• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh hỏi gì đáp nấy, câu nào cũng trả lời nhưng Chu Thanh Thanh lại không hài lòng lắm.

Anh trả lời ngắn gọn như thế là sao đây?

Không phải nên trả lời những câu kiểu như anh vĩnh viễn chỉ yêu mình em sao?

Trai thẳng, đồ trai thẳng!

Cô để điện thoại xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lúc sau lại ngồi thẳng dậy chuẩn bị bắt đầu làm việc, nghĩ ngợi giây lát, cô nhắn tin hỏi anh: “Tối nay anh làm gì?”

Lần này có lẽ Ôn Tư Ngật ở bên kia đang đàm phán việc hợp tác nên không trả lời tin nhắn của cô.

Khi này, Lâm Nguyệt gõ cửa một cái rồi đi vào, đưa một tập tài liệu cho cô, chờ cô xem và ký tên xong mới nói: “Đúng rồi sếp Chu, nhờ bộ phim “Thầm yêu” mà cô Dương Tiếu Di đã được đề cử cho giải thưởng Kim Tước, ngày mai là lễ trao giải, địa điểm ở Bắc Thành. Sếp là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này nên ban tổ chức đã mời sếp tham dự lễ trao giải ngày mai. Lúc trước sếp có giao cho sếp phó Chu đi nhưng trong chuyến đi nước ngoài vừa rồi, sếp phó Chu đột nhiên bị bệnh nên không kịp quay về, sếp xem lại thử xem để ai đi sẽ thích hợp ạ?”

“Ở Bắc Thành à?”

Hai mắt Chu Thanh Thanh đột nhiên sáng rực lên, cô cười tít mắt nói: “Tôi đi là được rồi.”

Cô không tham gia vào lĩnh vực điện ảnh nhưng anh họ cô rất tài giỏi trong lĩnh vực này. Bộ phim thanh xuân văn nghệ kinh phí thấp mang tên “Thầm yêu” này vốn chỉ dùng để thử nghiệm thị trường nhưng doanh thu phòng vé lại đạt ngưỡng một tỷ, tỷ lệ hoàn vốn có thể nói là cực kỳ cao. Dương Tiếu Di cũng thành công trở nên nổi tiếng vượt xa vòng fans nhờ bộ phim này, đem đến vô vàn thể diện cho cô.

Với vai trò là nhà đầu tư lớn và là chị đường đứng sau lưng Dương Tiếu Di, sao cô có thể không tham dự những dịp thế này được. Vừa khéo hai ngày tới cô cũng không quá bận rộn.

Họp xong, Chu Thanh Thanh lập tức sửa soạn hành lý để lên máy bay.

Sau khi lên máy bay, cô mới nhận được hồi âm của Ôn Tư Ngật: “Tối nay còn một bữa tiệc.”

Lúc đến Bắc Thành, thời gian vẫn còn sớm.

Chu Thanh Thanh kéo vali hành lý xuống máy bay, sau khi nhận được số phòng Chu Hùng gửi đến, cô tắt điện thoại.

Ai bảo chỉ có anh mới có thể nắm được thông tin của cô, cô cũng có gián điệp bí mật là Chu Hùng đấy!

Cô đã dặn Chu Hùng tạm thời đừng nói cho Ôn Tư Ngật biết vì cô quyết định sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ. Chu Thanh Thanh gọi một chiếc taxi lại rồi ngồi lên xe, từ nơi này đến khách sạn Ôn Tư Ngật nghỉ lại chỉ mất nửa tiếng đi đường.

Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn Dương Tiếu Di gửi đến: “A a a a a em đường muốn đích thân đến trao giải cho tôi sao, huhuhu khóc một trận thật to, Thanh Thanh cưng của tôi ơi. Khi nào cô đến, bây giờ tôi đi đón cô liền!”

Chu Thanh Thanh hơi chột dạ, thật ra thì cô đến đây cũng không hẳn là vì cô ấy: “Không cần đâu, tôi có đặt khách sạn rồi.”

“Nhưng mà cô cũng tự tin quá đấy, cô chắc chắn mình có thể đạt giải thế à?”

Dương Tiếu Di: “Đương nhiên rồi, tôi đã làm việc chăm chỉ và chuẩn bị kỹ lưỡng cho bộ phim này, hơn nữa kỹ năng diễn xuất của tôi cũng luôn tốt, mọi người đều đánh giá cao tôi mà!”

Dương Tiếu Di nói không sai, kỹ năng diễn xuất của cô ấy trong bộ phim này đã vượt xa giới fans, tuy chỉ là một bộ phim kinh phí thấp nhưng cô ấy cũng đã cố gắng hết sức để làm tốt nhất. Chu Thanh Thanh rất thích sự chăm chỉ của cô ấy.

Thấy Chu Thanh Thanh có kế hoạch khác, Dương Tiếu Di nói: “Vậy cũng được, có bất cứ chuyện gì cũng phải liên lạc với tôi nha.”

Nhắn tin với Dương Tiếu Di xong, Chu Thanh Thanh bất cẩn bấm vào ảnh đại diện của Ôn Tư Ngật và được đưa vào vòng bạn bè của anh, cực kỳ sạch sẽ.

Chậc chậc chậc, đúng là cổ hủ, đến cả vòng bạn bè anh cũng chẳng đăng bài gì.

Tài xế taxi là một người nhiệt tình, rất thích tán dóc với khách hàng, khi nãy thấy Chu Thanh Thanh đang nhắn tin nên không tiện làm phiền, kìm nén suốt cả đường đi.

“Người đẹp, cô đến Bắc Thành du lịch à?”

Chu Thanh Thanh nhìn những tòa nhà nhanh chóng lướt ngang qua bên ngoài cửa sổ: “Không phải, xem như là… Đến làm việc.”

Chị tài xế đã lớn tuổi, có cái gì chưa từng chứng kiến qua đâu, thấy Chu Thanh Thanh nói chuyện lưỡng lự, từ khóe mắt đến chân mày đều lộ ý cười, liếc mắt nhìn đã nhận ra, vì thế chị ấy cười hỏi: “Thuận tiện đến thăm bạn trai luôn nhỉ?”

Chu Thanh Thanh chớp chớp mắt, cũng cười: “Rõ ràng lắm hả chị?”

Tiếng gọi chị của cô khiến chị tài xế vui vẻ vô cùng: “Dĩ nhiên là thế rồi, chị đã thấy không biết bao nhiêu đôi tình nhân nhỏ yêu đương cuồng nhiệt như các em rồi.”

Yêu đương cuồng nhiệt… Ư… ?

“Bạn trai em mà thấy em đến chắc chắn sẽ rất phấn khởi đấy.”

Chu Thanh Thanh không quá để tâm, Ôn Tư Ngật dù có vui vẻ đến mấy thì vẻ mặt vẫn như thế, luôn bình tĩnh hệt như lạc vào cõi Phật vậy.

Không lâu sau, xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn, sau khi cảm ơn chị tài xế, Chu Thanh Thanh kéo vali đến quầy lễ tân khách sạn để làm thủ tục nhận phòng.

Vừa đưa thẻ căn cước cho nhân viên lễ tân thì Chu Thanh Thanh nhận được tin nhắn của Ôn Tư Ngật: “Em ăn cơm chưa?”

Chu Thanh Thanh: “Vẫn chưa.”

Chu Thanh Thanh: “Anh đến bữa tiệc chưa?”

Ôn Tư Ngật: “Lát nữa anh mới đi.”

Sau đó một yêu cầu gọi video được gửi đến.

Chu Thanh Thanh lập tức từ chối.

Ôn Tư Ngật: “Thanh Thanh, anh muốn nhìn em một chút.”

Chu Thanh Thanh: “Không được.”

Ôn Tư Ngật: “Sao thế?”

Chu Thanh Thanh: “Bây giờ không tiện.”

Nếu đồng ý gọi video thì chẳng phải anh sẽ biết cô đang ở khách sạn sao, vậy thì uổng công cô chuẩn bị niềm vui bất ngờ rồi.

Ôn Tư Ngật: “Vậy buổi tối nhé, được không em?”

Chu Thanh Thanh cố ý không trả lời, tắt điện thoại đi. Cô quay đầu nhìn về phía nhân viên lễ tân, đã mấy phút rồi sao vẫn chưa hoàn tất thủ tục nhận phòng cho cô nữa.

Ôn Tư Ngật cũng sắp đến bữa tiệc rồi, nếu trễ thêm chút nữa thì cô sẽ không đến kịp.

“Chào cô, thủ tục nhận phòng của tôi xong chưa?” Chu Thanh Thanh lên tiếng hỏi.

Đây cũng là lần đầu tiên nhân viên lễ tân gặp phải vấn đề thế này, những khách đến đây ở đều là người có tiền, không thể đắc tội được. Vì thế cô ấy vội vàng đứng lên xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi quý khách, hệ thống xảy ra chút vấn đề đột xuất, thật lòng xin lỗi vì đã để cô chờ lâu.”

Hệ thống gặp vấn đề thì cũng hết cách, Chu Thanh Thanh cảm thông: “Không sao, cô xử lý nhanh đi.”

“Cảm ơn quý khách đã thông cảm, tôi đang khởi động lại, chắc sẽ hoàn tất nhanh thôi.”

“Làm phiền rồi.”

Mặc dù rất gấp nhưng Chu Thanh Thanh biết cũng không thể làm gì với vấn đề trục trặc của hệ thống, vì thế cô đành đứng ở quầy lễ tân chờ. Trong đầu nghĩ thầm nếu mấy phút nữa vẫn không ổn thì cô đến thẳng phòng Ôn Tư Ngật cũng được.

Ai ngờ cô có thể thông cảm nhưng những người đến xếp hàng phía sau cô đã mất kiên nhẫn sau vài phút chờ đợi, bắt đầu than vãn: “Có nhầm lẫn gì không, làm thủ tục nhận phòng thôi mà lâu như vậy à.”

Nhân viên lễ tân sắp đổ đầy mồ hôi trán: “Thật lòng xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của quý khách.”

Lúc này, hệ thống vẫn đang khởi động lại và không có phản ứng gì. Người phía sau bực dọc, nói chuyện với bạn mình bên cạnh: “Hệ thống của khách sạn thường chẳng bao giờ xảy ra sai sót, đừng bảo là thẻ căn cước của người kia có vấn đề đấy nhé?”

Cô ta không có bất kỳ bằng chứng nào nhưng lại chê trách thẳng lên Chu Thanh Thanh: “Lạy luôn đấy, tôi thấy phiền nhất là những người như vậy, đi ra ngoài mà không kiểm tra kỹ càng, làm chậm trễ thời gian của người khác, cạn lời chết đi được.”

Thậm chí còn ngang nhiên thảo luận với bạn mình không xem ai ra gì, giọng điệu chán ghét kia sắp tràn cả ra rồi.

Chu Thanh Thanh cũng không phải là kiểu người im lặng nuốt giận, cô lập tức nổi giận, quay đầu trừng mắt nhìn hai người kia: “Cô có việc à?”

“Cô có bằng chứng chứng minh thẻ căn cước của tôi có vấn đề không?”

Người phụ nữ kia không ngờ Chu Thanh Thanh dám đối đầu trực diện với mình, thế là cô ta tức khắc nổi cáu, sau đó nói: “Lần trước tôi cũng gặp phải chuyện này, bây giờ nghi ngờ không phải rất bình thường sao?”

“Cô cũng đã nói là lần trước đấy thôi.” Chu Thanh Thanh tức giận nhìn cô ta: “Lần này cô chắc chắn không? Còn nữa cái mà cô gọi là nghi ngờ là chưa có bất kỳ chứng cứ nào đã cà khịa người khác à, cô có tố chất không? Hai người các cô bắt nạt một mình tôi à?”

“Cô nói ai không có tố chất?”

“Nói cô đấy.” Chu Thanh Thanh nói liên thanh: “Người đâu mà ăn nói vô duyên, không có tố chất, vô đạo đức, trình độ thấp, miệng toàn rác rưởi! Chắc là còn chưa tốt nghiệp tiểu học nên đến cả lý lẽ đúng sai cơ bản cũng chẳng biết nhỉ, phục sát đất!”

Người phụ nữ kia bị Chu Thanh Thanh bắn liên thanh, không nói chen vào được câu nào. Cô ta đỏ mặt, cứng rắn nói: “Hừ, để tôi ở đây chờ xem cô có thể vào ở không!”

Đoàn người đi ra từ thang máy của khách sạn.

Lưu Tư Nguyên – một thành viên ban giám đốc của khách sạn Phong Hoa giới thiệu với Ôn Tư Ngật: “Món vịt quay của Thiên Hạ Cư là tuyệt nhất, hôm nay sếp Ôn nhất định phải ăn thử món này nhé.”

Ôn Tư Ngật gật đầu: “Vậy tôi xin cảm ơn sự chiêu đãi nhiệt tình của sếp Lưu trước.”

Lưu Tư Nguyên cười, liên tục bảo anh khách sáo quá.

Ôn Tư Ngật bước đi rất thong thả, đi theo phía sau là vài vệ sĩ cường tráng, khung cảnh này thu hút các khách trong đại sảnh quay đầu nhìn liên tục.

Chu Hùng thấy tin nhắn mình gửi cho Chu Thanh Thanh mãi không nhận được hồi âm, suy tư vài giây, anh ấy quyết định vẫn nên báo cho sếp Ôn biết một tiếng. Anh ấy đi lên trước, đang định mở miệng thì một giọng nữ trong veo, vô cùng êm tai bỗng nhiên vang lên cách đó không xa: “Ôn Tư Ngật.”

Ôn Tư Ngật nhất thời dừng bước, đưa mắt nhìn sang bên cạnh.

Vừa quay người sang thì một cơ thể ấm áp, mềm mại bất chợt lao vào lòng anh, sau đó anh ngửi được hương thơm ngọt ngào, khiến người ta say đắm trên người cô. Anh đón lấy cô theo bản năng, hiếm khi cảm thấy sửng sốt như vậy.

Đoàn người đi phía sau bị dọa giật mình bởi tình huống xảy ra bất thình lình này, họ lần lượt dừng bước, không kìm được lên tiếng: “Sếp Ôn!”

Không ai dám tin vào hình ảnh trước mắt mình. Một người phụ nữ chẳng biết từ đầu đến cứ như thế lao thẳng vào vòng tay của sếp Ôn?

Vệ sĩ là những người phản ứng lại đầu tiên, khi Chu Thanh Thanh chưa lao đến, họ đã chuẩn bị tiến đến ngăn cản nhưng chỉ là sau đó lại bị Chu Hùng nhanh tay lẹ mắt ra hiệu dừng lại thôi.

Chưa đến hai giây sau, nhóm vệ sĩ phát hiện việc không ngăn cản là đúng.

Vì vị sếp Ôn lạnh nhạt và cao quý kia đã nâng cánh tay lên, ôm chặt người phụ nữ đó hơn trước mặt tất cả mọi người.

Một người tỉnh táo như Ôn Tư Ngật thế mà khi nãy lại có một khoảnh khắc ngẩn ngơ, trước đó không lâu, anh còn nghĩ liệu có phải cô đang giận anh nên mới không chịu nghe điện thoại của anh không, nỗi nhớ nhung cũng đạt đến đỉnh điểm trong giây phút ấy. Không ngờ rằng cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, sau đó không chút e dè lao thẳng vào lòng anh.

Trái tim mềm nhũn ra khiến Ôn Tư Ngật cũng khó tránh khỏi việc mất kiểm soát, anh khom người ôm cô vào lòng chặt hơn: “Sao em lại đến đây?”

“Đến tham dự một lễ trao giải, tiện thể ghé thăm anh luôn.” Chu Thanh Thanh cười tít mắt nói.

“Nên mới không chịu nhận cuộc gọi video của anh à?”

“Thanh Thanh, em thật là…” Ôn Tư Ngật bất lực thở dài nhưng cánh tay lại ôm cô chặt hơn.

Trong đại sảnh khách sạn rộng lớn, các vệ sĩ và đối tác phía sau đều im lặng đứng lại, không dám làm phiền.

Không lâu sau, Ôn Tư Ngật thả cô ra, quay đầu nói với Lưu Tư Nguyên: “Xin lỗi, phiền các vị đi trước, tôi còn chút việc riêng phải giải quyết, lát nữa sẽ đến tham dự bữa tiệc.”

Về phần đó là chuyện riêng gì thì những người có mặt ở đây có ai không phải là người tinh tường đâu chứ, Lưu Tư Nguyên khéo léo nói: “Đâu có đâu có, vậy chúng tôi đi ngay đây, chờ sếp Ôn đến bữa tiệc nhé.”

Ôn Tư Ngật: “Cảm ơn.”

Một vệ sĩ tiến đến kéo vali hành lý giúp Chu Thanh Thanh.

Ôn Tư Ngật nắm tay cô: “Bảo Chu Hùng đặt phòng chưa?”

“Vẫn chưa.” Chu Thanh Thanh lắc đầu: “Hình như hệ thống nhận phòng xảy ra trục trặc, mãi không làm xong.”

“Vậy đến phòng anh trước nhé, được không?”

“Ừm ừm.”

Chu Thanh Thanh được anh dắt tay đi về phía thang máy, nhưng đi vài bước, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hai người đang đứng trước quầy lễ tân rồi giảo hoạt chớp chớp mắt, như thể đang nói: “Nhìn xem, chẳng phải tôi được vào ở rồi à?”

Khiến hai người phụ nữ kia tức giận phát điên.

Nhưng điều khiến hai người họ càng nổi đóa hơn vẫn còn ở phía sau.

Thật ra bây giờ hệ thống máy tính đã được khởi động lại ổn thỏa, nhân viên lễ tân là một người rất sáng suốt, vị sếp lớn kia là khách quý của sếp Lưu của họ, là người mà ngay cả sếp Lưu cũng rất kính nể.

Mà cô Chu lại là bạn gái của vị sếp lớn kia.

Nhân viên lễ tân nhanh chóng đưa ra quyết định trong đầu, nói với hai người phụ nữ kia: “Xin lỗi quý khách, tôi mới vừa kiểm tra, hệ thống vẫn đang gặp trục trặc nên có thể cần phải gọi nhân viên IT đến kiểm tra, sẽ phải mất một thời gian tương đối lâu, quý khách —”

Nghe cô ấy nói vậy sao hai người kia có thể không hiểu được chứ, mặt họ lúc đỏ lúc trắng, tức giận quay đầu rời đi.

Vệ sĩ đặt vali xuống rồi nhanh chóng đi ra ngoài, vào khoảnh khắc cửa đóng lại, Chu Thanh Thanh lập tức nũng nịu nhón chân lên ôm cổ anh, bất mãn nói: “Em vất vả đến thăm anh, anh lại muốn đi tham dự tiệc không ở bên em —”

Vừa dứt lời thì vòng eo mềm mại, nhỏ nhắn của cô bị anh ôm chặt lấy, anh không nói lời nào, cúi đầu hôn cô một cái mạnh bạo.

Chu Thanh Thanh nhắm mắt, hàng mi khẽ run.

Hương vị bạc hà nhẹ nhàng của anh thi nhau ập đến tấn công, hòa trộn vào hơi thở của cô và lan tỏa đến cổ họng cô. Nụ hôn của anh vẫn luôn mãnh liệt như vậy, chiếc lưỡi mềm mại của cô dần trở nên luống cuống bởi sự khuấy đảo, âm thanh khe khẽ phát ra từ giữa răng môi ẩm ướt.

Cơ thể cũng nhũn cả ra.

Cô nức nở đẩy ngực anh một cái, muốn anh dừng lại. Nhưng giây tiếp theo, cô lại bị anh trực tiếp bế bổng lên theo tư thế mặt đối mặt, sau đó anh đi đến thả cô xuống chiếc giường lớn mềm mại. Cô nằm xuống giường theo lực tay của anh.

Anh cúi người xuống bao phủ lấy cô rồi hôn lên trán, mắt và mũi cô một cái. Sau đó đôi môi mỏng lại lưu luyến ngậm lấy đôi môi mềm mại hơi sưng đỏ vì nụ hôn của anh, lúc thì hôn, lúc thì cắn m út.

Bầu không khí trong phòng dường như cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Vài ngày không gặp nhau.

Ôn Tư Ngật phát hiện anh nhớ cô còn hơn những gì bản thân tưởng tượng. Vậy nên dường như có hôn thế nào cũng không đủ, anh muốn tiến sâu vào và chiếm lấy nhiều hơn nữa.

Hôn nhau một lúc lâu, đuôi mắt cô cũng đã ửng hồng nhè nhẹ. Ôn Tư Ngật nghiêng đầu, kiềm chế hôn một cái vào sau vành tai non mềm của cô, giọng nói vốn bình thản và lạnh lùng nay có chút khàn khàn: “Thanh Thanh, anh còn có việc, lát nữa về với em.”

Còn một bữa tiệc tối đang đợi anh.

Anh chậm rãi đứng dậy, giây tiếp theo, Chu Thanh Thanh cũng lập tức ngồi dậy. Nghĩ đến việc mình đi đường ngàn dặm xa xôi đến đây mà còn phải chờ anh tham gia một buổi tiệc xã giao, cô lại thấy bực mình. Mặc dù đây là công việc và cũng đã được lên kế hoạch từ sớm nhưng bản tính đại tiểu thư bộc phát, cô ôm chặt eo anh không để anh đi: “Không được, bây giờ anh phải ở lại với em.”

Chu Thanh Thanh ngửa mặt nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô ươn ướt, đó là nước mắt tuôn ra sau nụ hôn của anh.

Ôn Tư Ngật nhìn cô một cách sâu thẳm, đường cong quai hàm lạnh lùng cứng rắn và có chút đanh lại. Bỗng nhiên anh đưa tay giữ chặt gáy cô, cúi đầu nặng nề hôn cô một cái.

Một bàn tay với khớp xương rõ nét còn lại thong thả kéo cà vạt, rồi anh dịu dàng cười một tiếng: “Cũng được, thật ra anh cũng không muốn đi lắm.”

__

Lời tác giả:

Thanh Thanh: Cứu mạng, làm hơi quá rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK