Từ Midal phải đi một chuyến tàu hỏa cổ điển để đến Flåm. Bên trong toa tàu được phủ một màu cam đỏ, mang theo dấu ấn của thời gian.
Số lượng hành khách không quá đông, nhưng cũng không vắng vẻ. Trong toa của Lương Uyển còn có ba du khách đến từ Trung Quốc, họ đang trò chuyện bằng giọng quê hương mà cô rất quen thuộc.
Cô cố tình chọn ngồi cùng phía với Lee. So với việc có tiếp xúc thân mật về thể xác, cô càng không muốn ánh mắt của hai người chạm nhau mà chẳng thể né tránh. Cô không tự tin mình có thể giữ được lương tâm thanh thản khi đối diện với ánh nhìn của anh. Cô sợ rằng, vào một khoảnh khắc nào đó, cô sẽ không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm mà buột miệng nói ra sự thật với anh.
Dọc theo chuyến hành trình, con tàu đi qua eo biển và thác nước, bầu trời u ám, gió mưa vần vũ. Bên ngoài cửa kính, biển và trời rộng lớn mênh mông, bị chia cắt bởi những vệt nước mưa lăn dài trên cửa sổ.
Lương Uyển chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Chỉ cần không bị ướt mưa, cô thực sự rất thích những ngày mưa. Cả thế giới như dịu lại, mang đến cho những người thích sự ẩm ướt một khoảng thời gian để thở.
Tàu dừng giữa đường vài phút để du khách chụp ảnh. Mưa gió không thể cản bước phần lớn du khách, họ trang bị đầy đủ rồi chạy ra đài quan sát để chụp hình cùng phong cảnh núi non hùng vĩ.
"Em không xuống chụp à?" Chu Lịch hỏi khi thấy Lương Uyển vẫn ngồi yên.
Cô lắc đầu, uể oải tựa vào lưng ghế, nhăn mũi nói: "Không thích dính mưa, ướt át khó chịu. Hơn nữa, thời gian ngắn như vậy rất khó tìm được góc chụp đẹp, lại còn phải tránh đám đông."
Chu Lịch khẽ gật đầu, ánh mắt cụp xuống.
Mái tóc đen của cô lặng lẽ rũ xuống tựa vào lưng ghế, vài sợi tóc bị tĩnh điện nâng lên, lơ lửng giữa không trung. Chu Lịch nghiêng người một chút, thế là mấy sợi tóc ấy giống như dây leo vướng vào bờ vai anh.
Bên ngoài cửa sổ, du khách lên xuống nhộn nhịp. Không bao lâu sau, nền toa tàu cũng trở nên ẩm ướt. Mưa mùa đông như mang theo một mùi hương riêng, lạnh lẽo mà xa xăm.
Lương Uyển và Lee dự định ở lại Flåm một đêm. Cô chợt nhớ ra điều đó, liền mở ứng dụng đặt phòng để tìm chỗ nghỉ. Đáng tiếc là những căn có tầm nhìn đẹp đều đã bị đặt hết từ lâu, chỉ còn lại những lựa chọn không mấy ưng ý.
Cô xoay người, quay lưng về phía Lee, bực bội vò tóc. Cái tính "tới đâu hay tới đó" khi ở một mình của cô lại trỗi dậy. Lẽ ra cô nên lập kế hoạch từ trước.
"Lee, anh có yêu cầu gì về chỗ ở không?" Giờ hối hận cũng vô ích, cô tắt màn hình điện thoại rồi hỏi anh.
Chu Lịch lắc đầu: "Không có."
Anh nói vậy, nhưng Lương Uyển lại có một loại ý thức kỳ lạ rằng mình là "người được bao nuôi", cô nghĩ mình đang lợi dụng anh, nên không thể để anh ở một chỗ quá tệ. Hơn nữa, tất cả đều là vì kế hoạch của cô.
Nghiến răng một cái, cô chọn ngay một căn phòng có giá gần ngang với khách sạn năm sao.
Vừa định đặt phòng, bàn tay bên cạnh đã ấn nhẹ lên tay cô.
"Xuống xe rồi đi theo anh."
Trước ánh mắt ngờ vực của Lương Uyển, anh bổ sung: "Sẽ không để em phải ngủ ngoài đường đâu."
Lương Uyển hơi đỏ mặt, hắng giọng một cái rồi cất điện thoại, ngồi ngay ngắn lại.
Cô dần hiểu thêm một chút về tính cách của Lee.
Anh là một người nghiện công việc, làm gì cũng nghiêm túc, thói quen này không phân biệt công hay tư. Cô bất giác nhớ đến những nhãn dán mà dân mạng gán cho người Đức: nghiêm túc, cứng nhắc?
Cô chưa từng gặp người Đức nào khác, nhưng Lee thì rõ ràng rất phù hợp với những gì cô đã đọc.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ dần lùi xa. Tiếng ồn ào khi tàu dừng lại cũng dần biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Không, không phải vậy... Cô lắc đầu phủ nhận trong lòng.
Anh cũng không hẳn là cứng nhắc, nếu không thì làm sao có thể cùng cô lên giường chỉ sau ba lần gặp mặt?
Cô không nhìn thấu được anh. Nhưng cũng chẳng cần thiết phải đặt quá nhiều tâm tư vào một người chỉ quen biết mười ngày.
Lương Uyển hít sâu, chủ động hỏi: "Tới Flåm rồi, chúng ta ăn gì vào buổi tối đây?"
"Em muốn ăn gì?"
"Không biết nữa, anh có gợi ý gì không? Em không kén ăn." Cô dừng lại một chút rồi nói thêm, "Em mời. Cả tiền phòng nữa, anh nhất định phải nói cho em biết giá."
Chu Lịch khẽ cong mắt, mỉm cười mà không nói gì: "Vậy thì đi theo anh."
Lương Uyển gật đầu: "Được, tin vào lựa chọn của anh."
Thị trấn Flåm nằm gọn trong lòng vịnh hẹp, một con sông uốn lượn cắt ngang, tạo nên khung cảnh như chốn bồng lai tiên cảnh.
Chỉ tiếc rằng lúc này mưa to gió lớn, du khách kéo hành lý vội vã tìm nơi trú chân, chẳng còn tâm trí nào mà thưởng ngoạn phong cảnh.
Khi xuống xe, Lee thuận tay kéo lấy chiếc vali lớn của Lương Uyển. Cô không từ chối hành động lịch thiệp này của anh, vì giờ cô không có thời gian để khách sáo.
Mưa rơi lên mặt, làm tóc cô bết vào da. Lúc này cô chỉ bận bịu gạt mấy lọn tóc che mắt, trông vô cùng lôi thôi.
Chiếc ô bị cô kẹp giữa cổ và vai, chao đảo trong gió, rồi dễ dàng bị thổi lật như một chiếc lá rụng.
"Cầm ô cho chắc."
Lương Uyển bỗng nghe thấy giọng nói của Chu Lịch.
Tay cô làm theo lời anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lạ lẫm. Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ giúp cô giữ ô một lát, ít nhất là đợi cô chỉnh lại tóc tai.
Đang ngẩn người, bỗng cô cảm nhận được mái tóc buộc lỏng bị kéo ra.
Cô cúi xuống, tưởng rằng dây buộc tóc bị rơi.
"Đừng động đậy."
Cơ thể Lương Uyển cứng đờ.
Không phải vì lời nói của Lee, mà bởi cánh tay anh khẽ vòng qua eo cô, ngăn lại động tác cúi người.
Tim cô bỗng lỡ một nhịp.
Cô cúi đầu, để vành ô che đi đôi mắt đang không ngừng dao động.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc cô, những sợi tóc rối ở trán, mũi và khóe môi được anh vén gọn ra sau tai, rồi lại nhanh chóng buộc lại bằng dây cột tóc.
"Xong rồi."
Chu Lịch nâng vành ô lên, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đang trốn tránh của cô.
"Anh rất giỏi buộc tóc cho con gái nhỉ?"
Cô chỉ muốn tìm một chủ đề để nói.
Chu Lịch đang mở ô bỗng dừng lại, cười nhẹ rồi nói: "Anh có một cô em gái, trước đây hay buộc tóc cho nó. Con bé còn nhỏ, tự buộc không được đẹp."
Hóa ra anh có một cô em gái...
Khoan đã, Lee sẽ không nghĩ cô đang cố tình điều tra quá khứ của anh đấy chứ? Hoặc là... tưởng cô đang ghen với bạn gái cũ của anh?
"Ý em không phải vậy," Lương Uyển cũng không rõ mình đang nói gì, "Em chỉ đang khen anh buộc tóc đẹp thôi."
"Cảm ơn." Chu Lịch vừa nói vừa thuận tay chỉnh lại cổ áo đang bị vểnh của cô. "Đi thôi."
Đường mưa trơn trượt, nhưng Lee không cần dùng đến bản đồ vẫn dẫn cô đến nhà nghỉ một cách thuần thục. Đó là một căn biệt thự xây sát mép nước. Khi cánh cửa mở ra, một ban công rộng rãi hiện ra trước mắt, đối diện trực tiếp với vịnh hẹp. Trên núi là từng lớp tuyết phủ trắng xóa, những rặng núi xám đen hiện lên mờ ảo giữa không gian bao la.
Lương Uyển tựa vào lan can, im lặng thật lâu.
Hai người thống nhất sẽ đi tắm rửa thay quần áo trước rồi mới ra ngoài. Suốt quãng đường kéo hành lý đến đây, dù có che ô, mưa gió vẫn thấm vào người họ. Lương Uyển lạnh run, rất cần một vòi nước nóng để sưởi ấm.
Trong lúc cô mải mê ngắm cảnh, Lee đã lau sạch ba chiếc vali. Cô vội vàng cảm ơn.
Ngoài công việc, cô chưa từng đi du lịch riêng với ai ngoài mẹ mình. Cũng là lần đầu tiên được người khác chăm sóc.
Chuyện "thân mật" giữa hai người, Lương Uyển không còn cảm thấy bối rối nữa. Thế nên, khi vô tình đụng phải Lee chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cô cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đáng tiếc trời vẫn chưa tối hẳn, chưa đến lúc có thể buông thả bản thân trong cơn mê loạn ban ngày.
Lúc cô thay đồ, Chu Lịch ra ban công nhận một cuộc gọi công việc. Cô chuẩn bị xong xuôi liền ngồi xuống mép giường, lặng lẽ quan sát bóng lưng anh qua lớp kính.
Mặc dù chính cô là người đề nghị toàn bộ chuyện điên rồ này, nhưng trong lòng vẫn có chút dè chừng với việc anh chấp nhận nó. Cô cảm kích anh, ở một mức độ nào đó còn bị anh hấp dẫn, nhưng tuyệt đối không để mình rơi vào những ảo tưởng ngây thơ.
Cô không cần một mối quan hệ lâu dài, mười ngày là giới hạn.
Trời chiều lòng người, khi họ ra ngoài, mưa đã tạnh. Những vũng nước trên đường phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Lương Uyển nhét chiếc ô gấp vào túi vải, khóe mắt thoáng thấy mu bàn tay đang nắm chặt chiếc ô dài màu đen của Chu Lịch.
Bàn tay này cũng từng nắm lấy cô như vậy, chỉ cần hơi siết lại, những đường gân xanh nổi lên rõ ràng, tim cô cũng theo đó mà rung động.
Nhưng cô không cho rằng đó là rung động thật sự, chỉ là phản ứng bản năng với một món đồ mình yêu thích mà thôi.
"Mia."
Chu Lịch gọi cô lần thứ ba.
Rõ ràng, cô không có phản xạ tự nhiên với cái tên này.
Ngón tay anh vòng qua cổ tay cô, kéo nhẹ một chút.
"Đến nơi rồi, chính là nhà hàng này."
Lương Uyển hoàn hồn, còn đang ngạc nhiên vì anh đang nắm tay mình, thì đầu ngón tay anh đã trượt theo vết sẹo trên cổ tay cô, chậm rãi lướt vào lòng bàn tay. Anh nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt tự nhiên như không, cứ thế dắt cô bước vào nhà hàng.
Cô thậm chí chưa kịp nhìn kỹ kiến trúc bên ngoài của nhà hàng đã vô thức theo chân Chu Lịch đi vào bên trong.
Đây là một nhà hàng kiêm xưởng rượu, không gian có hai tầng, phần lớn được xây dựng bằng gỗ. Thoạt nhìn, Lương Uyển còn tưởng mình bước lên một con tàu cướp biển. Ở trung tâm tầng một có một vòng trang trí lớn, một bức điêu khắc gỗ khổng lồ treo lơ lửng từ trần nhà.
Lên đến tầng hai, quan sát vòng điêu khắc từ trên cao lại càng thấy đặc biệt hơn. Lương Uyển không hiểu biết nhiều về lịch sử văn hóa Na Uy, nhưng cô nhận ra phong cách này thuộc về thời đại Viking.
Cô vốn là người lười lên kế hoạch, nếu có ai đó chịu quyết định giúp mình, cô sẽ không phản đối. Lee đưa thực đơn cho cô chọn món, cô nhìn mấy cái tên đậm chất Viking mà chẳng biết chọn thế nào.
"Anh gọi đi, em tin anh."
Chu Lịch hơi giãn chân mày, sau đó lưu loát gọi món bằng tiếng Na Uy.
Ánh mắt anh trở lại phía cô, đúng lúc cô định nói gì đó thì thấy điện thoại của anh đang rung.
"Điện thoại anh kìa."
Chu Lịch cúi đầu, không còn lảng tránh như lúc trước mà trực tiếp nhận cuộc gọi ngay tại chỗ.
Lại là tiếng Đức mà cô nghe không hiểu, nhưng giữa cuộc trò chuyện anh cười vài lần.
Lương Uyển theo bản năng nhìn sang, thấy đôi mắt anh bị ánh đèn chiếu sáng, trong veo lấp lánh và hơi cong lên.
Cô nhạy cảm, có thể đọc được sự cưng chiều ẩn trong nụ cười đó.
Một lát sau, cô cụp mắt xuống.
Rõ ràng không phải là một cuộc gọi công việc.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Lịch khoanh tay lặng lẽ ngồi yên, không chủ động nói gì thêm.
Lương Uyển tự mình lướt điện thoại, trong nhóm công việc vẫn đều đặn gửi báo cáo hằng ngày, cô thậm chí bắt đầu nhớ công việc của mình.
Cô không rõ cảm xúc của mình là gì, là ghen tị với sự ổn định theo khuôn khổ, là sợ bản thân không còn giá trị, hay là chưa quen với những trải nghiệm vượt ngoài kế hoạch?
Cô luôn là kiểu người nói nhiều hơn làm, một chuyến du lịch đầy hứa hẹn lại khiến cô thấp thỏm lo lắng, như thể có nguy hiểm rình rập.
Cô đang trốn tránh.
Chu Lịch có trực giác như vậy.
Ngón tay thon dài của cô trượt qua lại trên màn hình điện thoại, gương mặt nhàm chán đến mức muốn ngáp, cố nhịn rồi lại dùng đầu ngón tay quệt đi giọt nước mắt li ti ở khóe mắt.
Cô chỉ không ngẩng đầu lên, không đối diện, không chủ động bắt chuyện.
"Mia."
Anh gọi hai lần cô mới nhận ra.
"Sao thế?"
"Uống rượu không?"
Lương Uyển chần chừ một chút, rồi gật đầu: "Có thể."
Vậy là Chu Lịch gọi thêm rượu tự ủ của nhà hàng, tổng cộng năm ly, màu sắc từ nhạt đến đậm.
Đến khi rượu được bày lên, nhân viên phục vụ cẩn thận giới thiệu từng loại. Không lâu sau, năm phần ăn đặc trưng cũng được mang ra bàn.
Cá hồi, thịt nai, thịt dê, kèm theo một bát súp cà chua với sữa dừa và một phần tráng miệng. Mỗi phần đều khá nhỏ, vừa đủ để một người nếm thử nhiều hương vị khác nhau.
Rượu từ nhẹ đến nặng, từ ngọt đến đắng, Lương Uyển vốn không thích uống rượu, nhưng tối nay lại uống khá nhiều, giống như cái đêm cô dụ dỗ anh.
Ngoài ra, họ còn gọi thêm sườn heo nướng.
Lúc miếng thịt vừa chạm vào đầu lưỡi, đôi mắt Lương Uyển bỗng sáng lên.
Lần đầu tiên trong buổi tối nay, cô nhìn thẳng vào mắt Chu Lịch.
Chu Lịch nhàn nhạt mỉm cười nhìn cô, ánh mắt lại sắc bén. "Em chỉ thích món này, đúng không?"
Lương Uyển trong lòng gật đầu, nhưng bề ngoài vì lịch sự vẫn nói: "Đều ngon cả, chỉ là cá nhân em không quen ăn những loại thịt hiếm thấy."
Đây cũng là sự thật.
Cô không phải người dễ dàng tiếp nhận điều mới mẻ, vì vậy không ít lần bị Từ Phi Lâm và Tạ Vãn Hinh chê là quê mùa.
Chính cô cũng không ngờ, kẻ quê mùa nhất giờ đây lại đang làm chuyện điên rồ nhất, còn nói dối người trước mặt một lời nói dối trắng trợn.
Lương tâm cắn rứt, chỉ có thể trốn tránh ánh mắt của anh.
Dù vậy, cô vẫn cảm thấy bữa tối hôm nay rất hài lòng, đó là sườn heo nướng ngon nhất cô từng ăn.
Khi rời khỏi nhà hàng, Lương Uyển thấy nhiều người đang chờ, trong đó có cả vài người đồng hương. Nghe họ trò chuyện mới biết nhà hàng này phải đặt trước, cô không khỏi thầm cảm thán một lần nữa về sự chu đáo của Lee.
Trời nhuộm một màu xanh thẳm, như vệt màu loang trên tấm vải lúc cô còn bé chơi nhuộm vải.
Lại là đêm khuya.
Lương Uyển lại phải suy nghĩ làm sao thuyết phục Lee cùng mình thực hiện một "hoạt động" nào đó.
Cô len lén liếc anh một cái.
Không biết năm nay anh bao nhiêu tuổi, thể lực có chịu nổi không?
Cô có nên cho anh nghỉ một ngày không?
"Đang nghĩ gì vậy?"
Lee "gian xảo" ném ra câu hỏi đúng lúc này, Lương Uyển mải suy nghĩ, vô thức nói: "Đang nghĩ tối nay anh còn có thể làm với em không..."
Bước chân khựng lại.
Trong lòng cô hét lên — sao lại lỡ miệng nói ra lời trong lòng rồi?!
"Nếu em không cần nghỉ ngơi, thì được."
Chu Lịch đút tay vào túi quần xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh trả lời.
Đôi mắt ẩn sau lớp kính vẫn quan sát cô.
Cô chưa dùng chiêu trò gì, anh đã đồng ý.
Tâm trạng Lương Uyển vui vẻ, bắt đầu nói năng không kiêng nể.
Cô bập bẹ nói tiếng Anh: "Anh nên lo lắng xem bản thân có cần nghỉ ngơi không mới đúng."
Chu Lịch bật cười.
Cô là một kẻ mâu thuẫn, một mặt dè dặt, một mặt lại táo bạo.
Có lẽ rượu là công tắc, nhưng không hề khiến người ta chán ghét.
Khu nghỉ dưỡng có phòng xông hơi, chủ nhà rất nhiệt tình giới thiệu, nhưng vì hai người đã uống rượu nên đành bỏ qua.
Dù vậy, Lương Uyển vẫn cẩn thận phủ lên giường bộ ga dùng một lần. Cô không muốn gây phiền phức cho người khác, dù sao bọn họ đâu chỉ đơn thuần là ngủ.
Chu Lịch đứng bên cạnh bàn gỗ óc chó, tay chống lên mặt bàn, lặng lẽ nhìn cô cởi chiếc áo len xám dày nặng.
Lớp áo trong bên trong lại có màu sắc tươi sáng hơn nhiều, đó là màu xanh lam thuần khiết, đâu đó giữa hồ nước và bầu trời.
Anh nhìn cô đặt áo lên sofa, ánh mắt thoáng lướt qua anh rồi nhanh chóng dời đi. Chăn đã được trải phẳng, cô lại duỗi tay vuốt lại.
Cô ngồi bên mép giường một lát, có vẻ bồn chồn, chưa đầy nửa phút đã đứng dậy rót nước uống. Sau khi uống xong, hai tay cô chống lên đảo bếp, như đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Chu Lịch cũng tò mò.
Một lúc sau, thấy cô mở tủ lạnh, do dự giữa mấy loại trái cây, cuối cùng không lấy gì rồi đóng lại.
Lương Uyển cắn môi nghĩ, phải làm sao đây?
Không khí im lặng như đông đặc lại.
Chu Lịch khẽ nhếch môi, vẫn không nói gì.
Lương Uyển vò đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi lại quay về chỉnh chăn.
Cứu với... ánh mắt của Lee sắp thiêu cháy cô mất rồi!
Cô thực sự không chịu nổi, bèn mở miệng nói: "Anh có muốn làm việc không—"
Chu Lịch tháo kính bằng một tay, đặt lên bàn, chậm rãi cởi khuy cổ áo.
Anh chậm rãi tiến lại gần, Lương Uyển ngồi nghiêng trên giường, không còn đường lui.
"Bắt đầu thôi?"
Lương Uyển tròn mắt, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Chiếc áo cổ tròn đơn giản để lộ phần cổ thon dài, xương quai xanh mơ hồ ẩn hiện.
Chu Lịch hạ mi mắt, kiềm chế thứ tình cảm sắp lộ ra, đưa tay vuốt nhẹ má cô, ngón tay cái trượt từ cổ xuống xương quai xanh.
Anh không thích dùng lời nói để thể hiện cảm xúc, nên cúi xuống hôn lên đôi môi khẽ hé mở của cô.
Từ môi trên xuống môi dưới.
Chu Lịch nghĩ, so với ngôn từ hay hành động, trái tim của Lương Uyển luôn thành thật hơn. Cô không biết che giấu cảm xúc, không thể khống chế nhịp tim, nên từng tiếng đập mạnh mẽ đều truyền đến anh qua động mạch trên cổ.
Mỗi nhịp đập tựa như đang thay cô nói điều gì đó.
Sự né tránh và xa cách của ban ngày, từ khoảnh khắc môi chạm môi đã tan thành mây khói. Lương Uyển nhắm mắt lại, bàn tay cũng không yên phận lướt dọc theo thân thể Lee.
Cô thích sống theo bản năng và trực giác.
Và lúc này, bản năng dẫn dắt cô.
Khi nụ hôn dần trở nên sâu hơn, tiếng chuông không hòa hợp đột nhiên vang lên trong phòng.
Giống như chuông báo thức đột ngột đánh thức giấc mộng ban trưa, Lương Uyển run lên, choàng tỉnh.
"Xin lỗi, em nghe điện thoại một chút."
Cô lập tức nhảy khỏi giường, xoay lưng về phía Chu Lịch để bắt máy.
"Chị Uyển, bản sao của kế hoạch lần trước nằm ở thư mục nào vậy?"
Là Trần Nghiễn gọi đến.
"Ở thư mục bắt đầu bằng chữ Z, chị Phi Lâm biết đấy."
"Em nào dám hỏi chị ấy." Trần Nghiễn lầm bầm, vừa ngáp vừa nói: "Em bay chuyến đêm đến Thâm Quyến công tác, đến giờ vẫn chưa được chợp mắt. Sáng nay còn phải in tài liệu mang đi họp, chị Uyển mau về đi, em sắp kiệt sức rồi."
Lương Uyển nhìn đồng hồ, bên kia đã là sáng sớm.
"Em mau tranh thủ nghỉ ngơi đi, dù chỉ một tiếng cũng tốt, lúc họp đừng ngủ gật."
"Em vừa trò chuyện với chị vừa sửa tài liệu, tỉnh hẳn luôn rồi."
Lương Uyển đỡ trán, vừa ngẩng đầu liền thấy chiếc gương toàn thân trước mặt phản chiếu toàn bộ căn phòng.
Mà Lee đang ngồi bên mép giường, hơi cúi người, chăm chú nhìn cô.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô thấy vết răng nhàn nhạt mình để lại trên cổ anh.
"Khụ khụ."
Cô tự làm mình sặc, vội vàng dời mắt, thì thầm: "Trần Nghiễn, bên này đã khuya lắm rồi, chị sắp ngủ, em ra quán cà phê ngồi đi?"
"Chưa mở cửa đâu. Với lại bình thường chị ngủ rất muộn mà, sao đến Na Uy lại lành mạnh thế?"
"...Vì hôm nay chị đi bộ nhiều, vừa mệt vừa buồn ngủ."
"Được rồi được rồi, em đi kiếm quán ăn sáng ngồi tạm đây. Cầu nguyện cho em không gục nhé."
Lương Uyển gật đầu: "Cầu nguyện cho em. Họp xong thì về khách sạn ngủ ngay đi."
Kết thúc cuộc gọi, cô bước nhỏ về giường, không chắc chắn hỏi anh: "Anh... còn hứng thú không?"
Nghe nói việc này mà bị gián đoạn, nhiều người sẽ mất hứng, thậm chí nổi giận.
Chu Lịch nhìn cô, ánh mắt dời xuống cổ tay cô.
Giây tiếp theo, anh kéo cô ngã xuống giường.
"Em nói xem?"
Những nụ hôn dày đặc, sự trói buộc không thể trốn thoát và những cái chạm khi rơi xuống cơ thể lại trở nên nhẹ nhàng.
Anh cũng là một mâu thuẫn.
Lương Uyển cảm nhận được sự mạnh mẽ và kiểm soát của anh, nhưng cũng thấy được sự kiềm chế và nhẫn nhịn.
Không hiểu sao, cô lại nghĩ đến trận mưa ngày hôm nay.
Cũng bất chợt ập đến như vậy, cuốn theo cơn thịnh nộ, những đám mây cuộn tròn che khuất tầm mắt con người.
Dù đoàn tàu có chạy nhanh đến đâu, dù có đi đến nơi nào, cũng không thể tránh khỏi cơn mưa ấy.
Lúc đứng từ xa quan sát, cô bị mê hoặc, cảm thấy mưa mang theo sự tĩnh lặng.
Nhưng khi thực sự bị cơn mưa ấy thấm ướt, cô lại lo sợ những nguy hiểm chưa biết ẩn nấp dưới những tầng mây cuộn tròn phía xa.