Nói chuyện riêng chút… ?
Chu Thanh Thanh cứng người, đứng quay lưng về phía anh bất động một lát mới lạnh lùng nói: “Giữa chúng ta thì có chuyện riêng gì để nói?”
Không cần xoay người, Chu Thanh Thanh cũng biết sắc mặt anh bây giờ chẳng vui vẻ gì mấy.
Mặc dù cô đã sớm biết hôm nay anh đến đây chắc chắn không phải chuyện ngẫu nhiên.
Nhưng lúc này anh định làm gì, biết bản thân bị cô lợi dụng nên đến tìm cô tính sổ ư?
Song hiện tại cô không còn là trợ lý Chu, mà là Chu Thanh Thanh, cô sẽ không im lặng nuốt giận nữa.
Im lặng hai giây.
“Không có?”
Giọng nói của Ôn Tư Ngật vang lên phía sau: “Tôi không ngại nói cho cô nghe từng chuyện một đâu —”
“…”
Chu Thanh Thanh lập tức thả túi xách trong tay xuống, đứng lâu cũng mỏi nên cô tìm một chỗ để ngồi.
Đoạn, cô quay đầu, bất ngờ đối diện thẳng với ánh mắt lạnh nhạt của anh dưới ánh đèn sáng ngời.
Khựng lại một giây, cô lập tức nâng nhẹ cằm lên một cách kiêu căng.
Hôm nay Chu Thanh Thanh vẫn mang trang phục công sở chuyên nghiệp, trên là áo vest màu xám tro, dưới là quần dài chín tấc màu đen để lộ mắt cá chân nhỏ nhắn trắng trẻo, mái tóc dài uốn xoăn nhẹ xõa trên vai. Dưới ánh đèn rực rỡ, da trắng như tuyết, môi đỏ căng mọng, đôi mắt hồ ly xếch nhẹ được tô một lớp phấn bắt sáng nhạt. Dù đã hơn một tháng không gặp nhưng cô vẫn xinh đẹp một cách nổi bật và ngang ngược như trước.
Chỉ là khi nhìn Ôn Tư Ngật, trông cô không có vẻ gì là giận dữ nữa.
Đôi mắt đen láy của Ôn Tư Ngật tối sầm lại, anh cụp mắt, môi mỏng hé mở, trong giọng điệu xen lẫn sự giễu cợt như có như không: “Con gái cả nhà họ Ngu hạ mình đến chỗ tôi làm trợ lý hơn một năm, đúng là nể mặt tôi quá.”
Lúc nhận ra tất cả hành động của cô đều là tình ý giả dối, hoàn toàn chỉ để lợi dụng mình, dĩ nhiên Ôn Tư Ngật rất tức giận.
Trong lúc anh nhường nhịn cô hết lần này tới lần khác, chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa và quyết định xong xuôi, cô bỗng nói với anh rằng, tất cả những thứ này đều là một trò lừa đảo do cô cẩn thận lên kế hoạch.
Cả đời này, anh chưa từng bị đùa giỡn quá trớn như vậy.
Anh nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ duy nhất một thứ anh không ngờ đến đó là con gái cả nhà họ Ngu lại hạ mình đến làm trợ lý cho anh.
Từ đời tổ tiên, hai nhà Ôn Ngu đã bắt đầu cạnh tranh khá gay gắt với nhau, mục đích cô đến bên cạnh anh là gì không cần nói cũng biết thừa.
Mà những hành động kì lạ trước kia của cô cũng có nguyên nhân rõ ràng.
Chu Thanh Thanh cũng biết hành vi của mình quả thật chẳng có tí đạo đức nào, nhắc đến chuyện này, cô lại cảm thấy hơi chột dạ.
“Việc tôi làm trợ lý cho anh là yêu cầu của ba tôi, vì vậy tôi xin lỗi anh vì chuyện nói dối này. Nhưng trong hơn một năm làm trợ lý cho anh, tôi cũng không làm gì cả. Cùng lắm chỉ là muốn phá hỏng việc anh và Lý thị liên hôn tránh mối đe dọa cho Ngu thị thôi, mà tôi còn chẳng phá hỏng thành công cơ.” Trái lại còn bị Lý Giai Viện đùa giỡn.
“Bắt đầu từ lúc cô quyết định từ chức đến khi muốn quay lại làm việc, từ khi đó cô đã bắt đầu lừa tôi, đúng không?”
Chu Thanh Thanh từ từ giải thích.
“Vì anh mãi không đồng ý chuyện liên hôn giữa hai nhà Ôn Lý, nhà họ Lý lại muốn đẩy nhanh vụ liên hôn với nhà họ Ôn nên đã hợp tác với người đang làm việc ở Ngu thị trộm một tài liệu của công ty, tôi muốn lấy lại tài liệu này nhưng không thể tiếp cận Lý thị, chỉ có thể thông qua anh mới có cơ hội đó.”
Ôn Tư Ngật chậm rãi xác nhận: “Vậy nên cô đã bày mưu tính kế tôi, cố ý cãi cọ với tôi không phải vì ghen với nhà họ Lý mà là để tôi đưa cô đến tiệc sinh nhật, như vậy cô mới có cơ hội lấy lại tài liệu kia.”
Cô im lặng một hồi lâu mới đáp lại một chữ: “Ừ.”
Khi chính tai nghe cô nói ra đáp án này, cả phòng bao rộng rãi thoáng chốc yên tĩnh lại, thậm chí trong không khí cũng toát lên sự ảm đạm yên ắng.
Ôn Tư Ngật cười nhẹ một cái như tự giễu, ánh mắt sa sầm.
“Cô cảm thấy tôi là người thế nào?”
“Dựa vào đâu cô lại cảm thấy tôi sẽ không so đo với hành động lợi dụng và xúc phạm của cô?”
Giọng nói đều đều nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Chu Thanh Thanh mím môi không nói gì.
Vậy hôm nay anh đến đây là để tính sổ với cô thật à.
Cổ họng cô giật giật, những ngón tay trắng nõn siết chặt lại.
“Vậy anh muốn làm gì tôi?”
Bảo tất cả mọi người ra ngoài để uy hiếp cô ư? Cô lớn đến từng này cũng không phải là nhờ bị dọa sợ gì.
Nghĩ ngợi chốc lát cô lại nói: “Thật ra tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho Ôn thị cả, một năm làm việc bên cạnh anh, tôi cũng xem như tận tâm tận lực, thậm chí dù thường xuyên bị anh phê bình những chuyện không đúng chút nào tôi cũng nhẫn nhịn hết.”
“Thế nên bị lợi dụng một lần cũng chẳng gây ra tổn hại gì cho anh, anh có nhất thiết phải đến uy hiếp, gây phiền phức với tôi như vậy không?”
Anh tức giận đến thế sao?
Ôn Tư Ngật ngước mắt: “Tôi gây phiền phức với cô? Tôi đã làm việc liên tục 24 giờ, lùi một số lịch trình, cô không biết lý do tại sao tôi đến đây ư?”
“Không biết.”
Chu Thanh Thanh quay mặt sang chỗ khác, nói lớn tiếng.
Mùi thuốc súng giữa hai người càng lúc càng nồng nặc.
Dáng vẻ này của cô thật sự khiến Ôn Tư Ngật giận quá hóa cười: “Sao nào, chưa bao lâu mà năng lực hiểu biết của cô đã hao mòn không còn lại chút nào nữa rồi phải không? Hay là cô cảm thấy tôi sẽ không so đo với cô thật nên cô không hề sợ hãi?”
Cảm xúc của Chu Thanh Thanh vốn dĩ không được tốt, vừa nghe anh nói thế thì cơn tức giận nhất thời bùng nổ: “Anh mới hao mòn ấy, cả nhà anh đều hao mòn!”
Mấy ngày nay cô cực kỳ buồn phiền bứt rứt vì ngủ không được ngon giấc, thành thử trạng thái tinh thần cực kỳ bất ổn.
“Rầm” một tiếng, cô đứng phắt dậy, tức giận trừng mắt nhìn anh một cách trịch thượng.
“Anh giỏi giang biết bao, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cao thượng đó chỉ trích tôi, đúng vậy, là tôi lợi dụng anh, tôi hèn hạ, tôi vô sỉ, tôi không có đạo đức không có tam quan, tôi xin lỗi sếp Ôn có tấm lòng rộng lượng, được chưa?”
“Chu Thanh Thanh, ý tôi là như vậy sao?”
Ôn Tư Ngật day mạnh huyệt thái dương đang đau nhức của mình: “Bây giờ cô cứ hở một tí lại cãi cọ vô lý, thói quen xấu này thật sự càng lúc càng quá. Cô lợi dụng tôi trước, tôi có nói năng nặng lời cay nghiệt hay làm gì cô không? Chỉ hỏi một câu đã gọi là gây phiền phức với cô sao?”
“Chẳng phải anh bảo tất cả mọi người rời đi, đóng cửa lại dọa tôi sợ hả?” Cô hỏi ngược lại đầy khí phách.
Ôn Tư Ngật hít sâu một hơi, giơ tay ấn vào xương mày.
Đôi khi anh cảm thấy, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày anh bị Chu Thanh Thanh chọc tức chết.
Một lát sau, anh đứng dậy mở cửa phòng, dịu giọng nói: “Cô vừa thấy tôi đã muốn bỏ chạy, tôi có thể làm gì được? Chỉ là tìm một cách để nói chuyện riêng với cô chút thôi.”
Vậy mà vào miệng cô lại thành anh muốn uy hiếp cô.
“À.” Chu Thanh Thanh bình tĩnh lại, lạnh nhạt “à” một tiếng: “Vậy thì nói xong rồi, bây giờ tôi về nhà được chưa?”
Ôn Tư Ngật muốn nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt bướng bỉnh và dáng vẻ thở hổn hển của cô, anh lại thấy nhức đầu.
Thấy anh không nói lời nào, Chu Thanh Thanh cầm túi xách đi thẳng ra ngoài cửa.
Cô vừa đi ra thì Lâm Nguyệt lập tức tiến lên đón, hỏi với sắc mặt có phần gấp gáp: “Sếp Chu, sếp không sao chứ?”
Cửa đột nhiên đóng lại như thế khiến cô ấy ở bên ngoài cũng lo lắng không thôi.
Chu Thanh Thanh lắc đầu: “Không có chuyện gì, về thôi.”
__
Bên trong chiếc xe đang lao với tốc độ vun vút.
Chu Hùng ngồi ở ghế phụ lái, nhìn ra hàng ghế sau qua kính chiếu hậu trong xe.
Những ánh đèn đủ mọi sắc màu hai bên đường nhanh chóng vụt qua, góc nghiêng của người đàn ông ẩn trong bóng tối, thỉnh thoảng lại bừng lên các sắc màu khác nhau của ánh đèn.
Vẻ mặt trầm tĩnh, không thể nhìn thấu tâm trạng anh đang thế nào.
Nhưng suy nghĩ lại một chút cũng biết chắc hẳn cuộc nói chuyện của anh và trợ —, phải gọi là Tổng giám đốc Chu của Ngu thị chẳng vui vẻ gì cho cam.
Chu Hùng sờ sờ mũi, thôi nhìn.
Nhớ lại vẻ mặt “anh đã phản bội tình đồng nghiệp cách mạng bền chặt của chúng ta” của Chu Thanh Thanh lúc đi ngang qua bên cạnh anh sau khi đã ra khỏi phòng, anh cảm thấy khổ không thể tả nổi.
Một bên là chỉ thị của cấp trên, một bên là tình đồng nghiệp, anh cũng khó khăn cực kỳ.
Anh cũng chẳng muốn phản bội đồng nghiệp cũ của mình đâu, chỉ là anh không thể không làm theo yêu cầu của sếp Ôn được.
Đến hôm nay khi chính mắt nhìn thấy Chu Thanh Thanh ở diễn đàn kiến thức này, anh mới tin rằng trợ lý Chu của trước đây không phải là trợ lý Chu thật sự mà là cô con gái vô cùng nổi tiếng của tập đoàn Ngu thị tiếng tăm lẫy lừng.
Có trời mới biết lúc vừa biết chuyện này, anh đã khiếp sợ và khó tin đến nhường nào!
Phản ứng đầu tiên đó là con gái cả Ngu thị vậy mà lại đến làm trợ lý bên cạnh sếp Ôn? Phản ứng thứ hai là cô có mục đích gì? Dù sao Ôn thị và Ngu thị cũng nổi tiếng là đối thủ một mất một còn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì trong hơn một năm qua, ngoại trừ thi thoảng gây ra chút chuyện thì đa phần thời gian trợ lý Chu luôn làm việc cực kỳ nghiêm túc, chỉ có duy nhất lần cuối cùng là hình như cô đã… Lợi dụng sếp Ôn.
Nhưng từ trước đến nay, sếp Ôn vốn không phải là người để mặc cho người khác lừa dối lợi dụng mình.
Anh vốn tưởng rằng mấy ngày nay sếp Ôn làm việc liên tục, hoãn lại hai công việc để đến đây là muốn tìm trợ lý Chu tính sổ, mắt thường cũng có thể thấy cuộc trò chuyện của anh và Chu Thanh Thanh chẳng mấy vui vẻ… Vậy bây giờ sếp Ôn đang tức giận hay là?
Chu Hùng mải đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, chợt nghe giọng nói lạnh như băng vang lên ở phía sau: “Quay xe, về nhà họ Ôn.”
“Vâng.”
Tài xế lão Vương không nói nhiều, lái xe đến một giao lộ rồi quay đầu.
__
Vừa bước chân vào nhà họ Ôn, quản gia lập tức tiến đến nhận lấy áo vest ngoài đã cởi ra giúp anh.
Hứa Thu Bạch đang ngồi trong phòng khách, tay cầm một bó hoa tươi đẹp chưa được cắt tỉa cành ướm thử vào bình hoa. Thấy Ôn Tư Ngật đột nhiên về nhà, trái lại bà còn ngạc nhiên vô cùng, lập tức buông bó hoa trong tay xuống: “Tư Ngật, sao tối nay con lại về đây?”
Nghĩ ngợi giây lát, bà lại quan tâm hỏi: “Ăn cơm chưa con, chưa ăn thì để bây giờ mẹ bảo mẹ Vương đi nấu cho con.”
Ôn Tư Ngật đáp với giọng điềm đạm: “Con ăn rồi, đừng bảo mẹ Vương làm nữa ạ.”
“Ba có ở đây không mẹ?”
Tay Hứa Thu Bạch khựng lại: “Con biết mà Tư Ngật, từ trước đến nay mẹ không hỏi đến chuyện của ba con.”
“Mẹ không biết ông ấy ở đâu, hay là con gọi điện thoại hỏi thử đi?”
Sao Ôn Tư Ngật có thể không biết được.
Ba mẹ anh xa cách lạnh nhạt mấy chục năm nay, chưa từng hỏi han gì đến nhau, anh đã quen với chuyện này từ lâu rồi, chỉ thuận miệng hỏi thử mà thôi.
Anh gật đầu một cái rồi định đi lên tầng hai.
Mẹ Ôn gọi anh lại: “Con có việc gì không?”
Ôn Tư Ngật dừng bước, quay người lại.
Cũng chưa chắc mẹ anh đã không biết.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lác đác vài âm thanh nhỏ, Hứa Thu Bạch suy tư một hồi: “Ân oán của hai nhà Ôn Ngu… Mẹ cũng chỉ biết đôi chút.”
Thật ra tuy ở Thâm Thành hai nhà Ôn và Ngu nổi tiếng là đối thủ một mất một còn nhưng hiện tại công việc kinh doanh của hai nhà không liên quan đến nhau nhiều lắm, thậm chí bắt đầu từ khi Ngu Thanh Hành tiếp quản Ngu thị thì tập đoàn cũng đã dần thay đổi mô hình.
Một mặt chỉ là vì ân oán của đời trước, hơn nữa cả hai nhà đều là doanh nghiệp lớn số một số hai ở Thâm Thành nên khó tránh khỏi việc cạnh tranh lẫn nhau, cuối cùng tạo nên cục diện hai nhà cả đời không qua lại với đôi bên.
Chuyện đã trôi qua rất nhiều năm, những năm qua nó cũng chưa từng được nhắc đến, trí nhớ Hứa Thu Bạch cũng không còn rõ ràng lắm: “Trước đây khi mẹ mới về nhà họ Ôn có nghe bà nội con kể cho mẹ nghe vài lần. Hình như là từ đời của ông cố con có xảy ra chút mâu thuẫn với Ngu thị, ban đầu là vì hai vụ làm ăn, sau đó thì hình như là vì một người phụ nữ.”
Ôn Tư Ngật nhíu mày: “Một người phụ nữ?”
Hứa Thu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cụ thể là vì chuyện gì thì mẹ không biết. Có lẽ phải chờ ba con về rồi hỏi ông ấy xem sao, hoặc là thử hỏi cô con xem. Mà sao tự dưng con lại có hứng thú với chuyện này thế?”
“Không có gì ạ.” Ôn Tư Ngật cũng không hỏi gì nhiều. Khi đứng dậy và nhìn thấy bó hoa trên bàn trà, anh bảo: “Cũng đã muộn lắm rồi, mẹ đi ngủ sớm chút.”
“Được, mẹ biết rồi, con cũng phải ngủ sớm một chút, đừng cứ lúc nào cũng bận rộn công việc, đã là công việc thì sẽ làm mãi không xong thôi. Chắc là tối mai ba con sẽ ở nhà đấy, con có về không?”
“Không được rồi.” Ôn Tư Ngật liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Ngày mai con phải bay qua Mỹ công tác.”
__
Ngu Tùng Tùng ngân nga huýt sáo, cà lơ phất phơ xách một phần gà rán đi lên lầu. Sau khi gõ cửa phòng của chị, cậu cười hì hì ló đầu vào thăm dò nhưng mới vừa trông thấy cảnh tượng bên trong thì nụ cười trên môi lập tức biến mất, cậu nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Xin lỗi ạ, làm phiền rồi, xin hãy xem như em chưa từng đến, cảm ơn!”
Sau đó lập tức đóng cửa lại muốn bỏ chạy.
Chu Thanh Thanh: “Biến vào đây.”
“Được rồi.”
Ngu Tùng Tùng đi vào phòng, nhìn thấy đầu con gấu bông trong tay Chu Thanh Thanh đã sắp bị cô đấm bẹp dí, kìm lòng chẳng đặng sờ lên đầu mình, cứ như lực đấm kia cũng đấm thẳng vào đầu cậu vậy.
Tình hình trong phòng quả thật kỳ lạ.
Chu Thanh Thanh tóc tai bù xù hết đấm lại đập con gấu bông trong tay với vẻ mặt vô cùng ác độc, như thể cô đang tức giận, miệng thì cứ lẩm bà lẩm bẩm không biết đang mắng ai. Ngu Tùng Tùng nghe một lúc lâu mới nghe thấy ba chữ “Ôn Tư Ngật” trong đó.
Nghe thấy cái tên này, Ngu Tùng Tùng đột nhiên nhớ đến một chuyện, không quá để tâm hỏi.
“Đúng rồi chị, em nhớ hình như lúc trước ba bảo chị đến Ôn thị nằm vùng phải không nhỉ, để ngược thể xác và tinh thần của Ôn Tư Ngật gì gì đó ấy, chị có thành công không?”
Chu Thanh Thanh ngừng đấm gấu bông, chậm rãi ngẩng đầu lên, nheo mắt hỏi: “Sát muối vào vết thương phải không?”
Cô không thể gây thương tổn cho Ôn Tư Ngật nhưng chẳng lẽ lại không gây thương tổn cho cậu được ư?
Một lúc lâu sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên trong phòng, Ngu Tùng Tùng với thể xác và tinh thần tổn thương khóc hu hu nói: “Chị ơi em sai rồi, em không dám nói ra nữa đâu.”
Sau đó cậu ngoan ngoãn xoa bóp vai cho cô: “Chị vất vả rồi, để em xoa bóp vai cho chị há.”
Lúc này Chu Thanh Thanh mới cảm giác tâm trạng mình tốt hơn nhiều: “Em đến tìm chị làm gì?”
Ngu Tùng Tùng vội vàng nịnh nọt đưa gà rán đã mua cho cô, sau đó lại thờ ơ nói: “Đúng rồi, ba già bảo chị đến thư phòng đấy.”
“Khi nào?”
“Nửa tiếng trước.”
“Chuyện của nửa tiếng trước mà bây giờ em mới nói hả?”
“Vậy thì chị cứ đánh em như thế sao em có thời gian nói được? Hừ, Tùng Tùng dỗi rồi!”
Chu Thanh Thanh mím môi hai giây mới quay đầu qua: “ọe ~”.
Ngu Tùng Tùng nhe răng, không dám phản kháng lại chị thì chẳng lẽ em lại không dám khiến chị buồn nôn sao.
Kìm nén hai giây, cuối cùng cậu cũng quay lưng lại: “ọe~”
Quả thật quá buồn nôn.
Trước khi đứng dậy rời khỏi phòng, Chu Thanh Thanh đột nhiên dừng bước và nói với Ngu Tùng Tùng: “Em chuẩn bị giúp chị một món quà chân thành rồi gửi đến nhà họ Ôn.”
Ngu Tùng Tùng không hiểu gì: “Tại sao ạ?”
Chu Thanh Thanh nghiến răng, gằn từng chữ: “Nhận, lỗi!”
Nói xin lỗi xong thì cô và Ôn Tư Ngật đã giải quyết nợ xong!!!
…
Lúc Chu Thanh Thanh đi đến thư phòng, Ngu Thanh Hành đang ngồi trước bàn làm việc, đeo mắt kính nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính.
Cô nghĩ ông đang nghiêm túc đọc tài liệu hoặc đang làm việc gì đó.
Giây tiếp theo, một giọng nói xa lạ vang lên trong loa máy tính: “Nhanh lên đi, tôi chờ đến nỗi hoa sắp héo luôn rồi.”
Chu Thanh Thanh: “…”
Không phải chứ, sao ông lại chơi đấu địa chủ ở thư phòng vậy?
Nghe thấy tiếng động, Ngu Thanh Hành ngẩng đầu lên cười với cô: “Thua hết đậu vui vẻ nên bị mẹ con đuổi ra ngoài, bà ấy chê ba phiền.”
Ngày nào ba cũng chơi đấu địa chủ bên tai bà ấy thì ai mà không thấy phiền chứ?
Chu Thanh Thanh đi đến kéo ghế đối diện ông ra và ngồi xuống, nghiêm túc nói với ba mình: “Ba à, con không thể không nhắc nhở ba một câu, ba thích chơi đấu địa chủ, nhưng mẹ lại —”
“Thích chơi bài mạt chược, sở thích của hai người khác nhau, không có chủ đề chung gì hết!”
Ngu Thanh Hành không thích nghe lời này, còn giả vờ bảo: “Nói linh ta linh tinh, ba với mẹ con có rất nhiều chủ đề chung, vì ba không thích để ý tới bà ấy thôi. Ba nói cho con biết, bây giờ nếu mẹ con có đến cầu xin ba, nói lời hay ý đẹp với ba, ba cũng không đoái hoài bà ấy một câu nào!”
Chu Thanh Thanh: “Vậy nên ba kiên quyết mang chăn đệm rời khỏi phòng ngủ ạ?”
“… Thể hiện lòng hiếu thảo với người thân trong nhà.”
Ngu Thanh Hành thẹn quá hóa giận: “Đánh người không đánh mặt, nhìn thấu cũng đừng nói ra. Nhìn thử đi, đây là cô con gái ngoan từ bé ba đã yêu thương chu đáo, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay còn sợ ngã à!”
“Sao con lại không thừa hưởng chút phẩm chất “dĩ hòa vi quý” xuất sắc nào của ba mình thế?”
Chu Thanh Thanh làm vẻ mặt đau khổ: “… Ba cũng hơn 50 tuổi rồi, lại còn là chủ tịch của tập đoàn Ngu thị, ba hạn chế học ngôn ngữ mạng một chút có được không?”
Ngu Thanh Hành cười ha ha: “Mẹ con theo trào lưu như thế thì ba cũng không thể bị bỏ lại phía sau được, nếu không sẽ bị mẹ con ghét bỏ mất.”
Bắt trend, quá bắt trend rồi, không được, còn nói thêm câu nào bắt trend nữa chắc cô sẽ bị bệnh thấp khớp mất: “Tối rồi mà ba còn tìm con có việc gì ạ?”
Nói đến chuyện này, Ngu Thanh Hành lập tức đứng đắn lại. Ông tắt game địa chủ trên máy tính đi, cười tít mắt hỏi: “Thanh Thanh à, gần đây công việc ổn chứ?”
“Không có vấn đề gì lớn lao ạ.” Những lão già kia không quá khó để đối phó.
Cô đã chứng kiến những mánh khóe kia ở Ôn thị từ lâu rồi, có một số thứ tạm thời không thể động vào nên đành để lại trước, nước ấm hầm ếch.
“Không có vấn đề gì thì tốt.” Ngu Thanh Hành kéo ngăn tủ ra, lấy một xấp tài liệu từ trong ra: “Xem thử đi, ba lựa chọn cẩn thận cho con đấy.”
__
Chiều hôm nay có một cuộc họp.
Sau khi đối phó với một nhóm người không có ý tốt như thường lệ xong, Chu Thanh Thanh quay về văn phòng ngồi xuống, sau đó lập tức ngã lưng ra nằm trên ghế hệt như không có xương.
Đám lão già này, tâm tư mỗi ngày còn nhiều hơn lỗ trên than tổ ong, nhân tài thế này mà không đi đóng phim âm mưu cung đấu thì quả là lãng phí.
Mắt cô nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng như tuyết.
Trong đầu vô thức nhớ lại lời ba nói với cô hôm qua.
Không biết ngẩn ngơ như thế bao lâu, Lâm Nguyệt cầm tài liệu đi đến nhắc nhở cô: “Sếp Chu?”
Chu Thanh Thanh hoàn hồn lại: “Sao vậy?”
“Có phải sếp mệt không?” Lâm Nguyệt chỉ chỉ chiếc điện thoại đang rung trên bàn: “Điện thoại của sếp đổ chuông lâu lắm rồi.”
Chu Thanh Thanh cầm lên xem thử mới phát hiện là Văn Thủy Dao gọi. Vừa bắt máy, giọng nói vui vẻ của cô bạn lập tức vang lên trong loa.
“Haha, người chị em, cậu đoán xem bây giờ tớ đang ở đâu?”
Chu Thanh Thanh suy tư một giây: “Đừng bảo là ở Thâm Thành đấy nhé?”
Trong nhà có quá nhiều việc hỗn loạn, mà Chu Thanh Thanh lại còn bận rộn công việc, lúc trước cô vốn dĩ còn bảo muốn đi gặp Văn Thủy Dao một lần, ai ngờ bận tối mắt tối mắt nên căn bản chẳng có thời gian.
“Chán chết được, cậu đoán đúng rồi đấy. Năm giờ chiều nay, tới sân bay đón tớ.”
Sau khi cúp máy, cô hỏi Lâm Nguyệt lịch trình tiếp theo, thấy không có việc quan trọng gì nên Chu Thanh Thanh dứt khoát quyết định sẽ đi đón bạn thân của mình.
Rất lâu rồi hai người không được gặp nhau.
Văn Thủy Dao vừa mới trông thấy Chu Thanh Thanh thì lập tức kéo vali hành lý chạy đến ôm lấy cô: “Lâu rồi không gặp, người chị em tốt suýt uống máu ăn thề để kết nghĩa của tớ.”
Chu Thanh Thanh: “…”
Ấu trĩ thật đấy, đã bao lớn rồi còn nhắc đến sự tích chói lọi hồi bé xíu ấy nữa.
“Đã lâu không gặp, người chị em tốt đã tè dầm ra giường còn khóc lóc gọi ba mẹ lúc ba tuổi của tớ.”
Văn Thủy Dao: “…”
“Sao tự dưng cậu về thế?” Chu Thanh Thanh hỏi.
Văn Thủy Dao thờ ơ nói: “Mẹ tớ bảo tớ về, nói là sinh cho tớ một đứa em trai.”
“…”
Mẹ cô bạn đã lớn tuổi rồi mà còn muốn cống hiến cho tỷ lệ sinh sản của quốc gia à.
Sau khi đến đón Văn Thủy Dao, Chu Thanh Thanh đưa cô ấy đến nhà hàng mình đã đặt trước, đây là một nhà hàng lâu đời đã kinh doanh mấy chục năm rất nổi tiếng ở Thâm Thành. Lúc còn nhỏ, hai cô cũng thường đến đây ăn.
Văn Thủy Dao gắp một miếng thịt xá xíu, than thở bảo: “Quả nhiên thịt xá xíu chính tông ăn không bao giờ bị ngấy.”
Chu Thanh Thanh cũng gật đầu, thành thật nhớ lại: “Nhưng tớ nhớ hồi còn bé ba cậu có bảo ở Thâm Thành không có thịt xá xíu nào chính tông bằng cậu hết.”
Văn Thủy Dao: “…”
Có tin cô bạn thắt cổ tại chỗ hù chết cô không!
Ăn cơm xong, hai người lại đi dạo trung tâm thương mại. Lâu rồi hai người không gặp nhau nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau, thấy chú chó trên đường cũng có thể tán gẫu đôi câu.
Đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng 4S, Văn Thủy Dao nhìn qua: “Trước đây lúc còn học đại học, tớ có tham vọng cực kỳ lớn, còn nghĩ sau khi tốt nghiệp một năm sẽ dựa vào chính bản thân để mua xe, rồi hai năm sẽ mua nhà. Con mẹ nó, kết quả làm việc lâu như thế rồi mà ngay cả cái bánh xe cũng không mua nổi.”
Tất cả đã trôi theo thị trường chứng khoán rồi.
“Thế nên mới bảo tiền không dễ kiếm mà.”
Chu Thanh Thanh ngó vào trong cửa hàng, có ý muốn đền bù cho lời độc miệng khi nãy của mình: “Cậu thích chiếc nào?”
“Hả?”
“Tớ mua cho cậu.”
Văn Thủy Dao lập tức nước mắt lưng tròng: “Huhuhu, chị em tốt của tớ, tớ suýt thì quên mất cậu về nhà thừa kế gia sản!”
“Nhưng không cần đâu, mẹ tớ chuẩn bị sẵn cho tớ rồi.”
Chu Thanh Thanh gật đầu, không nói gì tiếp. Gia đình Văn Thủy Dao cũng rất giàu có, chỉ là trong nhà có nhiều việc nên cô ấy không thích về nhà.
Văn Thủy Dao thấy dáng vẻ này của cô thì kêu “ây dô” một tiếng: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra với cậu à, sao cảm giác tâm trạng cứ bất an thế?”
Chu Thanh Thanh buồn rầu nhìn trời: “Không giấu gì cậu, đúng là tớ hơi phiền muộn.”
“…”
Sao lúc bắt bẻ lời cô ấy khi nãy không thấy cô phiền muộn như vậy? Bây giờ lại giả vờ như bị ép thế?
Chờ đến khi Chu Thanh Thanh lề mề nói ra chuyện khổ của mình, Văn Thủy Dao suýt thì phun ngụm nước vừa mới uống ra: “Cái gì cơ, cậu phải xem mắt á?!!!”
“Ừm.”
Cổ họng nghẹn ứ hai giây, sau đó phản ứng đầu tiên của Văn Thủy Dao là: “Vậy cậu có muốn xem mắt không?”
Chu Thanh Thanh ngẫm nghĩ giây lát mới nói: “Cậu cũng biết mà, tớ bắt buộc phải tiếp quản nhà họ Ngu, chuyện hôn nhân vốn cũng không phải do tớ tự quyết định. Cái gì nên tới thì sớm muộn cũng sẽ tới, thật ra đối với tớ… Cũng không có gì gọi là vấn đề hết.”
Hơn nữa —
Lúc ấy ở thư phòng, cô hỏi ba tại sao tự dưng lại muốn liên hôn cho cô.
Ba thở dài bảo: “Hai nhà Ôn Lý sắp liên hôn rồi, nếu chúng ta không làm nhanh chóng thì sẽ rơi vào thế bất lợi.”
Chu Thanh Thanh hơi chần chừ: “Hai nhà họ chắc sẽ không liên hôn đâu.”
Ngu Thanh Hành hỏi lại với giọng kì lạ: “À, sao con chắc chắn?”
Khi đó Chu Thanh Thanh không nói gì thêm nữa nhưng thật ra cô chắc chắn, tuy nhiên lại không biết nên nói với ba thế nào.
Ngu Thanh Hành nói tiếp: “Con ở công ty chỉ có một thân một mình, dĩ nhiên ba biết con cũng có thể tự giải quyết nhưng nếu tìm một người chồng môn đăng hộ đối thì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cho con. Thanh Thanh à, từ bé con đã xuất chúng nhất, thông minh nhất, ba tin rằng con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ba. Ba không hy vọng con cứ lãng phí thời gian cho đám lão già chắc chắn sẽ phải rời đi như thế. Thời gian của con có thể dùng để làm rất nhiều việc có ý nghĩa.”
Thấy cô nói thế, Văn Thủy Dao gật đầu. Nhưng sau đó cô bạn chợt nghĩ đến gì đó, bèn cẩn thận hỏi lại một câu: “Vậy cậu và vị sếp Ôn kia còn liên lạc không?”
Anh cũng thấy không có vấn đề gì ư? Từ những tình huống chỉ cô hiểu được mà nói, chắc là không phải đâu nhỉ… ?
Chu Thanh Thanh gật đầu: “Tại sao lại không có được.”
“Hửm?”
Cô cứ nói vậy.
Khóe môi Chu Thanh Thanh cong lên: “Hôm qua tớ còn cãi nhau một trận lớn với anh ta mà.”
Văn Thủy Dao: “…”