• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng côn trùng kêu rộn ràng ẩn trong lá cây xanh biếc biến mất.

Lúc này, ánh trăng trở nên dịu dàng như nước.

Chu Thanh Thanh đứng ngây như phỗng tại chỗ một hồi mới vươn tay nhận lấy tấm thiệp mời màu đỏ mạ vàng. Mở ra xem, phía trên là ba chữ “Chu Thanh Thanh” với nét bút rắn rỏi mạnh mẽ. Cô vừa nhìn đã có thể nhận ra đây là chữ viết tay của Ôn Tư Ngật.

Người trong giới thiên kim tiểu thư ở Thâm Thành ai cũng biết bà Hứa Thu Bạch – vợ chủ tịch tập đoàn Ôn thị rất thích náo nhiệt.

Bữa tiệc sinh nhật lần này được tổ chức cực kỳ hoành tráng, tất cả những gia đình giàu có, người nổi tiếng ở Thâm Thành có quan hệ thân thiết và từng hợp tác đều được mời đến tham dự.

Một điều thú vị mà người ta thường truyền tai nhau đó là bất kể tập đoàn Ôn thị tổ chức một sự kiện đám tiệc gì đó thì trước nay chưa từng gửi lời mời đến Ngu thị. Tương tự như thế, Ngu thị cũng chưa từng ngỏ ý mời Ôn thị. Hai gia đình luôn ở trong trạng thái “chiến tranh lạnh” kỳ lạ, mà nguyên nhân cụ thể thì đại đa số mọi người đều không biết, chỉ nghe có người bảo rằng hình như phải ngược dòng về đời trước của hai nhà.

Chiếc Rolls Royce chạy trên đường cao tốc, bầu không khí trong xe có phần yên tĩnh.

Tiệc sinh nhật của vợ chủ tịch Ôn chưa chính thức bắt đầu mà các kênh truyền thông lớn về tài chính đã bắt đầu đưa tin.

Đoán chắc lần này cũng sẽ có rất nhiều phóng viên truyền thông đến tham gia.

Chu Thanh Thanh mặc lễ phục do Ôn Tư Ngật chuẩn bị cho cô và ngồi bên cạnh anh. Cô đặt ipad trên tay xuống.

Cụp mắt không biết đang suy tư điều gì.

Bộ váy dạ hội màu hạnh nhân nhạt được may cắt vừa vặn với cơ thể, chất liệu vải mềm mại ôm người phác họa rõ nét đường cong vóc dáng hoàn hảo không tì vết của cô. Ở viền váy được đính kết thủ công hàng trăm viên kim cương nhỏ, mỗi một sự chuyển động nhẹ sẽ tạo nên những đường vòng cung sáng chói mắt. Làn da vốn trắng nõn của cô càng được tôn lên mịn màng như ngọc nhờ những đường vòng cung sáng rực ấy, bên cạnh đó còn kết hợp thêm một bộ trang sức đầy đủ.

Nhìn thoáng qua, trông cô thật rực rỡ, vừa thanh lịch vừa sang trọng. Không thể phủ nhận rằng bộ váy dạ hội mà Ôn Tư Ngật chọn cho cô cực kỳ vừa người, rất thích hợp với cô, cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.

Chu Thanh Thanh không biết tại sao anh lại hiểu rõ cô như vậy.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Ôn.

Màn đêm đã phủ xuống hoàn toàn, căn biệt thự nhà họ Ôn dù bị bóng tối bao quanh vẫn nguy nga và không mất đi vẻ trang nghiêm. Tiệc sinh nhật được quản lý vô cùng nghiêm ngặt, khách khứa sẽ được kiểm tra thiệp mời ở cổng trước.

Chu Thanh Thanh xuống xe và đi cùng Ôn Tư Ngật đến cổng.

Khi phải đưa thiệp mời ra kiểm tra, cô mới phát hiện trên tay mình chỉ là chiếc túi xách trống rỗng, thiệp mời bị bỏ quên ở nhà.

Nhưng cô xuất hiện cùng Ôn Tư Ngật, có cần trình thiệp mời không vốn chỉ là một chuyện nhỏ chẳng mấy quan trọng. Nhân viên phụ trách kiểm tra của biệt thự nhà họ Ôn cũng không mù lòa đến nỗi muốn kiểm tra thiệp mời của bạn gái đi cùng với ông chủ nhỏ nhà mình.

Sau khi qua khỏi cổng chính và đi đến cửa dẫn vào sảnh tiệc, nhân viên tạp vụ đã cung kính đứng hai bên từ sớm.

Cửa vào sảnh tiệc đang chuẩn bị được đẩy ra thì Chu Thanh Thanh bỗng nhăn nhó, rút tay mình ra khỏi cánh tay Ôn Tư Ngật, mím môi nói: “Anh vào trong trước đi, nếu tôi đi cùng anh thì nổi bật quá.”

Nếu cô đi vào trong cùng với Ôn Tư Ngật, không cần nghĩ cũng biết hành động này thu hút sự chú ý đến nhường nào, lúc ấy có lẽ toàn bộ ánh mắt của tất cả những người có mặt tại đây đều sẽ hướng về người cô.

Quá nổi bật.

Lúc này buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, Ôn Tư Ngật cũng còn nhiều công việc cần xã giao nên không cưỡng cầu cô. Anh dặn dò một câu đừng chạy lung tung rồi bước vào sảnh tiệc trước trong sự vây quanh của vệ sĩ.

Chu Thanh Thanh đứng ngoài cửa một lúc lâu, thấy có những vị khách khác đi vào sảnh tiệc bèn đi theo sau họ, chọn một thời điểm không quá thu hút sự chú ý để đi vào.

Vừa bước vào sảnh tiệc, cô lấy đại một ly nước hoa quả trên khay của một nhân viên phục vụ đi ngang qua rồi tìm một góc nhỏ không khiến người khác chú ý đến và ngồi xuống.

Ngẩng đầu lên có thể thấy bóng dáng cao quý kiêu ngạo của Ôn Tư Ngật, anh đang đứng nói chuyện giữa một nhóm khách mời mặc âu phục giày da.

Ở những sự kiện thế này, dĩ nhiên anh rất bận rộn.

Cô đưa mắt nhìn một vòng khắp sảnh tiệc, không thấy vợ chồng chủ tịch Ôn đâu, cũng không thấy vợ chồng Lý thị.

Chu Thanh Thanh cầm ly rượu lên hờ hững uống một ngụm.

Lúc này, một cô gái cầm ly rượu đi đến hỏi: “Chào cô, cô không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?”

“Cô ngồi đi.” Chu Thanh Thanh gật đầu một cái.

Cô gái mặc váy dài màu bạc lập tức vui vẻ ngồi xuống và đặt ly rượu đang cầm trên tay lên bàn. Đoạn, cô ấy quay qua nhìn Chu Thanh Thanh, chắp hai tay lại, ánh mắt rực rỡ như ánh sao: “Chị gái ơi, bộ váy của chị đẹp quá đi huhuhuhu, xinh đẹp thật sự đó, đây là hàng haute couture của thương hiệu nào thế, có thể cho tôi biết được không?”

“Tôi không mặc cùng mẫu với cô đâu, chỉ là thấy bộ váy dạ hội này hợp gu thẩm mỹ của tôi quá nên tôi muốn xem thử có mẫu nào khác đẹp không thôi.”

Chu Thanh Thanh cúi đầu nhìn bộ váy đính kim cương của mình, quả thật chiếc váy này rất xinh đẹp, đẹp đến độ chói mắt.

Xung quanh sảnh tiệc này đoán chừng không chỉ có cô gái này thích chiếc váy của cô.

Đến khi đó cứ từng người từng người đến hỏi thì thật sự làm chậm trễ thời gian của cô, sẽ ảnh hưởng đến việc của cô mất.

Vậy nên Chu Thanh Thanh suy nghĩ một hồi, sau đó vờ tỏ ra khó xử thẹn thùng nói nhỏ bên tai cô gái kia một câu: “Thật ra váy của tôi là hàng nhái cao cấp, tôi không nói tên thương hiệu được, cô không nên hỏi đâu.”

Quả nhiên vừa dứt lời đã trông thấy vẻ mặt không nói nên lời của cô gái.

Có lẽ cô ta không ngờ người được tham dự những sự kiện thế này mà lại mặc hàng nhái cao cấp nhỉ?

Cô gái lập tức đứng dậy rời đi với vẻ khinh thường.

Sau đó quả nhiên không còn ai đến hỏi thăm nữa.

Vẻ mặt Chu Thanh Thanh đau khổ, cô cũng không ngờ có một ngày lại tự nói mình mặc hàng nhái cao cấp. Cô từng mặc quần áo đắt tiền, cũng từng mặc quần áo chỉ mấy trăm tệ nhưng từ trước đến nay, cô chưa từng mặc hàng nhái cao cấp. Đây là sự sỉ nhục, là sự sỉ nhục cực lớn đối với cô!

Thiệt thòi cho bộ váy haute couture cô mặc trên người rồi!

Thật lòng xin lỗi, sau này có cơ hội, cô chắc chắn sẽ cho nó tiếng thơm xứng đáng.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, trong đại sảnh yến tiệc linh đình, khách khứa cũng đến càng lúc càng đông.

Trông thấy bóng dáng một người phụ nữ cầm thiệp mời trong đám đông, Chu Thanh Thanh nhanh chóng rời mắt đi.

Nửa tiếng nữa thôi, tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu.

Lúc này chợt có âm thanh phát ra ở tầng hai, vợ chồng Lý thị cùng chủ tịch Ôn đi ra từ thư phòng.

Chu Thanh Thanh đặt ly rượu trong tay xuống.

Lý Giai Viện chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đi đến bên cạnh Chu Thanh Thanh, nhìn cô với biểu cảm xem thường: “Chao ôi, cô cũng đến tiệc sinh nhật của bác Ôn à? Đừng bảo là lén lẻn vào đây đấy nhé?”

Nghe bảo bộ váy cô mặc trên người là hàng nhái cao cấp, Lý Giai Viện cúi đầu liếc nhìn muốn giễu cợt đôi câu nhưng nhìn thế nào cũng không cảm thấy đây là hàng nhái. Lát sau, cô ả mới nói một câu đầy khinh miệt: “Vào được đây thì làm sao, ngay cả một bộ váy ra dáng lễ phục cũng chẳng có, đúng là mất mặt.”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lý Giai Viện.

Mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Lý Giai Viện, cô vẫn mất tập trung giây lát.

Những sự kiện thế này sao nhà họ Ôn lại không mời Lý Giai Viện được.

Liếc thấy bóng dáng Ôn Tư Ngật đi về phía này, hiển nhiên cô đã bị “sỉ nhục” nặng nề. Cô đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không nói năng gì mà đi thẳng về phía ban công tầng một.

Cô vốn cũng muốn tìm một lý do để Ôn Tư Ngật đi ra đây.

Khu vực ban công trống trải, trang trí những chậu cây xanh và hoa cỏ được cắt tỉa gọn gàng.

Đứng ở đây nhìn lên có thể xem trọn màn đêm nặng nề. Nhìn xuống lại là ánh đèn sáng chói hoa lệ.

Gió đêm thổi qua se se lạnh, khiến vài lọn tóc bên má Chu Thanh Thanh lay động nhẹ.

Cửa ban công bị ai đó mở ra.

Ôn Tư Ngật chậm rãi bước đến: “Tiệc sắp bắt đầu rồi, cô ra đây làm gì?”

Chu Thanh Thanh đưa lưng về phía anh, không lên tiếng.

Bóng đêm bao phủ, trong lúc anh bình thản nhíu mày, cô đột nhiên xoay người nói: “Tôi thấy Lý Giai Viện.”

“Cô ta cũng đến dự tiệc sinh nhật mẹ anh, cả vợ chồng Lý thị cũng đến.”

Ôn Tư Ngật: “Vậy thì sao?”

“Tin tức liên hôn giữa Ôn thị và Lý thị đã lan truyền ra ngoài từ lâu, bây giờ họ đến tham gia tiệc sinh nhật của mẹ anh, anh đoán người ngoài giới sẽ suy đoán thế nào?” Chu Thanh Thanh chậm rãi hỏi từng câu từng câu: “Anh biết rõ lúc trước cô ta cố ý kêu tôi xách túi, tôi đã không thích cô ta. Huống chi là trong trường hợp này khi anh đã mời tôi đến tiệc sinh nhật của vợ chủ tịch Ôn, vậy anh đặt tôi ở chỗ nào?”

Lý Giai Viện được xem như là đối tượng kết hôn thật thật giả giả của anh, nếu cô ta còn đến dự tiệc sinh nhật của mẹ anh thì ai cũng sẽ nghĩ nhiều mà thôi.

“Vì chuyện này mà cô chạy ra ngoài đây?”

“Nếu là người đủ lý trí thì cô nên đến hỏi tôi chứ không phải tùy tiện chạy đi như thế.” Giọng anh chẳng có tí cảm xúc gì.

“…”

Chu Thanh Thanh không nói gì.

Ôn Tư Ngật: “Về Lý Giai Viện, Ôn thị không gửi thiệp mời cho cô ta.”

Chu Thanh Thanh khựng lại.

Không mời Lý Giai Viện?

Sao lại thế, vậy Lý Giai Viện vào đây bằng cách nào. Hơn nữa vợ chủ tịch Ôn vẫn muốn thúc đẩy mối hôn sự giữa hai nhà Ôn Lý, thế mà sự kiện thế này lại không mời Lý Giai Viện ư? Đây chẳng phải là đang vả mặt Lý thị sao?

Trong đầu trăm vàn suy nghĩ nhưng dù là thế,

“Vậy vợ chồng Lý thị thì sao?”

Ôn Tư Ngật thờ ơ giải thích rõ: “Về vợ chồng Lý thị, họ và ba mẹ tôi là bạn cũ, quan hệ thân thiết mấy chục năm nay, đây là tiệc sinh nhật của mẹ tôi, bà ấy muốn mời ai tôi không có quyền hỏi, cũng không có quyền bảo họ cắt đứt quan hệ qua lại. Họ là khách của ba mẹ tôi, có lẽ họ muốn thử thăm dò gì đó trước mặt ba mẹ tôi nhưng chuyện này không liên quan đến tôi và tôi không có quyền can thiệp vào quyết định của họ.”

Anh ung dung thong thả nói, bình tĩnh và lý trí, thậm chí có thể nói, mỗi câu của anh đều không hề sai.

“Anh nói anh không mời Lý Giai Viện nhưng cô ta đã vào đây.” Cổ họng Chu Thanh Thanh giật giật nhẹ: “Ba người nhà Lý thị tham dự tiệc, sau tối hôm nay, tin tức liên hôn của hai người chắc chắn sẽ được lan truyền rộng ra bên ngoài.”

Ôn Tư Ngật hơi cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Cô ta nói gì với cô?”

Chu Thanh Thanh luôn cảm thấy dáng vẻ anh bình thản như thế rất gai mắt.

“Quan trọng lắm sao.”

Cô cụp mắt xuống: “Lúc Lý Giai Viện muốn tôi xách túi cho cô ta, anh biết tôi là người không thể chịu uy hiếp, anh biết tôi chắc chắn sẽ phản kháng lại nên anh chỉ lạnh nhạt đứng một bên xem.”

“Vì Ôn Tư Ngật anh luôn luôn lý trí, luôn luôn khách quan, sẽ không bao giờ làm việc theo cảm tính.”

“Vì thế lẽ ra tôi không nên đến bữa tiệc này.”

Cô vừa dứt lời, cửa ban công bỗng nhiên bị người khác đẩy ra. Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu nhưng bấy giờ lại không thấy bóng dáng cậu chủ nhỏ của tập đoàn Ôn thị đâu, mà có người lại trông thấy anh đuổi theo một người phụ nữ ra ban công.

Kiểu tin tức mang tính bùng nổ này mới được truyền đi thì cánh truyền thông đã chen chúc tìm đến.

Cánh cửa vừa bị đẩy ra, vô số phóng viên không thể đếm hết lập tức ùa đến, đủ các loại máy quay máy ảnh chĩa đến.

Giây phút cánh cửa bị đẩy ra, sắc mặt Chu Thanh Thanh thay đổi: “Tôi không thể bị chụp được.”

Sau đó, cô nhào vào lòng Ôn Tư Ngật.

Tích tắc sau, những ánh đèn flash sáng chói tức khắp ngập tràn khu vực ban công, chúng điên cuồng lóe lên.

Tại bữa tiệc sinh nhật của mẹ Ôn, cậu chủ nhỏ tập đoàn Ôn thị hẹn hò với một cô gái không biết tên ở ban công, nếu tựa đề này được đăng lên thì chắc chắn sẽ leo thẳng lên hotsearch.

Điều ấy khiến các phóng viên truyền thông đang có mặt tại đây cực kỳ hưng phấn, họ giơ micro đến mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.

“Sếp Ôn, xin hỏi cô gái trong lòng anh là con gái nhà nào?”

“Xin hỏi sếp Ôn có phải chuyện tốt sắp đến…”

“Anh và Lý thị…”

Ngoại trừ phóng viên truyền thông thì không ít khách mời ở sảnh tiệc cũng đổ xô đến. Thậm chí cả vợ chồng chủ tịch Ôn nghe tin tức cũng vội chạy đến.

Biệt thự nhà họ Ôn phải cử hai đội vệ sĩ đến mới miễn cưỡng chặn được nhóm phóng viên truyền thông gần như điên cuồng ngoài cửa.

Chu Thanh Thanh sợ bị chụp ảnh lên trang đầu, bàn tay nắm chặt ống tay áo của anh đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

“Đừng sợ.”

Giây tiếp theo, chiếc áo vest vẫn còn vương hơi ấm của cơ thể bao lấy Chu Thanh Thanh một cách kín kẽ không lọt chút gió.

Ngoài ra còn có hương gỗ trong veo lành lạnh trên áo vest thoảng qua mũi.

Chu Thanh Thanh cúi đầu, tầm nhìn đã bị áo vest che đi mất nên hoàn toàn không thấy được chuyện gì xảy ra bên ngoài, chỉ có thể nghe được âm thanh chen chúc náo nhiệt. Sau đó, cô dần được anh ôm chặt vào lòng.

Giọng anh rất thong thả nhưng lại toát lên sự an ủi kịp thời: “Tôi sẽ xử lý.”

“Sau lần đó, tôi đã nhắc nhở chuyện của Lý Giai Viện với Lý thị, không phải như cô nghĩ.”

Chu Thanh Thanh tựa vào lồ|\|g ngực anh, trầm mặc hai giây mới cụp mắt nói nhỏ: “Ôn Tư Ngật, bây giờ nhóm phóng viên kia đều đang suy đoán quan hệ của chúng ta. Nếu bị chụp được thì có gây khó khăn gì cho anh không.”

Cánh tay Ôn Tư Ngật đang ôm cô siết chặt lại: “Không vấn đề gì.”

Giọng điệu anh rất bình tĩnh: “Chỉ là mấy tấm ảnh thôi, cũng không thể thay đổi được gì.”

Không vấn đề gì, cái gì anh cũng bảo là không vấn đề gì.

Chu Thanh Thanh nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Vậy với anh cái gì mới gọi là có vấn đề?”

Cô đúng là lo lắng thái quá, sao lại nghĩ rằng anh sẽ có phản ứng gì đó khi bị chụp được ảnh chứ. Một người tỉnh táo và lạnh lùng như anh sẽ gì để ý đến cái gì chứ.

Ban đầu ba cô bảo phái cô đến để ngược tâm ngược thể xác anh gì gì đó, may mà cô không làm theo, vì đây là một chuyện cô không thể nào hoàn thành được.

Tiếng nói chuyện khe khẽ bị âm thanh máy ảnh chụp “tanh tách” vang lên không ngừng lấn át đi.

Dưới sự cố gắng ngăn cản của vệ sĩ, cuối cùng cũng dần chặn được nhóm phóng viên và khách mời kia ngoài cửa.

Cửa ban công đóng lại một lần nữa, âm thanh ồn ào tan đi, bầu không khí nhất thời trở nên trống rỗng yên tĩnh lại.

Bây giờ đã đến tám giờ tối, tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu.

Chu Thanh Thanh rời khỏi vòng tay anh: “Bên trong có rất nhiều phóng viên truyền thông, tôi không muốn bị chụp ảnh. Quà tặng cho mẹ anh đây, nhờ anh gửi lại quà và nói một tiếng xin lỗi giúp tôi, xin lỗi vì đã làm phiền tiệc sinh nhật của bà ấy.”

Ôn Tư Ngật nhìn sắc mặt không quá tốt của cô, biết lúc này cô không muốn đi ra đối diện với cánh truyền thông. Vì thế anh nắm cổ tay cô, dắt cô đến phòng dành cho khách: “Cô nghỉ ngơi ở đây trước đi.”

Chuyện tiếp theo cần anh ra mặt xử lý.

Chu Thanh Thanh gật đầu: “Không sao, tôi ngồi đây một lúc vậy.”

Nom khuôn mặt nhỏ vẫn còn hơi tái nhợt của cô, Ôn Tư Ngật thở dài, bèn đi đến khom người xuống ôm cô vào lòng, nhẹ giọng vỗ về: “Đừng nghĩ nhiều quá, chờ tôi quay lại.”

__

Khi đóng cửa lại đi ra ngoài, sảnh tiệc đã náo nhiệt trở lại, vào khoảnh khắc Ôn Tư Ngật xuất hiện, phóng viên truyền thông lập tức xúm lại: “Sếp Ôn, xin hỏi anh và cô gái vừa rồi có quan hệ thế nào?”

Ôn Tư Ngật đứng trên bậc thang, sắc mặt bình tĩnh: “Xin lỗi mọi người, hôm nay là tiệc sinh nhật của mẹ tôi, những chuyện riêng khác tạm thời không trả lời, mong mọi người phối hợp, cảm ơn.”

Sau cơn sóng gió “gặp riêng ở ban công”, tiệc sinh nhật vẫn được tổ chức như bình thường.

Những chiếc đèn chùm hoa lệ trong sảnh tiệc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, từng món ăn được chế biến từ những nguyên liệu cao cấp đặt trên khay sứ trắng như tuyết, sau đó được một hàng các nhân viên tạp vụ đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn được trải khăn bàn tinh xảo và trang trí đầy hoa tươi.

Bữa tiệc linh đình, quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu.

Một vài vị khách đến mời rượu vợ chồng chủ tịch Ôn, nói cười vui vẻ.

Lý Giai Viện nghiến răng, ngón tay như sắp bị bẻ gãy.

Mặc dù người khác không biết cô gái kia là ai nhưng quả thật cô ta đã chính mắt nhìn thấy Chu Thanh Thanh đi về phía ban công.

Thậm chí ba mẹ cô ả đã đưa ra điều kiện đầy thành ý như thế, hơn hết bác Ôn cũng thích cô ta nhưng tất cả đều vô ích… Thế mà cô ta lại thua kém một trợ lý rẻ tiền như vậy, điều này sao có thể!

Cô ta còn chưa kịp hả giận thì lúc này, ba mẹ cô ta đi đến với sắc mặt lạnh lùng như băng, bảo cô ta rời đi trước.

Vì Lý Giai Viện lén vào sảnh tiệc, hành động này gây tổn hại nghiêm trọng cho danh dự của vợ chồng Lý thị.

__

Phía bên kia, Chu Thanh Thanh nhìn tin nhắn thông báo đã lấy được trong điện thoại, sau đó đứng dậy khỏi ghế.

Khi nãy hiện trường náo nhiệt, thu hút phần lớn ánh nhìn của mọi người, cũng chi phối ít nhất một nửa số vệ sĩ giữ an ninh, thế nên người nọ đã tranh thủ được cơ hội.

Thật ra lần này cô cũng chỉ đánh cược mà thôi, không ngờ Lý thị thật sự mang tài liệu đến, xem ra họ rất gấp gáp.

Cô không biết chủ tịch Ôn quyết định thế nào nhưng lúc ấy ở nhà hàng Thanh Li, cô đã nghe được lời từ chối của Ôn Tư Ngật.

Có lẽ người khác không hiểu nhưng Chu Thanh Thanh biết, thứ Lý thị cho rằng đó là một con bài thương lượng lớn nhưng trong mắt Ôn Tư Ngật lại chẳng là gì cả.

Cô không hiểu, vì anh cảm thấy tiền đặt cược của Lý thị không đủ nên mới chậm chạp không đáp ứng yêu cầu liên hôn hay là anh có dự định gì khác.

Nhưng bất kể là thế nào thì việc này chẳng liên quan gì đến cô cả.

Vì nó không có gì đáng kể.

Cô cũng không quan tâm anh nghĩ thế nào.

Nhìn ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, Chu Thanh Thanh nghĩ, Ôn Tư Ngật, chúng ta đừng nên gặp lại nhau nữa.

__

Tiệc sinh nhật vẫn đang diễn ra.

Chu Thanh Thanh đi thẳng từ tầng hai xuống, rời khỏi sảnh tiệc bằng cửa sau, không một ai phát hiện ra cô.

Nhân viên trực cửa còn tưởng cô là khách dự tiệc rời đi trước.

Biệt thự nhà họ Ôn tọa lạc tại vùng ngoại ô yên tĩnh, diện tích xây dựng rất lớn. Hôm nay cô ngồi xe Ôn Tư Ngật đến đây chứ không tự lái xe. Vì thế nếu muốn đi ra ngoài bằng đôi chân của mình thì e rằng phải đi hết một ngày một đêm mất.

Thế nên cô gọi điện thoại, chờ người đến đón.

Hàng cột đèn hai bên đường tỏa ra ánh sáng yếu ớt, gió đêm lạnh lẽo thổi lất phất qua những cây ngô đồng cao lớn và thẳng tắp khiến vài chiếc lá cây rụng xuống, nghiêng ngả đáp xuống mặt đất và phát ra âm thanh khẽ khẽ.

Bất chợt có hai luồng đèn pha rọi thẳng đến, phả trực diện vào mắt Chu Thanh Thanh một cách đầy ác ý.

Chu Thanh Thanh giơ tay lên che chắn trước mắt theo bản năng, vì bị ánh sáng mạnh chiếu vào nên hốc mắt cô rướm ra vài giọt nước mắt s1nh lý.

Ai thế, sao lại bất lịch sự như vậy!

Cô chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy một tiếng đóng cửa xe nặng nề, sau đó là một chuỗi âm thanh giày cao gót đạp trên nền xi măng phát ra. Chẳng bao lâu sau, lại nghe Lý Giai Viện kêu lên một tiếng: “Ôi. Từ xa tôi thấy một cô gái mặc váy công chúa đính kim cương, còn tưởng rằng là cô công chúa nhỏ nào đó.”

“Ai ngờ đến gần xem thử, ái chà, đây chẳng phải là cô Chu Thanh Thanh, trợ lý Chu mới bị sa thải của chúng ta đó sao.”

“Hóa ra không phải công chúa nhỏ gì cả, chỉ là một cô gái bình dân bẩn thỉu mặc hàng nhái cao cấp, không biết xấu hổ mặt dày lẻn vào tiệc sinh nhật, hahahaha.”

Cô bạn bên cạnh cô ta cũng che miệng cười theo, giọng điệu như thể không dám tin: “Á, không thể nào, không có tiền thì không có tiền, mua một chiếc váy mấy trăm tệ cũng được mà, lại còn mặc hàng nhái, cười chết mất, vả sưng mặt mất rồi.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Mắt của hai cô ả thật sự tệ đến thế sao.

“Buồn cười đến thế à?”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói: “Thế thì điểm cười của các cô cũng thấp kém thật đó.”

Đoạn, cô tặc lưỡi hai tiếng: “Có lúc tôi thật sự nghi ngờ không biết có phải nhà họ Lý sắp phá sản rồi không mà sao cô lại thiếu kiến thức đến vậy. Ngay cả hàng nhái cao cấp và hàng chính hãng mà cũng không phân biệt được à.”

Lý Giai Viện lập tức tỏ ra khinh thường, châm biến nói: “A a, lại còn giả bộ nữa này.”

Chu Thanh Thanh chậm rãi chỉ lên một viên kim cương nhỏ đính trên vạt váy của mình: “Bộ váy tôi đang mặc trên người là Ôn Tư Ngật tự tay đưa cho tôi, giá cả của nó ấy à…”

Cô tùy ý liếc mắt nhìn bộ lễ phục trên người cô bạn của Lý Giai Viện: “Đó là giá toàn bộ đồ trên người cô còn thua xa một viên kim cương đính trên đây đấy.”

“Không phải chứ.” Cô nói với giọng điệu kỳ lạ: “Mấy cô chưa từng thấy lễ phục đắt tiền như thế này à? Sao đến cái này mà cũng không biết nữa?”

“À hiểu rồi.”

Chu Thanh Thanh cười tít mắt, gật đầu bảo: “Hóa ra người nghèo là các cô nhỉ.”

Cô bạn bên cạnh Lý Giai Viện vội vàng cúi đầu nhìn váy của mình, sắc mặt trắng bệch, lúng túng lùi về phía sau.

Chu Thanh Thanh nói tiếp: “Nếu tôi nghe không nhầm thì Ôn Tư Ngật nói với tôi là không mời cô đến, vậy là hai cô trà trộn vào buổi tiệc nhỉ?”

Lý Giai Viện cắn răng, siết chặt quả đấm.

“Vậy thì thế nào?” Lý Giai Viện bỗng dưng cười một tiếng: “Bất kể là thế nào thì tôi cũng là một thiên kim tiểu thư, còn cô là cái gì? Chỉ là một người làm công làm việc thay chúng tôi mà thôi. Dù có mặc quần áo đắt tiền hơn đi nữa thì trong mắt tôi cùng lắm chỉ là một con hề.”

Cô ả thốt ra câu nói mang nặng sự sỉ nhục.

Ngờ đâu Chu Thanh Thanh lại như không nghe thấy gì, trái lại còn giơ tay xem đồng hồ.

Sao chưa thấy người đến nữa.

Vì dáng vẻ cao thượng “bàn về nhà giàu” của Lý Giai Viện cơ bản chẳng thể chọc giận cô được.

Lý Giai Viện trào phúng nói: “Giả vờ không nghe chứ gì? Loại nghèo hèn thấp kém như mấy người làm thế nào để vớt vát lại lòng tự ái nhỉ, à, tôi biết này.” Cô ả vênh váo đắc ý: “Đó là giả vờ không nghe thấy gì mới có thể bảo vệ được lòng tự tôn đáng thương của cô đấy, vì những việc khác chẳng làm được cái gì cả, tôi muốn đùa giỡn cô thế nào thì đùa giỡn cô thế ấy.”

“Cô không biết sao, tôi chỉ thuận miệng nói với ông chủ quán bar rằng thấy cô tôi rất khó chịu, ông chủ lập tức cung phụng giúp tôi bỏ thuốc vào rượu của cô. Tiếc rằng cô đã trốn mất, nếu không thì… Chậc chậc chậc, hình ảnh khiêu dâm đã bay đầy trời rồi.”

Ánh mắt Chu Thanh Thanh khựng lại, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn cô ta.

“Ôi chao, giận rồi sao?” Lý Giai Viện đắc ý bật cười: “Tôi sợ lắm đấy, cô có thể làm gì tôi đây?”

“Tôi nói cho cô biết, hạng người như cô đến xách giày cho tôi còn không xứng, tôi có thể khiến cô nằm xuống đất sủa như chó một cách dễ dàng. Tôi kính nhờ những kẻ nghèo nàn đê tiện như cô có thể đừng mơ mộng hão huyền được không, thật sự cho rằng giới nhà giàu dễ bước chân vào đến vậy à?”

Chu Thanh Thanh nhắm mắt, hóa ra người bỏ thuốc cô ở quán bar là cô ả. Lúc trước cô không hề nhận ra, chỉ cho người điều tra Khổng Chính Hạo… Bỏ thuốc, thủ đoạn ác độc như vậy đúng là đạp vào vảy ngược của cô.

Khi này, một chiếc xe chậm rãi lái đến từ phía trước rồi dừng lại cách chỗ họ đứng mấy mét.

Cô cất bước đi về phía đó hai bước, sau đó lại lùi về.

“Lý Giai Viện, cô đắc ý lắm phải không?”

Sau khi lẳng lặng nhìn cô ta một giây, Chu Thanh Thanh nở một nụ cười nhẹ, ung dung nói:

“Thế là tôi lại muốn xem thử, ai sẽ là người nằm trên đất sủa như chó đấy.”

“Tôi muốn cô phải trả một cái giá đắt cho hành động ngu xuẩn độc ác của mình.”

__

Lời editor:

Mình nghĩ chương này sẽ gây tranh cãi nên muốn giải thích một chút, tài liệu mà Chu Thanh Thanh cho người lấy là tài liệu mật thuộc về công ty nhà cô, trước đó có chi tiết Lý thị cử người làm gián điệp trong công ty và lấy được những thông tin này nên bây giờ nữ chính chỉ lấy lại những gì thuộc về công ty của mình, hoàn toàn không phải là tài liệu mật của công ty Ôn Tư Ngật. Mọi người đọc kỹ tránh hiểu lầm lại mắng vợ ảnh làm ảnh khóc oe oe nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK