• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài những tiếp xúc thân mật trên giường, Lương Uyển và Chu Lịch chưa từng có sự gần gũi nào khác.

Khi nụ hôn lạnh buốt, nhẹ nhàng của Lương Uyển rời đi, Chu Lịch mở mắt, lòng bàn tay đặt sau gáy cô, ngăn cô lùi xa.

Ánh mắt sâu thẳm dưới ánh cực quang dừng lại trên cô, từ đôi mắt vẫn chưa chịu ngước lên, lan đến gò má ửng đỏ vì lạnh. Anh cứ thế lặng lẽ nhìn cô, vòng tay ôm lấy cô, không để cô rời khỏi vòng tay mình.

"Nói cho anh biết," Anh ngừng lại một thoáng, "Nụ hôn này có ý nghĩa gì?"

Giọng điệu chứa chút nghi vấn, nhưng phần nhiều là dò xét.

Là sự bồng bột nhất thời.

Nhịp tim của Lương Uyển đập nhanh bất thường. Cô giữ vẻ mặt căng thẳng, khống chế giọng nói, trả lời một cách khách sáo và kiềm chế: "Cảm ơn anh đã đưa em đi xem cực quang."

Nghe vậy, chân mày Chu Lịch hơi nhướng lên.

"Đây là quà cảm ơn sao?"

"Ừm."

Chu Lịch cụp mắt, đưa tay che lấy vành tai phải lộ ra ngoài của cô, cúi người hỏi: "Ở quê hương em, người ta cảm ơn nhau như vậy sao?"

"Đ-Đúng vậy."

Vừa trả lời, Lương Uyển vừa khẽ khom người, chui ra khỏi vòng tay anh. Lòng bàn tay anh ấm áp, khi áp lên đôi tai đang tê cứng vì lạnh của cô, khiến nhiệt độ dần trở lại, thính giác cũng trở nên nhạy bén hơn, đến mức hơi thở của anh trong đêm vắng cũng trở nên vang dội.

Từ khóe mắt, cô cảm giác được Lee đang cúi xuống, ánh nhìn tập trung vào đôi môi khẽ run của cô. Vậy nên khi anh tiếp tục tiến lại gần, bản năng khiến Lương Uyển hoảng hốt lùi về sau.

Cô không để ý đến ụ tuyết phía sau, gót chân vấp phải, khiến cô loạng choạng ngã ngồi xuống nền tuyết.

Lẽ ra cô phải xấu hổ vì tình cảnh lúng túng này.

Nhưng khi ngước lên, điều cô thấy là cực quang tràn ngập bầu trời và màn đêm vô tận đang đổ xuống bao trùm lấy cô. Cô cứ thế nhìn chăm chú vào bầu trời, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này—cùng với người ấy—vào ký ức.

Một lát sau, Chu Lịch ngồi xuống, phủi đi tuyết trên người cô, ánh mắt thoáng nheo lại, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng, anh không nói gì cả mà đưa tay kéo cô đứng dậy.

*

Đêm khuya tĩnh lặng, hành trình quay về vẫn còn rất xa.

Bầu không khí trong xe lúc này hoàn toàn khác so với khi đến.

Vừa lên xe, Lương Uyển đã gửi ảnh cực quang cho Tạ Vãn Hinh, phá lệ chủ động hỏi về tình hình của cô ấy và Lý Dịch Trình.

Lương Uyển không giỏi duy trì sự im lặng khi ở cạnh người khác.

Cô chỉ có hai cách: hoặc tránh né, hoặc giả vờ bận rộn hay ngủ.

Nhưng Tạ Vãn Hinh cũng khác thường. Cô ấy chỉ nói sơ qua về Lý Dịch Trình rồi lập tức chuyển chủ đề, trước hỏi xin ảnh của "thợ săn cực quang", nhưng bị Lương Uyển lấy lý do không tiện chụp để từ chối. Sau đó, cô ấy nhắc đến Trần Tri Nguyên.

Tạ Vãn Hinh: "Cậu đã kết bạn với cậu ấy chưa?"

Lương Uyển: "Mình vẫn chưa, kết bạn rồi cũng chẳng biết nói gì. Chừng ấy năm trôi qua, sớm đã không còn thân thuộc nữa."

Tạ Vãn Hinh gửi một biểu cảm tức giận, rồi im lặng.

"Nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi."

Trong không gian yên tĩnh, giọng của Chu Lịch bất chợt vang lên, làm tim Lương Uyển lỡ mất một nhịp. Cô không cầm chắc điện thoại, khiến nó rơi xuống đùi với một tiếng "bốp" rõ ràng.

"Không sao, em không buồn ngủ."

Cô thầm trách bản thân quá mức thất thố. Ở gần Lee, cô như chạm vào tia sét, chỉ muốn né tránh.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy cực quang và sao băng, truyền thuyết Na Uy đã bước vào hiện thực.

Linh hồn cô đã bị lấy đi.

Lương Uyển không thích lừa dối chính mình.

Cô biết cảm giác khác lạ này đến từ đâu.

Nếu có một người, vào lúc nửa đêm, không quản đường xa vất vả đưa bạn đi qua đêm tuyết vắng vẻ, băng qua vạn ngọn đèn, vượt qua núi non trùng điệp, chỉ để tìm một vùng trời không mây cho bạn ngắm cực quang—sao có thể không rung động?

Nhưng rung động này phải dừng lại tại đây.

Về điều này, Lương Uyển vô cùng rõ ràng.

Cô không chìm đắm trong cảm xúc này, cũng không sợ hãi vì sự xuất hiện của nó.

Hai mươi tám năm qua, cô cũng từng rung động vì những người khác.

Mỗi lần như vậy, cô đều duy trì khoảng cách rất tốt.

Một lúc sau, Tạ Vãn Hinh gửi tin nhắn mới.

"Mình bảo Trần Tri Nguyên kết bạn với cậu rồi đấy."

Lương Uyển thở dài.

Đúng là trốn không thoát.

Cô giỏi kiểm soát bản thân, nhưng lại không biết cách đối phó với sự nhiệt tình quá mức của người khác.

Ví dụ như Tạ Vãn Hinh, cô hoàn toàn không thể làm gì với cô ấy.

Cô nghĩ, có lẽ Trần Tri Nguyên cũng không tiện từ chối nên mới miễn cưỡng kết bạn với cô.

Sau khi chấp nhận lời mời, tin nhắn đầu tiên từ Trần Tri Nguyên xuất hiện.

"Tiểu Lương Uyển, lâu rồi không nghe tin về cậu. Hiện tại đang làm gì? Vãn Hinh nói cậu đang du lịch ở Na Uy?"

"Tiểu Lương Uyển"...

Thật là một cách gọi xưa cũ.

Hồi cấp ba, cô thực sự thích nghe anh gọi mình như vậy. Dù ngoài mặt chưa từng thể hiện, nhưng trong lòng luôn cảm thấy vui vẻ.

Nhưng giờ đây, ở tuổi hai mươi tám, lòng cô đã lặng như nước.

"Chỉ là một nhân viên bình thường, nghỉ phép một chuyến đi mở mang thế giới."

Trần Tri Nguyên đáp lại: "Na Uy bây giờ là rạng sáng, sao cậu chưa ngủ?"

"Hôm nay đặc biệt, đi săn cực quang."

Cô không muốn nói nhiều về bản thân, liền đổi chủ đề: "Nghe nói cậu đang phát triển rất tốt ở Mỹ, sao lại quyết định về nước?"

"Nhớ nhà."

Vài giây sau, anh lại nói: "Thật ra là công ty mình mơ ước từ thời sinh viên đã gửi thư mời. Điều kiện tốt, nên mình về."

Rất thực tế.

"Chúc mừng cậu."

Ba chữ ngắn ngủi đã kết thúc cuộc trò chuyện.

Cô không muốn phí sức tìm kiếm chủ đề mới, mà đối phương cũng không tiếp tục nữa.

Giấc mộng làm bà mối của Tạ Vãn Hinh khiến cô ấy sốt ruột gọi video đến, Lương Uyển theo phản xạ lập tức nhận cuộc gọi, thậm chí còn chưa kịp đeo tai nghe.

"Cậu nói chuyện với Trần Tri Uyên thế nào rồi? Để mình nói cho mà biết, mình vừa nghe ngóng được từ bạn học của cậu ấy rằng bao năm qua cậu ấy chỉ yêu một người, mà còn yêu suốt năm năm liền, là một người rất chung tình!"

Lương Uyển hắng giọng, cắt ngang: "Chờ mình đeo tai nghe đã."

Vừa nói, cô vừa liếc mắt nhìn Lee qua khóe mắt, thấy anh không có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm.

Chưa kịp đeo tai nghe, Tạ Vãn Hinh đã hỏi tiếp: "Cậu vẫn đang ở bên ngoài à? Bảo sao video cứ giật lag thế. Vừa xem xong cực quang trên đường về đúng không? Thợ săn cực quang vẫn ở bên cạnh cậu chứ? Mau cho mình xem đi—"

Cuối cùng cũng kết nối được tai nghe, trong xe trở lại yên tĩnh.

"Ừ, mình đang trên đường về."

"Cho mình nhìn thợ săn cực quang chút nào—"

Lương Uyển lạnh lùng đáp: "Có gì mà xem, chẳng phải cũng chỉ có hai mắt, một mũi, một miệng thôi sao."

Xe từ vùng hoang dã chạy ra đường lớn, Chu Lịch xoay vô lăng, động tác mạnh hơn lúc đi. Cả người Lương Uyển lắc lư một chút, theo phản xạ liếc nhìn anh.

"Lương Uyển à, nét mặt cậu trông rất khả nghi, cứ như đang giấu bảo bối không cho mình nhìn ấy. Cậu còn chút tình nghĩa bạn thân nào không vậy?" Câu nói như thể cô vì sắc mà quên bạn.

Lương Uyển lại là người thích chứng minh sự trong sạch của mình.

"Cho cậu xem thì xem."

Cô nhanh chóng quay điện thoại về phía Chu Lịch, chưa đến một giây đã vội rụt lại.

Trên màn hình, Tạ Vãn Hinh vươn cổ, trợn tròn mắt, im lặng một lúc rồi hét lên: "Không nhìn rõ! Trong xe tối quá, cậu còn lia qua một cái như chớp!"

Lương Uyển quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng đáp: "Mình với anh ấy không thân, ngại giơ máy quay thẳng vào mặt người ta."

Không thân.

Chu Lịch bật cười không rõ ý, lát sau đạp phanh dừng xe bên đường.

Vì quán tính, người Lương Uyển chúi về phía trước. Cô lấy lại thăng bằng rồi nghi hoặc nhìn anh.

Tạ Vãn Hinh chú ý tới điều này, vừa uống cà phê vừa hỏi: "Sao thế?"

Lương Uyển đáp "Không có gì", nhưng ánh mắt lại lén nhìn Lee, cố gắng giao tiếp với anh qua ánh mắt. Cô không biết tại sao anh đột nhiên dừng xe, có phải có chuyện gì xảy ra không.

"Có một con hươu vừa chạy qua."

Lương Uyển nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên thấy một bóng hươu mờ nhạt biến mất trong rừng sâu ven đường.

Cô gật đầu: "Lái xe cẩn thận."

"Là giọng của thợ săn cực quang à? Hay thế? Anh ta nói có thứ gì chạy qua ấy?"

Tạ Vãn Hinh vừa hỏi vừa than thở: "Mạng lag quá trời."

"Tín hiệu trên đường kém lắm, hay là để lần khác nói chuyện tiếp?" Lương Uyển cố gắng kết thúc cuộc gọi.

"Trừ phi cậu cho mình chào thợ săn cực quang một câu. Không phải người nước ngoài đều nhiệt tình sao? Mình chỉ chào hỏi anh ấy một chút thôi mà. Lương Uyển, cậu đừng có được lợi rồi giấu đi chứ. Hơn nữa, mình thực sự tò mò về nghề thợ săn cực quang, cảm thấy nó vừa thần bí vừa lãng mạn."

Nếu chỉ là gặp một anh chàng đẹp trai, Lương Uyển chắc chắn sẽ vui vẻ chia sẻ với Tạ Vãn Hinh. Nhưng Lee thì khác, càng ít dây dưa với anh càng tốt.

Lương Uyển đang định từ chối thì giọng nói của Chu Lịch vang lên bên tai cô, đồng thời cũng lọt vào tai Tạ Vãn Hinh.

Chu Lịch nghiêng đầu hỏi: "Bạn của em?"

Lương Uyển giật mình quay lại, có chút bối rối.

"Hi anh đẹp trai, tôi là bạn của Lương Uyển—"

Trong tai nghe, giọng của Tạ Vãn Hinh vang lên chói tai.

Lương Uyển thầm thở phào, may mà Lee không nghe thấy.

Tạ Vãn Hinh xưa nay vốn vô tư, miệng cô ấy không giữ được bí mật, bất kể là chuyện của bản thân hay của người khác.

"Ừ, bạn em." Lương Uyển nhạt giọng đáp.

Chu Lịch chậm rãi khởi động xe, cố ý nói: "Không chào hỏi một câu, chẳng phải sẽ khiến anh có vẻ rất bất lịch sự sao?"

"Không... không cần đâu..."

Lương Uyển cười gượng: "Cô ấy không để ý mấy chuyện nhỏ này đâu."

"Lương Uyển, cậu trốn tránh mình cả buổi, đợi cậu về, mình nhất định phải hỏi cho rõ ràng về cậu và anh chàng thợ săn cực quang này. Cách anh ấy nói chuyện với cậu không giống kiểu không thân chút nào, mà cậu cũng có vẻ chột dạ lắm đấy."

"Về rồi nói sau."

Chỉ cần về nước, chỉ cần rời khỏi Lee, Lương Uyển tin rằng mình hoàn toàn có thể lấp li.ếm chuyện này.

Lâu sau, sự ồn ào rốt cuộc cũng lắng xuống, trong xe trở lại yên tĩnh, đồng thời khiến cô càng ngồi không yên.

Cô biết Lee không phải người dễ bị lừa.

Cô đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận chất vấn hoặc trách móc của anh.

Nhưng cô đợi rồi lại đợi, đợi đến khi thành phố dưới chân núi dần sáng lên vài ngọn đèn yếu ớt, anh vẫn không nói gì.

Lee lặng lẽ lái xe, không nói một lời, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.

Có lẽ, anh thực sự không để tâm?

"Muốn nói gì à?" Chu Lịch nhìn thẳng vào con đường phía trước, lạnh nhạt hỏi.

"Không có."

Gần như là phản xạ có điều kiện.

Lương Uyển cuối cùng cũng nhận ra, trong giọng nói của anh có một chút không vui rất khẽ.

Nhưng cô không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn cách phớt lờ.

Suy cho cùng, dù giữa họ có căng thẳng đến đâu, cũng chỉ còn lại hai ba ngày cuối cùng này.

Việc quan hệ có hòa hợp hay không, tâm trạng của anh thế nào, không phải điều cô nên bận tâm.

Lương Uyển nhắm mắt, hít sâu một hơi, tựa vào cửa kính xe: "Em buồn ngủ rồi, chợp mắt một chút đây."

Cô nói thầm trong lòng một câu mà Chu Lịch không thể nghe thấy.

Lần này cô đến Na Uy là để làm một người phụ nữ tuyệt tình.

Cô không thể vì một phút rung động mà thay đổi ý định, để bản thân rơi vào hoàn cảnh bị động hơn.

Xin lỗi Lee, hoặc xin lỗi chính mình—

Cô chỉ có thể chọn vế đầu tiên.

Đêm không trăng, ánh sao dần bị mây che khuất.

Thành phố dưới chân núi dường như đang từ từ thức giấc, nhưng vẫn không thấy ánh bình minh.

Vòng Bắc Cực có rất nhiều đêm dài, gió lạnh, và nỗi cô đơn không người thổ lộ.

Trong gương chiếu hậu, Chu Lịch nhìn Lương Uyển một cái, nhìn đôi mắt cô nhắm chặt, cũng nhìn cánh cửa lòng cô đóng kín.

Con đường trở về dường như dài đằng đẵng và tĩnh lặng.

Lương Uyển, rốt cuộc thì mục đích của cô khi trêu chọc người khác là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK