“Ưm…”
Chu Thanh Thanh bị anh hôn không khỏi nâng cằm lên.
Bầu không khí trong căn phòng rộng lớn dường như cũng dần trở nên đặc sệt hơn.
Cô dùng sức đẩy anh một cái, lời nói ra lạc cả giọng, cô muốn quay mặt đi: “Ôn Tư Ngật, tự dưng… Em… Không cần, ưm, anh ở lại với em nữa.”
Nếu còn tiếp tục phát triển theo hướng này thì cái mà anh gọi là ở lại với cô chắc chắn không phải kiểu ở lại trong sáng.
Ôn Tư Ngật bóp má cô không quá dịu dàng để cô không động đậy, rồi anh c ắn môi dưới cô một cái: “Ôn Tư Ngật?”
Chu Thanh Thanh: “Hả… ?”
Có gì không đúng à?
“Sao không gọi chú?”
“…”
Chu Thanh Thanh ngớ ra một giây, cố gắng đè nén cảm giác muốn co quắp lại của ngón chân, sau đó vội vàng cúi đầu trèo xuống khỏi người anh và ngồi ở vị trí cách xa anh ít nhất một mét. Đoạn, cô hắng giọng, dứt khoát nói sang chuyện khác với giọng điệu thân thiện: “Anh nên đi xã giao thì hơn, em mới xuống máy bay, định nghỉ ngơi một chút, không cần anh ở lại với em đâu.”
Ôn Tư Ngật giật giật cổ họng: “Thật sự không cần?”
Chu Thanh Thanh nói với giọng kiên định hệt như muốn gia nhập Đảng vậy: “Thật sự không cần!”
Mấy giây sau, Ôn Tư Ngật bóp bóp mặt cô, khẽ thở dài: “Anh sẽ về sớm.”
“Có chuyện gì em cứ tìm Chu Hùng là được.”
…
Cánh cửa phòng tổng thống mở ra.
Ôn Tư Ngật vừa đi ra ngoài vừa siết chặt cà vạt. Những người tinh mắt đều có thể nhận ra sếp Ôn có chút gì đó khác thường. Bộ vest vốn thẳng thớm ban đầu xuất hiện vài nếp nhăn không quá rõ ràng, ngay cả khí chất lạnh lùng trên người anh cũng trở nên nhẹ nhàng và ôn hòa.
…
Sau khi Ôn Tư Ngật đi, Chu Thanh Thanh lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa, vì khi ở trên máy bay cô đã ăn một ít nên bây giờ không cảm thấy quá đói.
Mới vừa đi ra thì nhận được tin nhắn Wechat của Ôn Tư Ngật: “Món ngọt và vịt quay của nhà hàng này khá ổn, em muốn ăn thử không? Anh cho người đóng gói mang qua cho em.”
Chu Thanh Thanh vừa lau mái tóc đã gần khô vừa trả lời: “Không ăn đâu.”
“Em không thích ăn vịt quay!”
Đi xã giao rồi lấy vịt quay để đẩy cô đi, cô dễ dỗ dành vậy à?
Thay quần áo xong, cô đi xuống nhà hàng ở tầng dưới khách sạn. Bữa tối là buffet tự phục vụ, có thể tự chọn món mình muốn ăn. Thức ăn rất phong phú, thoạt nhìn cũng tạm ổn. Chu Thanh Thanh gắp một miếng sườn dê nướng, một ít mì Ý, hai quả cà chua nhỏ, một đĩa salad rau nhỏ và một ly nước trái cây, sau đó quay về chỗ ngồi.
Trong lúc ăn, cô mở Wechat hỏi Chu Hùng đã đặt phòng cho cô xong chưa.
Khi nãy hệ thống xảy ra trục trặc khiến cô không thể làm thủ tục nhận phòng nên cô mới tạm thời đến phòng của Ôn Tư Ngật, tối nay cũng đâu thể ngủ ở phòng anh luôn được?
Không tốt, chuyện này cực kỳ không tốt.
Một lát sau, Chu Hùng trả lời: “Phòng của sếp Ôn rất rộng.”
“Tôi cảm thấy cũng không cần thiết lắm.”
Chu Thanh Thanh: “Phòng rộng á? Vậy anh với anh ấy ở chung một phòng đi.”
Chu Hùng: “… Đặt xong rồi, ngay bên cạnh phòng của sếp Ôn, lát nữa quản lý sẽ đưa thẻ mở cửa phòng cho cô.”
Lúc này Chu Thanh Thanh mới hài lòng tắt điện thoại.
…
Thiên Hạ Cư đã kinh doanh ở Bắc Thành mấy mươi năm, mùi vị có thể nói là chính tông nhất. Thậm chí cả lối trang trí cũng mang đậm phong cách cổ xưa tao nhã.
Trong phòng riêng VIP, ngay lối vào có bày một tấm bình phong họa tiết hàng trăm cánh chim đang hướng về một chú phượng hoàng, thanh tao vô cùng.
Những nhân viên phục vụ mặc sườn xám đẩy các xe thức ăn đi vào, nhẹ tay nhẹ chân nhưng vẫn nhanh nhẹn đặt từng phần vịt quay mới thái lát và các món ăn đặc sắc khác lên bàn.
Lưu Tư Nguyên mở một bình rượu Mao Đài rồi đứng dậy tự tay rót cho Ôn Tư Ngật: “Lâu lâu sếp Ôn mới đến Bắc Thành một lần, hãy ăn thử những món đặc sản ở chỗ chúng tôi nhé.”
“Sếp Ôn, tôi cạn trước.” Dứt lời, ông ấy uống cạn một ly trước: “Hợp tác vui vẻ.”
“Sếp Lưu khách sáo rồi.” Ôn Tư Ngật bình tĩnh bưng ly lên, uống hết toàn bộ rượu trắng bên trong.
Sau đó vài đối tác khác cũng lần lượt đến mời anh một ly.
Lưu Tư Nguyên nhiệt tình mời Ôn Tư Ngật thưởng thức món vịt quay vừa mới ra lò: “Kích thước của con vịt quay này vừa phải, độ nóng đạt chuẩn, béo mà không hề ngấy. Nếu không có tay nghề mấy chục năm thì hoàn toàn không làm được. Mùi vị ở những nơi khác cũng không chính tông được thế này.”
Đối phương vừa nói xong.
Ôn Tư Ngật nhìn tin nhắn Chu Thanh Thanh mới gửi: “Em ăn no rồi, không ăn được nữa!”
Sau ba lần rượu, những người ngồi ở bàn đã uống kha khá, ngay cả Ôn Tư Ngật cũng đã ngà ngà say.
Lúc này, điện thoại để trên bàn chợt rung lên.
Chu Thanh Thanh: “Chán quá đi!”
Chu Thanh Thanh: “Em ra ngoài chơi đây.”
Ôn Tư Ngật: “Đi đâu, muộn quá rồi bên ngoài không an toàn, anh cho người đi với em.”
Một phút sau Chu Thanh Thanh mới trả lời: “Không sao, bạn em đến đón, đừng lo lắng.”
Thế này mà cô có thể không chột dạ được sao, ban đầu cô và Dương Tiếu Di cùng nhau lên kế hoạch lừa anh. Sau đó cô ngoài mặt cấm sóng Dương Tiếu Di nhưng sau lưng lại để cô ấy gia nhập vào công ty của anh họ mình. Làm vậy có khác gì bằng mặt không bằng lòng đâu chứ.
Mới trả lời xong thì Ôn Tư Ngật lập tức gọi lại cho cô, vất vả lắm mới có thể qua mặt được anh. Sau khi cúp máy, cô quay đầu lại thấy Dương Tiếu Di đang hóng hớt nhìn mình: “À, hóa ra là sếp Ôn, anh ấy đến Bắc Thành công tác sao?”
Chuyện của Chu Thanh Thanh và Ôn Tư Ngật đã lên hotsearch, đương nhiên Dương Tiếu Di cũng biết quan hệ hiện tại của họ.
Chu Thanh Thanh gật đầu.
Nghĩ đến việc bây giờ họ đang ở bên nhau, Dương Tiếu Di đột nhiên nhớ ra một số chuyện: “Cô biết không, lúc đó tôi bị công ty ép đến sơn trang Kính Hồ rồi nhìn thấy cô và sếp Ôn đi vào, cô có biết suy nghĩ đầu tiên của tôi là gì không?”
Chu Thanh Thanh: “Cái gì?”
Dương Tiếu Di cười nói: “Đó là quá đẹp đôi!”
“Sau đó tôi lại nghĩ, cô đẹp như vậy mà cũng chỉ làm trợ lý riêng cho sếp Ôn thì sao tôi có thể thành công được. Hơn nữa về sau tôi nghĩ lại, thật ra cách sếp Ôn đối xử với cô cũng rất khác biệt.”
“? Khác biệt chỗ nào?” Chu Thanh Thanh không quá đồng tình.
Mặc dù lúc ấy lẽ ra Ôn Tư Ngật đã có tình cảm với cô rồi nhưng anh lại là người quá bạc tình, đối xử với cô vẫn cực kỳ hà khắc.
Ví dụ như khi cô đột nhiên nổi hứng bảo mình vào giới giải trí chắc chắn sẽ hot. Kết quả thì sao, anh nói thế nào?
Anh bảo với người có kỹ năng diễn xuất vụng về như cô thì dù anh có chi hàng chục hàng trăm triệu đi nữa cũng không thể nâng đỡ cô nổi!
Nghe thử xem đây có phải lời con người nói không?
Có cái gì khác biệt chứ.
Dương Tiếu Di khơi dậy lòng hiếu kỳ của Chu Thanh Thanh rồi lại bắt đầu tỏ ra thần bí, không chịu nói nữa.
Chu Thanh Thanh: “…”
Cô ấy đối xử với em đường của mình như vậy phải không?
Xe bảo mẫu nhanh chóng lái đến địa điểm đích, Chu Thanh Thanh và Dương Tiếu Di đeo khẩu trang rồi xuống xe. Trời đã tối nên nếu không đến gần thì chẳng ai có thể nhận ra đây là Dương Tiếu Di.
Trong chợ đêm người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Có sạp xem bói, có sạp bán đèn lồng Khổng Minh, có sạp bán tượng búp bê DIY…
Hai người các cô, một người là tổng giám đốc công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, một người là đại minh tinh, thế mà họ lại đến nơi ngập tràn hương vị khói lửa, cũng cực kỳ bình dị gần gũi như vậy.
Dương Tiếu Di thấy hai đứa trẻ trước mặt tô màu xong bèn đặt mông ngồi xuống chiếm vị trí đẹp: “Thanh Thanh, mau đến đây, chúng ta tô tượng đi. Lúc trước còn thiếu nợ, tôi cực kỳ hâm mộ mỗi khi thấy người ta tô tượng!”
Chu Thanh Thanh: “…”
Đúng là trẻ con, cô không tô tượng đâu.
Dương Tiếu Di: “Cô muốn tô em bé bọt biển không?”
Chu Thanh Thanh: “Muốn!”
Chợ đêm này chơi rất vui, có rất nhiều gian hàng. Sau khi tô tượng xong, Chu Thanh Thanh cảm thấy mình đúng là một thiên tài, không ai tô tượng đẹp như cô cả.
Sau khi tượng khô, hai người thỏa mãn đóng gói lại rồi chọn thêm hai món đồ dệt kim thủ công.
Nhưng sau bài học được trải nghiệm lần trước, lần này kể cả thức uống lạnh hay đồ nướng gì Chu Thanh Thanh cũng không ăn.
Hai người chơi cực kỳ vui, đi dạo từ đầu chợ đến cuối chợ, lúc quay về khách sạn cũng đã 12 giờ đêm rồi.
Xuống xe, Chu Thanh Thanh xách tượng mình đã tô về phòng, mới ra khỏi thang máy và đi đến trước cửa phòng thì thấy cửa phòng Ôn Tư Ngật bên cạnh mở ra. Chắc hẳn anh mới tắm xong, đang mặc bộ đồ ngủ màu xám tro, trên người vẫn còn cảm giác ẩm ướt.
“Anh chưa ngủ hả?” Chu Thanh Thanh cười lấy lòng, hình như cô quên báo với anh một tiếng.
Ôn Tư Ngật: “Chờ em.”
“Không phải em dặn anh gói một phần đồ ngọt mang về cho em à?”
Khi nãy ở nhà hàng của khách sạn cô ăn không nhiều lắm, chơi giữa chừng cảm thấy mệt nhưng không dám ăn đồ ở chợ đêm nên mới bảo anh gói mang về cho mình một phần đồ ngọt. Nhưng mải chơi nên cô quên béng mất thời gian.
Chu Thanh Thanh nịnh bợ anh: “Anh thật tốt.”
Sau đó cô chìa tay ra: “Đưa cho em đi, em mang về phòng ăn.”
“Ở phòng anh, em đến đó đi.”
Ánh đèn trong phòng sáng ngời, Chu Thanh Thanh nhìn chiếc máy tính đang mở nằm trên bàn: “Muộn thế này anh còn làm việc à?”
“Ừ, phải trả lời vài email.”
Ôn Tư Ngật ngồi xuống ghế sofa: “Chợ đêm vui không?”
“Vui.”
Cô mở hộp ra, ăn thử một miếng chè ngân nhĩ đào táo, hương vị khá ngon. Chỉ là ăn quá nhiều đồ ngọt vào buổi tối sẽ rất dễ tăng cân nên mới ăn hai miếng cô đã không muốn ăn nữa.
Cô thả muỗng xuống, thời gian cũng không còn sớm, vừa khéo cô vẫn chưa mang vali về phòng mình. Chu Thanh Thanh đi đến kéo vali: “Vậy em về phòng ngủ đây.”
Lúc này Ôn Tư Ngật mới ung dung gập máy tính lại, tháo cặp kính gọng vàng trên sống mũi xuống rồi cất giọng thản nhiên hỏi: “Sao lại bảo Chu Hùng đặt thêm một phòng?”
“…”
Tại sao anh lại hỏi thẳng ra như vậy?!!!
Chu Thanh Thanh cố tỏ ra nghiêm nghị nói: “Lần này em đến là để làm việc chăm chỉ!”
Không phải đến để ừm… Yêu đương hò hẹn với anh!
Ôn Tư Ngật bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Đột nhiên anh đưa tay cầm cổ tay cô rồi hơi dùng sức, Chu Thanh Thanh bị kéo đến nỗi không đứng vững, cả người ngã nhào lên người anh. Anh vỗ eo cô: “Để anh ôm một cái.”
Chu Thanh Thanh bò qua ngồi lên đùi anh.
Khoảng cách được kéo gần lại, lúc này cô mới ngửi được hương bạc hà nhẹ nhàng, khoan khoái trên người anh, xen lẫn chút men say.
Đúng là Ôn Tư Ngật đã uống chút rượu nhưng không thể gọi là say, chỉ hơi nhức đầu chút thôi. Anh nhìn cô với đôi mắt hẹp dài, đen láy và sâu thẳm, kiên nhẫn hỏi cô: “Làm việc là thế nào, lúc em làm trợ lý cho anh, không phải chúng ta từng ở chung phòng rồi à? Hình như cũng không ảnh hưởng đến công việc của em nhỉ?”
Anh nhớ không nhầm là sau khi đi tắm ra chỉ mới vài phút, cô đã ngủ say, trông dáng vẻ chẳng có chút cảnh giác nào.
Lúc trước mỗi lần muốn là cô lại ngủ ở phòng khách nhà anh qua đêm, trông dáng vẻ chẳng hề lo lắng chút nào.
“Bây giờ chúng ta có mối quan hệ hợp pháp thì em lại… Để tâm à?”
Chu Thanh Thanh mím môi, chợt đưa tay chọt chọt vào mặt anh: “À, anh cũng biết bây giờ chúng ta mới có mối quan hệ hợp pháp hả. Lúc ấy em vẫn đang là trợ lý của anh, lòng dạ anh quá đen tối, còn cố ý kéo em vào theo. Nếu bị người khác nhìn thấy thì ảnh hưởng danh tiếng trong sạch của em biết bao nhiêu!”
Ôn Tư Ngật từ từ kéo tay cô xuống, hôn một cái lên đầu ngón tay trắng nõn của cô: “Đừng nói tránh sang chuyện khác.”
Chu Thanh Thanh: “…”
Sao anh biết!
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng hiển nhiên Ôn Tư Ngật không hề có ý nghe cô trả lời. Anh hôn đầu ngón tay cô một cái, sau đó nụ hôn nóng bỏng phủ lên môi cô, chặn lời nói của cô lại.
Trong phòng mở máy điều hòa nên không khí rất nóng.
Áo khoác của Chu Thanh Thanh đã bị cởi ra chẳng biết từ lúc nào.
Cô ngồi trên đùi anh, được anh ôm hôn. Hôm nay khi cô đến anh đã hôn cô, hôn rất lâu.
Lâu đến nỗi miệng cảm giác hơi tê tê đau đau, Chu Thanh Thanh kêu “ưm” một tiếng, nói không rõ lời: “Sao mà giống nhau được…”
Lúc trước anh sẽ không làm những chuyện không dịu dàng với cô thế này.
“Chậc.” Ôn Tư Ngật bỗng dưng mất kiên nhẫn tặc lưỡi: “Quả thật là không giống nhau.”
Câu tiếp theo giọng anh dịu dàng hơn: “Nhưng hôm nay anh chỉ muốn ngủ chung với bạn gái của anh thôi, được không?”
Ngủ… Kiểu nào?
“Ừm… Thôi được.” Chu Thanh Thanh đỏ mặt, gật đầu đồng ý.
Dù sao họ đã trong mối quan hệ bạn trai bạn gái, cô cũng lười kiểu cách.
Cô đứng dậy khỏi người anh, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc đi ra, Ôn Tư Ngật đã dọn dẹp phần đồ ngọt cô chưa ăn hết xong và đang đứng trước máy tính trả lời email.
Nghe nói mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh nên cô mặc một bộ đồ ngủ dạng quần màu vàng nhạt. Khuôn mặt được rửa sạch trắng nõn và bóng loáng như trứng gà bóc. Đôi mắt ươn ướt xinh đẹp, làn da trắng sáng, đôi môi đỏ mọng mềm mại tựa như cánh hoa, vừa nhìn đã biết đôi môi ấy mới bị hôn rất mãnh liệt. Sau khi thoa kem dưỡng, cô vén chăn bò lên giường, vừa đắp chăn lại đã lập tức nhắm mắt.
Không lâu sau, Ôn Tư Ngật gập máy tính lại, đứng dậy đi đến.
Vị trí bên cạnh hơi lún xuống.
Giọng anh vang lên bên tai: “Tắt đèn nhé?”
“Ừm.” Chu Thanh Thanh nhắm mắt nằm bất động, nghiêm chỉnh trả lời anh.
Giây tiếp theo, khi tiếng “bụp” vang lên, cả căn phòng chớp mắt chìm vào bóng tối.
Mặc dù đã quyết định ở chung phòng với anh, tự nhủ rằng đây là chuyện bình thường vì họ là người yêu của nhau nhưng đây là lần đầu tiên ngủ chung giường với anh, cô không thể tránh khỏi việc cảm thấy căng thẳng.
Trong bóng tối, bất kỳ giác quan nào cũng trở nên nhạy bén hơn. Hơi thở mang hương vị gỗ linh sam nhè nhẹ của anh thoảng qua mũi cô, ngay cả tiếng thở cũng như đang gần ngay bên tai.
Mặc dù Chu Thanh Thanh nhắm mắt nhưng cô không hề buồn ngủ chút nào.
Điện thoại đặt trên đầu giường bỗng nhiên sáng lên.
Chu Thanh Thanh lập tức đưa tay lấy đến, là tin nhắn của Dương Tiếu Di.
Khi nãy cô hỏi cô ấy sao lại thấy cách Ôn Tư Ngật đối xử với cô khác biệt, cuối cùng Dương Tiếu Di cũng nhớ đến để trả lời cô.
Dương Tiếu Di: “Khác biệt đó là tuy ngoài mặt sếp Ôn lễ độ và lịch thiệp nhưng thực chất bên trong lại lạnh lùng và hời hợt. Mà trong tất cả những người có mặt ở buổi tiệc tối ấy, vẻ mặt anh ấy hoàn toàn khác biệt chỉ khi anh ấy nhìn cô.”
Dương Tiếu Di: “Cô không phát hiện ra sao, lúc anh ấy cười với cô cũng dịu dàng hơn hẳn luôn.”
Chu Thanh Thanh lẳng lặng đọc tin nhắn.
Là vậy à? Tại sao từ trước đến nay cô chưa từng phát hiện ra?
“Ôn Tư Ngật.” Cô mới vừa cử động lại đụng phải cánh tay anh.
Giây tiếp theo, anh đưa cánh tay đến, ôm cô vào lòng từ phía sau, trầm tĩnh đáp một tiếng: “Ừ, sao thế?”
Chu Thanh Thanh gối đầu lên cánh tay anh: “Không có gì, chỉ là tự dưng em muốn hỏi, có phải anh đã thích em từ rất lâu trước kia rồi không?”
“Ừ.” Ôn Tư Ngật không phủ nhận.
“Sớm thế nào?”
“Sớm thế nào…” Ôn Tư Ngật cúi đầu hôn lên tóc cô một cái, dần siết chặt cánh tay ôm eo cô lại và kéo cô về phía mình: “Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không nói được.”
Anh chỉ nhớ vào thời điểm phỏng vấn cô, cô nhìn anh và cười cong tít mắt, khoảnh khắc ấy có một cảm giác xa lạ và khác thường chợt trào dâng, chính anh cũng không thể phân biệt được.
Trong phòng mờ tối.
Anh không nói thêm gì nữa.
Chu Thanh Thanh nằm quay lưng, gối đầu trên cánh tay anh, phía sau cô là lồ|\|g ngực nóng bỏng của anh. Hơi thở của anh bao trùm đến, anh giữ cằm cô lại và hôn xuống, hai người nằm trên giường hôn nhau thân mật, môi lưỡi quấn quýt.
“Đau…”
Chu Thanh Thanh khẽ kêu một tiếng, anh rút lưỡi ra khỏi miệng cô rồi hôn lên mặt cô một cái, sau đó vùi đầu cắn m út thịt non ở cổ cô. Yết hầu nơi cổ anh chuyển động, đoạn, anh cất giọng trầm khàn: “Hôn chúc ngủ ngon.”
A a a a a a!
Có ai lại hôn chúc ngủ ngon bi3n thái như vậy chứ.
Ôn Tư Ngật lúc không uống rượu là hệ cấm dục, kiềm chế nhưng uống rượu vào rồi, anh không hề cấm dục và kiềm chế chút nào!