm Nguyệt chớp mắt mấy cái: “Em thấy sếp đi nhanh nên tưởng có công việc gì gấp chứ.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Cô đi nhanh lắm à? Không có mà nhỉ? Không hề có!

Những người phụ nữ mạnh mẽ đều rất bận rộn đấy nhé, một tấc thời gian một tấc vàng, một tấc vàng khó mua được một tấc thời gian. Bình thường cô cũng tranh thủ từng giây từng phút như thế, không chỉ mỗi hôm nay thôi đâu!

Được rồi, quả thật cô có hơi chột dạ.

Nguyên nhân chủ yếu là cô chưa từng làm chuyện gì xấu xa trong đời, đây cũng là lần đầu tiên lợi dụng người khác như vậy. Nếu qua một khoảng thời gian nữa thì có lẽ cô sẽ có thể thản nhiên đối mặt với Ôn Tư Ngật bình thường nhưng bây giờ thì thôi bỏ đi, nói câu nào với anh cũng cảm thấy… Chột dạ và lúng túng.

Hơn nữa cô cảm thấy hiện tại, giữa mình và Ôn Tư Ngật không nhất thiết phải gặp lại nhau nữa.

Tóm lại, cứ đi trước thì sẽ tốt hơn.

Cô bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian dư dả để lo lắng cho những chuyện nhỏ không quan trọng này.

Mới đi ra cửa hội trường và thở phào một hơi, cô lại thấy một nhân viên làm việc bên trong hội trường chạy đến, vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Sếp Chu, xin chờ một lát ạ, sếp đi nhầm rồi, không phải hướng này đâu ạ.”

Chu Thanh Thanh nhìn sang trái rồi lại ngó sang phải một lượt. Đại sảnh này quả thật rất rộng lớn, mà khả năng phân biệt phương hướng của cô hơi tệ, cô đi nhầm rồi à?

Lúc này, người nhân viên lập tức nói: “Mời sếp đi cùng với tôi ạ.”

Chu Thanh Thanh suy tư giây lát, sau đó đi theo sau lưng đối phương.

Người nhân viên đó lại bảo: “May mà tôi kịp gọi sếp lại, nếu không lát nữa chắc chắn lãnh đạo sẽ trách tôi làm việc không chu toàn.”

Chu Thanh Thanh an ủi cậu ấy: “Không sao đâu, tôi có thể tự ra ngoài được mà.”

Cùng lắm là đi lanh quanh hai vòng thôi.

“Không phải đâu, mọi người đều đang chờ sếp đó, là do tôi làm việc không tốt, nhỡ sếp đi nhầm đường lại chậm trễ biết bao nhiêu thời gian.”

Chu Thanh Thanh đã nhận ra có gì đó sai sai trong lời nói của đối phương, cô định lên tiếng thì bỗng thấy cậu nhân viên đó vẫy vẫy tay với một nhóm người đang đứng ở phía trước, sau đó quay đầu nói với Chu Thanh Thanh: “Sếp Chu, dù gì cũng đã đuổi theo sếp kịp rồi. Phòng riêng đã đặt là phòng 3301 ở Lăng Diệc Hoa, để tôi đưa sếp đến đó.”

Chu Thanh Thanh: “… ??”

Chờ đã, cô bảo muốn tham dự bữa tiệc lúc nào thế?

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, vài người phụ trách bên ban tổ chức đã chạy nhanh đến đây: “Sếp Chu, thật sự xin lỗi vì đã sơ suất không đón tiếp chu toàn, mong sếp rộng lượng tha thứ.”

“…”

Không hề sơ suất, cực kỳ tốt rồi.

Cô vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt trốn tránh của Chu Hùng, sau đó đưa mắt nhìn chếch sang một chút lại đối diện với ánh mắt bình thản của Ôn Tư Ngật.

Anh bình tĩnh, thong thả đứng đó, thậm chí sắc mặt cũng chưa từng thay đổi.

Nếu bây giờ cô vẫn chưa biết mình bị gài bẫy thì hơn một năm làm việc bên cạnh Ôn Tư Ngật của cô công cốc rồi.

Lòng dạ đen tối, đến bây giờ toàn là anh thản nhiên tính kế người khác thôi!

Dĩ nhiên lúc này cô cũng có thể nói mình tạm thời đổi ý, không tham gia bữa tiệc nữa, cũng không phải là cô chưa từng đổi ý và thay đổi quyết định bao giờ. Chỉ là tự dưng lại bảo không đi nữa trước mặt nhiều người như thế, bây giờ cô đang đại diện cho bộ mặt của Ngu thị chứ không phải chỉ một mình Chu Thanh Thanh cô nữa, đổi ý đột ngột cứ như cô sợ anh vậy.

Cô hít thở sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu cố nở nụ cười, cười ha ha bảo: “Không có gì, tôi đi nhầm đường thôi, đi thôi.”

__

Địa điểm ăn cơm cách đây không xa, mười phút sau đã đến nơi ban tổ chức đặt trước, một chiếc Maybach đen chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn.

Tài xế xuống xe trước và đi vòng sang mở cửa xe, sau đó một đôi chân dài và thẳng trong chiếc quần âu bước xuống, Ôn Tư Ngật đứng ngay thẳng tại chỗ, chậm rãi đẩy cặp kính gọng kim loại đang tì trên sống mũi cao của mình lên rồi đi thẳng về phía cửa khách sạn.

Mặc dù thành tích của Lâm Nguyệt vô cùng xuất sắc nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một người mới tốt nghiệp, vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm.

Tuy vậy, cô ấy vẫn nhạy bén cảm nhận được bầu không khí sai sai giữa sếp Chu và vị sếp lớn trước mặt kia.

Ngẫm nghĩ giây lát, cô ấy tò mò hỏi: “Sếp Chu, sếp và người kia có… Quan hệ gì vậy ạ?”

Lúc này tài xế của Chu Thanh Thanh cũng đã dừng xe.

Cô đang bước xuống xe, nghe vậy thì dừng lại: “Nói ra rất dài dòng, rất phức tạp.”

Là đối thủ.

Cũng có thể là, chủ nợ.

Những người có mặt trong bữa cơm đều là các tinh anh trong nghề và lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Hơn nữa lần này ngay cả thái tử gia Ôn thị và Tổng giám đốc Ngu thị cũng đích thân tham dự, đây là một vinh dự rất lớn nên người phụ trách của ban tổ chức – Khúc Tôn đã đặt một phòng VIP tại một nhà hàng cao cấp, tận tâm tận lực chiêu đãi các khách quý của mình vô cùng chu đáo.

Theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Chu Thanh Thanh đi vào phòng bao.

Người phụ trách bên ban tổ chức vội vàng mời cô đến vị trí trung tâm bàn ngồi, mà ngồi ngay bên cạnh cô, chính là Ôn Tư Ngật.

Chu Thanh Thanh: “…”

Có lúc cô thật sự thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ những người này chưa từng nghe nói đến mối thù giữa nhà cô và Ôn thị ư? Sao lại thiếu tinh ý đến mức luôn xếp cô ngồi cạnh Ôn Tư Ngật vậy.

Dù trong lòng chê bai than phiền rất nhiều nhưng Chu Thanh Thanh không thể hiện ra mặt mà chỉ nở một nụ cười thương mại giả tạo rồi chậm rãi ngồi xuống.

Sau khi tất cả mọi người đã ngồi vào bàn, Khúc Tôn bảo nhân viên phục vụ mang một chai rượu thượng hạng đến, sau đó đứng dậy chuẩn bị rót rượu cho Ôn Tư Ngật và Chu Thanh Thanh.

Rót vào ly trước mặt Ôn Tư Ngật xong, anh ta định tiếp tục rót rượu cho Chu Thanh Thanh, cô chưa kịp nói gì đã nghe Ôn Tư Ngật cất giọng bình tĩnh nói: “Xin lỗi, cô ấy không uống.”

Cả căn phòng bao rộng lớn đột nhiên im bặt hẳn.

Nhóm người ngồi ở đây mới khi nãy còn kề tai nói chuyện rì rà rì rầm nhất thời dừng lại, rối rít đưa mắt nhìn về phía vị trí trung tâm bàn.

Một lúc thì nhìn Ôn Tư Ngật, một lúc lại nhìn sang Chu Thanh Thanh.

Không khí lặng im như tờ, thế giới dường như trở nên yên tĩnh.

Những người có mặt ở đây ai cũng là người có đầu óc, có ai lại không biết tin đồn về hai nhà Ôn Ngu, trước đó thấy Khúc Tôn sắp xếp cho hai người họ ngồi cạnh nhau, ai cũng cảm thấy kinh ngạc và khó tưởng tượng nổi.

Có người còn cho rằng có thể Khúc Tôn đã lớn tuổi nên đầu óc không còn linh hoạt, không thể nhìn rõ được tình hình.

Nhưng câu nói vừa rồi của Ôn Tư Ngật khiến những người có mặt ở đây cảm nhận được một tầng ý nghĩa khác.

Mọi người đều biết, vị thái tử gia Ôn thị này nổi tiếng là bạc tình, ít h@m muốn, không gần phụ nữ, cũng chưa từng nghe đồn anh có tình ý với bất kỳ cô gái nào.

Nhưng bây giờ là thế nào đây?

Khúc Tôn nghe vậy bèn dừng tay một lát, sau đó lập tức vỗ trán mình một cái: “Vâng vâng vâng, tôi già rồi nên lẩm cẩm, giám đốc Chu là phụ nữ, sợ rằng tửu lượng không được tốt, tôi không nên rót rượu mới phải.”

Dứt lời, anh ta ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ bưng một nước ép trái cây tươi đến.

Mà từ đầu đến cuối, Chu Thanh Thanh không nói một câu, những ánh mắt tập trung lên cô cũng dần trở nên tò mò, có ý tìm tòi xem xét.

Dường như cô và Ôn Tư Ngật có quan hệ gì đó không thể cho người khác biết được vậy.

Đừng tưởng tượng quá mức, tôi nói thật đấy.

Còn nữa, mắc mớ gì anh lại quyết định thay cô chứ?!

Sắc mặt Chu Thanh Thanh không có vẻ gì là không tốt, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khiến người ta phải rùng mình hít mạnh một hơi: “Không cần, cứ rót rượu cho tôi là được, gần đây tôi thích uống rượu.”

Hành động này rõ ràng là muốn bác bỏ lời của Ôn Tư Ngật.

Bầu không khí trong phòng bao hơi ngưng đọng lại.

Nếu tình cảnh khi nãy khiến mọi người kinh ngạc thì bây giờ chắc chắn là khiếp sợ.

Ngay cả Khúc Tôn cũng rơi vào tình thế khó xử, vội đưa ánh mắt dò hỏi về phía Ôn Tư Ngật.

Mà trông Ôn Tư Ngật cũng không có vẻ tức giận vì bị phản bác, sắc mặt hờ hững và không phản đối nữa.

Khúc Tôn bèn cầm bình rượu lên rót cho Chu Thanh Thanh một ít rượu vang.

Sau khúc nhạc dạo nho nhỏ này, bàn ăn bắt đầu chuyện trò vui vẻ trở lại, mọi người cùng thảo luận về chủ đề kỹ thuật công nghệ mới ngày hôm nay.

Khúc Tôn cũng là một người khôn khéo, lần nào cũng dẫn đề tài đến với hai người ngồi ở vị trí trung tâm một cách đúng lúc: “Sếp Ôn, sếp Chu, hai người cảm thấy thế nào?”

Ôn Tư Ngật thư thả uống một ngụm rượu, cong khóe môi nói: “Cũng không tệ lắm.”

Chu Thanh Thanh đang định lên tiếng, bỗng phía đối diện có người như nhớ ra chuyện gì đó, kinh ngạc hỏi: “Đúng rồi sếp Chu, trước đây cô luôn ở nước ngoài à? Sao tôi có cảm giác hình như đã từng gặp cô ở đâu rồi nhỉ?”

Mặc dù trong thời gian làm trợ lý chuyên biệt cho Ôn Tư Ngật trước đây, phần lớn thời gian Chu Thanh Thanh đều ở nước ngoài nhưng trong năm nay sau khi về nước, cô cũng từng tham dự vài sự kiện công khai cùng Ôn Tư Ngật, thấy cô quen quen cũng chẳng có gì lạ cả.

Chỉ là hôm nay cô thật sự không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Ôn Tư Ngật, cô nhếch môi cười một tiếng: “Nhận nhầm người rồi.”

Ôn Tư Ngật thản nhiên đặt ly rượu đang cầm trên tay xuống.

Nghe lời này từ cô, người kia cũng không tiếp tục hỏi nữa, gãi đầu cho rằng có lẽ mình nhận nhầm người thật.

Mà khi chủ đề này mở ra, mọi người trong bàn ăn cũng không bàn về chuyện công việc nữa mà bắt đầu tán gẫu những chuyện trời đất khác.

Chu Thanh Thanh chẳng hứng thú với những chủ đề ấy, cô giơ tay xem đồng hồ, đã không còn sớm nữa.

Trong số đó có người đã uống hơi quá chén nên bắt đầu nói năng có phần không giữ ý tứ. Đối phương đứng lên, cầm ly rượu mời Chu Thanh Thanh, cười hì hì hỏi: “Sếp Chu, xin phép cho tôi đánh liều hỏi một câu, trước đây cô và sếp Ôn gặp nhau rồi sao? Lúc không có người ngoài, có phải quan hệ giữa hai người rất tốt không?”

Câu hỏi này được hỏi rất ẩn ý nhưng những người sáng suốt ở đây đều có thể hiểu thấu ý tứ trong lời nói của anh ta.

Chu Thanh Thanh nhướng mày, đôi môi đỏ thắm bật thốt ra một câu trả lời vô cùng cứng rắn: “Không quen biết.”

Mọi người càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Có người len lén nhìn về phía Ôn Tư Ngật.

Nhưng cử chỉ vừa rồi của vị thái tử gia Ôn thị này dường như không phải là cách đối xử với người mà anh không quen biết.

Phòng bao yên lặng hai giây.

Ôn Tư Ngật cụp mắt, đầu ngón tay vuốt v3 ly rượu: “Bây giờ… Đúng là không có quan hệ gì.”

Nhận được câu trả lời như vậy, mọi người đành phải gật đầu dù cái hiểu cái không.

Lúc này, Chu Thanh Thanh cũng cảm thấy mình ở lại bữa ăn này đủ lâu rồi, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Xin lỗi mọi người, tôi còn có việc nên đi trước.”

Khúc Tôn cười cười, đang định đồng ý thì lại nghe một giọng nói trầm thấp, không hề có chút cảm xúc nào, từ từ vang lên phía sau lưng: “Đi đâu?”

Phòng bao khi nãy vốn còn những tiếng cười nói lớn nhất thời như bị ai đó bóp cổ họng, yên tĩnh lại một cách quỷ dị.

Chu Thanh Thanh quay lưng về phía anh, dừng bước lại.

Nhóm người Khúc Tôn cầm ly rượu trên tay đơ cả ra, ngay lúc này họ không dám làm gì, càng không biết nên làm gì mới phải.

Ánh đèn trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng ra phả lên sống mũi cao thẳng của anh, nửa sáng nửa tối rõ rệt. Ôn Tư Ngật ngồi tại chỗ, ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn gõ một cái không nhẹ cũng không mạnh: “Làm phiền mọi người rời khỏi phòng trước.”

Giọng nói bình thản nhưng mang phong thái của một cấp trên và cảm giác áp bức sẵn có.

Những người đang ở trong phòng bao cực kỳ thức thời, nhanh chóng cầm áo khoác và cặp táp của mình rồi rời đi, chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đã rời đi hết.

Chỉ còn lại hai người họ.

Mà khi này, hai nhân viên phục vụ như nhận được chỉ thị, đi đến nhanh tay lẹ chân dùng sức đóng cửa phòng bao lại, không chừa một con đường sống.

Không gian trở nên tĩnh mịch và kín kẽ lần nữa.

Yên lặng mà nặng nề.

Tiếng cửa đóng lại tựa như va thẳng vào thần kinh của Chu Thanh Thanh, khiến bàn tay đang cầm túi xách của cô vô thức siết chặt lại.

Anh có ý gì?

Ôn Tư Ngật dựa lưng ra thành ghế, gần đây công việc của anh rất bận rộn, đúng như Chu Hùng nói, lịch trình được sắp xếp dày đặc, anh đã làm việc liên tục 24 giờ đồng hồ.

Đôi môi mỏng không có chút độ cong nào toát lên sự lạnh lùng rõ ràng, anh ung dung cởi chiếc kính gọng kim lại xuống, cảm xúc trên mặt khó mà phân biệt được: “Cô Chu, nói chuyện công việc xong rồi, chúng ta nói chuyện riêng chút đi.”

__

Lời tác giả:

Chu Thanh Thanh: Không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK